Hỏi Đáp

TOP 4 mẫu tiểu phẩm 20/11 hay nhất – Download.vn

Kịch bản tiểu phẩm

Video Kịch bản tiểu phẩm

Kịch bản nhỏ 20/11 được chia làm 4 mẫu theo chủ đề: Thầy ơi em sai hai lần, ta nắm tay nhau, niềm vui của cô, đường về. Nhằm giúp các em tham khảo và có thêm nhiều ý tưởng mới để viết kịch bản cho ngày 20/11 của lớp mình.

Bên cạnh các tổ chức văn nghệ, nhà trường còn tổ chức cắm hoa, sản xuất tranh dán tường nhân ngày 20/11 để tri ân các thầy cô giáo. Qua đây các bạn có thể tham khảo thêm các bài giới thiệu, trích dẫn, thơ, truyện ngắn… để trang trí cho poster tường 20/11 của lớp mình.

Chuyện nhỏ 20/11: Thầy ơi, em sai… hai lần

* Bối cảnh 1:

– Màu Chính: Trong Nhà – Ánh Sáng.

– Cảnh 1: Trong lớp – trước giờ vào lớp.

Tình huống: Trước giờ vào lớp 15 phút, giáo viên chủ nhiệm lớp dtn (thầy khanh) đi kiểm tra trật tự lớp. Khi đến gần cổng lớp 10g, cô giáo Khánh nhìn thấy một nam sinh (học sinh lớp 10g) đang nhắn tin trên điện thoại di động từ hành lang (việc này vi phạm nội quy trường THPT x). Trên hành lang, Khánh không rời mắt khỏi người đàn ông đó cho đến khi đến bàn giáo viên. Khi cô giáo bước vào, do ngồi bàn cuối nên em vội ném chiếc ĐTDĐ vào thùng rác, thò tay vào túi lấy 1.000 đồng cho chiếc ĐTDĐ.

– Động:

<3 Cô giáo đến rồi! tôi! ". Cả lớp im lặng!

<3

+M: Đúng! (Ngồi xổm xuống bỏ giỏ dép vào rồi thản nhiên bước lên, tay cầm 1.000đ vừa đi vừa gấp giả ngu)!

+ Thầy Khanh: Cái điện thoại hồi nhỏ em dùng đâu? !

+ Nam: (Chơi bối rối!) Điện thoại di động của bạn là gì? ? ? ! ! !

+ Thầy khánh: Cho em hỏi lại: lúc đó em dùng điện thoại gì? !

+M: Tôi có biết gì đâu! ? Tôi chơi với 1000 xu!

<3

+M: …Vâng! (nhưng hơi quá – gừng).

+ Thầy khánh (quay vào lớp): Màn hình đâu?

+ ngan (lớp trưởng): Dạ! có bạn!

+ Thầy khánh: Bí thư đâu?

+Trinh nữ (Thư ký): Vâng!

+ Thầy: Theo dõi, thư kí và cả lớp cùng chứng kiến ​​sự việc này nhé! Sau khi giải quyết, tôi sẽ báo cáo như sau. (Thầy khánh nói xong quay về hướng nam)

+ Thầy khanh: Cho tôi hỏi lại: lúc đó em đang dùng điện thoại di động ở đâu? ! ? ? ! ! !

+ M: (to): Chưa dùng mà hỏi.

<3

+M: Sao cũng được!

+ Thầy Khánh: (gọi thì thào, chân thành) Anh ơi! Tôi bướng bỉnh! Trên thực tế, giáo viên đã không xử lý nghiêm việc sử dụng điện thoại. Anh chỉ nhắc nhở thôi, nhưng… (nghẹn ngào) Anh có lỗi với em nhiều lắm! Buộc cô giáo phải xử lý để bạn và các bạn khác rút kinh nghiệm. Thứ nhất: Vi phạm nội quy nhà trường là sử dụng điện thoại di động trong lớp. Thứ hai: Tôi có hành vi thiếu ác ý, gian dối, không thành khẩn nhận khuyết điểm. (Nói thầm, thầy Khanh đi ra cuối lớp cúi xuống tìm điện thoại… Rất lâu sau thầy mới tìm được trong thùng rác.)

<3

+M: Vâng, tôi biết tôi đã sai! (thì thầm nhẹ nhàng)

<3

* Bối cảnh 2:

(Tại hiện trường có một đoạn đối thoại ngắn) Cô giáo đi ngang qua phòng giáo viên, đột nhiên mời giáo viên 10g đến họp.

+ Thầy khánh: Thầy chi! Bạn được mời đến một cuộc họp bất ngờ nho nhỏ!

+ Cô chi: Có chuyện gì vậy anh khanh?

+ Thầy Khánh: À! Học sinh lớp 10g vi phạm nội quy cần phối hợp với giáo viên để xử lý!

+ Thầy Chi: Họp ở đâu?

+ Thầy khánh: văn phòng đoàn!

