Hỏi Đáp

Dế mèn phiêu lưu ký – Truyện thiếu nhi đặc sắc của nhà văn Tô Hoài

Câu chuyện dế mèn phiêu lưu ký

Video Câu chuyện dế mèn phiêu lưu ký

Giới thiệu câu chuyện phiêu lưu của chú dế

dế mèn phiêu lưu ký là một câu chuyện phiêu lưu về chú dế và những người bạn của chú. Trên đường đi, họ đã trải qua nhiều khó khăn nguy hiểm, nhưng họ đã học được nhiều bài học quý giá và tình bạn của họ trở nên sâu sắc hơn sau thử thách.

Đây là tác phẩm văn xuôi thiếu nhi đặc sắc và nổi tiếng nhất của nhà văn Đỗ Hoài. Truyện vốn có tên là “dế mèn” (ba chương đầu của truyện) do nhà xuất bản Tân Dân ở Hà Nội in năm 1941.

Sau đó, được sự ủng hộ nhiệt tình của bạn đọc, tôi viết tiếp truyện Dế mèn phiêu lưu kí (tức là 7 chương tiếp theo của truyện). Năm 1955, ông hợp nhất hai câu chuyện thành Cuộc phiêu lưu của chú dế ngày nay.

Tác phẩm này đã được tái bản nhiều lần trên khắp thế giới và được dịch ra hơn 20 thứ tiếng.

Truyện cổ vũ những người trẻ dám ước mơ, dám hành động, thể hiện khát vọng chung sống hòa bình, để thế giới không còn xung đột, hận thù.

Một chương trong câu chuyện phiêu lưu

  • Chương 1: Tôi lớn lên tự lập – một lối sống nổi loạn
  • Chương 2: Những cuộc phiêu lưu bất ngờ – Vô tình làm đồ chơi cho con – Mẹ lại tết tóc cho con và dạy con bài học mới
  • <3

  • Chương 4: Đại ca và nhị ca của một người đàn ông——Xích Âm không được nhìn thấy
  • Chương 5: Bất cẩn rất nguy hiểm–Địa hình và điều kiện làng mạc lầy lội–Tại sao con người và bướm đêm trốn thoát?
  • Chương sáu: Cuộc so tài Chiến binh bọ ngựa-Châu chấu tộc trưởng và Phó tộc trưởng-Kết giao sinh tử
  • Chương 7: Tâm sự về kiểu tóc nhàm chán của cô ấy – cái cớ để khiến cô ấy quay trở lại
  • Chương 8: Tôi vào tù – xảy ra chuyện tôi phải ở hầm chim cũ – chúng ta lại gặp nhau
  • Chương 9: Một Bất hạnh khác của Kiến——Sự tức giận của một nữ sinh——Ai chịu trách nhiệm lớn nhất?
  • Chương 10: Dòng nhật ký chia tay
  • Cuộc phiêu lưu của dế mèn – Chương 1

    Tôi đã rất độc lập từ khi còn nhỏ—một sự nổi loạn đáng tiếc trong cuộc đời tôi

    Tôi sống tự lập từ nhỏ. Đây là một phong tục lâu đời trong gia đình dế của chúng tôi. Ngoài ra, mẹ đã từng nói với chúng tôi:

    “Phải như vậy, để con quen với việc tự ăn. Con cái cứ bám bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, không tốt, sinh ra chẳng ra gì.

    /p>

    Cho nên, sinh nào cũng vậy, sinh xong bố mẹ thu xếp cho con ra ở riêng. Khi đó, chúng tôi là ba anh em. Ba chúng tôi chỉ ở với mẹ tôi ba ngày. Ngày thứ ba, mẹ đi trước, ba đứa rộn ràng háo hức, nửa lo nửa mừng. Mẹ đem chúng tôi đi, mẹ cho mỗi đứa vào một cái hố đất bên kia cánh đồng, nhìn ra đầm, mà không biết mẹ đã nhọc công đào hố dựng nhà cho chúng tôi từ lúc nào. Ta là con thứ ba, con thứ ba, mẹ dẫn ta vào hang đá, trước cửa để lại mấy ngọn cỏ non, khiến ta kinh ngạc chuẩn bị ăn mấy ngày.

    Rồi mẹ về.

    Tôi cũng không buồn. Ngược lại, được ở một mình trong một nơi mát mẻ và thoáng gió cũng rất sảng khoái. Vừa thầm cảm ơn mẹ, tôi vừa tìm kiếm khắp các hang động mà mẹ đã đưa tôi vào trú ngụ. Xem xét kỹ lưỡng, tôi đứng ngoài cửa và nhìn lên bầu trời. Qua những ngọn cỏ sắc nhọn, tôi thấy màu trời xanh. Tôi hắng giọng, vỗ đôi cánh nhỏ dưới nách và hét to trong phấn khích.

