Hỏi Đáp

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm (14 mẫu) – Văn mẫu lớp 8

Hình ảnh cô be bán diêm

14 bài văn phân tích nhân vật cô bé bán diêm rất hay, có 2 dàn ý chi tiết. Nhằm giúp các em học sinh lớp 8 cảm nhận sâu sắc hơn hoàn cảnh bất hạnh của cô bé bán diêm trong truyện ngắn cùng tên.

Cô bé bán diêm sống trong cảnh nghèo khó cả về vật chất lẫn tinh thần, thiếu thốn tình thương, sự chăm sóc của gia đình. Nhờ đó, khơi dậy trong mỗi chúng ta sự đồng cảm với những cảnh đời bất hạnh trong cuộc sống. Xin mời các em chú ý theo dõi các bài viết sau để học tập Văn 8 tốt hơn:

Dàn ý phân tích nhân vật cô bé bán diêm

Đề cương 1

1. Lễ khai trương

  • Giới thiệu tác giả Andersis, truyện ngắn “Cô bé bán diêm”
  • Gợi lên nhân vật cô bé bán diêm: một đứa trẻ có hoàn cảnh bất hạnh
  • 2. Nội dung bài đăng

    *Phân tích nhân vật cô bé bán diêm trong truyện ngắn cùng tên của Anderson

    – Sơ lược về các cô gái:

    • Bà và mẹ mất, sống với bố, bị đánh đập, mắng mỏ
    • Người nghèo kiếm sống bằng nghề bán diêm
    • -Cô bé bán diêm xấu số mang trên mình nhiều vết thương:

      • Đói lạnh đêm giao thừa không dám về nhà
      • Sự thờ ơ của những người xung quanh
      • – Cô bé bán diêm có lời chúc và lời chúc vui vẻ:

        • Mỗi trận đấu là ước nguyện của tôi: ấm no, ấm no…
        • Tôi muốn đi cùng cô ấy để thoát khỏi cái lạnh và cái đói.
        • -Cái chết của cô bé bán diêm:

          • Phản ánh hiện thực xã hội
          • Cảm thương sâu sắc cho những số phận bất hạnh của xã hội
          • 3. Kết thúc

            Khẳng định ý nghĩa của nhân vật cô bé bán diêm: nhân vật cô bé để lại cho người đọc nỗi nhớ thương và suy nghĩ bất lực về số phận của thế giới, khơi dậy lòng trắc ẩn của mỗi chúng ta trước những cảnh đời bất hạnh trong cuộc sống.

            Đề cương 2

            I. Giới thiệu:

            Giới thiệu tác phẩm, tác giả, nhân vật Cô bé bán diêm:

            • Trong số những câu chuyện cổ tích bất hủ trong kho tàng văn học thế giới, phải kể đến truyện cổ tích “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen. Nhân vật chính của truyện – cô bé bán diêm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bao thế hệ độc giả.

              Hai. Văn bản:

              1. Số phận, hoàn cảnh éo le:

              • Cô ấy từng là con nhà khá giả, hạnh phúc, mẹ mất sớm, dì mất nên gia đình tan nát
              • Không những không đủ ăn, không được đến trường như các bạn cùng trang lứa, mà cô còn bị người cha nghiện rượu hành hạ, mỗi khi say lại đánh đập và đuổi cô đi
              • 李>

              • Cô bị cha bắt đi bán diêm kiếm tiền, kể cả đêm cuối năm, ngày cả nhà đoàn tụ, nếu không đưa tiền mua rượu cho ông thì cô sẽ bị đánh đòn. Cú đánh tàn bạo, vô tình bị đuổi
              • Trong đêm giao thừa lạnh giá, khi đường phố phủ đầy tuyết và lạnh thấu xương, khi nhà nhà sáng trưng ánh đèn và mùi thức ăn ngào ngạt khắp ngõ ngách, bà phải đi bán diêm
              • Ngôi nhà rực rỡ ánh đèn và thơm mùi thức ăn nhưng trái ngược hoàn toàn với khung cảnh đó là cô bé bán diêm tội nghiệp
              • Quần áo mỏng manh đầy những mảnh vá, chiếc dép gỗ duy nhất của cô bị mất và cô phải đi chân trần trong tuyết lạnh
              • Đi đâu cô cũng mời mọi người mua diêm nhưng không ai quan tâm hay thích mua cho cô một bó
              • Thùng diêm bị đẩy rơi xuống đất, ướt sũng không bán được
              • Sợ bị cha mắng, cô không dám về nhà, ngồi xổm ở một góc cuối đường, mặc cho gió lạnh xé xác
              • 2. Xúc động trước ước mơ hạnh phúc:

                • Hoàn cảnh éo le, cô chỉ còn một que diêm để sưởi ấm
                • Những giấc mơ hạnh phúc được thể hiện qua thời gian cô ấy thắp một que diêm
                • Một. Trò chơi đầu tiên:

                  • Lần đầu tiên, que diêm cháy rất nhanh, ngọn lửa lúc đầu có màu xanh lam, sau đó tắt dần và trắng dần.
                  • Một lò sưởi lớn màu hồng và một tấm ép xuất hiện trong ánh lửa
                  • Tôi cảm thấy như mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những vật trang trí bằng đồng sáng bóng.
                  • Điều này phù hợp với thực tế của cô ấy: cô ấy lạnh và cần được sưởi ấm.
                  • Nhưng rồi que diêm vụt tắt, lò sưởi vụt tắt, và hy vọng dường như cũng vụt tắt.
                  • b. Ván 2:

                    • Khi que diêm thứ hai được châm và thắp sáng, cô vỗ tay khi nhìn thấy bàn ăn sang trọng, thức ăn ngon và mùi thơm hấp dẫn
                    • Điều tưởng tượng này cũng liên quan đến thực tế, cô bé đang đói, mùi ngỗng quay nồng nặc trên đường phố, những đứa trẻ khác đang ngồi quanh bàn ăn tối của gia đình
                    • Khi trận đấu tàn, cũng là lúc trở về với thực tại tàn khốc của cái đói và cái lạnh
                    • c. Ván thứ ba:

                      • Lần thứ ba cô thắp một que diêm, cô nhìn thấy hàng ngàn ngọn nến lung linh trên cây thông Noel được trang trí bằng những tấm bưu thiếp đầy màu sắc.
                      • Câu hát đêm cuối năm tượng trưng cho hạnh phúc trọn vẹn
                      • Đây là giấc mơ có liên quan đến hiện thực, vì không khí ngày Tết mà tôi hằng mong đợi.
                      • Nếu như hai điều ước đầu tiên là điều ước cơ bản – ấm no đủ đầy, thì ở lần này, điều ước đã được nâng lên thành hạnh phúc – điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng khao khát
                      • d. Ván thứ tư:

                        • Đây là lần thứ tư cô nhìn thấy người bà đã khuất của mình xuất hiện với nụ cười dịu dàng.
                        • Đó là hiện thực vì tôi cô đơn và khao khát được yêu thương, che chở
                        • Có bà bên cạnh cũng ấm áp, viên mãn và hạnh phúc
                        • e. Ván 5:

                        • Trong giây phút này, tôi khao khát khát vọng cao nhất và mãnh liệt nhất, là được tự do và được lên thiên đường, nơi có bà và mẹ tôi sẽ luôn yêu thương tôi vô điều kiện. Không còn đau đớn, đói và lạnh.
                        • 3. Thông điệp của tác giả

                          • Thể hiện sự cảm thông, chia sẻ đối với một số phận nhỏ bé tội nghiệp phải chịu nhiều bất hạnh. Giây phút giải thoát cũng là lúc cô từ giã cõi đời này
                          • Phê phán một hiện thực đau xót: người cha nhẫn tâm hành hạ con ruột, xã hội vô tâm, thờ ơ với những người kém may mắn.
                          • Ba. Kết luận:

                            Hãy cho tôi biết cảm nhận chung của bạn về nhân vật này:

                            • Nhân vật cô bé bán diêm trong truyện cổ tích cùng tên của Hans Christian Andersen là một trong những nhân vật tiêu biểu và đặc sắc nhất trong lòng nhiều thế hệ độc giả trên thế giới. Nhân vật cô bé bán diêm không chỉ tạo nên một cốt truyện độc đáo mà còn để lại cho chúng ta những bài học nhân sinh sâu sắc, những thông điệp cuộc sống. Qua đó ta cũng thấy được tài năng và lòng nhân đạo của nhà văn.
                            • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mẫu 1

                              Một nhà văn nổi tiếng viết truyện thiếu nhi. Những tác phẩm của ông luôn có thể để lại ấn tượng sâu sắc và bài học sâu sắc cho trẻ em. Nói đến kho tàng truyện của ông, không thể không nhắc đến truyện Cô bé bán diêm, một truyện giàu giá trị nhân văn, giá trị nhân văn.

                              Truyện kể về số phận éo le, bất hạnh của cô bé bán diêm. Cô gái cũng có một gia đình rất đầm ấm, hạnh phúc với người bà yêu thương sống trong “ngôi nhà xinh xắn có dây thường xuân bao quanh”, nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ xa xăm. Bà nội và người mẹ yêu thương tôi lần lượt qua đời, tôi và bố tôi sống trong cảnh nghèo khó trong căn gác mái dột nát, kiếm sống bằng nghề bán diêm.

                              Nỗi khổ của Mị được tác giả tô đậm trong đêm giao thừa. Vào một đêm đông giá rét, từng cơn gió heo may thổi qua, cô bé đầu trần, chân đất, đói khổ gánh diêm đi bán. Tôi sợ về nhà vì người cha nghiện rượu của tôi luôn sẵn sàng đánh tôi nếu tôi không bán được gì. Tôi ngồi nép vào góc nhà, mong mọi người thương tình mà mua cho.

                              and-decen đã tạo ra một loạt hình ảnh tương phản để làm nổi bật hoàn cảnh đáng thương của cô ấy: một ngôi nhà thân thương, đáng yêu đã và vẫn còn. Giờ đây chỉ còn là căn gác mái dột nát, nơi cha luôn la mắng, đánh đập con, mọi người ngồi trong nhà thắp đèn chỉ còn mình con trong đêm tối lạnh lẽo, nhà nào cũng thơm mùi ngỗng quay, gia đình có hương vị hạnh phúc , cô bé suốt ngày đói khát, cô đơn và buồn bã.

                              Tác giả sử dụng nghệ thuật tương phản để thể hiện rõ hơn nỗi bất hạnh của tôi. Cô gái này không chỉ nghèo khổ, khốn khó về vật chất mà còn phải sống trong hoàn cảnh bị mọi người thờ ơ, kể cả cha cô – người đã sinh ra cô. Tác giả kết hợp thực tế và tưởng tượng thông qua sự sắp xếp thứ tự của các cô gái.

