Hỏi Đáp

Chuyện chưa kể về cuộc đời nhà văn Nguyên Hồng – Vietnamnet

Nguyên hồng

Video Nguyên hồng

Ruan Hong (1918-1982) sinh ra trong một gia đình Công giáo ở phố Kengjiu, thành phố Nam Định, mồ côi cha mẹ từ năm 12 tuổi và gia đình lâm vào cảnh nghèo khó.

Người mẹ buộc phải ra ngoài làm thuê, nhà văn lớn lên trong sự hắt hủi, thiếu thốn tình thương của người mẹ. Năm 16 tuổi, Nguyên Hồng cùng mẹ đến những khu phố nghèo của Hải Phòng để mưu sinh… gắn bó với những người nghèo nhất thành phố.

Có lẽ vì thế mà các tác phẩm của Nguyễn Hồng thường viết về những con người dưới đáy xã hội. Ngài yêu thương những người nghèo và những người kém may mắn.

‘Tính cách của bố tôi cũng vậy. Ngài thương người nghèo và không bao giờ đố kỵ hay ghét bỏ ai. Ngày trước, ở làng tôi có một bà lão đã ngoài 80, không chồng con, không đi lại được, sống một cuộc đời cơ cực.

Mỗi lần ăn cơm, bố tôi lại bưng bát cơm, gắp một ít thức ăn, sai chúng tôi mang lên cho mẹ. Anh ấy trở về sau giờ làm với những món quà và bảo lũ trẻ hãy cho chúng một miếng bánh. Đến cuối đời, khi không còn tỉnh táo, mẹ vẫn gọi tên bố tôi”, chị nha nam nói.

Năm 24 tuổi, tác giả kết hôn với bà Ngô Thị Tương (SN 1919-1988).

‘Họ đã từng kết hôn và bố nhờ người đan một chiếc áo len. Nhưng người này rất bận nên đã giới thiệu cho mẹ tôi nghề dệt. Mẹ tôi từng đánh giá cao các tác giả Pulp Fiction nên bà lấy ngay’.

Trong hồi ký của mình, ông từng viết: “Tiền tác giả ‘bên ngoài’ có hơn trăm đồng. Cộng thêm hơn trăm đồng của tác giả Đời là tôi cưới vợ cả rồi.

Khác với những văn nghệ sĩ dành phần lớn thời gian cho sáng tác, được vợ chồng miễn tiền ăn, ở nhưng Nguyễn Hồng đã giúp đỡ vợ rất nhiều trong cuộc sống.

‘Mẹ sức khỏe không tốt lại bận chăm sóc 7 đứa con, làm việc nhà, đi chợ, giặt đồ, nấu nướng… Bố thường không để tâm và thường giúp mẹ. Tôi nhớ có những hôm mẹ mệt, bố tôi đánh rơi những trang bản thảo, lập tức xuống suối giặt bằng một chậu quần áo lớn.

Biết mẹ thích uống trà, nhà ai cho gì, ông để lại một ít cho mẹ dùng”, ông Nguyễn Vũ San (giáo viên dạy toán đã nghỉ hưu), con trai nhà văn Nguyên Hồng nhớ lại.

Bà yêu thích văn chương, thơ ca và thông thạo tiếng Pháp. Những năm cuối đời, ông bà vẫn thường đọc thơ cho nhau nghe.

Nghiêm khắc, trầm lặng nhưng đầy tình yêu thương là cách giáo dục 7 người con (3 trai, 4 gái) của tác giả.

‘Một trong những niềm đam mê thời thơ ấu của cha tôi là đọc sách, vì vậy ông muốn các con mình cũng làm như vậy. Gia đình vốn nghèo khó nhưng vẫn có hai tủ sách ở nhà, gồm những cuốn sách kinh điển được dịch sang tiếng Việt cho em và những cuốn sách tiếng Pháp cho anh.

Mỗi lần ra Hà Nội giao bản thảo hay gây quỹ mua sách, ông đều mua sách cho các em đọc. nói nhan.

Xem Thêm : Sinh năm 1998 mệnh gì? Tuổi Mậu Dần hợp tuổi nào & Màu gì?

Các con ông còn nhớ rất rõ hình ảnh người cha tần tảo đạp xe từ Đăng Kiều (Bắc Giang) về Hà Nội, mang theo chiếc cặp to đựng tập bản thảo và một ít lương thực (gạo, lạc rang), nhưng trong khi vẫn còn tài liệu và đồ gia dụng cần thiết trong hành lý của anh ấy, luôn có một số sách dành cho trẻ em.

Ông yêu cầu các con cầm cuốn sách và đọc thay vì gấp sách lại vì ông nói rằng “nó giống như làm gãy cánh chim bồ câu”. Đọc xong, thầy bắt các em phải sắp xếp ngay ngắn, đúng hướng trên giá để khi cần có thể tìm thấy.

