Hỏi Đáp

Top 30 câu chuyện về Bác Hồ và những bài học kinh nghiệm rút ra

Những câu chuyện kể về bác hồ

Video Những câu chuyện kể về bác hồ

Chủ tịch Hồ Chí Minh – con người sinh ra từ chân lý. Cùng đọc lại những câu chuyện hay về các chú để cảm nhận rõ hơn về tấm lòng lãnh đạo của mình nhé.

Bác Hồ——đã cống hiến cả cuộc đời và tâm huyết của mình cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất Tổ quốc. Hình ảnh vị lãnh tụ vĩ đại, đáng kính sẽ mãi khắc sâu trong trái tim mỗi thế hệ người Việt Nam và bạn bè quốc tế.

Tiết trước chúng ta đã cùng nhau tìm hiểu 15 mẩu chuyện hay và ý nghĩa về Bác Hồ. Bài viết profile doanh nghiệp dưới đây sẽ giới thiệu đến bạn đọc thêm 15 câu chuyện thú vị về Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu.

16.Chuyện 16: Bác Hồ thăm Đại hội và đọc diễn văn;Phụ nữ Bắc Kinh tam đức

* Nội dung câu chuyện:

Đại hội đại biểu phụ nữ thủ đô lần thứ nhất được khai mạc trọng thể vào tối 1-12-1965 tại Hội trường Đảng bộ Nguyễn Ái Quốc cũ. Vào khoảng 16 giờ chiều ngày 02/12/1965 (ngày thứ hai của Đại hội) Đại hội hân hoan và phấn khởi đón tiếp các đồng chí. Thủ tướng Phạm Văn Đồng và anh hùng miền Nam Trịnh Thế Kiều tháp tùng.

Ngay khi nhìn thấy anh, cả hội trường đứng dậy vỗ tay như sấm và những tiếng hò reo phấn khích.

Chú ơi! Bạn đến! Bạn đã đến! …Chủ tịch muôn năm! Chủ tịch muôn năm!

Sau khi hưng phấn vài phút, anh ta giơ tay (đây là cử chỉ thường thấy của anh ta) ra hiệu cho Quốc hội im lặng, rồi mỉm cười chỉ vào cô gái kiều bào và nói:

Bạn có vui mừng vì hôm nay bạn đã đưa “cô gái này” đến Quốc hội (có một số đại biểu nam) không?

Một tràng vỗ tay như sấm của khán giả:

Thưa ông, vâng!

Không khí hội nghị diễn ra sôi nổi, hào hứng. Bác nói với hội nghị về thời kỳ bí mật của phụ nữ ta, về những tấm gương anh dũng trong chống Pháp, về sự hy sinh anh dũng của chị em miền Nam trong chống Mỹ cứu nước.

Không ngờ hôm đó anh tìm được một mục trên tờ báo thủ đô, đọc tên bảy chị em rồi hỏi:

Họ có ở hội nghị không?

Hội trường lại vang lên:

Thưa ông, vâng!

Anh ấy cười và nói:

Hôm nay thấy thành tích của 7 chị công nhân, nông dân, nhà giáo trên báo… tôi mừng lắm, có mấy cái huy hiệu muốn tặng các chị.

Mọi người vỗ tay sung sướng, tưởng như vỡ cả phòng.

Cuối cùng bạn hỏi:

Bạn có muốn kiếm huy hiệu làm phần thưởng không?

Câu trả lời hào hứng từ khán giả:

Thưa ngài, vâng, vâng!

Vậy thì hãy làm thật tốt và tôi sẽ thưởng cho bạn!

Cả hội trường như sấm dậy.

* Ý nghĩa câu chuyện:

Truyện kể về truyền thống, phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam, tinh thần yêu nước chống giặc ngoại xâm, sự cần cù, trí tuệ, sáng tạo trong lao động, sản xuất, luôn giữ gìn và phát huy tinh hoa văn hóa dân tộc, sống có trách nhiệm vì nuôi nấng dạy dỗ con cái, quản trị tốt Nước nhà, có tấm lòng nhân từ, hướng về xã hội, làm lợi ích cho mọi người, làm lợi ích cho xã hội.

Ngày 2-12-1965, tại Hội nghị đại biểu phụ nữ xuất sắc phong trào “Ba dũng cảm” ở Thủ đô, Bác nói: “Dân tộc Việt Nam là dân tộc anh hùng… Phụ nữ Việt Nam là phụ nữ anh hùng”.

Bác Hồ không chỉ khẳng định vai trò, địa vị của phụ nữ trong phong trào cách mạng và xây dựng đất nước mà Người còn hết sức quan tâm đến phong trào bình đẳng nam nữ, quyết tâm giúp đỡ phụ nữ, từ đó phụ nữ phải có đức tính kiên trì, đạo đức, nghĩa tình, làm tròn nghĩa vụ, góp phần xứng đáng vào sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa, phấn đấu cho sự nghiệp thống nhất Tổ quốc, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

* Bài học rút ra:

Những năm qua, không phụ lòng tin yêu của các cô chú, các chị đã ra sức học tập, rèn luyện, vươn lên khẳng định vai trò, địa vị của mình trong xã hội.

Đảng và Nhà nước ta luôn tạo điều kiện cho phụ nữ phát triển, phát huy vai trò của phụ nữ thông qua các chủ trương, chính sách liên quan đến phụ nữ và bình đẳng giới.

Không chỉ là người vợ, người mẹ đảm đang trong gia đình, nhiều chị em phụ nữ đã có thành tích xuất sắc trên nhiều lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục, khoa học kỹ thuật, được xã hội ghi nhận…

Ngày nay, dưới sự quan tâm của Đảng và Nhà nước, phụ nữ và sự nỗ lực của phụ nữ đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể, góp phần quan trọng vào công cuộc xóa đói, giảm nghèo, xây dựng và phát triển đất nước.

Để phong trào phụ nữ tiếp tục phát triển, giữ vững và nâng cao phẩm chất đạo đức của người phụ nữ Việt Nam trong quá trình đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước “Tự tin-Tự trọng-Trung thành-Đảm bảo hiện đại”, các cấp ủy Đảng , các cấp chính quyền, bộ, ngành, hiệp hội cần phối hợp, tạo điều kiện để phụ nữ có cơ hội tiếp thu tiến bộ khoa học công nghệ, thích ứng với cơ chế thị trường, hội nhập kinh tế quốc tế, đóng góp to lớn vào sự nghiệp xây dựng và phát triển bảo vệ đất nước.

17. Câu chuyện 17: Người tốt được đền đáp

* Nội dung câu chuyện:

Một buổi sáng Bác Hồ đến thăm cô nhi viện. Bọn trẻ vừa thấy ông liền chạy đến vây quanh ông. Mọi người đều muốn nhìn thấy bạn rõ ràng.

Anh đi giữa đám học sinh, tay bồng hai em út. Mắt bạn sáng và da dẻ hồng hào. Tôi cùng lũ trẻ đi thăm phòng ngủ, phòng ăn, bếp, nhà tắm…

Trở lại phòng họp, tôi ngồi giữa bọn trẻ và hỏi:

Bạn có vui vẻ không?

Từ chưa trưởng thành:

Thưa ông, điều này thật thú vị!

Bạn đã hỏi lại:

Bạn đã no chưa?

Không!

Bạn có mắng con không?

Không!

Bạn khen:

Tuyệt vời! Bây giờ tôi sẽ chia kẹo với bọn trẻ. Bạn có thích kẹo không?

Mọi người cùng hô to:

Vâng! Vâng!

Một em giơ tay và nói:

Thưa bác, ngoan thì được ăn kẹo, ngoan thì không được ăn kẹo ạ!

Bạn có đồng ý không?

Tôi đồng ý!

Trẻ em đứng thành một vòng tròn lớn. Tôi lấy một bịch kẹo và chia cho từng đứa trẻ. Đến lượt tôi, tôi không dám trả lời, chỉ nói nhỏ:

Thưa ngài, hôm nay tôi đã không tuân lệnh ngài. Anh không tốt nên không ăn được đường của em.

Bạn cười trìu mến:

Biết nhận lỗi là tốt! Em vẫn được kẹo như mọi người.

Thật vui khi nhận được kẹo mà bạn đã cho tôi.

* Ý nghĩa câu chuyện:

Câu chuyện cho thấy Bác Hồ rất yêu các cháu thiếu nhi, Bác luôn quan tâm đến việc các cháu ăn học. Tôi khen các em khi mắc lỗi các em biết nhận lỗi. Là con phải thật thà, dũng cảm, xứng đáng là con ngoan trò giỏi.

* Bài học rút ra:

Thêm vào đó, nó dạy về lòng khoan dung, lòng trắc ẩn và sự gần gũi trong việc nuôi dạy con cái, trong công việc cộng đồng, trong cuộc sống hàng ngày, tại nơi làm việc và trong khu phố của chúng ta. Phẩm giá con người, chúng ta phấn đấu làm cho quê hương ngày càng giàu đẹp, văn minh.

18. Câu chuyện 18: Mừng cho cháu ngoại, thương mẹ hơn

* Nội dung câu chuyện:

Một lần tôi đến thăm một hợp tác xã trồng cây tốt ở huyện Quảng Ngãi (ha tây), chú He đã nhắc đến mẹ của mình.

Hôm đó, khi xe đến, một tốp bé gái quàng khăn đỏ, em mặc áo hoa, em mặc áo sơ mi trắng, vừa tan trường nắm tay nhau ríu rít như chim trong lồng. Thấy các cháu vui, bác He cũng vui lây. Thằng bảo nó nhảy và mấy ông chú trên xe :

Này! Bạn thấy đấy, những đứa trẻ ăn mặc đẹp, chúng được đến trường, tất cả chúng đều vui vẻ và hào hứng và tôi rất mừng cho chúng.

Rồi giọng anh đột ngột trùng xuống.

Bây giờ con nhớ mẹ lắm. Mẹ của bạn rất thông minh, bà ấy là con gái của một kẻ vô lại. Nhưng mẹ con không được đến lớp, đến trường chú ạ. Cũng như những người phụ nữ ngày xưa, từ nhỏ việc nhà đã một tay mẹ gánh vác.

