Hỏi Đáp

6 bài văn mẫu Cảm nghĩ về người thân trong gia đình hay nhất

Cảm xúc về người thân

Đề bài: Tình cảm đối với những người thân trong gia đình: ông bà, cha mẹ, anh chị em…

Ông tôi là một sĩ quan quân đội đã nghỉ hưu với quân hàm Đại tá. Anh ấy đã làm việc bên ngoài gia đình trong phần lớn cuộc đời mình, và bây giờ anh ấy có cơ hội sống cùng gia đình. Ông tôi rất vui vì được ở nhà với những đứa cháu yêu quý của mình.

Mỗi ngày vào lúc tờ mờ sáng, ông nội dắt nửa “đội” cháu chạy dọc con đường quê dẫn ra cánh đồng hít thở không khí trong lành. Buổi sáng gió mát và bầu trời trong xanh. Tôi thích hít hà mùi đất và cây cỏ quen thuộc của quê hương tôi. Sau khi tập thể dục buổi sáng, anh nhắc các em đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, thay quần áo và chuẩn bị đi học. Nhìn đứa cháu khoanh tay ngoan ngoãn, tất cả đều cung kính cúi đầu, cụ cười hạnh phúc: “Dạ! Cụ chào các cháu! Nhớ chăm ngoan học giỏi nhé!”.

Tôi rất thích phong cách làm việc nhanh chóng và dứt khoát của anh ấy. Trước khi làm bất cứ điều gì, anh ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận. Bác từng nói: “Làm việc như đánh trận các bác ạ! Phải xem xét thật kỹ để tìm ra cách làm nhanh nhất, hiệu quả nhất”. Ông nói được thì làm được và ông đã rèn luyện cho con cháu mình ngành học này. Từ ngày anh về, căn nhà khang trang, sáng sủa, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp. Không còn cảnh ném giày dép, đồ chơi, sách vở như trước. Anh ấy sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở bất kỳ đứa trẻ nào mắc lỗi, và hiếm khi la mắng. Nhìn cách ông bà giáo dục các cháu, ông bà vui lắm.

Mặc dù đã gần bốn mươi năm trong môi trường quân đội nhưng ông vẫn giữ được phẩm chất của một người nông dân chất phác và chăm chỉ. Anh ấy không ngại làm việc chăm chỉ trong những việc lớn và nhỏ. Khu vườn của tôi trước đây chỉ lác đác vài cây ổi, cây táo trơ trụi, nay bạt ngàn chuối, bưởi, cam, nhãn, vải và nhiều loại cây ăn quả khác. Mùa nào thức nấy, trong nhà luôn có trái ngọt lành. Đó là những gì anh ấy đã làm việc trong nhiều năm. Ông tôi thích làm việc và mang lại niềm vui cho mọi người.

Hàng tháng, Hội Cựu chiến binh xã đều tổ chức họp mặt tại nhà tôi do ông tôi làm hội trưởng. Khi gặp nhau, họ thường kể lại những kỷ niệm vui buồn về chiến tranh, về những người đồng đội đã hy sinh bằng giọng điệu bùi ngùi, xúc động. Không ngờ cách đây hơn 30 năm, người ông hiền lành chất phác của tôi lại là người chỉ huy tiểu đoàn biệt kích vào hướng Đông Nam giải phóng Sài Gòn. Trong những ngày lễ, ông ngoại lấy bộ quân phục mới nhất khoác lên ngực, trên ngực treo huân chương, oai phong lẫm liệt! Đi bên anh, nắm tay anh, tôi không giấu được niềm kiêu hãnh, tự hào trước bạn bè cùng đường, cùng trường. Em mong rằng khi lớn lên, em cũng được nhập ngũ, được cầm súng bảo vệ gia đình, bảo vệ Tổ quốc, rong ruổi khắp mọi miền đất nước như người ông kính yêu của em.

Tôi đang miên man suy nghĩ thì nghe anh gọi:

– Đồng chí Hoàng hậu! Bạn đã học xong chưa? !

<3

– Báo cáo thủ trưởng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!

Anh dang tay ôm lấy tôi. Hai ông cháu cùng cười, bà vo gạo dưới đất khiến bà nhìn vào mắng:

– Chính xác!

Nếu ai đó hỏi tôi thích ai nhất, tôi sẽ trả lời là bà ngoại.

