Hỏi Đáp

Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn (16 mẫu) – Văn 9

Nhat ki cua no

Video Nhat ki cua no

Kể về lần em xem trộm nhật kýGồm 16 bài văn mẫu và 2 dàn ý chi tiết. Nhằm giúp học sinh lớp 9 rèn luyện kĩ năng viết văn tự sự và nhanh chóng hoàn thành chương 3 sgk 1.

Nhật ký là nơi bạn lưu giữ những bí mật và tâm sự cá nhân. Khi chúng tôi xem nhật ký của bạn, chúng tôi đã rất hối hận và tự dằn vặt mình. Vì vậy, hãy kết hợp yếu tố nghị luận với miêu tả nội tâm để bài viết của bạn thêm sinh động và độc đáo nhé!

Hãy cho tôi biết tổng quan về trải nghiệm của tôi khi xem nhật ký của bạn

Đề cương chi tiết số 1

1. Giới thiệu:

Nhật ký là hình thức ghi chép miễn phí dành cho mọi người. Thỉnh thoảng đọc lại và ngẫm nghĩ những chuyện riêng tư không muốn ai biết là tâm hồn của người cầm bút. Vì vậy, khi người khác tận mắt nhìn thấy, hậu quả sẽ rất tai hại. Tuy nhiên, vì thiếu hiểu biết, tôi đã từng đọc nhật ký của người bạn thân nhất của mình. Chuyện đã qua, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

2. Văn bản:

– Mô tả hoàn cảnh khiến bạn viết nhật ký

  • Nguyên nhân khách quan: (cùng bạn đến nhà bạn học; cho bạn cặp sách…)
  • Lý do chủ quan: tò mò, bốc đồng (mô tả nội tâm)
  • – Viết cái gì? Bạn có viết cho mình không? Đọc một chút sách cũng được

    – Nói chuyện gì đã xảy ra:

    • Tâm trạng đọc nhật ký
    • Tôi có thể đọc gì từ đó? (ngày…tháng…năm)
    • Ai biết tôi đã đọc nhật ký của bạn
    • – Nói về tâm trạng, suy nghĩ sau khi đọc nhật ký: xấu hổ, đau khổ (lập luận)

      3. Kết luận:

      Kết thúc mọi chuyện (những ngày sau khi đọc nhật ký, bài học về bí mật riêng tư của người khác. bài học về tình bạn).

      Đề cương chi tiết số 2

      1. Giới thiệu:

      • Mọi người đều phạm sai lầm.
      • Đối với tôi, đó là xem trộm nhật ký của bạn.
      • 2. Văn bản:

        • Hãy nói về hoàn cảnh khiến bạn viết nhật ký: đến nhà một người bạn để học nhóm; giữ cặp cho bạn và tình cờ nhìn thấy nhật ký của bạn.
        • Câu chuyện về cuộc đấu tranh nội tâm: tôi có nên xem hay không? Defending Yourself: Xem để hiểu thêm về bạn, trí tò mò chiến thắng, quyết định cầm cuốn nhật ký lên mở (diễn giải miêu tả nội tâm bằng ngôn ngữ độc thoại).
        • Kể lại một số điều đã viết trong nhật ký: Gia đình em hiện nay có hoàn cảnh khó khăn như thế nào? Em có suy nghĩ gì về tình bạn, tình thầy trò? …
        • Nêu cảm xúc: Biết bạn, khám phá ra nhiều điều, tự trách mình, hối hận về hành vi hỗn xược, thiếu văn minh của mình, cảm thấy xấu hổ và thầm xin lỗi bạn (đan xen ngôn ngữ độc thoại và bộc lộ nội tâm).
        • 3. Kết luận:

          • Tìm kiếm tình cảm với bạn mình sau sự việc.
          • Hãy rút ra bài học cho chính mình.
          • Hãy kể về thời điểm tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 1

            Tôi và Hoa là bạn thân từ nhỏ và chúng tôi vẫn thân thiết với nhau từ đó đến nay, nhưng đã có lúc tình bạn của chúng tôi suýt tan vỡ vì lỗi lầm đáng tiếc của tôi. Đó là bởi vì tôi đã từng đọc nhật ký của một bông hoa.

            Chuyện xảy ra hơn 1 năm rồi nhưng tôi vẫn coi đó là bài học và không bao giờ muốn lặp lại. Hôm đó, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi đến Hoa Gia chơi và cùng nhau làm bài tập. Thấy tôi đến, Hứa rủ tôi vào phòng chơi rồi xuống nhà lấy nước và trái cây, trong lúc đợi Hứa nhìn thấy trên bàn có một cuốn vở màu xanh rất đẹp, đã phồng lên vì có bút viết. Bên trong, tôi đoán Hứa đang viết khi tôi đến đó. Tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên định mở ra, thoạt đầu tôi chỉ nghĩ chắc là một cuốn sổ ghi công thức toán hay một đoạn văn hay, nhưng khi nhìn đến dòng đầu tiên, tôi mới biết đó là ký hiệu của một cuốn nhật ký. . Tôi đang cố gắng đặt nó xuống vì tôi biết cuốn nhật ký là tài sản cá nhân và không được xem nếu không có sự cho phép của chủ sở hữu. Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi và Hua’er đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, và chúng tôi chưa bao giờ giữ bí mật với nhau, nhất định có những bí mật trong cuốn nhật ký mà tôi không thể nhìn thấy. Không có hoa thì ngắm cũng không sao, có hoa mà muốn đọc nhật ký của em thì chắc anh không từ chối đâu. Vì vậy do dự một hồi, tôi cầm cuốn nhật ký lên mở ra, vừa đọc vừa không nhịn được cười. Haizz, cô gái của tôi đa cảm quá, một cơn gió lại có thể khiến Hoa Nhi suy nghĩ lâu như vậy, mơ mộng như vậy sao? Khi tôi xem nó, tôi thấy rằng cô ấy đang viết nhật ký mỗi ngày, ngày tháng được viết rất rõ ràng, mỗi ngày là cảm xúc của cô ấy trước những điều nhỏ nhặt, không sao cả khi nhìn thấy hàng xóm đánh con chó con, khi trời mưa, bởi vì màu trời không được tươi…Càng xem càng không nhịn được cười trước độ “lãng mạn” của bạn mình, nhưng lâu rồi sao biết được đây? đó là nó. Chợt nghe hương hoa ngoài cửa:

            – lan, bạn đang làm gì và tại sao bạn lại xem nhật ký của tôi.

            Tôi loay hoay hồi lâu rồi cũng bật cười:

            – Không có gì, em thấy để trên bàn, em đọc mà giờ mới biết anh “nhạy cảm” đến thế!

            Tôi nói với giọng mỉa mai, không để ý rằng Hoa Nhi đang đỏ mặt vì tức giận. hoa chạy tới giật lấy cuốn sổ trên tay tôi:

            -Lan kỳ quá, Lan đã đọc nhật ký của tôi và cười nhạo tôi, tôi thất vọng về Lan quá, về nhà đi, tôi không muốn chơi với Lan nữa.

            Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi, Lan thút thít. Tôi đi từ ngạc nhiên đến tức giận. Tôi tức giận bỏ đi, tôi không cho là mình sai, dù sao cuốn sổ đó cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ có tình cảm cỏ cây hoa lá, sao không cho tôi xem, tôi cười sao lại giận, ai đọc những dòng như vậy cũng mắc cười. Thế là những ngày sau đó, cả tuần tôi và Hoa không nói câu nào, Hoa vẫn giận, còn tôi thì không nghĩ mình sai. Tôi kể chuyện này với mẹ, mẹ nhẹ nhàng nói:

            – Anh đọc nhật ký của em, vậy là anh sai rồi, bạn tốt cũng cần riêng tư, nếu đổi ngược lại, anh là hoa, là lan, đọc nhật ký của em anh có giận không? Còn nữa, tôi đã nói giữa bạn bè không nên có chuyện gì giấu giếm, nhưng nếu là bạn bè thật sự thì tôi sẽ không cười nhạo những tình cảm hoa mỹ đó, đó là tình cảm cá nhân thực sự, tôi đã động vào, và bạn là thủ phạm.

            Nghe mẹ nói mà tự trách mình nhiều lắm, ừ, sao mình lại cười, mình nên hiểu bạn mình nhất, nếu mình không coi thường tình cảm của bạn như vậy, có lẽ Hoa sẽ không giận. Tôi đã rất tệ, tôi quyết định xin lỗi vào ngày hôm sau. Hoa không giận như tôi tưởng đâu, bạn đáp lại tôi bằng một nụ cười thật tươi và nhẹ nhàng, như vậy lời xin lỗi của tôi lúc đó đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn đợi lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn của chúng tôi không những trở lại bình thường mà còn thân thiết hơn trước, kể cho nhau nghe mọi chuyện và tôn trọng quyền riêng tư của nhau.

            Việc xem lại nhật ký đó lần trước đã dạy cho tôi một bài học quý giá về việc tôn trọng quyền riêng tư của người khác và phép màu tuyệt vời của lời xin lỗi, đặc biệt là tình bạn mà chúng ta đã trải qua lần trước. Điều đó gần gũi hơn, sâu sắc hơn.

            Hãy cho tôi biết trải nghiệm của tôi khi xem nhật ký của bạn – ví dụ 2

            Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng từng mắc sai lầm và có những kỷ niệm khó quên. Về phần tôi, tôi sẽ không bao giờ quên những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho người bạn thân nhất của mình. Đó là khi tôi thấy nhật ký của bạn.

            Tôi và bạn tôi là bạn tốt và chúng tôi vẫn rất thân thiết. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, lại học cùng lớp, không biết thầy thấy hai đứa em thân nhau nên xếp chỗ rất gần nhau. Tôi và Ah Hui là bạn thân của nhau, chúng tôi luôn rủ nhau đi học đúng giờ, chỗ nào chưa hiểu thì dạy nhau, Ah Hui học giỏi và chăm chỉ nên tôi rất vui khi có một người bạn như vậy. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp và chúng tôi ngày càng thân thiết hơn, đến trường mỗi ngày để học và chơi. Những lúc rảnh rỗi, chúng em thường bán hàng, chơi với búp bê thật là vui. Cho đến một ngày tôi đọc được nhật ký của bạn, tình bạn và tình yêu của tôi sẽ không bao giờ bị gián đoạn.

            <3 Tôi vẫn nhớ rất rõ hồi lớp 8, tôi đã nhận ra cô ấy có một cuốn nhật ký nhỏ nhắn và xinh đẹp như thế nào. Tôi cũng muốn hỏi nó để làm gì? Huệ cũng nói với tôi rằng cuốn nhật ký cũng sẽ giúp tôi tạo ra những kỷ niệm đẹp và lưu lại những điều tồi tệ trong ngày. Đây chắc chắn sẽ là một tạp chí tuyệt vời. Tôi nghe xong cũng rất tò mò, không biết trên đó viết gì, có liên quan gì đến tôi không? Biết bao câu hỏi dường như bủa vây lấy tôi mà không có một câu trả lời nào thỏa đáng.

            Tôi biết nhật ký là thứ riêng tư nên nhật ký cũng sẽ là nơi lưu giữ những bí mật của mỗi người. Không ai có thể nhìn thấy nó. Kể cả những người bạn thân. Có lẽ đó là điều khiến tôi càng tò mò hơn. Khi có cơ hội, tôi đã không kìm chế được sự tò mò của mình và đã làm một hành động không thể tha thứ, đó là xem trộm nhật ký của Hui. Tôi nhớ hôm đó đang trong giờ học thể dục, tôi bị đau bụng nên xin phép cô giáo không ra sân tập để học. Ngồi một mình thì đau bụng, sốt nhức đầu, ngồi một mình trong lớp thì nằm vật ra ghế một lúc. Lúc này, tôi cũng nhìn thấy cuốn nhật ký của Lan An trên bàn. Tôi tự nhủ không được đọc cuốn nhật ký đó, vì đó cũng là quyền riêng tư của bạn tôi. Tôi không hiểu tại sao bạn lại tham gia vào hành vi đáng trách như vậy.