<3

* Ý nghĩa câu chuyện:

Qua câu chuyện này ta thấy được dù bận trăm công nghìn việc nhưng Bác vẫn luôn dành một tình cảm thiêng liêng đặc biệt cho người mẹ của mình, bà là người luôn quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ rất chu đáo cho mẹ. Mẹ là người chị, người bạn, người thầy đầu tiên của con.

* Bài học rút ra:

Mượn hình ảnh người mẹ, người phụ nữ Việt Nam, chịu bao bất công trong xã hội phong kiến, không được cắp sách đến trường. Vì vậy, ngay từ khi còn rất trẻ, tôi đã nhận thức được rằng phải giải phóng phụ nữ, để họ có quyền tham gia bình đẳng vào mọi lĩnh vực của đời sống xã hội.

Vì vậy, phụ nữ ngày nay cần phát huy tinh thần yêu nước, tri thức, sức sống, sức sáng tạo, sức khỏe, văn hóa, nhân hậu, bao dung, tích cực học tập, nghiên cứu, nâng cao toàn diện phẩm chất của bản thân, ra sức lao động, tham gia đầy đủ vào công việc. lĩnh vực, có nhiều địa vị trong xã hội.

19. Câu chuyện 19: Chi phí của chú He

* Nội dung câu chuyện:

Các đồng đội của bạn nói rằng bạn tiết kiệm. Tôi có một đôi tất cũ đã được vá nhiều lần và tôi không dùng tất mới. Bạn nói:

Sử dụng những gì bạn có thể. Đừng để yên… khi tất rách không vá được, người ta đưa đôi mới cho người ta dùng, người ta lật lại chỗ rách mà cười :

Đấy, tôi không nhìn thấy… Còn mấy quả chuối, cán bộ nói tôi không ăn, bèn lấy dao gọt vỏ, bóc ra ăn rồi nói:

Ở chiến khu có được quả chuối này quý lắm…

Lời nói và việc làm của anh khiến đồng chí mãi mãi ân hận. Dù đã là Chủ tịch nước nhưng Bác chưa bao giờ có “tiền” (như cách nói của cán bộ, chiến sĩ và đồng đội của Bác) trong những năm tháng ở Việt Bắc và Hà Nội.

Sự thật lịch sử cho thấy trong thời gian công tác ở nước ngoài, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn về kinh tế do nhiều nguyên nhân khác nhau. Đồng nào có được, chủ yếu là do sức lao động của mình, Bác chi cho công tác cách mạng. Bạn rất tằn tiện với tiền của mình và cân nhắc từng xu một.

Trong bữa tiệc mừng ngày thành lập đảng chỉ có bát cơm, mớ rau xào, bát canh, đĩa cá. Để tiếp đãi đồng chí Lý Boku (1939), một người Hoa mua chiếc máy đánh chữ từ Hải Phòng cho đồng chí, đồng chí chỉ “xin một bát canh và hai đĩa cơm, thêm hai hai chén rượu, tổng cộng hai chén rượu”. Ít hơn một đồng bạc. “

Ông tự nhủ: “Nghe nói Hồng quân đã bắt sống 330.000 lính ở Stalingrad năm 1943.” Trong tù, trong túi chỉ còn một đồng bạc, ông “nhờ cai ngục mua cho. “Dầu. Sau khi hào hứng hô khẩu hiệu hoan hô Liên Xô thắng lợi, các chú “ngồi uống rượu một mình, rất trang nghiêm và vui vẻ”…

Năm 1957, khi trở lại tỉnh Nghệ Tranh, khi ăn cơm với các đồng chí Nguyễn Chí Quế, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Văn Ngạn, Người để trên đĩa mấy đĩa rồi nói: “Ăn hết đi, được nhiều hơn., Không ăn hết cho người khác, không để người khác ăn thừa của mình.

Bạn cũng có thể đưa ra nhiều ví dụ về việc tiêu tiền và những thứ rất “ngược đời”: tằn tiện, tằn tiện nhưng hào phóng, không hoang phí. Cũng không sơ sài, “ki bo”.

Thế giới, con người tự hào về bạn. Chúng tôi tự hào biết bao là người Việt Nam, thưa đồng bào! Hành vi của chư vị có tiền, có cơm ăn, áo mặc, có tiện nghi, nói chung không phải cao đến mức chúng ta không học được, cũng không phải ngôi chùa uy nghiêm mà chúng ta không học được. Không thể đứng lên các bậc thang, thậm chí không phải là bậc đầu tiên?

* Ý nghĩa câu chuyện:

Muốn mọi người có ý thức tiết kiệm thì trước hết người lãnh đạo phải làm gương và có hành động cụ thể, không thể chỉ nói suông mà nói chung chung.

Khi túng thiếu không phải là tằn tiện mà là no đủ mà tằn tiện, mà ý thức tiết kiệm phải trở thành bản chất của mọi người, dù ở bất kỳ hoàn cảnh, địa vị nào. Làm thế nào để tiết kiệm.

* Bài học rút ra:

Trong công việc phải chuyên tâm, nhất trí, không lãng phí thời gian, sức khỏe vào những việc vô ích, ở bất cứ cương vị nào cũng cần tiết kiệm, sử dụng công sản. . Trong cuộc sống gia đình, chị em nên có kế hoạch chi tiêu rõ ràng, cụ thể để tránh lãng phí, đảm bảo đời sống kinh tế gia đình ổn định, yên tâm lao động, sản xuất.

20. Câu chuyện 20: Phải quan tâm đến mọi người nhiều hơn

* Nội dung câu chuyện:

Có một buổi lễ tốt nghiệp của trường Hu Bolai, và hội trường đảng của Ruan Aiguo vẫn ở trong căn cứ kháng chiến của Việt Nam. Tôi xuống nhà thăm bếp, thấy nấu nướng có vẻ cầu kỳ, tôi nói với các đồng chí phụ trách trường: “Ê, cửa đóng rồi, có phải là ‘đắp bụng’ không các bác! kháng chiến còn rất khó khăn.”

Đến giờ cơm, anh thấy trên đĩa chỉ có một cái bát và một đôi đũa nên hỏi: “Em ăn với ai?”. Đồng chí phụ trách gãi đầu gãi tai: “Dạ, anh ăn riêng cho tiện…”. “Thật bất tiện. Vậy các bạn muốn tôi ăn ở hàng ghế đầu sao?” anh ngắt lời.

Ông yêu cầu mang bát đĩa của cán bộ, nhân viên nhà trường ra cho ông xem, đồng thời bảo đặt thêm vài bộ bàn ghế để mọi người cùng ngồi ăn. Sắp xếp xong mọi việc, anh vui vẻ nói với mọi người: ngồi đây, ăn với tôi, ăn một mình, mọi người ăn thế nào?

Khi Bác lên nói chuyện với học sinh, đồng chí phụ trách nhà trường nói: “Chú He sẽ hướng dẫn chúng cháu”. Bác cười nói: “Chú chỉ nói với đồng đội thôi, có ‘chỉ điểm’ gì đâu”.

Buổi tối, tôi ở lại trường và đi làm. Các đồng chí mang đến cho tôi một chiếc đèn ngồi rất sáng. Từ 9 giờ đến 10 giờ tối, anh cầm đèn đến văn phòng trường và nói: “Đèn này to thế, tốn xăng quá! Anh còn tăng ca đến khuya, đèn nhỏ là đủ, và các đồng đội của tôi đã thay đổi nó.” Một cái đèn.”

Sáng sớm hôm sau, trước khi ra khỏi trường, đồng chí phụ trách hỏi tôi về công tác của trường có gì muốn báo cáo với đồng chí. Người nói: “Tôi chỉ mong các đồng đội đừng quá quan tâm đến mình mà hãy quan tâm đến mọi người nhiều hơn”.

* Ý nghĩa câu chuyện:

Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng ở đời, làm việc gì cũng phải nghĩ đến mọi người, không được coi thường quyền lợi của người khác vì lợi ích cá nhân, biết tiết kiệm lương thực, tiền bạc, quan tâm chia sẻ với mọi người, làm cho mọi người vui vẻ .

Truyện thể hiện đức tính giản dị gần dân, thương dân, suốt đời lo cho dân, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng có tri thức.

* Bài học rút ra:

Trong cuộc sống phải biết lo cho dân, nghĩ cho toàn dân, vì mục tiêu chung của đất nước, sống phải giản dị, khiêm tốn, có tinh thần đoàn kết, giúp đỡ nhau trong cuộc sống . Cán bộ, hội viên, phụ nữ tích cực tuyên truyền, vận động chị em rèn luyện phẩm chất đạo đức phụ nữ Việt Nam, giúp đỡ nhau, cùng tiến bộ.

21. Chuyện 21: Quan điểm của bác Hà về phụ nữ

*Nội dung câu chuyện:

Trên con đường cứu nước, giải phóng dân tộc và trong quá trình lãnh đạo cách mạng Việt Nam, Bác Hồ luôn đặt ra yêu cầu cấp bách là phải giải phóng “một nửa thế giới” khỏi “gông cùm dân chủ”. Chế độ nô lệ”. Phụ nữ phải được cởi xiềng xích.

Bác khẳng định: “Đàn bà con gái cũng là của nhân dân, cả nước tự do thì tất nhiên là tự do, ngược lại cả nước còn nô lệ thì các cô và các cháu cũng ở trong nô lệ. nô lệ.”

Cách mạng Tháng Tám thành công, trong bản Tuyên ngôn Độc lập đọc tại Quảng trường Ba Đình lịch sử ngày 2-9-1945, Bác tôi đã trịnh trọng tuyên bố trước thế giới và đồng bào: “Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Các quyền do Tạo hóa ban cho; những quyền này bao gồm quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.

Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ năm 1976 bác bỏ các quyền này. Nhưng trong xã hội Mỹ, chỉ những người đàn ông theo đạo Tin lành da trắng có tài sản mới được bỏ phiếu, các tầng lớp khác không có quyền bầu cử cho đến đầu thế kỷ 19, và phụ nữ Mỹ có quyền bầu cử vào năm 1920. 144 năm sau ngày độc lập)…

Tuy nhiên, sau tuyên ngôn độc lập của Bác Hồ, “mọi người” ở Việt Nam đều có quyền bầu cử Quốc hội vào ngày 6-1-1946: “Mọi công dân Việt Nam từ 18 tuổi trở lên, trai hay gái đều có quyền bầu cử. và ứng cử, trừ những người bị tước quyền bầu cử và bị tâm thần.

