Hỏi Đáp

Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của nhân vật Mị trong

đêm tình mùa xuân

Theo dõi Sóc Trăng thpt tìm hiểu một số bài văn mẫu: phân tích tâm trạng và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình mùa xuân.

Dàn ý tâm trạng đêm xuân tình yêu của em

I. Giới thiệu:

  • Giới thiệu về tác giả và tác phẩm
  • Giới thiệu sơ qua hoàn cảnh của em trong tác phẩm “Đôi lứa”. Tâm trạng trước đêm xuân.
  • Hai. Văn bản:

    – Phân tích tâm trạng của em trong Đêm Xuân.

    + Trước Đêm xuân, trước sự ngược đãi, đàn áp, tôi trở thành người đàn bà “không hồn”, mất hết cảm giác về thời gian, không gian. Cuộc sống của tôi khi đó như cuộc sống của một con trâu hoặc một con ngựa trong nhà của tổng đốc Leba Cha. Nhưng có thể nói sức sống trong tôi vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn.

    ->Sức sống trong tôi có thể vụt tắt vĩnh viễn, cũng có thể trỗi dậy khi có điều kiện.

    + Do tác động của ngoại cảnh lên mình trong đêm xuân. Hồng Kông mùa xuân năm ấy thật đẹp và gợi cảm

    ->Là không gian nhộn nhịp đầy màu sắc, là tiếng sáo trầm mặc đánh thức con người cũ. Tiếng sáo vô tình hay hữu ý chạm vào nỗi nhớ “nghe tiếng sáo lòng muốn về”. “Ta ngồi ngâm khúc người thổi”…

    ——Mùa xuân năm ấy thật rực rỡ và rộn ràng. Nó xa lạ với không gian trong căn phòng nhỏ bé của tôi, nhưng lại gần với thế giới mà tôi từng sống hạnh phúc. Họ nhắc nhở tôi về quá khứ. Ngày xửa ngày xưa, tôi đã từng uống rượu. Bây giờ, tôi cũng uống. Rồi tôi say.

    – Rượu – đánh thức men trong những mảnh đời tôi đã mất. “Khi say ta quay ngược thời gian Ngày kia ta vui Tai ta còn nghe tiếng sáo vang vọng đầu làng Là tiếng sáo tình yêu, tiếng sáo của tuổi trẻ tràn đầy sức sống. Ta không phải người con gái- ở rể mà lừa nhà quan nữa, em bên bếp uống rượu, thổi sáo, áp lá lên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo, có biết bao người mê thổi sáo. Ngày đêm theo anh Nên em còn trẻ em vẫn còn trẻ.”

    – Tình tiết đêm xuân, sự so sánh giữa thế giới thức tỉnh và đời thực: Say rượu và nhớ lại quá khứ, thực ra bạn vẫn đang ở biệt thự Đô Đô. Tôi vẫn sống một cuộc đời địa ngục với lịch sử. Một bên là niềm vui của tuổi trẻ, một bên là cuộc sống trâu ngựa, sự tương phản quá lớn khiến tôi đã nghĩ đến việc kết liễu đời mình như ngày về với vợ thống đốc. Tôi nóng lòng muốn có một chiếc lá trong tay và ăn nó cho đến chết mà không cần suy nghĩ về nó. Càng nhớ lại, tôi càng thấy nước mắt lưng tròng. Ôi, tiếng sáo, tiếng sáo gọi bạn tình vẫn văng vẳng ngoài đường. Tôi muốn quên, không muốn nhớ về ngày trước, nhưng không thể. Tiếng sáo bay bổng, réo rắt làm mọi thứ trở nên mới lạ. Tôi muốn chơi. Tôi muốn thoát khỏi ánh trăng trắng đục này!

    – Nhưng tôi đã lưu nó theo cách khác. Giống như những thanh niên lang thang trong làng, mới bỏ nhà ra đi. Tôi định giải thoát mình một cách thầm lặng nhưng mãnh liệt: Tôi ra góc nhà, vớ lấy một tuýp dầu mỡ, cuộn một mẩu nhỏ thắp trong máng đèn… Tôi quấn tóc, với lấy chiếc váy hoa, siết chặt. nó vào tường Li… Tôi kéo áo ra. Tôi làm bất cứ việc gì, bình tĩnh và mãnh liệt, như ngày xưa, khi đầu óc tôi lúc nào cũng thổi sáo.

    – Nỗ lực giải thoát của tôi đã thất bại: Tôi ngạc nhiên khi gặp tôi. Tất cả những gì anh ấy biết là tôi muốn đi chơi. Người đàn ông độc ác hơn hổ không biết rằng trước mặt anh ta là một con đĩ khác, là nàng tiên cá năm xưa mà anh ta lừa và cướp về. Anh ta đập tan sự trở lại đó một cách tàn nhẫn: Anh ta tiến đến và tóm lấy tôi, trói hai tay tôi bằng thắt lưng của anh ta. Anh ta lấy một cái giỏ bằng sợi đay và trói tôi vào một cái cột. Tóc tôi lòa xòa trên mặt và anh ấy thường cột đuôi ngựa để tôi không thể nhìn xuống hay nghiêng đầu được nữa…

    Ba. Kết luận:

    Thành công của nhà văn Dư Hoài nằm ở việc khắc họa nhân vật chủ yếu dựa vào tâm trạng và có tâm trạng. Xuyên suốt Đêm xuân, tôi có rất ít hành động, nhưng người đọc vẫn bị hớp hồn bởi một người đàn ông trỗi dậy từ cõi tối tăm. Không gian, thời gian và âm thanh của sáng tác đều theo nhịp điệu của tâm trạng đó. Chắc hẳn tôi đã đặt cả trái tim và tâm hồn mình vào tâm trạng để người đọc cuốn theo tâm trạng đó, lần lượt háo hức và nghẹn ngào.

    Xem thêm: Đêm tình mùa xuân nêu tâm trạng

    Sơ đồ tư duy tâm trạng em trong đêm tình mùa xuân

    Tâm trạng em trong đêm tình mùa xuân

    Phân tích cảm xúc và hành vi của nhân vật tôi trong Đêm tình mùa xuân – Văn mẫu 1

    Nếu nhà văn hiện thực phê phán chỉ coi con người là nạn nhân bơ vơ của hoàn cảnh thì nhà văn cách mạng luôn tìm thấy sức mạnh hạnh phúc trong tâm hồn những con người khốn khổ. là cây bút xuất sắc của nền văn học cách mạng Việt Nam, không chỉ miêu tả rất thành công cái chết từ từ của em – một cô gái trẻ tràn đầy nhựa sống, mà còn rất tinh tế trong việc khám phá quá trình tự thú. Nếu có một tình huống làm tê liệt sức sống của tôi, thì có một tình huống giúp tôi ăn năn. Và tình ấy chính là đêm xuân quyến rũ của tình yêu.

    Ở nơi cao nguyên, năm mới đến, xuân đến, anh không vui. Năm nay, ông đã mở ra một kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân đặc biệt. Khi đó, trời se lạnh và nhiều gió, nhưng dù thời tiết xấu nhưng không khí đón Tết hoa hồng vẫn rất tưng bừng. tiếng cười lớn. Ngoài đỉnh núi, xin hãy thổi sáo. Cái không khí tưng bừng, phấn khởi đó vang vọng trong tâm hồn tôi, làm hồi sinh và hồi sinh tâm hồn tôi.

    Anh có con trai con gái thì đi làm đi, tôi chưa có con gái, tôi đang tìm người yêu

    Lời lẽ, câu văn của Diyin mộc mạc, giản dị nhưng chan chứa niềm vui, sự tự do, khát khao yêu thương và hạnh phúc. Khúc ca nồng nàn của tuổi trẻ và mùa xuân vang vọng trong lòng, đánh thức trái tim tôi đã câm lặng bấy lâu, tiếng sáo đánh thức sức sống tiềm ẩn trong lòng tôi. .Tôi cảm thấy có ý thức về quyền con người, và tôi cũng đã uống rượu. Tôi lén lấy vò rượu uống cạn một hơi. Tôi uống một cách kỳ lạ. Tôi có thể uống nó, uống nó như tôi chưa bao giờ uống nó, uống nó và nó khiến tôi phát điên và tức giận. Uống để gột rửa những đắng cay tủi nhục kiếp trước. Uống để nuôi đam mê, bước tiếp. Rượu nồng nàn và tiếng sao kéo tôi dậy khỏi thực tại và đưa tôi về với quá khứ tươi đẹp đầy khát khao cháy bỏng. Tôi đã say và tôi chỉ ngồi đó và xem mọi người hát bên trong, tôi đang sống trong quá khứ. Ngày xưa tôi thổi sáo rất hay… rất nhiều người thích. Trở lại những ngày còn trẻ và yêu đời, ngày trước tôi đã yêu và được yêu. Sống với ngày trước, lòng bỗng phơi phới trở lại, lòng chợt vui vui. Những kỷ niệm đẹp khiến tôi nổi loạn. Mở đầu là sự nổi loạn về ý thức hệ. Tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn còn trẻ. Tôi muốn chơi. Có bao nhiêu người có chồng ra ngoài vào ngày đầu tiên của năm mới? Tình huống như thế nào, ta cùng sử gia quan hệ không tốt, chúng ta còn muốn ở cùng nhau. Lần đầu tiên, tháng ngày dài đằng đẵng, như con rùa bị nuôi trong xó tối, sống cuộc đời cam chịu tủi nhục, tôi dám từ bỏ số phận với lịch sử, trở thành một con người tự do. Mọi người. Mải mê trong những ký ức nồng cháy và những khát khao cháy bỏng, tôi dường như quên đi thực tại. Khi nào thì rượu tan? Những người đã trở lại tất cả đã rời đi. Tôi không biết, tôi vẫn ngồi một mình giữa nhà. Ước mơ, ước mơ, lòng yêu nước đang gọi tôi.

    Tôi đã thức bao lâu rồi. Tôi đứng dậy nhưng không ra ngoài chơi nữa mà từ từ vào phòng. Ý nghĩ vượt ngục chợt lóe lên trong đầu tôi, nhưng không đủ để kéo tôi ra khỏi thế giới ngục tù. Phản ứng nổi loạn của tôi cần thêm thời gian và chất xúc tác. Anh buồn bã đi vào, xuống giường, hai tay bưng cái lỗ vuông nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng trắng mờ ảo. Nỗi cay đắng, tủi nhục của kiếp làm nô lệ trung lưu bỗng ùa về dày vò trái tim tan nát, máu me và bao bi kịch. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, đột biến nhưng không thể tránh khỏi: tôi muốn tự sát: nếu bây giờ tôi có một chiếc lá trong tay, tôi sẽ ăn nó cho đến chết mà không nghĩ ngợi gì. Tôi chỉ nhớ mình đã thấy nước mắt lưng tròng. Tôi đã nghĩ mình sẽ tự tử ngay lập tức, nhưng ngay khi ý nghĩ về cái chết vừa trỗi dậy thì tiếng sao khắp phố gọi người yêu lại vang lên trong tâm hồn tôi. Bản tình ca nồng nàn ấy, như con rùa bị nhốt trong góc tối, dập tắt ý nghĩ muốn chết mà không bao giờ trở lại. Tôi phải sống trong một bầu trời tươi sáng, tràn ngập ánh nắng, tự do và hạnh phúc. Chính suy nghĩ này đã thúc đẩy tôi thực hiện hành động nổi loạn, táo bạo và quyết liệt mà tôi đã từng thực hiện. Tôi đi vào góc phòng lấy một tuýp dầu sắn, bỏ một ít vào đĩa đèn để thắp sáng. Tại sao tôi phải đốt đèn? Tôi không muốn sống trong bóng tối nữa sao? Tôi sắp phá vỡ màn đêm đen tối của địa ngục trần gian này. Tôi muốn thắp sáng tương lai của mình. Ngọn lửa trên bảng đèn hay ngọn lửa trong tim đang bùng cháy. Khi đèn bật sáng, tôi búi tóc lên và với lấy chiếc váy, từ đó tôi lôi ra một chiếc áo sơ mi. Bất chấp mọi quy định của thống đốc, tôi cư xử như một người hoàn toàn tự do

    Khát vọng cháy bỏng của tôi vừa được khơi dậy lại bị đàn áp dã man. Có lần anh trói tôi vào cột bằng một thúng sợi đay không thương tiếc. Tóc tôi rụng hết và anh ấy thường cột nó thành đuôi ngựa để tôi không thể cúi xuống được nữa. Sau đó tắt đèn và đóng cửa. Sao anh lại trói tôi thế này? Đó là thói quen độc ác của anh ta hay chính anh ta sợ hãi trước sự nổi loạn táo bạo của tôi? Anh ta phải sử dụng vũ lực tàn bạo nhất để xoa dịu tinh thần nổi loạn dữ dội của tôi. Tuy nhiên, cánh cửa của căn phòng bí mật đã đóng và ngọn đèn đã đóng không thể soi sáng tâm hồn tôi. Ngay cả bóng ma trong mật thất cũng không thể dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong lòng. Mọi sự vũ phu trong lịch sử đều trở nên vô nghĩa. Trong bóng tối, tôi đứng yên, như không biết rằng mình đang bị trói. Chút men say nồng nàn, còn tôi nghe tiếng sáo đưa tôi đi chơi, vào tiệc. Tôi hát nhẹ nhàng, và tiếng hát xuất phát từ trái tim rực lửa, rực lửa. Rồi tôi bước đi, sức sống mạnh mẽ, dữ dội, tiềm ẩn, khát vọng tự do trỗi dậy mãnh liệt. Sinh lực không ngừng tuôn ra từ sợi dây.