+ cô chi: Dạ! Tôi sẽ vượt qua!

Màu chủ đạo: Nội thất – Sáng.

– Cảnh 2: Văn phòng Đoàn.

+ Thầy Khánh: Mời ngồi! Tôi ngồi đây, người ấy đứng đó!

+ Thầy Khánh: Anh ơi cho xem đi!

+ Nam: (khóc, ho) Ừ, tôi biết tôi sai rồi!

+ cô chi: Có chuyện gì vậy? ! Hãy để tôi được rõ ràng!

+M: Đúng! Tôi sử dụng điện thoại di động của tôi.

+ Thầy khánh: Thế thôi à?

+M: Ừ…! Ừ… ừm… ừm… ừm! Tôi đã lừa dối bạn!

<3 chơi game, nghịch điện thoại…! Nhắc nhở tôi về giờ shl bây giờ quá. Nếu gia đình khó khăn, bạn nên tiết kiệm tiền và tập trung vào việc học. Con dùng nó phung phí, ảnh hưởng và chi phối việc học, phạm quy và bây giờ nói dối thầy cô nặng hơn. Tôi cảm thấy rất tiếc cho bạn!

+ Nam: (hix hix) anh ạ! (hix hix) cô ơi! lấy làm tiếc! (hu hu hic) Vì ham muốn che giấu khuyết điểm, tôi đã cố tình đánh mất mình. Tha thứ cho tôi ngày mai (hic hic hu) sẽ lại tệ như vậy!

+ Yan: Thầy ơi! Bạn biết sai lầm của bạn! Mong thầy xem nhẹ!

+ Thầy Khánh: Là đàn ông! Anh ấy thực sự đã nổi giận với tôi khi anh ấy nhảy xung quanh! Giáo viên đã làm điều đó và tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại xin lỗi của mình. Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào ngay bây giờ, hãy nói với giáo viên và bạn bè của bạn!

+M: Đúng! lấy làm tiếc!

Đầu tiên: Xin lỗi vì không biết cách lưu.

+ ngan: (nhíu mày gọi) nam! bạn nói gì! Bạn khỏe không!

+ Nam: Không, tôi không sao! Tôi bình tĩnh! Kính thưa quý thầy cô và các bạn! Tôi không biết tiết kiệm tiền của bố mẹ để chi tiêu cho việc học của mình. Tôi không biết trân trọng và tiết kiệm thời gian rảnh rỗi để ôn tập và học tập.

(Hết rồi, tiếp theo!) Thứ hai: Vì lười quá nên khái niệm đạo đức của tôi trong nháy mắt biến mất! Đánh mất chính mình! Em mong thầy cô và các bạn cho em một cơ hội để em coi đây là bài học sâu sắc nhất và em hứa sau này sẽ không tái phạm!

+ yin (hic hic): Lấy khăn giấy lau nước mắt đi!

+ Thầy Khánh: Đây, biên bản vi phạm! Tôi đọc và ký tên! Tôi và Chi cũng đã ký.

+ Chị Chi: (quay sang anh Khánh) Vụ việc được xử lý như thế nào?

+ Cô Khánh: Cô chủ nhiệm, để đó cho cô. Đoàn đề nghị hình thức ghi vào biên bản. Gian lận như vpkt, hành vi xấu trong học kỳ này!

+ Yan: (bộ dạng cầu xin) Thầy! Đàn ông không thể coi thường!

+ Thầy khanh: Đó là giá của một lớp học! Nhưng nó đi kèm với một mức giá khá cao! Cô ấy đã làm được,… chịu đựng đi! (Dang hai tay ra hai bên, nhún vai).

*Bối cảnh 3: Ba năm sau – Năm chung kết nam

Tình huống: Một người đàn ông đến gặp anh Khánh xin xác nhận hồ sơ là thành viên của liên minh để được thi tuyển. (Ông Khánh ngồi trong văn phòng đoàn).

Cảnh 3: Văn phòng Đoàn thể

+M: Em chào thầy!

+ Thầy Khánh: À! (ngước nhìn anh, đặt bút xuống và nói) Có chuyện gì vậy!

+M: Đúng! Vui lòng cho tôi xác nhận hồ sơ của thành viên liên minh để tôi có thể đăng ký thi quân sự.

+ Thầy khanh (nhíu mày): Kỳ thi quân sự! VÂNG! Có cơ hội, có điều kiện rèn luyện tốt!

(Cô giáo nói xong chợt nhớ tới chuyện cũ, quay lại nói tiếp): Oa! Bạn học gì ở lớp 10?

+M: Đúng! Tôi không có sức mạnh. hk ii hk tốt. Cả năm học, cô cho tôi điểm cao. Trong hai năm còn lại, tôi sẽ đạt điểm cao!

