Hỏi Đáp

3 bài văn mẫu Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em hay nhất

Hãy kể về

Chủ đề: Hãy kể về một kỉ niệm khó quên của bạn (khen, chê, rủi ro, hiểu lầm…).

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó…đó là khoảnh khắc bất ngờ và đau đớn nhất kể từ khi tôi bước vào lớp sáu, vì tôi bị điểm 3 môn văn.

Cô trả bài kiểm tra cho cả lớp. Cô đặt cuốn sổ lên bàn, vẻ không vui. Như linh tính mách bảo điều gì, tôi lật nhanh vài trang. Những điểm 8, 9 đỏ rực lần lượt mỉm cười với tôi-một học sinh giỏi văn của lớp. Tôi tiếp tục lật. Ồ! Tôi không thể tin vào mắt mình: một con số 3 khổng lồ! Tôi bàng hoàng, suýt ngất trước sự thật phũ phàng này.

Không không không! Tôi quyết tâm nhìn lại, nhưng nghi ngờ gì? Số 3 được in rõ ràng trên ô ghi điểm. Tôi nhanh chóng gấp cuốn sổ của mình lại và nhìn quanh những người bạn của mình. Mọi người có vẻ hài lòng với kết quả của họ và không ai nhận thấy nỗi đau của tôi. Tôi chắc rằng các bạn nghĩ rằng tôi hạnh phúc với điểm cao như thường lệ bởi vì tôi là cây viết của lớp! Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng trở nên xấu hổ và tôi cúi đầu xuống. Khi tôi mở bài đăng, những gì cô ấy viết hiện ra rõ ràng trước mắt tôi: lạc đề!

Tôi đọc lại tiêu đề và nhận ra rằng mình đã sai. Đề yêu cầu tả một dòng sông gắn liền với kỉ niệm tuổi thơ (cánh đồng, góc phố…) nhưng em lại đi kể một kỉ niệm tuổi thơ sâu sắc. Môn học này không khó đối với tôi. Do mình quá chủ quan nên không xem kỹ. Tôi nhớ lần đó, tôi nộp bài tập đầu tiên dưới ánh mắt ghen tị của lũ bạn, nhưng lại quên mất lời nhắc nhở của cô: Nhớ xem kỹ bài trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ lại vào việc học và hài lòng với lời khen của thầy cô, bạn bè mà từ đó cô trở thành một cô gái kiêu ngạo và hợm hĩnh.

Lúc đó, bạn thì thầm vào tai tôi với giọng vui vẻ:

– Hôm nay mình được điểm 7, lan! Sau khi làm thử, tôi được điểm cao. Chắc mẹ vui lắm… Mmm! Sao mày xanh xao thế? Bao nhiêu điểm? Hãy để tôi xem!

Nghe này, tôi càng buồn và xấu hổ hơn. Hà hài lòng với top 7 môn văn. Và tôi vẫn nghĩ 7 là tầm thường, hôm nay tôi được 3! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi cảm thấy lúc đó. Tôi cảm nhận được sự buồn bã, ngạc nhiên và thất vọng trong mắt cô giáo: Lan, có chuyện gì vậy? Cô ấy rất buồn…

Trên đường về, tôi lo lắng và bối rối. Bố mẹ rất tin tưởng tôi. Cha mẹ tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu họ biết tôi được điểm 3 môn viết? Cha tôi thường khuyến khích tôi học tập chăm chỉ và ước mơ rằng tôi có thể trở thành một luật sư như ông. Còn mẹ tôi, mẹ đan nhiều đêm không ngủ cho đến khi tôi học xong. Tôi cũng chỉ ước một điều là con gái tôi học hành thật tốt. Tôi không thể làm bố mẹ thất vọng, tôi sẽ trốn tiết, tôi sẽ nói rằng cô giáo không cho điểm vì cả lớp làm bài không tốt… Bị bao vây bởi suy nghĩ sai lầm đó, tôi về nhà, nhưng lòng tôi vẫn còn hoang mang. phổi.

Tôi vừa bước vào cổng, mẹ đã nhẹ nhàng bước xuống cầu thang đón tôi. Mẹ tôi hốt hoảng khi thấy tôi bơ phờ, kiệt sức. Tôi ôm mẹ và khóc. Không, tôi không thể nói dối người mẹ thân yêu của mình.