    Nhưng rồi tôi chợt tỉnh giấc, những đường rạch hằn học cứa vào da thịt, đau, đau, đau đến tê tái. Tiếng sáo xa dần tha thiết, êm dịu, chỉ còn lại tiếng móng ngựa nện vào tường. Tôi nức nở nghĩ mình còn tệ hơn một con ngựa. Suốt đêm trằn trọc, tỉnh giấc, trằn trọc, quằn quại trước thực tại éo le, khốn khổ, day dứt, khắc khoải nhớ mong. Quá khứ, hiện thực, hạnh phúc và nỗi đau cứ giằng xé trong tim tôi. Cọ dùng để vẽ nỗi nhớ thật tinh tế và tài hoa len lỏi vào sâu thẳm tâm can tôi “thật hơn cả người thật”.

    Thanh xuân đã qua đi nhưng sức sống tiềm tàng trong tôi vẫn được đánh thức, chờ thời cơ để bùng nổ. Nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật qua nét vẽ tinh tế đã tạo cho nhân vật hướng đi và cuộc sống mới. Đây cũng chính là giá trị nhân văn cao cả của tác phẩm. Nó cũng thể hiện tài năng và đóng góp của Dư Hoài cho nền văn học Việt Nam.

    ……………………

    Phân tích cảm xúc và cách ứng xử của nhân vật tôi trong Đêm tình nhân – Văn mẫu 2

    Đỗ Hoài là nhà văn có khả năng sáng tạo phong phú ở nhiều thể loại nhưng đều để lại những tác phẩm xuất sắc và có dấu ấn riêng ở từng thể loại như truyện thiếu nhi, hồi ký, truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch bản v.v. Ở mảng văn học hiện thực, Dư Hoài đã cho ra đời tập truyện Tây Bắc trước Cách mạng Tháng Tám 5 tháng, gồm 3 truyện ngắn viết về cuộc sống của đồng bào các dân tộc thiểu số ở miền núi phía Bắc Việt Nam. Trong số đó, “A Fu Couple” là tác phẩm được biết đến nhiều nhất khi lồng ghép những giá trị nhân văn, nhân đạo sâu sắc vào bối cảnh thực tế của đất nước lúc bấy giờ. Khi miêu tả cuộc sống của người dân miền núi phía Bắc, có thể nói Dư Hoài là người đi đầu trong việc “mở mang biên cương, mở mang bờ cõi”, đặc biệt là trong việc đào bới những bất hạnh và vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn người phụ nữ. Sự áp bức của cường quyền và thần quyền. Trong số các cặp vợ chồng A Phúc, tôi là một điển hình bất hạnh và đau khổ cùng cực ở vùng trời Tây Bắc, từ khi bước vào biệt thự Đô Đô, cuộc sống của tôi tưởng chừng như bế tắc, nhưng bằng nghị lực của mình, tôi sống mạnh mẽ và khao khát tự do. của tình yêu, tôi bừng tỉnh, bắt đầu phản kháng, và tự tìm lối thoát cho mình.

    Tôi sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo, cha tôi phải vay mượn tiền để đi lấy chồng, món nợ này đeo bám cho đến khi tôi trưởng thành và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi, nhưng tôi vẫn chưa trả hết nợ. . Chính món nợ cha truyền con nối khốn khổ này đã kéo cuộc đời tôi vào một hoàn cảnh vô cùng bất hạnh. Vì để trả nợ cho cha, tôi đành chấp nhận làm con dâu phát nợ cho quan chấp pháp, buộc phải chung sống với một sử gia mình không yêu, chấp nhận từ bỏ tình yêu. của cha tôi cho cuộc sống của tôi.

    Ngày đầu tiên về làm dâu, tôi cầm chiếc lá trên tay chạy về nhà chỉ muốn chết, tôi vùng vẫy dữ dội và chống lại số phận. Nhưng tôi chết rồi, ai sẽ trả nợ cha già, chữ hiếu và tình yêu thương đã che chở cho tôi kiếp này, nhưng tôi sống như một cái xác không hồn, đơn giản là tồn tại. . Em mang tiếng là dâu nhà giàu nhưng lại sống như nô lệ, cực nhọc ngày đêm, mùa hoa hồng dài vô tận, ngày đêm không ngơi nghỉ. Nỗi đau thể xác và sự dày vò tinh thần khi sống chung với người đàn ông bạo hành tôi tưởng chừng như đã giết chết trái tim, giết chết tâm hồn tôi. Tôi như một cái máy trong công việc, bao nhiêu năm rồi người ta không nghe thấy tôi nói gì, chỉ im lặng, “luẩn quẩn như rùa bò” qua bao năm tháng nghiến ngấu. Cô ấy rõ ràng là một cô gái xinh đẹp và có tài thổi sáo, cô ấy khoảng hai mươi tuổi, nhưng cô ấy sống như một nắm tro tàn, lạnh lùng và cô đơn, thậm chí không thể cảm nhận được hạnh phúc và nỗi đau, bởi vì “trong cơn đau dài hạn”. , Tôi đã quen với Bây giờ tôi nghĩ mình cũng là trâu, và tôi cũng là ngựa, ngựa chỉ biết ăn cỏ và làm việc.” , trâu” Không đau đớn bằng những người đàn bà sống trong Dinh Thống đốc. Chân nhai cỏ, đàn bà con gái trong nhà vùi mình suốt ngày đêm. “Chi tiết nhỏ này đã khắc họa mạnh mẽ nỗi đau tột cùng và bất hạnh của nhân vật tôi, đồng thời khắc họa rất nhiều người phụ nữ khác trong Hồng Yết. Họ cũng là con người nhưng lại sống cuộc đời khác với thú cưng. Nỗi đau tột cùng.

    Không chỉ là nỗi đau thể xác khiến tôi tê liệt, mà chính những tổn thương về tinh thần khiến tôi thờ ơ với mọi thứ. Từ một cô gái xinh đẹp, biết thổi sáo, láu lỉnh, được bao chàng trai si mê, có một tình yêu đẹp tưởng chừng đơm hoa kết trái bỗng trở thành một cô dâu mắc nợ, chịu cảnh tầm thường. người, bị giam cầm Trong căn phòng tối om chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trong luôn tối đen, không biết là màu sương hay màu nắng. Tôi đã phải từ bỏ mọi ham muốn, từ bỏ cuộc sống tự do, chôn vùi tuổi thanh xuân trong cuộc hôn nhân đầy nợ nần, lấy chồng giàu chẳng khác gì địa ngục trần gian. Không còn cách nào khác, cũng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ biết quấn mình trong thân xác chai sạn, lạc lối, tiếp tục chuỗi ngày đen tối vô vọng.

    Tưởng cuộc đời mình sẽ mãi im lìm, bế tắc, chôn vùi vĩnh viễn dưới xiềng xích thần quyền, nhưng đó là đêm tình mùa xuân, tiếng sáo gọi em – a phù, tiếng bên đời chồng. và vợ, dường như đánh thức tâm hồn tôi. Một linh hồn chưa chết hẳn, vùi sâu trong đống tro tàn của than hồng, vẫn khát khao được sống, khao khát được tự do, chỉ chờ ngày được thắp lên bởi ngọn lửa rực rỡ. Mùa xuân đến rồi, trai gái háo hức hẹn hò, người người xúng xính váy áo sặc sỡ, ngày này qua ngày khác thổi sáo, hò lá tình tứ. Nghe tiếng sáo vọng lại “Ta khao khát được tái sinh”, bất giác, tôi chợt lẩm bẩm một mình theo điệu Pied Piper mà có lẽ đã lâu không được nhắc đến. Có thể nói, qua chi tiết nhỏ này, tôi thấy trái tim vốn đã chai đá của mình dường như đang dần tỉnh giấc, bởi tâm hồn đã nguội lạnh, không còn ai hát. Những vần thơ ấy tuy không nói thành lời nhưng là âm vang của một tâm hồn, một tâm hồn đang dần thoát ra khỏi lớp vỏ cứng rắn mà nó đã mang bấy lâu nay.

    Sự thay đổi của tâm hồn tôi có thể thấy từ chi tiết uống rượu “Ngày mồng một tết tôi cũng uống, tôi lén lấy vò rượu uống cạn một hơi”. sống trong dinh thự của thống đốc và không có địa vị, Cô ấy sống một cuộc sống còn tồi tệ hơn cả một con vật cưng, vì vậy uống rượu là một thứ xa xỉ đối với tôi, ngay cả khi tôi bị bắt, tôi có thể sẽ bị đánh đập và trừng phạt. Nhưng dù vậy, tôi vẫn ngấm ngầm uống, như một sự phản kháng, tôi muốn đấu tranh cho quyền lợi của mình, cả nhà được uống rượu mừng xuân, tôi cũng muốn thế, tôi muốn một lần được sống như một con người ở chốn không người. một người mang đến cho tôi Quá nhiều nỗi đau đã đến. Cứ thế, tôi uống hết bát rượu này đến bát khác, không phải để giải tỏa cơn khát dục vọng mà là để uống hết nỗi uất ức đau đớn, bày tỏ sự tức giận và khó chịu trong lòng. Dài. Trong men rượu cay, tôi chợt nhớ về những ngày đã xa, khi tôi chưa bị ép làm phu nhân nhà thống lý, nàng cũng có một cuộc sống tốt đẹp và một tương lai xán lạn, lúc đó tôi cũng là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn. Chính trực, chăm chỉ, tình duyên đẹp đẽ sắp nở hoa. Nhưng chỉ sau một đêm, mọi thứ trở thành một cơn ác mộng, và càng nghĩ về nó, tôi càng thấy bối rối. Rồi mọi người ra về, chỉ còn lại mình tôi giữa phòng, trong lòng có gì đó nhói lên, tôi đứng dậy bước vào phòng, “Tôi thấy sảng khoái trở lại, lòng bỗng vui như trẩy hội mùa xuân. ngày trước.” Tôi đã nghĩ rằng những linh hồn đã chết thực sự sống lại một cách kỳ diệu, và đã lâu lắm rồi tôi mới được trải nghiệm cảm giác vui sướng, rạo rực của một tâm hồn trẻ thơ, có lẽ kể từ khi tôi được sinh ra. Bước vào Dinh thự của Thống đốc. Không chỉ là cảm xúc, dấu ấn của sự hồi sinh trong tâm hồn tôi còn là ý thức sống trẻ trung “Tôi còn trẻ. Tôi vẫn còn trẻ”, đồng thời thể hiện khát khao “Tôi muốn đi chơi”. . Có thể nói, cho đến nay, khát vọng tự do, khát vọng sống và hưởng thụ cuộc sống của tôi mới được thể hiện một cách trọn vẹn. Tôi không còn là cô thiếu nữ lầm lì, câm lặng, đau khổ trong phủ thống đốc, lúc nào cũng cau có, mà là một cuộc đời gần như đã tìm lại được nhân tính. Ngày xửa ngày xưa, một cô gái xinh đẹp, yêu đời và thổi sáo giỏi bắt đầu dám chống lại và giành lại hạnh phúc của chính mình.

