Hỏi Đáp

Văn mẫu lớp 9: Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái

đóng vai vũ nương kể lại nỗi oan của mình

Đóng vai một vũ công kể câu chuyện về 14 bộ xương nam mô hình với 2 hình bóng chi tiết. Giúp học sinh lớp 9 hóa thân thành vũ nữ kể về cuộc đời đầy bất công, bất hạnh của mình.

Qua bi kịch của nhân vật Phù Nương, chúng ta càng thêm thấu hiểu, thương xót và cảm thông cho thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​xưa. 14 tiết học nhập vai, diễn viên múa kể chuyện nam nữ giúp các em nắm vững cách kể chuyện theo ngôi thứ nhất.

Dàn ý kể chuyện bộ xương người nam

Đề cương 1

1. Giới thiệu:

  • Giới thiệu về bản thân: gia đình, ngoại hình, tính cách và hôn nhân viên mãn.
  • 2. Văn bản:

    • Lý do khiến tôi có cuộc sống hôn nhân
    • Tôi sinh ra trong quân ngũ và tôi nghĩ điều đó làm tôi buồn
    • Những suy nghĩ, khao khát giữa tôi và chồng
    • Mẹ chồng ốm, bệnh rồi qua đời
    • Chồng về trong nỗi nhớ gia đình
    • Chồng tôi hiểu lầm tôi về chuyện này nhưng không yêu cầu tôi giải thích
    • Chồng hiểu lầm nhảy xuống sông Hoàng Gia
    • Mọi chuyện kết thúc khi chồng tôi nhận ra rằng anh ấy đã hiểu lầm tôi
    • 3. Kết thúc

      • Cuộc sống của tôi đã kết thúc, nhưng có lẽ nó vẫn tiếp tục sống trong thủy cung.
      • Đề cương 2

        1. Lễ khai trương

        • Giới thiệu
        • Đúc kết kinh nghiệm bản thân
        • 2. Nội dung bài đăng

          • Vì chồng đa nghi nên tôi luôn phải chấp hành nghiêm kỷ luật để gia đình hòa thuận
          • Vì ngoại xâm, chồng tôi phải đi biên ải, thời gian đó tôi quán xuyến mọi việc ở nhà
          • Khi chồng tôi về, anh nghi ngờ tôi mất bình tĩnh và không chịu nghe tôi giải thích
          • Vì quá oan uổng, tôi nhảy sông tự vẫn để chứng minh mình vô tội
          • May mắn thay, tôi được sự giúp đỡ của Linh phi nương nương và có thể trú ẩn trong thủy cung
          • Tôi gặp Phan Lang từ quê lên đây, nhờ anh gửi lời đến Trường Sinh, mong anh mở diễn đàn rửa tội
          • Khi khoảng cách giữa sự sống và cái chết mở ra, tôi cảm ơn anh ấy, tạm biệt anh ấy và quay trở lại thủy cung
          • 3. Kết thúc

            • Đời tôi khốn khổ
            • Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 1

              Như thường lệ, thủy cung tổ chức lễ hội mùa xuân hàng năm. Năm nay là lễ kỷ niệm Junshou, và việc chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân tỉ mỉ và chu đáo hơn những năm trước. Hôm đó, thủy cung được trang hoàng lộng lẫy từ sáng sớm. Xa xa chỉ có vài hàng cờ đủ màu phấp phới, tiếng chiêng trống nối tiếp nhau. Đến nơi, một cảnh đẹp tựa tiên cảnh hiện ra. Những bông hoa rực rỡ tỏa hương thơm ngào ngạt, những bức phù điêu được chạm khắc tinh xảo, những cung nữ tết tóc cài trâm, trang nhã trong bộ váy lộng lẫy. Khi Thôi Vương và Linh phi ra ngoài, các hoàng tử, công chúa và đại thần đều kéo đến. Rồi khi mọi người đã yên vị và tiệc chiêu đãi sắp bắt đầu, nhà vua bỗng quay sang các vũ nữ và nói:

              – Đã hơn một năm kể từ khi Phù Niệm được Linh phi nương nương đưa về thủy cung sống cùng các tiên nữ trong thủy cung, lúc nào cũng có thể nhìn thấy vẻ u sầu trên khuôn mặt nàng. Phải chăng cô vẫn ngày đêm nghĩ về quê hương, gia đình? Vậy Linh phi nương nương và mọi người ở đây có thể nói cho ta biết, cuộc sống của ngươi khi còn tại thế như thế nào không? Nhà vua vừa dứt lời thì đằng sau có mấy tiếng nói vang lên:

              – Đúng rồi, vũ nữ đã nói với tôi! Nói với mọi người ở đây! Trước lời cầu hôn của mọi người, công chúa biết mình không thể từ chối nên nói:

              Tôi là vũ công đến từ Giang Nam, tuy nhà nghèo nhưng từ nhỏ tôi đã được cha mẹ giáo dục, biết đối nhân xử thế. Năm 18 tuổi, tôi đã là một thiếu nữ xinh đẹp nổi tiếng trong vùng. Đã có rất nhiều chàng trai ngỏ lời muốn lấy tôi làm vợ. Cha mẹ tôi không muốn con mình khổ nên đã đồng ý lấy tôi, con gái duy nhất của một gia đình giàu có lâu đời trong làng, để tôi có thể sống một cuộc sống nhỏ nhoi. Tôi biết chồng là con nhà giàu nhưng ít học, hay đa nghi, ghen tuông nên cư xử không đàng hoàng, chấp hành kỷ luật nên vợ chồng tôi chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

              Gia đình hạnh phúc chưa được bao lâu thì binh đao, vợ chồng ly tán. Chồng tôi tuy là con nhà khá giả nhưng vì không được học hành nên mới nhập ngũ. Nghe tin này, tôi và mẹ chồng rất buồn và lo lắng. Khi tiễn anh ra biên ải, mẹ tôi nghẹn ngào nói với chồng tôi rằng, ra chiến trường không nên tham của cải, khi mãn nguyện mới bình yên trở về, thế là mẹ yên lòng. Nghe mẹ nói xong, người chồng quỳ xuống đất vâng lời. Lúc này lòng tôi cũng đầy lo lắng và hụt hẫng, nghĩ đến việc anh đi về một nơi xa gió cát, quân thù khó lường, tôi lại càng thương anh hơn. Tôi nắm lấy tay anh ấy và nói với anh ấy:

              – Người đi chuyến này không dám hi vọng được trở về quê hương trong bộ áo gấm, mà chỉ mong ngày trở về mang theo được chữ “an toàn”. , anh dứt áo ra đi với bao nhiêu nỗi nhớ. Nước mắt lưng tròng, lòng đau nhói, tôi thẫn thờ nhìn theo bóng anh cho đến khi anh khuất sau hàng dâu.

              Mười ngày sau khi chồng đi, tôi sinh được một cậu con trai tên là Đan. Ngày tháng trôi qua, thấm thoắt đã nửa năm chồng tôi lên đường nhập ngũ. Nỗi nhớ nhung dồn nén, một mình tôi chăm sóc con cái, mẹ già và cả bố mẹ chồng. Tôi đang mong ngóng, chờ đợi chồng tôi sớm trở về, đoàn tụ. Trong thời gian chồng đi bộ đội, mẹ chồng đổ bệnh vì nhớ con. Tôi rất lo lắng và hỏi mua thuốc khắp nơi, nếu ai mách ở đâu có thuốc tốt tôi cũng mua về cho mẹ. Tuy nhiên, tình trạng của mẹ chồng vẫn không thuyên giảm mà ngày một nặng hơn. Tôi rất lo lắng cho mẹ, không biết chữa bệnh thế nào nên đã chuẩn bị lễ cúng Phật, cầu trời phù hộ cho bệnh tình của mẹ tôi sớm bình phục. Tôi cũng khuyên mẹ ăn uống đầy đủ, uống thuốc cho mau khỏi, chờ chồng về. Nhưng vì tuổi già, bệnh nặng, lại xui xẻo nên mẹ chồng đã không qua khỏi. Tôi uất ức đến mức khóc thương mẹ sưng cả mắt, tổ chức ma chay, cúng tế cho mẹ như cha mẹ ruột của mình.

              Năm sau chiến tranh kết thúc, người chồng bình yên trở về như đã định, dù rất buồn vì mẹ đi vắng nhưng anh mong gia đình lại vui vẻ như xưa. Nhưng vì Xiaodan chưa bao giờ gặp cha nó nên dù tôi có an ủi thế nào nó cũng không chịu nhận, có lẽ vì nó còn là một đứa trẻ nên rất bướng bỉnh. Ngày hôm sau, anh đưa con ra viếng mộ mẹ, còn tôi ở nhà dọn mâm cơm, tạ ơn tổ tiên đã phù hộ cho anh bình an trở về, mừng ngày vợ chồng tôi được đoàn tụ. Không ngờ ngày vui ngắn ngủi lắm. Đến trưa hai cha con trở về, mặt mũi đỏ bừng, giận dữ chạy vào bếp nơi tôi đang nấu ăn để khiển trách và tra hỏi tôi. Anh tức giận nói, trong thời gian anh vắng mặt, tôi đã làm những chuyện vô đạo đức, xấu xa… Tôi như sét đánh ngang tai, tôi chết lặng người, không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Tôi giải thích với anh ấy rằng tôi là con nhà nghèo, có thể dựa dẫm vào nhà giàu, và khi chồng tôi đi lính, anh ấy chung thủy và không làm điều xấu hay nóng nảy. Con cũng cầu mong thầy không mảy may nghi ngờ để cứu vãn hạnh phúc cho gia đình đang hấp hối này. Nhưng anh ấy không tin, và hỏi chuyện kia, vì ai nói thì anh ấy cũng không tin. Dù được hàng xóm bênh vực, can ngăn nhưng anh vẫn không chịu nghe, còn chửi bới và đuổi tôi ra khỏi nhà. Cảm thấy vô cùng đau buồn trước tai họa bất ngờ, tôi đã cố gắng giải thích một cách nghiêm túc, nhưng anh ấy vẫn lạnh như băng như mọi khi. Tuyệt vọng, chán chường vì không dẹp được những nghi vấn trong lòng. Cuộc sống đối với tôi bây giờ thật vô nghĩa, bao công chăm lo cho gia đình và cả sự tận tụy lớn nhất tôi dành cho chồng giờ đây đều bị lấy đi một cách tàn nhẫn. Tôi không chịu nổi tiếng xấu bị người khác hắt hủi nên chỉ còn một con đường là chết. Sau khi tắm chay sạch sẽ, tôi ra bến Hoàng Giang, ngước nhìn trời, khấn trời, chứng giám cho tấm lòng thành kính của mình. Nói xong gieo mình xuống sông cầu cứu, đến lúc này Phù Nương không chịu nổi nữa, giọng nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa, đau đớn tột cùng. Thấy vậy, vua Thôi an ủi, động viên công chúa:

              – Gái nhảy! Nỗi bất hạnh của cô ấy đã lan sang bể cá của tôi và tôi có các nàng tiên nước đang đợi để mở nước kịp thời để đưa cô ấy đến đây. Câu chuyện của chị hôm nay làm tôi hiểu chị hơn và yêu chị nhiều hơn. Tôi hy vọng cô ấy có thể sống yên bình và ổn định ở đây với Phi tần Ling và các cung nữ trong cung trong tương lai. Đây cũng là món quà tôi muốn bù đắp cho sự mất mát trước đây của cô ấy. Sau đó, nhà vua ra lệnh cho mọi người bắt đầu bữa tiệc. Tiếng chiêng, tiếng trống hòa cùng tiếng cười, tiếng hát của mọi người khiến không khí trở nên rộn ràng, vui tươi trở lại.

