Hỏi Đáp

TOP 25 bài Phân tích Người lái đò sông Đà hay nhất – Download.vn

Nghị luận người lái đò sông đà

Phân tích Người lái đò trên sông đã tổng hợp 25 bài văn mẫu hay nhất, mời các bạn soạn chi tiết. Qua phần phân tích của lớp Dahe Ferryman, các em học sinh có thêm nhiều gợi ý trong việc học tập, nâng cao vốn từ vựng, củng cố kỹ năng viết để phân tích tác phẩm văn học tốt hơn.

25 Bài Văn Mẫu Phân Tích Người Lái Đò Trên Sông Sau đây download.vn sẽ là những file hữu ích giúp các em học sinh tự tin mà không cần quá lo lắng làm sao để viết được một bài văn phân tích hay. Vui lòng sử dụng tốt 25 sáng tác, phân tích linh hoạt các tác phẩm của Dahe Ferrymen và sử dụng cách diễn đạt của bạn để làm cho bố cục hoàn chỉnh và thú vị hơn. Các bạn cũng có thể xem thêm: phân tích cảnh vượt thác của sông lớn, phân tích hình tượng người lái đò.

Phân tích tóm tắt về những người lái đò ở Dahe

I. Giới thiệu:

  • Giới thiệu tác giả: Nguyễn Duẩn là nhà văn cả đời theo đuổi cái đẹp.
  • Giới thiệu tác phẩm: “Người lái đò qua sông lớn” là một đoạn trích trong bài văn xuôi “Sông lớn”, một trong những kiệt tác của Nguyễn Nguyên sau Cách mạng tháng Tám.
  • Hai. Văn bản:

    * Tổng quan chung

    – Tác phẩm này là kết quả của chuyến đi Tây Bắc của Ruan Kun để tìm kiếm “Hoắc kim của thiên nhiên Tây Bắc” và “Hoắc kim” của người dân nơi đây.

    * Vẻ đẹp nghiệt ngã của dòng sông

    +Bờ sông

    • “Xây tường”, cao, đứng thẳng.
    • Sông hẹp đến mức “hươu, hổ thường nhảy từ bờ này sang bờ kia”.
    • “Sông trưa chỉ có nắng”, “Hè đi đò mà lạnh”.
    • Sau khoảng thời gian này, người ta có cảm giác như đang “đứng trong ngõ nhìn lên cửa sổ của những ngôi nhà trên tầng 2 vừa tắt đèn”.
    • →Một khúc sông lớn, sâu và hẹp, tối và lạnh, ai đến đây cũng phải rùng mình.

      + ghềnh

      • Những câu hát “dài cây số, nước băng, đá, sóng, quanh năm sóng gió…”.
      • Các từ “lăn lộn” và “gắt gỏng” nghe có vẻ đáng sợ và gợi lên hình ảnh thảm khốc của nơi này.
      • Được mô tả là người đòi nợ
      • →Nó sẽ gây ra nhiều nguy hiểm mà con người không lường trước được.

        +Hấp thụ nước

      • Các cống dẫn nước như giếng bê tông được thả xuống sông để chuẩn bị cho việc làm móng cầu.
      • “Nước ở đây thở, nghe như tiếng hố ga ngạt thở.”
      • <3

        +Thác nước

        • Thác nghe như “dằn mặt”, nghe như “van xin”, “khiêu khích” và nghe chói tai nhưng cũng có vẻ “chế nhạo”.
        • “Rồi nó rống lên”, ví tiếng thác của dòng sông lớn với tiếng hàng ngàn con trâu vượt qua vòng vây của đám cháy rừng.
        • →Việc giữ nước của sông.

          + câu trả lời

          • “Mắt thấy vô biên” → Sông lớn có vô số đá.
          • Mọi bức tường đá đều “không bị cản trở”, “nhăn nheo” và “xoắn”.
          • Sau đó, họ cũng bao vây một trận đồ bằng đá giống như trận đồ Bát quái trên sông lớn.
          • → Sông lớn là kẻ thù số một của nhân loại

            *Vẻ đẹp trữ tình của Đại Hà

          • Không chỉ hình đẹp mà màu nước cũng đẹp: mùa xuân nước xanh màu ngọc bích, mùa thu nước đỏ như mặt cồn cào.
          • Bãi sông lớn trải dài ngút tầm mắt, trải dài “bờ sông lớn, bãi sông lớn, chuồn chuồn sông lớn”.
          • Miêu tả dòng sông “bờ hoang như bờ tiền sử” và “bờ thơ ngây như cổ tích” là một ẩn dụ gợi cảm.
          • → Những câu miêu tả vẻ đẹp nên thơ trữ tình của Đại Hà tạo nên một đoạn văn nên thơ và đẹp như tranh vẽ.

            * Nhận xét

            – Khả năng lĩnh hội sâu sắc và bút pháp miêu tả sắc sảo → khiến người đọc đi từ kinh hãi này đến kinh ngạc khác trong cách miêu tả hai mỹ nhân trữ tình dữ dội của Đại Hà.