    Nhưng thật không may, mặc dù linh hồn của tôi đã được giải phóng nhưng cơ thể vật lý của tôi vẫn nằm dưới sự kiểm soát của kẻ mạnh. Tôi định thay một bộ váy sáng màu ra ngoài thì cô ấy quay lại, thay vì cho tôi quyền tết tóc, cô ấy lại túm tóc tôi một cách thô bạo và trói cô ấy vào một cây cột bằng dây đay, cắt hết tóc của tôi. . Niềm vui vừa chớm nở trong tâm hồn người đàn bà tội nghiệp. Anh đi rồi, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng tối, trong hoàn cảnh đó tôi tưởng mình sẽ lại gục ngã và tuyệt vọng, nhưng không, “tôi đứng im như không biết mình bị trói”, lòng tôi vẫn miên man nghĩ về trò chơi, trò chơi tôi mong mỏi. Dường như sợi dây thừng của cô ấy có siết chặt đến đâu cũng chỉ có thể trói buộc thân xác tôi chứ không thể kìm hãm được tâm hồn khao khát tự do của cô ấy. Tôi bắt đầu phản đối “Tôi không đi được”, nhưng sợi dây ngày càng siết chặt hơn, “Tôi không thể di chuyển với chân tay đau nhức”, và nghe thấy tiếng ngựa va vào tường, tôi lại ý thức được nỗi đau của mình. xác thực. Thậm chí không thể di chuyển. cưỡi ngựa. Vì con ngựa còn tự do dùng chân dẫm lên tường, mà chân tay tôi thì bị trói không cử động được, tôi khóc và nghĩ về cuộc đời khốn khổ của mình với một trái tim đáng thương, nhưng dường như tôi đã bỏ qua điều này từ lâu.

    Đêm tình mùa xuân kết thúc bằng việc tôi bị trói trong ký túc xá, nhưng đó không phải là kết thúc mà mọi thứ đang diễn ra dần dần, đầy ý nghĩa. Mãi cho đến khi tôi ý thức rõ ràng về thân phận của mình, nỗi đau về giá trị bản thân và khát khao cháy bỏng được sống và được tự do, tôi mới có thể sống lại một cách trọn vẹn, đúng nghĩa, cả về thể xác lẫn tinh thần. Thực tế lịch sử trói buộc tôi là tiền đề và khởi đầu của một sự phản kháng mạnh mẽ, để tự giải phóng mình cho người khác và cho chính mình, để tìm một cuộc sống mới và một tương lai tốt đẹp hơn.

    Vợ chồng A Phủ tôi là những nhân vật tiêu biểu của nhiều đồng bào miền núi phía Bắc có số phận bất hạnh, bị cường quyền áp bức, bóc lột thời kỳ trước Cách mạng Tháng Năm. Tám. Bằng sự gắn bó rực lửa và đôi mắt thấu hiểu, chị không chỉ phản ánh hiện thực xã hội khắc nghiệt mà còn bộc lộ vẻ đẹp tiềm ẩn trong mỗi nhân vật, và trong tôi đó là vẻ đẹp. Mạnh mẽ nổi dậy chống lại sự bất công mà cô ấy phải chịu đựng để giải phóng bản thân và thế giới. Những người khác.

    ……………………………………………

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 03

    Tô Hoài là nhà văn lớn có số lượng tác phẩm kỷ lục trong nền văn học Việt Nam hiện đại, tác phẩm của ông có xu hướng thể hiện hiện thực đời sống hàng ngày bằng lối viết giản dị, chặt chẽ, giàu thông tin. Thói quen. Truyện ngắn “Vợ chồng Phủ” in trong “Tuyển tập truyện Tây Bắc” là một tác phẩm tiêu biểu, sau hơn nửa thế kỷ vẫn được nhiều thế hệ bạn đọc say mê. Tác phẩm xoay quanh cuộc đời của nhân vật tôi, đặc biệt là miêu tả những gì diễn ra trong lòng cô ở các thời kỳ, đêm tình mùa xuân là cảnh có tác động lớn đến diễn biến tâm lý, ứng xử của người con gái vùng này. ngọn núi.

    Sao bao nhiêu năm làm con rùa trong xó xỉnh, chấp nhận cuộc sống không bằng trâu ngựa, đêm Tình Xuân sao bỗng bừng bừng sức sống? Có phải hơi thở của mùa xuân đến bất ngờ với lễ hội mùa xuân, những bộ quần áo rực rỡ và những trò chơi có ảnh hưởng đến tôi không? Không phải sắc xuân, cũng không phải hơi thở xuân, mà là tiếng sáo quen thuộc. Tiếng sáo cầu hôn quen thuộc với mọi người, bước vào cuộc đời Hồng Dịch, anh dùng tiếng sáo để nói lời yêu thương, bày tỏ lòng mình. Nghe Dizi, hồi tưởng về quá khứ, Dizi đưa tôi đi xem trò chơi, hình ảnh Dizi rất quan trọng và đã được nhắc đi nhắc lại hơn chục lần trong tác phẩm. Tiếng sáo tuy mộc mạc, giản dị nhưng lại làm rung động lòng người, bởi nó tượng trưng cho tình yêu trai gái. Tiếng sáo khơi dậy trong lòng cô gái tưởng chừng hồn mình đã chết sống lại quá khứ tươi đẹp, những tháng ngày vùng vẫy tự tại trong tự do và tình yêu. Chính tiếng sáo đã tác động mạnh mẽ đến sức sống tiềm tàng của tôi. Bên cạnh tiếng sáo, rượu cũng là một yếu tố khiến tôi thay đổi. Tôi uống hết bát này đến bát khác như một kẻ say, uống để quên đi những tủi nhục của hiện tại, quên đi tương lai bấp bênh và vô vọng. Hành động uống rượu ấy thể hiện nỗi bất bình, đau thương trong lòng cô gái, đồng thời cũng tiếp thêm cho cô sức mạnh để vực dậy sức sống.

    Giữa những chất xúc tác bên ngoài và bản chất mạnh mẽ, sôi nổi đó, tôi khơi lại cảm xúc của mình trong Đêm tình nhân đêm xuân. Nghe tiếng sáo, ông liền thành tâm và tỉnh ngộ trở lại. Những cảm xúc dịu dàng đó làm tôi nhớ lại quá khứ—một quá khứ tuyệt vời mà tôi không bao giờ dám hy vọng được tái sinh. Ngày ấy, ta thổi sáo cũng như lá, vô số hồng nhan si mê bởi tài hoa và sắc đẹp của nàng, nàng ngày đêm cùng ta thổi sáo. Từ những kỉ niệm đẹp ấy lòng mình bồi hồi trở lại, chị nhận ra mình vẫn còn trẻ. Thật kỳ lạ khi mọi người không biết tình trạng của họ và rồi một ngày nhận ra rằng họ còn trẻ. Cũng như ngày xưa, không biết mình còn sống hay tồn tại như một xác chết, đêm nay, chợt tỉnh giấc, thấy mình còn trẻ, mình còn sống, mình phải làm gì. chứng minh bất cứ điều gì. Khi cô ấy sống lại cảm giác này, điều đầu tiên cô ấy muốn làm là đi chơi. Đã nhiều năm rồi, từ khi gả vào phủ Tổng đốc, trở thành phu nhân của một thứ sử, tôi chưa từng du xuân, mặc dù những người đàn bà có chồng khác vẫn đi chơi. Tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn sống trong căn phòng đóng kín chỉ có ô cửa sổ nhỏ, ngày nào cũng nhìn ra ngoài, không biết trời sáng hay tối. Cô bắt đầu chuẩn bị, lấy chiếc váy hoa, bôi dầu đèn để soi sáng căn phòng tối, rồi buộc tóc. Đây là những hành động phản kháng mà tôi sẽ xem xét, và cô ấy đã bắt đầu phản ứng với cuộc sống và lấy lại cảm xúc của mình. Nhưng ngọn lửa sinh khí vừa bùng cháy dữ dội thì vụt tắt, và kẻ độc ác đó không ai khác chính là viên quan ngự sử – con trai quan tổng đốc, cũng là chồng tôi. Anh ấy về nhà đột ngột và thật lạ khi thấy tôi chuẩn bị ra ngoài. Người đàn ông trói tôi lại, thậm chí còn tàn nhẫn hơn, anh ta quấn tóc tôi quanh cây sào để ngăn tôi cử động. Nhưng dù bị trói, hơi rượu vẫn hừng hực bốc lên người và chi phối suy nghĩ của chị. Nàng nghe tiếng sáo, tiếng sáo đang gọi bạn tình của người khác, mà hình như đang gọi lòng nàng, nàng bước đi trong vô thức, nàng muốn đi theo tiếng sáo tình yêu, đó là điều nàng nên tận hưởng cuộc đời. . Nhưng sợi dây cứa vào da thịt cô, và cơn đau thể xác đã đánh thức cô dậy. Cô buộc phải quay trở lại thực tế đau đớn rằng cô thua kém con ngựa của thống đốc. buồn quá.

    Thời kỳ phục hưng của tôi là một quá trình hoàn chỉnh từ hồi tưởng về quá khứ đến phản đối việc muốn đi chơi và cuối cùng nhận ra điều gì đó quan trọng. Ta đã từng nghĩ mình là trâu, nhưng ngựa của thống đốc đã là trâu rồi, ngựa không có suy nghĩ, chỉ biết ăn và làm việc, giờ mới biết ở nhà trâu ngựa không bằng được, rượu mạnh rượu mạnh không bằng. không đủ để phát khởi hành động mạnh mẽ để giải thoát chính mình, nên sau đó, tôi quay trở lại cuộc sống cũ của mình.

    Qua nghệ thuật miêu tả tâm lí và sử dụng ngôn ngữ dễ hiểu, tác phẩm như khắc họa trước mắt người đọc hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, dù mang nặng đẻ đau nhưng vẫn luôn nghĩ về chị. Cái xác không có linh hồn, nhưng vẫn còn một sức sống tiềm ẩn, chỉ tìm cơ hội sống lại và bùng cháy.

    ……………………………………..

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 04

    “A Fu Couple” là tác phẩm hay nhất của Trung Hoa Dân Quốc trên Cao nguyên Tây Bắc. Qua ngòi bút của Đỗ Hoài Ái, ta thấy được những đau khổ, tủi nhục mà cô gái phải gánh chịu khi bị “cưỡng bức”, cũng như sự áp bức của chế độ phong kiến ​​lúc bấy giờ. Trong tác phẩm có nhiều nhân vật chính, phụ như phu nhân, a sử, Tống lý ba tra… nhưng tôi vẫn là nhân vật trung tâm của tác phẩm, tâm trạng, hành động, suy nghĩ của tôi đều được thể hiện rõ nét. Chủ yếu qua em trong đêm tình.

    Ta là một Miêu nữ tài hoa, hát hay thổi sáo giỏi, mê hoặc biết bao chàng trai. Năm xưa cha cưới mẹ, không đủ tiền cưới vợ phải vay tiền ở dinh tổng đốc nay là cha của tổng đốc. Tiền lãi được trả hàng năm cho chủ nợ của một cánh đồng ngô. Cho đến khi hai vợ chồng đã già, các khoản nợ vẫn chưa trả hết. Vì vậy, khi còn trẻ, tôi bị buộc phải làm con dâu, lừa dối thái giám, nhưng thực chất là một nô lệ. Quay sợi, cắt cỏ ngựa, dệt vải, bửa củi, gánh suối, hái thuốc phiện, giặt đay, xe đay, bỏng ngô, lột sợi đay… Ban ngày sống còn khổ hơn trâu ngựa trong dinh tổng đốc. Một cô gái hồn nhiên, yêu đời trở thành người phụ nữ an phận “trốn vào một xó”, đôi khi tàn nhẫn. Mặt khác, tôi cũng có những phản ứng ngầm. Một hôm, tôi trốn về nhà. Quỳ trước mặt cha khóc dưới đất, ông lấy nắm lá giấu trong áo tự vẫn.

    Tôi không chỉ là nạn nhân của sự đầu độc và áp bức tinh thần. Những kẻ thống trị ba tra đã sử dụng thần quyền – mê tín dị đoan để khiến người nô lệ này phải sống một cuộc đời khốn khổ. Tôi tin rằng “Mình là thân đàn bà, Người đã tiễn đưa về nhà Người, chỉ chờ mòn xương mòn nơi đây” nên tôi sống nhẫn nhục, lặng lẽ, không chút tình cảm, không tin vào tương lai đổi thay, hy vọng.

    Mùa xuân lại về. Khung cảnh thiên nhiên mùa xuân Kangyi thơ mộng, lãng mạn và tràn đầy sức sống: “Gió thổi cỏ vàng”, “Làng Cát đỏ, váy hoa đã khô phơi đá, như cánh bướm”. Những bông anh túc mới ra màu trắng, sau đó chuyển sang màu đỏ đẹp mắt, đỏ đậm, rồi tím dịu. “

    Đi kèm với vẻ đẹp thiên nhiên là không khí lễ hội. “Trai gái, trẻ con tụ tập trên sân chơi đánh pao, đánh quay, thổi khèn, thổi sáo, nhảy múa”; Chính bầu không khí ấy đã đánh thức và đánh thức một sức sống mãnh liệt và tươi trẻ trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Tôi “cắp vò rượu uống cạn một bát”. Rồi tôi ngồi đó nhìn người ta múa hát mà đầu óc tôi cứ miên man về quá khứ. Tiếng sáo gọi trưởng bản cứ văng vẳng bên tai. Hôm qua, tôi thổi sáo rất hay. Xuân này uống rượu thổi sáo bên bếp. Tôi đưa những chiếc lá lên môi và thổi vào chúng cũng hay như thổi sáo. Có rất nhiều người thổi sáo nhiệt tình theo tôi ngày đêm.

