Hỏi Đáp

Kể lại câu chuyện Bàn chân kì diệu (4 mẫu) Kể chuyện lớp 4 – Tuần 11

Kể chuyện nguyễn ngọc ký lớp 4

Video Kể chuyện nguyễn ngọc ký lớp 4

Sử dụng 4 văn mẫu kể chuyện bàn chân thần giúp các em học sinh lớp 4 tham khảo, để mỗi câu chuyện có thêm ý tưởng mới, kể được toàn bộ câu chuyện bàn chân thần chân.p>

Như vậy các em sẽ rèn luyện thật tốt kĩ năng kể chuyện của mình bằng cách trả lời nhanh các câu hỏi trong bài Kể chuyện Lớp 4 Tuần 11 – SGK Tiếng Việt Tập 4 Trang 1 107. Vì vậy hãy theo dõi bài viết dưới đây để tải về nhé. vn ngày càng hoàn thiện bài soạn văn lớp 4:

Kể lại câu chuyện Bàn chân thần

Hình 1: Anh Kỳ bị liệt cả hai tay từ nhỏ. Tôi thấy bạn có thể mang sách đến trường, rất có chữ ký. Tôi quyết định đến lớp và nộp đơn.

Tranh 2: Sau khi biết tình trạng bàn tay của em, cô giáo không dám cho em vào trường.

<3

Hình 4: Sau đó, đăng nhập lại vào lớp học, lần này bạn đã được chấp nhận.

Tranh 5: Sau giờ học, cô giáo xếp chiếu ký cho tự học, tập viết bằng bút máy kẹp ở đầu ngón chân. Chữ viết tay, trang giấy có khi nhàu nát, có khi lem mực,… Có khi luyện nhiều quá, cơ mỏi rã rời. Nhiều lúc em rất nản và muốn bỏ cuộc, nhưng được sự động viên của thầy và các bạn xung quanh đã giúp em đăng ký và thử lại, em đã kiên trì đến lớp dù nắng hay mưa.

Hình 6: Sau khi kiên trì luyện tập, quá trình đăng nhập đã thành công. Hết lớp một, nó đuổi kịp bạn. Chữ ký được viết ngày càng đều và đẹp. Một lần anh ấy đạt điểm 8, 9 và 10 trong một bài tập viết. Sau nhiều năm học tập chăm chỉ, tôi đã trúng tuyển vào trường đại học và trở thành sinh viên của trường.

Nguyễn Ngọc Kỳ là tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Khi Bác còn sống, Bác đã hai lần trao huy hiệu cho người học trò dũng cảm và nghị lực này.

Chuyện bàn chân thần

Đoạn 1: Đăng bị liệt cả hai tay từ nhỏ. Tôi thấy các bạn mang sách đến trường và ký tên. Ký quyết định dự lớp và có sự hiện diện của giáo viên. Cô giáo nắm tay em ký, thấy tay em mềm nhũn, thõng xuống, bất động nên không dám nhận em vào trường. Khi anh trở về thất vọng, anh khóc.

đoạn 2: Mấy hôm sau, cô giáo đến nhà ký. Chợt cô thấy Đăng đang ngồi giữa sân định viết bằng chân. Cô ấy rất xúc động và đưa cho tôi một ít phấn. Một lúc sau, ký trở lại lớp. Lần này, cô giáo nhận tôi vào trường. Cô để chỗ đăng nhập cho một mình cô ở góc lớp, trải chiếu cho cô ngồi đó luyện thư pháp. Kí cặp bút tập viết. Lúc đầu, nét bút không trơn, mực bị lem do giẫm lên trang giấy nhàu nát. Sau mỏi, chân bị chuột rút mấy lần, bàn chân co lại và đau. Nó chán nản ném cây bút chì vào góc lớp. Nhưng nhờ sự động viên của thầy cô và bạn bè, anh vẫn kiên trì và tiếp tục tập luyện.

Đoạn 3: Một lúc sau, việc ký kết thành công. Học hết lớp một để đuổi kịp các bạn. Chữ ký của bạn đang trở nên đẹp hơn mỗi ngày. Sau nhiều năm học tập chăm chỉ, anh tốt nghiệp trung học và được nhận vào đại học.

Nguyễn Ngọc Kỳ là tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Khi Bác còn sống, Bác đã hai lần trao huy hiệu cho người học trò dũng cảm và nghị lực này.