              Kể chuyện bộ xương người đàn ông – mẫu 2

              Đã hơn một năm rồi, kể từ ngày anh mở diễn đàn phá án, em quay lại chào tạm biệt và ra đi mãi mãi. Tôi cũng nguôi ngoai và chấp nhận cuộc sống tiên thiếp nơi thủy cung. Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ thế giới, quê hương và cuộc sống gia đình hạnh phúc, đặc biệt là đứa con trai của tôi. Những kỉ niệm đó luôn ở trong tâm trí tôi.

              Tôi là vũ công đến từ Giang Nam, tuy nhà nghèo nhưng từ nhỏ tôi đã được cha mẹ giáo dục, biết đối nhân xử thế. Năm tôi mười tám tuổi, trong thôn có người đến hỏi tôi bằng trống, cha mẹ vì không muốn tôi làm lụng vất vả, lấy một trăm lạng vàng gả cho tôi trường sinh bất lão, tôi là con một. Trong làng có người giàu nên tôi sống rất ổn định, nhưng tôi biết chồng hay nghi ngờ và ghen tuông, tuy là con nhà giàu nhưng tôi ít đa nghi và không được học hành nên tôi luôn nhẫn nhịn. kỷ luật và không bao giờ để vợ chồng tôi hòa thuận. .

              Đoàn tụ chưa được bao lâu, nước có thù. Chồng tôi tuy là con nhà khá giả nhưng vì không được học hành nên mới nhập ngũ. Tôi và mẹ chồng buồn lắm, lúc chia tay mẹ tôi đã khuyên nhủ tôi, còn nói mong chồng đi chiến trận giữ gìn để anh ấy bình yên trở về, còn gì bằng. không cần quan chức cấp cao.ra đi. Mười ngày sau khi chồng đi, tôi sinh được đứa con trai tên Đản, một mình tôi chăm sóc nó và chung thủy đợi chồng sớm trở về.

              Nhưng mẹ chồng tôi lại đổ bệnh vì nhớ con. Tôi dốc hết sức uống thuốc, cầu trời khấn Phật, khuyên cháu sớm bình phục. Nhưng do tuổi già, bệnh nặng không tránh khỏi vận đen, mẹ chồng cô cũng qua đời. Trước khi chết, bà nói: “Trong tương lai, thiên đạo và phúc phận sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, sẽ có đàn con nối dõi, Thanh cô nương sẽ không giúp con như những đứa trẻ chưa phản bội”. mẹ của họ.” “Tôi có tâm từ bi và làm tang lễ như cha mẹ và thờ cúng.

              Năm sau, chiến tranh kết thúc, chồng bà bình yên trở về như đã định. Khi tôi cảm thấy buồn vì cái chết của mẹ tôi, tôi hy vọng rằng gia đình sẽ hạnh phúc như trước. Nhưng vì Xiaodan chưa bao giờ gặp cha nó nên dù tôi có an ủi thế nào nó cũng không chịu nhận, có lẽ vì nó còn là một đứa trẻ nên rất bướng bỉnh. Hôm sau anh dẫn con ra thăm mộ mẹ, tôi ở nhà dọn mâm cơm tạ ơn tổ tiên và báo tin cho mẹ biết anh đã về, để mẹ yên tâm mở tiệc sum họp. Ai ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến trưa hai cha con mới về, nét không vui hằn rõ trên mặt. Rồi anh ấy hỏi tôi rất nghiêm túc trong lúc anh ấy đi vắng, tại sao anh ấy lại làm những điều vô đạo đức và tồi tệ như vậy… Tôi không hiểu tại sao, nhìn anh ấy như vậy, tôi chỉ biết khóc. Tôi giải thích với anh ấy rằng điều tôi đang nói là khi chồng tôi đi lính, anh ấy không thể ỷ lại vào thân phận con nhà giàu nghèo khó, anh ấy vẫn chung thủy chờ đợi, không bao giờ làm điều xấu, bất hiếu. Tôi cũng cầu mong chồng đừng nghi ngờ tôi, để cứu vãn hạnh phúc gia đình đang trên bờ vực tan vỡ.

              Nhưng anh ấy không tin, và hỏi về điều đó, bởi vì ai nói điều đó, anh ấy không tin. Hàng xóm bênh vực cũng chẳng ích gì, anh ấy còn mắng mỏ đuổi tôi đi. Tôi vô cùng tuyệt vọng vì tai họa bất ngờ, và tôi muốn bày tỏ điều đó, nhưng anh ấy vẫn lạnh như băng. Biết người có tính cách như mình khó lý giải, nên tôi tắm rửa ăn chay, nghĩ đời trước sau thật là vô nghĩa, bao nhiêu công sức mình dồn hết vào gia đình, cả tấm lòng trung nghĩa xưa nay. những người mẹ và những đứa trẻ, giờ đây họ cũng bị từ chối một cách tàn nhẫn. Tôi không chịu nổi tiếng xấu bị người khác hắt hủi nên chỉ còn một con đường là chết. Tôi đến bến tàu Hoàng Giang, nhìn lên bầu trời, cầu nguyện các vị thần chứng giám lòng trung thành của mình, rồi nhảy xuống sông. Nhưng các nàng tiên trong thủy cung đã hiểu nỗi bất bình của tôi và giúp tôi chuyển nước đến thủy cung.

              Một hôm gặp phan lang người cùng làng, được linh phi cứu lúc hoạn nạn. Phan Lang kể cho tôi nghe một câu chuyện: “Thấy vợ chết, ông ta tức giận, nhưng vẫn buồn vì tìm xác vợ mà không thấy. Sau đó mấy ngày, người ta nghe ông ta tiếc nuối kể lại: Một hôm ở trong phòng. .Đột nhiên, người con trai chỉ vào cái bóng trên tường và nói bố là Đan, lúc đó anh mới hiểu nỗi oan của vợ và hối hận nhưng đã quá muộn”.

              Nghe Phan lang nói mà tôi cũng thấy tội cho chồng con cô ấy, vì không ai chăm sóc cho cô ấy. Không thể chờ đợi để tìm ra nguyên nhân gây ra cái chết quá đau đớn và vô vọng. Pan Lang thuyết phục tôi quay về, lúc đầu tôi nói rằng tôi không còn mặt mũi nào để quay về, sau đó vì nhớ quê hương, nhớ chồng con và muốn xóa bỏ tội ác, khôi phục thanh danh, tôi đã nói rằng tôi Sẽ trở lại. Về. Ngày hôm sau, Phan Lang trở lại trần gian, tôi gửi cho anh ấy một bông hoa màu vàng và gửi cho anh ấy một tin nhắn rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở lại trần gian. Vài ngày sau, tôi thấy trưởng sinh sắp xếp 3 ngày 3 đêm ở ga Hoàng Giang với sự hối lỗi chân thành và thực sự muốn tôi quay lại. Thấy vậy, linh phi thuyết phục tôi quay lại với chồng con nhưng vì tôi vì linh phi và hạnh phúc gia đình đổ vỡ khó hàn gắn nên tôi không muốn quay lại.

              Ngày thứ ba, trong khói lửa thoát tục, Linh phi ban cho năm mươi chiếc kiệu, xuất hiện ở Giang Tân, tôi ngồi trên kiệu, từ biệt chồng con, rồi từ từ tiễn biệt tôi. chồng con họ. Biến mất.

              Câu chuyện của gia đình tôi là một câu chuyện buồn: Quá khứ dù đã lùi xa nhưng có lẽ những ai sống trong đó vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi. Riêng tôi, tuy sống cuộc đời trần tục nhưng trong lòng tôi vẫn ẩn chứa những ý nghĩ về chồng con, điều khó diễn tả vì cuộc sống đó đã đẩy tôi vào cõi chết. Mong không gia đình nào rơi vào bi kịch.

              Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 3

              Ta là vũ nữ Giang Nam, cha mẹ gọi ta là Phù Nương. Tôi vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng được cha mẹ dạy dỗ nên người trong làng khen tôi tính tình hiền lành, biết suy nghĩ nên được nhiều trai làng theo đuổi. Trong số đó có một người con nhà giàu xin mẹ đem trăm lạng vàng để cưới tôi. Chính cuộc hôn nhân dở khóc dở cười này đã gây cho tôi biết bao khó khăn. Chao ôi, số phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​mới bất hạnh làm sao!

              Tôi cũng biết chồng ngày ấy hay nghi ngờ, ghen tuông với vợ nên đã cố gắng hết sức để giữ đúng hợp đồng hôn nhân, chưa bao giờ xảy ra bất hòa. Vợ chồng tôi sống rất hòa thuận, chúng tôi sắp có đứa con đầu lòng, hạnh phúc biết bao, nhưng cuộc đời chưa bao giờ suôn sẻ như vậy với chúng tôi. Giặc ngoại xâm ngang bờ cõi nước ta, chồng tôi ít học nên phải đi lính trước, để tránh những mất mát đau thương của chiến tranh. Lúc ra về, tôi chỉ kịp rót một ly rượu đầy bày tỏ niềm mong anh bình an trở về. Thấu hiểu những khó khăn chồng phải chịu đựng. Thể hiện hy vọng và ước mơ của bạn.

              Quãng thời gian nồng nàn trôi qua, cho đến khi tôi sinh Tiểu Đan, phần nào vơi đi nỗi cô đơn nhớ chồng. Nhưng mẹ chồng tôi rất thương con, nhưng khi bà sinh con ra, tôi lại dùng lời ngon ngọt dỗ dành bà, cố gắng ăn bát cháo cho người chết sống lại rồi bốc thuốc cúng bái. Đức Phật. Tôi hy vọng mẹ chồng tôi có sức khỏe tốt. Giống như mẹ tôi không qua khỏi trước khi mất, mẹ vẫn thiết tha ghi công tôi.

              “Sau này…giúp mẹ”

              Cô ấy có một trái tim nhân hậu biết bao! Từ đó trở đi, chỉ có tôi và Tiểu Đan. Nhớ chồng và muốn bù đắp cho con. Tôi thường chỉ quả bóng vào tường mỗi đêm và nói với con trai tôi “Bố lại ở đằng kia!”. Dan, một cậu bé ngây thơ tin vào thực tế, thường chơi bóng.