Bà tôi là một người nhân hậu và hiền lành, nhưng phần lớn cuộc đời của bà đã trải qua trong khó khăn và bệnh tật. Tôi yêu cô ấy rất nhiều! Tôi yêu mái tóc bạc xoăn và dáng đi khập khiễng chậm chạp của bà. Bà đã ngoài bảy mươi nhưng trông già hơn so với tuổi.

Tôi nghe bố kể rất nhiều về cô ấy—một người chăm chỉ và thực tế. Khi ông tôi đi bộ đội, bà đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy hai người con trai của mình. Khi bố tôi có con, mẹ tôi rất khó chăm sóc ông, nhưng bố tôi nói rằng mẹ coi đó là niềm vui của mình.

Trước khi bà tôi lâm bệnh, bà cũng làm công việc quét dọn trong một tổ chức nhỏ, với hy vọng kiếm được một số tiền để giúp gia đình vượt qua giai đoạn khó khăn. Mẹ cũng thường mua quà cho các anh chị em tôi, dù là những món quà nhỏ nhưng ý nghĩa như chiếc đồng hồ báo thức để tôi đi học, hay bịch kẹo, bánh… Từ đó, tôi đủ hiểu tình thương của mẹ. Chúng ta còn bao xa nữa? Anh em!

Tôi cũng biết, khi cô ấy đi chợ rau, nhìn thấy một người ăn xin tội nghiệp, không thèm ngoảnh lại, cô ấy lấy trong ví ra một tờ tiền, gấp đôi lại, nhét vào mũ của người ăn xin. Tôi rất ấn tượng bởi tình yêu của bạn và luôn mở lòng với bất cứ ai!

Bà tôi cũng là một người rất yêu thiên nhiên. Trên hiên nhà nhỏ trước nhà bà luôn có những chậu hoa lài thơm ngát và những chùm ớt nhỏ trĩu quả xanh vàng… bởi bà tôi thường nói: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giúp ta thoải mái hơn .”

Mỗi lần về thăm bà, tôi đều tựa đầu vào vai bà kể đủ thứ chuyện. Nhiều khi tôi ôm cô ấy và khóc, cô ấy lại xoa đầu tôi để an ủi. Lúc đó, tôi chợt cảm thấy cô ấy đang truyền cho tôi một hơi ấm tinh thần, giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua câu chuyện đau buồn này.

Nhưng rồi một tia sét đánh vào nhà chúng tôi. Trời ơi ! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuối vô phương cứu chữa. Tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy!

Mỗi lần đến thăm, tôi luôn được nhìn thấy nụ cười của bà, nhưng tôi luôn lo lắng đằng sau nụ cười ấy là nỗi đau thể xác đang hành hạ bà. Cô vẫn lạc quan thế, yêu đời thế! Cô ấy chỉ muốn được hạnh phúc cho tôi. Tôi biết nỗi đau đã đeo bám bà tôi hàng tháng trời. bà ngoại! Mỗi lần thấy em đau, tôi chỉ biết chạy đến xoa bóp cho em, khóc như một đứa trẻ lên ba. Giá như lúc đó tôi có thể làm được nhiều hơn những điều đó để mẹ bớt khổ thì mẹ đã không khổ như vậy!

Xem Thêm : Tiểu đêm nhiều lần là bệnh gì? Nguyên nhân do đâu

Và vào ngày lễ giáng sinh hai năm trước, bà đã mãi mãi ra đi, đi đến một nơi rất xa và không bao giờ trở lại. Đây là lần đầu tiên tôi biết mất mát. Mất đi để lại một khoảng trống trong trái tim tôi. Thật là mất mát khi phải rời xa những người mình yêu thương nhất. bà ngoại! Bà ơi, sao bà lại bỏ cháu?

Bây giờ, mỗi lần nghĩ đến em, cổ họng anh nghẹn lại và cay cay! Bà đã dạy cho tôi một bài học quý giá: Hãy trân trọng từng phút giây, dù là ngắn ngủi nhất, với những người tôi yêu thương.

Nghìn lần anh muốn nói rằng: Anh yêu em! Hình ảnh của bạn sẽ luôn ở trong trái tim tôi.

Em muốn làm chú chim nhỏ, để anh bay xa hơn

Em muốn làm bông hoa trong ngực anh.

Yêu cha mẹ vô điều kiện. Bất cứ khi nào bài hát này vang lên, bất kể tôi ở đâu, tôi sẽ nghĩ sâu sắc về người cha kính yêu của mình.