(Nói xong, người đàn ông khoanh tay nghiêm trang): Vâng, thưa ngài! Bạn đã dạy tôi một bài học rất bổ ích mà tôi đã gắn bó với tôi kể từ đó. Em có cảm giác học được từ nó, không lãng phí thời gian, tiền bạc, không dối trá… môi trường này, cảm ơn thầy đã nuôi dạy em trưởng thành như ngày hôm nay, thầy ạ! Cám ơn thầy!

+ Thầy Khánh: Nam! Thực tế, khi giáo viên đề nghị liệt tôi vào diện yếu kém, thầy đã do dự. Nhưng chỉ khi đó tôi mới tỉnh ra và hối hận. Em yêu cả hai, và không ghét ai cả, nhưng…đôi khi cũng phải “cho roi cho vọt”. Tôi không trách bạn!

+M: Đúng! Tôi đã sai, và sai hai lần! Làm sao bạn dám đổ lỗi cho tôi!

+ Thầy khánh (cầm chứng chỉ trên tay): Là đàn ông đấy! Em và các bạn khác đều là học trò của thầy, mong các em luôn trưởng thành và thành đạt. Giờ đây sắp ra trường, chỉ mong chúng em vững bước trên đường đời bằng tri thức và đạo đức thầy cô truyền dạy, hãy tự tin, luôn là chính mình, không bao giờ đánh mất mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đây là xác nhận của tôi! (Nước mắt chảy dài trên mặt tôi!)

+Nam (ngạc nhiên khi thấy xác nhận): Wow! ! ? ? ? Tôi có được xếp loại đoàn viên tốt không?

+ Thầy Khánh: Sao em? Vấn đề là gì?

+M: Tôi có… Vậy, bạn cũng có thể đánh giá tôi không? !

+ Sư khanh: À… bây giờ, tu luyện không tốt sao? ? ! ! Chỉ vậy thôi, nửa năm lớp 10 còn lại và 2 năm cuối cấp 3, tôi đã chải chuốt và chiến đấu tốt với tư cách một đoàn viên. Tôi đã đáp ứng đầy đủ các tiêu chí xây dựng. Tại sao bạn cho tôi một đánh giá xấu! ! ? ?

+ Nam (hào hứng, khiêm tốn nắm tay cô giáo): Dạ, em cảm ơn ạ! Một lần nữa bạn đã dạy cho tôi bài học về lòng vị tha. giáo viên! Cảm ơn rât nhiều! Thầy ơi, em yêu thầy!

Bài hát 20/11: Nắm Tay Nhau

Vai trong tiểu phẩm:

Xem Thêm : Cộng trừ nhân chia tiếng Anh – các phép tính trong tiếng anh

– Bạn là hoàng huynh: Đóng vai hoàng tử – Bạn là cậu học sinh mồ côi sống với mẹ. Mẹ bị tàn tật, gia cảnh rất khó khăn. Trong lớp, Hoàng là một học sinh nghịch ngợm, hay trêu chọc bạn bè và khiến cô giáo khó chịu.

– Bạn ngọc ánh: Đóng vai cô giáo.

– Một nhóm học sinh là bạn cùng lớp.

Cảnh lớp học:

Trong một lớp học trống, bạn đang ngồi tập trung ôn bài. Hoàng đế bước vào.

Hoàng: Xin chào mọi người!

Một bạn đứng dậy hô to: Huang, chuẩn bị thi giữa kỳ, vào học với tụi em đi.

Hoàng: Tôi đói quá, tôi không có tâm trạng để học.

Akira chỉ vào Yu: Yu, hôm nay bạn có mang đồ ăn cho tôi không?

Stained Gem: Nhưng hôm nay tôi hết tiền rồi.

Huang: Sao, không sao đâu, tôi không chịu được đói. Có ai có gì để ăn không?

lan: Vâng, tôi có một ổ bánh mì.

Hoàng (giằng co, ăn ngay): Bánh mì được rồi, ăn đi.

Ngay lúc đó, cô giáo bước vào lớp.

Cả lớp đứng dậy chào cô

Thầy nhìn hoàng: hoàng, mời ngồi.

Hoàng đế bất lực ngồi xuống.

Thầy: Em có tin muốn báo với thầy là trường chúng ta đang chuẩn bị dự án Nhịp đập trái tim để hỗ trợ các em học sinh cá biệt có hoàn cảnh khó khăn Hai em bị bệnh nặng. Vậy bây giờ cô sẽ dạy con gấp con hạc trắng, tượng trưng cho sự sẻ chia và cảm thông trong cuộc sống, con có đồng ý không?

Tất cả học sinh: Đồng ý! đồng ý không!

Bỗng cô tái mặt, lấy tay che bụng.

Cô giáo và các bạn chạy lại, có người xoa đầu, có người hỏi han.

Thầy: Sáng nay em ăn gì chưa?

lan: Vâng… vâng… Tôi đã ăn nó!

Giáo viên: Bạn đã ăn gì?

Đá quý: Dạ… Dạ…

Tuanhong: Thưa cô, hôm nay Lan không ăn gì ạ! Trước đó, Hoàng đã lấy bánh mì của Lan.