Tối hôm đó, tôi đọc lại bài báo một cách cẩn thận. Điểm 3 nhắc tôi phải nhìn lại chính mình. Tôi thầm nghĩ: chắc chỉ có một điểm 3 thôi. Em sẽ tiếp tục đạt điểm 9, điểm 10 và lại được cha mẹ, thầy cô, bạn bè yêu mến, tin tưởng.

Ngày lạnh nhất mùa đông năm ngoái là ngày tôi không bao giờ quên. Cảm ơn ngày hôm đó, tôi biết sống có ích và ý nghĩa hơn.

Xem Thêm : Thần số học (Nhân số học) tên tiếng anh chính xác là gì?

Tôi và Mai ở cùng xóm từ ngày trước. Vì cô ấy thường xuyên đến thăm nên tôi cũng biết gia đình cô ấy không tốt lắm. Mai là một người bạn rất tốt bụng, cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập. Hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như sam, không bao giờ cãi nhau một lời.

Tôi còn nhớ mùa đông năm ngoái rất lạnh, đi ra ngoài cũng cảm thấy lạnh. Chúng tôi phải mặc rất nhiều quần áo ấm đến trường. Vào một ngày lạnh nhất, tôi thấy Mai ngồi đó run cầm cập, môi tím tái, chân tay lạnh cóng. Khi ngẩng lên nhìn cô bạn, tôi thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy thương em quá, em bước đến cầm bàn tay giá lạnh của mai hỏi:

– Mặc ít áo như vậy có lạnh không?

Ngày mai hãy trả lời tôi bằng một nụ cười:

– Không sao, quen rồi, đủ ấm rồi!

Lúc đó trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ là mai mốt sẽ tặng lại chiếc khăn len quàng cổ cho cô ấy. Chiếc khăn mà mẹ tôi đã dành rất nhiều thời gian để đan cho tôi vào ngày sinh nhật trước. Tôi rất thích chiếc khăn đó, nhưng vì yêu em nên tôi không tiếc một chút nào. Ban đầu bị từ chối mai, tôi năn nỉ cô ấy nhận lời. Mai đã nói cảm ơn rất nhiều lần. Khi cô quàng khăn vào, tôi thấy mặt cô không còn nhợt nhạt nữa, tôi cũng mừng, vì nó giúp tôi bớt lạnh vào ngày mai.

Trên đường về, tôi hơi hồi hộp. Anh sợ em buồn vì anh đã tặng quà sinh nhật cho em. Vừa đến cổng đã thấy mẹ đứng đón, tôi chẳng biết nói gì với mẹ. Thấy tôi không quàng khăn, mẹ vội hỏi:

– Lạnh quá sao không quàng khăn, lỡ ốm thì sao?

Tôi bẽn lẽn bước đến và lắp bắp:

– Mẹ ơi, hôm nay con thấy mai chỉ mặc được hai cái áo mỏng manh, nên con tặng bạn… khăn quàng cổ. Xin lỗi vì đã không nhận món quà bạn tặng!

Những tưởng mẹ sẽ mắng tôi không biết trân trọng món quà mẹ tặng, nào ngờ mẹ lại ôm tôi thủ thỉ:

– Em ngoan lắm, em lớn rồi, biết quan tâm đến người khác. Tôi không trách bạn.

Lúc đó tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và hạnh phúc. Những ngày đông lạnh giá cũng trở nên ấm áp hơn. Từ đó em luôn tự nhủ phải chăm sóc tốt bạn bè, chăm sóc tốt mọi người xung quanh và làm nhiều việc tốt hơn nữa để mẹ vui lòng.

Xem Thêm : Cụm tính từ là gì? Ví dụ cụm tính từ?

Vừa rửa rau vừa nấu ăn, mẹ tôi chợt nhớ lại ngày đầu tiên đi làm. Đó là một kỷ niệm khó quên: lần đầu tiên tôi tự đi chợ rau về nấu ăn.

Tôi thích nấu ăn, nhưng tôi không thể tự nấu ăn từ khi còn nhỏ. Mỗi lần tôi muốn đụng vào con dao hay cái bếp, mẹ tôi đều ngăn cản, vì tôi còn quá nhỏ để làm việc đó, và tôi rất dễ bị thương. Vì vậy, dù có thích đến đâu, tôi cũng chỉ có thể ngồi ngay ngắn vào bàn ăn và dõi theo từng động tác nấu ăn của mẹ. Tôi ước mình lớn thật sớm để có thể nấu những món ăn mà mình yêu thích.