              Đã ba năm trôi qua. May thay, chồng tôi bình an trở về. Khi vợ chồng gặp nhau, niềm vui, nỗi buồn và niềm vui dường như bùng nổ. Khi biết tin mẹ mất, anh buồn lắm, anh vừa đưa con ra thăm mộ mẹ thì “cơn bão” ập đến, anh mắng mỏ tôi không thương tiếc, nói tôi hư, không chung thủy. , Không chung thủy với anh ấy. Tai họa giáng xuống đầu tôi kinh khủng, tôi vừa khóc vừa giải thích:

              “Thẻ vốn… như anh ấy đã nói”.

              Có lẽ mọi lời giải thích của tôi đều không được người hàng xóm bênh vực tôi nghe thấy và anh ta cũng vậy. Tôi hỏi anh ấy và anh ấy đã giấu nó đi. Tôi không thể biện minh cho mình.

              Mỗi lần anh mắng mỏ, đuổi tôi ra khỏi nhà là ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh càng bùng cháy dữ dội. Ước mơ nhỏ nhoi về hạnh phúc gia đình mà cả đời tôi theo đuổi giờ đã vụt tắt. Gia đình không còn nữa. Danh dự đã bị bôi nhọ. Mọi suy nghĩ đều vô vọng, và tôi chỉ có thể cầu xin cái chết. Em tắm rửa, tắm rửa, em ra bến tàu làm một với đất trời, để chứng kiến ​​tấm lòng trong sạch của anh, rồi anh gieo mình xuống dòng sông.

              Nghe nói gặp được ngươi, không ngờ ân oán động trời, một cái mỹ nhân ngư hóa thành dòng nước, mang ta đến thủy cung nơi này, đưa đến nguy nga cung điện. Đối nhân xử thế bằng đức cao vọng trọng là điều mà cuộc đời mong đợi và khao khát! tại một bữa tiệc. Người đã cứu sống lương không ngờ lại gặp được phan lang, người cùng làng, cũng là ân nhân của lương. Sau khi nghe Phan Lang kể lại, tôi mới biết rằng trưởng sinh đang ngồi bên ngọn đèn với đứa con trai trên tay, và con trỏ đang chỉ vào cha anh ấy, anh ấy đã hiểu nỗi bất bình của tôi. Cuộc đời sao nghiệt ngã thế, chính đứa con yêu dấu của mình đã gieo mầm tai họa. Chính người chồng hết mực yêu thương tôi đã đa nghi, ghen tuông đẩy tôi vào chỗ chết.

              Phanh lang còn kể cảnh nhà mình bị phá khiến tôi không cầm được nước mắt, dù còn rất giận ông nhưng tôi quyết tâm một ngày sẽ tìm ra. Em nhờ phan lang mang theo bông hoa vàng để nhắn lại khi anh lập ban đạo văn ở bến trường giang, em được phan lang đưa về trong cảnh cờ sắc non sông mà em chỉ biết cảm ơn. anh ấy đã giúp tôi dọn tuyết triều vào buổi trưa, nhưng tôi không thể quay lại nhân gian, vì tôi không muốn phản bội lòng tốt của Pan Lang. Cũng bởi vì ngoài đời người chết không thể sống lại, xuất hiện giữa dòng người rồi lại biến mất. Xã hội phong kiến ​​bất bình đẳng này không thể dung nạp những người như tôi.

              Chà! Cuộc sống trên Trái đất thật đen bạc! Tôi mong xã hội bất công này có thể bị xóa bỏ, nó đang tôn trọng tư tưởng trọng nam khinh nữ, dung túng cho lối sống gia trưởng đẩy tôi đến cuộc sống bất công. Xã hội cần tiến bộ và xây dựng cuộc sống bình đẳng. Nam nữ bình quyền. Kể ra câu chuyện này, tôi cũng mong mọi người rút kinh nghiệm và luôn vui vẻ. Hạnh phúc chỉ dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Ghen tuông, đố kỵ, gia đình tan nát.

              Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 4

              Tên tôi là Wu Niang, đến từ Nanxiong. Mọi người trong làng đều thích tôi và thường khen tôi ngây thơ, hiền lành và xinh đẹp. Họ cầu nguyện rằng tôi sẽ tìm được một người chồng tốt và tận hưởng hạnh phúc. Tôi gặp và trở thành vợ của ông Trượng. Anh yêu tôi, nhưng cũng hay nghi ngờ. Biết được điều này, tôi cố gắng giữ lời nói và hành động đúng mực để gia đình luôn yên ấm.

              Cuộc sống của tôi đang yên bình thì chiến tranh xảy ra, chồng tôi phải đi lính. Nhìn chồng xa xứ, tôi vừa lo lắng vừa tủi thân. Nghĩ đến việc chàng đi đến một nơi xa gió cát, chịu đói rét, bệnh tật khó lường, binh biến khó lường, địch thế khó lường, trong lòng chàng thương yêu vô hạn. Tôi không hy vọng anh ấy sẽ được phong ấn vì những chiến công của mình, và tôi chỉ có thể hy vọng anh ấy bình an trở về và hài lòng. Thời gian chia tay đã qua. Anh cởi áo ra đi, tôi uể oải nhìn theo bóng anh mà nước mắt lưng tròng, trong lòng tê tái, chua xót.

              Những ngày lo âu đã qua. Trong vòng tay em mùa xuân đầy bướm bướm. Vẫn là một mùa đông lạnh giá và hoang vắng, khắp núi rừng và đồng bằng chỉ có một đám mây, bởi nỗi nhớ anh vẫn luôn trường tồn và vĩnh hằng trong trái tim anh. Khi tôi sinh con, tôi có một bé trai tên là Đan. Nhưng mẹ chồng tôi vì nhớ con mà ốm, mệt. Tôi đã cho thuốc và động viên hết sức mình, nhưng vì bệnh nặng nên anh ấy đã qua đời. Cảm động trước tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ tôi dành cho chồng và với niềm tiếc thương vô hạn, tôi đã thu xếp tang lễ cho mẹ.

              Sau một thời gian dài chờ đợi, nhớ nhung vô cùng, cuộc sống cuối cùng cũng trở lại. Tôi rất hạnh phúc rất hạnh phúc. Nhưng ở đời, không ai đoán trước được số phận. Khi về đến nhà, biết tin mẹ mất, anh đưa con trai ra thăm mộ mẹ. Khi anh ta quay lại, anh ta đột nhiên tức giận và hét lớn. Anh ấy cho rằng tôi đã phản bội anh ấy khi không giữ tình yêu chân thành với anh ấy. Tôi đã rất ngạc nhiên. Nước mắt tôi trào ra. Tôi vừa giải thích vừa nức nở: “Nhà em nghèo, biết dựa dẫm vào nhà giàu. Em cũng tự hào về sự hiền lành, thủy chung, hạnh phúc. Những người khác chỉ vì quân đội chứ không có gì khác. Suốt ba năm xa cách, Tôi vẫn luôn trong trắng, không trang điểm, Không đi sân chơi, luôn nhớ đến anh ấy, yêu anh ấy, thật lòng với anh ấy. Anh ấy. Xin hãy tin tôi, đừng nghi ngờ tôi, mà thương hại”. Nhưng nhiều lời chân thành không thuyết phục được anh. Hàng xóm ai thương tôi cũng bênh vực, bênh vực nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Anh mắng tôi thậm tệ và đuổi tôi đi. Lòng tôi đau nhói, buồn bã, cay đắng đến tuyệt vọng.

              Tôi dựa vào anh ấy để có một gia đình êm ấm, hòa thuận và hạnh phúc. Nhưng nay trâm gãy, tình nghĩa vợ chồng rạn nứt. Dù còn yêu chồng con sâu đậm nhưng tôi không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa. Nghĩ đến đây, ta tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi đến bến tàu Hoàng Giang, ngửa mặt lên trời thở dài: “Số phận bạc bẽo, bị phu quân bỏ rơi, lại còn ngu ngốc làm tình nhân, phản bội ta. chồng.” Rồi tôi chết như con cá, con tôm, con diều và con quạ Mồi câu, người ta nhổ vào.” Rồi tôi gieo mình xuống sông tự vẫn. Thượng đế thấu hiểu và thương xót đã cứu các tiên nữ xuống thủy cung và cho tôi nương náu trong cung điện tâm linh.

              Xuống thiên đình gặp phạn lang – người cùng làng. Nghe Phàn Lang kể về gia đình chồng con, nhà cửa, ruộng vườn, mồ mả cha mẹ phủ đầy gai góc, lòng tôi vừa xót xa vừa uất hận. Biết Trường hiểu ra chân tướng sự việc và vẫn còn yêu tôi, tôi mừng vui lẫn lộn nhưng cũng đau đớn vì không được minh oan. Khi Phan Lang về cõi trần, tôi gửi cho Trượng sinh một bông hoa vàng và nói với anh ấy rằng nếu anh ấy nhớ một số tình cũ, tôi muốn lập một băng vô tội bên sông và tôi sẽ quay lại. theo sau là sự ra đời. Tôi chào anh ấy trên chiếc ghế sedan. Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã hét lên. Nhìn anh và nghe anh gọi, lòng tôi đau nhói, thương không sao tả xiết. Nhưng có một khoảng cách không thể vượt qua giữa chúng tôi. Tôi cũng thề với Chúa Thánh Thần rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại thế giới con người. Cảm ơn anh đã thành lập ban nhạc, giải tỏa ân oán và trở về thủy cung, dù lòng tôi còn nhiều hoài niệm trần gian.

              Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 5

              Ta tên là vu thi thiết quê ở nam bon, mọi người thích hay gọi ta là vu nương. Tôi vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng được cha mẹ dạy dỗ nên người trong làng khen tôi tính tình hiền lành, biết suy nghĩ nên được nhiều trai làng theo đuổi. Anh sinh con một gia đình giàu có trong đó. Kể từ đó, cuộc sống của tôi đã thay đổi.

              Anh ấy thất tình nên xin mẹ cầm trăm lạng vàng để cưới em. Có lẽ, cuộc hôn nhân không đăng ký này đã khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn. Có lẽ, số phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​này thật khốn khổ biết bao!

              Về nhà chồng chưa được bao lâu, tôi cũng biết tính chồng đa nghi, hay ghen tuông với vợ nên đã cố gắng hết sức để duy trì nề nếp hôn nhân, chưa bao giờ xảy ra bất hòa. Cuộc sống của vợ chồng tôi rất yên bình, sắp tới chúng tôi sẽ có con đầu lòng, chúng tôi rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng cuộc đời khác chúng tôi lắm, giặc bất ngờ càn vào biên giới, chồng tôi mù chữ, bị đưa đi Binh đoàn 1, đoàn viên sớm ly tán. Trong bữa tiệc chia tay, tôi chỉ biết bày tỏ lòng mình bằng cách rót chén rượu đầy, chỉ mong anh bình an trở về, không mưu cầu danh lợi.