Bố mẹ tôi lấy nhau muộn, đến khi tôi sinh ra bố tôi đã gần bốn mươi tuổi, mẹ tôi ốm nặng luôn, sinh tôi được mấy năm thì qua đời. Kể từ đó, chỉ có cha tôi nuôi tôi.

Cha tôi cao và ngăm đen vì ông thường xuyên phơi nắng và đi khắp các công trường xây dựng. Trên gương mặt rám nắng và cằn cỗi theo năm tháng ấy là đôi mắt buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng nụ cười của bố tôi rất đẹp và dịu dàng, có lẽ vì ông có nước da ngăm đen và hàm răng trắng và sáng khi ông cười. Tôi yêu từng khoảnh khắc khi cha tôi cười, nụ cười của cha có thể xua tan mọi khó khăn và nguy hiểm.

Tôi là đàn ông, bản tính vụng về, cha không được tế nhị như mẹ nên từ nhỏ tôi đã được cha cho ăn học, ăn mặc, cắt tóc như con trai. Vì vậy, tính cách tôi cũng hiếu động như đám con trai trong xóm.

Bố là người cẩn thận và chu đáo, mỗi lần đi công tác bố luôn nấu rất nhiều suất ăn rồi cất dần vào tủ cho em ăn. Cha tôi nấu ăn không giỏi, lúc mặn, lúc nhạt, nhưng món nào tôi cũng ăn. Bởi vì tôi biết bố tôi đã đặt cả trái tim và tâm hồn vào việc làm những món ăn đó. Về công việc, thứ ba là cần cù, chăm chỉ, có nhiều sáng kiến ​​mới. Bố luôn tìm ra nhiều giải pháp khác nhau cho mọi công việc, luôn có phương án dự phòng nên mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió và không bao giờ dừng lại. Đó là lý do tại sao các đồng nghiệp của anh ấy yêu mến và tôn trọng anh ấy rất nhiều. Đối với hàng xóm, anh là người tốt bụng, thân thiện, luôn sẵn sàng giúp đỡ.

Bố đã đi nửa cuộc đời, tóc bố đã điểm chút hoa râm nhưng bố vẫn luôn yêu thương và chăm sóc con tỉ mỉ. Tôi còn nhớ hồi lớp 1, vì là con gái nên tôi phải mặc váy. Bố đi mua những bộ quần áo đẹp nhất, đẹp nhất mang về cho em. Sáng sớm hôm đó, bố tôi đã dùng đôi bàn tay vụng về của mình tết tóc cho tôi, nó hơi rối và siêu lòa xòa, nhưng tôi đã rất thích thú khi bố làm cho tôi. Lần đầu tiên tôi là một cô gái thực sự. Bây giờ mỗi khi nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi lại òa khóc và thầm cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương của bố dành cho tôi. Có lẽ trong cuộc đời này, ngoài người mẹ đã khuất của tôi, cha tôi là người yêu thương tôi nhất.

<3 Con cũng mong cha sống mãi, để con dùng sức lực ít ỏi của mình mà đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha những năm tháng qua.

Tôi và mọi người được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của người mẹ hiền. Tôi vẫn biết xung quanh mình có biết bao người thân yêu – đến trường ta có những người bạn thân yêu, mái trường thân thương, có cô giáo thân yêu quan tâm dạy dỗ ta hàng ngày…nhưng chắc chắn không có ai là không cảm nhận được. yêu thương.Tình yêu của người mẹ hiền đã đi cùng tôi suốt cuộc đời là cao quý nhất.

Tình yêu ấy lớn dần theo năm tháng, cho đến bây giờ khi bước chân vào mái trường cấp 3, chúng em mới cảm nhận được phần nào tình yêu thiêng liêng của mẹ.

Một buổi sáng thức dậy, tôi cảm nhận được vòng tay dịu dàng của mẹ đêm qua, và bây giờ tôi đang chuẩn bị đi học để ăn trưa vào buổi sáng. Khi tôi đến lớp, đôi bàn tay mẹ tất bật dãi nắng dầm mưa ngoài đồng, lo cho chúng tôi từng bữa ăn hàng ngày, từng manh áo ấm trong mùa đông. Có như vậy, tình mẫu tử mới hiện diện mọi lúc, che chở, vuốt ve, vỗ về, yêu thương, âu yếm trong từng bước chân của lớp.