                              Trong truyện, cô bé thắp diêm năm lần: lần thứ nhất nhìn thấy lò sưởi, lần thứ hai nhìn thấy con ngỗng quay, lần thứ ba nhìn thấy cây thông, lần thứ tư nhìn thấy bà ngoại, và lần thứ năm, cô ấy đốt tất cả các que diêm Không, ở lại và bế bà đi cùng. Thứ tự tôi châm diêm hoàn toàn logic, từ vật chất đến tinh thần: Cháu muốn có lò sưởi, ngỗng quay vì đói và lạnh; cháu thấy cây thông bà ạ, vì gợi không khí gia đình đầm ấm, chan chứa yêu thương. .

                              Sự đan xen giữa hiện thực và kì ảo khiến người đọc vô cùng đồng cảm và xót thương cho số phận của em bé. Những giấc mơ của em bé đều xuất phát từ hiện thực đau khổ: em mơ thấy lò sưởi, tiệc tùng, cây thông… vì em phải sống trong cảnh nghèo khổ, thiếu thốn. Tôi mơ thấy nàng vì sau khi nàng mất, tôi sống thiếu thốn tình thương. Mỗi khi que diêm vụt tắt, hiện thực phũ phàng lại ập đến khiến số phận cô càng thêm bất hạnh.

                              Vì vậy, tôi cố gắng thắp que diêm cuối cùng để giữ cô ấy lại, để tôi được sống trong tình yêu. Nhưng cô ấy cũng hiểu rằng một khi trò chơi kết thúc, hình ảnh của cô ấy sẽ mất đi như mọi thứ trước đó. Vì vậy, tôi ước mình có thể ở bên cô ấy mãi mãi. Điều ước của cô vừa là hiện thân của khát vọng được sống trong tình yêu thương, đồng thời cũng là số phận éo le, bất hạnh của cô bé tội nghiệp này.

                              Cái chết của cô gái cũng vô cùng bi thảm, để lại cho người đọc những nỗi sợ hãi kéo dài. Sáng mùng 1 tết, ai cũng vui mừng, nhưng cháu bé đã chết một mình trong xó xỉnh, chết cóng vì lòng người tê dại, không một ai quan tâm, giúp đỡ.

                              Nhưng khi chết trên gương mặt cô vẫn hồng hào và đôi môi vẫn nở nụ cười như chạy trốn một kiếp bất hạnh đến với người bà thân yêu của mình. Trên thực tế, đây là một kết thúc bi thảm. Hạnh phúc của mỗi người là có thật, ở thế giới này, nhưng bạn phải sang một thế giới khác để tận hưởng niềm hạnh phúc đó một cách trọn vẹn.

                              Tác phẩm được xây dựng với kết cấu phù hợp với sự việc và tâm lí nhân vật. Nghệ thuật tương phản càng làm nổi bật nỗi bất hạnh của em bé: mồ côi, lang thang một mình trong bóng tối, bán diêm và xung quanh là những người hạnh phúc đối lập hoàn toàn với đường phố rực rỡ ánh đèn. Sự đan xen hợp lý, hài hòa giữa hiện thực và mộng tưởng không chỉ làm rõ số phận bi kịch mà còn khắc họa khát vọng hạnh phúc của cô gái.

                              Câu chuyện cô bé bán diêm thể hiện nỗi nhớ da diết của tác giả đối với những số phận bất hạnh. Truyện gửi gắm thông điệp ý nghĩa mang đầy giá trị nhân đạo đến người đọc: hãy yêu thương trẻ em và để chúng có cuộc sống ấm no, hạnh phúc.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm- Người mẫu 2

                              Ai đã từng đọc Cô bé bán diêm của nhà văn Đan Mạch Anderson sẽ không bao giờ quên được rằng những que diêm nhỏ thắp lên trong đêm giao thừa se lạnh gắn liền với thế giới ước mơ tươi đẹp của cô bé nghèo. Kết thúc câu chuyện thật buồn, nhưng cách kể và miêu tả hấp dẫn của Andersen vẫn lấp đầy tâm hồn người đọc, người nghe những giấc mơ đầy ám ảnh.

                              Trong bóng tối và lạnh giá của Đan Mạch, chúng ta có thể thấy rõ hình ảnh một bé gái với đôi môi tím tái và cái bụng đói đang đi chân trần trên vỉa hè. Một cô bé mồ côi đáng thương, sợ về nhà vì không bán được diêm sẽ bị cha đánh đòn. Khi nhà văn bước vào trạng thái tâm hồn của cô gái, anh ta tạo ra cảm giác về cuộc sống.

                              Ấn tượng đậm nét đầu tiên gây được tiếng vang là hình ảnh cô gái bé nhỏ như lọt thỏm trong màn đêm mênh mông vào thời khắc giao thừa. Khi “nhà nào nhà nấy sáng đèn, ngoài đường đầy ngỗng quay”, em bồi hồi nhớ lại quá khứ tươi đẹp khi người bà hiền của em còn sống. Ngôi nhà xinh xắn phủ dây thường xuân vào một ngày ấm áp trái ngược với thực tế hai cha con sống trong những góc tối, lời nguyền thừa kế của cha và sự nghèo khó đi kèm với nó. Cô “ngồi một góc” và “khép chân” cho đỡ lạnh, nhưng có lẽ nỗi sợ còn mạnh hơn cái lạnh khiến cô “lạnh hơn”. Tôi không thể về nhà vì tôi biết “bố sẽ đánh con”. “Ở nhà lạnh.” Điều cô sợ nhất không phải thiếu hơi ấm, mà là thiếu tình thương. Đáng tiếc, cơ thể nhỏ nhắn của cô đang bất lực chống chọi với cái lạnh bên ngoài khiến cái lạnh bên trong khiến cô “tay tê cóng”.

                              Xem Thêm : Từ Vựng Tiếng Trung: Các Món Ăn Việt Nam Bằng Tiếng Trung

                              Lúc đó tôi chỉ ước một điều nhỏ nhoi: “Chà! Thắp một que diêm lên hơ nóng một chút có phải hơn không?” Nhưng hình như tôi không đủ can đảm để làm, bởi vì tôi sẽ làm hỏng một cái và không bán nó.hộp diêm. Nhưng rồi cô cũng “liều mình ăn đòn” và dấn thân vào một hành trình giả tưởng vượt ra ngoài thực tế phũ phàng. Ước mơ của cô bé bắt đầu từ việc nhìn vào ngọn lửa: “Lúc đầu màu xanh lam, dần dần chuyển sang màu trắng, xung quanh các que củi có màu hồng, rực rỡ vui mắt”. Ánh hào quang ấy lấn át cảm giác về bóng tối vô biên, để lộ ra hình ảnh “lò sưởi bằng sắt có phù điêu bằng đồng sáng loáng”. Niềm vui của tôi đến từ ảo ảnh “ngọn lửa vừa mắt và ấm áp”. Đó là một ước mơ giản dị, nhưng hiện thực phũ phàng “tuyết phủ trắng mặt đất, gió bắc thổi… những đêm đông lạnh giá”. Khi “lửa tắt và lò sưởi biến mất”, thì mong muốn được ngồi “trước lò sưởi” hàng giờ cũng vậy. Tưởng tượng đến những lời mắng mỏ của bố, giây phút mình bị “thịt bao da” khiến tôi bồn chồn. Bóng tối bao phủ u ám trong tâm hồn tôi.

                              Có lẽ vì thế mà người viết xin tôi tiếp tục thắp que diêm thứ hai, thắp lên một chút hạnh phúc dù chỉ là trong mơ. Cô ấy đã không ăn trong một ngày, vì vậy cô ấy không chỉ phải tránh lạnh mà còn phải chịu đựng cơn đói. Như vậy, ánh sáng từ ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành một “bức màn màu”. Khi nhìn thấy: “Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn bày đầy đồ sứ quý, trên có một con ngỗng quay”, niềm hạnh phúc gia đình đầm ấm trào dâng trong lòng. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu tất cả những điều tưởng tượng đều trở thành sự thật, khi “Con ngỗng nhảy khỏi đĩa” mang đến cho tôi một bữa ăn thịnh soạn để vượt qua cơn đói. Nhưng ảo ảnh lại biến mất, cô lại một lần nữa đối mặt với “đường vắng, băng tuyết, gió bắc tuyết trắng”. Không những thế em còn chứng kiến ​​sự xa lánh, dửng dưng của những người qua đường Hình ảnh tương phản được tác giả khắc họa khiến ta không khỏi chạnh lòng trước em bé bất hạnh.

                              Một lần nữa, que diêm tiếp theo lại thắp sáng, biến giấc mơ ngọt ngào nhất của con tôi thành hiện thực. Tôi đành phải nói lời tạm biệt niềm vui chơi đùa cùng con giữa dòng đời chật vật mưu sinh. Ánh que diêm thắp cho cô một vầng hào quang rực rỡ, tặng cô “cây thông Noel”, như cho cô cả một thiên đường tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng lung linh cành lá, đầy cây xanh, những bức tranh muôn màu, như thể trong một bức tranh Những cái đó.” tủ quần áo. “Trớ trêu thay, tôi chỉ có thể nhìn thấy những bức tranh đẹp đó, nhưng không thể chạm vào chúng, bởi vì tất cả chúng đều là ảo ảnh, giống như những vì sao trên bầu trời, mà tôi không thể với tới. Trái tim tôi dường như bị bóp nghẹt bởi câu chuyện của tác giả, bởi vì Đối mặt cái lạnh khắc nghiệt của Xứ sở Bà chúa tuyết, đứa bé dần kiệt sức và sắp gục ngã.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mẫu 3

                              Câu chuyện cô bé bán diêm của Andersen gợi lên niềm xót thương cho thân phận đáng thương, cảnh ngộ vô tận và cái chết bi thảm của cô bé. Cô ấy kiệt sức về thể chất và bị tổn thương về tinh thần. Không có gì trong cuộc sống này đau đớn hơn là một cô gái bị bỏ rơi, cô đơn, cô đơn từ thiên đường.

                              Trái tim tôi xót xa cho cảnh ngộ đáng thương và éo le của cô bé. Có lẽ chúng ta không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến hình ảnh một cô gái cô độc, lạnh cắt da cắt thịt giữa màn đêm bao la. Ngay khi mọi người đang vui vẻ quây quần trong ngôi nhà ấm áp thì đứa trẻ đang ngồi bán diêm một mình bên lò sưởi mà không ai để ý. Cảnh ngộ của chị càng khiến lòng tôi đau nhói bởi nó lại xảy ra vào đêm giao thừa với bao niềm vui, sự mãn nguyện tràn về tổ ấm thân yêu.