Cô giáo (hài lòng): Em ăn sáng chưa?

hoàng (gãi đầu): Dạ… dạ… Lúc nãy em đói nên lấy bánh của anh.

Thầy: Sáng nay em ăn gì chưa?

Hoàng (khóc): Cô ơi, con đói quá. Xin lỗi, xin lỗi mọi người.

Cô giáo (ôm Hoàng vào lòng vỗ về): Cô hiểu hoàn cảnh của con. Nhưng em ơi, ông bà ta có dạy: đói thì giặt, rách thì khóc. Lần sau nếu gặp khó khăn hãy chia sẻ với cô ấy, chia sẻ với bạn bè, cô và các bạn sẽ giúp đỡ bạn, được không?

Quay lại với các bạn học sinh khác: Còn các em, lần sau chúng mình có quà gì thì chia cho các bạn nhé! Bạn có đồng ý không?

Tất cả học sinh: Đồng ý! đồng ý không!

Cô giáo: Cô rất vui vì các em có thể hiểu và chia sẻ cảm xúc với cô. Trẻ em giống như anh em.

Bây giờ, tôi sẽ mua bánh mì cho bạn, và chúng ta có thể xếp những con hạc bằng giấy origami!

Tất cả học sinh: Cảm ơn, cảm ơn.

Thầy và trò: Chúng ta hãy nắm tay nhau, cộng hưởng và chia sẻ, cộng hưởng lẫn nhau. “

Chuyện nhỏ 20/11: Niềm vui của chị

Tên người kể chuyện……….: Người kể chuyện

Xin chào quý thầy cô và các bạn!

Lớp tuần 10….. chúng ta trực tuần nào. Để chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, các lớp sau…  Chúng em xin gửi tặng cô giáo và toàn thể các em học sinh tiểu phẩm có tựa đề: Hạnh phúc của cô. Em mời thầy cô và các bạn chia sẻ.

Vai trong tiểu phẩm:

– Bạn… : nhân vật

– Bạn…: Là giáo viên.

– Một nhóm học sinh là bạn cùng lớp.

Vở kịch của chúng ta đã bắt đầu.

Người kể chuyện… (Giới thiệu): Tuấn là một đứa trẻ mồ côi sống với mẹ. Mẹ Tuấn bị tàn tật, gia đình Tuấn rất khó khăn. Trong lớp, Tuấn là một học sinh nghịch ngợm, hay trêu chọc bạn bè và làm thầy cô khó chịu.

Cảnh lớp học.

Bạn đang học. Tuấn bước vào.

Nhóm: Xin chào! Chào mọi người!

Nhẹ nhàng đứng dậy: Tuấn Tuấn, đến học với chúng ta đi. Chúng tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

tuan: Ờ, học với củ hành. Tôi không thích học. Tôi đói.

Tuấn chỉ vào Quyên: Này Quyên! Hôm nay bạn có mang bánh cho tôi không?

Gõ cửa (sợ hãi): Nhưng hôm nay tôi không có tiền.

Tuấn: Tôi phải có tất cả, nếu không hôm nay tôi chết đói.

Tuấn Chuyển Liên Vũ: Đúng rồi, hôm nay ngươi có mang theo thứ gì không?

ngoc: Dạ, em còn một hộp nếp ạ.

Tuấn ( vùng vằng, ăn ngay ): Ôi nhiều quá! hết đói.

Ngay lúc đó, giáo viên (…) bước vào lớp.

Cả lớp đứng dậy chào cô (Tiếng Anh)

Thầy (…) nhìn Tuấn Tuấn: Tuấn Tuấn em ngồi đi.

Cả nhóm miễn cưỡng ngồi xuống.

Thầy (….): Các em ơi, trường ta đang chuẩn bị một dự án lớn: Nhịp đập trái tim, để hỗ trợ các em học sinh khó khăn, đặc biệt là 2 em vi và em bị bệnh nặng.

Hôm nay BTV sẽ hướng dẫn các bạn cách gấp con hạc trắng tượng trưng cho sự sẻ chia và cảm thông trong cuộc sống, các bạn có đồng ý không?

Tất cả học sinh: Đồng ý! đồng ý không!

Bỗng cô tái mặt, lấy tay che bụng.

Cô giáo và các bạn chạy lại, có người xoa đầu, có người hỏi han.

Thầy (….): Sáng nay em ăn gì chưa?

ngoc: Dạ… dạ… em ăn rồi!

Giáo viên: Bạn đã ăn gì?

Đá quý: Dạ… Dạ…

Tuấn anh: Chị ơi, hôm nay chị chưa ăn gì ạ! Vừa rồi, bạn của Tuấn lấy đồ ăn sáng cho bạn.

Thầy (quan sát cả nhóm): Các em ăn sáng chưa?

<3

Thầy: Sáng nay em ăn gì chưa?

Tuấn (khóc): Cô ơi, con đói quá. Xin lỗi, xin lỗi mọi người.