Con gái của nhà văn Nguyên Hồng và dịch giả Nguyễn Thị Thanh Khâu cũng cho biết: ‘Thường ngày anh rất hiền. Nhưng nếu đúng lúc anh ấy cần một cuốn sách và chúng tôi làm mất nó hoặc cho người khác mượn, anh ấy sẽ gầm gừ như một con hổ.

Có lần em lẻn vào sau bếp đứng một mình suy nghĩ “Hôm trước anh viết thư nói nhớ và thương em nhiều lắm!”.

Ông bắt các con làm việc nhà, mua đồ ăn cho các con và luôn dặn các con “nhớ mặc cả” để không bị hớ!

‘Còn nhớ hồi nhỏ có cái áo mới, thích lắm đi học về mặc hoài không chịu thay. Anh ấy nhìn thấy nó và nhắc nhở tôi. Anh ấy nói rằng quần áo cũ nên mặc ở nhà và quần áo mới nên để dành. Những lời dạy ấy có ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của chúng tôi sau này, bọn trẻ rất giản dị và tằn tiện”, nha nam nhớ lại.

Ông rất nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái nhưng luôn khen ngợi, động viên khi con làm tốt. “Lần nào nhận được tiền bản quyền, bố tôi liền cho chúng tôi xuống phố ăn phở. Hồi đó ăn phở sướng lắm.

Có lần, anh đưa hai anh em vào một quán ăn rất ngon nhưng anh chỉ gọi hai tô phở cho hai em rồi anh chỉ ngồi nhìn hai em ăn”, con trai nhà văn Nguyễn Vũ Sơn kể.

p>

Theo các con, ông bố Nguyễn Hồng thích đi họp phụ huynh để nắm được tình hình học tập của con. Khi bạn bè đến chơi nhà, anh khoe: “Con anh nhất lớp đấy!”…

‘Không phải vậy đâu. Chúng tôi chỉ đơn giản là tốt nhất của tốt nhất. Anh ấy thường phóng đại một chút, khiến chúng tôi xấu hổ”, cô cười nói.

Ruan Hong là một người rất coi trọng bạn bè. Khi ông cùng gia đình từ Hà Nội vào Bắc Giang năm 1959, bạn bè văn nghệ sĩ thường đến chơi. “Các nhà văn Nguyễn Tuấn, Tô Hoài, Kim Lân, Nguyễn Huy Tường… thường viết thư, điện thoại cho nhau.

Ngày gần đến, cha giục mẹ đi chợ, dọn cơm cho cha ngồi hàn huyên thơ văn với bạn bè. Ngày anh Nguyễn Huy Tưởng ngã bệnh, anh đạp xe từ bắc ra Hà Nội thăm người bạn nằm viện. Khi cha qua đời, anh vô cùng đau buồn và viết bài thơ “Con đường xanh”, có tựa đề: “Tưởng nhớ linh hồn của Ruan Huixiang”.

Trong hồi ký của mình, Nguyên Hồng cũng nhắc đến nhiều kỷ niệm với nhà văn Kim Đơn, người đã cùng bà chia sẻ tình cảm ngọt ngào. Khi đó, hai người đạp xe từ Hưng An lên Hà Nội, mang theo cơm nắm và bản thảo đến gõ cửa nhà in xuất bản tác phẩm “Hai con chim” của Jin Youni.

Sách chưa in, ra tiệm vàng. Thấy Jin Qilin hỏi, Ruan Hong nói: “Jiemian vẫn còn đó.” Nhẫn cưới vàng của chúng tôi đã được bán từ ngày chúng tôi đầu tư vào bộ phận nhà hát Hà Nội với anh và phong. Còn cái mặt, ba tháng nữa vợ tôi định bán…”

Mì vòng chỉ bán 7 đồng (còn cơm 6 đồng/con)…

Với nhà văn Nguyễn Tuấn, mặc dù tính cách của anh rất đối lập với những gì mà Nguyễn Tuấn đã nói với Nguyễn Hồng ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau khi còn trẻ: “Tôi là người thích đập phá nhà công và chùa chiền, và bạn đã đúng. Một anh chàng thích vẽ chuông…” Nhưng họ rất được yêu thương và tôn trọng.

Khi nào Nguyễn Hồng về Hà Nội, lúc nào cũng gặp Nguyễn Tuấn, có khi chỉ uống bia với nhau, kể vài câu chuyện, thời sự…

Xem Thêm : Giải bài 67,68,69, 70,71,72,73,74 trang 31,32 SGK Toán 8 tập 1

Ngày Nguyễn Hồng qua đời, nhà văn Nguyễn Thuấn rất đau buồn. Một ngày sau tang lễ, nguyễn tuân về bắc giang. Trước mộ bạn, anh phẫn uất rót ly rượu quê…

Tác phẩm đầu tiên và nổi tiếng nhất của ông là Buồn nôn, được viết khi tác giả mới 16 tuổi (tác phẩm đã đoạt giải thưởng có thẩm quyền lúc bấy giờ, Giải thưởng văn học tự lực).