                              Nếu mọi điều tưởng tượng của tôi đều thành hiện thực, tôi sẽ sung sướng biết bao khi “con ngỗng nhảy ra khỏi đĩa” mang đến cho tôi một bữa ăn thịnh soạn để vượt qua cơn đói. .Nhưng một lần nữa, ảo giác đã biến mất và tôi phải đối mặt với “đường vắng, lạnh cóng, tuyết, gió bắc”. Không những thế em còn chứng kiến ​​sự xa lánh, dửng dưng của những người qua đường Hình ảnh tương phản được tác giả khắc họa khiến ta không khỏi chạnh lòng trước em bé bất hạnh.

                              Một lần nữa, que diêm tiếp theo lại thắp sáng, biến giấc mơ ngọt ngào nhất của con tôi thành hiện thực. Tôi đành phải nói lời tạm biệt niềm vui chơi đùa cùng con giữa dòng đời chật vật mưu sinh. Ánh sáng của những que diêm tỏa ra một vầng hào quang lộng lẫy, cho em “một cây thông Noel”, như cho em cả một thiên đường tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng lung linh. “. Trớ trêu thay, tôi chỉ có thể nhìn thấy những bức tranh đẹp đó, nhưng không thể chạm vào chúng, bởi vì chúng đều là ảo ảnh, giống như những vì sao trên bầu trời, tôi không thể chạm tới chúng. Trái tim tôi dường như nghẹn lại trước câu chuyện của tác giả, bởi trước cái lạnh khắc nghiệt ở xứ sở Bà chúa tuyết, em bé đang dần kiệt sức và sắp gục ngã.

                              Phân tích nhân vật cô bé bán diêm-mẫu 4

                              Anderson là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng với những truyện thiếu nhi, trong đó “Cô bé bán diêm” là một trong những tác phẩm quen thuộc với độc giả trên toàn thế giới. Truyện lôi cuốn người đọc bởi sự đan xen giữa hiện thực và mộng tưởng, bên cạnh đó hình ảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa đã khơi dậy niềm thương cảm sâu sắc đối với em bé nghèo. .

                              Đầu tiên, cô bé bán diêm gặp bất hạnh, sớm mồ côi mẹ, người phụ nữ yêu thương cô nhất cũng bỏ cô mà đi, cùng cha sống trong cảnh nghèo khó nên cô phải đi bán diêm. . Ngày qua ngày, cô bé lang thang khắp các ngõ ngách, con phố với thúng diêm trên tay, hôm nào không bán được diêm sẽ bị bố mắng. Cô gái vừa thiếu thốn tình cảm, vừa phải chịu đựng bạo lực gia đình về tinh thần và thể xác. Đêm giao thừa, đêm đặc biệt nhất, đêm kết thúc một năm mới và bắt đầu một năm mới, ngoài kia mọi người quây quần bên nhau vui vẻ, chỉ có cô bé bán diêm là cô đơn. rất nhiều.

                              Dưới mưa, trong tuyết, trong cái rét thấu xương, cái rét thấu xương, đôi chân trần lê lết khắp hang cùng ngõ hẻm bán diêm, nhịn ăn một ngày, chịu rét chịu đói để bán diêm. Anh không bán được que diêm nào. Đêm càng lúc càng lạnh, cái lạnh và cái đói hành hạ tôi, nhưng tôi vẫn không dám về nhà vì “về nhà không bán diêm”, không có tiền lại bị bố cho ăn đòn nữa, hơn nữa , căn phòng trên gác xép của hai cha con, không khác gì ở bên ngoài.

                              Ở cái tuổi của chị, chúng tôi đang ăn cơm tối với ông bà, cha mẹ, đãi tiệc linh đình, chuẩn bị đón giao thừa, còn chị lại phải chịu đựng sự thờ ơ, vô cảm và lãnh đạm khủng khiếp của những người xung quanh. Họ không để ý đến tôi, không ai quan tâm, quan tâm đến hoàn cảnh và nỗi đau của tôi. Em không được mọi người yêu thương và thông cảm, điều đó khiến em xót xa cho hoàn cảnh của cô bé bán diêm. Trái tim người đọc như thắt lại, bởi hoàn cảnh của cô bé bán diêm rất thực tế, trong xã hội còn rất nhiều đứa trẻ khổ như cô, rồi sẽ sớm chịu nhiều thiệt thòi, bất hạnh và đau đớn.

                              Cô bé bán diêm tội nghiệp nép mình vào góc vỉa hè, thắp những que diêm để sưởi ấm đôi bàn tay, bàn chân tê cóng vì lạnh. Mỗi que diêm đều khơi dậy khát khao và khát khao, ngọn lửa của que diêm mới bùng lên, bàn tiệc thịnh soạn với ngỗng quay, lò sưởi đang cháy, cây thông Noel, đều là những thứ cần thiết trong cuộc sống. Sự nghèo khó và bất lực của tôi. Tôi hạnh phúc biết bao cho đến khi gặp em trong ánh lửa của que diêm, tôi khao khát được đi theo em, cầu trời cho tôi được ở bên em, và cuối cùng tôi đã có được.

                              Dù que diêm chỉ là ảo ảnh, nhưng với cô bé bán diêm thì đó là niềm hạnh phúc có thật, “bà cụ nắm lấy tay em, rồi cả hai cùng bay thật cao, cao mãi mãi, không còn đói rét, đau buồn Cái chết của chị thật nhẹ nhàng, một sự giải thoát khỏi cuộc đời bất hạnh khốn khổ, nhưng lại phản ánh sự thật đau đớn là chị phải chết giữa những con người thờ ơ, vô tâm, thờ ơ, một xã hội đã giết chết một người như tôi, nếu người ta có tình thương và lòng trắc ẩn. , có lẽ số phận của tôi sẽ khác.

                              Nhân vật cô bé bán diêm để lại cho người đọc nỗi nhớ nhung, bất lực khi nghĩ về số phận của loài người, đồng thời khơi dậy niềm thương cảm của mọi người đối với những cảnh đời bất hạnh trong cuộc sống. .Chúng ta thật may mắn nên những “chiếc lá” khỏe mạnh phải có trách nhiệm giúp đỡ, quan tâm những “chiếc lá” kém may mắn hơn, đó là việc con người cần thể hiện lòng nhân ái, yêu thương nhau.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mẫu 5

                              Andersen là một người kể chuyện cổ tích nổi tiếng ở phương Tây. Ngoài việc sưu tầm, anh ấy còn rất sáng tạo. “Cô bé bán diêm” là một tác phẩm đặc sắc, một truyện cổ tích hiện đại thể hiện tài kể chuyện siêu phàm của ông. Thời hiện đại ở đây là thời đại tác giả sống, thời đại biết đến diêm, thời đại biết đi xe hai ngựa, thời đại biết đón Tết bằng cây thông. . Giáng sinh. Chuyện cô bé bán diêm kể về xã hội ấy, về cái chết thương tâm của cô gái nghèo.

                              Mở đầu truyện, tác giả giới thiệu một khung cảnh khắc nghiệt và khác thường. Sự khắc nghiệt là bởi vì “trời đã tối” mà “tuyết” vẫn cứ rơi, “lạnh vô cùng”. Khác thường vì: “Đêm nay là giao thừa” là thời khắc đặc biệt của mỗi gia đình, mỗi người. Giao thừa ở đâu cũng vậy, là thời điểm mà những niềm vui và nỗi buồn của năm cũ lùi về quá khứ, và một năm mới tràn đầy hy vọng đang chờ đợi mọi người bắt đầu. Nhưng đêm giao thừa ở phương Tây rất lạnh, vì đang là giữa mùa đông. Có tuyết ở khắp mọi nơi và trời lạnh ở khắp mọi nơi. Vậy mà trong cái lạnh khắc nghiệt ấy, đêm giao thừa ấy, “cô bé đầu trần, chân trần mò mẫm trong bóng tối”. Em bé đi đâu? Em phải đi bán diêm vì “không bán được mấy bao diêm, không ai cho một xu” thì “không về được đâu” vì khi đó “chắc ba em” sẽ đánh em. “

                              Bởi vì từ khi “cái chết cướp đi bà tôi, tài sản tiêu tan, gia đình tôi phải rời bỏ ngôi nhà thân yêu rợp bóng thường xuân, nơi tôi đã trải qua những ngày ấm áp., đào một cái hố trong góc tối, Luôn nghe chửi thề. Và “Ở nhà cũng lạnh như vậy, hai cha con ở trên gác xép sát gác xép, trong nhà vẫn có gió thổi vào dù đã nhét giẻ vào khe hở lớn trên tường”. là con nhà nghèo.

                              Đứa bé vô danh đáng thương như kẻ bị ruồng bỏ, bơ vơ trên mặt đất tuyết phủ. “Tôi muốn tìm một nơi có nhiều người qua lại, nhưng trời quá lạnh, người qua đường bước nhanh, và không ai để ý đến lời chào của tôi.” Thế là “Cả ngày tôi chẳng bán được gì, chẳng ai giao hàng, còn đứa bé đáng thương vẫn lang thang trên đường đói rét”. Tôi đã đi quá xa trong tuyết: “Những bông tuyết rơi thành từng chùm trên lưng tôi trên mái tóc dài của tôi và tôi thậm chí còn không để ý” và những người qua đường không để ý rằng một đứa trẻ đã bị thương. Tuyết. Tôi chắc rằng mình đã đi bộ trong tuyết rất lâu rồi. Tôi không thể đi bây giờ. “Tôi ngồi trong góc giữa hai ngôi nhà, một ngôi nhà xây phía sau một chút”.

                              Đây là nơi ai đi qua cũng phải tránh nhưng cũng buộc ai cũng phải chú ý. Em bé ngồi đó mong có người để ý đến mình và có người mua diêm cho mình. Bên cạnh cô, “cửa sổ nhà nào cũng sáng trưng, ​​ngoài đường đầy ngỗng quay”. Mùi thơm của ngỗng quay làm tôi nhớ đến “Đêm nay giao thừa”. Mùi thơm của ngỗng quay cũng làm tôi nhớ lại những ngày đầm ấm của gia đình tôi ngày xưa. Bây giờ tôi bị bao phủ bởi tuyết lạnh. “Tôi thò chân vào trong cơ thể, nhưng mỗi lúc tôi lại cảm thấy lạnh hơn.” “Bây giờ tay bé diêm tội nghiệp đã “cứng đơ” Bé muốn quẹt diêm để “dắt ngón tay” “Em cầm que” Lửa trong đêm giao thừa giá lạnh cho em niềm vui “Ngọn lửa ban đầu màu xanh, tan dần, màu trắng, xung quanh que có hồng, sáng đẹp mắt.”