            Cầm cuốn nhật ký của Lily, cô rùng mình nhìn xem có ai ngoài cửa sổ trước khi mở ra. Tôi lật từng trang và đọc về những ngày vui hay buồn của bạn tôi và tôi biết cô ấy đã hành động không đúng khi nói dối mẹ mình. ô! tôi nên làm gì? Thương bạn quá, không dám đọc nữa. Tôi để cuốn nhật ký ở đâu, nhưng trong thâm tâm, tôi không bao giờ tha thứ cho mình vì đã đọc nó. Tôi thật sự hối hận và thất vọng về bản thân mình. Mỗi lần nhìn thấy Lily, anh lại nghĩ đến những điều em viết trong nhật ký, trong lòng không được khỏe, luôn tự trách mình.

            Mặc dù Ah Hui đã đọc được đoạn nhật ký đó mà cô ấy không hề hay biết, nhưng bản thân tôi cũng cảm thấy tiếc cho bạn. Và tôi cũng nhận ra rằng trong cuộc sống, tốt hơn hết là bạn nên có những điều chưa biết trong cuộc đời mình, đừng trở thành kẻ tội đồ vì tò mò.

            Hãy kể về cảnh tôi nhìn thấy mô hình nhật ký của bạn 3

            Phòng của tôi bừa bộn, sách vở và bộ đồ ăn vương vãi khắp nơi. Đôi khi tôi mất cả tiếng đồng hồ để tìm một thứ gì đó. Tuy nhiên, có một điều mà tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn, đó là dù tôi có quên mọi thứ khác hay không thì nó vẫn nằm trong ký ức của tôi. Đó là bức ảnh của tôi và ngày mai.

            mai là bạn gái tốt nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ nên tôi biết rất rõ về Tomorrow. Ngày mai, ai cũng phải công nhận rằng bạn xinh đẹp và dễ mến. Mái tóc dài đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú và cái miệng chúm chím, thật dễ thương! Thông minh, có học thức và giỏi giang, khiến mẹ càng thêm tự hào về con. Trên hết, ngày mai rất xúc động. Chúng tôi đi bất cứ nơi nào cùng nhau. Ngày mai em hay đến nhà anh chơi, cũng như anh hay đến thăm em. Khi nhìn thấy cha mẹ của mai chăm sóc bạn, tôi cảm thấy cuộc sống của mai thật hạnh phúc biết bao, có khi còn hạnh phúc hơn chính bản thân mình.

            Một lần, tôi đến nhà mai mượn sách. Ngày mai nói với tôi để tìm sự thoải mái trong việc xuống nhà làm bánh. Toàn bộ tủ sách đập vào mắt tôi. Tôi mải tìm nên sơ ý đánh rơi một cuốn sách. Tôi cúi xuống nhặt lên, và thứ tôi lấy ra là cuốn sách: Một Cuộc Sống Hạnh Phúc. Tôi biết ngày mai, nhưng tôi không hiểu câu chuyện nhạt nhẽo này lôi kéo bạn vào đâu. Khi cất nó vào tủ, tôi phát hiện ra một vết nứt nhỏ cạnh giá sách. “Cái gì thế nhỉ!” Tôi tò mò nghĩ, định lôi ra, một cuốn sổ cũ, tôi mở ra xem. Đừng! Đây là nhật ký của ngày mai! Tôi nhanh chóng gấp nó lại và định đặt nó trở lại chỗ cũ. Nhưng tôi muốn biết thêm về ngày mai, tại sao bạn thích đọc Cuộc sống hạnh phúc, tay tôi không ngừng mở sách, mắt tôi đọc nó. Tôi đã cố gắng, nhưng mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm. “Trời ơi! Làm sao có thể! Ngày mai…”. Tôi đang đọc sách, bỗng nghe tiếng “đùng”, tôi quay đầu lại: mai! Tay tôi run và cuốn nhật ký rơi xuống đất. Hãy chạy về phía tôi vào ngày mai và lấy cuốn sổ của bạn một cách nhanh chóng. Tôi đứng tại chỗ, bất động và im lặng. Tôi chỉ nhớ nước mắt lưng tròng, nhìn tôi mai đầy tức giận, đôi môi run run: “Cút ngay!”

            Lần đầu tiên tôi thấy Mai tức giận như vậy. Tôi chạy, chạy điên cuồng trong đôi mắt ấy, tôi muốn khóc. Tôi vô cùng sợ hãi, sợ những cơn thịnh nộ sẽ ập vào mình ngày mai, sợ những gì mình vừa làm, về đến nhà, tôi đóng cửa phòng lại. Tôi thở hổn hển, hai chân như không đứng vững được nữa, nửa mê nửa tỉnh ngồi xuống ghế, không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Khi tôi bình tĩnh lại, tôi tự trách mình đã làm điều đó. “Tại sao tôi không thể vượt qua sự tò mò của mình? Tại sao?…”. Tôi ném cả chồng sách trên bàn xuống sàn. Nỗi xấu hổ và ân hận khiến tôi trằn trọc.

            Đêm đó tôi trằn trọc – Tôi hy vọng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại đi học cùng nhau. Tôi không thể ngừng nghĩ về nó, đặc biệt là gia đình của ngày mai. Tôi còn nhớ như in những trang vở đẫm nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm sao tôi hình dung được ngày mai gia đình mình sẽ không hạnh phúc, ngày mai tôi sẽ phải nghe bố mẹ cãi nhau cả ngày. Tôi không tin những gì tôi đọc. Bạn càng nghĩ về nó, bạn càng tưởng tượng ra ngày mai bạn sẽ cảm thấy thế nào, bạn càng thấy mình đáng thương hơn, bạn chắc hẳn đang rất cô đơn và buồn bã, có thể bạn sẽ lo sợ ngày mai sẽ ra sao. Nhưng tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ tìm ra nó vào ngày mai. Tôi muốn chia sẻ với bạn biết bao, tôi muốn an ủi bạn và hòa giải với bạn biết bao. Nhưng tôi lo rằng ngày mai mọi người vẫn trách móc và giận tôi. Có lẽ bạn sẽ không nói một lời nào với tôi nữa. Tôi đã giữ một bí mật lớn như vậy, tôi nghĩ mình nên chia sẻ nó với những người khác. Tôi có thể bớt một số và những người khác sẽ thông cảm vào ngày mai. Nhưng tôi không thể, tôi không cho phép mình. Tôi cố tình xen vào mối hận tôi hằng ấp ủ, giờ lại muốn vạch trần, vạch trần? Vì vậy, tôi không phải là bạn của bạn nữa. Vân vân và vân vân, mỗi đường mỗi đường suy nghĩ cuối cùng nên đi như thế nào nhưng vẫn không thoát khỏi sự ăn năn. dày vò.

            Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, ngày mai tôi còn giận tôi, bạn tránh nói chuyện với tôi. Tôi định ngày mai sẽ xin lỗi, nhưng rồi tôi lại sợ, sợ ngày mai nhìn lại khuôn mặt giận dữ đó, và tôi sẽ tránh mặt.

            Sau ngày hôm đó, tôi tự thuyết phục mình ngày mai sẽ đến gặp bạn. Nhưng hai ngày sau, rồi ba ngày nữa, mai tôi không đến lớp, nhìn thấy mai đứng trước cửa, tôi rất lo lắng về việc ngày mai sẽ đến nhà :

            Ngày mai, tôi sẽ vào Sài Gòn với mẹ. Tạm biệt lon! Mai nói trong nước mắt.

            “Trời ơi!” – tôi thì thào – “Tại sao?”. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn ngày mai mà nước mắt lưng tròng.

            Với cuốn sách trên tay, ngày mai tôi sẽ thổn thức và nói:

            Cha mẹ tôi đã ly hôn!

            Tai em như bị lãng tai Ngày mai sẽ xa rời xa anh mãi mãi Ngày mai em có gặp lại anh không muốn nghĩ đến nữa. Có điều gì đó đè nặng lên trái tim tôi, và tôi bộc phát không chút nao núng.

            Mai, anh xin lỗi, anh không cố ý…chỉ vì…

            Nói đến đây, tôi bật khóc. Trong lòng tôi ít hối hận hơn, chỉ có buồn bã và mất mát, và thật tuyệt vời khi mất đi một thứ gì đó.

            Mai nhìn tôi bằng ánh mắt nhớ nhung, bạn gật đầu đầy xúc động:

            Chúng tôi vẫn là bạn – hãy nói ngày mai mà không do dự.

            Hai chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Tôi và Mai đều cảm nhận được điều quý giá nhất trong tình bạn. Lần đầu tiên, là người đầu tiên lau nước mắt cho ngày mai :

            Tôi không buồn, và bạn cũng không buồn. Tôi vẫn còn rất nhiều điều để nói với bạn.

            Đến lúc này, tôi cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Ngày mai sẽ không ở bên tôi quá lâu. Em lau nước mắt rồi dắt tôi vào nhà.

            Chúng tôi đã nói rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện buồn của ngày mai. Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng tôi phải làm cho ngày mai tin vào những điều tốt đẹp, vào một tương lai tươi sáng hơn. Nỗi buồn ngày mai rồi cũng sẽ qua theo năm tháng, chỉ mong tình bạn ngày mai sẽ xoa dịu phần nào nỗi buồn bây giờ. Chợt thấy chuyện đời vui nên hỏi:

            Tôi có thể hỏi một câu không? Tại sao bạn thích câu chuyện này?

            Thật sự rất nhàm chán, quanh đi quẩn lại thực sự chỉ nói về cuộc sống của một gia đình. Nhưng anh binh, nó lôi cuốn em vì đọc nó em có cảm giác như đang sống trong một gia đình thực sự, cảm giác được bố mẹ yêu thương, che chở…

            Như vậy, giờ tôi đã hiểu tại sao.

            Đi với anh một lúc – nắm tay áo anh ngày mai và kéo anh đi. Cuối cùng, chúng tôi đến khu vườn sau nhà mai, nơi chúng tôi thường chơi khi còn nhỏ. Ngày mai đi đến một cái cây to, đào một cái hộp sắt và nói:

            Từ nhỏ đến lớn, nơi đây đều chứa đựng bao kỉ niệm buồn, giờ muốn cất cuốn sách này đi, vứt hết muộn phiền!

            Nói xong, ngày mai cất cuốn sổ vào hộp, chôn dưới gốc cây.

            Tôi đi, tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi không muốn ai đọc lại những dòng nhật ký đó. Họ sẽ ở lại đây, gắn liền với ngôi nhà. Khi bạn buồn, bạn đi lưu vong. Tôi tin rằng cái cây này sẽ giúp bạn giải tỏa nỗi đau buồn.

            Tôi lặng nhìn cây, liệu ngày mai cây có hiểu lời em? Tôi nắm tay ngày mai – “Chúng ta sẽ mãi là bạn, bạn thân!”, tôi tự nhủ.

            Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. Hôm sau, mai tôi bay vào Sài Gòn với mẹ.

            Chuyện năm nào sống mãi trong lòng, vẫn mong ngày mai gặp lại, luôn cầu nguyện ngày mai cuộc sống hạnh phúc.