              Xem Thêm : 70 Mẫu tranh tô màu ô tô, phương tiện giao thông cho bé

              Thời gian cứ thế trôi, cho đến ngày tôi hạ sinh Tiểu Đan, Tiểu Oa mới phần nào vơi đi nỗi cô đơn và nhớ nhung chồng. Nhưng vì mẹ chồng thương con nên sức khỏe bà ngày một sa sút, tôi nghe theo lời bà cố ăn cháo đá bát chờ chồng về, cũng uống thuốc và khấn Phật khấn vái. để cô hồi phục nhanh chóng. Cũng như mẹ tôi sau này lớn lên nhớ mẹ không qua được. Trước khi chết, cô có một tâm niệm cuối cùng:

              “Sau này ông trời sẽ giúp người, phù hộ cho họ, nòi giống tốt, con cháu đông đàn. Mong người xanh đừng phụ, giúp mẹ cũng đành chịu.”

              Mẹ chồng qua đời, tôi cũng như mẹ ruột vô cùng thương tiếc. Từ đó trở đi, tôi chỉ là một Dan bé nhỏ. Thương con, chưa một lần được gặp bố nên tối nào mẹ cũng nghĩ ra cách phủ bóng lên tường, nói với con rằng “Bố lại đến rồi!”. Dan, một cậu bé ngây thơ tin vào thực tế, thường chơi bóng.

              Thế là ba năm sau quân giặc rút về nước. Thật hạnh phúc khi thấy chồng về nhà bình an. Khi vợ chồng gặp nhau, trong lòng tràn ngập hỉ, nộ, ái, ố, hạnh phúc đến muốn vỡ òa. Khi biết tin mẹ mất, anh buồn lắm nên dắt con ra viếng mộ mẹ, không ngờ vừa về anh mắng tôi không ngớt, nói tôi hư, bất hiếu, vô lễ. với anh ta. trung thành. Tai họa bất ngờ ập xuống đầu, tôi ngỡ ngàng giải thích:

              “Sở dĩ tôi ỷ lại vào anh ấy là vì tôi có cảm giác bị nghi ngờ,…, tôi không thể đi đến ngọn núi hy vọng đó nữa”.

              Nhưng tôi nói gì cũng lọt tai nó, hàng xóm ai cũng bênh tôi nó không thèm nghe. Tôi hỏi anh ấy và anh ấy giấu tôi và không biết giải thích như thế nào

              Cuối cùng, anh ấy đuổi tôi ra khỏi nhà. Không ngờ, ba năm xa cách, ba năm chờ đợi, hạnh phúc mà tôi dày công vun đắp giờ đã vụt tắt. Tuyệt vọng, tôi không cần gì nữa. Danh lợi không còn thấy, nước sông Dương Tử chứng minh lòng ta trong sạch, ta gieo mình xuống sông.

              <3

              Trong một buổi tụ tập tán tài cứu người chữa thương, tôi tình cờ gặp Phan Lang người làng tôi, cũng là ân nhân của Linh Phi. Nghe Phan Lang nói với tôi, Trường Sinh hiểu nỗi bất bình của tôi. Vậy là anh đã hiểu lầm lời nói vô tư của con, vì đa nghi, ghen tuông mà khiến gia đình tôi rối ren như vậy.

              Fan Lang nói rằng ngôi nhà của tôi bây giờ đã tan hoang, điều đó khiến tôi bật khóc, và mặc dù vẫn còn giận chồng nhưng tôi quyết định quay trở lại vào một ngày nào đó. Tôi nhờ phan lang mang bông hoa vàng nhắn yêu cầu trưởng sinh lập nhóm từ chối trách nhiệm ở bến trường giang.

              Khi nhìn thấy chồng con, tôi muốn quay lại nhưng không ai sống lại. Sự bất công đã được dỡ bỏ, và tôi chỉ có thể xuất hiện ở giữa đội rồi biến mất. Tôi chỉ thương những đứa trẻ mồ côi không mẹ chăm sóc, thương những tình chồng vợ không trọn vẹn.

              Tôi chỉ muốn xã hội bất công này bị xóa bỏ và những người trong câu chuyện cuộc đời tôi hãy lấy đây làm bài học và luôn vui vẻ. Hạnh phúc của một gia đình không chỉ dựa trên tình yêu thương mà còn dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – mẫu 6

              Tôi là diễn viên múa, con nhà nghèo nhưng được cha mẹ dạy dỗ phải lễ phép, nhân đức. Năm đó, vì tình yêu với cuộc sống, anh xin mẹ một trăm lượng vàng để cưới tôi.

              Chồng tôi là người đa nghi và rất đề phòng vợ. Tôi biết tính anh nên cũng chấp hành kỷ luật và không bao giờ trái ý hai vợ chồng. Hòa bình sum họp chưa được bao lâu thì biên cảnh bị quân quấy phá, chồng tôi tuy vẫn là con nhà giàu nhưng lại bị liệt vào hàng đệ nhất binh nhì, không được học hành gì nhiều.

              Ngày tiễn chồng chỉ biết rót đầy rượu đưa tiễn, chỉ mong quân thù sớm về, bình an trở về, không đòi áo gấm, công danh. Nghĩ đến những ngày chia tay, tôi không cầm được nước mắt.

              Khi đó tôi đang mang thai đứa con đầu lòng, tôi sinh con ngay sau khi anh đi, đặt tên là Đan. Có con rồi, nỗi nhớ chồng trong tôi cũng vơi đi phần nào. Nhưng mẹ chồng tôi vì tuổi cao nhớ con khiến bà phát ốm. Tôi thay chồng dốc lòng chữa bệnh bốc thuốc hay, nghe theo lời khuyên của Gan Xian nhưng mẹ tôi không nỡ lòng nào buông xuôi, trước khi đi còn để lại những tâm niệm nồng cháy rồi tắt thở. Tôi buồn vì đám tang của mẹ tôi. Thế là chỉ còn tôi và mẹ luồn lách trong căn nhà rộng lớn.

              Mừng ba năm, chiến tranh kết thúc, chồng chị trở về bình an như đã định. Nghe tin mẹ mất, anh dẫn các con đi viếng mộ, tôi ở nhà lo cơm nước, không những cúng tổ tiên mà còn bảo mẹ ra sông Cửu Tây nghỉ lễ. ngày đoàn tụ gia đình.

              Không ngờ giây phút ấy lại không tồn tại, đến trưa hai cha con mới về, vẻ mặt không vui. Rồi anh ấy mắng tôi nặng nề vì mất bình tĩnh… Tôi không hiểu tại sao, nhìn anh ấy như vậy, tôi chỉ biết khóc. Tôi cố gắng thanh minh rằng thân phận tôi là con nhà nghèo, chồng đi bộ đội, tôi thành thật chờ đợi anh, tôi không làm điều gì xấu, không ân hận.

              Tuy nhiên, dù tôi có giải thích thế nào, hàng xóm vẫn cự cãi nhưng ông ta không tin và bảo tôi cút đi. Tôi đã tuyệt vọng đến cùng cực, sống không nổi, lại còn mang tiếng xấu, chỉ còn cách cải tạo là chết.

              Đứng trên bến sông Dương Tử, tôi ngước nhìn trời, cầu trời chứng giám cho lòng trung thành của mình, rồi gieo mình xuống sông. Không ngờ, Linh Phi, hoàng hậu của vua Thôi Tề, hiểu nỗi bất bình của tôi, cho xoay dòng nước, cho tôi xuống thủy cung, và để tôi ở lại đó.

              Một hôm gặp lại phan lang cùng thôn, trước mang ơn linh phi nhưng được linh phi cứu trong một lần gặp nạn. Phan Lang kể cho tôi nghe một câu chuyện: “Khi thấy vợ mình chết, anh ấy rất tức giận, nhưng anh ấy cũng thương cảm cho cô ấy. Anh ấy cố gắng tìm xác cô ấy, nhưng không tìm thấy. Sau đó, vài ngày, khi tôi nghe con nói Khi thấy bóng cha, tôi mới hiểu nỗi oan của vợ và hối hận nhưng đã quá muộn.”

              Nghe Phan lang nói, tôi cũng tủi thân, thương chồng con vì không có ai chăm sóc. Phàn Lãng thuyết phục tôi về, tôi muốn thanh minh nên mời anh hoa vàng trở lại, tung tin anh lập công ở bờ sông Dương Tử.

              Mấy ngày sau, thấy Trương tiên sinh an bài 3 ngày 3 đêm ở bến Trường giang, rất muốn tôi về. Linh phi thấy vậy liền khuyên nàng về nhà. Ngày thứ ba, Linh phi phái 50 chiếc kiệu cô dâu đến Giang Tân, tôi ngồi trên chiếc kiệu cô dâu từ biệt chồng con rồi biến mất.

              Dẫu đã cuốn trôi nhưng quá khứ có còn? Bản thân tôi sợ hãi trước sự khắc nghiệt của cuộc sống nơi trần thế và sự bất công của xã hội phong kiến ​​thối nát. Khi tôi quay trở lại, có lẽ tôi sẽ không thể sống một cuộc sống yên bình, khi sự bất công này được giải quyết, tôi sẽ biến mất.

              Hy vọng qua câu chuyện của tôi, bạn đã rút ra được bài học về hạnh phúc gia đình. Hãy tin tưởng, sẻ chia và thấu hiểu nhau để giữ vững mái ấm tưởng chừng bền chặt nhưng thực chất lại rất mong manh.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 7

              Ta tên vu nương, quê ở nam xương, trong thôn ai cũng thích ta, thường khen ta nũng nịu, tiếng hay, xinh đẹp. Tôi gặp và trở thành vợ của ông Trượng. Anh ấy đang yêu, nhưng tự nhiên lại nghi ngờ. Biết được điều này, tôi cố gắng giữ lời nói và hành động đúng mực để gia đình luôn yên ấm.

              Khi chiến tranh nổ ra, cuộc sống của tôi đang êm đềm, chồng tôi tuy xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng trình độ học vấn không cao nên phải đi lính. Tiễn hắn xuất ngoại, trong lòng ta tràn ngập lo lắng cùng phiền muộn, không hy vọng hắn được phong ấn công lớn, chỉ mong hắn có thể bình an trở về. Giờ phút chia tay, em uể oải nhìn theo bóng anh, nước mắt lưng tròng, trong lòng tê tái, chua xót.

              Lúc đó tôi đang mang thai, và lúc đó tôi có một bé trai kháu khỉnh, tôi đặt tên là Đan. Nhưng mẹ chồng tôi lại hay đau ốm vì nhớ con. Tôi đã cố gắng hết sức dùng thuốc và lời khuyên, nhưng vì bệnh nặng, mẹ tôi đã không qua khỏi. Tôi đã cố gắng làm bổn phận của mình bằng cách lo đám tang cho mẹ tôi thay cho chồng tôi.

              Sau ba năm chờ đợi, mong mỏi, thương nhớ khôn nguôi, sinh tử cuối cùng cũng bình yên trở về. Tôi rất hạnh phúc. Nhưng ở đời, không ai đoán trước được số phận.