                              Đứa trẻ đặt bàn tay lạnh giá lên ngọn lửa que diêm nhỏ và tưởng tượng rằng mình đang ngồi trước lò sưởi đang “tỏa hơi nóng dịu”. Nhưng đó chỉ là một mong muốn chỉ là một giấc mơ. Vì “vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa tắt, lò sưởi cũng không còn”. “Tôi suy sụp hoàn toàn, và chợt nghĩ rằng cha tôi đã yêu cầu tôi bán diêm.” Thực sự rất buồn vì giữa mơ và thực có một khoảng cách quá lớn. Một mái nhà được sưởi ấm bởi lò sưởi trong những đêm đông lạnh giá luôn là ước mơ và mong ước của trẻ nhỏ.

                              Cái lạnh kéo theo cái đói. Trò chơi thứ hai “Burn and Shine”. Cho tôi xem trận đấu: “Bàn ăn đã dọn xong, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn bày những chiếc đĩa sứ đắt tiền, thậm chí còn có một con ngỗng quay, điều kinh ngạc nhất là con ngỗng quay đã nhảy ra khỏi đĩa. và cái nĩa ở phía sau, hướng về phía em bé. Thật là hấp dẫn. Đó là một bữa ăn ngon và sang trọng đối với tôi, vì tôi rất đói, nhưng bữa ăn đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ. Một giấc mơ. Thế là khi que diêm vụt tắt ra ngoài, “thực tế đã thay thế cho giấc mơ: không có bàn ăn thịnh soạn, chỉ có những con đường vắng vẻ, lạnh giá, tuyết rơi, gió bắc thổi, ít khách. Bên kia đường, áo ấm hối hả đến lời hẹn, không để ý đến thân phận nghèo khổ của cậu bé bán diêm. “

                              Xung quanh tôi bây giờ chỉ có cái đói và cái lạnh, và tôi chiến đấu với nó bằng ánh sáng và sức nóng của những que diêm. Trong ánh que diêm chập chờn, tôi tưởng tượng mình cần gì, tôi tạo ra thế giới của riêng mình, vì gió lạnh không cho người đến với tôi, cái đói không cho người đến với tôi. , trước mặt, còn sau lưng chỉ có “bức tường dày và lạnh”. Bức tường im lặng, một bức tường im lặng do chính con người tạo ra để bảo vệ một người và ngăn cách anh ta với những người khác.

                              Đứa trẻ bị bỏ lại một mình trong thế giới tuyết trắng và đêm đen. Để xua đi màn đêm và cái lạnh khắc nghiệt, “em bé đánh que diêm thứ ba”. “Em nhìn thấy cây thông Noel”, “cây thông này to và lộng lẫy”, “có hàng ngàn ngọn nến lung linh trên nền lá xanh, và nhiều hình ảnh sặc sỡ”… Cây thông Noel khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc. Món quà phương Tây- phong tục cho và nuôi dạy con cái xuất hiện trong tâm trí, nhưng có lẽ câu chuyện về ông già Noel chỉ là một huyền thoại. Xa rồi nhưng em bé bán diêm thực thụ vẫn chìm trong tuyết lạnh. Tôi không cần quà của ông già Noel nữa vì xung quanh tôi đã có quá nhiều tuyết và lạnh. Ván 3 cũng đã hết. Cuộc đời của nó quá ngắn ngủi.

                              Nó không xua đuổi được màn đêm, nhưng màn đêm không chinh phục được nó. Khi que diêm tắt, tất cả những ngọn nến mà cô bé bán diêm nhìn thấy trên cây thông Noel “bay lên, mãi mãi, thành những vì sao trên bầu trời”. Lúc đó tôi đã nghĩ đến cái chết, bởi vì “người duy nhất dịu dàng với tôi” bà tôi từng nói: “Khi một ngôi sao đổi ngôi, có một linh hồn bay theo Chúa trời”. Nhưng buồn vì bà tôi đã mất lâu rồi. Nhưng không sao vì người sống không nghĩ đến tôi, không ai nghĩ đến tôi nên tôi tìm đến bà ngoại thân yêu để được an ủi. Vì vậy, tôi đốt một que diêm. “Tôi thấy rõ bà đang cười với tôi”, “Tôi đã khóc” và cầu xin bà “hãy cho con đi cùng”, “Bà ơi, làm ơn đi, làm ơn, cháu đi bộ về với bà bên cạnh, cháu tin bà sẽ không từ chối .

                              Thật đau xót biết bao khi đứa trẻ bán diêm bị xã hội ruồng bỏ, bị bỏ rơi giữa trời tuyết, quyết từ chối cuộc sống, quyết tâm đi tìm kiếp sau. Trong thế giới của người sống, tôi không có chỗ dựa, không có điều kiện để tồn tại. Vì chỉ bán được vài bao diêm cũng đủ nuôi sống tôi, nhưng cả thế giới biker, cả thế giới đằng sau những ô cửa sổ sáng choang kia “không ai quan tâm” chẳng thèm quan tâm đến lời chào của bạn. Đứa trẻ bán diêm không có khả năng giao tiếp với thế giới, nó cố gắng thiết lập mối quan hệ giao tiếp với bà của mình: “Con đốt hết bao diêm còn lại trong bao, và con đến ôm bà ngoại”. Kết quả là “Tôi chưa bao giờ thấy bà tôi to lớn và xinh đẹp như vậy, bà nắm lấy tay tôi, rồi cả hai cùng bay cao, không có cái đói, cái lạnh hay nỗi buồn nào đe dọa đến họ.”

                              Đêm giao thừa, cháu bé chết thương tâm như thế này. Cái chết có sức mạnh lên án xã hội. Dù có nhìn thấy “cô bé mặt đỏ môi cười” trong góc cạnh “hộp diêm cháy” cũng không người sống nào biết được. Cảnh hai người bay lên trời đón Tết”. Bởi vì những người đó, ngoài việc lợi dụng cái đói, cái lạnh để tạo sự cách biệt giữa mình và đứa bé, họ còn dựng lên những bức tường hữu hình hoặc vô hình để tạo nên bức tường ngăn cách giữa họ và em yêu. Cô lập mới.. Họ không có quyền xem và thưởng thức những gì tưởng tượng của tôi tạo ra. Bởi vì bạn thuộc về một thế giới khác.

                              Baby Death còn là tác phẩm phê phán lối sống ích kỷ, vụng về, tự cho mình là trung tâm của thế giới hiện đại. Đó chính là sự đồng cảm sâu sắc của nhà kể chuyện thiên tài Andersen.

                              Phân tích nhân vật cô bé bán diêm-mẫu 6

                              Anderson được mệnh danh là ông già trong truyện cổ tích, một nhà văn lớn người Đan Mạch. Truyện ông viết không chỉ dành cho thiếu nhi, mỗi truyện ông viết cho thiếu nhi đều chứa đựng những bài học nhân văn cho người lớn. Có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng của ông, một trong số đó phải kể đến truyện ngắn: “Cô bé bán diêm”. Điều nổi bật trong tác phẩm là hình ảnh cô bé bán diêm đáng thương.

                              Trước hết, cô bé bán diêm được miêu tả có xuất thân nghèo khó. Mồ côi mẹ từ nhỏ, cô sống với bố và bà ngoại. Nhưng rồi người bà thương yêu tôi nhất cũng để tôi ở lại bay về trời. Cô sống với người cha nghiện rượu, người buộc cô phải làm việc hàng ngày để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Một cô bé còn quá trẻ để làm việc chăm chỉ. Một cô bé thiếu tình thương của gia đình.

                              Cô bé bán diêm, ngay trong lễ Giáng sinh – ngày đoàn tụ ấm áp của cả gia đình – cũng phải chịu nhiều đau khổ. Trong cơn bão tuyết trắng xóa lạnh giá, ai cũng khoác trên mình những bộ quần áo sáng màu ấm áp, riêng tôi đang đi chân trần trên nền tuyết. Bàn chân cô đỏ bừng vì lạnh. Cô ấy mặc một bộ quần áo rách nát, đầu để trần, không đội mũ, tuyết phủ đầy đầu. Trông thật thảm hại.

                              Tôi liên tục mời những người xung quanh mua diêm, nhưng không ai quan tâm đến cô gái tội nghiệp này. Ở đây, ta thấy lời trách móc sâu sắc của Andersen đối với những con người sống quá vội, thiếu tình thương nhân loại, coi thường loài vật nhỏ bé. Em vừa lạnh, vừa đói, vừa rét mà không dám về nhà, sợ không bán được diêm bố sẽ đánh.

                              Nhìn những ngọn đèn đường sáng trưng, ​​những ngôi nhà trang hoàng ấm cúng mà người đọc không khỏi chạnh lòng. Tác giả dùng những nét tương phản để phác họa nỗi cơ cực, tội nghiệp của cô bé bán diêm. Khi “nhà nào nhà nấy sáng đèn, ngoài đường đầy ngỗng quay”, em bồi hồi nhớ lại quá khứ tươi đẹp khi người bà hiền của em còn sống. Những kỉ niệm ngắn ngủi, nhưng đủ khiến tôi mỉm cười trong giá lạnh. Quá khứ càng tươi đẹp thì hiện tại càng ảm đạm.

                              Cô bé bán diêm cảm thấy nhiều nhất trong những trận đấu mà cô đánh. Que diêm đầu tiên “lúc đầu có màu xanh lam, sau ngả dần sang màu trắng, xung quanh que diêm có ánh hồng rực rỡ, sáng và đẹp mắt”. Ánh hào quang ấy lấn át cảm giác về bóng tối vô biên, để lộ ra hình ảnh “lò sưởi bằng sắt có phù điêu bằng đồng sáng loáng”. Niềm vui của tôi đến từ ảo ảnh “ngọn lửa vừa mắt và ấm áp”. Những ước mơ giản dị, đơn giản là ngồi trước lò sưởi tôi không thể có. Hiện thực trước mắt là tuyết trắng dày đặc, mùa đông lạnh giá. Ánh sáng vụt tắt, và bóng tối lại ập đến.

                              Tôi đánh que diêm thứ hai; ánh sáng rực rỡ của que diêm biến những bức tường xám xịt thành “những tấm màn vải màu”. Khi nhìn thấy: “Bàn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn đầy đồ sứ quý, trên có một con ngỗng quay”, cảm giác hạnh phúc trong căn phòng ấm áp trào dâng trong lòng. Tôi không chỉ phải chịu lạnh mà còn phải chịu đói. Vì vậy, mong muốn này càng thực tế bao nhiêu thì cơn đói lạnh của tôi càng sâu sắc bấy nhiêu. Nhưng không mất nhiều thời gian để thực tế bao quanh tôi. Tôi phải đối mặt với “đường vắng, tuyết trắng, gió bắc thổi”. Không những thế em còn chứng kiến ​​sự xa lánh, dửng dưng của những người qua đường Hình ảnh tương phản được tác giả khắc họa khiến ta không khỏi chạnh lòng trước em bé bất hạnh.