            Hãy cho tôi biết trải nghiệm của tôi khi xem nhật ký của bạn – ví dụ 4

            Ai cũng có những bí mật bất khả xâm phạm của riêng mình, đó là câu tôi luôn tự nhủ mỗi khi máu tò mò trỗi dậy trong người, và đó cũng là bài học nhớ đời khiến tôi suýt đánh mất tình bạn vì tò mò. Trong ngăn kéo ký ức của tôi, chắc rằng tôi sẽ quên rất nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên một lần đọc nhật ký của Nga. nga là bạn thân nhất của tôi từ thời thơ ấu, vì vậy tôi biết rõ tiếng Nga. Cô ấy dễ thương, khoan dung, hào phóng và rất nổi tiếng với các bạn cùng lớp.

            Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi vừa đi bộ trên vỉa hè vừa hát vừa cầm trên tay vài cuốn sách mới mua, định mang sang Nga đọc chung vì chúng tôi có chung sở thích. Như thường lệ, tôi biết hôm nay bố mẹ không có nhà nên vừa bước vào cổng, tôi đã tươi cười nhìn quanh rồi reo lên:

            – Ha ha! Tôi đang đến!

            lep là biệt danh quen thuộc mà tôi vẫn gọi bằng tiếng Nga hàng ngày. Tiếng dép răng rắc và tiếng Nga sau nhà:

            – Vâng! Tôi đây! Hãy vào và đợi tôi trong khi rửa bát đĩa!

            Tôi chạy trở lại phòng của Nga và nằm xuống chiếc giường đầy gấu bông của cô ấy. Nhìn xung quanh, tôi đứng dậy và quay trở lại góc học tập của mình. Chúng tôi là bạn rất thân nên chúng tôi cũng thích đọc sách, đặc biệt là truyện tranh. Giá sách các loại của Nga chật kín. Tôi đang trong quá trình chọn cho mình một cuốn sách hay, nhưng tôi đã tìm kiếm xung quanh và không thể tìm thấy nó. Đang loay hoay tôi thấy cạnh giá sách có một khe hở nhỏ, tự nhiên tò mò tôi thò tay vào lấy ra xem thử. Lấy ra một cuốn sổ tay. Lúc này, mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp, xinh xắn và đáng yêu. Dòng chữ “Tâm sự của tôi” cũng được viết ở mặt trước của cuốn sổ. Ồ không, đây là nhật ký của tôi. Tôi nghĩ về nó và định đặt nó trở lại, nhưng tại sao lại do dự, tôi dường như muốn biết thêm về bạn, tôi muốn biết những gì cô ấy đã viết? Tôi không thể kiểm soát bàn tay của mình và mở nó ra. Tôi biết rằng đây là một cuộc xâm phạm vào cuộc sống riêng tư của cô ấy, nhưng tôi không thể mở mắt và kiềm chế sự tò mò của mình. “Chúa ơi! Cuộc sống của người Nga là như vậy à?”. Chợt tôi giật mình, chị Nga đang đứng trước mặt tôi, chị hét lên:

            -Ngươi… ngươi thật quá đáng!

            Thời gian trong trí tưởng tượng của tôi lúc này như đếm từng nhịp tim, từng hơi thở. Đột nhiên, không biết từ đâu, một cơn gió thổi từ cửa sổ phòng bên cạnh, làm tóc tôi tung bay, cơn gió như muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng lúc này. Mọi thứ dường như dừng lại, tôi có thể cảm nhận được trái tim cô ấy đang đập vào lúc này, và cô ấy dường như cũng đang tức giận. Tay tôi run bần bật, cuốn nhật ký như muốn rơi xuống đất, vì đôi tay tôi không còn sức lực, tôi đứng đờ ra, bất động, không nói nên lời. Con mắt của người Nga thoạt nhìn sáng ngời, có thể nhìn ra là đang tức giận, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện bên trong có điểm yếu. Nước mắt anh lăn dài, như thể anh sắp khóc. Lúc đó, mặt cô ấy đỏ bừng, như thể cô ấy đang xấu hổ về điều gì đó. Tôi sẽ không bao giờ quên đôi mắt đẫm lệ, đôi môi run run đầy tức giận của cô ấy. Tôi chạy đi như trốn tránh ánh mắt của anh mà lòng nặng trĩu. Cảm giác như hôm nay đường về còn xa hơn. Tôi cứ chạy và chạy, nhưng tay chân tôi ngày càng nặng trĩu…

            Từ trước đến nay, tôi đã cùng nga trải qua biết bao vui buồn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nga giận tôi như vậy. Tôi chạy như có ai đuổi theo – chuyện là thế đấy. Tôi muốn khóc rất nhiều. Tôi vô cùng kinh hãi, kinh hãi trước cơn thịnh nộ của Nga với tôi, kinh hoàng về những gì tôi vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng sầm cửa lại, thở hổn hển như một tên trộm bị rượt đuổi, rồi ngồi phịch xuống ghế, tự trách mình tại sao lại làm ra chuyện này? Tại sao tôi không thể vượt qua sự tò mò của mình? Tại sao? Tôi bực bội ném cả chồng sách xuống sàn, thế là hỏng ý định mở một cuốn sách mới, nỗi xấu hổ và hối hận ám ảnh tôi.

            Đêm đó, tôi nằm trên giường, tim đập thình thịch, trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi thầm hy vọng rằng không có chuyện này xảy ra và ngày mai tôi lại có thể vui vẻ đến lớp với cô ấy. Tôi miên man nghĩ về nó, nhớ lại cuốn nhật ký đẫm nước mắt trên vạt áo buồn bã của mình. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng những gia đình hạ lưu lại không hạnh phúc, suốt ngày phải nghe bố mẹ bàn tán. Tôi không thể tin vào những gì mình đang đọc, càng nghĩ về nó, tôi càng trở nên thảm hại. Lúc này, trong đầu tôi hiện lên một hình bóng cô đơn buồn bã trong căn nhà lớn. Tuy nhiên, trong một thời gian dài, tôi nghĩ rằng mình biết tất cả về bệnh phong cùi. Tôi muốn chia sẻ, tôi muốn an ủi và hòa giải với nga. Giờ tôi mới hiểu, tôi biết lep thực sự là một cô gái có cá tính, luôn tự tin và có nghị lực sống. Tôi gặp anh nhiều hàng ngày, nhưng sự tự tin, bản lĩnh và nghị lực tràn đầy nỗi buồn của anh khiến tôi không nhận ra anh nữa. Nhưng tôi vẫn lo lắng, vẫn trách móc, vẫn giận tôi và cô ấy sẽ không bao giờ nói với tôi một lời nào vì tôi đã vô tình xen vào bí mật buồn sâu thẳm trong cô ấy mà tôi đã giấu kín bấy lâu nay. Nói với bất cứ ai những gì trong tâm trí của bạn. Cứ thế, cả đêm, tôi không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi và bị tra tấn.

            Sáng hôm sau, tôi quyết định nói lời xin lỗi với Nga. Tôi đến trường sớm hơn thường lệ và đợi dưới gốc cây cuối con đường nơi chúng tôi từng cùng nhau đến trường. Khi đứng đợi cô ấy, tôi tự nhủ phải lấy hết can đảm để giải thích cho cô ấy hiểu. nga từ từ đến gần tôi, đứng trước mặt tôi với vẻ mặt khác hẳn mọi khi, nhìn tôi lặng lẽ và nghiêm nghị, rồi bỏ đi không một lời chào. Tôi bồn chồn quay đi, không biết phải làm gì. Nhanh chóng chạy đến bên nga, nắm lấy tay nga, nhìn thẳng vào mặt anh và thì thầm:

            – Ha ha! Xin lỗi! Tôi không có ý định làm vậy.

            nga buồn bã nhìn tôi và thì thầm:

            – Những gì bạn đọc được, đừng nói với ai! Giữ bí mật.

            Tôi cười khúc khích:

            – Không sao đâu.

            Rồi cô ấy cười và tôi biết lúc đó cô ấy đã tha thứ cho tôi. Tất cả nỗi buồn ban đầu đã biến mất. Nga và tôi vẫn nói cười vui vẻ như mọi khi.

            Nhìn kìa! Những chú chim đang bay và ca hát trước mắt chúng tôi, và mặt trời dường như ấm áp hơn trước, sưởi ấm chúng tôi và tình bạn thân thiết này. Bây giờ như trêu mấy bông hoa dại bên đường, thổi mãi… thổi mãi. Mọi người.. thích chúc mừng, rất vui vì mình và nga vẫn thân nhau như ngày nào.

            Xem Thêm : Đại từ là gì? Phân loại đại từ và các bài tập vận dụng – HOCMAI

            Trong khi trò chuyện vui vẻ với nga, anh ấy đã suy nghĩ về những điều đó về việc bí mật lật xem nhật ký của cô ấy. Như để nhắc nhở tôi rằng tôi chưa bao giờ quen bạn thân của mình, vẻ bề ngoài không nói lên được phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ sau này phải quan tâm, chia sẻ nhiều hơn, nói chuyện với Nga nhiều hơn để giúp cô ấy vơi đi nỗi cô đơn, tủi thân.

            Tuy đây là một sai lầm nhưng tôi đã rút ra được một bài học quý giá và khó quên cho bản thân: “Không nên xâm phạm đời sống riêng tư của con người. Ai cũng có những bí mật cần che giấu và không nên chia sẻ với người khác”.

            p>

            Hãy kể cho tôi nghe về một lần tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 5

            Tôi và Hoa là bạn thân từ nhỏ và chúng tôi vẫn thân thiết với nhau từ đó đến nay, nhưng đã có lúc tình bạn của chúng tôi suýt tan vỡ vì lỗi lầm đáng tiếc của tôi. Đó là bởi vì tôi đã từng đọc nhật ký của một bông hoa.

            Chuyện xảy ra hơn 1 năm rồi nhưng tôi vẫn coi đó là bài học và không bao giờ muốn lặp lại. Hôm đó, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi đến Hoa Gia chơi và cùng nhau làm bài tập. Thấy tôi đến, Hứa rủ tôi vào phòng chơi rồi xuống nhà lấy nước và trái cây, trong lúc đợi Hứa nhìn thấy trên bàn có một cuốn vở màu xanh rất đẹp, đã phồng lên vì có bút viết. Bên trong, tôi đoán Hứa đang viết khi tôi đến đó. Tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên định mở ra, thoạt đầu tôi chỉ nghĩ chắc là một cuốn sổ ghi công thức toán hay một đoạn văn hay, nhưng khi nhìn đến dòng đầu tiên, tôi mới biết đó là ký hiệu của một cuốn nhật ký. . Tôi đang cố gắng đặt nó xuống vì tôi biết cuốn nhật ký là tài sản cá nhân và không được xem nếu không có sự cho phép của chủ sở hữu. Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi và Hua’er đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, và chúng tôi chưa bao giờ giữ bí mật với nhau, nhất định có những bí mật trong cuốn nhật ký mà tôi không thể nhìn thấy. Không có hoa thì ngắm cũng không sao, có hoa mà muốn đọc nhật ký của em thì chắc anh không từ chối đâu. Vì vậy do dự một hồi, tôi cầm cuốn nhật ký lên mở ra, vừa đọc vừa không nhịn được cười. Haizz, cô gái của tôi đa cảm quá, một cơn gió lại có thể khiến Hoa Nhi suy nghĩ lâu như vậy, mơ mộng như vậy sao? Khi tôi đọc nó, tôi thấy rằng cô ấy đang viết nhật ký mỗi ngày, ngày tháng được viết rất rõ ràng, mỗi ngày là một cảm xúc nhỏ trước một sự kiện, cô ấy cũng thích nhìn thấy người hàng xóm đánh con chó con. Em đành ngậm ngùi nhìn mưa vì màu trời không được tươi. Càng xem, tôi càng không thể nhịn cười trước độ “lãng mạn” của bạn mình mà lâu lâu không biết nói gì. Chợt giật mình nghe tiếng hoa nở ngoài cửa:

            – lan, bạn đang làm gì và tại sao bạn lại xem nhật ký của tôi.