    Nhưng khi bao nhiêu háo hức, sung sướng xuất hiện thì cay đắng, cay đắng, sầu muộn cũng ập đến bủa vây lấy tôi. Tôi biết cảnh ngộ của đời mình. “Tôi và anh không yêu nhau nhưng vẫn muốn ở bên nhau. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến cái chết: “Nếu bây giờ tôi có một nắm lá trong tay, tôi sẽ ăn cho chết”. “Tiếng sáo gọi bạn Còn trôi ngoài phố: cân anh ném em không nhặt; anh không thương em nữa, cân rơi…” giục tôi, giục tôi, làm tôi dường như quên mất Tôi đang ở trong một hoàn cảnh khốn khổ. Tôi làm ra vẻ mình là một người tự do, giống như “nhiều người đã có gia đình khác” Tôi chạy đến góc nhà và lấy một tuýp dầu mỡ, cuộn lại, đặt lên một cái bóng đèn và thắp sáng. .” Tôi theo bản năng muốn ra ngoài chơi. Ý nghĩ “muốn ra ngoài” nảy ra trong đầu tôi khi tôi đang thổi sáo. “Dựng tóc lên”, “với lấy chiếc váy hoa vắt vào tường” và “chiếc áo của Dora” chuẩn bị ra ngoài là những chiến thắng bất ngờ của bản năng. Trực giác của tôi khiến tôi không sợ hãi.

    Trong khi tình yêu cuộc sống của tôi được đốt cháy mãnh liệt, tôi cũng bị đánh gục một cách tàn nhẫn. Dù tôi ra đi “với chiếc áo mới, cổ đeo thêm hai chiếc vòng bạc, đầu chít khăn trắng”, nhưng anh biết ý định của tôi và chỉ hỏi một câu: “Em có muốn đi chơi không?”. ’ và ‘Hãy đến và tóm lấy tôi và trói tay tôi bằng dây đeo. Anh ta lấy cả một hộp sợi đay và trói tôi vào một cái cột. Tóc tôi rụng hết. Anh ấy thường buộc tóc tôi thành đuôi ngựa để tôi không thể cúi hay nghiêng đầu được nữa. “Sau hành động vô nhân đạo, dã man đó, hắn đã bỏ đi.

    Xem Thêm : Giải bài 1, 2, 3, 4, 5 trang 21 Sách giáo khoa Hóa học 9

    Trong bóng tối, dù bị trói buộc như một đồ vật, tôi vẫn sống theo bản năng. Tôi không biết mình đã bị trói. Tôi vẫn nghe tiếng sáo đưa tôi đến những cuộc vui chơi, tiệc tùng. Vẫn nghe lời bài hát, giọng hát ngọt ngào, đằm thắm vang lên: “Em không yêu nữa, đồng bảng đã rơi. Em yêu ai, em bắt ai…”. Mãi đến khi tôi “bỏ đi”, chị mới bàng hoàng trở về với thực tại và mới hiểu hết cảnh ngộ của mình: “Chân chi đau nhức không cử động được”, chị nức nở, biết mình không còn giống như một con ngựa. .Nhưng nghe tiếng chó sủa xa xa Đôi khi nửa đêm con khóc lòng bồi hồi. Tôi bị trói như vậy vào ban đêm, đôi khi rơi vào trạng thái tỉnh táo, đôi khi bất tỉnh. Khi mê đắm thì “yêu sâu đậm”. Khi tỉnh dậy, toàn thân anh bị trói bằng dây thừng, và anh vô cùng đau đớn. Vào buổi sáng, “Khi thức dậy, cô ấy ‘kinh hoàng’ và ‘vui mừng’ không biết mình còn sống hay đã chết. Nỗi sợ hãi đó thể hiện cảm giác của tôi về cuộc sống. Bạn có sợi dây thừng quanh cổ tay, đầu và ống chân. Nếu bạn dừng lại , bạn sẽ cảm thấy đau đớn về thể xác. Chính sự đánh thức nguồn sống tiềm tàng đã thôi thúc tôi có những hành động táo bạo và mạnh mẽ sau này. Cô ấy đã cắt dây và cởi trói cho mình, cứu chính phủ khỏi cơn ngặt nghèo và đồng thời cũng là cứu chính mình.

    Tóm lại, trong khung cảnh tăm tối, ngột ngạt, tù túng, tàn bạo, ta thấy bản năng sống thi vị của nhân vật tôi bừng lên. Sức sống tiềm tàng của em, tuổi trẻ bất tử của em là bài ca đẹp của cuộc đời. Đồng thời, nó cũng là bản cáo trạng đanh thép đối với chế độ phong kiến, thần quyền và tội ác của núi rừng Tây Bắc.

    ……………………………………..

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình nhân – Văn mẫu số 05

    Vợ chồng Phù là tập truyện ngắn “Truyện Tây Bắc” (1953) được nhà văn Đỗ Hoài Ái viết năm 1952. Truyện dựa trên những sự kiện và nhân chứng có thật của nhà văn Đỗ Hoài Ái lúc sinh thời. Người nghèo của vùng cao nguyên xa xôi này. Nhà văn Dư Hoài đã chứng kiến ​​số phận con người bị biến thành nô lệ, bị chế độ địa chủ cường quyền áp bức, bóc lột, sống không bằng chết. Hệ thống vai trò do Tô Hoài xác lập cũng là những số phận điển hình của các tầng lớp tiêu biểu trong xã hội xưa, đó là quan tổng đốc lý pa tra – địa chủ giàu có nhưng tàn ác, lính đánh thuê và phú nông – nông dân. Người dân là những người lao động ngoan ngoãn, nhưng họ đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần.

    Nhân vật tôi được tác giả giới thiệu từ tuổi trung niên. Ngay khi bắt đầu câu chuyện, tác giả đã đưa người đọc lạc vào thế giới của truyện cổ tích, đến vùng đất Tây Bắc xa xôi, ghé qua nhà phú ông giàu có nhất vùng và gặp một thiếu nữ đặc biệt luôn ngồi cạnh hòn đá. Cỗ xe, luôn luôn có một cái cau mày trên khuôn mặt của mình. Câu văn tự truyện từ từ hé lộ cho người đọc thấy cuộc đời thiếu nữ rất bất hạnh, chắc không phải con gái thống đốc mà đích thực là cô con dâu tội nghiệp khốn khổ của chủ nợ. Từ đây, ngòi bút tài ba của tôi du hành ngược thời gian và kể về cuộc đời của tôi trước khi tôi về với bà thống đốc Bacha. Ngày xưa tôi là con gái của một gia đình nông dân nghèo, nhà tôi rất nghèo, bố mẹ tôi lấy nhau cũng nghèo nên tôi phải vay lãi ở dinh Thống đốc cho đến khi mẹ tôi qua đời. Số phận buộc tôi phải sống trong một căn phòng tối tăm ở Dinh Thống đốc, nơi tôi ngày đêm ở trong căn phòng không ánh đèn, và tôi không được coi là kẻ đau khổ.

    Em là một cô gái dịu dàng, có phẩm chất tốt, có nhân cách, có tài “đi đường em đánh đàn giỏi” “nhặt lá đưa lên môi thổi sáo hay như thổi sáo” Bây giờ thế giới tinh thần của em rất phong phú. Không những thế, tôi còn là người con hiếu thảo, biết lo toan cho gia đình, hi sinh bản thân để giúp bố trả nợ. Rồi cuộc đời tôi chao đảo từ lúc đặt chân vào làm con dâu nhà thống lý. Tôi thu mình vào một góc, và bảng so sánh cho phép người đọc thấy rằng khung cảnh tôi đang ở không khác gì địa ngục, một nơi tối tăm, vô hồn.

    Nhưng lòng nhân từ sâu xa của tôi, không bao giờ để một người mà tôi có cảm tình chết trong dinh Thống đốc, vẫn để sức sống tiềm ẩn của tôi, như một hòn than hồng âm ỉ, trong tro tàn của tâm hồn, trong gió lạnh, cuộc đời sẽ thổi bùng nó lên . Nhà văn đã thăng hoa tài năng của mình tạo nên làn gió mát ấy, chính là tình yêu đêm xuân đánh thức tâm hồn tôi. Thiên nhiên năm ấy khác thường, gió bắc lạnh lùng dữ dội hơn, hòa cùng sắc màu cuộc sống, trên những vách đá, váy hoa “xòe” như đàn bướm sặc sỡ, âm thanh cuộc sống khác hẳn ở Hong Kong. rộn rã tiếng “trai gái ném giấy, thổi sáo, múa khèn”. Sự khác thường ấy đã lay động tâm hồn tôi, đặc biệt là chi tiết “tiếng sáo” nó như sợi chỉ đỏ, nối tâm hồn trẻ trung của tôi với đêm tình mùa xuân này. Con trai con gái, các con đi làm ruộng, ta không có con trai con gái, ta đi tìm người yêu.” Đây là lần đầu tiên trên đỉnh núi xuất hiện tiếng sáo, tiếng sáo vang lên, truyền đến nhịp hồi phục của “Recovery” , tôi tỉnh giấc “đêm xuân tình đã đến”, khi tỉnh dậy, có thể tôi nhận ra rằng đời thực chẳng đáng sống vì tuổi trẻ của tôi bị giam hãm trong nhà thống lý, Tất nhiên, nỗi đau và nỗi đau tột cùng buộc tôi phải đi tìm đàn ông.Rượu để giải thoát: “Tôi lén lấy vò rượu uống cạn một hơi”, nốc cạn một hơi như để gột rửa bao nhiêu đau thương, uất ức.Cái lối uống không lối thoát đã khiến tôi say rồi ngồi đó tí tách Tiếng sáo vẫy gọi và rượu nâng hồn tôi với tiếng sáo Cuộc chơi của đời tôi Hoài niệm về quá khứ Khi xác bỏ ở nhà Lúc ấy quan tổng đốc “nhìn mọi người nhảy múa và hát”, và khi mọi người đã hát xong, “Tôi vẫn ngồi một mình giữa nhà”. Tiếng sáo thứ hai vang lên “Tôi nghe tiếng sáo gọi bạn trong làng” lần này tiếng sáo gần hơn. tôi. Tiếng sáo như đang vẫy gọi tôi, khiến tôi như bị buộc phải quay ngược về quá khứ và sống trong quãng đời tươi đẹp nhất, trong sáng nhất, hạnh phúc nhất của “tôi thổi sáo hay” và “tôi gấp lá trên môi em” “Lá như tiếng sáo”, bao nhiêu người thích, ngày đêm thổi sáo theo em.

    Khi tôi đến đây, tâm hồn tôi đã thấy một cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa cổ đại và hiện đại, vẻ đẹp và vinh quang của quá khứ vừa bùng nổ, nhưng bây giờ tôi bị áp bức bởi cường quyền và gia trưởng. Sự áp bức đã diễn ra quá lâu, quá khứ không thể dễ dàng chiến thắng và kéo tôi ra ngoài. Từ khi vào dinh Thống đốc “Chưa năm nào ông rủ tôi đi trẩy hội xuân”, ký ức về quá khứ càng trở nên mạnh mẽ khiến tôi quên đi hiện tại đau thương và chỉ thấy hiện tại hạnh phúc, may mắn. : “Tôi còn trẻ, tôi còn trẻ” và “Tôi muốn đi chơi”. Cuộc đấu tranh của tâm hồn tăng cường trong cơn gió tiếp theo, khiến tâm hồn tôi như muốn thoát ra khỏi cái kén. Dù tay chân bị trói, nhưng tâm hồn anh đã hòa nhịp với đêm tình ngoài kia. Sự hồi sinh mạnh mẽ ấy, được khơi dậy bởi nhiều tầng lớp của tiếng sáo thôi thúc tôi bước đi dù tỉnh hay mơ. Khi tôi say mê tiếng sáo, khi tôi tỉnh dậy với tiếng chó sủa xa xa, tiếng móng ngựa dần dần trở nên trầm lắng khiến tôi vô cùng sợ hãi khi rơi xuống vực sâu. thức giấc. Trạng thái tê liệt là “như con rùa bị nhốt trong xó.”

    Tô Hoài đầy tài hoa, tài hoa và trái tim rực lửa, bằng giọng văn độc đáo của mình, bà đã khắc họa chân thực những phong tục tập quán, tính cách và tâm hồn riêng biệt của người dân vùng cao nguyên xa xôi. Nhẹ nhàng hương vị dân tộc, đậm đà giá trị nhân văn.