Cô giáo (trong vòng tay): Cô ấy hiểu hoàn cảnh của con bạn. Nhưng em ơi, ông bà ta có dạy: đói thì giặt, rách thì khóc. Lần sau nếu đói hay buồn hãy chia sẻ với mình và các bạn nhé!

Quay lại với các bạn học sinh khác: Còn các em, lần sau chúng mình có quà gì thì chia cho các bạn nhé! Bạn có đồng ý không?

Tất cả học sinh: Đồng ý! đồng ý không!

Cô giáo(….): Cô rất vui vì các em đã hiểu và chia sẻ vui buồn cùng cô. Trẻ em giống như anh em.

Bây giờ, tôi sẽ mua bánh mì cho bạn, và chúng ta có thể xếp những con hạc bằng giấy origami!

Tất cả học sinh: Cảm ơn, cảm ơn.

Xem Thêm : Bản cam kết thực hiện nhiệm vụ năm học 2022 – 2023 (3 mẫu)

Bà chủ nhà: Điều này kết thúc tiểu phẩm của chúng tôi. Thông qua tiểu phẩm chúng tôi muốn gửi đến các bạn một thông điệp:

“Chúng ta: Cùng nắm tay, đồng cảm, chung nhịp đập.”

Mời toàn trường hát bài hát truyền thống: Mái trường thân yêu.

Người điều hành: Sau đây là một số câu hỏi dành cho bạn:

– Chung tay giúp đỡ học sinh khó khăn, bạn đã làm được gì?

– Bạn cảm thấy thế nào khi bạn làm một việc tốt để giúp đỡ một người nào đó đang gặp khó khăn?

Tiểu phẩm 20/11: Đường Về

Các nhân vật trong bản phác thảo

Vân: nữ sinh lớp 11

Snow, Sweet, Brave: Bạn cùng lớp của Fan

Cha (biển)

Mẹ (LAN)

nguyen: chị của van (học nghề làm tóc và nail ở Lào Cai)

Người hâm mộ giáo viên

Chú vong (chị cô lan)

Trong ngôi nhà ngói đã ngả màu rêu đen, mốc meo nằm chênh vênh trên sườn đồi, ngăn cách với những ngôi nhà cấp bốn trong làng. Trong cơn gió chiều đông càng thêm lạnh lẽo, u ám, rồi lại có tiếng gầm, xen lẫn tiếng rít của gió như muốn cứa vào lòng người.

Bố (Hải): Cút, cút khỏi nhà tao, cút ngay cho khuất mắt tao

(giọng giận dữ)

Tôi xót thân, cứ nghĩ chăm chỉ kiếm tiền, biết lo cho gia đình, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này! Người phụ nữ đáng thương đó! Bây giờ cuộc sống này không liên quan gì đến tôi. Cút đi, cút đi trước khi tao phóng hỏa đốt nó thành tro bụi.

Vẫn im lìm như bao buổi chiều se lạnh khác. Bị nguyền rủa, rồi nuốt hận vào trong, trước khi kịp khoác lên mình chiếc áo xám xịt như mái nhà. Nhưng lần này, Lan lại rơm rớm nước mắt trả lời chồng.

mẹ (lan): Làm ơn đi, thân thể tôi khốn nạn như vậy, bẩn thỉu như vậy, đáng khinh như vậy, để cho ngươi mắng ta, tùy ý giết ta, nhưng ta không muốn có con, trăng biết chuyện này… ( van xin âm thanh)

Bố (Hải): Cô ơi, cô còn muốn quanh co nữa à? Khuôn mặt của cô ấy không đẹp sao, bây giờ ai cũng biết mặt cô ấy.

Mẹ (lan): Dạ mẹ biết, mẹ đã hư rồi, nhưng mẹ mong con mình đừng khổ như mẹ nó. Hai người đều già rồi, tôi không muốn nữa, vì gia đình này, anh có thể lo cho tôi và mẹ tôi không ngừng, sống một cuộc sống viên mãn như những người chồng khác, tôi không đến nỗi ăn bám. Tiền gửi ba khiên hàng tháng mang về nhà có đủ cho món nợ cờ bạc ngày trước không? Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao vợ mình lại trở thành một kẻ khốn nạn như vậy chưa?