Hiến pháp nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1946 “…tuyên bố với thế giới rằng phụ nữ Việt Nam được hưởng mọi quyền tự do của công dân bình đẳng với nam giới”.

Trong suốt sự nghiệp hoạt động cách mạng, bà không chỉ tâm huyết với sự nghiệp giải phóng phụ nữ mà còn nhìn thấy sức mạnh to lớn của họ trong cách mạng và là người đã tiếp thêm sức mạnh cho bà. Tôi vùng lên đấu tranh giành độc lập dân tộc.

Người dẫn ra nhiều tấm gương phụ nữ chiến đấu, hy sinh vì nước như cuộc khởi nghĩa của hai bà ở buổi đầu lịch sử, và kêu gọi chị em: Phong kiến ​​ngày ấy cũng thế, đàn bà con gái cũng biết chiều. .

Hơn nữa, hiện nay từ “nữ quyền” đã lan rộng mạnh mẽ trên toàn thế giới, anh em chúng ta đều đang phải đối mặt với tình trạng suy sụp, không thể ngồi yên! chị em gái! Lại muốn đoàn kết! Kể từ ngày người dân Việt Nam tranh giành chính quyền, phụ nữ đã nỗ lực hết mình để đảm đương công việc… phụ nữ làm việc gì cũng đam mê.

Trong hai cuộc kháng chiến, nhiều chị em đã tham gia kháng chiến và làm tròn trọng trách cách mạng mà Đảng và Nhà nước giao phó.

Các chị là những cán bộ lãnh đạo, những anh hùng, chiến sĩ tiêu biểu lao động và chiến đấu, chiến sĩ ở mặt trận phía Nam, có dịp ra miền Bắc xã hội chủ nghĩa, được Bác Hồ chúc phúc. Cần nhận, gửi hoa, tặng quà, đi ăn với mọi người hoặc xem ca nhạc.

Bác Hồ luôn xác định sức mạnh của phụ nữ là một bộ phận không thể thiếu của cách mạng, là một trong những nhân tố quan trọng bảo đảm mọi thắng lợi trong sự nghiệp đấu tranh giành độc lập, tự do của dân tộc, mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân.

Vì vậy, để biểu dương những thành tích của phụ nữ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ và sự nghiệp cứu nước vĩ đại, Người đã phong tặng 8 chữ vàng cho phụ nữ Việt Nam: “Dũng cảm, Kiên cường, Trung hậu, Dũng cảm”, và khẳng định: “Non sông gấm Việt dệt gấm là Phụ nữ nước ta già trẻ dệt, dệt, thêu cho đẹp thêm lộng lẫy”.

Đây là sự khẳng định vị trí, vai trò không thể thiếu của phụ nữ Việt Nam trong sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc hiện nay.

Xem Thêm : Giải bài 63, 64, 65, 66 trang 100 sgk toán 8 tập 1 – Giaibaitap.me

p>

Bác không chỉ nâng cao vai trò, địa vị của phụ nữ trong xã hội mà còn là người tiên phong trong phong trào đòi quyền bình đẳng giữa nam và nữ. Người chỉ ra rằng một trong những nội dung quan trọng của công cuộc xây dựng xã hội của phụ nữ là đấu tranh đòi quyền bình đẳng của phụ nữ.

“Đảng và nhà nước ta luôn coi trọng việc nâng cao địa vị của phụ nữ. Hiến pháp xác định “nam nữ bình quyền” và luật hôn nhân… tất cả đều vì mục đích này”. Người nhắc nhở các cấp, ban ngành… phải tôn trọng phụ nữ, quan tâm đến đời sống vật chất và tinh thần của phụ nữ.

Những lời dạy của anh thể hiện sự quan tâm sâu sắc, nhưng cũng là tình yêu của anh dành cho “một nửa thế giới”. Một người đàn ông luôn đấu tranh cho phụ nữ có quyền bình đẳng với nam giới. Bình đẳng không chỉ thể hiện trong lĩnh vực chính trị mà còn thể hiện trong hoạt động thực tiễn của đời sống xã hội và gia đình.

Năm 1966, khi trở về quê hương tỉnh Thái Bình, ông đã đến thăm đồng bào và cán bộ để phỏng vấn, sau khi phân tích tình hình và làm rõ nhiệm vụ sản xuất và chiến đấu, ông nhấn mạnh: “…phụ nữ phải được tôn trọng. Cách mạng của chúng ta là đấu tranh cho quyền bình đẳng, trai gái đều có Quyền bình đẳng.

Lenin đã dạy chúng ta rằng phụ nữ là một nửa của xã hội. Nếu phụ nữ không được giải phóng thì xã hội sẽ không được giải phóng. Phụ nữ phải cố gắng duy trì quyền bình đẳng với nam giới. Đàn ông phải tôn trọng phụ nữ. Nhưng tôi nghe nói vẫn có người đánh, mắng vợ! Thật đáng tiếc…

Mong rằng sau này tôi sẽ không còn thói xấu đánh, mắng vợ nữa”.Anh luôn tôn trọng, yêu thương và coi “phụ nữ Việt Nam như chị em”.

Bác không chỉ là người đầu tiên đề cập đến vấn đề giải phóng phụ nữ, khẳng định vai trò, địa vị của phụ nữ trong gia đình và xã hội, đấu tranh đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ mà còn là người luôn động viên, khuyên bảo, nhắc nhở chị em cố gắng phấn đấu trong cuộc sống. cuộc sống Đó là học hỏi và đứng lên một cách sáng tạo để tự bảo vệ mình, chứ không phải ngồi chờ đảng và nhà nước ban hành chủ trương, chính sách.

Tại một cuộc họp của các quan chức thảo luận về dự thảo luật hôn nhân và gia đình, nhà phân tích cho biết: Đối với bà, phụ nữ không nên ngồi chờ chính phủ và đảng ra lệnh giải phóng họ. Bản thân tôi phải mạnh mẽ, tôi phải chiến đấu. Trong kháng chiến chống Nhật cứu nước, phụ nữ chúng tôi từ nam chí bắc đã tích cực tham gia đánh giặc cứu nước.

Nhưng phụ nữ chúng ta vẫn cần phải ra sức phấn đấu để theo kịp nhịp độ của chị em các nước, có nhiều đóng góp hơn nữa cho sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội. Người căn dặn: Tất cả phụ nữ hãy hăng hái đảm đương trách nhiệm làm chủ nước nhà, nghĩa là ra sức tăng gia sản xuất, siêng năng gia đình, xây dựng Tổ quốc, xây dựng chủ nghĩa xã hội.

Để hoàn thành nhiệm vụ cao cả này, người phụ nữ phải xóa bỏ mặc cảm, ỷ lại, phải có ý chí tự lập, độc lập;

Một đời người 79 mùa xuân, trọn đời vì nước, vì dân. Trước khi ra đi, Bác căn dặn toàn Đảng, toàn dân trong Di chúc thiêng liêng của Người đối với Tổ quốc rằng: “Trong sự nghiệp chống Mỹ, cứu nước, phụ nữ đã có công lao trong các cuộc chiến đấu và chiến tranh”. . Chế tạo.

Đảng và chính phủ cần có kế hoạch thiết thực để bồi dưỡng, phát huy và giúp đỡ ngày càng nhiều phụ nữ đảm đương mọi công việc, kể cả lãnh đạo. Bản thân phụ nữ phải cố gắng vươn lên. Đây là cuộc cách mạng mang lại quyền bình đẳng thực sự cho phụ nữ. “

* Ý nghĩa câu chuyện:

Câu chuyện này giới thiệu những thành tựu mà phụ nữ đã đạt được và những hy sinh to lớn mà họ đã thực hiện. Phụ nữ Việt Nam không chỉ chiến đấu dũng cảm, ngoan cường, đảm đang, gánh vác gia đình mà phụ nữ Việt Nam còn có truyền thống “thông minh, sáng tạo”.

Từ thời phong kiến, mặc dù địa vị xã hội của phụ nữ không được tôn trọng nhưng đã có người làm nên lịch sử. Bên cạnh những đức tính đáng quý ấy, chúng tôi còn coi những đức tính như cần cù, hy sinh, nhẫn nhịn, vị tha, khiêm nhường, thủy chung là nét riêng của người phụ nữ Việt Nam.

* Bài học rút ra:

Thấm nhuần lời Bác dạy, thực hiện ước nguyện của Bác, phụ nữ ngày nay được giải phóng, bình đẳng trên mọi lĩnh vực. Ngày càng có nhiều người tham gia học tập nâng cao nhận thức, nâng cao kỹ năng nghề nghiệp, tham gia công tác xã hội Đảng và nhà nước đã có nhiều chính sách liên quan đến quyền và nghĩa vụ của phụ nữ.

Trong giai đoạn hiện nay, phụ nữ Việt Nam cần ra sức học tập, làm việc chăm chỉ, từng bước vươn lên, từng bước khẳng định vị thế của mình trong xã hội và trên trường quốc tế, có những đóng góp tích cực cho sự nghiệp. Thời kỳ công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước.

22. Chuyện 22: Bác Bỏ Thuốc Lá

*Nội dung câu chuyện:

Theo đồng chí Vũ Kí, nguyên thư ký riêng của Chủ tịch Hồ Chí Minh, nguyên cán bộ phụ trách Bảo tàng Thành phố Hồ Chí Minh, Chủ tịch Hồ Chí Minh hút thuốc rất nhiều. Hút thuốc có liên quan đến hoạt động cách mạng của ông trong những năm 1920, khi ông mang tên Nguyễn Ái Quốc.

Đồng chí Ngô Kỷ được Bác Hồ tâm sự: Những năm ở Pháp, đồng chí là thanh niên chống Pháp nên bị mật thám khắp nơi theo dõi. Không ngờ lại bị người theo dõi, lại không dám quay đầu nhìn lại. Để có thể quan sát rình rập, người này đã nghĩ ra phương pháp hút điếu thuốc.