                              Tôi đánh một que diêm khác. Que diêm cháy sáng và trường ánh sáng lại xuất hiện. Ánh que diêm thắp cho cô một vầng hào quang rực rỡ, tặng cô “cây thông Noel”, như cho cô cả một thiên đường tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng lung linh cành lá, đầy cây xanh, những bức tranh muôn màu, như thể trong một bức tranh Những cái đó.” tủ quần áo. “Diêm lại vụt tắt cướp đi niềm vui vừa được mở ra. Thằng bé vội đánh một que diêm khác vào tường, xung quanh có ánh sáng xanh, đứa bé nhìn rõ bà nó đang cười với nó”- bà ơi! Em bé khóc, để tôi đi! Em biết nếu que diêm tắt anh sẽ biến mất như lò sưởi đàn ngỗng quay và cây thông Noel năm xưa Nhưng xin em đừng bỏ anh nơi đây, cháu chúng ta ngày xưa khi bà chưa về bên người thương xót xa Hạnh phúc biết bao nó là! Bà nội luôn nói với con, chỉ cần con ngoan ngoãn, là có thể gặp lại bà! Tôi cầu xin cô ấy và cô ấy cầu xin Chúa cho tôi quay lại với cô ấy. Tôi chắc rằng bạn sẽ không nói không. “

                              Tôi đốt hết những que diêm còn lại. Con muốn ôm bà! Diêm phù tỏa sáng như giữa ban ngày. Tôi chưa bao giờ thấy một bà cao và đẹp như vậy. Bà già nắm lấy tay cô, và cả hai bay lên cao, không còn đói, không lạnh, không còn bị đe dọa bởi nỗi buồn. Họ đến thờ phượng Chúa.

                              Cái chết của bạn thật bi thảm và kỳ diệu. Vì nó nhẹ nhàng như giấc ngủ. Ước mơ của tôi thật đẹp nhưng càng đẹp lại càng đau. Một cậu bé bán diêm có cuộc sống nhỏ bé nghèo khó, thiếu tình thương của cha mẹ và cộng đồng.

                              Thông qua nhân vật cô bé bán diêm, Andersen thể hiện tình yêu thương của mình đối với những đứa trẻ nghèo khó, thiếu thốn. Đồng thời cũng là lời phê phán những người thờ ơ, thiếu tình thương đối với những người khó khăn.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm——Mô hình 7

                              Ai mà không lớn lên trong thế giới yêu thích của những bài hát dân gian, những câu chuyện dân gian thơ mộng hay câu chuyện “đẹp như người thật” của Hans Christian Andersen? Andersen không còn xa lạ với độc giả trên thế giới, đặc biệt là trẻ em. Truyện của anh không chỉ để đọc, mà để suy nghĩ và sống tốt hơn. Một nhân vật ăn sâu vào các tác phẩm của Andersen là cô bé bán diêm trong câu chuyện cùng tên.

                              Từ lâu, truyện cổ tích của các nhà văn Đan Mạch đã giữ một vị trí không thể thay thế trong lòng người đọc. Văn của ông dịu dàng, trong sáng, chan chứa tình yêu thương con người, nhất là những người nghèo khổ. Qua đó thể hiện niềm tin vào sự chiến thắng cuối cùng của những điều tốt đẹp trên thế giới. Cùng với “Nàng tiên cá” hay “Thiên nga”, “Cô bé bán diêm” là bản tuyên ngôn của Andersen.

                              Cô bé bán diêm mồ côi mẹ từ nhỏ. Bà ngoại, người yêu thương tôi nhất cũng đã qua đời. Cô phải sống trong một ngôi nhà tồi tàn với người cha cục cằn và thô lỗ. Cô cũng phải kiếm sống bằng cách bán diêm. Đó là một số phận bất hạnh, thiếu thốn vật chất và tinh thần. Vào đêm giao thừa, trời lạnh và có tuyết rơi. Nhà nào cũng sáng choang đèn, thơm lừng mùi ngỗng quay nhưng cô gái nghèo vẫn “trọc đói rét, lang thang khắp nơi”. Nghệ thuật tương phản làm nổi bật hoàn cảnh sống bất hạnh của cô bé bán diêm. Nó là một con vật nhỏ đáng thương bị bỏ rơi giữa đời.

                              Điều cảm động nhất của câu chuyện không phải là chuyện xảy ra với cô bé mà là khi tác giả kể về những mộng tưởng của cô bé bán diêm. Lúc đầu tôi chỉ muốn thắp một que diêm cho ấm cho đỡ lạnh, nhìn những đốm lửa “trước xanh sau trắng” là tôi ngây ngất. Từ niềm vui nho nhỏ ấy, cô bước vào những giấc mơ diệu kỳ. Lần đầu tiên một que diêm được thắp lên, một lò sưởi sang trọng và ấm áp hiện ra. Đó là ước mơ của những người nghèo trong mùa đông lạnh giá. Lần thứ hai cô châm diêm, một con ngỗng quay chào đón cô trên chiếc bàn phủ đầy đồ sành sứ. Trong những ngày đói rét lang thang kiếm sống, có được bữa cơm ngon lành là điều mơ ước.

                              Lần thứ ba tôi quẹt diêm, tôi thấy hàng ngàn ngọn nến lung linh trên cây thông Noel. Em mơ ước được sống trong mái ấm gia đình và được vui chơi như bao người khác. Khi tôi đốt que diêm lần thứ tư, tôi thấy bà ngoại tốt bụng đang mỉm cười. Sống trong tình yêu là một giấc mơ. Sau bốn trận, tôi trải qua giấc mơ kép về vật chất và tinh thần. Dù ngắn ngủi nhưng nó sưởi ấm trái tim và tâm hồn cô đơn và lạnh giá của tôi. Tôi muốn thoát ra khỏi cuộc sống tội nghiệp, buồn bã này. Thế là tôi đốt que diêm lần thứ năm, thắp hết số que diêm còn lại trong túi. Các trận đấu sáng như ban ngày. Tôi thấy một bà lớn và xinh đẹp. Hai người nắm tay nhau đi thờ phượng Chúa.

                              Hình ảnh sáng nhất trong bài là ngọn lửa của que diêm. Mỗi trận đấu đều thắp lên ước mơ tuổi thơ và niềm khao khát về mái ấm gia đình. Ở đó, trẻ em ấm áp, vui chơi và sống trong tình yêu thương. Qua đây, tác giả muốn bày tỏ niềm thương cảm trước những số phận bất hạnh, tội nghiệp của thế gian. Trên thực tế, sau mỗi trận đấu, trận đấu diễn ra. Không có lò sưởi, bàn ăn, cây thông Noel và bà ngoại đều không còn, chỉ còn lại đêm đông lạnh giá và tuyết trắng, người qua đường lạnh lùng bước vào. Người cha cục cằn và thô lỗ, thực tế phũ phàng là những gì cô phải đối mặt hàng ngày trong cuộc sống. Vì vậy, cô đã nghĩ đến cái chết. Vì chỉ có cái chết mới cứu tôi khỏi đau đớn.

                              Xem Thêm : Hướng dẫn đăng ký OlaCity và cách kiếm tiền OlaCity

                              Cuối cùng, cô bé bán diêm chết trong góc nhà, vào đêm giao thừa, trong hộp diêm đang cháy. Chết vì đói, lạnh, tuyệt vọng và sự thờ ơ của thế giới. Qua cái chết của cô bé bán diêm, tác giả tố cáo sự thờ ơ, coi thường của xã hội đối với những số phận đáng thương, bất hạnh. Từ đó nhắc nhở nhẹ nhàng biết chia sẻ yêu thương với đồng loại. Tác giả cũng thấy cái chết của cô thật thanh thản và mãn nguyện với khuôn mặt hồng hào và nụ cười trên môi. Vì với Andersen, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc ở một thế giới khác.

                              Cuộc sống không phải lúc nào cũng kỳ diệu, ngoài niềm vui còn có những giọt nước mắt trong cuộc sống. Nhưng đời đẹp hơn nhờ viết, vì một trái tim như Andersen.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mô hình 8

                              Cô bé bán diêm của An-đéc-xen là một tác phẩm vô cùng sâu sắc, thể hiện cách nhìn cuộc sống vô cùng nhân văn của tác giả An-dec-sen, người luôn quan tâm đến trẻ em. trên toàn thế giới. Câu chuyện gợi lên một thế giới mà những đứa trẻ phải sống một cuộc sống nghèo khổ, khốn khổ, nghèo khó không ai quan tâm, giúp đỡ, dẫn đến cái chết thương tâm của cô gái đáng thương ấy. ..

                              Cô bé bán diêm tội nghiệp của chúng ta bị tổn thương về thể xác lẫn tinh thần. Ở đời không có gì đáng buồn và tủi hổ hơn là bị bỏ rơi, bơ vơ, lạc lõng trước cuộc đời này. Trong truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của nhà văn Andek Xin, những cảnh đời bất hạnh đã khơi dậy nỗi xót xa nghẹn ngào trong lòng người đọc.

                              Câu chuyện xoay quanh thời khắc thiêng liêng trong năm, đêm giao thừa, đêm cuối cùng của năm. Khi một năm mới đang đến gần và năm cũ qua đi, mọi người tràn đầy hy vọng mới về những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Trong bão tuyết, mưa gió, trong mùa đông lạnh giá. Có một cô gái nghèo bán diêm. Cô đi chân trần trong tuyết lạnh, trên đầu không đội mũ, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Tôi đi trong mưa tuyết, gió lạnh đến rùng mình.

                              Tôi luôn mời những người qua đường mua cho mình những que diêm nhỏ. Nhưng không ai quan tâm và mua cho tôi một hộp diêm nhỏ. Từ sáng đến giờ, tôi không được cho mẩu bánh mì hay vài đồng, bụng kêu cồn cào, tay lạnh tê tái. Tôi nhìn vào cửa sổ của những ngôi nhà sáng rực đó. Bữa tối gia đình hạnh phúc bên nhau bên lò sưởi và cây thông Noel rực rỡ sắc màu. Trên bàn có nhiều món ngon, canh nóng và ngỗng quay, béo ngậy…

                              Hai bức tranh đối lập hoàn toàn khiến câu chuyện càng thêm bi kịch. Nếu như trước đây, Cô Mười Hai đã viết nên rất nhiều câu chuyện cổ tích hay cho các bạn nhỏ. Truyện cổ tích luôn có kết thúc có hậu, kẻ ngoan ngoãn sẽ gặp may mắn, kẻ ác sẽ phải trả giá. Nhưng trong câu chuyện này dường như Andersen muốn khai thác một khía cạnh khác của xã hội, một khía cạnh then chốt của hiện thực, đó là con người thờ ơ trước nỗi đau khổ của đồng loại. Sự thờ ơ của người lớn trước những mảnh đời bất hạnh như cô bé bán diêm.