Bố(hai): Cô ấy…cô ấy…cô ấy nói đúng, cô ấy thực sự là một người mẹ hết lòng vì con. Cô sợ họ biết mình là một người mẹ tồi, tại sao cô lại làm thế. Cô vội đáp (tức giận, túm cổ cô vợ tội nghiệp)

Ngay khi cơn giận đang bùng cháy, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một luồng điện giống như tia lửa từ đâu lao tới, lao thẳng đến người mẹ đang giàn giụa bàn tay thô ráp đang giàn giụa nước mắt. Cha ơi, cô khuỵu xuống, nức nở nghẹn ngào. Cô gái hướng nội, ít nói và giỏi văn này không thể im lặng

Fan (Con gái thứ hai): Con đứng ngoài nghe bố mẹ kể chuyện, con thật không hiểu chuyện gì đã khiến gia đình mình ra nông nỗi này…

Bố (Hải): Làm sao con hiểu nỗi khổ của con (giọng đau đớn)

Mẹ (lan): Làm ơn, đừng nói gì thêm vào lúc này…vì lợi ích của cô ấy…làm ơn.

van: Anh biết không, gần đây em phát hiện bố mẹ và gia đình không còn gắn bó như xưa, em lo lắng, em sợ hãi, thậm chí ngại chia sẻ với chị gái, em Tôi sợ phải hỏi mẹ tôi tại sao?

Mẹ (lan): Con ơi, mẹ hiểu rồi! Tôi xin bạn! (âm thanh)

Fan: Khi chỉ có một mình, tôi luôn nhớ khi chị em tôi còn nhỏ, chiều nào bố tôi cũng đạp chiếc xe đạp cũ cùng hai chị em đi dạo quanh cánh đồng, rồi về nhà ông bà ngoại chơi. nhà. Mẹ đi làm về. Rồi cả nhà quây quần bên mái nhà nhỏ trò chuyện, bữa tối chỉ có rau, đậu và vài miếng cá kho mặn. Tôi vẫn nhớ những hôm bố về muộn, hai chị em tôi đứng ngoài sân đợi. Tôi vừa đợi vừa nghĩ, tại sao bố tôi vẫn chưa về? Mẹ sốt ruột mắng chúng tôi không nhắc đưa bố về nhà an toàn. Những lúc như vậy, tôi chỉ mong thời gian có thể ngừng trôi, và tôi sẽ luôn như một đứa trẻ, dù gia đình nghèo khó về vật chất nhưng họ luôn hạnh phúc. Não tôi muốn nổ tung, bạn biết không? (giọng đau đớn, nước mắt nghẹn ngào)

Người đàn ông đen đủi vẫn bình tĩnh, cởi chiếc áo khoác đã sờn và bước ra ngoài, cửa vẫn đóng. Fan và mẹ cùng khóc, người mẹ ôm chặt lấy con gái như tìm cớ, như muốn làm mới câu chuyện cho cô con gái nhỏ khi câu chuyện mà cô con gái nhỏ muốn giữ lại bị tung ra với một “bốp”. Xây dựng sự tự tin. Gió và giận dữ. Cái ác của người gác cửa khép hờ… Hải đi cả tháng không về. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã bỏ công việc phụ hồ và đến cảng Laojie cùng bạn bè để bốc dỡ hàng hóa, bởi vì công việc ở đây vất vả, nhưng anh ấy chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn người giúp việc, và để tránh giao dịch với khách hàng và đối mặt với vợ. Ngay cả cô con gái lớn nguyet đang học nghề làm tóc gần nơi anh làm việc, anh cũng không muốn đến thăm con. Nguyệt biết cha mình làm nghề bốc vác ở cửa khẩu vì khi cô đến gội đầu, người hàng xóm bán hoa quả ở cửa khẩu nói với cô rằng cô đã nhìn thấy cha mình. Cô đã tìm thấy cha mình. Mẹ tôi vẫn làm thợ may ở một tiệm may gần nhà. Và cứ thế, từ khi bố đi làm không về nhà như trước, vẫn ăn cơm với mẹ nhưng hai mẹ con không nói, thậm chí còn ngước nhìn mẹ như trước. Fan thường xuyên đi học về muộn và không thường xuyên về nhà để học bài. Giờ đây, Fan đã ra dáng thiếu nữ và biết cách ăn mặc chỉn chu, thậm chí còn tô son đỏ cam trước khi đến trường. Càng ngày em càng thấy anh khác. Một lần, cô giáo gọi điện cho mẹ của Fan và nói chuyện rất lâu, mãi đến giờ ăn tối bà mới nói với Fan.

Mẹ (lan): Dạ! Giáo viên của tôi đã gọi cho tôi hôm nay để thảo luận về việc học của tôi. Tôi đã lo lắng về bạn!

Fan: Cô giáo của bạn đã nói gì với bạn? Em vẫn đi học bình thường như các bạn, vẫn chấp hành nội quy nhà trường, không vi phạm gì cả, lạ thật, sao em lại quan tâm đến mình như vậy? (có vẻ khó chịu)

Mẹ (lan): Nếu không sao thì cô giáo nhất định không phải gọi điện nói chuyện nhiều với mẹ như vậy.

van: Anh nói không sao đâu, em đừng lo chuyện của anh nữa, anh mệt lắm rồi. (tiếng hét)

Mẹ (lan): Con? Sao em lại ăn nói với chị như vậy (rồi chị bực bội bỏ ra sau nhà)

Mẹ vừa bước ra sau nhà thì trước nhà có tiếng còi xe máy vang lên.

