Hỏi Đáp

Ngôi kể là gì? Các loại ngôi kể? Ví dụ về các loại ngôi kể 1 2 3?

Ngôi kể

Người kể chuyện là vị trí giao tiếp mà người kể sử dụng để kể chuyện. Việc sử dụng cái nào phụ thuộc vào ngữ cảnh và môi trường xung quanh của đối tượng. Sau đây là bài viếtNgôi là gì? kiểu truyện? Ví dụ về các loại nhân vật 1 2 3?Truyện sẽ phân tích để giúp bạn đọc có cái nhìn tổng thể về vấn đề này.

1. ngôi là gì?

Tường thuật được định nghĩa là các vị trí giao tiếp mà người kể chuyện sử dụng khi kể chuyện.

– Người kể ẩn hiện bằng cách gọi tên nhân vật, tức là ở ngôi thứ ba, người kể linh hoạt, tự do kể lại những gì đã xảy ra với nhân vật.

– Người kể tự xưng là “tôi” ở ngôi thứ nhất, có thể trực tiếp nói những điều mắt thấy tai nghe, bộc lộ trực tiếp tình cảm, suy nghĩ của mình.

– Để lời kể linh hoạt, hấp dẫn hơn, người kể có thể lựa chọn cách kể phù hợp với mình.

– Cái “tôi” trần thuật của tác phẩm không nhất thiết phải là chính tác giả.

2. Có những loại vai trò nào?

Tường thuật ngôi thứ nhất.

Khi người kể chuyện xưng “tôi” ở ngôi thứ nhất.

Ví dụ, trong tác phẩm “Sabah yên tĩnh”, chàng trai trẻ tự xưng là “tôi”, nhưng “tôi” không đại diện cho tác giả Nguyễn Thành Long mà đại diện cho nhân vật của chàng trai trẻ.

Người kể có thể trực tiếp nói ra những gì mình nghe, thấy, nghĩ…

Đây cũng là cách thành ngữ trong văn bản tự sự

Báo cáo ở người thứ ba

Người kể chuyện gọi nhân vật: gọi họ bằng tên riêng, ẩn mình như thể anh ta không có ở đó, không tôn trọng sự hiện diện của anh ta trong câu chuyện, hoặc chỉ đứng ngoài lề

Xem Thêm : Nhà thơ Trần Tế Xương – Tiểu sử và sự nghiệp sáng tác văn học

Người kể chuyện có thể linh hoạt kể lại những gì đã xảy ra với các nhân vật.

Đây là cách diễn đạt phổ biến

3.Vai trò của người kể chuyện:

Bạn hoàn toàn tự do lựa chọn ngôi kể (hoặc ngôi thứ ba, hoặc ngôi thứ nhất) khi nói.

Tường thuật ở ngôi thứ nhất: Có hai kỹ thuật.

Nhân vật “tôi” là tác giả (thường gặp trong hồi ký, tự truyện).

Nhiều trường hợp “tôi” không phải là tác giả mà hoàn toàn do tác giả sáng tạo ra. Thì “tôi” chỉ là một nhân vật trong câu chuyện, kể cho tôi nghe, những điều tôi nghe thấy…

Khi dùng ngôi thứ nhất, tác giả vẫn có thể thay đổi lời kể, vai người kể.

Ưu điểm: Chủ quan, thể hiện được cảm xúc sâu sắc của nhân vật hoặc tác giả

Nhược điểm: Thiếu khách quan.

Lời kể của ngôi thứ ba:

Người kể ẩn mình và gọi nhân vật bằng tên riêng.

Ưu điểm: Khách quan rõ ràng.

Nhược điểm: Thiếu tính chủ quan.

4. Tác dụng của lời kể:

4.1. Ngôi kể thứ nhất:

Nhiệm vụ dẫn dắt, kể toàn bộ câu chuyện do một người dẫn chuyện tự xưng là “tôi” – người được coi là “người kể đơn” đầu tiên (người có thể kể toàn bộ câu chuyện). chuyện, không bị ngắt quãng, tham gia vào câu chuyện theo nhiều cách). Tác phẩm bắt đầu và kết thúc bằng lời kể của người kể chuyện, và hai người kể chuyện tiến hành giao tiếp hai chiều, nhị phân ở cùng cấp độ câu chuyện. Cá tính không thể được thể hiện đầy đủ nếu không có sự hướng dẫn và giao tiếp của một cái “tôi.” Ngược lại, nhờ quá trình tương tác với nhân vật chính, tính cách của “tôi” cũng được thể hiện một cách tự nhiên và chân thực với tư cách là một vai phụ. Xét về quan hệ nhân vật, người đọc có thể dễ dàng nhận thấy cả hai người kể chuyện đều là những trí thức thất bại cô đơn, buồn chán, hoang mang, thao thức với những nét nào đó giống với tâm tư, suy nghĩ, cảm xúc của tác giả.