    Bắt đầu cuộc sống của tôi ở đây. Tôi sẽ hạnh phúc hay đau khổ, tùy thuộc vào tính cách của tôi thông minh hay ngu ngốc. Nhưng tôi không cần biết, tính. Nhưng hãy tận hưởng cảm giác được ở một mình…

    Ngày nào cũng vậy, suốt ngày chui vào cùng một cái hang, cật lực đào đất đào ra một cái tổ to làm thành một cái giường sang trọng. Rồi tôi cũng biết lo như ông già nhà Dế Mèn, tôi đào một cái hang sâu làm hai đường tắt, cửa sau và góc trên, khi nguy cấp còn có thể thoát ra bằng lối khác. Chạng vạng tối, tôi bỏ tay xuống, đứng ngoài cửa, cùng mấy đứa bạn quanh sân, vừa đàn vừa hát những bài hát hoàng hôn, tạm biệt mặt trời. Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, những người già trong con dế già trong cả khối chúng tôi vỡ òa trong niềm vui, mọi người chui ra khỏi hang và tụ tập giữa bãi biển trong đêm mát mẻ, uống sương. , Ăn cỏ ướt, thổi sáo, ca múa cùng các nho sĩ tài hoa, cho đến rạng sáng, khi mặt trời quen thuộc lại uy nghiêm ló dạng ở đằng đông, ai về nhà nấy.

    Mỗi ngày, mỗi tối, mỗi sáng, mỗi chiều, có rất nhiều thứ để làm và chơi. Nói về cuộc đời thế này khá dễ, lúc đầu khá thú vị nhưng càng về sau càng chán.

    Vì tôi ăn uống và làm việc điều độ nên tôi lớn rất nhanh. Tôi nhanh chóng trở thành một vận động viên cricket trẻ mạnh mẽ. Đôi khi như bóng mù của tôi. Các móng vuốt ở chân, móng vuốt trên lưng cứng và sắc. Đôi khi, muốn kiểm tra sức mạnh của móng vuốt của mình, tôi duỗi thẳng chân và đạp phanh vào những ngọn cỏ. Cỏ bị gãy, như thể một con dao vừa bị cắt. Đôi cánh của tôi, trước đây rất ngắn, giờ là một chiếc váy dài che phủ đến tận đuôi. Mỗi khi tôi nhảy, tôi nghe thấy tiếng lạo xạo và bốp. Khi đi dạo toàn thân rung rinh màu nâu bóng soi gương rất đẹp. Hai hàm răng đen nhánh, lúc nào cũng nhai như hai lưỡi liềm lúc lao động. Râu của tôi dài, cong và rất anh hùng. Tôi rất hãnh diện với họ hàng vì bộ râu đó. Thỉnh thoảng, một cách trịnh trọng và duyên dáng, anh ta giơ chân và vuốt râu.

    Tôi dũng cảm bước đi. Với mỗi bước đi của tôi, bắp chân của tôi lắc lư, làm cho bộ râu của tôi rung lên xuống. Đối với phong cách của các chiến binh. Tôi quá mặt dày để cãi nhau với tất cả những người thân trong khu phố. Khi tôi lên tiếng, mọi người đều nao núng và không ai phản ứng. Bởi vì mọi người xung quanh tôi đều biết tôi. Chưa kể, có thể họ tôn trọng hơn là sợ hãi. Nhưng tôi không nghĩ ai dám ho. Vậy đó, tôi nghĩ mình ổn. Anh chàng đẹp trai thường làm những cử chỉ ngông cuồng là tài năng. Tôi mắng lũ châu chấu sống trên bờ, để mỗi khi thấy tôi đi qua, chúng phải giấu khuôn mặt trái xoan của mình dưới bụi cỏ và chỉ dám ngước mắt lên nhìn trộm. Đôi khi, tôi không thể chờ đợi để đá nó, trêu chọc nó bằng móng guốc bẩn thỉu của nó và cảm thấy lúng túng dưới váy của mình. Tôi càng cảm thấy mình là một người kinh khủng, có thể ở trên đỉnh thế giới.

    Ôi, ai biết được: khi còn trẻ, con người thường có xu hướng độc đoán, chỉ lấy thân xác để trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Tôi đã phải trải qua một tình huống như thế này. Tôi đã thoát khỏi một tai biến nhưng vẫn ân hận, ân hận suốt đời. Thế mới biết, nếu mình làm mà không suy nghĩ, nếu lỡ có điều gì dại dột xảy ra, mình không thể làm lại dù sau này có hối hận.

    Câu chuyện tiếc nuối đầu tiên mà tôi sẽ không bao giờ quên.