            Ba. Kết luận:

            – Khẳng định lại giá trị của tác phẩm.

            Xem Thêm : Set Out là gì và cấu trúc cụm từ Set Out trong câu Tiếng Anh

            ………

            Tải tệp xuống để xem thêm các đề cương phân tích của Dahe Ferryman

            Phân tích người lái đò ở Dahe – Mẫu 1

            Khi sông núi chung quanh ca hát, lòng ta đã là thuyền, hồn ta hướng tây bắc.

            (ca dao – che lan vien)

            Hoàn cảnh lịch sử diễn ra là cả nước hưởng ứng tiếng gọi của “Hồn Tây Bắc” để xây dựng lại một vùng đất sông núi. Vào thời điểm đó, nhiều nhà văn và nhà thơ dường như đã trải qua một quá trình chuyển đổi và đi trước cách mạng. Trong số đó, không thể không nhắc đến nhà chí sĩ yêu nước Nguyễn Duẩn như một nét tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. Nhà văn Nguyễn Tuân đã cho ra đời tác phẩm “Người lái đò qua sông lớn” thể hiện rõ nét và sâu sắc phong cách nghệ thuật độc đáo của ông.

            Có thể nói, nói đến nghệ thuật, nói đến nghệ thuật, nói đến Nguyễn Tuấn là nói đến sự tìm tòi, sáng tạo, bởi nhà văn là người định hình lại thế giới. Tác giả Nguyễn Tuân sợ mình của ngày hôm nay giống hệt mình của ngày hôm qua, sợ sự lặp lại vụn vặt. Vì vậy, anh ta lấy “sự thay thế” của “chủ nghĩa” làm chủ đề cho các tác phẩm của mình, và anh ta phải viết những tác phẩm có giá trị.

            Hình tượng Đại Hà cũng đã được nhiều văn nhân khắc họa, nhưng phải đến Nguyễn Tuân, Đại Hà mới hiện lên chân thực và xúc động. Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, Dạ Hề hiện lên vừa hung bạo, vừa trữ tình. Dahe dường như có đầu óc gian xảo của kẻ thù số một, ai vô tình vướng vào “đá chiến” sẽ lấy mạng…” Hơn thế nữa, động lực của dòng sông như sôi lên đến 100 độ. .. Đá đây, Phục kích trong lòng sông ngàn năm, Nguyễn Tuân cũng tả, hễ thấy thuyền vào là “nhảy lên vồ lấy”… Nhưng cái hung dữ dữ dội vẫn không làm mất đi cái trữ tình. đặc điểm của dòng sông lớn.Nhà văn còn làm nổi bật dòng sông ở đoạn hạ lưu Hình tượng, không những thế, lời văn của Trạng Nguyên bỗng trở nên mềm mại, uyển chuyển, nên thơ khi miêu tả: “Dòng sông lớn chảy dài như mái tóc, mái tóc, mái tóc trữ tình, ẩn hiện trong mây trời tây bắc hoa nở, tháng hai lúa trổ bông, khói núi cuồn cuộn, mèo đốt nương xuân”…

            Chính trên dòng sông ấy đã hiện lên hình ảnh người lái đò vô cùng hung dữ và phi thường. Khi đứng trong cuộc chiến “thất bại” với dòng thác, tác giả Nguyễn Công Công lúc này cũng cho ta thấy tài năng và bản lĩnh tuyệt vời của người lái đò. Hình ảnh người lái đò trên sông cũng là một biểu hiện của tác giả, thích chống chọi với dòng thác hung dữ nhưng dường như lại không thích chèo thuyền trên dòng sông phẳng lặng…

            Nguyễn Tuân thành công trong việc sử dụng giọng điệu rất tự nhiên, tự do khi miêu tả hai trạng thái đối lập của cùng một sự vật. Hình ảnh Dahe vừa trữ tình vừa hung bạo, đồng thời Dahe vừa là kẻ thù vừa là bạn. Dưới ngòi bút của tác giả, dòng sông không chết mà đang chảy mạnh mẽ, từ ngữ sôi nổi gợi hình ảnh, tất cả dường như tác động mạnh mẽ vào giác quan người đọc. Hình ảnh người lái đò cũng được thể hiện sinh động, thể hiện sự tinh tường, sắc sảo… Với nhà văn Nguyễn Côn, “Đã là văn thì trước hết phải là văn”. Trước hết, bản copy phải đẹp và tinh tế. Chính vì vậy, cảm nhận về cái đẹp chi phối điểm nhìn của tác giả đối với toàn bộ tác phẩm. Hình ảnh con người, vật thể lúc này cũng từ ngòi bút của Nguyễn Tuân, đó là sự vận dụng các phương tiện nghệ thuật và tài hoa của người nghệ sĩ.