Kể lại toàn bộ câu chuyện thần kỳ

Xem Thêm : Truyện cổ tích Thạch Sanh – Lý Thông – Truyện dân gian

Kỳ bị liệt cả hai tay từ nhỏ. Tôi thấy bạn có thể mang sách đến trường, rất có chữ ký. Tôi quyết định đến lớp và nộp đơn.

Sáng hôm ấy, cô giáo đang viết bài học vần trên bảng thì nhìn thấy một cậu bé treo ngoài cửa. Cô bước ra nhẹ nhàng hỏi:

-Bạn có muốn hỏi tôi điều gì không?

Chàng trai nhẹ nhàng nói:

– Thưa cô, xin cô cho tôi vào. Tôi có thể?

Cô giáo bắt tay ký. Cánh tay tôi mềm nhũn, buông thõng và bất động. Thầy lắc đầu: khó. cho tôi về nhà. Chờ cho đến khi bạn lớn hơn một chút.

Cô thoáng thấy một đôi mắt ướt. Tôi quay lại và chạy về nhà. Tôi cảm thấy như mình đang khóc và chạy.

Cô giáo trở lại lớp học. Hôm đó khi cô đến lớp, hình ảnh một cậu bé với đôi tay buông thõng hiện ra trước mắt cô.

Vài ngày sau, thầy đến nhà ký tên. Bước vào cổng, cô vừa ngạc nhiên vừa xúc động: Ji đang ngồi giữa sân tập viết. Anh ta đặt một viên gạch lên ngón chân và vẽ những đường lượn sóng trên mặt đất. Cô giáo hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cậu và đưa cho cậu viên phấn.

Sau đó, hãy đăng nhập lại vào lớp học. Lần này tôi được nhận. Thầy dọn một chỗ trong góc lớp, trải chiếu, cắm tấm biển ngồi luyện thư pháp. Tôi đặt bút lên ngón chân và tập viết trên giấy. Cây bút không ký theo ý muốn. Chân tôi giẫm lên trang giấy, và ngay khi tôi di chuyển, tờ giấy nhàu nát và vết mực loang lổ. Những ngón chân mỏi nhừ. Cô giáo đã đổi bút dạ. Ký lại và kiên nhẫn viết. Cầm chiếc bút bằng những ngón chân cong queo đã khó, điều khiển chiếc bút để viết còn khó hơn nhưng anh vẫn giữ được chiếc bút di chuyển theo nét viết. Đột nhiên, anh nằm ngửa trên mặt đất, hai chân co lên, mặt méo xệch, miệng quằn quại vì đau. Thầy cô và bạn bè ùa tới. Hóa ra là bàn chân bị chuột rút, co thắt không duỗi ra được. Phải xoa bóp mãi mới khỏe được. “Chuột rút” giống như rất nhiều trọng lượng. Nó thoát một lần, sau đó nó thoát vĩnh viễn. Có lần cậu ấy quá đau khổ nên đã ký tên, ném bút vào góc lớp và định bỏ học. Nhưng thầy đã an ủi, động viên tôi kiên nhẫn luyện tập từng chút một. Bạn cũng nói một lời và giúp một điều. Sự động viên nồng nhiệt của giáo viên và những cử chỉ ân cần của bạn bè đã dẫn đến việc ký kết hợp đồng. Lại ký tên, đặt bút lên đầu ngón chân, tập viết. Đã ký một cách kiên nhẫn và bền bỉ. Dù nắng hay mưa, người mệt mỏi, ngón chân đau nhức, đôi khi chân cứ bị chuột rút… nhưng họ không nản chí. Lớp học nào cũng vậy, trong góc lớp, trên chiếc chiếu nhỏ không bao giờ vắng bóng Nguyễn Ngọc Kỳ.

Sau khi kiên trì luyện tập, việc ký kết đã thành công. Hết lớp một, nó đuổi kịp bạn. Chữ ký được viết ngày càng đều và đẹp. Một lần anh ấy đạt điểm 8, 9 và 10 trong một bài tập viết. Sau nhiều năm học tập chăm chỉ, tôi đã trúng tuyển vào trường đại học và trở thành sinh viên của trường.

Nguyễn Ngọc Kỳ là tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Khi Bác còn sống, Bác đã hai lần trao huy hiệu cho người học trò dũng cảm và nghị lực này.