    ………

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 06

    Vợ chồng A Phủ là truyện ngắn hay nhất của Đỗ Hoài Ái viết sau Cách mạng tháng Tám năm 1945. Nội dung kể về cuộc sống huy hoàng của vợ chồng tôi, một cặp vợ chồng trẻ người Mông. Thực dân và phong kiến.

    Nhân vật Mị là một hình tượng nghệ thuật đặc sắc, có ý nghĩa phổ quát cao, tiêu biểu cho cuộc sống đau khổ, tủi nhục và quá trình tự giải phóng của người dân miền núi Tây Bắc Trung Quốc. Đoạn văn này diễn tả tâm trạng thay đổi thất thường của tôi trong một đêm xuân, chi tiết chân thực và cảm động, thể hiện sức sống mãnh liệt và khát khao yêu đương cháy bỏng của tôi – một cô gái xinh đẹp nhưng bất hạnh.

    Tôi mồ côi sống với cha già. Vì ngoại hình ưa nhìn, cô được rất nhiều chàng trai trong giới thu hút. Đáng lẽ tương lai của cô sẽ tươi sáng và bình yên, nhưng vì món nợ thừa kế của cha mẹ, cô đã bị bắt làm con dâu để trả nợ cho thống đốc. Tuổi trẻ của tôi đã bị đánh cắp và chà đạp bởi một đứa con trai kiêu ngạo và độc tài.

    Thời gian tôi ở nhà Thống đốc là một chuỗi những lời nguyền rủa và sỉ nhục. Tuy trên danh nghĩa là con dâu của một quan chức cấp cao, nhưng thực chất tôi chỉ là một tên đầy tớ, rẻ rúng hơn cả con bò hay con ngựa. Đau khổ, tủi nhục đã lấy đi tuổi thanh xuân của tôi và biến cô thành một con người nhẫn nhục, cam chịu. Lúc mới bị bắt, tôi phản ứng dữ dội, muốn ăn lá cây tự tử, về sau thấy thương cha già, chịu chết không nổi. Cuộc sống của tôi cứ thế bình yên trôi qua. Cuộc sống không có ý nghĩa. Cô ấy sống mà như đã chết. Đau khổ triền miên đã khiến tôi trở nên lạnh lùng và thờ ơ. Mọi cảm xúc trong người cô như đông cứng lại. Tuy nhiên, khát vọng sống sót trong lòng tôi vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn. Trong lòng tôi luôn có hai con người dường như đối lập nhau: người đàn ông bên ngoài lạnh lùng tàn nhẫn và người đàn ông bên trong trầm lặng nhưng có sức sống mãnh liệt.

    Tác giả lấy cảnh đêm xuân làm nền cho những cảm xúc thay đổi thất thường của tôi. Mùa xuân, đất trời rộn ràng tiếng cười vui, rất gần gũi với cuộc sống hồn nhiên, vui vẻ của em ngày xưa: trên đỉnh núi nương lúa đã gặt, ngô lúa đã chín. cánh đồng đầy yên ngựa. nhà kho. Những đứa trẻ đi hái bí tinh nghịch đốt túp lều cho ấm. Ở Hồng Kông, phong tục là tổ chức Lễ hội mùa xuân ngay sau khi thu hoạch, bất kể mặt trời và mặt trăng. Cứ thế này ăn Tết cho kịp mưa xuân đi rẫy mới. Năm ấy, ông tổ chức lễ hội mùa xuân vào giữa năm, gió thổi qua cỏ ba lá vàng, gió rất lạnh. Nhưng ở làng Hongmao, những chiếc váy hoa được mang ra treo trên vách đá, bung ra như những cánh bướm rực rỡ sắc màu… Trẻ em chờ đợi lễ hội mùa xuân, chơi đánh quay, cười nói ầm ĩ trên sân chơi trước nhà. Ngoài đỉnh núi có người đang thổi sáo rủ bạn đi chơi.

    Bài văn tả cảnh mùa xuân ở vùng núi Tây Bắc Trung Quốc bằng những hình ảnh sinh động. Những chiếc váy hoa rực rỡ của các cô gái treo trên đá báo hiệu một năm mới đã đến. Tiếng cười đùa của lũ trẻ chơi quay quay ở sân chơi trước nhà. Sáo đang thổi, rủ bạn đi chơi. Tiếng chó sủa xa xa… Đêm tình mùa xuân đã đến.

    Mùa xuân rạo rực làm sống lại tâm hồn tôi. Tâm trạng tôi lúc này là một mớ cảm xúc đan xen: vui sướng và đau đớn, nhục nhã đến chết đi sống lại. Những tình cảm ấy trỗi dậy, cuộn trào, trào dâng trong lòng tôi.

    Khi các chàng trai, cô gái và lũ trẻ tụ tập trên sân chơi trên đỉnh làng để chơi bóng bàn, đánh đu, thổi sáo, thổi kèn, tôi đã rất thích thú khi nghe thấy tiếng sáo gọi từ trên đỉnh núi. Tôi thủ thỉ bài hát quen thuộc ngày bé cô hay hát:

    Anh có con trai rồi con gái đi làm đi, em chưa có con trai, em đang tìm người yêu.

    Sau nhiều năm im lặng trong đau khổ, cô con dâu xóa nợ lần đầu hát nhẹ nhàng, đây có thể là lần đầu.

    Cảnh hoa xuân ở làng Chucun và cảnh Tết sôi động ở nhà Thống đốc Li Bazaar đã tác động mạnh mẽ đến trái tim tôi và gợi cho cô nhớ về tuổi thơ chưa xa của mình. Lúc đầu, tôi quen dần trong vô thức: mùng 1 tết tôi cũng uống rượu. Tôi lén lấy vò rượu uống cạn một hơi. Bạn uống rượu nhưng cảm thấy thứ mình uống là sự nuối tiếc và cay đắng trong lòng, hay bạn cố tình uống cho say đến quên cả đau? Tuy nhiên, nó đại diện cho một sự thay đổi bất thường trong tâm trạng của cô gái đáng thương.

    Khi nhận thức về bản thân của tôi tăng lên thì bi kịch bắt đầu. Tôi ngồi đó, say, và ngồi đó nhìn người ta nhảy múa, người ta ca hát và uống rượu, đánh thức hoài niệm về một kiếp sống đã qua: Tôi đã sống trong quá khứ. Tiếng sáo gọi người yêu văng vẳng bên tai. Đây là tiếng sáo của tình yêu say đắm, tiếng sáo của tuổi trẻ sôi nổi. Dường như lúc này tôi không còn là cô con dâu gạt nợ nhà thống lý nữa mà là một thiếu nữ xinh đẹp bên bếp lửa uống rượu thổi sáo: Em đưa lá lên môi thổi lá cũng hay như thổi sáo. Bao kỉ niệm thời con gái ùa về: Em thổi sáo hay lắm… Có biết bao người thích, ngày đêm cùng em thổi sáo. Hồi tưởng về thanh xuân tươi đẹp thời con gái cho thấy con người thật của mình đang hồi phục. Khát vọng sống như ngọn lửa bùng cháy trong tâm hồn tôi.

    Tâm trạng tôi diễn biến phức tạp: cô vướng vào vòng trói buộc của cô con dâu giảm nợ và sự mâu thuẫn của cô gái khao khát tự do đi lại tự do trong đêm giao thừa và tình yêu. Yêu và quý. Dám cắt đứt sợi dây oan nghiệt trói buộc thân phận tôi, lấy tiếng sáo du dương gọi người tình, vui chơi một trận sao?

    Tôi mải nghĩ về quá khứ mà quên mất hiện tại: rượu tan từ bao giờ. Người về, người ra đều biến mất. Tôi không biết, tôi vẫn ngồi một mình giữa nhà. Phải mất một lúc tôi mới đứng dậy được, nhưng thay vì ra ngoài chơi, tôi từ từ bước vào phòng. Tâm trạng tôi bỗng bồi hồi, lòng vui như những đêm giao thừa năm trước. Tôi nhận ra mình còn trẻ và tôi muốn thoát ra.

    Khát vọng sống bùng lên trong lòng khiến tôi càng căm phẫn hoàn cảnh nhục nhã của mình. Có bao nhiêu người đã kết hôn vẫn đi chơi trong dịp Tết Nguyên đán? Tôi không có quan hệ với anh ấy, nhưng chúng tôi vẫn muốn ở bên nhau. Muốn ăn lá móng chân chết ngay, nhưng chẳng thèm nhớ. Chán nản, nước mắt tôi trào ra. Tiếng sáo gọi bạn vẫn bay trên phố

    Bạn ném đồng bảng, bạn không bắt được, bạn không thích, đồng bảng rơi xuống…

    Tôi muốn quên đi Girls’ Generation, nhưng tôi không thể. Tiếng sáo cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi bồn chồn không yên.

    Khi bất ngờ vào nhà thay bộ quần áo mới, anh ta tiếp tục rình rập và cướp thêm con gái riêng của mình về làm vợ, với tay lấy chiếc váy hoa và lôi trong đó ra một chiếc áo sơ mi. Anh ấy nhìn tôi và tôi không nói. Hành vi “nổi loạn” xảy ra khi thổi sáo trong đầu tôi. Giai điệu của tiếng sáo như đã tiếp thêm sức mạnh mới cho tôi, khơi dậy trong tôi niềm khát khao được yêu thương và hạnh phúc. Khi tôi với lấy chiếc váy hoa đó… Tôi thực sự đã quay trở lại thời con gái của mình và có rất nhiều giấc mơ tuyệt vời.

    Tôi thức dậy, quá khứ và hiện tại đan xen trong tâm trí tôi. Trời lúc này đã tối và oi ả, nhưng tiếng sáo gọi bạn vẫn văng vẳng trên phố, đánh thức quá khứ tươi đẹp chưa xa.

    Hành vi bất thường của tôi đã bị lịch sử đàn áp dã man. Sau câu hỏi đầy bất ngờ và giận dữ: “Mày có muốn ra ngoài không?”, hắn trói tôi bằng một cái thúng sợi đay và lấy cây cột quấn tóc tôi lại khiến tôi không thể cúi xuống và nghiêng đầu được. Không còn từ ngữ nào để diễn tả thái độ phản đối của tôi. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ im lặng và âm thầm cam chịu số phận. Tuy nhiên, ẩn chứa bên trong lại là một meme hoàn toàn khác, một meme sống cuồng nhiệt với những ký ức yêu thương. Lịch sử chỉ có thể trói buộc thể xác tôi, không thể trói buộc tâm hồn tôi.

    Diễn tả tâm trạng và hành động của em trong đêm tình, em như hòa vào nhân vật. Trong bóng tối, tôi đứng yên, như không biết rằng mình đang bị trói. Hơi rượu nồng nàn nâng hồn tôi. Bên tai tôi vẫn còn nghe tiếng sáo đưa tôi đến những cuộc vui chơi, tiệc tùng. Tôi đã không giải phóng cơ thể của tôi, nhưng tôi đã giải phóng tâm hồn của tôi. Lòng tôi xao xuyến theo tiếng sáo: Không yêu nữa, đồng đã rơi, tôi yêu ai, lấy đồng nào… Những gông cùm của đau thương kéo tôi về với thực tại đau đớn, nhục nhã. Tôi đi bộ. Nhưng tay chân của tôi bị thương và tôi không thể di chuyển. Tôi không còn nghe thấy tiếng sáo nữa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa đập vào tường… nức nở và nghĩ rằng mình không bằng một con ngựa.

    Tôi sống trong sâu thẳm trái tim: đêm khuya rồi… tôi đừng khóc nữa, tôi nghĩ đến người làng đến mở quán quanh bức tường, và nhờ người yêu phá bỏ bức tường và chơi trong rừng. Trong giây phút này, hiện thực và quá khứ đan xen, giằng xé tâm hồn tôi. Càng nghĩ về quá khứ, tôi càng xót xa, buồn bã và phẫn uất trước thực tế phũ phàng: Tôi chỉ biết tự trói mình suốt đêm. Đôi khi toàn bộ cơ thể bị trói bằng dây thừng, rất đau đớn. thỉnh thoảng nhớ thương. Hơi cồn. ống sáo. Xa xa vọng lại tiếng chó sủa. Khi tôi bất tỉnh, khi tôi tỉnh táo. Cho đến khi trời tối, tôi không biết khi nào trời sáng.