              Lúc đó bé Đan đang ríu rít. Khi về đến nhà, nghe tin mẹ mất, anh đau đớn bế con ra thăm mộ mẹ. Đến trưa về, tôi nổi cáu vô cớ, không thèm hỏi han một câu, chửi thề, lăng mạ đủ kiểu. Tôi không biết chuyện gì, gặng hỏi cho rõ nhưng anh không nghe một lời, chỉ ghen tuông, ghen tuông, giận dỗi và theo đuổi. Anh nói trong thời gian anh đi chiến trường, ở nhà tôi vô kỷ luật, không giữ trọn đạo nghĩa vợ chồng. Hàng xóm nghe can ngăn, giải thích nhưng bên tai ông không một tiếng động.

              Thật nhục nhã và đau đớn, tôi chỉ biết nuốt nước bọt chịu đựng những trận đòn roi, mắng mỏ của ông, tôi chỉ mong ông nhìn thấy tấm chân tình của vợ lẽ, nhưng có lẽ sự việc không như ý muốn.

              Làm sao rửa sạch oan khuất, tai tiếng? Tôi nghĩ chỉ có cái chết mới chứng minh được mình vô tội.

              Tôi chạy đến bến sông Dương Tử, ngửa mặt lên trời thề rằng số phận và số phận của tôi cuối cùng sẽ kết thúc, hy vọng sẽ rửa sạch những bất công và những điều mất tiết, và thể hiện tấm lòng trung thành, trong sáng của tôi, một trái tim đó là luôn luôn hướng dẫn cho người chồng yêu thương của tôi. trẻ em. Nói xong nhảy xuống sông.

              Không ngờ nỗi bất bình của tôi đã động đến lòng yêu tinh, họ xẻ nước đổ vào bể cá. Dù cuộc sống hiện tại sung sướng, nhàn hạ nhưng nỗi nhớ chồng con vẫn không nguôi ngoai.

              Không lâu sau, tôi nghe nói rằng Linh phi đã gặp được ân nhân đã cứu cô ấy năm đó. Khi tôi đến bữa tiệc, tôi rất ngạc nhiên vì người đàn ông đó là Pan Lang – một người đàn ông trong làng của tôi. Anh nhận ra tôi và kể cho tôi nghe về cuộc sống trong gia đình tôi bây giờ. Anh nói chồng tôi biết có lỗi với tôi, anh vô cùng hối hận và khuyên tôi quay lại thói lưu manh. Tôi tặng anh cành hoa vàng và nhờ anh nói lại nếu còn tình xưa thì mở một khoảng trống bên sông cho tôi vẽ. Không lâu sau, anh ấy đã làm đúng như những gì tôi yêu cầu và tổ chức một buổi hòa nhạc kéo dài ba ngày vào buổi tối tại bến sông Dương Tử.

              Khi nhìn thấy chồng con, tôi thực sự muốn quay trở lại thế giới này, nhưng liệu cuộc sống vợ chồng có còn như trước, xã hội này có vì thế mà thay đổi? Cô ngồi trên chiếc ghế kiệu cô dâu đứng trong dòng suối, hét lớn: “Cám ơn ân đức của ngài, sinh tử tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cảm ơn tình yêu của ngài, tôi không thể trở lại nhân gian.” không trở lại trái đất! Tôi hiểu rằng không có chỗ cho sự tàn ác trên thế giới.

              Kể lại câu chuyện người đàn ông bằng xương và người đàn bà – Văn mẫu 8

              Tôi sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, và cha mẹ tôi đã dạy tôi phải lễ phép. Năm đó, Trương phu nhân vì yêu đời mà xin mẹ trăm lạng vàng để cưới ta. Chồng tôi là người đa nghi và bảo vệ vợ quá mức. Tôi biết tính anh nên cũng chấp hành kỷ luật, không bao giờ để vợ chồng bất hòa. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ sống bên nhau, thật yên bình, cho đến khi đầu bạc trắng. Tuy nhiên, ông trời nghiệt ngã không giữ chúng tôi bên nhau mãi mãi. Thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, khi quân đội quấy rối biên giới, Trương, mặc dù vẫn là một người giàu có, nhưng được nhận vào loại đầu tiên không có học vấn.

              Tôi chỉ có thể rót một ly rượu đầy để tặng. Lúc anh lao ra chiến trường, tôi chỉ cầu mong quân địch mau đầu hàng, anh bình an trở về, không ham danh lợi mà liều mạng. Nghĩ đến ngày chia tay, tôi không kìm được nước mắt.

              Sau đó, tôi lại có thai. Ít lâu sau anh đi, tôi sinh ra anh và đặt tên là Đan. Có con tôi cũng nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ chồng. Người mẹ chồng nhớ con trai khi ông già và bệnh nặng. Nhưng tôi không vượt qua được, trước khi đi tôi tha thiết nói rồi tắt thở. Tôi buồn vì đám tang của mẹ tôi. Vì vậy, chỉ có tôi và Dan luồn lách trong ngôi nhà lớn.

              Năm sau, chiến tranh kết thúc, chồng bà bình yên trở về như đã định. Khi tôi cảm thấy buồn vì cái chết của mẹ tôi, tôi hy vọng rằng gia đình sẽ hạnh phúc như trước. Nhưng vì Xiaodan chưa bao giờ gặp cha nó nên dù tôi có an ủi thế nào nó cũng không chịu nhận, có lẽ vì nó còn là một đứa trẻ nên rất bướng bỉnh. Hôm sau anh dẫn con ra thăm mộ mẹ, tôi ở nhà dọn mâm cơm tạ ơn tổ tiên và báo tin cho mẹ biết anh đã về, để mẹ yên tâm mở tiệc sum họp.

              Không ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến trưa hai cha con mới về, nét không vui hằn rõ trên mặt. Rồi khi anh ấy đi vắng, anh ấy hỏi tôi rất nghiêm túc tại sao anh ấy lại làm những điều vô đạo đức và tồi tệ như vậy… Tôi không hiểu tại sao, nhìn anh ấy như vậy, tôi chỉ biết khóc. Tôi giải thích với anh ấy rằng điều tôi đang nói là khi chồng tôi đi lính, anh ấy không thể ỷ lại vào thân phận con nhà giàu nghèo khó, anh ấy vẫn chung thủy chờ đợi, không bao giờ làm điều xấu, bất hiếu. Tôi cũng cầu mong chồng đừng nghi ngờ tôi, để cứu vãn hạnh phúc gia đình đang trên bờ vực tan vỡ.

              Tuy nhiên, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để giải thích, anh ấy vẫn không bị thuyết phục. Người làng bênh vực tôi vô ích, anh ta vẫn chửi bới và đuổi tôi đi. Tôi vô cùng tuyệt vọng vì tai họa bất ngờ, và tôi muốn bày tỏ điều đó, nhưng anh ấy vẫn lạnh như băng. Biết người có tính cách như mình khó lý giải, nên tôi tắm rửa ăn chay, nghĩ đời trước sau thật là vô nghĩa, bao nhiêu công sức mình dồn hết vào gia đình, cả tấm lòng trung nghĩa xưa nay. những người mẹ và những đứa trẻ, giờ đây họ cũng bị từ chối một cách tàn nhẫn. Tôi không chịu nổi tiếng xấu bị hắt hủi nên chỉ còn cách giải oan cho cái chết.

              Đứng ở bến tàu Hoàng Giang, tôi ngửa mặt lên trời, cầu trời chứng giám cho lòng trung thành của mình, rồi gieo mình xuống sông. May mắn thay, vợ của Vua Cuiqi, Lingfei hiểu được nỗi bất bình của tôi và giúp tôi chuyển nước đến bể cá và để tôi ở lại đó.

              Một hôm gặp phan lang người cùng làng, được linh phi cứu lúc hoạn nạn. Phan Lang kể cho tôi nghe một câu chuyện: “Thấy vợ chết, anh ấy rất tức giận, nhưng anh ấy cũng thương cảm cho cô ấy, anh ấy muốn tìm xác cô ấy, nhưng anh ấy không thể tìm thấy, sau vài ngày, mọi người đã nghe thấy anh ấy tiếc nuối nói : Một hôm, trong phòng vắng người, bỗng cậu con trai chỉ vào cái bóng trên tường bảo đó là bố Đan, lúc đó mới hiểu nỗi oan của vợ và ân hận, nhưng thôi quá muộn.”

              Nghe Phan lang nói mà tôi cũng thấy tội cho chồng con cô ấy, vì không ai chăm sóc cho cô ấy. Không thể chờ đợi để tìm ra nguyên nhân gây ra cái chết quá đau đớn và vô vọng. Phan Lang thuyết phục tôi quay về, lúc đầu tôi nói quay về không còn mặt mũi nào, sau vì nhớ quê hương nhớ chồng con, muốn thanh minh khôi phục thanh danh nên nói sẽ về. về. Về. Ngày hôm sau, phan lang trở lại Trái đất. Lúc đó, tôi đã gửi một bông hoa màu vàng và một tin nhắn rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở lại Trái đất.

              Mấy ngày sau, thấy Trường Sinh hẹn ba ngày ba đêm ở ga Hoàng Giang, lòng thành thật hối hận, rất muốn tôi quay lại. Thấy vậy, linh phi có ý khuyên tôi quay về thăm chồng con, nhưng vì tôi vì linh phi và hạnh phúc gia đình đổ vỡ khó hàn gắn nên tôi không muốn về. Ngày thứ ba, trong sương khói, Linh phi cho năm mươi chiếc kiệu hiện ra giữa sông, tôi ngồi trên kiệu, từ biệt phu quân và các con rồi từ từ biến mất.

              Dẫu dĩ vãng đã lùi xa nhưng có lẽ con người trong đó vẫn còn vương vấn những sợ hãi và đau khổ. Riêng tôi, tuy sống cuộc đời trần tục nhưng những ý nghĩ về chồng con vẫn ẩn chứa trong lòng. linh phi đã nhiều lần động viên tôi quay về đoàn tụ với gia đình nhưng tôi luôn nói không. Vì tôi hiểu rằng thế giới tàn khốc không có chỗ cho tôi dung thân.

              Kể lại câu chuyện người đàn ông da bọc xương và người đàn bà – Văn mẫu 9

              Một ông già sinh ra cùng làng với tôi. Vì tình cảm, anh đem lòng yêu tôi, buộc tóc cho tôi và hứa sẽ qua Tết vui vẻ. Biết anh hay ghen, tôi cũng cố gắng hết sức kỷ luật anh để vợ chồng không xảy ra bất hòa.

              Năm ấy giặc quấy nhiễu biên ải, ông tuy là con nhà giàu nhưng ít học nên phải ghi vào sổ quân công. Trước khi đi, mẹ tôi dặn dò kỹ càng mọi việc. Trong thời đại loạn lạc này, mẫu thân hắn chỉ yêu cầu hắn phải giữ thân bình an, hành sự phải suy nghĩ kỹ càng, gặp khó khăn thì thoái lui. Tôi rót ly rượu đầy để tiễn chồng nhưng nghĩ đến những nguy hiểm mà anh sắp gặp phải, lòng tôi vừa xao xuyến vừa nặng trĩu. Tôi không dám mong lấy được phong ấn, không cần anh “áo gấm về quê”. Anh chỉ xin hai chữ bình yên ngày em về, thế là đủ. Khi đó, tôi đã lấy một giọt máu của anh ấy. Chỉ một tuần sau khi rời xa anh, một cậu con trai chào đời, tên là Dan.