Cửa xe hơi mở ra, giọng nói dũng cảm truyền đến.

dung: (vào nhà): Lâu rồi không gặp, đợi cũng không kịp. làm ơn cho tôi đôi chân nhanh lên

van: Được rồi, đợi chút, ai chết?

Mẹ (lan): (ngạc nhiên): Con nói chiều nay con đi học sao? Bây giờ rủ nhau đi chơi đâu mà hẹn hò hẹn hò? Mày ở yên đó để tao gọi cho thầy mày.

van: Sao mày lại lôi thầy ra dọa tao, bây giờ không ai dọa được tao nữa, hiểu chưa? Hãy chăm sóc công việc kinh doanh của mẹ bạn. Sau khi đi làm về anh bị ốm nên tôi về nhà thăm anh. Muộn rồi ăn cơm trước đi, đừng đợi anh làm gì!

Mẹ cô chưa kịp nói gì thì Lan đã lao ra ngoài, cùng Yongxue lên xe máy, thậm chí còn không thèm đội mũ bảo hiểm. Mẹ Fan bàng hoàng và choáng váng, vì giờ đây con gái bà như thoát khỏi vòng tay mẹ, không muốn mẹ để ý, không muốn thổ lộ lòng mình với mẹ như trước. Cô cảm thấy tình cảm và lòng tin của con gái có rạn nứt, và giờ đây rất khó để cô nối lại. Cô thầm nghĩ: Chắc cũng có lỗi tại mình, giờ biết trách ai được. Trời đã chạng vạng, cơm canh đã dọn, một đĩa cơm dọn ra, nàng uể oải chờ con.

Mẹ (lan): Muộn lắm rồi sao mẹ vẫn chưa về. Anh chưa bao giờ về muộn như vậy.

Nhớ gọi cho cô giáo…. Alô: cô Thu! Cô ơi, chiều cô đi làm có muộn không ạ?

Tiếng trả lời hốt hoảng ở đầu dây bên kia

Cô Thu: Lan ơi, chiều nay không có tiết học, vì tuần sau có một số bạn tham gia hoạt động ngoại khóa nên hoãn giờ làm việc, cô đã thông báo với gia đình rồi. Tôi nhắc cháu tham gia hoạt động ngoại khóa, cháu nói dạo này nhà bận lắm, cháu phải giúp mẹ nên không tham gia.

Mẹ (lan): Thôi chết mẹ rồi, mẹ nói đi làm đi. số điện thoại……, lúc đi làm chồng tôi cất đi, chắc anh ấy chưa đọc nên không nói gì với tôi.

chị Thu: Chị ơi, trừ vài lần em gọi chị lên gặp để trao đổi về tình hình của con, nếu có gì thắc mắc chị sẽ báo qua địa chỉ điện tử. Bình tĩnh lại, tôi gọi điện cho bố mẹ cháu trai và hỏi xem cháu có còn ở đó không.

Mẹ (lan): Cô giáo kêu cứu à? Pepsi làm ơn giúp tôi với. (âm thanh)

Cô gọi điện cho mẹ, nhận được câu trả lời là: cả nhà nóng lòng gọi điện cho cô giáo để hỏi thăm tình hình, cô giáo đã đến nhà mẹ Fan để báo cáo tình hình. Khi mẹ của Fan nói rằng chiều nay con gái bà đi cùng Deng Ge và Xue, bà đã rất sốc vì biết Deng Ge là một học sinh cá biệt đã bỏ học và thường giao du, chơi bời với những người trẻ tuổi, thậm chí cả danh tính cá nhân của cô ấy. không rõ ràng. Cô giáo động viên mẹ cô bình tĩnh, hỏi thêm thông tin và gọi ngay cho cảnh sát nếu cần.

<3

Bác vong (chị mẹ Lan chạy vội): Chiều nay tôi thấy xe chở hai đứa con đi Lào Cai. Dì ơi, thử gọi trăng xem nó có nghịch không?

mẹ (lan): Chị ơi, chắc là không vào được rồi. Vì tuần trước trăng mới về. Họ vẫn đang hẹn hò, và họ sẽ gọi bố về thăm ông bà vào cuối tuần.

<3

Mẹ (lan): Dạ con tên là!

Chú vong vừa nhắc đến nguyet thì điện thoại của cô ấy đổ chuông gọi cho mẹ…

Mẹ (lan): Ruan con! Chiều con chưa về, mẹ hỏi bạn bè cũng không ai biết mẹ ở đâu, cả cô giáo và chú cũng ở đó.

nguyen: Mẹ van con với bố gần biên giới!

Mẹ (lan): Điều con nói có đúng không?

moon: Dạ mẹ ạ! Anh đi cùng con gái và một người bạn của cô. Nếu hôm nay bố không làm việc ở đó, không biết anh ấy, không gọi anh ấy theo sau, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại bạn.