Chị Nhã Nam kể: “Đọc hồi ký ‘Những bước chân viết’ của bố tôi, tôi biết lúc đó ông vừa mới ra tù, sau những tháng ngày lao động khổ sai, đói lạnh, không có việc làm, ông đã đi. lên nhà biển xin ăn nhưng vẫn đói rét, sức yếu, có lúc nghĩ đến cái chết.

Trong bài “Tôi Viết Phỉ Ngã Tư Tồn”, ông nói: “Chết rồi, tôi mới 16 tuổi, mẹ tôi sẽ đau lòng lắm!” Khi sợ hãi và hoang mang đến đau đớn, lòng người thường có những điều bất thường. ham muốn.

‘Tôi, tôi ước mình có một cái gì đó để an ủi mẹ tôi mãi mãi và bày tỏ tình yêu và lòng trắc ẩn của tôi đối với những người và những điều khiến tôi vô cùng hạnh phúc…’. Đây là cách vỏ được sinh ra.

‘Viết trên chiếc bàn cạnh khung cửa, nhìn ra vùng nước đen sủi bọt của bãi rác chưa hoàn thành và chuồng lợn đầy tro; Viết trong căn phòng vỏ sò lúc chạng vạng, tiếng muỗi và tiếng trẻ em Tôi nghe thấy tiếng khóc; tôi viết đó là vào một đêm lạnh giá, tĩnh mịch khi mọi thứ dường như rung động trước tình yêu của một đứa trẻ muốn sống hết mình trong những giọt mưa đang rỉ rả.

Mẹ thân yêu của con, người mẹ dịu dàng của con, con xin dâng lên mẹ tất cả tình cảm và tình yêu thuần khiết, tất cả tình cảm ấm áp tươi mát của con. Buổi sáng của tôi, Ruan Hong viết.

Theo Ruan Wushan, con trai ông là một trinh nữ, cả đời ông đã làm việc chăm chỉ và chịu đựng gian khổ, nhưng ông luôn lo lắng về công việc của mình.

Là một nghệ nhân, ông đã làm việc với niềm đam mê, sự cống hiến và kiên trì cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Nguyễn Vũ Sơn kể: “Ngồi trước bàn viết, anh chuẩn bị rất chu đáo: chiếu trải dưới sàn, chiếc bàn viết nhỏ bằng gỗ được xếp ngay ngắn, giấy viết, bút, mực… Hiểu rằng khi anh ấy đang ngồi ở bàn làm việc, anh ấy không được gây ra tiếng động và không được làm gì có thể quấy rầy anh ấy.

Nếu có khách, thường là mẹ ra mở cửa. Nhiều lúc mẹ phải nói dối bố tôi đi vắng để ông tập trung làm việc. Anh đổ mồ hôi đầm đìa trong mùa hè nóng bức, và anh vẫn miệt mài viết trong mùa đông lạnh giá. Ông viết cho đến khi ông mất…”, Nguyễn Hồng, con trai nhà văn, nhớ lại.

Năm 1982, Nguyễn Hồng trở về quê hương Bắc Giang sau chuyến công tác ở Quảng Ninh. Mưa mấy ngày, vách bếp bị nước mưa làm sạt lở, ông xuống suối lấy đất trộn với rơm về lau bếp. Làm việc quá sức và quá sức, anh ngã bệnh. Anh vào nhà dưới sự hướng dẫn của vợ, và nằm đó mê man không tỉnh dậy.

‘Khi tôi mất con, không có ai xung quanh và nó đi rất nhanh. Mẹ chỉ nghe thấy anh mấp máy môi, thở rất yếu ớt và nói vài từ: “Xin lỗi”, “Hội nhà văn”, “Bác sĩ”. Bố muốn mẹ gọi bác sĩ, gọi Hội Nhà văn, nói cho bố biết bố hối hận điều gì? Có lẽ đó là điều bạn chưa làm được?

Anh ấy đang viết một bộ tiểu thuyết về nhân vật chính Huang và viên thám tử mà anh ấy đã dành cả trái tim và tâm hồn của mình trong nhiều thập kỷ. Tập 1 đã xuất bản năm 1981 và tập 2 chưa hoàn thành…” nha nam said.

Đó là một ngày đầu hè năm 1982. Sự nghiệp sáng tác của tác giả mãi mãi dừng lại ở trang 183, tập 2 của bộ truyện “Rừng núi Bình An”…

Năm 1996, ông được truy tặng Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Hồ Chí Minh (đợt đầu tiên).

Trang sức – Ruan Tao

Thiết kế: pham luyen

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button