            Đó là kiệt tác của tạo hóa khi đánh giá vẻ đẹp của dòng sông lớn qua bố cục. Dahe vừa hùng vĩ vừa thơ mộng. Từ hình dáng đến màu sắc đều rất đẹp, lại có những câu miêu tả dòng nước, dòng chảy của sông lớn mới đẹp làm sao. Nó cũng là nguồn cảm hứng sáng tác của nhiều văn nghệ sĩ. Mùa xuân nước sông lớn trong xanh như ngọc, mùa thu nước sông lớn đỏ au, giống như da mặt người bị rượu làm trầy xước. “Hình ảnh dòng sông đối với tác giả không chỉ là cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp mà còn rất gợi cảm. Dòng sông lớn cũng làm cho người ta nhớ nhung kẻ đã gặp rồi ra đi. Khi gặp lại dòng sông lớn, tác giả Nguyễn Tuân cũng cảm nhận được Lòng nhẹ bẫng, hạnh phúc như gặp lại cố nhân. Bạn bè mà phải thốt lên: “Ôi, nhìn Đại Hà mà vui như thấy ánh nắng rực rỡ sau mùa xuân. Mùa mưa hạnh phúc. Nó giống như khôi phục lại một giấc mơ tan vỡ.

            Cũng chính trong cái đẹp, một thứ thơ hiện thực của đất trời, mà hình tượng con người được thể hiện như một nghệ sĩ thiên tài. Như một nghệ sĩ, người lái đò sông nước điều khiển con thuyền của mình một cách chủ động và thuần thục nhất. Hình bóng người lái đò luôn hiên ngang trên những ngọn sóng dữ để buộc chúng phải đầu hàng. Cũng có một câu thơ rất hay miêu tả cảnh người lái đò vượt thác: “Tay cầm bờm sóng, quay mặt về phía dương, người lái đò nắm dây cương, nắm chắc dòng nước chảy xuôi, lao vào cửa thác. sự sống, và xua đuổi tất cả chúng sinh.” Con đường. Di chuyển về phía cổng đá. Nhà văn Ruan Jun đã mô tả hình ảnh ông chèo thuyền, giống như một nhạc công đang chơi vĩ cầm rất hay, nhịp nhàng đến mức không chệch một nốt nhạc nào.

            Có thể nói “Người lái đò trên sông” đã tạo ra một bước tiến dài trong phong cách của Nguyễn Tuân. Trước cách mạng, nhà văn Nguyễn Tuân lúc bấy giờ thường đi tìm chủ đề cho tác phẩm của mình bằng cách ngược về quá khứ. Nguyễn Tuấn luôn viết và học với thời đại đã qua. Độc giả không khó để nhận thấy vai diễn của Nhiếp Tuấn Anh là một giáo viên cấp hai, còn vai quản giáo lại có cảm giác phóng khoáng kiểu “biết ai ngồi trên”. Tất cả các nhân vật “quá khứ” đều là những anh hùng có một không hai, khinh thường mọi thứ. Tuy nhiên, sau cách mạng, nhà văn Nguyễn Tuân đã phát hiện ra tài năng và nghệ thuật của những người cán bộ rất bình dị, gần gũi nhất trong công việc đời thường mà họ làm.

            Với tác phẩm “Người lái đò trên sông lớn”, người lái đò hiện lên trước mắt chúng ta như một nghệ sĩ tinh thần toàn bích. Nguyễn Tuân cũng miêu tả hình ảnh những con người bình dị chèo lái con đò nhỏ, đồng thời cho biết thêm Nguyễn Tuân thể hiện sự kính trọng, ngưỡng mộ đối với những người có công dựng nước. Tác giả Nguyễn Tuấn chủ yếu tái hiện hình ảnh phong cảnh Tây Bắc, có thêm hình ảnh người lái đò, trong tác phẩm của mình, ông kết hợp nhiều phương tiện của nhiều thể loại nghệ thuật như Hội An, hội họa, điêu khắc, điện ảnh, âm nhạc. .. mọi vật, mọi vật dường như thật hùng vĩ và sinh động hiện ra trước mắt chúng ta. Đoạn văn tả “ngoảnh quanh sông thấy bọt sóng làm trắng cả chân trời đá”. Sông lớn còn có tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá, bên mạn thuyền sóng trào lên tạo thành thác núi. Đọc tác phẩm, người đọc như được chứng kiến ​​cuộc vật lộn của người đánh xe và thác nước, đồng thời được chứng kiến ​​những khúc sông hung dữ, với đá ngầm lởm chởm, đá bọt, cả nước sông phẳng lặng, thật trữ tình biết bao.

            Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Tuân được coi là một nhà văn lỗi lạc, uyên bác. Vì vốn liếng, và nguồn kiến ​​thức khổng lồ của ông về lịch sử, khoa học, địa lý, sinh học… Tất cả kiến ​​​​thức này cũng thường tràn ngập trong các tác phẩm của ông. Nguyễn Tuân đã nói rất rõ trong bài “Người lái đò trên sông lớn”, bài này cũng đưa ta về một quê hương. Vị trí của Dahe và lịch sử của Dahe đã được Ruan Yuan giới thiệu trong các bài báo uyên bác và tài năng của mình.