Tình mẫu tử đong đầy, trong sáng như mặt hồ trong sáng nhưng chân thành, giản dị, nhân hậu và trong sáng như trang giấy thi của học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết chữ, tình mẹ đã được thể hiện sinh động, sáng ngời như vầng trăng rằm trong ca dao cổ. Ngày nay, trong các phương tiện trao đổi thông tin và nghệ thuật, hình ảnh người mẹ càng cao quý hơn nhưng không bao giờ đủ để nói lên đức hy sinh và tình yêu thương của người mẹ.

Tôi còn nhớ như in những lúc tôi học bài khuya, mẹ vẫn ở bên tôi, ngồi khâu vá, khâu từng cúc áo, đắp từng bờ vai sờn. Mẹ ngồi bên sợ con thức khuya mai không dậy sớm đi học, mẹ nâng niu từng ly nước cam ngọt ngào cho con uống. Tôi còn nhớ: Hôm đó tôi sốt cao phải nghỉ học. Mẹ thức khuya chăm em, từng thìa cháo đầy ắp tình thương của mẹ.

Con cũng nhiều lỗi lầm, dưới ánh mắt nghiêm khắc của mẹ con vẫn được an ủi, lời khuyên giản dị chân thành mà bao dung sâu sắc. Mỗi lần tôi làm điều này, tôi cảm thấy như mình đang trưởng thành, mạnh mẽ hơn và tự hứa với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai lầm.

Mỗi người chỉ có một người mẹ, chà đạp lên quan hệ mẹ con là tàn bạo. Mẹ là người cưu mang, cưu mang, nuôi nấng cô khôn lớn. Một người không biết thương mẹ, không biết đáp lại tình thương của mẹ dành cho mình thì không phải là con người. Đối với tôi, mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước một điều: đó là mẹ tôi sống mãi mãi. Vì mẹ là người quan trọng nhất trên đời đối với tôi.

Trong đời sống tinh thần muôn màu của con người, tình cha con là một trong những mối quan hệ máu thịt sâu đậm và thiêng liêng nhất. Công lao to lớn của người cha đã nhiều lần được nhắc đến trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn… công cha như nhà có mái, công cha như núi. tình yêu sâu đậm. ..

Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa tin cậy của vợ con. Ngày xưa, làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, cưới vợ sinh con… Những việc quan trọng ấy thường do người cha quyết định. Trách nhiệm của một người cha thật nặng nề. Phẩm chất của một đứa trẻ phụ thuộc chủ yếu vào sự dạy dỗ và hướng dẫn của người cha. Bên cạnh người mẹ hiền là người cha nghiêm khắc. Dù có những cách thể hiện tình yêu thương khác nhau, nhưng cha mẹ nào cũng mong nuôi dạy con cái thành người trưởng thành về mọi mặt, đúng như câu nói dân gian: con hơn cha. Người mẹ không màng đến những vất vả, nhọc nhằn của con cái từ bát cơm manh áo hàng ngày, trong khi người cha, ngoài những điều đó, còn coi việc dạy dỗ, truyền đạt kinh nghiệm sống mà mình đã hy sinh cả đời vào đổi lấy mồ hôi và nước mắt, Để các em học được những bài học thực sự khi bước vào đời. Các bé thật hạnh phúc khi được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Xem Thêm : Kỹ thuật dạy ngữ âm tiếng Việt cho người nước ngoài trong buổi

Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi của mình và nhường hết ưu điểm cho con. Em đọc báo xem tivi thấy các ông bố đều choáng hết, cặm cụi quét rác, đội than, đội trấu, chạy xe đạp… không nói làm gì, cứ kiếm tiền một cách chân chính. Nuôi con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà tôi có chú Quảng Nghĩa tuổi ngoài năm mươi đang mài dao. Hàng ngày, ông đạp xe, xách vài chiếc cối xay và một xô nước nhỏ, rong ruổi khắp nơi. Chú tôi lên thành phố được hơn ba năm, kể từ khi cậu cả được nhận vào một trường trung cấp kỹ thuật. Mỗi lần kể về những đứa con ngoan, ông rất mãn nguyện, ánh mắt ánh lên niềm tự hào: “Nhà tôi nghèo lắm! Tôi đông con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, đứa con gái thứ hai của tôi đã lên lớp”. cũng được nhận vào trường sư phạm.Đại học.Tôi phấn đấu kiếm chục nghìn đô mỗi ngày,hai cha con tự lo cho nhau.Không có tiền nuôi con thì cho con cái chữ cái và việc làm! “.