Xem Thêm : Ý nghĩa của hình xăm chữ thư pháp, tổng hợp những hình xăm đẹp

Vì vậy, từ điểm nhìn ý thức nhân vật, xét theo điểm nhìn đa tuyến tính, nó vẫn mang đặc điểm chung của trần thuật ngôi thứ nhất. Ở đây, các trạng thái tinh thần thường nổi lên từ câu chuyện: suy nghĩ, cảm xúc, cảm xúc…. Người kể không chỉ kể sự việc (tả cái tôi “thấy”) mà còn kể cảm xúc (tả cái tôi “cảm thấy”, cái tôi nghĩ). Cái “tôi” của chúng ta không bao giờ đứng yên mà “suy nghĩ” và “cảm nhận”, nó thực hiện cùng một lúc hai nhiệm vụ: nhận thức xã hội và nhận thức bản thân. Vì vậy, nó luôn ở đó và rất phức tạp. Kể chuyện và suy ngẫm, kể chuyện và tự tìm hiểu, tự sự và độc thoại là những hình thức khác nhau của văn bản tự sự.

Khi nói đến ngôi kể thứ nhất, bên cạnh những ưu điểm, chúng ta thường nói đến những hạn chế của nó: dễ mang lại cảm giác đơn điệu cho người đọc, bởi tác phẩm thường dừng lại khi trần thuật. Một nhân vật tạo ra vẻ ngoài chiều thấp hấp dẫn. Có thể nói, lối văn nhiều lớp đề cao thế giới nội tâm của nhân vật, nhân vật có tiếng nói khách quan khi nói về người khác, đánh thức những suy nghĩ, cảm xúc chủ quan của người kể. Các sáng tác thường có âm điệu đa âm với các cặp nhân vật đối lập: sắc sảo – xúc động, nghiêm minh – trữ tình. Như vậy, chúng có khả năng tác động đến tâm tư, tình cảm của người đọc, khơi gợi trong họ cùng một lúc nhiều tình cảm, nhiều tư tưởng.

4.2. Lời kể của ngôi thứ ba:

Trình tường thuật thứ ba: Trình tường thuật ẩn các ký tự và gọi họ theo tên. Cách kể này giúp người kể kể lại những gì đã xảy ra với các nhân vật một cách linh hoạt và dễ dàng.

Ví dụ trong tác phẩm Kim Lan thôn quê: chọn ngôi thứ ba để giúp nhân vật ông Hai đánh giá sự việc một cách khách quan, tự nhiên. Sự tận tụy với thị trấn và lòng yêu nước của ông được đánh giá một cách khách quan, không theo đánh giá chủ quan của người kể chuyện.

5. Ví dụ tường thuật:

Cả nhà vua và triều thần đều công nhận rằng cậu bé rất thông minh. Nhưng nhà vua muốn thử lại. Ngày hôm sau, hai cha con đang ăn cơm trong nhà hàng, bỗng nhà vua mang đến một con chim sẻ, sai nấu ba bữa ăn. Em bé nhờ cha mang cho mình chiếc kim khâu và trao cho người đưa tin.

Trích đoạn “em bé thông minh”.

Vì tôi ăn uống và làm việc điều độ nên tôi lớn rất nhanh. Chẳng bao lâu sau tôi đã là một vận động viên crickê trẻ mạnh mẽ. Đôi khi như bóng mù của tôi. Các móng vuốt ở chân và gân kheo cứng và sắc.

Trích Hoài – “Dế mèn phiêu lưu ký”.