            Đặc biệt, khả năng biểu cảm và tài năng ngôn ngữ của tác giả rất phong phú. Mỗi từ, khi đặt vào một câu, dường như đã được lựa chọn và mài giũa cẩn thận. Nguyễn Tuấn còn khéo đặt ra nhiều từ mới, độc đáo. Giọng văn của Nguyễn Tuấn có lúc thô, có lúc hơi lỏng nhưng rất súc tích và tự nhiên. Tác giả không chỉ viết xuất sắc mà còn gây được tiếng vang với người đọc ở từng đoạn văn.

            Tác giả viết về người lái đò trên sông cũng là viết về quê hương, nhà văn Nguyễn Tuân đã thể hiện tình yêu thương người lao động, bồi đắp thêm tình yêu quê hương, thiên nhiên. Quả thật, văn chương của ông đã mang đến cho chúng ta vẻ đẹp của tài hoa và học thức.

            Phân tích người lái đò ở Dahe – Mẫu 2

            Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn tiêu biểu của nền văn học Việt Nam hiện đại. Trước năm 1945, ông để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả với tập truyện Một thoáng ồn ào, sau Cách mạng tháng Tám thành công, ông cũng có những tác phẩm mới mang đậm chất sáng tạo của mình. Ruan Yuan là một nhà văn yêu cái đẹp, anh ấy luôn có thể tìm thấy vẻ đẹp ở mọi nơi trên thế giới. Các nhân vật và cảnh quan thiên nhiên đi vào tác phẩm văn học của ông, như thể biến thành những tác phẩm nghệ thuật độc đáo và tuyệt vời.

            Tác phẩm “Người lái đò sông lớn” dựa trên tác phẩm văn xuôi Sông Đà được ông sáng tác năm 1960. Tác phẩm này là kết tinh cuộc hành trình gian khổ mà kỳ thú của nhà văn trên vùng đất Tây Bắc hiểm trở. Trong lựa chọn, hình ảnh dòng sông lớn hiện lên uốn khúc, uốn khúc bên sườn núi. Dòng sông lớn chảy xiết, độ dốc lớn. Chính sự khác biệt này đã tạo nên vẻ đẹp hoang sơ và hùng vĩ của nó. Bởi sự hung bạo và trữ tình của Dahe, tài năng của người lái đò trên sông càng được khơi dậy.

            Ngay từ những câu đầu tiên, tác giả đã dẫn dắt người đọc như bị bao trùm trong bức tranh sông nước hung dữ hiện ra vừa sợ hãi, vừa ngây ngất, ngây ngất. Điều này thể hiện rõ ngay ở dòng miêu tả đầu tiên của “Bức tường bên bờ sông”. Nhà văn sử dụng hình ảnh ẩn dụ để miêu tả những mỏm đá bên bờ sông như một pháo đài vững chắc, ẩn chứa nhiều bí mật và nguy hiểm. Càng đọc sâu các tác phẩm của ông, người đọc càng hứng thú với những ẩn dụ và miêu tả của Dahe. Nhà văn vẽ dòng sông bằng ngôn từ, mặt trời thường “buổi trưa” trên sông. Sau đó là đoạn “cắt ngang lòng sông như một cái họng”, rồi đến đoạn “khoảng như con nai, con nai nhảy từ bờ này sang bờ khác”. Tác giả dường như vô tình chỉ ra liên kết của mình, dường như xuất hiện ngẫu nhiên nhưng lại rất hợp lý, đây là sự khéo léo của anh ấy. Chẳng hạn, động từ “chíp” tuy giống một từ trong văn nói nhưng lại rất hợp với hình ảnh “như cái yết hầu”, không một từ nào khác thay thế được. Vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội của dòng Đại Giang còn được thể hiện qua cảm giác se lạnh của nhà văn khi mùa hè đi qua. Cảm giác ấy không chỉ làm nổi bật không khí nơi đây mà còn tạo nên một khung cảnh tráng lệ, hùng vĩ, những vách đá dựng đứng khiến con người cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sự bao la của thiên nhiên.

            Lấy nền là sự hung dữ của dòng sông lớn làm nổi bật vẻ đẹp trữ tình và hình ảnh người lái đò. Dòng nước hùng dũng tiến lên, khắc họa đậm nét cảnh hung bạo của dòng sông. Ông mô tả dòng sông dài hàng nghìn km phải là “nước với băng, đá với sóng, sóng với gió”. Chỉ có một câu nhưng từ “xô” được lặp lại ba lần, hàng loạt từ láy sắc bén gợi cho người đọc cảm giác sóng vỗ rì rào, gió và nước đang ùa về phía mình, càng lúc càng dâng cao. .Qua đây ta cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sức mạnh của thiên nhiên thật khủng khiếp, thật lạnh lùng. Nó “lẳng lơ”, như một con dã thú, vô cùng hung dữ. Nó giơ chân lên, như thể sẵn sàng thách thức con người.