    Hàng xóm của tôi có một tổ dế. Cricket là cái tên tôi đặt cho nó, chế nhạo và trịch thượng. Đứa trẻ chắc tầm tuổi tôi. Nhưng bởi vì hắn trời sinh nhu nhược, ta coi thường hắn, hắn cũng sợ ta. Con dế nhỏ thó, gầy guộc, như con nghiện thuốc phiện. Đã là thiếu niên, cánh ngắn cũn cỡn, thẳng đến giữa lưng, lộ ra xương sườn, giống như người trần mặc áo vest. Cái cặp vụng về, nặng nề, xấu xí đó. Anh ta có bộ ria mép nhỏ, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng thẫn thờ. Và tính cách vẫn rất tốt, đang sống (vì bệnh tật nên làm hoài không được) cái hang chỉ nông và sát đất, không thể đào sâu như mình và khoan ra nhiều ngóc ngách.

    Một hôm em sang chơi thấy nhà bẩn và bừa bộn nên nói:

    -Sao em sống luộm thuộm thế! Nhà cửa bừa bộn đến đâu. Nếu có người tới phá, nhất định sẽ chết theo đuôi! Hãy thử điều này: Khi bạn vào hang, lưng của bạn phải sát đất để bất kỳ ai trên bãi cỏ có thể nhìn thấy bạn đang đi đâu trong hang. Cứ thử tưởng tượng, nếu anh ta thấy một con chim ưng, anh ta cho rằng nó là mồi, và anh ta mổ nó, nó sẽ đâm vào lưng anh ta, sau đó anh ta sẽ chết! Ồ, thôi nào, chú! Bạn lớn nhưng không thông minh.

    Xem Thêm : 999+ Ảnh Gái Xinh Việt Nam, Hot Girl Cute, Dễ Thương, Đẹp Xỉu

    Nghĩ lại thì, tôi chỉ đùa thôi. Tôi không thể nghe tiếng dế kêu như thế nào. Lúc đó bản tính tôi tự cho mình là đúng, nghe gì nói nấy, không biết nghe ai, cũng không cần biết có ai nghe hay không.

    Con dế trả lời tôi bằng một giọng rất buồn:

    – Anh ơi, em cũng muốn thông minh mà không được, em thở rồi, không còn sức mà đào nữa. Đôi khi tôi nghĩ nhà ở thật nguy hiểm nhưng tôi nghèo quá, tôi đã lo lắng hàng tháng trời và tôi không biết phải làm gì. Hay bây giờ tôi sẽ thế này…nhưng nếu được phép nói dám nói…

    Rồi chú dế vừa bơi vừa thắc mắc. Tôi phải nói:

    – Chúng ta hãy nói thẳng điều này:

    Con dế nhìn tôi và nói:

    -Em nghĩ nếu anh thương em như vậy, em sẽ giúp anh một góc nhà bên này, lỡ lúc tắt đèn có người đến ăn hiếp em, anh sẽ chạy qua…

    Chưa dứt lời, tôi đã nghiến răng, làm một điệu bộ dài khinh khỉnh rồi chửi:

    -à! Góc thông tin trong nhà của tôi? Thật dễ nghe! Em có mùi mèo thế này anh chịu không nổi. Dừng bài hát mưa khóc đó đi. Đào một cái tổ cạn và để nó chết!

    Tôi đã trở lại mà không phải lo lắng gì.

    Một buổi chiều, tôi đứng ở cửa hang ngắm hoàng hôn như thường lệ.

    Mấy hôm nay trời mưa to, các ao hồ xung quanh bãi tắm phía trước bị trương lên rất nặng. Nước đầy, nước trong lành, cua cá cũng tấp nập ngược xuôi, bao nhiêu sếu, sếu, cốc ba ba, le le, sâm cầm, vịt trời, bồ nông, két két khắp nơi bên bờ sông chênh vênh. Bay đến vùng biển mới để tìm kiếm con mồi. Họ cãi nhau suốt ngày ở bốn góc đầm, có khi chỉ vì một miếng mồi tôm, cò trắng lê chân suốt ngày lê lết trong lớp bùn đỏ tía, không kiếm được một miếng nào. Thật khốn khổ, người yếu ớt, vật vã, thậm chí không thể sống nổi. Nắng chiều soi bóng nước hang, tôi đứng dưới bóng cây nghĩ về cuộc đời như vậy.

    Đột nhiên tôi thấy em gái tôi bay lên khỏi mặt nước và dừng lại gần hang động của tôi, cách đó vài bước chân. Ngay khi tìm thấy thứ gì đó, và ngay sau khi ăn xong, cô chạy vào bóng râm để tắm rửa và chải chuốt, vuốt đôi cánh và lau môi.