Anh nghĩ em rất giống bố anh, một người thợ cơ khí bình thường quanh năm làm việc trong lĩnh vực máy móc và dầu mỏ. Đôi bàn tay bố chai sạn, sần sùi, lực lưỡng nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình tôi, bố tôi làm việc nhiều hơn và hưởng thụ ít hơn. Cũng như mẹ tôi, bố tôi cho các con toàn đồ ngon bổ dưỡng, hàng ngày chỉ ăn cơm dưa, cá.

Phẩm chất nổi bật nhất của người cha là cần cù, chịu khó, hết lòng vì vợ con, dù thường xuyên bận rộn với công việc nhưng ông vẫn cố gắng dành thời gian chăm lo việc học hành cho các con. Người cha không nói nhiều, chỉ nói những điều đáng nói, chẳng hạn như nhắc nhở con khi con làm việc tốt, sửa chữa khuyết điểm hoặc động viên khen ngợi. Cha dạy chúng tôi tự trọng và tự lập. Cha tôi từng nói: “Làm người thì phải có ý chí, không ngại khó, không ngại gian khổ, càng khó càng phải cố gắng”. thái độ tôn trọng của cha tôi đối với mọi người trong gia đình nhất. Nếu có điều gì không vừa ý, bố sẽ bình tĩnh phân tích, không quát mắng hay mắng mỏ. Vì vậy, cha tuy nghiêm khắc nhưng vẫn dễ gần, được mọi người từ vợ con đến hàng xóm kính trọng. Nghe bố nói và xem bố làm, tôi học được rất nhiều điều hay. Người cha thường bảo con cái phải noi gương cha mẹ nên rất cẩn thận.

Chúng con kính yêu cha, chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách báo hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Nhịp cầu gãy đã cho chúng tôi biết những suy nghĩ đẹp đẽ mà chúng tôi có về cha mẹ khi chúng tôi còn nhỏ: cha sẽ là đôi cánh chim đưa con đi thật xa. Em sẽ là bông hoa để anh ôm trên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở cuộc đời con… Mai này lớn lên, con sẽ tung cánh khắp năm châu. Đừng quên con nhé, cha mẹ là tổ quốc!

Trong cuộc sống hàng ngày, có rất nhiều người đáng để chúng ta yêu thương và quý mến. Nhưng bạn đã bao giờ nghĩ xem ai là người thân nhất của mình chưa? Đối với mọi người, câu trả lời đó có thể là ông bà, mẹ, anh chị em hoặc bạn bè. Đối với con, hình ảnh của cha sẽ mãi là ngọn lửa thiêng luôn sưởi ấm trái tim con.

Cha tôi không được may mắn như những người đàn ông khác. Có lẽ cả đời tôi chưa bao giờ được sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ. Ở tuổi bốn mươi, chưa đầy nửa đời người, cha anh đã phải sống chung với nhiều bệnh tật: lúc đầu chỉ là những cơn đau bụng, về sau nhiều biến chứng phát sinh. Trước đây, khi tôi còn sức khỏe, bố tôi luôn khỏe mạnh.

Nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy dường như đã dần thay đổi: không còn là cánh tay ôm bắp nữa mà là một dáng người teo tóp, gầy guộc. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm và đôi gò má cao dần lộ ra trên khuôn mặt sạm đen sương gió. Tuy nhiên, bệnh tật không lấy đi được con người bên trong của anh, anh vẫn là một người đàn ông tràn đầy nghị lực, tự tin và hết lòng yêu thương gia đình.

Gia đình tôi không giàu có, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào số tiền bố mẹ tôi kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật nhưng cha anh không bao giờ chịu khuất phục trước số phận. Bố đã vượt qua nỗi đau, trấn an mọi người trong gia đình và làm việc chăm chỉ để kiếm tiền từ sức lao động của mình trong ngành công nghiệp xe hybrid.

Hàng ngày, bố bắt đầu đi làm từ sáng sớm và làm việc cho đến khi mặt trời lặn. Tóc bố bạc dần trong sương sớm. Công việc này dễ dàng đối với người bình thường, nhưng rất khó khăn và nan giải đối với các ông bố. Bây giờ thỉnh thoảng phải chở khách đi đường dài, đường xóc là bệnh đau bụng của bố lại tái phát.