            Tôi loay hoay hồi lâu rồi cũng bật cười:

            – Không có gì, em thấy để trên bàn, em đọc mà giờ mới biết anh “nhạy cảm” đến thế!

            Tôi nói với giọng mỉa mai, không để ý rằng Hoa Nhi đang đỏ mặt vì tức giận. hoa chạy tới giật lấy cuốn sổ trên tay tôi:

            -Lan kỳ quá, Lan đã đọc nhật ký của tôi và cười nhạo tôi, tôi thất vọng về Lan quá, về nhà đi, tôi không muốn chơi với Lan nữa.

            Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi, Lan thút thít. Tôi đi từ ngạc nhiên đến tức giận. Tôi giận dỗi bỏ đi, tôi thấy mình đâu có sai, dù sao trong cuốn sổ ấy chẳng có gì quan trọng, chỉ có tình yêu cỏ cây hoa lá, cho tôi biết tại sao bạn lại tức giận khi bạn cười, ai đọc những dòng như vậy cũng sẽ cười theo. Thế là những ngày sau đó, cả tuần tôi và Hoa không nói câu nào, Hoa vẫn giận, còn tôi thì không nghĩ mình sai. Tôi kể chuyện này với mẹ, mẹ nhẹ nhàng nói:

            – Anh đọc nhật ký của em, vậy là anh sai rồi, bạn tốt cũng cần riêng tư, nếu đổi ngược lại, anh là hoa, là lan, đọc nhật ký của em anh có giận không? Còn nữa, tôi đã nói giữa bạn bè không nên có chuyện gì giấu giếm, nhưng nếu là bạn bè thật sự thì tôi sẽ không cười nhạo những tình cảm hoa mỹ đó, đó là tình cảm cá nhân thực sự, tôi đã động vào, và bạn là thủ phạm.

            Mình nghe mẹ nói vậy mà tự trách bản thân nhiều lắm, ừ sao mình lại cười nhỉ, mình nên hiểu bạn mình nhất, nếu mình không tỏ ra vô lễ với bạn thì có lẽ bạn ấy sẽ không giận bạn đâu. như vậy. Tôi đã rất tệ, tôi quyết định xin lỗi vào ngày hôm sau. Hoa không giận như tôi tưởng đâu, bạn đáp lại tôi bằng một nụ cười thật tươi và nhẹ nhàng, như vậy lời xin lỗi của tôi lúc đó đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn đợi lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn của chúng tôi không những trở lại bình thường mà còn thân thiết hơn trước, kể cho nhau nghe mọi chuyện và tôn trọng quyền riêng tư của nhau.

            Việc xem lại nhật ký đó lần trước đã dạy cho tôi một bài học quý giá về việc tôn trọng quyền riêng tư của người khác và phép màu tuyệt vời của lời xin lỗi, đặc biệt là tình bạn mà chúng ta đã trải qua lần trước. Điều đó gần gũi hơn, sâu sắc hơn.

            Hãy kể về một lần tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 6

            Trong ngăn kéo ký ức của ngày hôm qua, tôi có thể quên nhiều thứ, nhưng tôi không thể quên lần cuối cùng tôi xem trộm nhật ký của ngày mai.

            mai là bạn gái tốt nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ nên tôi biết rất rõ về Tomorrow. Mai xinh và dễ thương: tóc dài đen mượt, miệng chúm chím dễ thương. Mai thông minh, học giỏi và tốt với bạn bè.

            Một lần tôi đến nhà mai mượn sách. Mai tôi bận làm bánh nên tôi sẽ tự đi tìm. Toàn bộ tủ sách khiến tôi choáng váng. Tôi tìm thấy một khe hở nhỏ cạnh giá sách, tò mò lấy ra một cuốn sổ nhỏ và mở ra. Đừng! Tôi vội gấp nó lại và định đặt lại chỗ cũ. Nhưng tôi chần chừ, tôi muốn biết thêm về ngày mai, làm thế nào để ghi nhật ký vào ngày mai? Hai tay tôi không nhịn được mở cuốn sổ ra, không khỏi đưa mắt nhìn nó. Tôi đã cố gắng, nhưng mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm. “Trời ơi! Ngày mai liệu có thế không?” Chợt tôi giật mình, ngày mai hiện ra trước mắt. Tay tôi run run, cuốn nhật ký rơi xuống sàn, tôi đứng đó, bất động, không nói nên lời. Tất cả những gì tôi nhớ là đôi mắt đẫm lệ và đôi môi run rẩy giận dữ của ngày mai. Tôi bỏ chạy mà lòng nặng trĩu…

            Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mai tức giận như vậy. Tôi chạy, chạy, như trốn tránh đôi mắt ấy, tôi muốn khóc. Tôi kinh hoàng, kinh hãi ngày mai cơn thịnh nộ sẽ ập đến với tôi, kinh hoàng về việc mình vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng sầm cửa lại, thở hổn hển rồi ngồi trên ghế tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không thể vượt qua sự tò mò của mình? Tại sao? Tôi ném cả chồng sách xuống đất. Nỗi xấu hổ và ân hận khiến tôi trằn trọc.

            Tôi trằn trọc đêm đó. Tôi hy vọng điều đó không bao giờ xảy ra và chúng ta sẽ đến lớp cùng nhau vào ngày mai. Tôi nghĩ về nó không ngừng, hồi tưởng về cuốn nhật ký đầy nước mắt của bạn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng ngày mai gia đình tôi sẽ không hạnh phúc, và ngày mai tôi sẽ phải nghe bố mẹ cãi nhau cả ngày. Tôi không tin những gì tôi đọc. Càng nghĩ về nó, tôi càng yêu mai hơn. Tôi tưởng tượng một ngày mai cô đơn và buồn bã trong ngôi nhà lớn. Nhưng tôi nghĩ tôi biết rõ Ngày mai. Ngày mai tôi muốn chia sẻ, để an ủi bạn, để hòa giải với bạn. Nhưng ngày mai em vẫn lo, vẫn giận, vẫn giận anh, và anh sẽ không bao giờ nói với em một lời nào nữa, vì ngày mai em cố tình xen vào bí mật buồn giấu kín trong lòng anh. Cứ thế, tôi không khỏi ân hận, dằn vặt suốt đêm…

            Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình. Tôi tự nhủ ngày mai sẽ đến để xin lỗi, nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Tuy nhiên, tôi đã không đạt được mong muốn của mình vì tôi đã không đến lớp vào ngày hôm sau và ngày kia. Do hoàn cảnh riêng của gia đình nên mai này em chuyển về quê học.

            Hy vọng ngày mai gặp lại sẽ có thời gian nói lời xin lỗi với bạn, cũng cầu mong nỗi buồn của ngày mai sẽ nguôi ngoai theo năm tháng. Tôi tin bạn tôi sẽ có một tương lai tươi sáng và rộng mở. Tôi cũng vậy, tôi thề không bao giờ lặp lại lỗi lầm thuở nhỏ.

            Hãy kể về một lần tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 7

            Ai đó đã từng nói: “Nếu bạn đóng cánh cửa với mọi sai lầm, thì bạn cũng sẽ đóng cánh cửa với sự thật.” Đúng vậy, tất cả chúng ta đều phạm sai lầm trong cuộc sống, nhưng những gì chúng ta để lại phía sau là kinh nghiệm quý giá. Tôi cũng đã từng như vậy, tò mò xem trộm nhật ký của bạn. Câu chuyện đó vẫn còn khiến tôi đau đớn cho đến ngày nay, nhưng nó cũng dạy cho tôi một bài học quý giá.

            Đó là ngày cuối cùng của năm lớp 8, cái nắng oi ả và tiếng ve kêu râm ran trong bụi cây gọi mùa hè của chúng tôi về. Giờ giải lao giữa các tiết học, vài người bạn chạy ra sân mở ô che nắng, năm bảy người nói chuyện rôm rả, cười vui vẻ cả một góc trời. Tôi ngồi lơ đãng một chỗ, nhìn ánh nắng vàng chiếu rọi trên từng ngọn cây, thoi thóp trên từng chiếc lá, lòng chợt thấy rạo rực, vì sắp đến kỳ nghỉ hè. Chợt mắt tôi lướt qua chỗ Lan ngồi – cô bạn cùng bàn chạy ra sân nhảy dây với đám bạn. Lan là một cô gái vui vẻ, thích cười, tính cách hài hước và thật thà luôn mang lại nụ cười cho người khác. Bạn bè rất đáng quý, nhất định phải ở trong lòng mỗi người, hi vọng có thể luôn vui vẻ như cô ấy. Oa, hình như… Trong ngăn bàn của cô ấy có thứ đẹp như vậy? Tôi rướn người nhìn vật nhỏ xinh đang lấp ló trong ngăn kéo. Một cuốn sổ nhỏ!

            Tôi ngồi im mà không sao xóa đi sự tò mò trong lòng. Cuốn sách đó nói gì? Có phải đó là vở toán mà Lan Chang đã nói không? Tôi ra khỏi chỗ ngồi và nhìn xung quanh. Tôi là người duy nhất trong lớp, và nếu tôi lấy cuốn sổ của mình ra, sẽ không ai biết. Nhưng Ran ở bên ngoài.. Sự tò mò của tôi lại quay trở lại, nhưng thật tệ khi nhìn trộm cuốn sổ của một ai đó như thế này.. như tôi. Cuối cùng, tôi đứng dậy, với lấy cuốn sổ, mở ra và đọc. Không, đó không phải là một cuốn sách toán học, đó là nhật ký của Lan! Mồ hôi bắt đầu chảy dài trên mặt tôi. Tôi sững người trước câu nói của Lan. Hóa ra nhà lan lại nghèo khó đến vậy. Hóa ra đằng sau khuôn mặt tươi cười ấy là sự quan tâm của người chị, bố mẹ ốm đau liên miên, em còn nhỏ. Hóa ra chúng tôi chỉ thấy Lan hạnh phúc chứ đâu biết rằng cô ấy đang phải chịu áp lực như thế nào…

            “Chuẩn bị…tùng…Tong”. Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi kết thúc kéo tôi về với thực tại. Tôi nhanh chóng đặt cuốn sổ lại chỗ cũ và ngồi xuống chỗ của mình. Tôi không thể tập trung trong cả tiếng đồng hồ vì sự xấu hổ bao quanh tôi. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng tôi. Trước giờ tôi rất ghét ai động đến chuyện riêng tư, nhưng tôi mở nhật ký của Lan ra đọc! Tôi không hiểu tại sao tôi lại làm điều này nữa. Lan không cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

            -Này, anh sao thế, sao suốt ngày lơ ngơ thế?

            -À…không…không có gì.

            Đã mấy ngày trôi qua, Lan vẫn tươi cười đùa giỡn như thường. Có thể cô ấy không biết rằng tôi rất nhớ cuốn nhật ký của cô ấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi luôn áy náy. Cho đến một ngày, thu hết can đảm, tôi đồng ý nằm lan ra một góc. Tôi quyết định xin lỗi Lan vì những gì tôi đã làm…

            – Anh mời tôi đến đây có vấn đề gì không? – Lan hỏi tôi.

            -Tôi…tôi có chuyện…muốn nói… -Tôi lắp bắp.

            -Nói gì thì nói đi, đỏ mặt rồi kìa-Lan cười

            – Anh…thực ra…tuần trước…anh vô tình nhìn trộm cuốn nhật ký của em trong ngăn kéo. Cuốn sách này quá đẹp, tôi không cố ý. Xin lỗi…

            Lan bỗng im bặt. Tôi nhắm mắt chờ nàng nổi trận cuồng phong. Lan sững người một lúc rồi nói:

            – Vậy là anh biết tất cả những chuyện này?

            Tôi im lặng.