    Tôi nghịch ngợm. Em không để ý đến tôi, tôi còn muốn trêu em nữa. Tôi tên là Dế Mèn. Nghe tiếng, tôi hỏi:

    – Chú muốn chơi với cháu không?

    – Anh đùa tôi đấy à? Tôi đang lên cơn hen đây. Hừm…

    – Đùa thôi.

    – Ừm… cái gì vậy?

    – Con đĩ đó.

    Dế mèn bước ra cửa nhìn trộm em gái. Sau đó hỏi tôi:

    – Cái mụ mập đang đứng trước cửa nhà mình đó hả?

    – Ừ.

    – Dừng lại…à…tôi lạy cả sáu tay. Tôi sợ con tôi! Bạn cũng nên sợ đi

    Tôi cau mày:

    Xem Thêm : Cách lập trình game từ đầu: Hướng dẫn cách tạo game từng bước một

    – Sợ gì? Anh nói tôi sợ cái gì? Anh nói tôi sợ ai hơn tôi?

    – Thưa ông, vậy thì… à… tôi sợ. Làm ơn chỉ đùa thôi.

    Tôi lại mắng con dế rằng:

    – Anh rụt rè quá. Mở mắt ra và thấy tôi đang chế giễu con chó cái này.

    Tôi đợi cho đến khi cô gái liếm cánh và quay lại nhìn vào cửa phòng tôi, tôi mới lớn tiếng:

    Con cò, con vạc, con cạn, con mập, con nào? Gắp cốc cho tôi nấu, tôi nướng, tôi rán, tôi ăn.

    nàng cốc nghe thấy tiếng hát từ dưới đất truyền đến, nhưng không hiểu, liền dùng sức lắc cánh, muốn bay lên. Khi cô ấy định thần lại, cô ấy mở to mắt và giương cánh, như thể sắp chiến đấu. Cô nhìn về phía cửa hang và hỏi:

    – Ai bên em? ai ở bên cạnh tôi

    Tôi nhảy thẳng vào trong hang, nằm lên giường vươn vai, nắm lấy chân. Bụng tôi buồn cười nghĩ: “Mày sẽ nổi đóa ngay, đập đầu mày đấy, nhỏ thế nào cũng không vào được ổ của tao đâu!”

    Tai họa ập đến mà kẻ ích kỷ không lường trước được. Tức là nó không thấy tôi, mà nó thấy con dế chui rúc trong lỗ, nó kêu lên:

    – Anh nói gì cơ?

    – Chị ơi, chị nói gì vậy?

    Sau đó, con dế lẻn vào.

    -từ chối? Từ chối điều này! phủ nhận nó.

    Mỗi lần nói “từ chối” là chị dâu lại chẹp miệng. Cái mỏ giống như một cây côn sắt, chọc thủng mặt đất. Đang chui rúc trong hang, nó bị hai cái mỏ vồ trúng, trẹo xương sống và kêu la thất thanh. Trốn dưới lòng đất nhưng tôi cũng sợ và nằm im. Nhưng sau khi trút cơn thịnh nộ, cô đứng dậy, sửa lại đôi cánh một lúc rồi bay trở lại đầm nước, không để ý đến vết thương mà mình vừa gây ra.

    Biết mẹ đi rồi, tôi vùng dậy. Khi nhìn thấy tôi, dế bật khóc.

    Tôi đã hỏi một câu ngu ngốc:

    -Cái gì? Gì?

    Choo không thể đứng dậy được nữa và nằm xuống. Tôi thấy vậy, hoảng sợ quỳ xuống, ngẩng đầu lên thở dài:

    – Không ngờ nó lại tệ đến vậy! Tôi rất xin lỗi. Tôi rất xin lỗi! Anh ấy chết chỉ vì sự ngu ngốc của tôi. Tôi biết phải làm sao bây giờ?

    Tôi không ngờ dế lại nói với tôi điều này:

    – Thôi, tôi ốm quá muốn chết. Nhưng trước khi nhắm mắt xuôi tay, tôi khuyên bạn: ở đời nếu có những tật xấu, có đầu óc mà không biết suy nghĩ thì sớm muộn cũng rước họa vào thân.

    Rồi con dế tắt thở. Tôi thật sự yêu bạn. Triển vừa thú nhận tội lỗi của mình. Nếu tôi không chọc ghẹo cô ấy, thì mọi chuyện đã không rắc rối như vậy. Tôi cũng vậy, nếu không nhanh chóng vào hang, tôi cũng sẽ chết.

    Tôi mang những con dế chết ra bãi cỏ và chôn chúng. Tôi đã làm một ngôi mộ lớn. Tôi đứng hồi lâu, nghĩ về bài học đầu đời.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button