              Xem Thêm : Tả cây xoài lớp 2 – Top 10 bài văn mẫu miêu tả hay nhất – Tailieu.com

              Thời gian trôi nhanh, không chờ đợi ai, không tiếc nuối ai. Khoảng nửa năm sau khi Trượng Lang xuất gia nhập ngũ, mẹ vợ lâm trọng bệnh vì quá thương con và đã già yếu. Biết mẹ già không sống được bao lâu, tôi rất từ ​​bi, ngày đêm lễ Phật, bốc thuốc, lúc nào cũng an ủi động viên mẹ. Nhưng vận may không tránh khỏi, thể lực cùng suy kiệt, cô đã giải nghệ. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, cô ấy nhắn một tin nhắn chân thành nhớ con và cảm ơn tôi đã cho tôi mấy ngày tốt lành.

              Lòng tôi đầy đau đớn, ngậm ngùi và thương hại. Về sau, tôi rất quan tâm đến ma chay, tế lễ, giống như cha mẹ ruột của mình vậy. Từ đó, tôi tự nhủ lòng mình sẽ làm lụng vất vả để chăm sóc, nuôi nấng các con và luôn dành trọn tình yêu thương cho người chồng phương xa. Mãi đến năm sau, giặc đầu hàng và rút đi, cuộc sống nhân dân mới yên bình trở lại, ông mới được trở về quê hương.

              Lúc đó, Dan đang nói lảm nhảm. Khi về đến nhà và nghe tin mẹ mất, anh miễn cưỡng cõng đứa con trai trên lưng ra thăm mộ mẹ. Đến trưa đi thăm mộ mẹ về, anh nổi cáu vô cớ, không thèm hỏi han em một câu mà còn quát nạt, chửi bới, xỉ vả đủ kiểu. Tôi không biết gì, khi tôi gặng hỏi thì anh ta không nghe một lời, chỉ nổi cơn ghen và đánh đập tôi dã man. Anh nói trong thời gian anh đi chiến trường, ở nhà tôi vô kỷ luật, không giữ trọn đạo nghĩa vợ chồng. Người hàng xóm nghe thấy tiếng động vội chạy sang giải thích nhưng anh ta không nghe.

              Tôi cảm thấy tiếc cho bản thân mình. Ta không biết phải làm sao, chỉ biết nuốt nước miếng chịu đựng những trận đòn roi mắng mỏ của hắn, chỉ mong hắn nhìn ra tấm chân tình của thê thiếp, may mà không phản tác dụng.

              Anh ta càng lúc càng nóng nảy, quất tôi mấy roi rồi đuổi tôi đi. Trời cao đất rộng biết đi về đâu. Trên danh nghĩa mất chồng, tai họa này sao có thể gột rửa được. Nước mắt chảy xuôi, nhưng lòng vẫn ương ngạnh. Tình bạn bao năm đã cạn khô. Xót thương cho đứa con thơ dại, cộng với thân phận bị làm nhục, tôi quyết hy sinh mạng sống để chứng minh mình vô tội.

              Bất lực, tôi đành phải cắt đứt quan hệ vợ chồng với anh ta, tắm rửa sạch sẽ rồi chạy đến bến tàu Hoàng Giang, thề không đội trời chung: “Người đàn ông xui xẻo này cả đời không tốt, chủ nhân đoan trang đoan chính”. , giữ trinh tiết và tấm lòng, Về quê làm ngọc mẹ Xin một ngọn cỏ ngu Yếu hơn lòng chim sơn ca Lừa dối chồng con, xin mồi tôm cá, xin ăn Diều, quạ ăn, lại bị mọi người mắng mỏ.” Nói xong, tôi nhảy xuống sông sâu mong rửa sạch nỗi oan, rửa trôi. Chi tiết mất mát thể hiện một tấm lòng thủy chung, một lòng luôn hướng về chồng. và những đứa trẻ.

              Không ngờ linh phi động lòng cứu ta. Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong “cung cấm” của mình. Dù sống sung sướng, nhàn hạ nơi “xứ sở mây nước” nhưng trong lòng ông vẫn rất nhớ gia đình. Linh phi cũng an ủi, thông cảm khiến lòng ta bớt đau.

              Không lâu sau, tôi nghe nói Linh phi đã gặp lại ân nhân cũ của mình. Tôi rất ngạc nhiên khi đến dự tiệc ở gác xép triêu dương vì anh chàng là phan lang người cùng làng với tôi ở nam xương. Lần đầu tiên gặp anh ấy, có thể anh ấy chưa biết tôi, nhưng sau khi nghe tôi giải thích, anh ấy đã thuyết phục tôi trở lại với sự thô tục. Tôi đưa bông hoa vàng cho ông già và xin ông nói lại với ông rằng nếu ông còn chút tình xưa với tôi, ông sẽ mở một bãi đất trống bên bờ sông. Ngay sau đó, anh ấy đã làm đúng như lời tôi dặn, và thành lập một ban nhạc trong ba ngày ba đêm tại bến Hoàng Giang.

              Ta đứng trong dòng suối, ngồi trên kiệu hô to: “Tạ Linh nương nương đức hạnh, sống chết cũng không rời, tạ ơn người thương, ta không thể trở lại nhân gian.” Giờ đây, tôi muốn dừng chân nơi mây nước này, và được chôn vùi mãi mãi trong cõi Không bao giờ trở lại trần gian, bởi tôi hiểu rằng không còn nơi nào cho tôi ở lại trong cõi đời nghiệt ngã này.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 10

              Dan, hôm nay đánh dấu 10 năm ngày mẹ bạn qua đời. Mẹ đã nghĩ rằng mẹ có thể giữ bí mật này đến hết đời cho đến khi mẹ chết, nhưng dù sao thì con cũng đã lớn rồi, mẹ sẽ không giấu con nữa. Hôm nay tôi quyết định kể cho bạn nghe về cái chết oan uổng của mẹ bạn.

              Mẹ của bạn lúc đó rất đẹp, ngoan ngoãn và dịu dàng, và tôi yêu nó ngay lập tức. Khi đó ta nhờ bà nội ngươi cầm một trăm lạng bạc đi mời mẫu thân ngươi. Biết chúng tôi đa nghi, ghen tuông nhưng hai mẹ con luôn giữ nề nếp, giữ gìn gia đình không có bất hòa nên gia đình luôn nở nụ cười hạnh phúc. Chẳng bao lâu, vì chiến tranh, cha anh phải nhập ngũ, nhưng hai mẹ con lại mang thai. Ngày chia tay, nàng không mơ được “đội ấn cung nữ” mà chỉ mong chồng bình an trở về trong ngày đoàn tụ.

              Suốt ba năm tôi đi chinh chiến, một mình chị một mình làm con, làm cha, làm mẹ, phụng dưỡng mẹ già, nuôi con khôn lớn.

              Với mẹ chồng, mẹ là người con dâu hiếu thảo. Khi tôi vắng nhà, cô ấy thay tôi chăm sóc mẹ rất chu đáo. Bệnh tật uống thuốc lễ Phật, lấy trí tuệ khuyên bảo, bớt lòng mong con. Đến lúc qua đời, bà đã hết lời tiếc thương, để tang chu đáo như cha mẹ ruột của mình.

              Sau khi xuất ngũ về nhà, nghe tin mẹ mất, tôi mới biết nói. Tình mẫu tử thiêng liêng, nguồn an ủi vô hạn của chúng ta, không còn nữa. Mẹ mất mà chưa có tang lễ, tôi mặc cảm tội bất hiếu, tội lỗi lớn nhất đời người. Vào lúc đó, tôi sẽ đưa bạn đến thăm mộ bà của bạn trước. Nhưng dù vậy, tôi vẫn là đứa con bất hiếu. Lòng nhớ nhà như bọt nước chiều mưa.

              Trong khi đó, tôi sẽ đưa bạn đến mộ của cô ấy. Ra đến sân, cháu cứ khóc, tôi có dỗ cũng không nín. Rồi nó thủ thỉ rằng đàn ông thường ra vào ban đêm, mẹ tôi đứng thì đứng, mẹ tôi thì ngồi.

              Nói về hoàn cảnh của mình, tôi vừa đi chiến tranh về, rất mệt mỏi, cần sự hỗ trợ của gia đình, bên mẹ, bên vợ, bên con, nhưng khi về đến nhà, tôi gặp rất nhiều khó khăn. đau khổ : Không phút hồi hộp, một giọt máu thánh đã chào đời, mẹ già qua đời… người thân đều qua đời, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi còn lại là vợ con. Tuy nhiên, bạn chắc chắn sẽ không nhận tôi là cha của bạn.

              Vì vậy, với bản tính ghen tuông, đa nghi, tôi bực tức về nhà, la hét để trút giận. Hai mẹ con sau đó bị đánh đập, khiển trách nặng nề và đuổi ra khỏi nhà. Mặc cô ấy khóc lóc bênh vực, mặc hàng xóm giải thích hai mẹ con trong sáng nhưng chúng tôi đều gạt đi. Chính vì quá uất ức mà hai mẹ con đã tắm rửa sạch sẽ rồi nhảy xuống sông Hoàng Hà tự tử.

              Mặc dù trong lòng rất tức giận, biết nàng sắp tự tử, ta cũng động lòng thương sai người khiêng xác nàng đi, nhưng không thấy nàng đâu. Rồi một đêm, gió hiu hiu thổi và ngọn đèn dầu leo ​​lét, tôi liền kêu lên là bố về và chỉ vào cái bóng trên tường. Những ngày em đi xa, anh chợt hiểu, vì thương nhớ chồng, vì không muốn con không có bố nên hàng đêm, bóng mẹ anh chỉ vào vách, nói dối em rằng. là cha.

              Vì thiếu hiểu biết, nghi ngờ nên tôi đã giết em, tôi hối hận nhưng đã quá muộn. Nếu lúc đó tôi bình tĩnh lắng nghe lời giải thích của cô ấy thì có lẽ bây giờ gia đình tôi đang sống hạnh phúc, và mẹ bạn đã không buộc phải rời xa chúng tôi. Từ khi mẹ con đi, căn nhà của chúng ta trống vắng, đêm nào con cũng khóc thương mẹ, chỉ biết nhớ mẹ một mình và giận bản thân mình.

              Vài tháng sau, tôi nghe Phan Lang nói có một người làng nói với tôi rằng mẹ bạn ở thủy cung cũng nhớ bạn và muốn nhắc tôi thành lập một ban nhạc để dọn dẹp cho mẹ. Lúc đầu tôi không tin, nhưng khi nhận được bó hoa vàng mẹ mang trước khi đi, tôi không dám làm theo lời khuyên. Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hai mẹ con bên bờ sông Hoàng Hà. Ta muốn giữ mẹ ngươi lại, nhưng vào lúc này, nàng biến mất, hiện ra, rồi từ từ biến mất trong màn sương trắng.