            Vẻ đẹp tàn khốc ấy còn được thể hiện ở “cỗ hút nước” khổng lồ ở sườn sông Tameng. Dưới ống kính của nhà văn Ruan Jun, dòng xoáy giống như một “giếng bê tông”, đổ xuống tạo thành móng cầu. Ở đây, anh sử dụng phương pháp nhân hóa, biến xoáy nước thành một con người đang thở và đang khóc. Hình ảnh ẩn dụ về chiếc cống nghẹt thở thật sinh động và hấp dẫn. Dường như chưa có nhà văn nào có thể tưởng tượng và so sánh những hình ảnh này một cách độc đáo như Nguyễn Tuân. Có thể nói, nhờ có ông mà nhiều người chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy sông lớn, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của dòng sông đó. Nó có thể nuốt chửng mọi thứ nên bất kỳ con tàu nào cũng không dám đến gần, trừ khi không muốn bị hút xuống sông và chết đuối.

            Đặc biệt là vẻ dữ dội, hung ác của thác Dahe được tác giả thể hiện một cách sinh động. Ông mô tả âm thanh của nó cực kỳ dữ dội và dữ dội giống như “tiếng hét ngày càng gần, tiếng hét mãi mãi”. Tiếng nước mà anh nghe thấy có lúc “oan ức”, lúc “cầu xin”, lúc đầy “khiêu khích”. Đôi khi nó gầm lên như con trâu Ngàn mộng đang vật lộn với đám cháy rừng. Không chỉ vậy, những tảng đá trên sông lớn dường như đã hòa vào nhau thành một “bầu trời đá” khổng lồ. “Chênh vênh”, “nhàu nát”, “méo mó”… Tác giả dùng nhiều tính từ để miêu tả con người khiến cho phiến đá trở nên vô hồn, vô hồn. Vì vậy, người đọc cũng cảm nhận được sự ù lì, cẩu thả của đá. Đến đây ta thấy tác giả đã biến con sông lớn thành con “thủy quái khổng lồ” độc ác và nguy hiểm bằng trí tưởng tượng phong phú của mình.

            Dòng sông lớn ấy vừa có vẻ đẹp hùng vĩ, hung bạo, dữ dội lại vừa có vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình, dịu dàng, e ấp. Vẻ đẹp nữ tính và quyến rũ đó được Nguyễn Tuân cảm nhận trong những thời gian và không gian khác nhau, từ những góc độ khác nhau và từ những góc độ khác nhau. Với ông, dòng sông lớn, từ trên cao nhìn xuống uốn khúc như mái tóc mây của người con gái Tây Bắc xinh đẹp, duyên dáng, “dòng chảy như làn tóc trữ tình, đường chân tóc em ẩn hiện giữa trời Tây Bắc hoa nở, tháng hai hoa gạo , khói núi, mèo cháy cánh đồng xuân Khi miêu tả, ông không quên miêu tả chi tiết màu sắc của dòng sông thay đổi theo bốn mùa, mùa xuân “xanh”, mùa xuân “đỏ chín” vào mùa thu. Không chỉ vậy, trong tâm trí anh, Đã có lúc dòng sông lớn hiền hòa “như một cố nhân”. Anh còn thấy dòng sông “màu nắng tháng ba”, cả bờ sông đầy của chuồn chuồn và bươm bướm.Tác giả không quên miêu tả hai bên bờ sông như một câu chuyện cổ tích, Xa và gần, từ khái quát đến chi tiết.Cả dòng sông đượm nỗi nhớ xưa.

            Bên cạnh hình ảnh dòng sông lớn là hình ảnh nhân vật người lái đò. Thiên nhiên càng hùng vĩ, rộng lớn bao nhiêu thì tài năng, đức độ, trí tuệ của người lái đò càng phát huy bấy nhiêu. Người lái đò tượng trưng cho con người cần cù, siêng năng, kiên trì, mạnh mẽ và dũng cảm. Khung cảnh của thác Dudahe thể hiện đầy đủ phẩm chất tuyệt vời của người lái đò. Đứng trước dòng sông nguy hiểm đó, người lái đò phải giữ vững sự tỉnh táo và niềm tin để vượt qua một vòng thử thách với dòng sông để vượt qua ma trận. Trước “đá trận” ấy, người lái đò vẫn không nao núng. Ông vẫn “bám chặt mái chèo để không bị xô ngã”. Dù nước lại hò reo, quai thuyền sắp gãy, sóng xô như “quân dữ”, “đá vào bụng, mạn thuyền”. Mặc cho mặt nước chằng chịt như một “đô vật” đang cố vật anh lộn ngược, sóng biển như siết chặt đáy thuyền. Sau đó, mặc dù anh ấy bị thương “không thể nhận ra”, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh “cố nén vết thương, chân vẫn bám chặt vào buồng lái”, dẫn dắt con tàu băng qua muôn vàn “con bọ vi mô”.