            -Thật ra gia đình tôi cũng không ai biết cả. Nhưng điều đó không quan trọng, anh ấy đã cảm thấy rằng đó là lỗi của mình. Tôi chỉ muốn ai đó hiểu tôi. Có xui xẻo thì cũng có may mắn.

            – Vậy là em tha thứ cho anh?

            – Tất nhiên rồi.

            Trái tim tôi vỡ òa vì sung sướng. Lan đã tha thứ cho tôi và tôi hiểu hoàn cảnh của cô ấy. Tôi nghĩ mình phải làm gì đó để giúp Lan. Kể từ đó, mỗi khi buồn, tôi thường tìm cách giúp đỡ cô ấy. Chúng tôi đã thân thiết kể từ đó…

            Vậy đó, đây là một kỉ niệm khó quên trong quãng đời cấp 2 của tôi. Tôi chợt nhận ra rằng điều quan trọng không phải là bạn mắc phải lỗi lầm gì mà là cách bạn giải quyết và sửa chữa nó như thế nào. Giờ đây, những vấp ngã mà bạn gặp phải đã biến thành những bài học quý giá giúp bạn trưởng thành hơn trên mỗi con đường mình đi.

            Hãy kể cho tôi nghe về một lần tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 8

            Đời người chắc hẳn ai cũng từng trải qua những kỉ niệm khó quên. Đó có thể là những kỷ niệm vui, có thể là những kỷ niệm buồn nhưng tất cả đều in sâu trong ký ức. Với tôi, đó cũng là lúc tôi xem trộm nhật ký của bạn. Kỷ niệm đó đã dạy cho tôi một bài học khó quên.

            Tôi vẫn nhớ đó là một buổi chiều thứ bảy đẹp trời. Như thường lệ, tôi và các bạn đến nhà Tuying học. Tú anh là người bạn thân nhất của tôi từ khi chúng tôi vào lớp một. Ngày đầu tiên đi học, vì còn bỡ ngỡ với mọi thứ nên khi nhìn thấy mẹ về, tôi đã bật khóc. Lúc đó Tuying đến gặp tôi, động viên tôi, và đưa tôi đến chiếc ghế trống bên cạnh bạn. Kể từ đó, chúng tôi trở thành đôi bạn tri kỉ tay trong tay, hai đứa thường đến nhà nhau học và trò chuyện. Gia cảnh của Du Ying không khá giả, mẹ mất sớm, cha ốm nặng nên anh chỉ có thể kiếm sống bằng cách mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Vất vả là vậy nhưng Tuying học giỏi, ngoan ngoãn và hiếu thảo. Bạn đã nhận một số công việc lặt vặt để có thể giúp đỡ cha mình. Đây là lý do tại sao tôi luôn thích và ngưỡng mộ các con của mình.

            Hôm đó, bố bạn ra ngoài, hai bạn cùng nhau làm bài tập. anh phải đi đến cửa hàng để giúp bố và tôi ở trong phòng để hoàn thành bài tập về nhà của tôi. Làm xong bài tập toán, em dừng lại nhặt sách trên giá lên đọc thì bất ngờ có một cuốn sổ nhỏ rơi xuống. Một cuốn sổ có hình nhân vật hoạt hình Totoro mà bạn yêu thích và có khóa số nên mình đoán đó là nhật ký. Tôi hơi ngạc nhiên và hơi khó chịu vì bạn có điều gì đó muốn che giấu. Tuy nhiên, tôi vẫn định đặt cuốn sổ trở lại vị trí ban đầu, bởi vì tôi cảm thấy như mọi người đều có những bí mật mà họ không thể nói ra, và vì bạn là bạn thân nhất của tôi nên tôi cần tôn trọng quyền riêng tư của cô ấy. Nhưng sự tò mò và ích kỷ của tôi đã khiến tôi làm điều sai trái. Tôi tự nghĩ: “Mình sẽ thử mở nó. Nếu không được, mình sẽ đặt nó trở lại chỗ cũ, và mình sẽ chỉ đọc vài trang nếu có thể. Dù sao, mình đã nói với bạn rồi, Đi làm cần thời gian, nhất định sẽ không vào nhà sớm như vậy.” Nghĩ nghĩ, tôi bắt đầu mở thử cuốn sổ. Đầu tiên tôi đã thử sinh nhật của bạn, sau đó là sinh nhật của bố mẹ bạn, nhưng không được. “Hôm nay là sinh nhật mình sao? Chắc là không, cả bố và mẹ cô ấy đều không có ngày sinh nhật phù hợp.” Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn cố gắng. Thật ngạc nhiên, số ngày sinh của tôi đã chính xác :

            – Anh dễ thương quá – cô cười tự nhủ.

            Tôi bắt đầu lật qua các trang. Tôi thề với bản thân mình rằng tôi chỉ đọc vài trang, nhưng những bàn tay chết tiệt đó đã lật trang.

            – Chuyện lớp, chuyện trường, chuyện cô kể – tôi nghĩ.

            Nhưng rồi tay tôi bất giác dừng lại trên một bài báo từ năm tháng trước. Hàng trên cùng có cùng ngày với tất cả các bài đăng khác.

            “Ngày 30 tháng 1 năm 2012”

            Hôm nay bố mua cho em một chiếc xe đạp. Đó là một chiếc xe cũ, nhưng nó quý giá với tôi. Tôi biết bố tôi đã nói dối tôi, ông ấy đã ra ngoài, nhưng thực ra ông ấy là một người khuân vác. Công việc cực nhọc nên mỗi lần về đến nhà, mặt bố tôi tái nhợt. Thỉnh thoảng, tình trạng lại tái phát khiến tôi đau bụng liên tục. Mỗi khi điều này xảy ra, tôi yêu bố tôi rất nhiều. Tôi sẽ nói với bố tôi rằng tôi đã biết ông ấy đang làm gì khi ông ấy đi làm. Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm, nói ra sợ bố buồn. Chiếc xe đạp bố mua cho tôi có lẽ là đồng lương đầu tiên của bố. Bố sợ con gái nhỏ không giỏi bằng bạn nên luôn dùng tất cả những gì mình có để bù đắp cho con. Nhưng bố ơi, bố là đứa bé trong cuộc đời con. Anh không muốn gì cả, chỉ cần em luôn ở bên anh, để anh yêu em và đền đáp em, thế là đủ”

            Sống mũi tôi đau nhói, nước mắt vô tình chảy dài trên má. Tôi thấy bạn đáng yêu biết bao và vô cùng cảm động trước tình yêu của bạn dành cho cha mình. bạn không may mắn như những người khác nhưng bạn luôn lạc quan và vui vẻ. Chúng ta ở bên nhau chín năm mà anh không nỡ, không ngờ em lại là người sâu sắc như vậy. Em nên ở bên anh nhiều hơn và chia sẻ với anh nhiều hơn. Tôi cũng xấu hổ vì sống trong gia đình khá giả mà không biết chịu khó làm lụng, chỉ biết chiều theo sở thích của bố mẹ. Tôi nằng nặc đòi bố mua cho chiếc xe đạp để tôi đi chơi với bạn bè, không nghĩ rằng bố tôi làm việc vất vả vì đồng tiền khó kiếm.

            Tôi lật sang trang tiếp theo

            “Ngày 12 tháng 2 năm 2012”

            Hôm nay tôi nhận được tháng lương đầu tiên và tôi đã mua cho bố tôi một chiếc áo sơ mi mới. Bố vui nhưng trong nụ cười của bố lại có nước mắt. Người cha ôm lấy mình, nghẹn ngào nói: “Tôi rất biết ơn con gái của mình, và tôi muốn xin lỗi con vì đã không cho con tất cả những gì con muốn”. Một ngày nọ, tôi đã nói với bố tôi những gì tôi đang nghĩ và làm thế nào tôi biết ông ấy đang ngăn cản tôi đi làm. Bố hứa sẽ không đến đó nữa và sẽ luôn ở bên cạnh cô con gái nhỏ của mình. Thật là một ngày tuyệt vời ngày hôm nay. “

            Càng đọc, tôi càng cảm động trước câu chuyện của hai cha con, càng thấy thương cha. Tôi không thể ngừng khóc, nghĩ về những ngày mà cha tôi buồn. Rồi Tú phản xạ vào phòng, còn tôi lao đến bên bạn, gục đầu vào vai bạn mà khóc.

            – Xin lỗi, xin lỗi.

            Nhìn cuốn sách mở trên bàn, chắc bạn hiểu điều gì:

            – Không sao đâu, đừng khóc.

            -Tôi cảm thấy xấu hổ. Càng nhớ em, tôi càng hối hận về những gì mình đã làm. Con cảm thấy có lỗi với bố và con cũng yêu bố.

            Đồ Ưng khẽ cười;

            -Làm sai thì phải chuộc lỗi, khóc như thế này không phải là kiểu con gái mạnh mẽ mà tôi biết. đúng?

            Tôi lau nước mắt và nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tuying:

            – Bạn là một người bạn tốt của tôi, và bạn đã giúp tôi hiểu được nhiều bài học quý giá trong cuộc sống. Bạn có hứa sẽ là bạn mãi mãi của tôi không?

            – Anh hứa.

            Câu chuyện này đã qua lâu rồi. Tuy bây giờ học hai trường khác nhau nhưng chúng em vẫn giữ liên lạc và liên lạc thường xuyên. Kỷ niệm về lần xem trộm cuốn nhật ký sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi bởi nó đã giúp tôi nhận ra nhiều giá trị quý giá trong cuộc đời.

            Hãy kể về một lần tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 9

            Ở đời không ai không mắc sai lầm. Với sự ngây thơ của cái thuở 14 tuổi, vì tò mò, vì một cuốn nhật ký mà làm cho người bạn thân nhất của mình buồn.

            Mùa hè – mùa tựu trường bắt đầu bằng tiếng đàn của các nhạc công. Cây sung nở hoa đỏ rực như một cây nấm khổng lồ. Tôi lớn lên chạy đến nhà đứa bạn thân để rủ nó đi chơi với tôi. Vừa bước vào cửa đã hét lên:

            – Ngọc! Hãy chơi cái này! Có gì sai khi đi nghỉ và ở nhà mọi lúc?

            mẹ Ngọc từ trong nhà đi ra, tươi cười nói với giọng giễu cợt:

            – Cô này lúc nào cũng nhanh. Ngọc mua cho cô ấy ít rau, sau đó tôi sẽ đợi bạn trong phòng.

            Tôi ngoan ngoãn chạy vào phòng trang sức. Phòng của anh ấy luôn sạch sẽ và ngăn nắp, không giống như của tôi. Bản chất tôi là người tò mò, vì vậy tôi phải xem xét nó và xem có gì thú vị không.

            Chợt nhìn thấy cái gì đó màu hồng trên giá sách bằng ngọc phủ kín sách giáo khoa. Tôi lấy cuốn sổ bí mật ra và ngạc nhiên khi thấy đó là một cuốn nhật ký. Ngọc là một đứa ít nói, ít nói, nhưng tôi biết mọi thứ về cô ấy. Tại sao anh ấy không nói với tôi về nó? Tôi cũng biết đọc nhật ký là không tốt, nhưng tôi tò mò không biết nó nói gì về tôi. Mở trang đầu ra với văn bản gọn gàng màu ngọc bích

            ngày…tháng: Hôm nay tôi không vui vì tôi tức giận vô cớ, vì vậy đừng nghe tôi giải thích. Mong lần sau bạn bình tĩnh lại

            Đọc xong cảm thấy mặt hơi nóng, trước mặt không nói thời gian mà nói sau lưng? Tôi chuyển sang trang tiếp theo

            Ngày…tháng

            Huyền là một chàng trai vui vẻ và luôn quan tâm đến mọi người. Mọi người yêu bạn. Tôi ghen tị với bạn rất nhiều

            <3<3 Ngọc vội chộp lấy cuốn nhật ký và nói với tôi trong nước mắt;

            – Tại sao bạn muốn đọc nhật ký của tôi?