    Tôi giật mình thức dậy…không có âm thanh. Tôi thương những người phụ nữ khốn khổ rơi vào trang viên … Cuộc sống của một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông Hồng Kông giàu có chỉ có thể theo chồng ngựa trong cuộc sống của cô ấy. Chợt tôi nhớ đến câu chuyện mà người ta thường kể: Kiếp trước, trong dinh thự của một vị tổng trấn, một người đàn ông trói vợ mình trong nhà ba ngày, sau đó ra ngoài chơi, khi trở ra thì vợ đã chết. nhớ lại lúc đó, tôi đã rất sợ hãi, tôi đã vùng vẫy, không biết Sống là chết, cổ tay, đầu và bắp chân đều bị trói bằng dây thừng, từng miếng thịt đều đau đớn.

    Vậy là lần hồi sinh đầu tiên của tôi thất bại. Là thống đốc và con trai của ông ta, tôi không thể thoát khỏi địa ngục trần gian, nhưng tôi không còn là một con ngựa, một con rùa bị nhốt trong góc. Tôi sống lại những ngày còn trẻ, trẻ trung và tự do. Làn sóng trỗi dậy đó, những lúc thăng trầm của nó không làm thay đổi cuộc đời tôi, nhưng những cơn sóng cảm xúc ngầm cuối cùng cũng trào dâng, bằng chứng là sự liều lĩnh của tôi. Cởi trói cho Ah Fu và cùng anh ta thoát khỏi Rose.

    Đoạn này tác giả miêu tả rất ít về những gì tôi đã làm, nhưng người đọc vẫn bị thu hút bởi một người sống lại từ âm phủ và có sự sống tiềm tàng ở thế giới không có thế giới khác. Không gian, thời gian, giọng điệu kể chuyện của tác giả đều phù hợp với tâm trạng phức tạp của tôi. để Hoài dẫn người đọc đi theo tâm trạng ấy, khi tỉnh táo nghiêm túc, khi xót xa! Đoạn văn miêu tả tâm trạng của tôi trong một đêm mùa xuân đầy tình cảm con người đã góp phần làm nổi bật nhân vật tôi, thể hiện chân thực và cảm động giá trị chân thực và tinh thần nhân đạo của truyện ngắn Vợ chồng tôi.

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 07

    Tô Hoài là một trong những nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông có hiểu biết sâu sắc về phong tục tập quán của nhiều vùng văn hóa khác nhau trên đất nước ta. Những tác phẩm thành công nhất của Hoài Hoài là những tác phẩm về cuộc sống ở Tây Bắc Trung Quốc và hiện thực của người dân. Tiêu biểu là truyện ngắn “Đôi bạn”. Tác phẩm không chỉ là bức tranh khắc họa chân thực số phận bi thảm của người dân miền núi nghèo khó dưới ách áp bức của thực dân phong kiến, mà còn là bài ca ngợi ca sức sống và khát vọng tự do, hạnh phúc của nhân dân ta. Vẻ đẹp ấy được thể hiện đầy đủ trong sự phát triển của tâm thái và sức sống tiềm tàng mãnh liệt của nhân vật này trong Đêm tình mùa xuân của Hồng Y.

    Trước khi vào Dinh Thống đốc, tôi là một thiếu nữ xinh đẹp. Trong tác phẩm này, tác giả không dùng bất cứ mỹ từ nào để miêu tả vẻ đẹp của em nhưng vẻ đẹp ấy vẫn được thể hiện qua chi tiết: “Các anh đứng trên đầu gian phòng em”. Em là bông hoa thơm giữa núi rừng Tây Bắc. Tuổi trẻ của cô sống một cuộc sống tự do, vui vẻ và vô ưu. Cô gái cao nguyên ấy, mỗi độ xuân về, tiếng sáo thường làm bao kẻ si tình say đắm, không biết chán. Tôi thổi sáo rất hay, “Thổi lá cũng hay như thổi sáo, có nhiều người thích thổi sáo theo tôi ngày đêm”.

    Cô ấy không chỉ đẹp mà còn đẹp nữa. Tôi đầy lòng hiếu thảo, yêu công việc, yêu tự do và có lòng tự trọng mạnh mẽ. đến Hoài đã truyền đạt tất cả những đức tính cao quý đó cho tôi qua những lời chân thành với người cha già: “Con bây giờ đã biết trồng trọt và làm ngô” (yêu lao động);” (hiếu thảo); “Bố ơi đừng bán con cho the rich” (giàu có và tự trọng).

    Khi bị bắt về làm dâu nhà Patras, tôi sống một cuộc đời khốn khổ, nạn nhân của nạn cho vay nặng lãi, bị tước đoạt quyền tự do và hạnh phúc cá nhân: mở đầu tác phẩm, tác giả giới thiệu nhân vật một cách đầy ấn tượng nói: “Khi bạn trở về sau một hành trình dài, bạn phải vào Dinh thự của Dudu. Người ta thường thấy có những người phụ nữ quay sợi gai dầu bên cạnh phiến đá trước cổng và bên cạnh Quân đội Giải phóng Nhân dân theo chủ nghĩa Mác-Lênin.” Cô luôn mang vẻ mặt “chán nản, buồn bã”. Hình ảnh này của tôi gợi lên hình ảnh một người đàn ông có số phận bi đát.

    Mặc dù cuộc sống khốn khổ, tôi vẫn có tiềm năng to lớn và khao khát tự do và hạnh phúc. Khát vọng này được nhen nhóm khi mùa xuân đến trên vườn hồng của anh. Bước vào cái đêm khó quên ấy thoạt đầu như một tâm hồn câm lặng, nàng tiên cá già trẻ đẹp khao khát yêu và được yêu dường như đã chìm hẳn vào dĩ vãng. Chỉ có một người phụ nữ “không nói. Cô ấy thu mình vào một góc”, một người phụ nữ bị giam cầm trong một chiếc lồng tâm linh (bức tranh vẽ một căn phòng có ô cửa sổ vuông cỡ lòng bàn tay, và bên ngoài luôn chỉ có một vầng trăng trắng mờ ảo. cửa sổ). Trong nhiều năm, người phụ nữ đó không biết đến mùa xuân và không đến lễ hội mùa xuân.

    Nhưng trong đêm xuân ấm áp ấy, tôi đột nhiên muốn ra ngoài, sẵn sàng ra ngoài thực sự. Tại sao? Thật khó để nói bầu trời và trái đất. Thời tiết luôn như vậy vào mùa xuân.

    Đó là một thách thức thực sự đối với tôi để giải thích mức tăng đột biến bất thường của tôi vào đêm hôm đó. Hãy xem tác giả vượt qua thử thách như thế nào.

    Đối với một người như tôi, muốn ra ngoài có nghĩa là phá hoại, có nghĩa là nổi loạn. Và một người có thể nổi loạn như tôi chắc đã quên đi hiện tại để sống về quá khứ.

    Đó là thứ men mà tôi lén lút “uống từng bát”. “Ngồi đó say mà lòng vẫn bồi hồi”… Rõ nhất là tiếng sáo. Mỗi lần tiếng sáo trở về trong câu chuyện là mỗi lần âm thanh của hiện tại chuyển dần sang âm thanh của mùa xuân trước. Đâu đó ngoài tôi, xa dần tôi, dần dần hình như có tiếng ai gọi, hồn ai chờ ngoài phố, cuối cùng lẩn khuất trong đầu người đàn bà. Tiếng sáo đã dìu dắt hồn tôi, hay bước chân của hồn tôi đều được ghi dấu bằng tiếng sáo. Bằng cách đó, sức sống và khát vọng sống trong trái tim người thiếu nữ đã được đánh thức. Nhưng việc vượt qua hiện trạng của nhân vật không hề đơn điệu hay dễ dàng.

    Đã lâu lắm rồi. Tôi sống trong mâu thuẫn giữa quá khứ và hiện tại. Đã đẩy đi trong quá khứ, nhấn mạnh vào bây giờ. (Cho nên lòng ta run lên, nhưng ta vẫn theo quán tính vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn vầng trăng trắng mờ ảo ngoài ô cửa sổ vuông vức, ý muốn sống sót lần đầu tiên hiện lên trong cảm giác muốn chết ngay lập tức, tôi đã quá lười để nhớ . . . . . ).

    Nhưng sức sống ngày càng lớn, nỗi ám ảnh tuổi trẻ ngày càng lớn, cho đến khi nó như xâm chiếm tâm hồn tôi. Trước đó, tôi như người mộng du. Không thấy, không nghe lịch sử.

    Sau đó tôi bị ràng buộc trong trạng thái chạng vạng. Mãi về sau, khi chân tay gần như không cử động được, tôi mới cảm nhận được thực tế phũ phàng. Nhưng nếu giấc mơ không một lần tan biến thì tỉnh dậy cũng là một giai đoạn chao đảo khác, giữa mùi rượu nồng, tiếng sáo và dây thừng nhức nhối, tiếng vó ngựa đập vào tường. Nhưng hiện tại ngược lại, dần dần tỉnh táo, dần dần đau đớn, dần dần tê liệt, dần dần trở về vị trí con rùa nơi góc cửa.

    Một làn sóng tình tan biến, nhưng không thay đổi được cuộc đời tôi chút nào. Những gì tôi đã viết đêm đó vẫn có ý nghĩa. Nó cho thấy sức sống của con người dù bị chà đạp, đè nén đến đâu vẫn không hề mất đi. Ý nghĩa này khiến chúng ta thêm tin tưởng và yêu thương tha nhân hơn. Thứ hai, chế độ phong kiến ​​là sự trói buộc và giam cầm của người dân và các nhà sư sống. Chế độ thật ghê tởm và thậm chí bị gạt ra ngoài lề nhân danh quyền sống của con người. Một sự kết hợp nghệ thuật đầy tính nhân văn và chất thơ.

    ………….

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 08

    Đề tài Tây Bắc in đậm trong sự nghiệp văn chương của Đỗ Hoài Ái: “Truyện Tây Bắc”, “Truyện Tây”, “Gia đình Bình Sa”… những câu chuyện “vợ chồng” mang hàm ý “một” và an ủi. ” Nhà văn Hà Nội này viết khi cùng bộ đội lên giải phóng Tây Bắc (1952), truyện kể về cuộc sống của chú tôi và tôi ở dinh Tổng đốc Hồng Ngải, và cuộc đời du kích của chú ở căn cứ Bằng Sa Qua đó, tác giả thể hiện nỗi xót xa của tộc người mèo vùng lên ở Tây Bắc và quyết tâm tham gia kháng chiến, giành tự do, yêu thương, hạnh phúc.

    Xem Thêm : Hình trụ là gì? Công thức tính diện tích và thể tích hình trụ – HOCMAI

    Nhân vật của tôi là sự sáng tạo độc đáo của tôi. “Kang Yi Chun Lian Ye” là tình tiết cảm động và thú vị nhất trong toàn văn, thể hiện mong muốn thoát khỏi nợ nần và yêu thương con dâu của mình.

    Tôi mồ côi sống với cha già. Tôi xinh đẹp và tôi còn trẻ. Vì món nợ kế thừa. Cô giả làm con dâu của bà để đánh lừa Dinh thự của Thống đốc. Tuổi trẻ của tôi đã bị cướp đi và chà đạp bởi một người đàn ông, con trai của thống đốc. Tôi khổ như trâu ngựa. Tôi muốn ăn lá cây để tự tử, nhưng thương cha già, tôi đành chịu chết. Sống trong đau đớn, tôi gần như không còn cảm xúc, không còn sức sống, “thôi nói năng, rút ​​lui như con rùa một góc”.

    Xuân đi rồi xuân tới. Đêm tình mùa xuân của Hồng Kông lại đến rồi. Không gian tưng bừng. Lúa ngô trên ruộng đã được thu hoạch. Gió mạnh và lạnh. Khung cảnh làng mèo càng đẹp hơn. Màu “đỏ vàng” của cỏ ba lá. Màu trắng, đỏ vàng, đỏ đậm, tím dịu của hoa anh túc vừa chớm nở. Những chiếc váy hoa treo trên vách núi “đầy màu sắc”, xòe rộng như cánh bướm. Những trận “cười sảng khoái” của trẻ em khi chơi quay. Tiếng sáo rủ bạn cùng chơi. Tiếng chó sủa xa xa… trước khung cảnh tưng bừng đó, tôi nghĩ “Chỉ mình tôi biết mùa xuân là gì?”. Nhưng đó là một bất ngờ. Những đêm xuân bên hong ngai làm sống lại hồn tôi. Tâm trạng và hành động của tôi luôn được miêu tả một cách tinh tế và đầy cảm xúc.

    Khi các chàng trai, cô gái và lũ trẻ tụ tập ở sân chơi đập niêu, đánh quay, thổi sáo, thổi sáo, nhảy múa, tôi đã “không nhịn được” mà nghe tiếng sáo trên đầu núi “vang”. Tôi “thì thầm” tiếng sáo Bài hát của người:

    “…Tôi không có con trai hay con gái – Tôi đang tìm người yêu…”. Bao nhiêu mùa xuân lặng lẽ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô con dâu mắc nợ khẽ hát?