            Xem Thêm : Top sống nội tâm tiếng anh là gì

            Qua truyện ngắn “Người lái đò sông lớn”, tác giả đã xây dựng hình tượng người lái đò với những nghệ thuật độc đáo trên nhiều lĩnh vực như quân sự, âm nhạc, võ thuật, thể thao. … Đồng thời, qua phép tu từ nhân hóa, phép tương phản, câu văn ngắn gọn, sắc sảo đã khắc họa thành công hình tượng người lái đò và dòng sông huyền thoại. “Người Lái Đò Sông Lớn” thực sự là một tác phẩm vô giá. Nó khiến người đọc nào cũng muốn xách ba lô lên Tây Bắc để tìm hiểu, và tập trung vào vẻ đẹp hùng vĩ, hung bạo và trữ tình của dòng sông trước mặt. Đồng thời, bạn cũng cảm nhận được tình thương và sự thấu hiểu của người lái đò dành cho những con người dũng cảm nơi đây.

            Phân tích người lái đò Dahe – Mẫu 3

            Nguyễn Tuân là một trong những cây bút tiêu biểu của văn xuôi hiện đại. Mỗi tác phẩm của ông là một bài ca về vẻ đẹp của cuộc sống, của con người, của nỗi nhớ nhà. Bằng ngòi bút độc đáo, uyên bác, bằng tình yêu thiên nhiên và những khám phá mới mẻ trong trải nghiệm ngược dòng Tây Bắc, tôi đã viết nên một bút ký tái hiện độc đáo. Qua bài Người lái đò sông lớn các em cảm nhận được thiên nhiên kỳ vĩ của sông lớn và núi rừng Tây Bắc. Trong thiên nhiên bao la của núi rừng Tây Bắc, có một hình ảnh độc đáo về người lái đò gan dạ, dũng cảm, đơn độc trên dòng sông lớn, mưu sinh bằng nghề chèo thuyền trên sông lớn.

            Bài văn xuôi “Người lái đò qua sông lớn” là một đoạn trích trong cuốn sách “Sông lớn” được sáng tác năm 1960. Đây là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo mà Nguyễn Nguyên đã thu hoạch được trong chuyến đi gian khổ của mình đến miền Tây Việt Nam. Đất nước này không chỉ là tìm kiếm sự hài lòng của đất đai, mà chủ yếu là tìm kiếm vàng của thiên nhiên và “miếng vàng thứ mười đã thử lửa” trong tâm hồn của những người làm việc ở đây. ..

            “Người lái đò trên sông lớn” là một tiểu luận về thiên nhiên và con người vùng Tây Bắc Trung Quốc. Điều nổi bật trong thiên nhiên núi rừng Tây Bắc là hình ảnh con người, hình ảnh người lái đò hiên ngang dũng cảm tiến lên phía trước. Với phong cách nghệ thuật riêng, ông khám phá mọi vấn đề dưới con mắt nghệ thuật, đối với Nguyễn Tuân lúc bấy giờ, lái đò là một nghệ thuật, và người lái đò là một nghệ sĩ.

            Người lái đò trên sông lớn trong tác phẩm là một ông lão đã ngoài 70, đã hơn 15 năm chèo thuyền trên dòng sông lớn này. Có lẽ vì dành phần lớn thời gian làm người lái đò trên sông mà bản thân ông đã trở thành một bậc thầy về chèo lái “Sông lớn xuống đi, về lại hơn trăm lần Chỉnh tay lái sáu mươi lần”. … “.

            Nhân vật người lái đò là một người từng trải, hiểu biết rộng, chèo thuyền rất thành thạo và đã đạt đến cảnh giới “ghi nhớ mọi dòng nước trong lòng, tỉ mỉ như đinh đóng cột”. thác nước nguy hiểm Không dừng lại ở đó, Nguyễn Tuân tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Dahe, đối với người lái đò ấy, giống như một bản anh hùng ca. Anh ấy đã thuộc lòng dấu chấm than, dấu chấm, câu, thậm chí cả ngắt dòng”. “

            Thật là một ẩn dụ thú vị và đậm chất “rất văn học” trong phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Hình ảnh người lái đò, “cái đầu hoa râm ấy tựa trên một thân hình cao, rắn chắc, như sừng, mùn”, đôi tay còn là những cánh tay “thằng bé”, “non choẹt”.

            Anh đứng trước thử thách của Dòng sông lớn, đối mặt với những thế lực thiên nhiên khắc nghiệt như những tảng đá khổng lồ, những cạm bẫy thảm khốc: sông uốn khúc, bọt sóng trắng xóa nhìn tận chân trời. Cục đá. Những tảng đá ở đây đã ngàn năm ẩn mình dưới lòng sông, như thể mỗi khi có một chiếc thuyền xuất hiện ở quảng trường vắng lặng nhưng ầm ầm này, mỗi khi một chiếc thuyền lỡ rẽ trên sóng, một số hòn đảo sẽ rơi xuống. Đi lấy thuyền. “

            Một mình trên thuyền, ông chiến đấu như một chiến binh: “…hai tay cầm mái chèo để không bị hất tung khỏi dòng nước đang đánh nhau, chúng ném thẳng vào ông. Nước ầm ầm vây lấy ông, ập vào và làm gãy mái chèo, vũ khí trong tay,” và sóng đánh vào đầu gối và mạn thuyền.