            Ngượng nhưng vẫn muốn cãi :

            – Anh.. Anh vừa đọc những gì em nói về anh.. ai ngờ em lại nói xấu anh. Bạn có coi tôi là bạn không?

            ngoc vẫn đang khóc:

            Xem Thêm : Lãnh thổ quốc gia là gì? Các bộ phận cấu thành lãnh thổ quốc gia?

            – Anh cũng.. muốn.. muốn nói chuyện với em, nhưng em không nghe. Mình nghĩ thế thôi, mình không có ý nói xấu bạn

            Bây giờ tôi nhớ rằng mỗi lần Yu thuyết phục tôi, tôi chỉ tức giận và quên mất tâm trạng của Yu. Tôi hối hận lắm, ôm Yu mà nước mắt lưng tròng;

            -Xin lỗi. Tôi đã sai. Xin lỗi Yu. Yu nhanh chóng lau nước mắt và gật đầu. Rồi hai người nhìn nhau cười

            Qua câu chuyện của mình, tôi biết được rằng việc đọc nhật ký của bạn là xâm phạm quyền riêng tư, điều mà tôi rất tiếc cho đến ngày nay. Nhưng cũng nhờ cơ duyên đó mà tình bạn giữa tôi và ngọc ngày càng trở nên ăn ý, tình bạn được xây dựng trên lâu đài của lòng tin.

            Hãy kể về một lần tôi nhìn thấy nhật ký của bạn – ví dụ 10

            Trong quá trình trưởng thành, chúng ta sẽ quên đi một số điều, trân trọng một số điều và mỉm cười khi nhớ về chúng. Nhưng với tôi, trong ký ức này, khi nghĩ lại một điều tôi cảm thấy xấu hổ cho mình và cho cô ấy. Đó là khi tôi xem trộm nhật ký của Lan Ying, Lan Ying là bạn thân của tôi suốt 4 năm cấp ba. Chính “lỗi lầm ngu ngốc” này mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn ân hận.

            Em và Lan An học cùng lớp, ngồi cùng bàn, cùng đi học, cùng làm mọi việc. Các bạn cùng lớp của tôi cũng nói rằng chúng tôi đi cùng nhau. Mọi thứ vẫn diễn ra trong lặng lẽ, chúng tôi đến trường, vui chơi và học tập hàng ngày. Những lúc rảnh rỗi, chúng lại đạp xe qua nhà nhau chơi, có khi rủ nhau đi hái trộm xoài nhà chú hàng xóm. Có rất nhiều điều khiến tôi nhớ lại và mỉm cười vì nó quá tốt.

            Nhưng chỉ một lần thôi, và lần đó khiến tôi đỏ mặt xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Đó là đầu năm lớp tám, và hai năm sau, hành vi sai trái của tôi vẫn còn in đậm trong trí nhớ của tôi.

            Anh ấy có một cuốn nhật ký màu chàm rất đẹp và ấn tượng. Chúng ta đều biết rằng mỗi người đều có một cuốn nhật ký, nhưng không ai có thể xem nhật ký của nhau. Ngay cả những người bạn tốt cũng không thể xem nó. Vì ai cũng có nhiều chuyện riêng tư, chuyện không thể kể cùng bạn bè, nhật ký chính là người bạn tâm sự của bạn.

            Nhưng hôm đó, tôi không kìm được tò mò đã xem trộm nhật ký của Lan An. Hôm đó tôi có tiết thể dục và tôi bị đau bụng nên không đến phòng tập. Ngồi một mình trong phòng ngơ ngác, tôi không kìm được sự tò mò. Tôi thấy cuốn nhật ký của Ran mà bạn để trên bàn, tôi không muốn xem cuốn nhật ký của cô ấy, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại làm một việc đáng trách như vậy.

            Tôi kiểm tra xem có ai ngoài cửa sổ không, rồi tôi mở ra, lật hết trang này đến trang khác, không dám nhìn vào, cứ thế mà đi. Hành vi đó của tôi giống như một tên trộm, sợ bị người khác bắt gặp. Nhưng cũng đúng là tôi không khác gì một tên trộm đọc được suy nghĩ của mọi người mà không được họ cho phép.

            Mặc dù tôi chưa đọc bất cứ thứ gì, nhưng tôi không nghĩ mình nên làm những việc như thế này. Vừa lật giở nhật ký của Lan An, tôi đã thấy hối hận. Có lẽ nếu biết điều này, anh ấy sẽ rất buồn và thất vọng về tôi.

            Chỉ một lần từ năm lớp 8, nhìn trộm nhật ký của một người bạn tốt, đến bây giờ tôi không dám nhắc lại. Bởi vì mỗi khi tôi nghĩ đến hành động đó, tôi cảm thấy rằng mình không thể làm được. Nếu bạn cứ xem trộm nhật ký của người khác, chẳng khác nào bạn là một tên trộm, và kẻ trộm là xấu, và không còn ai yêu bạn nữa.

            Từ đó tôi rút ra cho mình một bài học. Có một số việc không biết còn hơn không biết, quá tò mò cũng không phải chuyện tốt. Họ không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của người khác cho mình, chắc đó là điều họ muốn giấu kín trong lòng.

            Hãy kể về cảnh tôi nhìn thấy mô hình nhật ký 11 của bạn

            Em vốn là học sinh giỏi lớp 9a. Thầy cô và bạn bè rất yêu quý và kính trọng tôi. Cuộc sống là tốt và vui vẻ. Tôi rất vui khi được đến trường mỗi ngày. Tôi nghĩ nó quan trọng đối với tất cả mọi người.

            Nếu không có tinh thần trong lớp học của tôi, mọi thứ sẽ không thay đổi. Anh ấy học tất cả các môn học và xuất sắc ở mỗi môn học. Trước đây, tôi học giỏi tất cả các môn nên được bạn bè và thầy cô đánh giá cao. Bây giờ mọi người vây quanh nó và quên mất tôi. Đúng vậy, vì nó học giỏi, xinh xắn, dễ thương và đặc biệt rất khiêm tốn, ham giúp đỡ bạn bè. Khác với tôi ngày xưa, nhờ tình thương của thầy cô, bạn bè mà đôi khi tôi quá yếu đuối. Nhưng trong thâm tâm, tôi không bao giờ hiểu được điều đó. Tôi chỉ giận linh vì nó chiếm chỗ ưu tiên của tôi trong lòng thầy cô bạn bè. Lúc đó, tôi tự nghĩ: “Có con tự nhiên xuất hiện thật phiền phức. Từ khi nó ra đời, mình trở nên thừa thãi. Mọi người quên mất mình rồi. Ước gì… mong… nó biến mất?”.

            Lúc đó tôi thấy cũng lạ, cậu ấy không bao giờ giả vờ “tôi ở đây”, luôn học hành chăm chỉ, hiếm khi đi chơi với bạn bè trong giờ ra chơi. Anh ấy càng ngoan ngoãn, tôi càng ghen tị với anh ấy. Một lần tôi không giải được một bài toán, và khi bạn tôi bảo tôi hỏi Ling, tôi bĩu môi quay ra ngoài lẩm bẩm: “Ai hỏi thì cứ giả vờ ngoan đi”.

            Sáng hôm ấy, tôi đang lững thững đi bộ trên đường đến lớp, chợt nghĩ: “Trời ơi, hôm nay mình trực mà quên mất”. Tôi đạp xe đến trường và chạy ngay đến lớp. Lạ một điều là lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế đã được sắp xếp ngay ngắn, Linh nhìn tôi cười thân thiện: “Em đến sớm, anh đến trực thay em.” Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn. bạn, quay người bước thẳng ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Mình lại giả vờ chăm chỉ ngoan ngoãn để mọi người khen. Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ kết thúc học kỳ thứ i trong hai ngày nữa.

            Vẫn đến lớp như mọi ngày, hôm nay có việc phải làm, các bạn nữ trong lớp đều ngồi chật chỗ của Linh. Tôi không biết họ đang làm gì, hình như họ đang xem một thứ gì đó rất tối mật. Tôi quan sát thấy rằng tinh thần không có ở đó. Cui nhìn thấy tôi và cười tinh nghịch. Anh rủ các cô gái giở trò và rủ Linh ra ngoài để xem trộm nhật ký của Linh. Tôi không thích những trò chơi con gái kiểu này. Tôi thầm nghĩ: “Họ chơi trò này với tinh thần của họ, ác thật, nhưng họ đối xử với nhau như vậy thì họ là bạn bè gì? Chắc khó biết lắm. Mình có nên ngăn cản họ không? Không sao. Ai nói thật là hợm hĩnh, thì có ích lợi gì chứ? Tất cả chúng ta hãy coi như chúng ta từ đây mà đến!” Nghĩ đến đây tôi rất vui, nhưng trong lòng cũng có chút gì đó tàn nhẫn. Nhưng sự ích kỷ, hả hê khi thấy “kẻ thù” của mình gặp khó khăn đã làm lu mờ những suy nghĩ lạc quan, tích cực của tôi.

            Họ đã ra ngoài sau khi đọc nó, và tôi là người duy nhất trong lớp. “Ta không khỏi tò mò: “Ta cũng không biết tiểu yêu tinh kia viết cái gì, hẳn là cũng không thích ta đi?” Tôi có nên xem nó không? Không, xem trộm nhật ký của người khác là không tốt. Nhưng ai biết sợ ở đâu? Bây giờ cả lớp ra ngoài chơi. Ngoài ra, tôi cũng muốn biết thế giới linh hồn nghĩ gì về tôi? “Thật khó để có câu trả lời. Tôi đã quyết định nhanh chóng.

            Tôi cầm cuốn nhật ký lên và lật xem.

            “Tình hình vẫn không thay đổi, các bạn trong lớp vẫn thích tôi, nhưng bạn Pink có vẻ hơi không hài lòng. Bạn ấy không hiểu tôi, nhưng tôi sẽ không trách bạn ấy vì những gì bạn ấy đã làm. Có thể bạn ấy hiểu lầm tôi hay sao đó , để tỏ thái độ không thân thiện như vậy với tôi. Tôi cũng yêu bạn. Bạn ấy là một học sinh ngoan hiền, tính tình thẳng thắn. Tôi chỉ muốn các bạn cùng lớp chơi với nhau, vô tư và giúp đỡ nhau học tập. Tôi tin là có Một Một ngày không xa, Pink sẽ hiểu tôi, và tôi yêu cô ấy rất nhiều. Có lẽ cuối học kỳ, tôi sẽ chuyển trường,…” Tôi thực sự bối rối khi đọc đến câu này. “Chúa ơi, vậy là tôi đã sai về Lingling bấy lâu nay sao? Nó không tệ như tôi nghĩ. Tôi thực sự là thủ phạm. Chúa ơi, tôi xin lỗi. Phải thừa nhận rằng, sự ích kỷ khiến con người trở nên tồi tệ hơn. Cảm ơn vì đã thức tỉnh tôi .”

            linh cũng viết nhiều về chuyện học hành, bạn bè, trường lớp, v.v. Cuối cùng mình rất xin lỗi và thái độ của mình với linh. Tôi sẽ xuống địa ngục và xin lỗi bạn vì những gì đã xảy ra. Chúng tôi hy vọng bạn sẽ ở lại và học tập với chúng tôi.

            Hãy kể cho tôi về cảnh tôi nhìn thấy mô hình nhật ký 12 của bạn

            Tuấn là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, kể cho nhau nghe mọi chuyện, chia sẻ vui buồn. Tôi cứ nghĩ cả hai không có gì phải giấu giếm, nhưng vì cuốn nhật ký của Tuấn và sự ngu ngốc của tôi mà xảy ra chuyện.