    Tiếng sáo gợi nhớ, đánh thức. Tôi lén lấy chai rượu và “nốc cạn từng bát”. Uống như trả thù. Hay uống có giảm đau không? Say rượu “béo”, tâm trạng thay đổi. Tôi đã được nhắc nhở về “sống trong quá khứ”. Tiếng sáo “vang” bên tai tôi. Bao nhiêu kỷ niệm thân thương thời thơ ấu ùa về trong tâm trí tôi. Tôi thổi sáo rất hay… Có nhiều người thích, họ cùng tôi thổi sáo ngày đêm. Nhìn lại thanh xuân tươi đẹp thời con gái, nghĩa là ta đã thức tỉnh. Lòng ham sống như ngọn lửa thắp sáng tâm hồn tôi.

    Tôi “chậm rãi bước vào phòng” với tâm trạng “tìm lại tự do, lòng chợt bồi hồi như đêm giao thừa năm trước”. Tôi tỉnh dậy và nhận ra mình “rất trẻ” và “vẫn còn trẻ”. Tôi thèm “em muốn đi chơi”.

    Khát vọng sống mãnh liệt khiến tôi bực bội! Bị xúc phạm và đau buồn trước số phận trớ trêu và bi kịch của họ. Bao nhiêu người có gia đình cũng đi chơi trong dịp lễ hội mùa xuân. Một quá khứ “không yêu vẫn bên nhau!” với tôi. Tôi không chịu nổi cảnh con dâu chuốc nợ. Tôi muốn ăn lá ngón và chết ngay lập tức! Phẫn nộ, nước mắt lưng tròng, khi tiếng sáo gọi người yêu “còn lang thang đầu ngõ”. Tâm hồn tôi phức tạp trong sự thức tỉnh và nổi dậy. Tôi sống giằng xé giữa việc làm con dâu nợ nần và niềm háo hức muốn đi chơi Tết. Tôi có dám trói chặt sợi dây bất chính của số phận và thân phận của mình, và tham gia cuộc thi với tiếng sáo tình yêu của bạn không?

    Tôi vào phòng lần này không phải muốn chui qua “lỗ vuông” mà chết, nhưng khi anh ta đột nhiên xuất hiện trong phòng, tôi đã ra tay cứng rắn, ngang nhiên đối mặt với anh ta. Anh ta thường xúng xính chiếc áo mới, đeo hai chiếc vòng bạc… ra ngoài bắt gái về làm vợ. Tôi cũng đang đi nghỉ. thích thử thách. Tôi đã hành động. Cuộn một miếng mỡ và đặt nó lên tấm đèn để thắp sáng. Xoăn ngược. Tiếp cận với một chiếc váy hoa. Kéo ra một chiếc áo sơ mi. Anh ấy nhìn tôi, tôi có nói “không” hay không? Hàng loạt hành động “nổi loạn” của tôi nối tiếp nhau diễn ra khi tiếng sáo “thì thầm” trong tâm trí tôi. Giai điệu của tiếng sáo như đã tiếp thêm sức mạnh mới cho tôi, khơi dậy trong tôi niềm khát khao được yêu thương và hạnh phúc. Khi với tay lấy chiếc váy hoa… tôi như bừng tỉnh, sống lại thời con gái trong bao mộng đẹp.

    Sự kháng cự của tôi đã phải trả giá đắt. Chỉ một câu hỏi: “Mày có muốn ra không? Tên sử quan độc ác trói tao vào cột bằng một cái thúng sợi đay. Hai tay tao bị trói bằng thắt lưng da và tóc thì buộc đuôi ngựa. Mày không cúi đầu được. nghiêng đầu, nghiêng đầu không được.” Thể hiện một đêm xuân Diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong cảnh lưu luyến, ngòi bút nghệ thuật của tôi như “đấm” hồn vào nhân vật. Trong bóng tối, tôi “đứng còn”. Chút rượu như làm tâm hồn tôi phấn chấn hơn. Quên đi thực tại đau thương, tôi “còn nghe tiếng sáo đưa tôi vào cuộc vui chơi”. Tôi bước đi, lòng tôi “b bồi hồi” như tiếng sáo: “Tôi không yêu, đồng tiền rơi – người tôi yêu, tôi lấy, tôi mất đồng tiền…”. Tôi trở về với thực tại đau đớn và tủi nhục “tay chân bất động”. Nghe tiếng vó ngựa nhai “gai” cỏ cây, tiếng chó sủa xa xa, tôi tỉnh giấc “thèm rằng mình không bằng ngựa”, bây giờ tôi nghĩ đến cảnh yêu đương của nhiều cặp đôi “vượt tường vào rừng chơi”. Tôi đã ngừng khóc và hôn mê khi tôi tỉnh dậy. Dây thừng siết chặt, đau đớn. Mùi rượu thoang thoảng thoang thoảng, “Cô ơi”.

    Tôi bị trói cả đêm và “thức dậy” vào buổi sáng. Anh chỉ nghe tiếng lửa – không tiếng động – anh nghĩ đến em rể, thương người phụ nữ “nhập quan vô sự”; thương người phụ nữ bị chồng trói đến chết trong phủ Tổng đốc. Tôi thương cả mình và người, tôi thương thân phận những người phụ nữ ở Khang Hy “cả đời chỉ biết ngựa theo chồng”. Sợ bị “quậy” xem sống chết. Sợi dây siết chặt “đau từng khúc thịt”.

    Nhờ một sự tình cờ mà tôi đã thoát chết trong đêm kinh hoàng đó. Đoạn Đêm Tình Mùa Xuân có 3 cảnh. Cảnh tôi ngồi lặng lẽ uống rượu trong im lặng. Cảnh chuẩn bị quần áo đi chơi. Cảnh tôi bị trói và đứng trong phòng cả đêm. Từng cảnh, từng chi tiết đều sống động, tiêu biểu cho tấn bi kịch của em dâu. Đoạn văn Đêm tình mùa xuân thể hiện cảm động người kể chuyện đã phân tích tâm trạng và hành động của các nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc. Tiếng sáo cứ lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại 13 lần một cách ám ảnh, như đánh thức, như lay động, như an ủi ước mong được đi trẩy hội, ước được đi của người con dâu. Sống trong tình yêu và mùa xuân. Thanh Toán Nợ.

    Sự “nổi loạn” của tôi thể hiện sức sống tiềm tàng trong tính cách của tôi mà máu và sự tàn bạo không thể giết chết! Đêm tình yêu của Springtime có sự tiếp xúc của con người, và nó giúp làm nổi bật tính cách nhân vật của tôi. Tình cảm thể hiện giá trị chân thực và tính nhân đạo của truyện “Một vợ một chồng”.

    …………………….

    Phân tích diễn biến và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 09

    Một trong những tác phẩm thành công của vợ chồng Dư Hoài Ái là nghệ thuật miêu tả và phân tích tâm lí nhân vật. Diễn biến tâm lí, sức sống tiềm tàng và sự thay đổi số phận của nhân vật trong tác phẩm của nhà văn rất tinh tế và sâu sắc. Đó là tôi – một người phụ nữ tưởng chừng như đã cam chịu, không còn thiết sống và lối thoát, nhưng trong trường hợp này, tôi vẫn vươn lên làm chủ cuộc đời mình. Và để “con rùa” thầm lặng đốt cháy khát vọng được tồn tại, được yêu thương, được làm người, được hy sinh mạng sống của mình, đó là đêm tình xuân từ núi rừng trở về.

    Trong tác phẩm, nhân vật tôi thể hiện rất rõ khi đối mặt với những biến đổi tâm lý trong cuộc đời và tìm thấy con đường hy vọng. Đặc biệt là diễn biến tâm lý của cô trong đêm Tình yêu mùa xuân của Hongyi. Những ngày đầu về làm dâu, tôi cảm nhận nỗi đau bị cướp đi cuộc đời, “đêm nào cũng khóc”, từng muốn tự tử. Bởi vì, tôi không muốn chấp nhận cái chết và sự sống khô héo, điều đó chứng tỏ tôi có một sức sống mãnh liệt và muốn thoát khỏi cuộc sống nô lệ. Nhưng thương cha chính là gánh chịu hậu quả sau khi cha chết, nên tôi chỉ còn cách vứt lá cọ trở về phủ Thống đốc.

    Ngày qua ngày, sự đau khổ tột cùng dồn nén dần nguồn sống tiềm tàng tìm tôi dưới đáy nhà. Tôi không nghĩ đến cái chết nữa. Tôi trở thành công cụ lao động cho các trợ lý luật sư. Đời tôi “khổ lâu rồi, khổ quen rồi”. Tôi bị chửi đến tê liệt thần kinh, bó tay, chịu thua “giờ nghĩ mình trâu quá, mình cũng ngựa”, “chỉ biết lao vào công việc”. Tôi cũng thường xuyên phải chịu đựng nỗi đau tinh thần. Phòng của tôi là nhà tù dành cho tù nhân. “Trong căn phòng tôi nằm, đóng kín cửa, có một… sương hay nắng không biết”.

    Nhưng giá trị nhân đạo sâu sắc của tác phẩm này nằm ở chỗ tác giả nhìn thấy sức sống tiềm ẩn trong tôi. Năng lượng này vẫn cháy nếu có cơ hội. Nó rơi vào đêm tình mùa xuân. Mùa xuân thường mang đến cho con người những hy vọng, ước mơ, lễ hội, niềm vui và tình yêu.

    Hồng Kông năm ấy gió nhiều và lạnh. Mùa xuân đến với âm thanh đặc trưng của nó. Tiếng trẻ con nô đùa rộn ràng, đặc biệt là tiếng sáo vi vu, bổ sung cho những bộ quần áo sặc sỡ treo trên vách đá. Nhất là trong đêm xuân tình, tiếng sáo tha thiết gọi em, vang vọng bên tai. Tiếng sáo xuyên vào tim tôi, đánh thức sự im lặng đã mất từ ​​lâu. Từ một tâm trạng trầm lặng, u sầu, một cuộc sống vô vị, không quá khứ, không hiện tại và không tương lai. Nghe tiếng sáo tha thiết gọi bạn, bồi hồi nhớ về tuổi trẻ hồn nhiên ngày xưa. Tôi đã thổi sáo rất tốt vào ngày hôm đó. Tiếng sáo giúp tôi nhận ra điều tưởng như đã bị lãng quên.

    Tôi uống “Tôi lén lấy vò rượu uống một hơi cạn sạch”. Cô đã uống hết vị đắng của kiếp trước và muốn thoát khỏi thực tại. Rượu làm say thân xác nhưng tâm hồn tỉnh táo, say đắm trái tim trần trụi, trở lại là một thiếu nữ vui tươi. Tôi sống lại và tôi yêu cuộc sống. Khí xuân chỉ là một chất xúc tác, bởi nó sẽ không thể thức dậy để thấy nhiều điều tốt đẹp như vậy nếu không có một nguồn năng lượng tiềm ẩn trong tôi. “Tôi thấy lòng mình như vui trở lại. Tôi còn trẻ, tôi còn trẻ.”

    Và cứ thế, cho đến khi men rượu, hay men đời, mang lại cho tâm hồn tôi một cảm giác sâu sắc về phẩm cách. Tôi ý thức được sự tồn tại của mình “Nếu bây giờ tôi có một lá ngón trong tay, tôi sẽ ăn cho chết ngay và không thèm nghĩ đến”. Nghịch lý nói trên cho thấy con người không chấp nhận tình trạng vô nghĩa của thực tại khi nhu cầu sinh tồn trỗi dậy.

    Nếu tôi hoàn toàn bối rối về khoảng thời gian trước đó. Tôi không nhớ mình đã trở lại đây bao nhiêu năm rồi, vì trước đó không có mùa xuân. Nhưng bây giờ tôi muốn có một quyền đơn giản như bao người khác: “Tôi muốn đi chơi”. Có thể đó là một sự thay đổi lớn đối với tôi, và nó đúng lúc, và mặc dù bắt nguồn từ cảm xúc nhất thời, nhưng nó cũng chứng tỏ rằng tôi vẫn còn rất nhiều ham muốn. “Tôi để tóc ra sau”. Tôi với lấy chiếc váy hoa treo trên tường.