Mỗi khi điều này xảy ra, mọi người dừng lại châm thuốc khi họ đi ngang qua một thùng rác bên đường cách đó khoảng ba bước chân, sau đó quay lại thùng rác để vứt que diêm đi, để mọi người có cơ hội để quan sát môi trường xung quanh và xem liệu họ có thể đối phó với những kẻ rình rập hay không. Bởi giả vờ hút thuốc mãi đã thành thói quen của người ta.

Năm 1957, nhân kỷ niệm 40 năm thắng lợi của Cách mạng Tháng Mười Nga, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã sản xuất thuốc lá đầu lọc phục vụ đại hội. Đây là loại thuốc thường được Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh sử dụng.

Loại thuốc được lọc này nhẹ hơn và ngon hơn loại thuốc phiện nặng và thường được pha trộn ở Mỹ và Pháp. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã tặng Chủ tịch Hồ Chí Minh bao thuốc lá này, có lẽ vì họ cũng biết những người thích nó. Khi hết thuốc lá, đồng chí Wu giữ hộp để đựng những điếu thuốc khác cho những người hút thuốc, vì hộp nhỏ và dễ bỏ vào túi.

Sau này, Trung Quốc sản xuất thuốc lá seo mao (gấu trúc) dành riêng cho Chủ tịch Mao Trạch Đông. Mao Chủ tịch trao lại cho Chủ tịch Hồ Chí Minh. Kể từ đó, người ta bắt đầu hút racoons (thuốc đựng trong hộp, giống như hộp sữa).

Năm 1967, Chủ tịch Hồ Chí Minh ốm yếu, thường xuyên mệt mỏi và ho. Vì sức khỏe của nhân dân, Bộ Chính trị Trung ương đã cắt cử các bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho nhân dân tận tình, chu đáo.

Bác sĩ khuyên Chủ tịch Hồ Chí Minh bỏ thuốc lá. Người đã nói với đồng chí Vukki: “Đồng chí cảm thấy thế nào khi bác sĩ bảo không được hút thuốc nữa?”. Đồng chí Wu trả lời: “Bác sĩ chăm sóc sức khỏe của bạn là điều tốt, tôi đồng ý”.

Có người nói: “Tôi hút gần 50 năm rồi, bỏ được rồi, nhưng vẫn ho, nhưng ho vẫn ho, nhưng ho không ngừng”, người nói với đồng chí Vô Kỵ một tiếng Pháp nói đùa là “Bỏ thuốc lá”. Hút thuốc rất dễ. Có người bỏ thuốc 50 lần vẫn hút. Sau mỗi lần bỏ thuốc lại dễ dàng hút lại. Nhưng nếu bác sĩ nói với bạn, bạn nên dừng lại, và tôi sẽ chăm sóc bạn .”

Từ đó, người đồng đội đút bao thuốc vào túi, thỉnh thoảng châm một điếu cho bạn hút.

Việc tổng thống bỏ hút thuốc không có nghĩa là bỏ ngay lập tức mà là một quá trình phải tuân theo như bất kỳ điều gì khác. Là phải có kế hoạch, quyết tâm và biện pháp thực hiện. Người đã nói: “Một nghị quyết, mười kế hoạch, hai mươi biện pháp có thể thực hiện được, cai thuốc lá cũng vậy.”

Trong thời gian làm việc tại Phủ Tổng thống, ông đã sống ở ba nơi: Diaojiaolou, Phòng 54 và Phòng 67. Anh ta yêu cầu đồng chí Wu để ba lọ penicillin ở ba nơi làm việc.

Trong tuần đầu tiên, một người hút 2/3 điếu thuốc mỗi lần (tối đa 10 điếu một ngày), mỗi lần hút thuốc thì cho vào lọ penicilin rồi tắt đi, chỉ còn 2/3. .bỏ thuốc lá.

Trong tuần thứ hai, người ta hút 1/2 điếu thuốc bỏ vào chai.

Trong tuần thứ ba, người đó hút hết 1/3 số thuốc lá bỏ vào chai.

Đến tuần thứ tư, cô ấy hít vài hơi rồi đóng chai.

Theo bác sĩ Lê Văn Mạnh (bác sĩ sức khỏe của Chủ tịch Hồ Chí Minh từ năm 1967 đến năm 1969), như người ta thường nói, hút thuốc là sở thích duy nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tuy nhiên, sau khi ngã bệnh, dưới sự tư vấn của ủy ban y tế, người ta quyết định dần dần từ bỏ kế hoạch này.

Đầu dây bên kia nói: Tôi hút thuốc từ nhỏ, đã thành thói quen, bây giờ bỏ là tốt nhưng không dễ, bạn phải giúp tôi bỏ thói quen xấu này. Sau đó, người đó phát triển một kế hoạch để dần dần bỏ hút thuốc. Đầu tiên là giảm số lượng thuốc lá hút mỗi ngày. Khi thèm một điếu thuốc, người ta làm những việc để thu hút sự chú ý, để tập trung.

Thật khó để làm điều đó khi bạn đã lớn tuổi. Không dễ để hình thành một thói quen và sau đó phá vỡ nó. Cần có ý chí to lớn để làm điều này. Anh ta nói với trợ lý của mình để lại một lọ penicillin cho anh ta ở nơi làm việc và trong phòng nghỉ.

Hút khoảng nửa điếu rồi bỏ vào cái chai đó. Sau khi hút nửa điếu để đỡ phiền phức, anh em có thể nói hút nửa điếu không tốt, có người nói: “Nhưng hút điếu đó sẽ hết”. Thông qua phương pháp này, mọi người hút cả một gói thuốc lá mỗi ngày, hiện giảm xuống còn ba hoặc bốn. Bằng cách này, ngày càng ít người hút thuốc.

Đầu tháng 3 năm 1968, Chủ tịch Hồ Chí Minh quyết định bỏ hẳn thuốc lá do bị ho nhẹ. Vài ngày sau, người phục vụ vẫn để gói thuốc trên bàn của anh ấy trong một tuần và anh ấy không sử dụng nó.

Một tuần sau, khi bạn thấy ai đó cam kết như vậy, bạn sẽ bỏ hút thuốc vĩnh viễn. Một tháng sau, khi gặp đồng chí Vũ Quang, lúc đó là Bí thư Trung ương Liên đoàn Công tác Việt Nam, đồng chí nói: “Tôi đã bỏ được thuốc lá rồi, tôi muốn quay lại vận động các bạn trẻ không hút thuốc nữa”. Sau đó, anh ấy đã viết một bài thơ không có tiêu đề về việc bỏ hút thuốc có nội dung:

“Ba năm kiêng rượu,”

Hạnh phúc lớn nhất là không bị bệnh.

Miền Nam luôn thắng lớn là mừng rồi

Một năm có bốn mùa xuân.

* Ý nghĩa câu chuyện:

Câu chuyện này thể hiện quyết tâm mạnh mẽ của bạn trong việc bỏ thuốc lá, tuy khó nhưng nếu quyết tâm thì bạn sẽ làm được.

* Bài học rút ra:

Hút thuốc lá có nhiều tác hại đối với sức khỏe của cá nhân, gia đình và cộng đồng. Nhận thức được tác hại của khói thuốc lá, thuốc lào. Vận động mọi người không bao giờ hút thuốc và tránh hít phải khói thuốc thụ động.

Bạn cần giữ gìn môi trường sống không khói thuốc và tích cực tham gia phong trào “nơi làm việc không khói thuốc” để bảo vệ sức khỏe của bản thân, gia đình, người thân và đồng nghiệp.

23. Câu chuyện 23: Tinh thần quân đội của Bác

* Nội dung câu chuyện:

Đối với những người lính đã hy sinh nhiều nhất cho đất nước, Bác Hồ thường dành cho các anh sự quan tâm, chăm sóc tình cảm, chu đáo nhất.

Mùa đông thích những chiến binh xứ lạnh nơi núi rừng, ông lấy áo lụa đồng bào cho đem bán đấu giá để lấy tiền mua áo ấm cho chiến sĩ.

Anh thường nói: “Bộ đội còn đói, mình ăn sao cho no!”. “Lính còn giẻ rách, em thế này là đủ rồi!”.

Mùa hè năm ấy (1967), Hà Nội nóng lắm. Bác Hạ sức khỏe không tốt, tuổi già thần kinh cũng rất yếu, dễ đổ mồ hôi, ướt sũng, mỗi ngày phải thay quần áo mấy lần, có khi lạnh liền thay ngay. Tôi không cho phép bạn sử dụng điều hòa không khí. Tôi bảo: hôi quá, chịu không nổi! (Không sử dụng nên nói máy có nút xả thơm).

Tôi thấy thời tiết nóng quá nên nói với đồng chí Vô Kỵ:

– Những người lính đang làm nhiệm vụ trên nóc chùa Ba Đình sao có thể chịu được nắng nóng như vậy? Những người đó có đủ nước để uống không? Hãy cố gắng tìm ra cách và quay lại và cho tôi biết.

Các đồng chí tự trang bị vũ khí, được biết phía trên có vị trí súng máy 14 ly, cồn cát dốc đứng, địch bắn chỉ có chết, rất nguy hiểm.

Trời nắng chói chang, tôi đứng đó một lúc, hoa cả mắt. Đồng chí Ngô hỏi:

Bạn có nước ngọt không?

Trà thường mua không nổi, nước ngọt lấy đâu ra!

Đồng chí Wu trở lại và nói với anh ấy rằng anh ấy đã gọi ngay cho đồng chí Fan Tianyong:

Tại sao không chuẩn bị đủ nước uống cho các chiến sĩ đang thi hành công vụ? Tôi nghe nói các ụ pháo trên nóc chùa Bà Ðinh rất sơ sài, phải sửa chữa ngay để bảo đảm an toàn cho bộ đội khi chiến đấu!

Rồi tôi nhờ đồng bọn lấy sổ tiết kiệm để xem còn bao nhiêu tiền.

Tại sao bạn tiết kiệm tiền? Lương tôi cao nhất nước nhưng lương tháng cũng chỉ vừa đủ. Tất cả các chi phí sinh hoạt của tôi, kể cả chổi lông, đều được tính vào tiền lương của tôi.