                              Chuyện xảy ra với cô bé bán diêm qua đêm ngày cuối năm khiến người đọc không khỏi xót xa. Trong khi mọi người, mọi nhà đang tận hưởng niềm vui đoàn tụ thì người bán diêm tội nghiệp của chúng tôi lại phải chịu đói rét bên ngoài trong đêm giao thừa. Đường phố về đêm vắng dần vì không ai muốn ra ngoài vào giờ này. Nếu phải ra về, ai cũng vội vã về nhà, nên chẳng ai quan tâm đến đứa con tội nghiệp của chúng tôi.

                              Tôi không thể về nhà nếu không có tiền bán hàng. Nếu bây giờ tôi về nhà, bố tôi sẽ đánh tôi vì tôi không mang theo tiền và ông không có tiền mua rượu. Cô bé bán diêm cuộn mình trong khoảng trống giữa hai ngôi nhà. Cô nghĩ mình nên thử đốt một que diêm để sưởi ấm đôi bàn tay lạnh cóng của mình. Khi ánh sáng của một que diêm được thắp lên, cô bé của chúng tôi đã nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ắp, với những món ngon chưa từng thấy. Với cái bụng trống rỗng vì đói, cô bé tội nghiệp của chúng ta mơ về một bữa ăn cũng là điều dễ hiểu.

                              Và khi que diêm tắt, cô ấy đã trở lại con phố tối với những bông tuyết lướt trên mặt. Cô đốt que diêm thứ hai, và lần này cô nhìn thấy một lò sưởi, ánh sáng và sức nóng của nó sưởi ấm cô. Nó sưởi ấm cơ thể và tâm hồn lạnh giá của tôi. Rồi que diêm thứ ba được thắp lên, tôi nhìn thấy một cây thông Noel lấp lánh với nhiều món quà lớn nhỏ treo trên đó, sau đó là những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy rất đẹp.

                              Lần này cô bé đốt que diêm thứ tư, cô bé gặp được người yêu duy nhất của mình. Đó là bà tôi. Cô ấy là người sẽ luôn yêu thương tôi, cho tôi thức ăn và sưởi ấm tâm hồn cô đơn của tôi. Nhưng từ năm ngoái, cô ấy qua đời, để lại tôi một kẻ độc tài suốt ngày say xỉn và đánh đập tôi. Tôi nhìn thấy cô ấy, tôi muốn đi theo cô ấy, và ngay lúc đó tôi gọi “Bà ơi, đợi con với”, và tôi thấy cô ấy đang mỉm cười với chính mình, ôm tôi vào lòng và nắm tay tôi. Cả hai cùng nhau bay lên trời.

                              Mỗi que diêm tượng trưng cho một điều ước và ước mơ của cô bé bán diêm nghèo. Ánh lửa của que diêm sưởi ấm tâm hồn tôi. Nó mang đến cho tôi một khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, rồi nó biến mất. Sáng hôm sau, mùng 1 Tết, thi thể một cháu bé lang thang được tìm thấy trong khe nứt tường của hai căn nhà. Trên khóe miệng vẫn là nụ cười mãn nguyện.

                              Mặc dù tác giả An-Đéc-xen đã cho chúng ta cái chết rất mãn nguyện của cô bé bán diêm nhưng đôi chỗ ta vẫn có cảm giác con người đối xử tàn nhẫn với nhau. Chính sự tàn ác của những người xung quanh chúng ta, sự thờ ơ của mọi người đã khiến con cái chúng ta phải rời bỏ thế giới này và tìm kiếm nơi nương tựa trên thiên đàng.

                              Hình ảnh cô bé bán diêm khiến chúng ta suy nghĩ nhiều về những số phận bất hạnh trong cuộc đời.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mô hình 9

                              Câu chuyện của Anderken đã được trẻ em trên toàn thế giới yêu thích. Trong câu chuyện được viết bởi tác giả Andrew, có một kết thúc rất có hậu. Nhưng ở truyện “Cô bé bán diêm” cái kết của câu chuyện lại khiến người đọc vô cùng xót xa, khiến người đọc lưu luyến không nỡ trở về.

                              Nhân vật “cô bé bán diêm” trong toàn bộ truyện là cô bé bán diêm. Một cô gái kém may mắn không có được tình yêu trong đời. Những cô gái bán diêm không được đến trường như các bạn đồng trang lứa, chỉ biết bươn chải kiếm sống trên đường phố trong tiết trời giá rét vô cùng. Người bán diêm không phải là trẻ mồ côi, nhưng anh bất hạnh hơn là trẻ mồ côi. Cô gái nhỏ có một người cha, nhưng người cha không yêu cô. Cha cô luôn đánh đập cô khi cô bán diêm và không cho ông tiền uống rượu. Người thân duy nhất của cô, bà của cô, đã qua đời vào năm ngoái. Thế là cô bé bán diêm bơ vơ lắm trong cuộc đời.

                              Hình ảnh cô bé bán diêm xuất hiện trong một thời kì rất đặc biệt càng làm cho câu chuyện này đặc biệt hơn. Vào đêm giao thừa cuối năm, thời điểm mà mọi người trong gia đình đều chờ đợi thời khắc đặc biệt trong năm. Mọi người đang vội vã về nhà và ăn tối với những người thân yêu của họ để chào mừng năm mới sắp tới. Cô bé bán diêm dưới tuyết. Cô ấy không có giày ở chân, một chiếc mũ trên đầu và một chiếc áo khoác nhẹ trên người. Cô gái đáng thương của chúng tôi đã không ăn gì từ sáng đến giờ, bởi vì không ai cho cô ấy bất cứ thứ gì, thậm chí không có một lát bánh mì. Cũng không ai mua cho cô một bao diêm. Cô bé muốn về nhà, nhưng lại sợ không có tiền cho cha uống rượu, lại sợ bị cha đánh. Một cô gái còn quá nhỏ chưa đủ sức nuôi thân đã phải chịu bao nhiêu khổ cực. Số phận của bạn thật bất hạnh gợi lên trong người đọc nhiều cảm xúc rất xót xa.

                              Tuyết rơi càng ngày càng lớn nhưng gió tuyết phả vào khuôn mặt lạnh buốt của cô bé bán diêm với cái bụng trống rỗng. Cô gái mời mọi người mua diêm nhưng không ai có thời gian quan tâm đến danh tính của cô. Cô bé bán diêm nhìn ngôi biệt thự rực rỡ ánh đèn. Mỗi hộ gia đình đều có một cây thông Noel với ánh đèn lấp lánh. Bên bàn ăn, mọi người cùng nhau thưởng thức bữa tối có ngỗng quay, canh nóng bên lò sưởi ấm áp, thật vui vẻ và hạnh phúc. Cô bé bán diêm dừng lại và ngồi trong một khoảng trống nhỏ giữa hai ngôi nhà cạnh nhau để tránh những cơn gió lạnh thổi vào người. Cô bắt đầu cảm thấy lạnh buốt, lấy ra một hộp diêm nhỏ và thắp một ngọn đèn nhỏ để sưởi ấm đôi tay.

                              Trong trò chơi đầu tiên, cô nhìn thấy một lò sưởi rất ấm áp. Với người con gái vừa đói vừa lạnh, được sưởi ấm lúc này là một mong muốn chính đáng. Khi que diêm tắt, hãy đưa cô gái đáng thương trở lại không gian tăm tối. Trong ván thứ hai, cô thấy mình đang ngồi ở một chiếc bàn sang trọng, ăn bữa tối thịnh soạn với ngỗng quay. Trên bàn ăn còn có rất nhiều dao nĩa bằng bạc. Ở trò chơi thứ ba, cô bé bán diêm nhìn thấy một cây thông Noel được trang trí rất đẹp. Cô bé nhìn thấy hộp quà tinh xảo được treo trên đó. Một cây Giáng sinh không giống bất kỳ cây nào khác mà cô từng thấy.

                              Ở cảnh thứ tư, cô bé bán diêm gặp bà của mình. Là người luôn yêu thương che chở cho cô bé bán diêm. Nhưng bà đã lên thiên đường, nhìn thấy bà xuất hiện và ôm bà vào lòng để an ủi bà. Cô bé bán diêm khóc nhiều đến nỗi đòi đi theo bà ngoại. Sáng hôm sau, thi thể của một em bé đáng thương được tìm thấy trong tình trạng đông cứng, xung quanh vẫn còn tàn tích của những que diêm. Đối với người bình thường, nó thực sự là một nỗi ám ảnh. Nhưng đối với cô, được gặp bà ngoại và thoát khỏi cuộc sống khốn khổ là một sự giải thoát.

                              Nhân vật cô bé bán diêm để lại cho người đọc nhiều ám ảnh, một cái kết rất đáng suy nghĩ, sự độc ác của con người chúng ta đã khiến một cô bé bước đi trong tủi hờn, trong tủi hờn.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mô hình 10

                              Trên thế giới không thể không nhắc đến một nhà văn gắn liền với tuổi thơ của trẻ em, đó là nhà văn nổi tiếng người Đan Mạch Al-Decen. Chắc hẳn ai cũng nhớ hình ảnh cô bé bán diêm dường như đã in sâu vào tâm trí mỗi người. Cô bé bán diêm này nhưng lại có những bài học quý giá về cuộc sống và con người trong vai diễn đó.

                              Nhân vật cô bé bán diêm là hình tượng trung tâm xuyên suốt tác phẩm. Nhà văn dựa vào đó để chuyển tải những thông tin về cuộc sống đến người đọc. Tác giả đã định hình một cách sinh động hình tượng nhân vật và bối cảnh điển hình trong các tác phẩm của mình. Đó là hình ảnh đầy ám ảnh của một cô gái đáng thương, bơ vơ giữa không khí se lạnh giữa phố tuyết, càng cô đơn hơn khi đặt cạnh bầu không khí đồng nội. Trong không gian “nhà nào đèn nấy sáng, phố đầy ngỗng quay”, cô bé bán diêm bồi hồi nhớ lại những năm tháng đã qua, những năm tháng cô sống, dây thường xuân bao phủ, trong nhà tràn ngập sự ấm áp và niềm hạnh phúc.