Hiện nay, thầy Nguyễn Ngọc Kỳ là giáo viên dạy văn giỏi của một trường cấp 3 tại TP.HCM. Ông là tác giả của Những Bài Thơ Tôi Yêu Tập 3 Tập 2 Bằng Tiếng Việt.

Kể chuyện Bàn chân thần theo lời người dẫn chuyện

Tôi bị liệt từ nhỏ. Thấy bạn bè cắp sách đến trường, tôi thèm thuồng nên quyết định đến lớp làm thủ tục nhập học.

Xem Thêm : Đạo văn (plagiarism) là gì? – Hotcourses Vietnam

Sáng hôm ấy, thầy đang chuẩn bị viết bài học vần lên bảng thì thấy tôi thơ thẩn ngoài cửa. Cô bước ra nhẹ nhàng hỏi:

-Bạn có muốn hỏi tôi điều gì không?

Tôi rụt rè nói:

– Xin phép cô cho tôi vào được không cô?

Thầy nắm tay tôi, cánh tay mềm nhũn, thõng xuống, bất động. Thầy lắc đầu:

-Vất vả lắm, anh sẽ đợi em lớn về nhà.

Cô thoáng thấy đôi mắt ướt của tôi. Tôi quay lại và chạy về nhà, vừa chạy vừa khóc.

Vài ngày sau, cô giáo đến nhà tôi. Chắc hẳn mẹ rất ngạc nhiên và xúc động khi thấy tôi ngồi giữa sân tập viết, đặt một viên gạch vào ngón chân và vẽ những đường lượn sóng trên mặt đất. Giáo viên hỏi về tình trạng thể chất của tôi và đưa cho tôi viên phấn.

Sau đó, tôi được trường nhận. Cô giáo tìm một chỗ trong góc lớp và trải một chiếc chiếu để tôi ngồi đó luyện thư pháp. Tôi đặt bút lên ngón chân và tập viết trên giấy. Bút viết không theo ý muốn, chân dẫm lên trang giấy, khi di chuyển thì giấy nhăn nheo, mực lem luốc. Những ngón chân của tôi mỏi nhừ. Cô giáo đổi bút chì, tôi kiên nhẫn viết lại. Những ngón chân cong queo cầm bút đã khó, điều khiển thành chữ còn khó hơn nhưng tôi vẫn loay hoay di chuyển bút theo từng nét chữ. Đột nhiên, tôi nằm ngửa, co chân lên, mặt nhăn nhó và miệng quằn quại vì đau. Thầy cô và bạn bè ùa tới. Sau đó, bàn chân của tôi bị chuột rút và bị bóp nghẹt và tôi không thể duỗi ra được. Phải xoa bóp mãi mới khỏe được. Căn bệnh “chuột rút” hành hạ tôi đã lâu, lui một lần rồi cũng quen, hết đau tái mặt, tôi ném bút vào góc lớp, nghỉ học.

Nhưng thầy đã an ủi và khuyên tôi nên kiên nhẫn luyện tập từng chút một. Bạn cũng nói một lời và giúp một điều. Những lời động viên nhẹ nhàng của thầy cô và những cử chỉ ân cần của bạn bè đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi lại kiễng bút lên và cặm cụi viết.

Tôi tập viết một cách kiên nhẫn và bền bỉ. Dù nắng hay mưa, tôi đều mệt mỏi, những ngón chân đau nhức, đôi khi còn bị chuột rút… Nhưng tôi không nản chí. Lớp học nào cũng vậy, trong góc lớp, trên chiếc chiếu nhỏ, không bao giờ tôi vắng mặt.

Nhờ kiên trì luyện tập, tôi đã thành công. Hết lớp một, tôi theo kịp bạn. Những con chữ tôi viết ngày càng đều đặn và đẹp hơn. Nhiều lần em được cô cho điểm 8, 9, 10 ở bài tập làm văn. Sau nhiều năm miệt mài học tập, tôi đã học hết cấp 3, trúng tuyển vào đại học và trở thành sinh viên Khoa Văn trường Đại học Tổng hợp Hà Nội.

Chú Hà đã tặng tôi huy chương hai lần khi chú ấy còn sống. Chú tôi vui lòng gọi tôi là một học sinh dũng cảm và nghị lực.

Tôi càng thấm thía sâu sắc lời dạy của các bậc tiền bối: “Có công mài sắt có ngày nên kim”.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button