Tiền tiết kiệm của bạn đến từ tiền bản quyền mà tờ báo trả cho bạn. Anh viết báo nhiều năm trăm bài. Cho dù có bao nhiêu tờ báo được gửi đi, văn phòng sẽ gửi chúng vào sổ tiết kiệm của bạn. Thời chống Pháp, ông cũng có tiền tiết kiệm. Những ngày lễ tết, ông phát cho cán bộ xung quanh và mua lợn đón xuân.

Báo cáo đọc của đồng chí Ngô:

Thưa ông, có hơn 25.000 đồng (một số tiền rất lớn thời bấy giờ, tương đương khoảng 60 lượng vàng).

Bạn đã nói:

Ông liền chuyển tiền cho bộ tổng tham mưu và nói: Quà của tôi là mua nước giải khát cho bộ đội đang làm nhiệm vụ không được uống, không chỉ bộ đội ở Ba Đình mà cả bộ đội ở Ba Đình. Các chiến sĩ túc trực tại các khẩu đội pháo trên toàn miền Bắc. Nếu chưa đủ, hãy đóng góp ở bất cứ nơi nào có đơn vị phòng không làm nhiệm vụ!

Sau đó, Bộ Tư lệnh Phòng không Không quân báo cáo với Văn phòng Chủ tịch nước: Tiền của các anh đủ cho Bộ đội Phòng không, Không quân mua nước uống trong một tuần!

* Ý nghĩa câu chuyện:

Truyện thể hiện tấm lòng nhân ái, bao la, vô bờ bến của Người đối với những người lính, đi đâu cũng nghĩ đến mọi người, nghĩ đến cuộc sống của mọi người hết lòng. Câu chuyện cũng thể hiện đức tính giúp đỡ người nghèo, tiết kiệm cơm ăn áo mặc, giúp đời và giúp người của Ngài.

* Bài học rút ra:

Thưa các bạn, phụ nữ phải rèn luyện đạo đức cách mạng, người cách mạng phải có đức, phải có tài, tài giỏi đến đâu cũng không thể lãnh đạo nhân dân nếu không có đức, cho nên học đạo đức cũng khó. Nêu gương sáng cho thế hệ mai sau.

Trong sự nghiệp phát triển đất nước ngày nay, đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân tuy đã được cải thiện nhưng cuộc sống của một số người vẫn còn khó khăn, vì vậy mỗi chúng ta phải biết tiết kiệm trong cuộc sống, để có cuộc sống ổn định cuộc sống và giúp mọi người cùng nhau tiến bộ.

24. Câu chuyện 24: Sự dai dẳng của tuổi già và bệnh tật

* Nội dung câu chuyện:

Đến năm 1967, bác chúng tôi già yếu. Nhưng ngày ba bữa, ông lại tự đi cà kheo từ nhà ra quán. Một mặt, ông không muốn bận tâm đến việc phục vụ anh em, mặt khác, ông muốn đặt ra kỷ luật cho mình, ép mình vận động, rèn luyện thân thể, chống lại thân xác già yếu.

Các đồng chí đã phục vụ bạn rất xin lỗi. Phần này thương bác vất vả nắng mưa, phần lo ông già sức yếu sơ ý vấp ngã, lỡ có chuyện gì thì ảnh hưởng lớn đến việc nước, việc đảng.

Hồi đó, đường quanh ao cá chưa được khang trang như bây giờ. Sau cơn mưa lớn, đường vẫn ngập. Nhưng đến giờ ăn, dù trời vẫn mưa, anh xắn quần dài quá đầu gối, cầm ô, cùng đồng đội bảo vệ lội bộ đến quán. Nhìn đôi bắp chân gầy guộc với những đường gân nổi lên, các anh chị thương ứa nước mắt nhưng cũng không thuyết phục được để anh đi cà kheo.

Bạn đã nói:

Bạn muốn một người làm việc chăm chỉ hay bạn muốn nhiều người làm việc chăm chỉ vì bạn.

Có hôm, sáng sớm tôi thay quần áo, đến giờ ăn thì trời đổ mưa, đồng chí không muốn phục vụ phải giặt nhiều lần, nên tôi cởi quần áo ra. quần, gấp chúng lại và cho vào Nách của tôi, đến một nơi mới để mặc. Tôi coi mình chỉ là người phục vụ và nghĩ đến đồng chí phục vụ như mình nên không muốn làm phiền ai.

Tuy nhiên, những đồng chí phục vụ bạn vẫn đang cố gắng thay đổi hiện trạng.

Một hôm, chú tôi gọi em gái tôi, một cô gái miền Nam Trần Thị Lý, đến ăn tối với chú. Tôi mời đồng chí vào Chủ nhật, hôm đó đồng chí Lý không có ở đó nên hôm sau (ngày 3 tháng 7 năm 1967) mới đi được.

Hôm đó trời mưa to. Đồng chí Vũ Kỳ nhờ anh dọn cơm dưới nhà sàn để anh ăn cơm với chị. Thương cô Lý bị thương, trời mưa đường trơn, đi lại khó khăn, bác He đồng ý ở lại và đi cà kheo lần đầu tiên hôm đó.

Ngày hôm sau, đồng chí phục vụ dọn cơm mời anh ăn tối, như có tiền lệ không mời anh. Nhưng tôi đã gửi một đồng chí võ thuật để bình luận:

Bạn có muốn tôi chiều chuộng bản thân mình không?

Quan điểm của bạn rất rõ ràng. Tôi muốn đi một ngày ba lần, mỗi lần ăn cơm, và một lần đi vòng quanh hồ, như một khóa tu tập bắt buộc của tôi.

Về già cũng như trẻ nhỏ, cần được cưng chiều. Tôi biết: Nếu bạn nuông chiều bản thân và để người khác nuông chiều mình, cơ thể bạn sẽ dần gầy đi.

Không ai sinh ra đã là lãnh đạo. Muốn trở thành vĩ nhân phải có ý chí rèn luyện. Sau khi trở thành chủ tịch nước và trở thành vị lãnh tụ được giai cấp, cả nước kính yêu, Bác Hồ đã không ngừng rèn luyện. Vì vậy, địa vị càng cao, danh tiếng càng lớn thì tinh hoa, tư cách, đạo đức của dân tộc càng cao thượng.

* Ý nghĩa câu chuyện:

Truyện kể về Bác Hồ đã vượt qua khó khăn với ý chí phi thường, kiên định tập luyện chống lão hóa, kháng bệnh khi tuổi già sức yếu, lấy sức khỏe phục vụ cách mạng, phục vụ cách mạng, phục vụ Tổ quốc. Con người dài hơn và nhiều hơn.

*Bài học kinh nghiệm:

Phải có lối sống giản dị, dễ gần, dễ hiểu, luôn quan tâm đến mọi người, luôn “vì mọi người”, đừng mong người khác làm thay mình, việc gì mình làm được thì tự mình làm, đừng Không làm phiền người khác là khác. Trong cuộc sống, anh luôn tôn trọng, quan tâm, yêu thương người khác, đó là những đức tính mà phụ nữ cần học hỏi ở anh.

Sức khỏe là vốn quý nhất của mỗi chúng ta, ai cũng mong có được một cơ thể khỏe mạnh. Vì vậy, mỗi chúng ta cần siêng năng tập thể dục để có cơ thể khỏe mạnh, tích cực tham gia học tập, lao động, sản xuất có ích cho bản thân, gia đình và xã hội.

25. Chuyện 25: Bác Hệ dẫn quân đi tăng gia sản xuất

*Nội dung câu chuyện:

Mùa đông năm 1952, tôi làm việc ở Văn phòng Trung ương Đảng. Trụ sở của sở đặt tại Chongai (Long Sơn). Văn phòng của Tổng thống cũng ở gần đó. Sau cuộc họp chính phủ lần thứ năm (tháng 3-1952), chính phủ đã phát động một cuộc vận động toàn quốc nhằm tăng gia sản xuất và tiết kiệm.

Ở cấp trung ương, cơ quan này đã tăng cường cạnh tranh với các cơ quan khác. Vì hai cơ quan gần nhau nên tôi được công đoàn đề cử ra tranh cử chức vụ trong chính quyền của Chủ tịch nước. Văn phòng Tổng thống đã tái bổ nhiệm ông làm đại diện cá nhân để tăng tính cạnh tranh với văn phòng trung ương.

Buổi lễ ra mắt mô phỏng diễn ra vô cùng sôi nổi. Tôi còn trẻ, tôi thay mặt anh em đứng lên thách thức cuộc đua: cùng một diện tích 36m2, trong một khoảng thời gian nhất định, tôi muốn trồng rau đạt năng suất cao nhất.

Anh ấy cũng nổi bật: anh ấy chấp nhận thử thách tăng cường cạnh tranh với những cây thông, đồng thời sở hữu một mảnh đất rộng 36 mét vuông và thu hoạch nhiều rau hơn những cây thông. Tất cả mọi mọi người đã cổ vũ. Mấy đồng chí xì xào: cạnh tranh không bình đẳng.

Ta già rồi bận, địch với ngươi không bằng voi được, trồng rau quen rồi. Có người nói: “Phần thưởng của cuộc thi là một con gà trống nặng 2 kg”. Mọi người cổ vũ và vỗ tay. Có đồng chí ở Văn phòng Trung ương nói to: “Lần này nhất định phải ăn thịt gà Phủ Chủ tịch”.

<3

Tôi nghĩ bụng: để đảm bảo năng suất cao, tôi trồng củ cải, vì củ cải ở vùng này rất to và nặng. Trao đổi với anh em công đoàn, ai cũng ủng hộ, đó là một sáng kiến.

Một tuần sau, tôi chuẩn bị đất và trồng 36 mét vuông củ cải. Ngay cạnh khu đất của tôi, các chú và anh em trong Phủ Chủ tịch đã làm rất cẩn thận, đất nhỏ, bằng phẳng và không có cỏ dại. Hơn một tuần sau, bạn gieo hạt cải (súp lơ).

Các anh em trong văn phòng chủ tịch đã xây một cái bồn tiểu gần nhà và mua một cái chậu lớn để hứng nước tiểu. Bên văn phòng trung ương, tôi cũng vận động anh em xây hố xí để thu gom phân.

Một tuần sau, bắp cải đã mọc đều và đẹp. Bạn thụt rửa bằng nước tiểu pha loãng. Tôi đổ phân bắc tươi vào nước. Che toàn bộ cơ quan của mũi với mỗi lần rửa.

