Hỏi Đáp

Sân ga buồn nhớ con tàu – VOV Giao thông

Hình ảnh sân ga buồn

Nghe đây:

Những dòng người tấp nập trên sân ga ngày cuối năm, tiếng còi tàu ngân dài, trong cái lạnh tê tái của Hà Nội, rồi đắm mình trong cơn mưa bão cát sẽ là một kỷ niệm đẹp. Tương lai, một chuyến đi chở cả thanh xuân.

Chuyến tàu đầu tiên tôi được phép rời thành phố là đến Chợ Thép – Hải Phòng. Trong suy nghĩ của một thiếu niên chỉ đi theo đám anh em hàng xóm, đây đơn giản chỉ là một chuyến đi kỳ lạ trong sách.

Nhà ga, đường tàu hay những con đường xa lạ lướt qua cửa sổ tàu, tất cả chỉ khơi dậy trong tôi một chút tò mò… có lẽ cảm giác được du hành đến một lục địa mới với tư cách là một con người sẽ như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu.

Thật ra những gì đọng lại trong lòng tôi lúc đó vốn đã rất mơ hồ, một năm sau tôi về quê ăn Tết cùng gia đình thì mọi thứ đã thay đổi. Cũng chuyến tàu ấy, nhưng điểm đến khác là ga lai cách giang-hải đường, cách chuyến đi đầu tiên trong đời gần một nửa quãng đường.

Xem Thêm : Phân Tích Bài Thơ Chú Bò Tìm Bạn ❤ 5 Bài Cảm Nhận Hay

Khi đó, đất nước mới chuyển đổi cơ chế, chưa có hàng không dân dụng, đường xá vô cùng khó khăn nên tàu hỏa là phương tiện đặc biệt để nối các tỉnh thông qua hệ thống đường bộ. Chủng loại Sắt Phế Liệu hàng đầu thế giới.

Đợi tàu ở ga Hàng Cỏ tức là ga Hà Nội, một buổi chiều đông cận Tết mà thấy nhiều cảm xúc.

Sân ga đông đúc với nhiều nhóm xã hội khác nhau dường như tụ tập ở đây, nhưng đông nhất là những người, giống như gia đình chúng tôi, đã sắp xếp để về quê ăn Tết.

Ai cũng cố gắng tìm cách lên tàu thật nhanh với hành lý, bởi sân ga lúc đó là một trong những nơi phức tạp nhất, cảm giác “người tiễn kẻ khác” trên sân ga như ảm đạm như thơ Nguyên binh chắc đã bị cuốn Cơn vội chiều năm nào cuốn trôi.

Chuyến tàu nhỏ chạy được một lúc, hành khách bắt đầu yên vị, đoàn tàu hú còi tạm biệt sân ga. Trên tàu lúc đó chỉ toàn những băng ghế gỗ cứng chật chội, theo tôi nhớ thì dù chiến tranh đã qua nhưng những người lính mang ba lô con cóc vẫn được ưu tiên.

Nhưng khi nhìn lại “ký ức” đôi khi chỉ có ấn tượng về một người ít chuyển động cũng tốt, vì thước phim time-lapse không bị ngắt quãng bởi nhiều chi tiết khác, và khi được lưu giữ thì luôn đẹp thời gian.

Ngoại trừ hình ảnh của chú bộ đội, cuối năm ấy khi chuyến tàu rời Cao Trạm, trong ký ức của tôi, tôi không hề thấy chiếc thúng sau của dì chợ băng qua vạch. Thay vào đó là những chiếc vali ít nhiều được sắp xếp ngay ngắn, đặc biệt là những cành hoa đào đã tàn, những chiếc xẻng được chất ở phía sau xe…

Xem Thêm : [ Giải đáp ] Khẩu trang vải không dệt là gì ? khẩu trang vải không dệt 2 lớp, 4 lớp mua ở đâu ?

Bấy giờ không còn cái nóng ngột ngạt của chuyến tàu chợ mà tôi đang đi, chỉ là một sự háo hức nhẹ nhàng xen lẫn cảm giác chờ đợi chuyến tàu về bến, những đứa con phương xa dễ cảm nhận được rằng mình đã về nhà. Dùng cơm sum họp trên chuyến tàu cuối năm.

Tiếng còi tàu rời ga đã lâu, tàu rời thành phố rất nhanh, chuyến tàu thứ hai này, vì tôi đi cùng gia đình, có lẽ vì thế mà tôi có thời gian quan sát cửa sổ không giống như trên máy bay , Ngoài cửa sổ tàu chỉ có mây, khung cảnh thoáng đãng hơn.

Đó là đoạn đường đi qua dân sinh, băng qua đường sắt rồi chầm chậm qua làng. barie là dây là thanh tre. Không ai chăm sóc anh ta.

Chỉ một vài đứa trẻ, những người chăn bò tóc vàng cháy nắng. Những đứa trẻ vẫy tay, đôi mắt tím thăm thẳm đầy khao khát. Xa xa là những cánh đồng rộng lớn vừa mới gặt xong, những ngôi làng cổ kính với lũy tre xanh thẫm, giàu có và nghèo khó.

Do giao thông lúc đó kém, tầm nhìn xa nên hầu hết các tuyến đường dân sinh đi qua đều cắt vào đường sắt, ít xảy ra tai nạn nhưng lái tàu thường có thói quen cuộn tròn người. Vài hồi còi báo hiệu đoàn tàu đi qua…

Ngày nay, phương tiện giao thông ngày càng hiện đại, nhưng khi nghe tin gần Tết có giảm giá vé tàu, lòng tôi lại bồi hồi, bởi giờ đây mỗi lần đi tàu tôi lại thấy rạo rực tuổi thơ. tàu hỏa. Nó rất sang trọng. Hai bên đường ray bây giờ đã khác, hầu như ở đâu cũng có những đám đông khổng lồ.

Chỉ có một điều, hình ảnh đoàn tàu bóp còi inh ỏi rồi chầm chậm vào ga bình dị luôn là điều cuối cùng ở mỗi ga và ở mãi trong tôi: đó là chuyến tàu chở cả thanh xuân.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button