            Hôm đó, cũng như bao lần khác, Tuấn mời tôi đến nhà chơi. Lên đến phòng, Tuấn nói: “Xin phép lịch sự, tôi xuống nhà gọt hoa quả trước rồi lên nhé!”. Khi cả nhóm xuống nhà làm việc, tôi đến tủ sách của nhóm để tìm truyện đọc. Chợt, đôi mắt dò dẫm của tôi dừng lại ở gáy cuốn sổ có dòng chữ: “Nhật ký của tôi”. Hình như đây là nhật ký của Tuấn – Tôi thầm nghĩ – Mình sẽ thử đọc xem mình có nhầm về bạn thân không nhé! Tôi nhanh chóng lấy cuốn sách ra. Tôi lặng lẽ đóng cửa trung đoàn, mở cuốn nhật ký ra đọc.

            Ngay trang đầu tiên, Tuấn viết: “Hôm nay chọc Hoàng Sơn với Thuỳ Dương thấy hơi hăng quá. Cứ tưởng làm 2 đứa ngại. Tội nghiệp 2 đứa nó! Em bảo nó bỏ cái trò này đi”. game’ ‘Ồ vậy Tuấn không đồng ý với tôi nhưng khi tôi ở trong lớp, anh ấy đã tham gia và tôi nghĩ rằng anh ấy rất thích nó. Tôi lật vài trang tiếp theo và tất cả các bình luận đều ở trên người tôi. Tôi biết đêm qua rằng binh phải đến dạy kèm đến khuya, thế là anh ấy nhắc bài học, rồi “Tôi nghĩ cậu ấy nên sửa tính năng này để có thể hòa nhập với mọi người. “Phải, tôi nghĩ tôi thích Tiểu Nguyệt hay gì đó, nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ cười chết anh ấy mất.” Tôi đang đọc bình luận của mình, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng lách cách ngoài cửa, tôi vội vàng đặt cuốn sách lên giá. , đung đưa chân ngồi trên giường. Cười sung sướng, Tuấn Tuấn rụt rè đặt khay bánh xuống giường:

            – Uh, anh có chuyện muốn nói với em. Thật là một điều tế nhị, tôi nghĩ rằng tôi…

            – Tôi ngắt lời:

            -Bạn có thích mặt trăng không?

            Tuấn sững sờ. Tôi ngập ngừng: “Không chết! Nếu nó biết tôi đọc nhật ký thì hết.” Tôi vội chuyển sang chủ đề khác:

            – Thôi, chuyện tế nhị như vậy thì em cũng không nên gượng ép nói ra. Bạn mua mấy truyện này ở đâu vậy!

            Tuấn bẽn lẽn trả lời tôi, cả buổi chiều giữa tôi và Tuấn dường như lẫn lộn trong mơ hồ và nghi ngờ. Anh ấy luôn nghi ngờ và thận trọng. Và em rất băn khoăn vì sợ anh biết sự thật. Nhưng thật dễ dàng để tự hào về nó. Khi tin tức được đưa ra, anh ấy thậm chí không thể nhìn tôi. Tôi nghĩ như vậy trước khi nói để tránh những câu hỏi vặn vẹo của anh ấy về những gì tôi đã làm trong phòng anh ấy trước đó.

            Khi chúng tôi rời Tuanjia, trời đã tối. Tôi cũng chợt thấy lòng mình u tối đến lạ. Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này: đọc nhật ký của người khác, thật là xấu hổ. Nhưng người bạn thân nhất của anh ấy. Nếu bị lộ ra ngoài sẽ không ai tin tôi, người ta sẽ nghĩ tôi là một người chuyên bới móc đời tư của người khác để mua vui. Cả đêm đó, tôi như người mất hồn, nói đi nói lại, suy nghĩ, nghiên cứu, không nói một lời nào. Câu chuyện buổi sáng ám ảnh tôi suốt đêm. Mãi đến khi gần đi ngủ, tôi mới trấn tĩnh lại và nghĩ ra cách giải quyết: “Nếu không đọc nhật ký của Tuấn thì chắc giờ này tôi đã ngủ quên mất rồi, càng nghĩ càng thấy xấu hổ. . Mình nghĩ đó là bạn của bạn. Giữa bạn bè không có chuyện gì có thể giấu giếm được nhưng cũng cần tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Mình đã sai nhưng đọc xong nhật ký của Tuấn thì mình biết mình có khuyết điểm gì. Nếu mình muốn sửa cho Tuấn , anh ấy chắc sợ nói ra, nhưng nếu nói ra toàn bộ sự thật, anh ấy sẽ rất tức giận, tôi rất tức giận, nếu anh ấy không nói ra, lương tâm của anh ấy sẽ bị tổn thương, bây giờ anh ấy phải ngủ để thức dậy .Cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ, trong lòng vẫn lo lắng về thái độ nhận lời tỏ tình của Tuấn nhưng lòng tôi cũng thanh thản nhẹ nhõm.

            Hôm sau gặp Tuấn, tôi mới nói thật. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Tuấn đã tha thứ cho tôi và hai chúng tôi lại thân thiết như ngày nào. Tôi cũng rút ra được một bài học: giữa hai người bạn, lòng tin là bảo đảm cho tình bạn lâu dài. Trộm cuốn nhật ký một lần là đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đáng xấu hổ đó nữa.

            Hãy kể về cảnh tôi nhìn thấy mô hình nhật ký 13 của bạn

            Tôi thực sự không bao giờ có thể quên được những điều sai trái mà tôi đã làm với bạn bè mình. Đây là cách tôi đọc nhật ký của Mai Chi.

            Tôi và Mai Chi là bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ, biết hết sở thích, sở thích của nhau, quan trọng là chúng tôi rất hợp nhau. Mai Chi là một cô gái mũm mĩm, rất xinh đẹp, mái tóc đen dài buộc hai bên, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng lúc nào cũng cười trông rất duyên dáng. Maggie đang học rất tốt ở trường, và trong lớp, bạn là học sinh phụ được yêu quý.

            Tôi không thể quên một lần tôi về nhà mượn cuốn “Study Hard”, lúc đó tôi đang bận làm bánh, nên tôi để trên kệ sách ở Maichi tìm. Ồ! Phải thừa nhận rằng, con người sách có khác, và một tủ sách hẳn khiến tôi hoa mắt và không thể tìm thấy những cuốn sách mình cần. Lúc đó tôi phát hiện cạnh giá sách có một khe hở nhỏ, trong đó có một cuốn sách nhỏ màu hồng, rất đẹp. Tôi đã xem cuốn sổ này nhiều lần, nhưng Mai Chi thường giữ nó cẩn thận và không bao giờ cho ai xem. Sau đó, tôi thấy từ “nhật ký” được viết ở bên ngoài cuốn sổ. Tôi thực sự tò mò vì tôi biết rằng nhật ký là những sự kiện, tâm sự hay những lời khó nói mà mọi người thường ghi lại trong ngày. Tôi thầm nghĩ, tất cả những bí mật của Mai Chi sẽ được gói gọn trong cuốn sách này. Nhưng lý trí đã ngăn tôi lại, vì đọc nhật ký là thấy sai, là trách.

            Tôi cũng bỏ qua phần nhật ký này, nhưng tôi rất tò mò, vì tôi muốn biết thêm về Mai Chi và Mai Chi viết nhật ký như thế nào? Tôi không nhịn được đưa tay tiếp tục mở cuốn sổ ra, thật sự không kìm được mà trợn mắt nhìn. Lúc đó tôi làm việc rất chăm chỉ nhưng mắt vẫn dán chặt vào cuốn nhật ký. Tôi thốt lên: “Trời ơi! Đời bạn tôi là thế này sao?” Tôi chợt sửng sốt, đúng lúc đó thì Mai Chi hiện ra trước mặt tôi. Thực sự tay tôi run lẩy bẩy, cuốn nhật ký rơi xuống đất, tôi đứng đó bất động không nói được lời nào. Lúc đó, tôi nhìn thẳng vào Mai Chi, và chỉ nhớ Mai Chi đôi mắt ngấn lệ, đôi môi run run đầy giận dữ. Ồ! Thực ra lúc đó tôi biết mình đã sai và rất hối hận.

            Tôi rất thân với Mai Chi từ nhỏ và đây là lần đầu tiên tôi thấy Mai Chi giận dữ như vậy. Tôi không dám nói một lời nào, tôi chạy, như trốn tránh đôi mắt ấy, và tôi chỉ muốn khóc. Tôi vô cùng sợ hãi, kinh hãi trước cơn giận dữ sẽ ập đến với mình, kinh hoàng về những gì tôi vừa làm sai một cách khủng khiếp. Vừa chạy về nhà, tôi đóng sầm cửa phòng lại, tôi thở hổn hển ngồi trên ghế, tôi tự trách mình, tại sao tôi lại làm như vậy? Làm sao người ta có thể không vượt qua sự tò mò của mình và lật giở cuốn nhật ký—chuyện riêng tư của mỗi người. Điều này khiến tôi rất ân hận và băn khoăn.

            Trằn trọc suốt đêm. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng điều đó không bao giờ xảy ra và chúng tôi có thể đến lớp cùng nhau vào ngày mai. Tôi không thể tự mình hoàn thành nó và tôi vẫn nghĩ về những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn khi đó. Thực sự, làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng ngày mai gia đình sẽ không hạnh phúc, và ngày mai sẽ buồn biết bao khi nghe bố mẹ cãi nhau cả ngày. Mỗi ngày, cô ấy là một cô bé dường như luôn nở nụ cười trên khuôn mặt, nhưng cô ấy không phải vậy. Chính tôi cũng không tin những gì mình đọc. Trên thực tế, bây giờ tôi càng nghĩ về nó, tôi càng thích nó. Chính tôi cũng đã mường tượng ra cảnh cô quạnh, buồn tủi ngày mai trong ngôi nhà rộng lớn ấy. Tôi tự trách mình luôn nghĩ mình là người hiểu rất rõ Mai Chi nên mới buồn.

            Cho đến sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, thay vì đợi đến ngày mai như thường lệ. Hôm nay đến sớm, chờ gặp Mai Chi và nói lời xin lỗi. Khi tôi gặp Mai Chi, tôi lẩm bẩm xin lỗi bạn không biết nói gì, Mai Chi ôm tôi và nói: “Mình là bạn tốt, lần sau bạn không được như vậy nữa, mình sẽ làm lại cho bõ tức”. . Tôi rất vui! Tôi mừng là mai chi không giận tôi, nhưng tôi nhất định sẽ không quên lỗi lầm lần này với người bạn thân của mình.

            Hãy kể về cảnh tôi nhìn thấy mô hình nhật ký 14 của bạn

            Mỗi chúng ta không phải là thánh nhân, cũng không phải là vĩ nhân có thể thay đổi thế giới, mà chỉ là một con người bình thường trong cuộc sống. Vì vậy, việc mắc sai lầm là điều không thể tránh khỏi. Có những sai lầm giúp chúng ta ngày càng trưởng thành hơn trong cuộc sống. Tôi nhớ có một lần, tôi xem trộm nhật ký của bạn tôi…

            Tôi và Lan là hai bạn học cùng bàn. Nhà của chúng tôi rất gần nhau, vì vậy chúng tôi đã rất thân thiết từ khi còn nhỏ. Tình bạn này lớn dần theo năm tháng cuộc đời.