Một tháng sau, cả hai loại rau đều ngon như nhau. Rất nhiều người ủng hộ tôi nghĩ rằng tôi sẽ thắng vì củ cải lớn rất nhanh.

Có hôm tôi nhổ rau bán cho nhà bếp chỉ được 15 ký. Tôi để những cây to khỏe, mỗi cây cách nhau khoảng hai hàng. Một anh thấy vườn rau bị phá bỏ mà chỉ còn 15 ký rau non, anh đâm ra lo lắng. Ba buổi chiều liên tục, sau khi tan sở, anh ra vườn rau dùng dầm xới đất cho cải rồi tưới đều.

Hai tháng 10 ngày sau, củ cải của tôi to bằng bắp tay và đâm chồi nảy lộc. Tôi nhổ ra và cân cái bếp tới 60kg. Tôi rất vui vì tôi đã thắng. Nhưng đồng thời, bắp cải gián của tôi to như một đứa trẻ đang quấn tã, tôi cắt tỉa 5 ngày một lần và bếp nặng khoảng 10 kg. Điều kỳ lạ là càng cắt tỉa lược thì cây càng to và càng non.

Sau 2 tháng rưỡi cải mới. Lúc thì nhổ cả cây bỏ vào bếp ngâm muối. Anh còn tặng 2 cây rất to làm hạt giống cho một cụ già người dân tộc gần đó. Ông lão vui vẻ khoe với mọi người: “Rau ông trồng ngon thật đấy”.

Mở cửa sổ nhà bếp và thêm

  • Trẻ em: 15kg
  • Thuyền đóng lại: 14 lần x 10kg = 140kg
  • Kim chi hạt cải: 20kg
  • Nặng: 175kg

    Vì vậy, rõ ràng là tôi đã thua. Các Đoàn thể Văn phòng Trung ương phải nộp gà giống về Văn phòng Đoàn thể Văn phòng Chủ tịch nước. Nhờ tăng lượng rau nên trong bếp có đủ rau nấu ăn cho cả mùa đông, người dân không phải mua nữa. Thật vui khi kết thúc.

    Tôi đứng dậy và thừa nhận thất bại. Chú nói với anh em: Khi bón mỡ, các cô chú phải chú ý đến bốn điều kiện là giống, nhu cầu, phân bón và nước.

    • Giống loại: Nên chọn loại rau trồng 1 lần ăn được nhiều lần, củ cải dễ trồng, năng suất cao nhưng ăn 1 lần sẽ không ngon bằng cải xanh.
    • Cần: Người trồng rau phải chăm chỉ, chọn thời điểm thích hợp với khí hậu để trồng rau thì rau mới tốt. Được trồng đúng cách. Khi cây bắp cải phát triển tốt, cứ 10 ngày lại xới đất, rễ sẽ bị cắt, cành sẽ ra nhiều rễ, phân bón và muối vô cơ trong đất được hấp thụ nhiều hơn.
    • Phân bón: Phải chọn loại phân bón phù hợp. Bông cải xanh rất tốt để pha loãng nước tiểu. Phân tươi cũng đẹp, nhưng rất mất vệ sinh.
    • Nước: Tưới nước đều và đủ để rau xanh tốt quanh năm.
    • Khi thua bạn, tôi đã thôi chủ quan và học được một bài học mới về sự trưởng thành.

      * Ý nghĩa câu chuyện:

      Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng khi làm bất cứ việc gì, trong quá trình sản xuất chúng ta không được chủ quan, phải theo đặc điểm của tình hình, hoàn cảnh cụ thể thì mới đạt được năng suất và hiệu quả.

      *Bài học kinh nghiệm:

      Trong công việc, bất luận cán bộ, đảng viên làm việc gì, dù lớn hay nhỏ cũng không được nhận định chủ quan, phải luôn bám sát thực tiễn, gần gũi quần chúng, lắng nghe ý kiến, tư tưởng. Khối quần chúng nhân dân phải có kế hoạch cụ thể cho từng công việc để phục vụ nhân dân tốt hơn. Thường xuyên nghiên cứu đổi mới phương pháp làm việc để đạt hiệu quả và năng suất cao.

      26. Chuyện 26: Trường Bác Hồ

      * Nội dung câu chuyện:

      Xem Thêm : Lệnh stop limit là gì? Cách cài đặt stop limit trên Binance

      Có lần, khi kể chuyện cho các bạn trẻ ở phủ chủ tịch, Bác nói:

      “Bây giờ các cô chú đều đi học. Có trường, có bàn, có ghế, có thầy cô, có bạn bè, có sách vở, có giấy bút. Con được sống đàng hoàng. Đêm có đèn nhưng không có điểm.” cho một năm học. là sai.

      Ngày xửa ngày xưa, ở tuổi của chú dì tôi, tất cả bàn ghế, thầy cô, bạn bè, sách vở, giấy bút chỉ có bàn tay này.

      Anh ấy giơ tay trái lên và nói tiếp:

      “Ngày đó tôi chèo thuyền, cào tuyết cùng anh, sau là phụ bếp. Tôi làm việc từ sáng đến tối, cả ngày không đọc một tờ báo nào. Chỉ đến tối mới xong việc , phải không tôi chỉ biết đọc sách báo thôi, muốn học ban ngày chỉ có một cách là viết lên tấm da này.

      Mỗi sáng viết vài chữ, rồi đi lau boong, cọ thùng, lau nồi, rửa bát, thái thịt, thái rau, vừa học vừa làm. Cuối cùng, người đã đổ mồ hôi đầm đìa, chữ nhòe đi, tắm xong có thể xóa sạch. được coi là một cảm giác thân thuộc. Sáng mai viết lời mới. “

      Cuốn sách “Hồ Chí Minh, đồng chí của chúng ta” gồm nhiều hồi ký của những người bạn Pháp, do Nhà xuất bản Xã hội Paris ấn hành năm 1970, có trích đoạn phỏng vấn của phóng viên a.kan (Nhân loại). Đảng Cộng sản Pháp) như sau:

      “Vào đại học tôi không vui. Nhưng cuộc đời đã cho tôi cơ hội học lịch sử, khoa học xã hội và cả khoa học quân sự. Yêu gì? Ghét gì? Cũng như tôi, người Việt Nam nào cũng cần yêu độc lập, công việc và đất nước.” ( Trang 203)…

      “Tất nhiên không chỉ riêng tôi, cả thế giới đều kính trọng những nhà báo chân chính. Tôi cũng có những lúc học báo chí, cũng có những lúc đặt bút cầm súng đánh giặc, chống thực dân. Khi tôi ở Pháp, khi tôi là tổng biên tập, biên tập viên và chủ bút của một tờ báo khi tôi biết rất ít tiếng Pháp (tr. 202)

      Người thường nói với cán bộ: “Học ngoại ngữ coi như một chiếc chìa khóa khác để mở kho tàng tri thức. Học là việc cả đời”.

      * Ý nghĩa câu chuyện:

      Nội dung truyện là lời răn dạy có ý nghĩa thiết thực đối với thế hệ hiện tại và mai sau, Bác không khoe thành tích, cũng không giáo dục một cách khó hiểu Bác đã tác động đến tâm lý của lớp trẻ. Bác xúc động và tiếp thu lời, giúp các bạn trẻ nhận thức được rằng cần có ý chí và nghị lực tinh thần để vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong học tập và cuộc sống.

      Các anh đã khơi dậy nhiệt huyết tuổi trẻ, tinh thần hiếu học và lòng yêu nước nồng nàn.

      * Bài học rút ra:

      Câu chuyện này cho chúng ta thấy tầm quan trọng của việc học, dù ở địa vị nào, thời đại nào, thời đại nào thì việc học cũng rất cần thiết, học là để nâng cao trình độ, tri thức là để cho mình, để góp phần xây dựng xã hội không ngừng phát triển .

      Xem Thêm : Giải bài 63, 64, 65, 66 trang 100 sgk toán 8 tập 1 – Giaibaitap.me

      p>

      27. Câu chuyện 27: Ngân hàng Negara phục vụ ai

      * Nội dung câu chuyện:

      Một ngày năm 1962, Chủ tịch Hồ Chí Minh đến thăm cán bộ công nhân Nhà máy Dệt Nam Định. Mọi người trong cửa hàng đều đang làm việc. Tổng thống đi qua một căn phòng và thấy ba người đang ngồi. Bạn hỏi:

      Các cô gái, bạn đang làm gì vậy?

      đoàn duy bảo đứng lên nói:

      Vâng, thưa ông, đây là quầy tiết kiệm ngân hàng trong nhà máy.

      Anh ấy cầm cuốn sổ lên và hỏi:

      Nhà máy có bao nhiêu người gửi tiền?

      Anh ấy nói:

      Vâng, có 80% người gửi.

      Bạn kiên trì:

      Thêm hai mươi phần trăm nữa?

      Anh ấy yêu cầu tôi báo cáo:

      Dạ, do hoàn cảnh gia đình khó khăn.

      Thấy nhân viên ngân hàng trả lời không đúng câu hỏi có thể khó bạn nên kiểm tra lại.

      Bạn đăng bao nhiêu tiền mỗi lần?

      Có, gửi từ một hoặc nhiều lỗ.

      Bạn hỏi:

      Bạn có một xu, bạn có thể gửi nó không?

      Giám đốc xí nghiệp, bí thư, chủ tịch, quỹ tiết kiệm, tất cả đều không trả lời được…

      Cho đến năm 1996, nhân kỷ niệm “45 năm sen nở” ngành ngân hàng, ông nói rằng giờ đã già, ông nói với cô nhân viên ngân hàng trẻ:

      “Sau này tôi mới biết rằng ngân hàng quốc gia của chúng ta là ngân hàng quốc gia của dân, do dân, vì dân nên trước hết phải giúp dân, giúp người nghèo, lo cho người dân. nghèo, có vốn Sống, làm ăn, có tiền gửi Ngân hàng, nuôi ngân hàng, tạo mọi điều kiện có thể để thu hút một lượng lớn tiền gửi tiết kiệm như sẵn sàng nhận tiền gửi, dù là gửi một lần, số lượng lớn , và số lượng nhỏ…

      Một câu hỏi mà hơn một phần tư thế kỷ qua tôi vẫn chưa thể trả lời.