                              Cuộc sống khi đó hoàn toàn trái ngược với cuộc sống của tôi bây giờ, cuộc sống với cha tôi đầy tăm tối và sặc mùi địa ngục. Mặc dù lạnh và đói nhưng tôi rất muốn về nhà, nhưng tôi sợ rằng tôi sẽ bị bố đánh nếu không bán được diêm. Cô gái tưởng chừng như có một tuổi thơ trọn vẹn nhưng lại sớm rơi vào cảnh nghèo khó cả về vật chất lẫn tinh thần. Chính thực tế trái ngược này càng khiến tôi khao khát một cuộc đoàn tụ ấm áp vào mùa đông mãnh liệt hơn: “Chà! Bây giờ, anh có thể thắp một que diêm để sưởi ấm, kẻo cảm lạnh.”

                              Với tôi, đây chỉ là một ước mơ nhỏ giữa thành phố nhộn nhịp, nhưng chi tiết này cũng đủ khiến một đứa trẻ bất hạnh rơi nước mắt xót xa. Và tôi cũng mạnh dạn châm một que diêm, “ánh sáng xanh đầu tiên, nhạt dần, trắng, sáng rực quanh que củi, sáng choang, vui mắt”, ánh sáng nho nhỏ ấy làm tôi có chút sung sướng. Nhưng cái lạnh thấu xương đã dập tắt ngọn lửa nhỏ ấy.

                              Với niềm khao khát một cuộc sống hạnh phúc, tôi tiếp tục vung que thứ hai. Khung cảnh “những hàng nến, lấp lánh trên cành xanh, những bức chân dung sặc sỡ trên kệ hàng” trông thật đẹp, nhưng vẫn bị thời tiết làm hỏng.

                              Chỉ là một ngọn lửa nhỏ ấm áp, chỉ là một ước mơ nhỏ nhoi, thắp lên chút hy vọng cho cuộc sống, nhưng tất cả đều bị tác động bởi ngoại cảnh, xã hội bên ngoài, cuộc sống hối hả… những hạnh phúc nhỏ nhoi bị cướp đi một cách tàn nhẫn. Số phận của đứa trẻ đáng thương, nó lớn lên sớm và sớm chịu sự hành hạ của cuộc đời. Và vào cuối ngày, tôi chỉ muốn có thể dựa vào người bà đã khuất của mình. Que diêm thứ ba hiện lên là hình ảnh người bà dang rộng vòng tay đón tôi. Tôi đã cùng em đi đến bến bờ hạnh phúc để không còn bị cuộc đời vùi dập nữa. Đó là giây phút tôi từ giã thế giới này, Alexander nhà văn đã nhân cách hóa và cường điệu hóa cái chết của mình, nhưng cũng vì anh, vì anh, vì trái tim đồng cảm, xúc động, trìu mến. Có bao nhiêu đứa trẻ bất hạnh ở một thế giới khác.

                              Nhà văn thiếu nhi an-dec-xen đã xây dựng thành công nhân vật cô bé bán diêm đầy lòng nhân ái với lối viết hết sức giản dị, ngôn ngữ trong sáng. Thông qua đó, chúng ta hiểu hơn và trải nghiệm nhiều hơn về hạnh phúc của trẻ em ngày nay.

                              Phân tích nhân vật cô bé bán diêm-mẫu 11

                              Truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của nhà văn Andersen đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Không những thế còn là niềm thương cảm vô hạn đối với số phận éo le của nhà văn và cô bé bán diêm.

                              Trải nghiệm của cô gái rất đáng đồng cảm, phần mở đầu hoàn cảnh của cô khiến độc giả bật khóc: bà nội và mẹ của người yêu thương cô nhất đã qua đời, tôi sống với cha trong bóng tối , gác xép hẹp. Có lẽ vì cuộc sống nghèo khó mà ông trở nên khó tính và đối xử tệ bạc với ông: ông thường la mắng, chửi mắng ông. Vào những đêm đông lạnh giá, tôi phải đi bán diêm để kiếm sống. Có gia đình rồi cũng không dám về, không mang theo tiền là bố mắng. Người cha vô lương tâm, với những lời nói và hành động vô tình, đã giam giữ cô bé bất hạnh ngoài trời trong những đêm đông lạnh giá, ngày một lớn dần trong tuyết trắng.

                              Những ngày cuối năm thật đáng thương, ai cũng được đoàn tụ với gia đình, cô bé nhỏ lêu lổng ngoài trời đông lạnh giá với đầu và chân trần phủ đầy tuyết trắng. Xung quanh tôi, đường phố và nhà cửa rực rỡ ánh đèn, không gian ấm cúng và sảng khoái, mùi ngỗng bay khắp nơi và tôi đã đi cả ngày mà không bán được một que diêm nào. Những bức tranh tương phản không chỉ làm nổi bật những khó khăn, thiếu thốn về vật chất của các em mà còn nói lên những mất mát, thiếu thốn về tinh thần của các em.

                              Trong mùa đông lạnh giá, cô bé dám thắp từng que diêm để sưởi ấm. Hình ảnh ngọn lửa diêm mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Trước hết, ngọn lửa của que diêm có thể xua tan giá lạnh và bóng tối, để em bé quên đi những bất hạnh và cay đắng trong cuộc đời. Ngọn lửa của que diêm thắp lên những ước mơ đẹp đẽ, những khát khao mãnh liệt, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho thế giới của những giấc mơ. Đó cũng là ngọn lửa ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương của ông bà cha mẹ. Ngọn lửa que diêm mang đậm tinh thần nhân văn của tác giả như một con thuyền, thể hiện sự đồng cảm, trân trọng đối với những ước mơ trong sáng, kì diệu của những đứa trẻ.

                              Mỗi lần thắp một que diêm, cô bé tội nghiệp lại sống một khoảnh khắc hạnh phúc, đắm chìm trong thế giới cổ tích và thoát khỏi hiện thực đen tối. Lần đầu tiên quẹt diêm, tôi thấy lò sưởi vì tôi cần hơi ấm trong những đêm đông lạnh giá. Diêm tắt, lò sưởi biến mất, một nỗi sợ hãi mơ hồ lại một lần nữa tấn công cô: “Tối nay về nhà sẽ bị cha mắng mất”. Lần thứ hai tôi lấy hết can đảm để thắp một que diêm, lần này tôi thấy một bàn đầy ắp… trí tưởng tượng của tôi rất thú vị, nói rằng ước mơ lớn nhất của tôi bây giờ là được no đủ. Đêm giao thừa, nhà nào cũng quây quần bên mâm cơm, còn tôi thì lạnh sắp chết đói. Chi tiết khiến người đọc vô cùng xúc động và gợi nỗi đau xót xa. Lần thứ ba, trong tinh thần đêm Giáng sinh, tôi nhìn thấy một cây thông. Nó là biểu tượng của một gia đình hạnh phúc và ước mơ tuổi thơ trong sáng. Lần thứ tư, trong cái đói, cái lạnh và sự cô đơn, tôi khao khát được yêu thương, và chỉ có cô ấy là người yêu tôi nhất. Lúc đó, trông cô ấy thật ấm áp và xinh đẹp. Cô bé van xin bà ngoại cho cô đi, vì cô hiểu rằng khi que diêm tắt, cô đã biến mất. Mong ước của cô thật đáng thương, cô muốn được che chở và cưng chiều biết bao. Lần cuối cùng tôi thắp tất cả các que diêm còn lại để gặp cô ấy, thật kỳ lạ, điều ước cuối cùng của tôi đã thành hiện thực. Tôi không còn phải chịu cảnh bị đánh, bị mắng, bị đói, rét, buồn nữa, tôi đã bước vào một thế giới khác, thế giới có mẹ bên cạnh. Thông qua những tưởng tượng của cô ấy, chúng tôi thấy cô ấy là một linh hồn trong sáng và ngây thơ. Trong giá lạnh, tôi chưa bao giờ trách ai vô tâm trước cảnh ngộ của mình. Tâm hồn tôi trong sáng và tốt đẹp biết bao. Đó là một cô gái với ước mơ giàu có đã vượt qua thực tại đói rét và cô đơn. Những ước mơ ấy thật bình dị, nhưng cũng thật lãng mạn và kỳ diệu.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mẫu 12

                              “Chuyện cô bé bán diêm” là một tác phẩm tiêu biểu của Andersen, dưới ngòi bút đầy thi vị của nhà thơ, cô bé bán diêm và em bé đã chết nhưng đôi má vẫn còn ửng hồng. Và đôi môi mỉm cười, hình ảnh đẹp đẽ ấy của Thần chết thể hiện niềm hạnh phúc, mãn nguyện của cô gái nhỏ, có lẽ cô đang bình yên, bởi chỉ có cô mới được sống trong huy hoàng và diệu kỳ. , Thế giới tình yêu và linh hồn Sự nghiệp, là một cái chết bi thảm khiến người đọc đau lòng, cô ấy chết vào đêm giao thừa lạnh giá, sáng sớm mùng một, khi mọi người xung quanh còn lại, cô ấy nằm trên đường và ra đi nhà vui vẻ, vượt qua. Nhưng không ai quan tâm đến tôi, tôi chết vì lạnh, vì đói trong góc, một cái chết đau đớn, nhưng chắc chắn là thanh thản về tinh thần. Văn chương, qua việc cô bé bán diêm chết, tác giả muốn dùng điều này để lên án phê phán xã hội trước những nỗi bất hạnh, bất hạnh của người nghèo, đặc biệt là nỗi bất hạnh của những đứa trẻ. Đồng thời, tác giả cũng muốn gửi đến bạn đọc một thông điệp: đó là hãy quan tâm nhiều hơn, đừng ác ý hay vô tình trước nỗi bất hạnh của các em nhỏ. Cái chết của bạn sẽ mãi ám ảnh độc giả và nhắc nhở tôi về tình yêu trên trái đất.

                              Trên đây là một số bài văn mẫu bày tỏ tình cảm của em đối với cô bé bán diêm. Tác phẩm khiến người đọc không khỏi xót xa cho số phận của cô bé nhưng đồng thời qua lối viết nhân văn của nhà văn Andersen cũng khiến người đọc cảm thấy thanh thản, nụ cười vẫn thường trực trên khóe miệng.

                              Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm-Mẫu 13

                              h.c. Andersen là nhà văn Đan Mạch sống và viết vào thế kỷ 19 (1805-1875). Ông là một trong những tác giả thiếu nhi nổi tiếng nhất thế giới. Hẳn trẻ em trên toàn thế giới đã rất quen thuộc với các tác phẩm của ông như nàng tiên cá, đôi thiên nga, bộ quần áo mới của hoàng đế, cô bé bán diêm… Trong đó, truyện cô bé bán diêm là phổ biến nhất ở Việt Nam.