    Chính sự thay đổi này khiến anh rất bất ngờ, vì trong mắt anh tôi như nô lệ. Sự thô bạo của anh trói buộc tôi, và trong khi tôi giữ được thể xác của mình, không thể giữ được linh hồn của tôi: “Tôi vẫn nghe tiếng sáo đưa tôi đi chơi và tiệc tùng.” Hồn tôi chơi vơi như trong một giấc mơ. Tôi trở về quá khứ với nhiều hy vọng. Sức sống dâng trào khiến tôi lơ mơ, mơ màng một lúc rồi lại trở về thực tại. Chính năng lượng của tôi buộc bạn phải tự hỏi liệu bạn có thể tiếp tục không. Tôi nhớ người chị dâu bị trói cho đến chết. Tôi sợ. Khi biết sợ chết, người ta sẽ yêu đời hơn. Tôi cũng thế.

    Sự tài tình trong việc sử dụng từ ngữ và nghệ thuật trần thuật, đặc biệt là sự thể hiện sâu sắc diễn biến tâm lí nhân vật khiến người đọc vừa khóc vừa mừng. nhân vật.

    Thanh xuân đã qua đi nhưng sức sống tiềm tàng trong tôi vẫn được đánh thức, chờ thời cơ để bùng nổ. Nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật qua nét vẽ tinh tế đã tạo cho nhân vật hướng đi và cuộc sống mới. Đây cũng chính là giá trị nhân văn cao cả của tác phẩm. Nó cũng thể hiện tài năng và đóng góp của Dư Hoài cho nền văn học Việt Nam.

    ……………….

    Phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật tôi trong đêm tình ái – Văn mẫu số 10

    Vợ chồng A Phủ là tác phẩm nổi tiếng nhất trong Tuyển tập truyện Tây Bắc của nhà văn Đỗ Hoài. Tác phẩm kể về số phận bi thảm và cuộc sống vô cùng vất vả của vợ chồng tôi tại nhà của Thống đốc Hong Kong Li Bacha. Dù kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần nhưng sự dằn vặt trong dinh Thống đốc không thể giết chết sức sống ẩn sâu trong nhân vật tôi. Trong đêm xuân ấm áp ấy, sức sống ấy lại có dịp trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

    <3 Em là một catwoman xinh đẹp, tài năng. Ngay khi bước vào tuổi dậy thì, tôi đã mắc nợ bố mẹ. Quan tổng đốc bắt em về làm dâu, quỵt nợ. Những khoản nợ gia đình dài hạn đã lấy đi tuổi thanh xuân mà tôi hằng mong đợi. Những năm tháng ám ảnh bởi những lời nguyền rủa trong địa ngục trần gian của Dinh Thống đốc đã biến tôi gần như thành một hòn đá vô nghĩa. Không nói mỗi ngày, như trốn sau cánh cửa. Tôi luôn bối rối và buồn bã.

    Giờ tôi chỉ còn là một cái xác không hồn, một cái máy biết nói. Tôi sống như thật chỉ để kéo dài những ngày không thể chết. “Ai ở xa về, vào dinh thống đốc sẽ thường thấy một cô quay sợi bên tảng đá trước cổng, bên bức tranh Mác-Lênin. Lúc nào cô cũng quay sợi, cắt cỏ ngựa, dệt vải, bửa củi, rồi đi vào. dòng suối. Mặt buồn.

    Cuộc sống đối với tôi chỉ là một màn sương mờ đục không có quá khứ, hiện tại hay tương lai. Ngọn lửa sống trong lòng đã tắt, lòng đã tê, hồn đã nguội?

    Khi mùa xuân đến, mọi thứ dường như đã chết trong trái tim tôi sống lại. Mùa xuân là mùa của cây cối đâm chồi nảy lộc, của lễ hội, của hò hẹn. Mùa xuân đã về với núi rừng Tây Bắc, với đất hồng, Người cứ dùng những câu văn rất lãng mạn để miêu tả.

    Có thể nói những trang viết về mùa xuân của tác giả đều là những trang đặc sắc. Ở đó, chúng ta thấy một bức tranh đầy màu sắc của mùa xuân: những đồng cỏ chuyển sang màu vàng và những vách đá rực rỡ tung ra như những cánh bướm. Âm khí cũng thịnh: tiếng trẻ con chơi, tiếng sáo gọi người yêu. Mặc dù thế giới lạnh giá vào mùa xuân, nhưng nó bùng nổ với sức sống dồi dào. Cuộc sống, cảnh vật và con người dường như được đánh thức bởi mùa xuân.

    Đối với tôi, mùa xuân cũng là mùa có nhiều kỉ niệm đẹp của tuổi trẻ tự do. Mùa xuân năm ấy, trong khí trời oi ả của núi rừng, tôi nghe tiếng sáo chân chất vui tươi từ xa vọng lại. Tiếng sáo là tiếng núi quen thuộc mỗi khi hoa dã quỳ nở trên núi rừng Tây Bắc. Trên núi đêm khuya, tiếng sáo là tình yêu say đắm của trai gái dành cho bạn đời. Lúc ấy tiếng sáo tác động mạnh vào lòng tôi. Tôi ngồi lặng lẽ, lẩm bẩm bài hát này một mình:

    “Mày có con trai rồi con gái đi làm đi, tao không có con trai con gái tao kiếm người yêu”

    Bài hát này xuất phát từ trái tim chai sạn, chai sạn của tôi. Tôi đã từng sống mà không có nhận thức về thời gian, không gian và sự vật. Trước mặt tôi luôn có một màn sương trắng đục. Hôm nay, tiếng sáo đánh thức tâm hồn thanh thản, bình yên trong tôi. Tiếng sáo rung động trong lòng. Giai đoạn bắt đầu khao khát được yêu thương, niềm khao khát chôn giấu tận đáy lòng từ lâu.

    Tôi bừng tỉnh mọi cảm xúc yêu đời. Cảm giác cuộc sống đã trở lại. Tôi đã thấy và nghe thấy: các chàng trai và cô gái, những đứa trẻ đang chơi trong sân chơi, đánh pao, đánh quay, thổi sáo, thổi sáo, nhảy múa. Quan huyện đánh chiêng inh ỏi. Tôi lén uống rượu và cứ uống từng bát. Đây có lẽ là cách mọi người uống rượu mùa xuân. dĩ nhiên là không. Thưởng xuân với rượu, phải nhâm nhi từng bát, nhâm nhi kỹ, thưởng thức kỹ, mới thưởng thức được hương vị của mùa xuân. Đây có phải là cách uống rượu khát? Không đúng. Đã lâu lắm rồi tôi không muốn gì cả.

    Lúc nào tôi cũng viết: “Ngày Tết tôi cũng nhậu”. Mọi người đều uống, và tôi cũng vậy. Tôi uống theo thói quen của người mèo vào mùa xuân. Cái cách tôi nuốt từng bát giống như đang uống để xả giận, để nuốt những ân hận vào trong. Rồi tôi say, tôi thẫn thờ nhìn mọi người ca hát nhảy múa mà lòng bồi hồi.

    to Hoài dùng từ “hồi sinh” một cách khéo léo thay vì “hồi tưởng”. Nếu “hồi ức” chỉ là kỷ niệm thì “sống lại” là quá khứ hạnh phúc của hồn và xác tôi trở về với đêm tình mùa xuân mà tôi chưa xếp vào diện vợ thống đốc. Ôi chao, đó là một ngày của những giấc mơ và phép thuật, và tôi được tự do hát trên núi và trong thung lũng, đêm này qua đêm khác.

    Tôi muốn thoát ra khỏi nhà tù đen tối và lần theo manh mối của quá khứ để tìm lại những ngày xưa hạnh phúc. Đúng lúc này, tiếng sáo gọi trưởng bản vang lên bên tai tôi. Tiếng sáo gợi lại những kỉ niệm tuổi thơ thân thương. Hôm qua, tôi thổi sáo rất hay. Tôi áp chiếc lá lên môi và thổi. Thổi lá hay như thổi sáo. Có biết bao người thích thổi sáo theo tôi ngày đêm.

    Tôi như quên đi giây phút hiện tại, quên đi thân xác tôi trong cơn hấp hối. Tôi không thể nghe thấy mọi người hát, tôi không thể nhìn thấy mọi người khiêu vũ và tôi luôn cảm thấy khó chịu khi say. Chính những kỷ niệm ngọt ngào ấy đã thổi vào tim tôi và làm cho trái tim tôi cảm thấy vui trở lại. Tôi nhận ra mình còn trẻ và muốn thoát ra. Lúc này nảy sinh ý thức về bản thân và quyền được sống. Nhưng đó cũng là lúc tôi nghĩ về cái chết “nếu bây giờ tôi có một cái đinh trên tay, tôi sẽ ăn nó cho đến chết”.

    Đây cũng là lúc tôi thấy cay đắng cái tình cảnh “không bằng bạn bè mà vẫn ở bên nhau” lúc này. Không chỉ vậy, từ lâu tôi đã ở trong tình trạng gần như tê liệt vì “sống lâu với nỗi đau mà tôi đã quen.” Tôi thậm chí không muốn tự sát nữa. “Cho nên trong giây phút bừng tỉnh, tôi muốn chết Vì tôi yêu đời hơn bao giờ hết. Tiếng sáo lại đến, nhưng không còn khuất sau đỉnh núi, vang vọng ngoài làng, mà phảng phất trong ngõ phố. tiếng sáo thôi thúc tôi hành động: lăn mỡ lên, thêm chút ánh sáng vào đĩa Hình ảnh ngọn đèn là ngọn lửa đời cháy trong lòng Tôi biết nơi tăm tối và muốn thay đổi Tôi sắp ra đi ra: quấn tóc, mua váy hoa.

    Ai cũng khẳng định đây là sự thức tỉnh mãnh liệt của một tâm hồn yêu đời trong bạo quyền. Dường như tiếng sáo xuân của tuổi trẻ lúc này đang thực sự vang lên trong sâu thẳm tâm hồn tôi, đó là khát vọng về tình yêu, hạnh phúc và tự do, trào dâng không thể kìm nén.

    Đây cũng là lúc bị đánh đập dã man. Anh ta xuất hiện trong một căn phòng tối với mái tóc được quấn và buộc lại. Con thú tắt đèn, đóng cửa và bước ra ngoài mà không nói một lời. Tôi bị ràng buộc, tôi vẫn thả hồn theo tiếng sáo. Tiếng sáo đưa tôi vào cuộc chơi, đưa tôi về với khát khao yêu đương, hạnh phúc: “Em không yêu nữa, đồng bảng mất giá. Em yêu ai, em bắt ai…”.

    Từ đầu đến cuối đêm, tôi thấy cô ấy im lặng chấp nhận số phận của mình. Dường như cô không còn sống với cơ thể của mình nữa. Ẩn bên trong là một sự quyến rũ khác. Một nàng tiên cá say sưa trong những ký ức yêu thương. Say rượu, “Làm như không biết mình bị trói, để tôi đứng dậy đi”.

    Nhưng sợi dây đã buộc lại, tiếng vó ngựa kéo tôi về với thực tại: “Con sáo không nghe nữa… con nức nở nghĩ mình không bằng con ngựa trâu”. Tôi chợt nhận ra rằng trời đã về khuya, thời gian đã chạm vào những kỷ niệm đẹp nhất trong trái tim tôi. Tôi ngừng khóc và trái tim tôi trở lại. Cái đêm bị trói, tôi luôn sống giữa quá khứ tươi đẹp và hiện thực đau thương, giữa giấc mơ hạnh phúc và sự hối hận của con ngựa trâu. Đó là hiện thân của một tâm hồn yêu đời và khao khát được sống, bất chấp sự chà đạp, đè bẹp của cường quyền.

    Diễn biến tình cảm của nhân vật tôi trong Đêm tình mùa xuân của Hồng Nghĩa là một cung bậc cảm xúc lẫn lộn: vui và đau, sống và tủi nhục và chết. Trong bóng tối dày đặc đó, tôi di chuyển rất ít. Chủ yếu là dòng điện bên trong đang trỗi dậy trong tôi. Tác giả đã thể hiện một tài năng rõ rệt trong việc miêu tả những gì đang diễn ra bên trong các nhân vật một cách chân thực và sinh động. Sự thức tỉnh của Chun Lian Ye không thay đổi vận mệnh của tôi, nhưng nó là tiền đề quan trọng cho một sự thay đổi lớn trong cuộc đời tôi.

    ………….

    Với cách miêu tả và dàn ý chi tiết trên, hi vọng bạn đã có thể tự xây dựng cho mình một khuôn khổ bài viết khi phân tích tâm trạng và hành động của tôi trong đêm tình ái. mùa xuân. Đừng quên tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu hay trong 12 bài văn mẫu được Trường THPT Shuozhuang tuyển chọn để giúp các em học sinh lớp 12 học tập chăm chỉ, chuẩn bị cho kỳ thi THPT và đại học.

    Đăng bởi: thpt sóc trăng

    Danh mục: Giáo dục

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button