      * Ý nghĩa câu chuyện:

      Câu chuyện cho thấy, ngân hàng hoạt động không vì lợi nhuận, thực hiện nhiệm vụ ưu đãi người nghèo, góp phần xóa đói giảm nghèo, phát triển kinh tế.

      * Bài học rút ra:

      Ngân hàng Quốc gia của chúng tôi là Ngân hàng Nhân dân, Ngân hàng Nhân dân và Ngân hàng Nhân dân, hỗ trợ người nghèo trong việc cho vay vốn, huy động tiền gửi tiết kiệm, thành lập các nhóm tiết kiệm, các chương trình tư vấn và cố vấn. Quản lý, sản xuất hiệu quả, phù hợp với điều kiện từng gia đình, sử dụng vốn vay có hiệu quả, tăng gia sản xuất, đời sống gia đình được cải thiện

      28. Chuyện 28: Bác Hồ quan tâm đến thương binh, liệt sĩ

      * Nội dung câu chuyện:

      Ngày 10-3-1946, tờ “Cứu quốc nhật báo” đăng bức thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi đồng bào Nam Bộ. Trong thư, tác giả viết: “Đối với các anh, các chị đã xả thân vì nước và các vong linh đồng bào đã chiến đấu, hy sinh vì nước, tôi xin vô cùng kính trọng. Sự hy sinh này không phải là vô ích”.

      Sau đó, Chủ tịch Hồ Chí Minh viết thư gửi đồng bào miền Nam: “Xin cúi đầu trước anh linh các chiến sĩ và đồng bào Việt Nam đã anh dũng hy sinh vì Tổ quốc.”

      Hơn nửa tháng sau khi từ Pháp về, ngày 7-11-1946, ông tham gia buổi lễ “Mùa Đông Chiến Sĩ” do Việt Cộng tổ chức tại Nhà Hát Lớn Hà Nội. Hậu phương tài trợ sản xuất áo giáp cho binh lính, thương binh và bệnh tật.

      Cuộc kháng chiến chống Pháp đã thu hút nhiều nam nữ thanh niên tòng quân. Có chiến sĩ đã anh dũng hy sinh, có người là thương binh, bệnh binh, cuộc sống còn nhiều khó khăn, anh chị em mặc dù tự nguyện chịu đựng nhưng không một lời oán trách, tiếc nuối.

      Trước đó, tháng 6-1947, Chủ tịch Hồ Chí Minh đề nghị Chính phủ chọn một ngày trong năm là Ngày Thương binh, để đồng bào có dịp bày tỏ lòng hiếu thảo với các thương binh. Có lẽ, ngoại trừ Ngày Quốc tế Tưởng niệm – Les Invalides là ngày tưởng niệm quốc gia đầu tiên được tổ chức.

      Thể hiện ý nguyện của Chủ tịch Hồ Chí Minh, cuộc họp trù bị đã được tổ chức tại xã Phú Minh, huyện Đại Đô, tỉnh Thái Nguyên, có nhiều đại biểu của trung ương, khu, tỉnh tham dự cuộc họp trù bị. Cuộc họp đã đồng ý kỷ niệm Ngày tưởng niệm vào ngày 27 tháng 7 hàng năm và nó được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1947.

      Báo Quốc phòng số 11 số ra ngày 27-7-1947 đăng bức thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi Ban Thường vụ nhân “Ngày Thương binh toàn quốc”.

      Bức thư đầu tiên của tác giả viết: “Thời quốc nguy, cơ nghiệp, lăng tẩm, đình miếu, nhà thờ đều nguy, cha mẹ anh em, vợ con, ao ruộng, làng xóm nguy nan, ai tình nguyện ra trận? kẻ thù trước? Đây là những người lính, một số người đã bị thương.”

      Chủ tịch Hồ Chí Minh giải thích: “Thương binh là những người đã hy sinh gia đình, xương máu để bảo vệ đồng bào. Những đứa trẻ dũng cảm này.”

      Cuối thư, Người vận động đồng bào quyên góp cơm áo giúp đỡ thương binh. Bản thân ông và tất cả nhân viên của dinh tổng thống, tổng cộng 1.127 bang hội, đã tự nguyện tặng một chiếc áo lụa, một tháng lương và một bữa ăn cho các thương binh.

      Năm sau, ngày 27 tháng 7 năm 1948, anh nói trong một bức thư tình dài:

      “Ngoại xâm như cơn đại hồng thủy, sẽ nhấn chìm cả nước, cuốn trôi sinh mạng, tài sản, nhấn chìm cha mẹ, vợ con, đồng bào ta. Bị đe dọa, nhiều thanh niên đáng kính trên đất nước ta đã quyết lấy máu thịt của mình xây bức tường thành sắt, ngăn giặc ngoại xâm tràn ngập Tổ quốc hại đồng bào./p>Người đưa tiễn viết: “Các anh quyết liều thân đánh giặc giữ nước, đồng bào. Hôm nay cha mẹ mất đi người con yêu. Vợ trẻ thành góa bụa. Kẻ dại thành mồ côi. Thêm bên bàn thờ gia tiên tấm thiệp liệt sĩ. Thương binh những người lính sẽ không tái sinh gốc cây và những người lính đã chết sẽ không tái sinh.

      * Ý nghĩa câu chuyện:

      Câu chuyện thể hiện lòng kính trọng, tình yêu thương sâu sắc, sự quan tâm sâu sắc của Bác đối với các anh hùng liệt sĩ, thương bệnh binh.

      * Bài học rút ra:

      Với tấm lòng chân thành, Chủ tịch Hồ Chí Minh làm gương, làm gương, làm gương, làm gương, làm gương, làm gương, làm gương, làm gương, làm gương, làm gương nêu gương, nêu gương, làm gương, làm gương, kính trọng thương binh, liệt sĩ đã hy sinh. Những lời dạy của Bác vẫn còn nguyên giá trị và có sức thuyết phục trong toàn đảng, toàn dân cả nước.

      Ngày nay, các chị em phụ nữ hãy tiếp tục phát huy và phát huy truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Để các đối tượng được hưởng chính sách thấy được sự quan tâm sâu sắc của Đảng, của Nhà nước đối với họ, nâng cao niềm tin, củng cố ý chí, nghị lực vượt qua khó khăn trong cuộc sống, tiếp tục cống hiến trí tuệ, sức lực cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc .

      29. Câu chuyện 29: Dù làm đại tá hay làm tướng đều phải phục vụ nhân dân

      * Nội dung câu chuyện:

      Một người Mỹ mang cấp bậc thiếu tá tên Tomat là tham mưu trưởng của công ty. Tôi nói với anh ta, nếu thiếu tá là tham mưu trưởng, cấp bậc nào là đại úy, thảo nào khuôn mặt anh ta nghiêm nghị. Bác nói: Bác phải làm tốt nhiệm vụ của mình, dù là đại tá hay tướng lĩnh, đã là chiến sĩ cách mạng thì cũng phải làm tốt nhiệm vụ phục vụ nhân dân.

      Khoảng tháng 7 năm 1944, một máy bay Mỹ bị Nhật bắn rơi trên cao nguyên Hoan Hoan. Viên phi công Mỹ nhảy dù xuống rừng bị du kích địa phương bắt sống.

      Lúc này, Hoa Kỳ tham gia Đồng minh chống phát xít. Phi công Mỹ đã được đưa đến cho chúng tôi. Bác gọi cho tôi và nói:

      Dù còn khó khăn nhưng các chú cố gắng cho cháu ăn tương đối, cư xử tử tế, nhân văn để các chú hiểu cháu.

      Vâng, chúng tôi đã làm. Phi công Mỹ ăn nhiều hơn chúng ta.

      Vài ngày sau, tôi đưa anh ấy đến gặp tôi. Bạn hỏi bằng tiếng Anh. Người phi công vô cùng kinh ngạc và nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, không hiểu sao ở vùng núi này, anh gặp một ông già gầy gò, mặc áo chàm, có đôi mắt sáng, nói tiếng Anh lưu loát và hiểu rõ phong tục của Hoa Kỳ. Những trạng thái.

      sao (Xiao), tên của phi công, tha thiết cầu xin được thả về bộ chỉ huy Hoa Kỳ ở Trung Quốc, bất kể tốn kém bao nhiêu để trở về nhà, hãy quan tâm đến chính phủ Hoa Kỳ và gia đình.

      Xem Thêm : Giải bài 63, 64, 65, 66 trang 100 sgk toán 8 tập 1 – Giaibaitap.me

      p>

      Anh cười và giải thích thêm:

      Các anh em trong Quân đội Đồng minh có một mục tiêu chung, đó là chống lại chủ nghĩa phát xít và bảo vệ hòa bình thế giới. Chúng tôi đối xử với bạn theo cách này như một sự thể hiện thiện chí, không phải để lợi dụng bạn.

      Tại sao tôi hiểu, tôn trọng và tin tưởng bạn hơn. Sau đó, bản thân ông được phép đến Côn Minh và bàn giao cho bộ chỉ huy quân sự Hoa Kỳ.

      Tôi từ Trung Quốc về được một thời gian thì bộ tư lệnh quân đội Mỹ gửi cho tôi một email đề nghị cử người phối hợp và cử người nhảy dù xuống căn cứ mới.

      Tôi lại được cử đi đón 5 người Mỹ này. Chúng tôi đốt lửa để máy bay biết mục tiêu. Chúng tôi tập hợp quân đội của mình để cổ vũ họ khi họ nhảy dù xuống. Họ rất cảm động trước công việc của tôi.

      Sau khi tiếp nhận 5 nhân viên tình báo quân đội Mỹ, họ đều được giao nhiệm vụ.

      Ông ra lệnh thành lập một đại đội Việt Mỹ và chỉ định tôi làm đại đội trưởng.

      Một người Mỹ mang cấp bậc thiếu tá tên Tomat là tham mưu trưởng của công ty. Lúc đó, tôi nhớ mình đã tự hào như thế nào. Tôi nói với anh ta, nếu thiếu tá là tham mưu trưởng, cấp bậc nào là đại úy, thảo nào khuôn mặt anh ta nghiêm nghị. Bạn nói:

      Các đồng chí phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, dù là đại tá hay cấp tướng, là người chiến sĩ cách mạng cũng phải làm tốt nhiệm vụ phục vụ nhân dân.