            Đôi khi họ chở cả thuyền. Nước bám vào thuyền như một đô vật túm lấy eo người lái đò đòi lật úp trong cơn giông nước dữ dội. Có lúc, người lái đò như bị nhấn chìm dưới đáy sông… Từng chi tiết được tác giả miêu tả chân thực, táo bạo, cho người xem thấy được sự hung dữ khủng khiếp của dòng thác, vừa lóa mắt đã lỡ tay. Những người nhỏ phải trả giá bằng mạng sống của họ.

            Nhưng bản lĩnh và bản lĩnh thôi chưa đủ, điều quan trọng hơn là kỹ năng chèo lái con thuyền của người cầm lái đã đạt đến trình độ điêu luyện và nghệ thuật. Đối với Nguyễn Duẩn, người lái đò là một nghệ sĩ.

            Tác giả so sánh người lái đò trên sông lớn với người lái đò nhảy xuống từ một con dốc hẹp, tuy rất nguy hiểm nhưng người lái đò vẫn có phanh chân phanh tay, có thể tiến, lùi “như một chiếc thuyền chạy xung quanh.” Khi xuống thác, đừng phanh gấp, cứ lao tới, đừng lùi, đừng đâm vào giữa dòng nước, thuyền sẽ chìm ngang, nhưng chẳng có mùi gì cả…”.

            Sau đó vẫn sử dụng biện pháp so sánh nhưng bằng một hình ảnh rất táo bạo, tác giả miêu tả dòng sông lớn thay đổi nhiều chiều, mỗi nơi đều có những cạm bẫy nguy hiểm riêng, người lái đò cần có phản ứng cụ thể. Có nơi, dòng sông “gào thét như sôi sục, chực lật úp con thuyền nhỏ đang phải đóng cửa vào một nồi nước sôi khổng lồ”. “Nếu dòng nước chảy sai, bạn sẽ chết ngay lập tức”.

            Cái “hút nước” xoắn ốc như cái giếng, “hút xuống là thuyền lập tức trồng ngược cây chuối, rồi nó sẽ biến mất”… Đây là một khúc sông hiểm trở và khó khăn biết bao . Tuy nhiên, “người lái đò cố nén vết thương, chân vẫn bấu chặt vào cần lái…”. Dù khuôn mặt “méo mó” vì đòn hiểm, nhưng “ở trên xuồng, tôi vẫn nghe rõ mệnh lệnh ngắn gọn và bình tĩnh của người lái tàu”…

            Qua việc miêu tả sự dữ dội của dòng sông, Nguyễn Tuân đã ca ngợi lòng dũng cảm, tài trí của con người, ca ngợi chiến công vĩ đại của người lái đò vượt qua muôn vàn sóng gió để đưa con thuyền cập bến bình yên. Qua sông lớn một lần mà trăm lần.

            Cuộc đọ sức giữa thiên nhiên hung dữ và con người nhỏ bé, trong trận chiến ấy, con người đã chiến thắng, trở về với cuộc sống yên bình: “Sông nước lại êm đềm. Đêm ấy nhà đò đốt lửa trong hố rang cơm ống……”

            Từ đây, cảm hứng lãng mạn trong sáng lan tỏa qua từng câu chữ, tạo cho đoạn văn một sức hấp dẫn khó cưỡng. Với tác giả, thiên nhiên là cục vàng của Tây Bắc, con người là nhà giả kim. Trong suy nghĩ của Nguyễn Tuấn, con người đẹp đẽ và quý giá hơn mọi thứ khác.

            “Người lái đò qua sông lớn” là một bài thơ hay, thể hiện tình yêu quê hương tha thiết, thiết tha của một người, muốn dùng văn chương để ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ, trữ tình, cảnh non nước nên thơ, như tranh vẽ. đặc biệt là khung cảnh bình dị ở Tây Bắc Trung Quốc.người dân lao động. Hình ảnh của Jiang Chuangong là hình ảnh tiêu biểu của những người dân lao động ở Tây Bắc Trung Quốc, dũng cảm, kiên quyết, kiên quyết, bền bỉ và tận tâm. Đối lập hoàn toàn với thiên nhiên bao la, hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc là những con người lao động nơi đây.

            Phân tích Người lái đò sông Lớn – Bài mẫu 4

            Nhà văn dẫn người đọc đến miền đất tươi đẹp Bằng ngòi bút tài hoa của mình, Nguyễn Côn dẫn người đọc đến miền đất tươi đẹp Tây Bắc, nơi anh đến tìm thơ. Có vàng mười trong tự nhiên, trong tâm hồn của người dân lao động nơi đây.