              Đã quá muộn để tôi xin lỗi cô ấy. Cho đến cuối đời, tôi sẽ không bao giờ quên giây phút tôi bắt cô ấy phải chết, tôi sẽ phải tự hành hạ mình một mình, đây có lẽ là quả báo của ông trời dành cho tôi.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 11

              Ta là Vu Nương, quê ở Nam Xương, nay thuộc huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. Dù bây giờ tôi ở dưới thủy cung sung túc giàu có, trường tồn mãi mãi trong trời đất, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên nỗi đau trong đời khi bị chồng vu oan. Tuy được minh oan nhưng nỗi đau đó vẫn ám ảnh tôi dai dẳng. Câu chuyện diễn ra như sau:

              Tôi và chồng lấy nhau vì anh đem trăm lạng vàng đến cầu hôn. Vì vậy, vợ và chồng phải sớm nhập ngũ. Trước khi đi, tôi xin anh bình an trở về, vậy là đủ rồi, anh không cần giàu có, nổi tiếng. Tôi chia tay anh mà lòng bồi hồi, nhớ anh nơi xa cầu mong anh về bình an. Tôi ở nhà chăm sóc mẹ chồng và sinh được một cậu con trai tên Đản. Mẹ chồng vì thương nhớ con mà già yếu, lâm bệnh nặng không qua khỏi. Tôi lo tang lễ cho cô ấy như lo cho cha mẹ ruột của mình. Chỉ có mẹ con tôi ở trong nhà. Vì con còn nhỏ không có bố nên tôi thường chỉ vào cái bóng của mình trên tường và nói đó là hai cha con. Năm tháng bình yên trôi qua cho đến khi chồng tôi trở về. Khi biết tin mẹ mất, ông vô cùng đau khổ và muốn đưa con trai ra thăm mộ nhưng con trai ông không nghe. Sau này tôi mới biết là do nó không biết bố nó, nó nói bố nó là người mỗi tối thấy tôi thì đến rồi bỏ đi, còn tôi thì ngồi chứ chưa bao giờ thuộc Đàn. Nếu cuộc sống cho tôi một cơ hội để giải thích rằng đó là cái bóng của tôi, mọi thứ sẽ dễ dàng. Hơn nữa, anh ta nhất định không nghe lời tôi, cứ khăng khăng vu cáo tôi ngoại tình, đánh đập rồi đuổi tôi đi. Lúc đó lòng tôi đau như cắt ruột, cảm giác như một vết nhơ trong đời không sao gột rửa được. Tôi xấu hổ với thế giới và không có nơi nào để sống. Cuối cùng nguyện gieo mình xuống sông Hoàng Hà chết oan. Chứng kiến ​​lời thề của tôi, nên sau khi rơi xuống sông Hoàng Hà, tôi đã trở thành tiên và được sủng ái. Ít lâu sau, có một phan lang làng ta bị chết đuối được linh phi cứu. Khi Pan trở về quê hương của anh ấy, tôi đã cầm chiếc trâm cài này như một vật cầm cố và nhờ anh ấy quyên góp cho những người còn sống. Lúc đó anh mới hiểu ra mọi chuyện, lập băng, dọn sông cho em. Tôi chỉ xuất hiện để nói lời cảm ơn và biến mất. Nỗi bất bình của tôi đã được giải tỏa phần nào, dù sao thì tôi cũng không thể quay lại nhân gian được nữa.

              Trên đây là câu chuyện của tôi, tiếc cho những người trẻ bây giờ một mình nuôi con, tiếc cho con mình lớn lên không có mẹ, cũng tiếc cho chính mình đã chết trong đau đớn như vậy.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 12

              Tên thật của tôi là Wu Shiche, đến từ Nanwen, mọi người đều thích gọi tôi là Wu Niang. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nhưng từ nhỏ cha mẹ đã dạy tôi phải lễ phép, nên người làng thường khen tôi hiền lành, tốt bụng. Cảm ơn Chúa vì nhiều ý tưởng hay. Vì vậy, khi tôi mười tám tuổi, được coi là tuổi đẹp nhất của người con gái, tôi được sinh ra, một chàng trai được cả làng ghen tị, và có lẽ vì đức hạnh của tôi, tôi đã xin mẹ mang đến một món quà. Hai chỉ vàng để cưới em. Ngày đó, tôi biết chồng đa nghi, ghen tuông nhưng đối với tôi quá đề phòng nên cố gắng giữ gìn nề nếp, không để vợ chồng bất hòa.

              Cuộc sống yên bình chẳng được bao lâu, giặc bất ngờ tấn công, người chồng tuy là con nhà giàu nhưng vì ít học nên lần đầu nhập ngũ. Chiến tranh phải có chia ly, mất mát, đau thương nên mẹ chồng tôi rất buồn, khi chia tay mẹ tôi bảo ông hãy quan tâm, chăm sóc. Hãy khỏe mạnh và cẩn thận, vì không có thanh kiếm nào có mắt trên chiến trường. Còn tôi chẳng biết làm sao, chỉ biết rót một ly rượu đầy gửi cho chồng, mong anh bình an trở về, không mong danh hiệu cao quý. Một bữa tiệc chia tay đầy xúc động, mắt ai cũng nhòe đi vì nước mắt, áo tơi tả tơi ngay sau khi tiệc chia tay kết thúc. Ngẩng đầu nhìn lên, cảnh vật vẫn thế mà lòng người dạt dào yêu thương.

              Chồng tôi bỏ đi được hơn chục ngày, tôi sinh đứa con trai tên là Đan và một mình nuôi nó, nhờ có Đan mà tôi bớt cô đơn. chồng. Ngày qua ngày, đã nửa năm trôi qua mà nỗi buồn trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai. Mẹ chồng tôi đổ bệnh vì nhớ con quá nên tôi lạy Phật hết sức, ngọt nhạt khuyên bà ăn bát cháo mà mau bình phục. Tuy nhiên, do tuổi cao, bệnh nặng, mẹ chị không qua khỏi, trước khi mất, mẹ chị vẫn tâm niệm:

              “Trong tương lai, ông trời sẽ đánh giá cao tấm lòng thành của tôi, ban cho tôi những việc tốt, cho tôi những hạt giống tốt, cho tôi nhiều con cháu, và cho tôi một cô gái lầu xanh sẽ không phản bội tôi, giống như tôi đã không phản bội mẹ tôi”

              Tôi xót xa, tổ chức tang lễ, cúng tế, phụng dưỡng như cha mẹ ruột. Từ đó chỉ còn tôi và Đan, nhớ chồng, cố gắng bù đắp cho những đứa con nhỏ không có bố, đêm nào tôi cũng chỉ cái bóng của mình vào tường mà nói với con: “Bố lại về rồi. Này.” ! “. Bé Đan còn nhỏ, tưởng mình ngây thơ nên hay chơi với bóng.

              Năm sau hết giặc, đất nước thanh bình, ngành quân sự chấm dứt. May mắn thay, người chồng trở về bình an như đã hẹn, mừng quá ông ngã quỵ ngay, nhưng khi nghe tin mẹ mất, người chồng buồn lắm, hỏi thăm mộ mẹ rồi đưa các con về. chuyến thăm. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trên đường, khi anh ấy quay lại, tâm trạng anh ấy rất tệ, rồi anh ấy nói năng thô lỗ với tôi, buộc tội tôi cư xử như một đứa trẻ con, và làm những điều vô đạo đức… Tôi đã không t hiểu cho đến khi kết thúc. Biết tại sao, nhìn thấy anh như vậy, cậu chỉ biết khóc và thương hại bản thân. Miệt mài ngàn lời giải thích, cũng hỏi anh câu chuyện kia là của ai, nhưng anh vẫn giấu kín. Tôi đã biết tôi là người khó gần, ỷ lại vào sự giàu có của mình, tôi chưa bao giờ có những suy nghĩ trái đạo đức như vậy. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã phản tác dụng và thảm họa ập đến. Có thể tôi đã không có một lời nào đáng tin cho tất cả những lời giải thích của anh ấy, nhưng những người hàng xóm và hàng xóm bênh vực tôi đã không nghe. Tôi xin phép không giải thích thêm lời nào nữa.

              Anh ấy nhất thời ghen tuông, vội vàng đuổi tôi ra khỏi nhà. Danh dự bị hoen ố, ước mơ về một gia đình hạnh phúc tan vỡ, tôi tuyệt vọng và không còn cách nào khác là tự tử để chứng minh mình vô tội. Tắm xong, tôi đi bộ đến bến tàu Hoàng Giang, thầm than trời khấn phật, rồi trầm mình xuống dòng nước lạnh giá. Có lẽ vì hiểu nỗi oan của tôi, thương sự trong trắng của tôi nên các tiên nữ trong thủy phủ đã cứu sống tôi, nếu không thì đã vùi cá vào bụng lâu rồi. Nơi này là nơi ở của Linh phi, vợ của vua Nam Hải, và cô ấy vô cùng yêu thương. Một ngày nọ, Linh phi mở tiệc chiêu đãi ân nhân cũ của mình, không kể đến Phan Lang, người cùng làng với tôi khi tôi còn sống. Gặp lại nhau, chúng tôi hàn huyên vài câu chuyện xưa, và cũng nhờ vậy mà tôi biết chồng tôi hiểu nỗi tủi hờn của mình, bởi khi anh ngồi bên ngọn đèn dầu với đứa con nhỏ, cây bút bi đã nhận của cha mẹ. Cuộc sống thật tình cờ, và luôn có một số chuyện xảy ra mà chúng ta ít ngờ tới nhất.

              Nghe Phan lang nói, tôi cũng thấy thương nhà cửa bẩn thỉu, chồng con không ai chăm sóc. Tôi cảm thấy như mình lạc lối và tôi chưa bao giờ vội vàng kết liễu cuộc đời mình. Phan Lang thuyết phục tôi quay về, lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại ông già, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cũng muốn quay lại chào tạm biệt, vì vậy khi Phan Lang trở lại nhân gian, Tôi gửi một bông hoa vàng đến nói với anh: “Hãy nói với anh Trượng rằng, nếu anh còn nhớ chút tình xưa và tình bạn, xin hãy kết thành một băng vô tội bên sông, thắp một ngọn đèn thần soi sáng mặt nước, và em sẽ trở lại.”

              Vài ngày sau, Trường Sinh thật sự thành lập đoàn xá tội ba ngày ba đêm ở bến Hoàng Giang, cảm nhận được tấm lòng thành khẩn xin lỗi của chồng, Linh phi muốn giúp tôi quay về. . Thế là đến ngày thứ ba, tôi mang theo năm mươi chiếc kiệu và võng mà Linh phi đưa cho đi tới đi lui. Tôi vẫn ở giữa sông, tạm biệt chồng con và dần biến mất vĩnh viễn. Bởi vì trên đời nơi nào cũng có chết đi sống lại, một mặt hắn muốn ở lại báo đáp Linh phi ân tình, một mặt nguyện chết. Tôi ngay lập tức quay trở lại bể cá và không bao giờ quay lại.