                              Câu chuyện cô bé bán diêm đưa chúng ta về đêm giao thừa lạnh giá ở Bắc Âu và Đan Mạch hơn trăm năm trước. Cô bé nhà nghèo, mồ côi, bà nội vừa mất, cha sai đi bán diêm lấy tiền. Nhưng với một đứa trẻ, kiếm được tiền thật quá khó. Đêm giao thừa, tôi không bán được que diêm nào. Vừa đói: “Tôi đói, và có lẽ càng đói hơn khi tôi ngửi thấy mùi ngỗng quay”…và lạnh lùng: “Cửa sổ nào cũng sáng trưng…” đến câu này”…… Tay tôi cứng đờ, em bé thu mình trong một góc tường, “Tôi ngồi co chân trong một góc, trời mỗi lúc một lạnh hơn”, trong một tòa nhà lớn… ước mơ, Mơ ước. Ngày xưa, cô ấy sống hạnh phúc như cô ấy bây giờ—thật cô đơn và mồ côi. Cả gia đình, chỉ có bà là người yêu thương tôi nhất, và chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất đã không còn nữa. Ngày xưa cũng quanh năm Tết Nguyên đán. Nhà cửa quay cuồng, và bây giờ bà đang ngủ một mình ngoài đường… Cô gái quẹt que diêm đầu tiên: que diêm sáng rực như than hồng Tôi nghĩ “ngồi trước lò sưởi bằng sắt có chạm nổi bằng đồng sáng bóng… ngọn lửa vui mắt và tỏa ra nhưng vừa duỗi chân ra thì “lửa tắt, lò tắt”, niềm vui của tôi cũng tắt theo, cô gái tội nghiệp đánh que diêm thứ hai: “Tường đã thành màn vải màu. Bàn ăn được dọn sạch sẽ, khăn trải bàn trắng tinh, mặt bàn phủ bằng sứ quý, một con ngỗng đang quay… Con ngỗng lớn nhảy ra khỏi đĩa, trên lưng cõng dao nĩa, tiến về phía đứa bé. . Nhưng que diêm vụt tắt, trước mặt anh chỉ còn bức tường dày và lạnh. Tôi đánh que diêm thứ ba: Một cây thông Noel xuất hiện, “To hơn và lộng lẫy hơn cái năm ngoái tôi thấy trên cửa sổ của một thương gia giàu có. Hàng ngàn ngọn nến. Đang cháy…” . Nhưng trò chơi đã kết thúc. Tất cả các ngọn nến đều bay lên, bay lên mãi mãi và trở thành những vì sao trên bầu trời.

                              Khi bà tôi xuất hiện, tôi lập tức đốt que diêm thứ tư. Tôi sung sướng hét lên, nói với cô ấy, và xin cô ấy cho tôi đi…” Tôi quay lại với cô ấy, lúc này, cô gái tội nghiệp đã gần như kiệt sức, nhưng ánh sáng yếu ớt và hơi ấm của que diêm đã giúp ích rất nhiều. Cô ấy Tôi sống trong một giấc mơ thần tiên trong giây lát Mỗi khi tôi thắp một que diêm và đốt lửa, đó là ước mơ, mong muốn của một cô bé đói khát, ước mơ của cô ấy rất đơn giản và ngây thơ, với tôi Sự hồn nhiên và tốt bụng gắn liền với tuổi thơ. những ước mơ, khát vọng bị coi thường. Kết thúc tác phẩm kể về cái chết của cô bé bán diêm thật là đau thương “Đêm giao thừa em chết cóng”. Đêm khuya, nhưng đến rạng sáng, má còn hồng, môi còn “cười”, người ta nói với nhau “thấy cho ấm lòng” Vâng, cô bé bán diêm đã chết, nhưng là một cái chết đẹp, xác chết, nhưng linh hồn thì bé bỏng. Điều ước còn sống, trong đôi má hồng, trong đôi môi cười, trong bức tượng Bay cùng nàng vinh dự đón giao thừa. Biết đâu cái chết sẽ giúp tôi thoát khỏi nỗi đau mà tôi phải chịu đựng trong cuộc đời này.

                              Những câu chuyện chân phương bao giờ cũng dịu dàng, trong sáng và chan chứa tình cảm với mọi người, đặc biệt là những người nghèo khó như cô bé bán diêm. Hãy tin rằng mong muốn những điều tốt đẹp nhất trên đời này sẽ thuộc về con người.

                              Suy nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm

                              Tuổi thơ của mỗi người luôn gắn liền với những câu chuyện cổ tích thần kỳ và thú vị, có những nàng tiên xinh đẹp, có vương quốc phép thuật, có những éo le nhưng luôn đơm hoa kết trái. Trái tim nhân hậu, trái tim ấm áp. Câu chuyện “Cô bé bán diêm” của Aderson được coi là một trong những câu chuyện cổ tích hay nhất từng được viết ra và là hành trang đầu tiên của mọi đứa trẻ trên thế giới. Trong số đó, nổi bật lên là cô bé bán diêm có hoàn cảnh éo le nhưng luôn có niềm tin vững chắc vào cuộc sống hạnh phúc và ước mơ trong sáng.

                              Truyện kể về một cậu bé mồ côi mẹ vừa mất, sống trong căn gác xép chật hẹp và tối tăm với người cha nát rượu suốt ngày chỉ biết đánh đập, mắng mỏ. Vào đêm Giáng sinh, khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm nóng, cô gái phải bán diêm nếu không sẽ không thể về nhà. Trời lạnh quá nên cô bé phải thắp một que diêm để sưởi ấm, và mỗi lần thắp một que diêm, cô bé lại nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc mà mình hằng mong ước: lò sưởi bập bùng, bữa ăn thịnh soạn, cây thông rực rỡ sắc màu, và cuối cùng là chiếc người bà hiền tôi hằng nhớ đã xuất hiện đưa tôi về trời.

                              Hoàn cảnh của cô bé thật đáng thương. Gia đình anh nghèo, mẹ anh mất, bà anh qua đời, anh sống trong một căn gác hẹp và tối tăm với người cha hay chửi thề của mình. Vào một đêm Giáng sinh se lạnh, khi cả gia đình vui vẻ đón năm mới trong ngôi nhà ấm áp thì cô bé bán diêm “đầu hói, chân trần, đói lả, mò mẫm trên đường” và “cả ngày không bán được một que diêm nào. “Phố lạnh đối lập với cảnh ấm áp. Nhà nào cũng sáng đèn, “cửa nhà nào cũng sạch ấm” trái ngược hoàn toàn với “phố tối” và bức tường lạnh trong “góc phố”. “Phố đầy mùi ngỗng quay” đối lập hoàn toàn với cô bé bán diêm suốt ngày không có gì ăn. “Ngôi nhà xinh em từng ở, dây thường xuân bao quanh” là ở trái ngược hoàn toàn với căn gác mái lạnh lẽo và thoáng đãng. Hàng loạt hình ảnh tương phản đã làm nổi bật lên hoàn cảnh nghèo khó và bất hạnh của cô bé. Một đứa trẻ lẽ ra được đón Giáng sinh cùng gia đình, mở những món quà xinh xắn và mong chờ những món quà của ông già Noel thì ở đây, cô bé tội nghiệp đã phải đối phó như thế nào? với cái lạnh một mình và cô ấy bị đầu độc.

                              Khổ cực đáng thương, nhưng những khó khăn đó không làm em nhụt niềm tin vào cuộc sống, với ước mơ trong sáng, hồn nhiên. Mỗi lần thắp lên một que diêm ấm áp là mỗi lần bạn xa rời hiện thực phũ phàng và sống trong mơ mộng. Lần đầu tiên tôi thắp một que diêm, tôi thấy ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, ấm áp, để tôi có thể sưởi ấm trong môi trường lạnh giá này. Ước mơ thật bình dị và giản dị, chỉ để sưởi ấm những đêm đông, là điều mà đứa trẻ nào cũng có được. Que diêm vụt tắt, hiện thực phũ phàng lại trở về, chỉ có đứa trẻ đáng thương sợ không có tiền và bị cha đánh đòn. Sau khi khởi động lần thứ hai, một bàn ăn sang trọng hiện ra trước mắt cô, ngỗng quay chín vàng, dao nĩa sạch sẽ, nhìn đã muốn ăn no. Tất nhiên, khi bà và mẹ còn sống, cô bé đã có một đêm Giáng sinh thực sự với những món ăn ngon được bày biện đẹp mắt trên những chiếc khăn trải bàn trắng tinh. Bởi vậy, đối với một đứa trẻ, để có một bữa ăn no thật khó khăn, và đó mãi mãi chỉ là một ước mơ xa vời. Khi que diêm được thắp lên lần thứ ba, cô bé nhìn thấy hình ảnh cây thông, biểu tượng của Giáng sinh, sự thịnh vượng và một gia đình hạnh phúc. Cuối cùng, chi tiết xúc động và đáng suy nghĩ nhất là khi que diêm đang cháy, em bé quẹt diêm nhìn thấy mẹ xuất hiện. Trong cái giá lạnh băng giá đó, cô là ngọn lửa ấm áp, là biểu tượng của hạnh phúc và khát khao được yêu thương. Tôi biết rằng khi trận đấu kết thúc, bà đã ra đi. Điên cuồng đốt hết những que diêm còn lại và cầu xin cô ấy đưa tôi đi cùng, thật đáng tiếc. Ước mơ của cô bé tội nghiệp đã thành hiện thực, cô sẽ không còn phải chịu cảnh đói rét, mắng mỏ, đánh đập nữa. Tôi đã lên thiên đàng với bà ngoại, mẹ tôi và những người yêu thương tôi, để sống cùng nhau ở một nơi không có nỗi đau và không ai có thể làm tổn thương họ. Niềm tin của chị khiến người đọc chạnh lòng thương, ngậm ngùi, nể phục, kính phục. Những ước mơ giản dị đến từ tận đáy lòng của một đứa trẻ thơ ngây. Trong cảnh khốn cùng, tôi không oán cha, nhưng chỉ dám lén ước mơ, chỉ dám lén thắp từng que diêm, tìm một chút hơi ấm hiu quạnh.

                              Hình tượng cô bé bán diêm được tạo nên mang giá trị nhân đạo sâu sắc, cô bé tuy có hoàn cảnh éo le nhưng vẫn có tấm lòng trong sáng, sự hồn nhiên trong sáng, đáng yêu như trẻ thơ. Tác giả thể hiện ước nguyện của mình qua phần cuối truyện mong rằng con người sống tốt thì sẽ sớm gặp được những điều tốt đẹp, đồng thời đặt niềm tin yêu và sự kính trọng đối với những con người bất hạnh nhưng sống một cách trong sáng và nhân hậu. cuộc sống cho đến khi kết thúc câu chuyện.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button