Đó là hai năm trước, và bây giờ tôi có thể nấu ăn rất nhiều. Đó là một kỷ niệm rất đáng yêu mà tôi bắt đầu nấu ăn cho chính mình. Đó là một ngày cuối tuần và tôi đang ở nhà. Như thường lệ, cả gia đình sẽ cùng nhau đi dạo công viên hoặc xem phim. Nhưng vâng, bố tôi đang đi công tác và mẹ tôi có việc gấp ở văn phòng nên họ không có ở đó. Trước khi đi, mẹ tôi căn dặn tôi ở nhà phải trông chừng nhà cửa cẩn thận, không được mở cửa cho người lạ, không được mở cửa trước buổi trưa. Sau khi mẹ đi rồi, tôi ngồi xem bộ phim hoạt hình yêu thích, rồi lấy truyện tranh ra đọc, lấy bánh ra ăn. Đến trưa, tôi hơi đói, nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ. Tôi thắc mắc sao mẹ bận chưa về nên tôi chạy ra gọi mẹ:

– Mẹ ơi, chiều nay mẹ có về không?

– Ở cơ quan còn nhiều việc phải làm, em chưa làm, đói bụng thì lấy bánh ra ăn, lát nữa em đi chợ! – Mẹ noi.

Tôi đành phải cúp điện thoại, trở lại phòng đọc sách chờ mẹ về. Tôi đói nhưng tôi không muốn ăn bánh vì tôi đã ăn bánh này sáng nay. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Hay mình tự làm?”. Nghĩ đến đây, tôi chạy vào bếp và mở tủ lạnh, nhưng trong tủ lạnh chỉ còn vài quả trứng và không còn rau. Tôi lập tức chạy vào lấy tiền tiêu vặt, và dùng chìa khóa mở cửa để mua đồ. Tôi ra chợ rau đầu ngõ mua mớ rau muống. Tôi thấy có dưa chuột nên tôi đã mua thêm một ít để mang về nhà vì mẹ tôi rất thích chúng. Vừa đi vừa hào hứng, trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ sẽ ngạc nhiên lắm đây”.

Về đến nhà xới cơm, nhặt rau muống, nhớ mẹ nấu cơm ngày nào. Vo gạo xong, đến lúc đong nước, mình cho theo cảm tính, không biết căn như thế nào cho đúng. Sau đó tôi rửa rau và chuẩn bị nấu ăn. Tôi lấy cái nồi lớn nhất và đun một nồi lớn nước hầm rau củ. Tôi đợi cho đến khi nước sôi, sau đó gọt vỏ dưa chuột. Tôi thấy mẹ tôi hay dùng dao cắt mướp nên tôi cũng làm theo. Công việc rất đơn giản. Nước sôi tôi cho rau muống vào, không hiểu sao tôi cũng giống mẹ nhưng rau muống không được xanh. Sau đó, tôi đặt chảo lên trên những quả trứng rán và nhiệt độ cao đến mức làm cháy chiếc đầu tiên và tôi phải vứt nó đi. Đặt 2 cái mới, lần này thành công hơn, chỉ bị cháy 1 chút, còn bên trong không được đẹp cho lắm. Tôi cặm cụi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thành quả của mình cũng được bày ra bàn ăn, chỉ chờ mẹ về thưởng thức.

Một lúc sau, chuông cửa reo, mẹ tôi trở ra với một bịch thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Tôi chạy ra đón mẹ và dắt vào bếp khoe :

– Mẹ ơi, con sẽ đợi mẹ tự nấu ăn. Hãy thử kỹ năng nấu ăn của tôi!

Mẹ vẫn còn sửng sốt, đứng nhìn đĩa thức ăn một lúc rồi mới ngồi xuống. Mẹ gắp từng món và thưởng thức. Mẹ tôi khen tài nấu ăn của tôi ngay khi tôi ăn xong, vì tôi không cần nhiều gia vị cầu kỳ để nấu ăn. Mẹ nhìn nồi nước sôi sùng sục trên bếp chỉ mỉm cười. Kể từ hôm đó, mẹ tôi biết tôi có thể tự nấu ăn nên bắt đầu dạy tôi nấu những món ăn đơn giản. Bây giờ tôi có thể nấu nhiều món ăn.

Kỷ niệm đó tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi nghĩ đôi khi tôi chỉ quyết định làm những gì tôi thích làm.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 6 hay khác về cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, tả người:

Mẫu Mục lục | Văn hay lớp 6:

Giải bài tập lớp 6 theo sách giáo khoa mới

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button