            Đầu tiên là vẻ đẹp thiên nhiên vùng Tây Bắc Dahe vừa hùng vĩ vừa thơ mộng. Sự dữ dội và hùng vĩ của dòng sông trước hết được thể hiện ở những tảng đá xây tường thành. Chính ở đây, lời nói của Nguyễn đã làm say đắm hồn cảnh. Từ “bức tường” gợi một cái gì đó u tối, thâm trầm, bí hiểm, như lâu đài cổ, hào sâu, như pháo đài bất khả xâm phạm. Thứ hai, hình ảnh ẩn dụ liên quan đến hiện thực về cảm giác lạnh lẽo trên một con thuyền khiến cho thiên nhiên và không gian nơi đây hùng vĩ nhưng đầy lạnh lùng và bí ẩn. Sự hùng vĩ của dòng sông nằm ở tiếng gầm của thác nước: “Hàng nghìn mét nước uốn đá, đá đẩy sóng, sóng vỗ vào gió, quanh năm gió gào thét.” Giọng nói nghe “vừa than thở vừa van xin”. Khơi dậy những “giọng chế nhạo, nhạo báng”. Nhất là những nơi thấm nước như cống xi măng thì đầy nguy hiểm. Sự hùng vĩ, dữ dội và hung bạo của Dahe, sự hùng vĩ hung bạo của Dahe khác với sông Hương ở Vạn Hoàng Phố, sông Hương hùng vĩ và hung dữ, nhưng có vẻ đẹp mạnh mẽ, tự do và thoải mái, giống như một khu rừng sử thi cổ xưa, Và dòng sông lớn mang trái tim của thủy quái. Để thuần hóa nó và thuần hóa nó trong bài viết của mình, Ruan đã sử dụng “nước như lửa, rừng như sông”, điều này cho thấy sức mạnh và sự hung dữ của Jianghe. Vẻ đẹp của nó, trong khi dữ dội, cũng đẹp theo cách riêng của nó.

            Nhưng bên cạnh vẻ đẹp hùng vĩ dòng sông còn mang vẻ đẹp thơ mộng: “Sông dài như suối, chân tóc ẩn hiện trong mây, Bên trời Tây Bắc nở như bông lúa trong Tháng Hai, khói núi cuồn cuộn, Xuân Mèo Đốt Đồng”. Nói một cách dễ hiểu, chúng ta có thể thấy được tài năng toàn diện và bộ lọc tâm hồn tinh tế của Ruan Jun, anh ấy luôn nhìn mọi thứ từ góc độ văn hóa và nghệ thuật, và đây là bằng chứng. Xưa nay người ta chỉ nói đến thơ, văn, đến tóc, có ai nói đến tóc bao giờ? Vì vậy, dưới ngòi bút của Nguyễn Tuấn, Dahe bỗng có uy nghiêm và đặc sắc của một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ đẹp mà còn duyên dáng, mềm mại, tràn đầy sức sống, tràn đầy sức sống xanh tươi, như đang sinh sôi nảy nở trên đất nước này.Những nét thơ trữ tình đó là tất cả tài năng và nội lực của ngòi bút Nguyễn.Trên những trang sách, nó dẫn dắt người đọc đến cõi của cái đẹp.

            Nếu như trên đây là vẻ đẹp của dòng sông lớn, vừa hùng vĩ, hung dữ lại vừa thơ mộng, trữ tình thì ngoài ra, Nguyễn Khôn trong “Người lái đò của sông lớn” cũng đào sâu vào vàng mười trong một. Tâm hồn con người là ở Tây Bắc, và người thấy rõ nhất ở đây chính là những người lái đò. Đôi khi dòng sông lớn hung dữ đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống những thuyền nhân đi qua, nhưng người lái đò vẫn cố gắng hết sức để chế ngự nó. Sở hữu bản lĩnh, lòng dũng cảm, mưu lược và tài năng tuyệt vời, người lái đò đã vượt qua cái chết của thủy quái. Tuy nhiên, khi ngừng chèo thuyền, anh trở lại cuộc sống bình dị, yên bình, không khoe khoang hay tự hào về thành tích của mình. Hình ảnh chàng lái thuyền hoa phần nào nói lên quan điểm của Ruan Kun về con người. Trước đây anh chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của những nhóm người đặc biệt, nay anh nhìn thấy vẻ đẹp giản dị và sáng ngời trong cuộc sống của người dân lao động, anh đã từ chỗ tháp ngà nghệ thuật đến gần với cuộc sống của người dân lao động hơn, và hòa nhập với hơi thở của cuộc sống mới. Đây cũng là lý do tại sao sự vâng lời của Fan Ruan trong “Người lái đò trên sông lớn” đã sưởi ấm trái tim của nhiều độc giả.

            “Người lái đò qua sông lớn” là kiệt tác của Nguyễn Tuân, là chiếc lá không ngủ trong dòng chảy văn học Việt Nam, một lần nữa ghi đậm dấu ấn của Nguyễn Tuân vào lịch sử văn học. quê hương.

            .

            Tải tệp xuống để xem thêm mẫu 18 người chèo thuyền trên sông lớn

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button