              Câu chuyện của gia đình tôi là một câu chuyện buồn, hạnh phúc không viên mãn. Cũng chính vì xã hội xưa khiến người phụ nữ phải chịu nhiều phán xét và không có tiếng nói trong cuộc sống vất vả. Tôi mong rằng từ câu chuyện của mình, mọi người sẽ hiểu rằng, hạnh phúc gia đình cần phải do cả vợ và chồng cùng nhau vun vén thì mới bền lâu chứ không phải do cảm xúc hay cái tôi quá lớn. Sự ích kỉ làm được gì trong hoàn cảnh gia đình tan vỡ.Vì hạnh phúc được xây dựng trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 13

              Tôi tên là vu thị thiết, thường được gọi là vu nương. Mọi người nhận xét vẻ đẹp của tôi cũng thuộc loại đẹp. Tôi được cha mẹ nuôi nấng tử tế. Đến tuổi kết hôn, tái hôn khi sinh. Cưới nhau không lâu thì chồng tôi đi nghĩa vụ quân sự. Ngày từ biệt vợ chồng, tôi ra lệnh đủ thứ, không nghĩ đến thân phận tôi tớ, chỉ xin được yên thân.

              Chồng tôi đi rồi, tôi ở nhà chăm sóc mẹ chồng và các em, quán xuyến gia đình. Tôi cũng biết chồng đa nghi hay ghen tuông với vợ nên tôi cố gắng giữ kỷ luật nhất có thể. Thời gian trôi nhanh, mẹ già, nhớ con khôn nguôi. Từ đó trở đi, chỉ có tôi và Tiểu Đan. Nhớ chồng và muốn bù đắp cho con. Tôi thường chỉ vào cái bóng trên tường mỗi đêm và nói với con trai tôi “Bố lại đến rồi!”. Dan, một cậu bé ngây thơ tin vào thực tế, thường chơi bóng.

              Thời gian trôi qua, chồng tôi bình yên trở về. Tôi rất đau buồn khi biết tin mẹ tôi mất chồng, vì vậy tôi đã đưa con trai tôi đến thăm mộ người mẹ trẻ của tôi. Tưởng chừng mình sẽ hạnh phúc, nhưng tai họa ập đến. Anh ấy nghi ngờ rằng tôi vô kỷ luật và vô kỷ luật. Tôi đã cố gắng giải thích và sửa chữa nhưng chồng tôi không nghe và đuổi tôi ra khỏi nhà. Danh tiếng bị hủy hoại, anh ta chỉ biết đến Giang Bến Thành muốn chết. Nhưng rồi chắc ông trời thương tôi nên đã nhờ linh phi giúp đưa tôi về thủy cung. Không ngờ sau một thời gian, tôi gặp được Phàn Lang, người cùng làng và là ân nhân của phi tần. Sau khi nghe Pan Lang kể lại, tôi mới biết rằng Chang Sheng đang ngồi trước đèn với đứa con trai trong tay, chỉ khi con trai nó nhận ra cha nó, nó mới hiểu được nỗi bất bình của tôi. Tôi nhờ Pan Rang nói với chồng tôi. Anh ấy làm theo lời tôi, khai phá một bãi đất trống bên bờ sông Dương Tử, và tôi chỉ biết cảm ơn vì tình yêu của anh ấy, rồi biến mất. Xã hội phong kiến ​​bất bình đẳng này không thể dung nạp những người như tôi.

              Tôi hy vọng đây là bài học bổ ích cho tất cả mọi người, những người cần có sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau vì hạnh phúc gia đình.

              Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 14

              Tôi là một vũ công đến từ Giang Nam, mọi người thường gọi tôi một cách trìu mến là Võ Nương. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng cha mẹ tôi luôn dạy tôi phải lễ nghĩa và có đạo đức. Năm đó, Trương phu nhân vì yêu đời mà xin mẹ trăm lạng vàng để cưới ta. Chồng tôi là người đa nghi và bảo vệ vợ quá mức. Tôi biết tính thằng đó nên cũng nghiêm chỉnh chấp hành kỷ luật, không bao giờ để vợ chồng bất hòa.

              Tưởng rằng chúng ta sẽ sống bên nhau, thật bình yên cho đến khi đầu bạc trắng. Tuy nhiên, ông trời nghiệt ngã không giữ chúng tôi bên nhau mãi mãi. Thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, và khi quân đội quấy rối biên giới, Trương, mặc dù vẫn là một người đàn ông giàu có, nhưng đã được tuyển dụng vào hạng nhất không có học thức. Tôi và mẹ chồng buồn lắm, lúc chia tay mẹ tôi đã khuyên nhủ tôi, còn nói mong chồng đi chiến trận giữ gìn để anh ấy bình yên trở về, còn gì bằng. không cần quan chức cấp cao.ra đi. Một bữa tiệc chia tay đầy xúc động, mắt ai cũng nhòe đi vì nước mắt, áo tơi tả tơi ngay sau khi tiệc chia tay kết thúc. Ngẩng đầu nhìn lên, cảnh vật vẫn thế mà lòng người dạt dào yêu thương.

              Khi chồng đi vắng, tôi lo liệu mọi việc rắc rối. Những ngày đau khổ đã qua. Trong vòng tay em mùa xuân đầy bướm bướm. Vẫn là một mùa đông lạnh giá và hoang vắng, khắp núi rừng và đồng bằng chỉ có một đám mây, bởi nỗi nhớ anh vẫn luôn trường tồn và vĩnh hằng trong trái tim anh. Tôi sinh con mà không có chồng bên cạnh và đặt tên bé là Đan theo nguyện vọng của chồng. Mẹ già yếu dần, chịu không nổi mà đổ bệnh. Tôi đã chăm sóc, uống thuốc nhưng cô ấy không qua khỏi. Trước khi chết, bà vẫn trăn trở: “Sau này ông trời sẽ xét lòng ngươi, phù hộ cho ngươi hạt giống tốt, con cháu đông đàn. Người xanh không phụ ngươi, cũng như ta không phụ mẹ ta”. Khi bà tôi qua đời, tôi đã ôm đứa trẻ trong vòng tay của mình để làm đám tang cho mẹ tôi và xây cho bà một ngôi mộ đẹp đẽ. Cả làng ai cũng khen và thông cảm.

              Sau này chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Tiểu Đan lớn lên, một hôm đột nhiên hỏi: “Ba con đâu? Bao giờ ba về?” Tôi không biết nói sao, ngạc nhiên chỉ vào cái bóng trên tường. và nói rằng đó là một bó. Hãy tin rằng trẻ em vui chơi với bóng của tôi mỗi đêm.

              Đã ba năm trôi qua. May thay, chồng tôi bình an trở về. Khi vợ chồng gặp nhau, niềm vui, nỗi buồn và niềm vui dường như bùng nổ. Khi biết tin mẹ mất, anh buồn lắm, anh vừa đưa con ra thăm mộ mẹ thì “cơn bão” ập đến, anh mắng mỏ tôi không thương tiếc, nói tôi hư, không chung thủy. , Không chung thủy với anh ấy. Khi tai họa ập xuống đầu tôi quá khủng khiếp, tôi vừa khóc vừa giải thích: Tôi còn nhỏ… như ông đã nói”.

              Có thể mọi lời giải thích của tôi đều bị người hàng xóm không thèm nghe. Tôi không biết gì và yêu cầu làm rõ những nghi ngờ của mình nhưng anh ta phớt lờ. Khi nghe một lời nào đó, tôi chỉ biết ghen tuông, ghen tuông, giận dữ rồi đuổi theo. Anh nói trong thời gian anh đi chiến trường, ở nhà tôi vô kỷ luật, không giữ trọn đạo nghĩa vợ chồng. Ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh mạnh hơn anh gọi tôi và đuổi tôi ra ngoài. Ước mơ nhỏ nhoi cả đời tôi theo đuổi, hạnh phúc gia đình, giờ đã không còn.

              Làm sao rửa sạch oan khuất, tai tiếng? Tôi nghĩ chỉ có cái chết mới chứng minh được mình vô tội. Nghĩ đến đây, tôi tắm rửa sạch sẽ, rồi đi đến bến tàu Hoàng Giang, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đời không tốt, bị chồng ruồng bỏ. Chồng và tôi xin chết con cá, con tôm, con diều và con quạ, và để người khác nhổ nước bọt vào tôi. Rồi tôi gieo mình xuống sông. Nói đến thời đại thái bình thịnh thế, không ngờ nỗi oan ức của ta lại động đến thiên hạ, mỹ nhân ngư rẽ một con đường thủy đưa ta đến Long Phi Cung, một cung điện nguy nga tráng lệ.

              Một hôm gặp lại phan lang cùng thôn, trước mang ơn linh phi nhưng được linh phi cứu trong một lần gặp nạn. Phan Lang kể cho tôi nghe một câu chuyện: “Khi thấy vợ mình chết, anh ấy rất tức giận, nhưng anh ấy cũng thương cảm cho cô ấy. Anh ấy cố gắng tìm xác cô ấy, nhưng không tìm thấy. Sau đó, vài ngày, khi tôi nghe con nói Khi thấy bóng cha, tôi mới hiểu nỗi oan của vợ và hối hận nhưng đã quá muộn.”

              Khi Phạm Lãng trở lại nhân gian, tôi sẽ gửi cho anh ấy một bông hoa màu vàng và nói với anh ấy rằng nếu anh ấy còn nhớ tình cũ, hãy nhờ anh ấy thành lập một ban nhạc ngây thơ bên sông, và tôi sẽ quay lại. Vài ngày sau, tôi thấy trưởng sinh sắp xếp 3 ngày 3 đêm ở ga Hoàng Giang với sự hối lỗi chân thành và thực sự muốn tôi quay lại. Tôi chào anh ấy trên chiếc ghế sedan. Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã hét lên. Nhìn anh và nghe anh gọi, lòng tôi đau nhói, thương không sao tả xiết. Nhưng có một khoảng cách không thể vượt qua giữa chúng tôi. Thấy vậy, linh phi thuyết phục tôi quay lại với chồng con nhưng vì tôi vì linh phi và hạnh phúc gia đình đổ vỡ khó hàn gắn nên tôi không muốn quay lại.

              Ngày thứ ba, trong cuộc trốn chạy khói lửa, Linh phi ban cho năm mươi chiếc kiệu, xuất hiện ở Giang Tân, tôi ngồi trên kiệu cảm ơn ngài đã dựng kèn rồi về. bể nuôi cá.

              Dù vụ án đã khép lại nhưng quá khứ vẫn còn đó. Bản thân tôi quá sợ hãi trước cuộc sống khắc nghiệt của thế gian, và nỗi đau mà sự bất công của xã hội phong kiến ​​thối nát mang lại cho người phụ nữ. Khi tôi trở về, có lẽ tôi sẽ không thể sống yên ổn, khi sự bất công này được giải quyết, tôi sẽ biến mất. Tôi mong rằng qua câu chuyện của tôi, bạn rút ra được bài học về hạnh phúc gia đình. Hãy tin tưởng, sẻ chia và thấu hiểu nhau để giữ vững mái ấm tưởng chừng bền chặt nhưng thực chất lại rất mong manh.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button