6. Bài viết hay về người kể chuyện:

Làng – Kỳ lân vàng

Mỗi tối, khi cô bé lớn lên, ông hai sẽ nhặt những thanh gỗ sáng bóng từ chiếc nón đã hỏng trong bếp, còn bà hai sẽ ngồi thẫn thờ trước ngọn đèn dầu lạc, đếm cua và nói chuyện với chính mình. Đếm tiền quạt, tiền chuối, tiền khoai… rồi đứng dậy nói chuyện với chú. Tôi không hiểu tại sao những lúc đó anh luôn cảm thấy buồn. Nửa đêm nằm dưới đất, nghe tiếng súng nổ, nhất là tiếng vợ phàn nàn về việc đếm tiền, anh bỗng thấy uất ức muốn chết. Anh không muốn nghĩ như vậy chút nào. Anh vốn là một công nhân bình thường, làm việc cả ngày ở quê nhà và không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Không cày, không nhổ cỏ, không bón phân và tưới nước, và bạn phải tự làm mọi việc: đan sọt, đan hoặc sửa chuồng gà, cào tấm. Từ ngày sơ tán, hai cha con suốt ngày ngồi ăn, đêm nghe tiếng thì thào mà ruột gan như lửa đốt. Anh phải ra ngoài chơi. Lần nào cũng vậy, như thường lệ, vừa thò đầu ra khỏi mái tranh cạnh phòng thu âm, ông cụ liền hỏi: “Chú ơi, hôm nay chú thế nào?”. Không đợi ông già trả lời, anh nói:

– Này, anh ấy về Pháp rồi. He he, vào chơi đi! Đó là về qua lại!

Hoặc:

Hôm nay báo Cứu Quốc báo tin vui. Bác He trả lời các phóng viên nước ngoài ở khắp mọi nơi. Cứng nhưng mềm. Ai nói dân tộc ta chỉ cần độc lập và thống nhất, nếu không thì dân tộc ta sẽ đấu tranh đến cùng. Thật đấy, chuyến này mà không giành được độc lập thì chết, nhưng sống sao được. Nhưng đôi khi chúng ta không đồng ý, bạn có thể độc lập không? Rồi ông kể chuyện tản cư, chuyện Tây khủng bố, chuyện dân gian Việt Nam, chuyện thổ phỉ… những câu chuyện ông lượm lặt được ngoài nhà thổ lúc trưa. công tác chính trị, quân sự. Chúng tôi đặt nó theo cách này, chúng tôi đặt nó theo cách đó. Chúng ta làm chính trị thế này, chúng ta làm chính trị thế kia. Nó trơn tru, khéo léo và không đi đến đâu cả. Ông già duỗi một bên ria mép và mỉm cười.

Tôi cũng là một con mọt sách… Dù sao thì tôi cũng là cha của ông già cứu nước… Cuối cùng, khi những bản tin hàng ngày biến mất, bạn quay sang chuyện làng. của bạn. Anh kể câu chuyện về ngôi làng ấy với sự hào hứng và sôi nổi lạ thường. Đôi mắt anh sáng lên và khuôn mặt anh tràn ngập niềm vui. Ông hồ hởi khoe rằng làng ông có một phòng công vụ rất khang trang, sáng sủa, thuộc hàng to nhất vùng, chòi phát thanh ở làng ông cao bằng lũy ​​tre, chiều nào cả làng cũng nghe thấy tiếng loa phát thanh. Anh còn khoe rằng ngôi làng của mình sống động như thành phố nhìn từ những mái nhà.

Đường vào làng được lát bằng những phiến đá xanh, từ làng này sang làng khác mưa gió bùn lầy không theo kịp. Ngày mồng mười tháng năm, rơm khô, cơm dẻo thơm, không sạn. Anh Hai vẫn tiếp tục tham dự như trước. Thời Pháp thuộc, mỗi lần đi quyên góp cho làng, ông chỉ quyên góp thu nhập của trưởng làng. Anh ấy có vẻ tự hào rằng ngôi làng đã nhận được sự quan tâm như vậy. chết! Chết thật, tôi chưa từng thấy dinh thự nào đẹp như dinh thự cũ của tôi ở làng. Có nhiều. Vườn và cây cảnh trông giống như hang động. Tôi nghĩ nó tốt hơn nhiều so với lăng mộ không có Hedong! “Ở tỉnh Nan, mẹ và gia đình anh ấy có khách, và anh ấy phải ra ngoài để xem lăng mộ.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button