      Tôi luôn ghi nhớ lời dạy ấy.

      * Ý nghĩa câu chuyện:

      Câu chuyện này đã cho chúng ta một bài học sâu sắc, trong cuộc sống và công việc, dù ở bất cứ đâu, trước hết chúng ta phải làm tốt bổn phận của mình và phải mưu cầu lợi ích cho nhân dân.

      * Bài học rút ra:

      Ngày nay, cán bộ, đảng viên phụ nữ phải tích cực học tập, nâng cao phẩm chất, phải luôn lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm kim chỉ nam, lấy đạo đức cách mạng làm nền tảng, dù ở cương vị nào cũng phải hết lòng cống hiến. Làm việc thì phải phục vụ nhân dân, hết lòng phục vụ nhân dân, việc gì có lợi cho dân thì làm, việc gì dù lớn hay nhỏ, có lợi cho dân thì làm tất cả vì dân.

      30. Câu chuyện 30: Quý trọng tất cả, chỉ quên mình

      * Nội dung câu chuyện:

      Đến tháng 8 năm 1969, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Khi phát hiện các triệu chứng bất thường về lưu lượng máu đến tim và não, bác sĩ khuyên bạn không nên lên xuống cầu thang và bước cà kheo.

      Đây là dấu hiệu nghiêm trọng về sức khỏe của một người; tuy nhiên, bạn vẫn không ngừng làm việc. Mặc dù đang đau đớn tột cùng, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ khi đặt tay lên bụng.

      Năm ấy, nước bên bờ sông dâng lên dữ dội, chàng nằm đó, dường như vẫn lắng nghe tiếng sông chảy róc rách gần xa. Nếu không phải vì căn bệnh của tôi, tôi sẽ đến bất cứ nơi nào quan trọng, giống như tôi đã làm trong những mùa giải trước. Trung ương sợ lũ lụt yêu cầu ông đến nơi an toàn nhưng ông nói: “Không thể xa dân được”.

      Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Thủ tướng Phạm Văn Đồng báo cáo công tác chống lũ được triển khai nhanh chóng, chu đáo để cứu dân. Mỗi khi thức dậy, câu đầu tiên anh hỏi: – Mực nước sông Hồng đã rút chưa?

      Hàng ngày, người dân vẫn nghe các đồng chí trong Bộ Chính trị báo cáo công tác hậu phương, công tác tiền tuyến, Người vẫn đọc sách, báo, bản tin, ký những bài báo mà Người quan tâm.

      Ông nhờ các đồng chí nộp: Đánh dấu bằng bút chì đỏ vào bài “Nam Bắc gia huynh đệ, quyết không rời” do Nhật báo Thống nhất đăng, và khoanh tròn chữ “hốc” – . hoãn xuất cảnh”…

      p>

      Trong cuốn sổ, tướng Takehara nói rõ rằng ông đã rất mệt mỏi từ ngày 24 tháng 8. Dù ốm đau, mệt mỏi nhưng Người vẫn hết lòng quan tâm đến tình hình đất nước. Khi tỉnh lại, ông hỏi: “Hôm nay Nam Thịnh ở đâu?” Tướng quân đáp: “Xin ông cứ yên tâm trị bệnh… rồi tôi sẽ thuật lại cho ông nghe về chiến sự ở phía nam”.

      Ngày 26/8, trước tình hình sức khỏe nhân dân diễn biến phức tạp, các giáo sư, bác sĩ, hội đồng điều dưỡng Bệnh viện Quân y 108 túc trực thường xuyên để nắm bắt diễn biến sức khỏe.

      Khi thức dậy, người nói muốn nghe một bài dân ca. Y tá Wu Shifang đã có mặt vào thời điểm đó và hát “Y sĩ quân y và bài hát quân đội” với những bài hát dân ca. Nhạc sĩ Chen Huan sau này đã viết: “Ai muốn hát bài hát của đất nước đến cùng. Bạn đến với bao la.” `

      Chiều 29/8, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã đến thăm. Vừa tỉnh dậy, anh hỏi: “Chuẩn bị mừng Quốc khánh thế nào rồi?”. Nghe báo cáo Thủ tướng căn dặn: “Nhớ đốt pháo mừng chiến thắng, khơi dậy tinh thần chiến đấu của nhân dân”.

      Dù mạng sống chỉ còn trong gang tấc nhưng tôi vẫn muốn đi lễ, gặp gỡ đồng bào 5-10 phút để đồng bào khỏi lo lắng. Bác đã trao đổi rất cụ thể với các đồng chí Lê Văn Dương và Vũ: “Chú thắt khăn vào cổ, chú ngồi trên bục, rồi kéo rèm hội trường và bắt đầu cuộc họp.

      Nói thế nào để người ta không biết là anh ốm” (nhưng Quốc khánh năm đó anh không đi diễn).

      Như thường lệ, ngày đầu tháng, trong giờ đầu tiên, Bác dành thời gian để nghe ban tuyên giáo báo cáo về các gương “người tốt, việc tốt”. Ngày 31 tháng 8, sau khi hôn mê xong, anh gọi đồng đội đang phục vụ và nói: – Ngày mai là mùng một năm mới, nhớ nhắc chú He Huijia báo cáo với các bạn tấm gương “người tốt việc tốt”.

      Chú tặng huy hiệu cho 7 thiếu niên dũng cảm, thật thà nhặt của rơi trả lại cho người bị mất, dũng cảm nhảy xuống sông cứu người bị nạn.

      Nghe tin các chiến sĩ bắn rơi máy bay không người lái của Mỹ, bác sĩ đã gửi hoa chúc mừng các chiến sĩ tên lửa Sư đoàn 361. Ngày 1-9 năm ấy, kỷ niệm 24 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2-9, Người đã đặt vòng hoa viếng các liệt sĩ Hà Nội.

      Lúc đó, Bộ Chính trị Trung ương quyết định điều chuyển một số cán bộ, nhân viên y tế giỏi hơn từ các bệnh viện lớn, cùng một số trang thiết bị hiện đại đến điều trị.

      Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy một vài nữ y tá bên cạnh, và hỏi các đồng chí phục vụ: Bạn là ai?

      Thưa anh, đó là nữ y tá do Bệnh viện Quân khu 108 cử đến phục vụ anh.

      Lần trước, Bộ Chính trị cũng cử tiến sĩ. Khi được yêu cầu bình luận, anh ấy nói:

      Bạn phải biết rằng người già thường đã khó, người già bệnh tật lại càng khó hơn. Anh hỏi nó có đồng ý đến đây không?

      Lần này, các y tá lúc đó đã kiệt sức. Đồng chí Vụ nghe xong chậm rãi nói:

      Các em còn nhỏ, đã đến tuổi ăn, tuổi ngủ. Tôi biết các bạn yêu tôi nhưng bạn không nên để chúng ở đây, các cháu gái rất dễ xúc động.

      Tôi thoáng thấy bó hoa hồng cắm trong chiếc bình trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, liền hỏi người phục vụ:

      Những bông hoa trong vườn phải không? Nếu tôi có một cái, tôi sẽ nhặt nó và tặng nó cho các cháu gái của tôi.

      <3

      Được phục vụ Bác Hà là vinh dự của một nữ quân nhân. Thật vinh dự hơn nữa khi họ được nhận hoa từ người chú của mình trong khu vườn của Phủ Tổng thống. Mọi người lặng đi, bởi khi Bác Hồ chống chọi với bệnh tật, Bác không nghĩ đến mình mà nghĩ đến cả miền Nam, hạnh phúc của đồng bào, hạnh phúc của mọi người. . .

      Những người chứng kiến ​​lúc ông lâm bệnh đã nghe ông nói:

      “Quê tôi ở Nam Đàn, Nghệ An, nhưng mẹ tôi mất ở Huế, cha tôi mất ở Kaolin. Quê hương tôi trải dài khắp đất nước. Ở Huế, Phan Thiết, Sài Gòn, v.v… trước khi ra nước ngoài, tôi’ Tôi đã sống ở đó, đã ở đó, nhưng tôi vẫn chưa quay lại”.

      Nơi cha mẹ bạn trút hơi thở cuối cùng. Người đàn ông đề nghị cho anh ta một ít nước dừa. Như hiểu được tấm lòng của bạn, người phục vụ đã trồng hai cây dừa trên giàn giáo trước nhà, là hai cây dừa miền Nam, hàng ngày tôi vẫn chăm sóc từng cây, mỗi cây ngắt một trái, chắt lấy nước. và mời bạn uống rượu..

      <3

      Ngày 2 tháng 9 năm 1969, tình trạng của anh ngày càng trầm trọng. 9 giờ 47 phút sáng, Người đột ngột qua đời vì một cơn đau tim nặng, đến nay Người đã thực sự không còn cống hiến sức lực, trí tuệ và cuộc đời mình cho Đảng, cho dân tộc và nhân loại.

      Trong Di chúc trước toàn Đảng, toàn dân, Người còn viết: “Cả cuộc đời tôi suốt đời vì Tổ quốc, vì cách mạng, vì dân tộc”. Bây giờ dù phải rời xa cõi đời này, tôi cũng không hối hận, chỉ tiếc là không thể phục vụ lâu dài hơn nữa. “

      * Ý nghĩa câu chuyện:

      Điều mà câu chuyện để lại cho chúng ta là sự kính trọng về nhân cách của ông, người đã cống hiến cả cuộc đời cho đất nước, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, ông chỉ quan tâm đến nhân dân và đất nước.

      * Bài học rút ra:

      Tinh thần phụng sự nhân dân, phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân của các anh đáng để chúng ta khâm phục, đáng học tập và học hỏi. Dù trong công việc hay trong cuộc sống, các anh phải biết thương yêu đồng chí, đồng bào, sống là có tình nghĩa cao cả, vì lợi ích cá nhân mà làm tất cả vì lợi ích chung, trong bất cứ điều kiện, hoàn cảnh nào cũng cống hiến sức lực, trí tuệ cho dân, cho nước.

      Nguồn: Cha Rong Women

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button