            Hôm ấy, như thường lệ, tôi và Lan đến trường trên con đường quê quen thuộc. Tôi nhớ hồi cấp hai, lớp chúng tôi đang học tiết thể dục, vì tôi bị đau bụng nên tôi xin cô Lan cho nghỉ. Ngồi một mình trong lớp, tôi bỗng thấy chạnh lòng…

            Tôi nhìn ra cửa sổ, những chú chim đang bay trên bầu trời xanh xa xăm. Tôi nhìn quanh lớp một lần nữa. Chợt tôi thấy trong ngăn bàn có một cuốn sổ màu xanh. Là một người tò mò, tôi lấy cuốn sổ ra mà không do dự. Cuốn sách rất đẹp, với hình ảnh bầu trời và một cô gái trên trang bìa. “Trước chả có gì đẹp, toàn bảo hoa lan mà sao không thấy sách này nói về hoa lan nhỉ?” – Tôi chợt nghĩ.

            Sau đó, tôi lập tức mở cuốn sổ ra đọc. Có một ngày ở đầu mỗi trang. Tôi liếc nhanh để xem những gì cô ấy đã viết trong đó. Lan viết cẩn thận vào cuốn sổ đó, và cô ấy minh họa một số trang. He Lan viết rằng một lần cô vô tình làm rơi bình hoa của mẹ và bị mẹ mắng. Lật sang trang tiếp theo, điểm số của Xiaolan không cao… Một lần cô được mẹ thưởng…

            Tôi đang tập trung đọc bài của Lan thì bỗng tiếng trống vang lên báo tan lớp. Trong giờ học thể dục, chúng tôi luôn nghỉ giải lao sớm vài phút. Tiếng trống vừa vang lên Lan đã đứng trước cửa sổ lớp… Em vội cất cuốn vở vào ngăn bàn…nhưng…

            Thấy vẻ bối rối của tôi, Lan hiểu ngay.

            -tôi…tôi…

            Lan chỉ nhìn tôi không nói gì. Anh chỉ cầm lấy cuốn nhật ký và nhanh chóng cất vào cặp. Em biết Lan không nói gì thì anh giận lắm. Các lớp học sắp tới rất bận rộn. Mỗi phút trôi qua đối với tôi dài như một giờ. Tôi chỉ muốn nhanh lên và giải thích với bạn tôi sau giờ học…

            Nhưng khi buổi học kết thúc, Lan chạy trước tôi. Cả đêm, tôi thao thức nghĩ về công việc của mình. Tôi biết mọi người đều có những ranh giới không thể vượt qua, nhưng tôi đã vượt qua ranh giới đó…

            Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm để chờ hoa lan. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã vội bỏ đi, nhưng tôi đã gọi lại :

            Lan! Hãy nghe tôi nói.

            Sau đó, tôi kể cho Lan nghe chuyện đã xảy ra. Lan nghe xong nói với tôi:

            Không sao đâu! Ai cũng mắc sai lầm. Sau những lần như thế này, chúng ta hiểu nhau hơn, phải không?

            Tôi và Lan cùng dạo bước trên con đường quê quen thuộc. Bầu trời trong xanh, cao cả và hồn nhiên như thời đại của chúng ta. Chiếc áo trắng dường như mang theo sự hồn nhiên, trong sáng của thời học sinh…

            Hãy kể về cảnh tôi nhìn thấy mô hình nhật ký của bạn 15

            Tôi luôn cho mình là một người vô cùng bất hạnh, thiệt thòi so với mọi người. Cho đến một ngày…

            Đó là một ngày hè nóng bức năm lớp 8. Giữa con đường làng vắng vẻ, tôi đạp xe thật nhanh, bất chấp gió đến nhà cô bạn thân Phương. Tôi thường đến nhà anh theo cách đó vì một lý do quen thuộc: học nhóm.

            Đi trước nhà, chỉ cần tôi không để ý đến tiếng bước chân quen thuộc, lập tức Phương sẽ chạy ra mở cửa cho tôi. Đằng sau cánh cửa đó là một cô bé với nước da ngăm đen và mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt đen láy của nó trông rất sắc và rất thu hút. Giọng của cô ấy hay đến nỗi nó thường được phát trên đài phát thanh của trường.

            Bạn có ở đây không?

            Vâng, bạn sẽ không cho tôi vào?

            Mời vào!

            Đó là cách chúng tôi thường nói chuyện. Bố mẹ Phương cũng coi tôi như con gái nhà này. Tôi lập tức chạy vào phòng và nằm xuống giường. Anh rót nước cho tôi và cười:

            Hôm nay bạn có làm bài tập về nhà không?

            Tất nhiên là không, đó là lý do tôi ở đây!

            Tôi cũng biết điều đó. Đàn ông đã làm điều đó. Bạn uống nước và làm việc ở đây. Tôi đã giúp bố mẹ tôi một việc nhỏ.

            Hãy thư giãn.

            Tôi cười. Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhanh nhẹn theo hướng xa dần, tôi đứng chôn chân tại chỗ một lúc. Uể oải lấy sách vở trên bàn. Cuối cùng tôi đã học được. Tôi đã cố gắng hết sức để tập trung, nhưng đến câu thứ ba, tôi choáng ngợp và chán nản. Tôi bắt đầu tìm vở của Phương để chép lại. Bởi vì Phương là một học sinh chăm chỉ và học giỏi. Không ai dám tranh giành thành tích của anh. Tôi đang tìm cuốn vở bài tập của mình và đột nhiên tìm thấy một cuốn vở màu xám trắng với dòng kẻ đỏ trên đó. Có lần tôi thấy: Phương đang viết vội bỗng vào nhà giấu đi. Lại tò mò, tôi lén thấy Phương vẫn chăm chỉ làm việc giúp bố. Thôi nào, tôi sẽ mở nó ra và xem. Đó vẫn là văn bản đẹp mà tôi thích, nhưng đây là một cách khác mà tôi không thể nhìn thấy nó :

            “Hôm nay, 12/12/2017

            Hôm nay trời lạnh, nhưng tôi không có áo để mặc. Tôi đã giặt áo sơ mi của mình ngày hôm qua vì trời mưa và nó không khô. Vậy đấy, lẽ ra tôi không nên đòi hỏi. trận đánh! “

            Tôi nhớ hôm đó, trời rất lạnh. Tôi thậm chí có thể kéo nó ra và chơi. Vì tôi vừa được bố mẹ cho một chiếc áo khoác mới nên tôi phải khoe nó với mọi người. Và bạn tôi, không có áo để mặc. Tôi không biết…

            “Hôm nay, ngày 5 tháng 1 năm 2018

            Ngày buồn! Em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn trường. Nhưng tôi không dám nói với bố mẹ. Bố mẹ lại cãi nhau vì tiền cho con đi học. Giá như tôi có thể đánh đổi danh hiệu này để lấy tiền cho bố mẹ tôi! Tôi có thể giúp đỡ bố mẹ nếu tôi bỏ học không? “

            Tôi, một đứa con trong một gia đình khá giả, cha mẹ cho tôi nhưng không mang lại niềm tự hào cho họ. Còn người bạn đồng hành của tôi, anh ấy cố gắng, anh ấy thông minh và ngoan ngoãn như vậy, anh ấy đã phải lo lắng rất nhiều. Tôi không biết gì về gia đình anh ấy. Tôi là một đứa con tồi, một người bạn tồi!

            “Hôm nay, ngày 24 tháng 6 năm 2018

            Lại một ngày tồi tệ! Hôm nay mấy bạn trong lớp nói xấu lan, bảo nó học không giỏi, nghịch phá, nghịch ngợm, lang thang, bảo em không được chơi với nó. Tôi lịch sự nói với họ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng họ vẫn tiếp tục cười. Tôi đã tham gia vào một cuộc chiến với sự tức giận. Tôi làm hỏng lần đầu tiên. Nhưng tôi không hối hận. Vì hoa lan là bạn thân của tôi”

            Khi đọc những dòng này, tôi đã bật khóc. Oh my friend, my friend, do tôi mải chơi quá nên quên rủ bạn đi chơi, vì có bạn mới đến, thỉnh thoảng tôi lại đổ bạn. Nhưng nó luôn ở bên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Mỗi khi tôi nói tôi mệt mỏi, nó sẽ cho tôi mượn một bờ vai với một nụ cười. Họ ít biết rằng, trong tim bạn tôi đã có nhiều vết nứt. Tôi không biết mình lại quan trọng với nó đến vậy. Tôi không biết….

            Tôi đã khóc khi bước vào. Anh ấy nhìn thấy cuốn sổ trên tay tôi và nhìn tôi khóc. Trên mặt anh có chút kinh ngạc và tức giận, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Anh ấy đến, lấy cuốn sổ của mình ra và ôm tôi vào lòng. Vẫn bàn tay ấm áp ấy, vẫn người bạn thân yêu ấy, vẫn tội nghiệp ấy. Nhưng nó đang ôm lấy tôi. Suy cho cùng, tôi chỉ là một đứa trẻ trong mắt anh. Vẫn chỉ có Phương là bạn thân nhất của tôi.

            Có một cách khiến tôi trở thành một con người khác, biết yêu thương, biết quan tâm, biết nỗ lực, xứng đáng là bạn tốt của Phương – một cô gái kiên cường, ấm áp, mạnh mẽ và biết quan tâm. Nhưng kể từ đó, tôi không bao giờ đọc nhật ký của anh nữa…

            Hãy kể về cảnh tôi nhìn thấy nhật ký của bạn- mẫu 16

            Tôi và Lan là bạn thân, chơi với nhau từ hồi mẫu giáo, học chung lớp một. Giữa chúng tôi có biết bao kỉ niệm vui buồn, những lúc tưởng như không còn chơi với nhau nữa nhưng rồi lại càng âu yếm nhau hơn. Tôi còn nhớ có lần đã xem nhật ký của Lan mà đến bây giờ tôi vẫn thấy xấu hổ vô cùng.

            Tôi và Lan rất thân, thường xuyên qua nhà nhau chơi, tôi không biết ngại ngùng, xa lạ mà thấy vô tư, thoải mái như chính nhà mình vậy nên có thắc mắc tôi đã đọc nhật ký của Lan . Hôm đó cũng như mọi lần tôi đến nhà Lan chơi, chúng tôi vào nhà Lan uống nước rồi xem phim hoặc đọc truyện. Lan đang ở trong bếp, tôi liền tìm truyện đọc, mở ngăn kéo tủ thấy một cuốn sách bìa cứng rất đẹp, tôi tò mò mở ra xem là sách hay truyện gì. Mở trang đầu tiên thấy năm, tháng, ngày, tôi nghĩ ngay đến cuốn nhật ký đó, định gấp nó lại vì đó là quyền riêng tư của bạn tôi, nhưng vẫn không kìm được sự tò mò. Tôi lật giở từng trang nhật ký, đọc những mẩu chuyện về tâm sự, những niềm vui, nỗi buồn, những muộn phiền, lo lắng của Lan. Khi Ran nói “bạn đang đọc gì vậy? Tại sao bạn lại đọc nó?”, sau đó bạn tôi tức giận và tôi biết đó là lỗi của mình nhưng không thể nói gì. Lan giật lấy cuốn sổ trên tay tôi rồi quay lưng bỏ đi, tôi về nhà ngẫm nghĩ lại hành động của mình và thấy mình phải gặp Lan, xin lỗi Lan và mong được anh ấy tha thứ. Hôm sau đến trường, tôi liền nói với Lan: “Em vô tình nhìn thấy, xin lỗi vì đã tò mò nhìn của chị, em hứa sẽ không bao giờ nghĩ đến những chuyện đó, mong chị thứ lỗi cho em, em đừng giận nhé. Lại là ta!” Lan Lan nghe ta nói xong bình tĩnh lại, nói muốn đãi nàng trà xá tội, thế là hai người nhìn nhau cười như không có chuyện gì xảy ra.

            Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người bạn tốt, một tình bạn tuyệt vời và tôi tự nhắc mình phải trân trọng, giữ gìn tình bạn đó và đừng để những điều như thế này xảy ra với mình. Tình bạn tan vỡ.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button