Ngay cả những ngày thời tiết thất thường, nhiệt độ cao đến 38-48 độ C trong những trưa hè oi ả, hay những ngày mưa tầm tã tháng 7, tháng 8, những đêm đông giá rét, bố vẫn cố gắng đứng vững. dưới gốc cây đợi khách qua lại, tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có một người cha giàu có, hy sinh, chăm chỉ như vậy.

Nhưng không phải vậy. Ngày nào tôi cũng đứng như thế, khi trở lại, cơn đau lại hành hạ tôi. Nhìn khuôn mặt méo mó của bố và nỗi đau mà ông đang phải gánh chịu, tôi chỉ biết bật khóc. Nhìn bố như vậy lòng tôi đau gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như bố có thể chịu đau thay con, giá như bố có thể giúp con kiếm tiền? Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho bạn vào lúc này để làm cho bạn hạnh phúc hơn, tôi sẽ làm điều đó, bạn có thể cho tôi biết?

Lúc đó tôi chỉ biết ôm bố xoa dầu cho ông, chỉ muốn không phải đi làm với ông nữa, bỏ học đi để kiếm tiền phụ giúp gia đình và kiếm tiền. Kiếm tiền và chữa bệnh cho cha. Nhưng nếu anh ấy đề cập đến nó, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy tồi tệ và thất vọng với tôi.

Bố luôn nói rằng ông sẽ tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu đến chút sức lực cuối cùng làm nên con người chúng ta. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố tôi học giỏi nhưng nhà nghèo phải bỏ học. Mỗi tối, khi tôi còn chập chững tập đi, bố luôn dạy hai chị em tôi học.

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự học. Tôi muốn trở thành bác sĩ, chữa bệnh cho bố, kiếm tiền nuôi ông và tiếp tục những bước đi còn dang dở của tuổi trẻ. Tôi luôn biết ơn cha đã cho tôi một con đường tươi sáng vì đó là con đường học vấn chứ không phải con đường tăm tối của đồng tiền. Tôi sẽ luôn sống theo lời dạy của cha tôi và bằng tấm gương của ông.

Tôi ngưỡng mộ bố tôi không chỉ bởi ông là một người đàn ông tốt, một người đàn ông cao quý, kiên trì và chăm chỉ, mà còn bởi lối sống lạc quan và vô tư của ông. Dù ít thời gian rảnh rỗi nhưng anh vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà quanh năm xanh tốt.

Đừng quên tưới nước vào mỗi buổi sáng trong giỏ lan; Cây ngọc lan tây có chết lá không? Hoa lan và hoa nhài không bao giờ thơm. Vì đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp che chở, chăm sóc Nó không chỉ yêu hoa mà còn rất thích nuôi động vật.

Mặc dù nhà tôi luôn có hai con chó con và một con mèo, nhưng đôi khi bố tôi còn mang về nhà những chiếc lồng chim rất đẹp. Không chỉ vậy, tôi chưa từng nghe bố nhắc đến cái chết sau hơn 5 năm lâm bệnh, nhưng điều này không có nghĩa là đã quá muộn để ông đối mặt với “tử thần”.

Nhưng cuộc đời của cha tôi luôn đầy đau khổ, khi cả nhà khấm khá hơn, các chị kiếm được tiền thì cha lại bỏ mẹ, bỏ mẹ, gia đình mà đi đến một thế giới khác. Bố đã đi xa và không bao giờ được gặp lại. Bây giờ tôi đã ngã, tôi phải tự đứng dậy và bước đi, bởi vì cha tôi đã đi xa, và không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố đã ra đi, đến một thế giới khác, nơi bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống đau khổ này. Mẹ yên tâm, con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ, luôn kính yêu, kính trọng và biết ơn mẹ, con sẽ sống theo tấm gương mà mẹ đã nêu ra. Hình ảnh của bố sẽ luôn khắc sâu trong trái tim con. Ký ức và tình cảm của cha dành cho tôi, tôi sẽ ôm ấp và nâng niu, nó như linh hồn của chính tôi vậy.

Xem thêm: 5 Bài Văn Mẫu Cảm Nghĩ Về Người Bố Thân Yêu Hay Nhất

Đáp án bài tập lớp 7 sách mới:

viet-bai-tap-lam-van-so-3.jsp

Giải bài tập lớp 7 sách môn mới

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button