Mẹ (lan): Ý con là sao? (hoảng loạn):

nguyet: chị Vân và các con bị đưa qua biên giới chơi, mua sắm rồi bị bọn buôn người lừa bán. Người bạn lấy chúng đã bị tạm giữ để điều tra. Chúc mẹ may mắn!

Mẹ (Lan): Bố mẹ con đâu rồi? Có ai đang chờ tôi gọi cho bố bạn không.

moon: Bố tôi giục tôi gọi điện cho mẹ tôi ngay lập tức. Bố cũng cho biết, bố đã bàn bạc với sếp địa phương nơi bố làm việc xin về quê một thời gian rồi về với gia đình. Bố cứ yên tâm chờ bố, chúng con đã sẵn sàng về nhà.

Mẹ (lan): vâng, được rồi con yêu

Rồi cô quay sang cô giáo và chú của mình

Mẹ (lan): Chúc may mắn! Nếu không, tôi không biết làm thế nào để sống? Con em không sao đâu các cô chú ạ! Cháu trai và cha của anh ấy đang chuẩn bị về nhà.

Thầy: Em xin chân thành chia sẻ với các em, sau sự việc này mọi người hãy quan tâm đến các em nhiều hơn. Anh chị nên thu xếp việc nhà, giải quyết mâu thuẫn, để con yên tâm học hành. Đây là độ tuổi trẻ kém ổn định về mặt tâm lý. Nếu có rắc rối trong nhà, trẻ sẽ rất manh động, suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến việc học, thậm chí trở nên trầm cảm, bi quan, dễ bị bạn bè xấu lôi kéo.

Hy vọng: Cô giáo nói đúng! Các cô chú cần quan tâm đến con cái nhiều hơn. Những người có thể bị đối phương bỏ qua thì nên bỏ qua để bảo vệ gia đình và để con cái tập trung vào việc học. Bạn nên lắng nghe tôi!

Mẹ (lan): OK, cảm ơn con nhiều (quay sang cô giáo)

Mẹ (lan): Dạ, mẹ biết lỗi chỉ nghĩ đến mình mà để con đi đến mức này. Trong tương lai, tôi sẽ gần gũi, lắng nghe con nhiều hơn và cố gắng trở thành một người mẹ tốt trong mắt các con. (Quay sang bác sĩ)

Thầy và bác vong về, một lúc sau hai cha con cũng về. Hải lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Fan chạy đến ôm mẹ và kéo tay bố vào.

van: Mẹ ơi! ! ! Xin lỗi, tôi đã không lắng nghe bạn và làm mọi người lo lắng. Tôi thực sự hy vọng cha mẹ và gia đình của chúng tôi gắn bó với nhau như trước đây. Tôi biết cả bố và mẹ đều giận, nhưng vẫn thương, chỉ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Em hứa sẽ chăm chỉ học tập, không chơi với bạn xấu để không xảy ra sự việc như hôm nay. Hôm nay tôi sẽ tìm được đường về, và tôi sẽ không bao giờ bị lạc nữa.

nguyen: Em cũng đã học xong rồi, tự kiếm được tiền cũng có thể đưa cho bố mẹ một ít, chỉ mong bố mẹ em tha thứ cho nhau, để chúng ta lại được ở bên nhau. giống như trước.

Mẹ (lan): Mẹ biết rồi, con yên tâm.

Rồi cô quay sang chồng thì thầm

Mẹ (lan): Còn nữa là chúng ta sẽ phải trả giá đắt cho sự ích kỷ của mình. Chúng ta không thể bị dẫn dắt lạc lối, và chúng ta không thể để con cái mình bị lạc lối. Xin hãy tha thứ cho tôi vì các con của tôi. Hãy để chúng tôi kinh doanh vì con bạn và nuôi nấng gia đình bạn.

Bố (Hải): Xa nhà, tôi cũng nghĩ nhiều về quá khứ. Chuyện xảy ra với con gái tôi vừa qua khiến tôi nhận ra: tương lai của chúng rất quan trọng, chúng ta không có quyền và không thể tước đoạt hạnh phúc và tương lai của chúng.

Hai cô con gái nhỏ chạy đến ôm chầm lấy bố mẹ với vẻ mặt hạnh phúc, dường như họ đã hiểu được mùi vị của hạnh phúc khi gặp lại nhau.

Chuyện hạnh phúc gia đình bị rạn nứt vì cám dỗ của xã hội, khiến không chỉ người trong cuộc mà cả những người thân trong gia đình đau lòng là câu chuyện của rất nhiều gia đình trong xã hội hiện nay. Cô may mắn tìm được đường về nhà trước khi mọi chuyện đi quá xa và vượt khỏi tầm kiểm soát của gia đình. Cô gái nhỏ may mắn được trở về với gia đình và không phải chịu nỗi đau bị lừa vượt biên. Nhắc nhở cha mẹ phải biết quan tâm, gần gũi, chia sẻ, vượt qua ích kỷ cá nhân, vượt qua thử thách trong cuộc sống, vun vén hạnh phúc gia đình.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button