Hỏi Đáp

TOP 25 bài tả em bé tập đi tập nói – Tập làm văn lớp 5 – Download.vn

Tả em bé

Bé đang tập nói, và những bước đầu tiên thật đáng yêu và vui nhộn. Đó là 25 bài văn tả em bé tập nói và dàn bài chi tiết giúp các em viết bài văn tả người thật hay.

Để bài văn tả em bé đang tập nói được sinh động, cần tả cụ thể, sau đó tả cụ thể về ngoại hình, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu, đôi má hồng, làn da trắng hồng, đôi môi mím chặt . Vì vậy, hãy chú ý đến bài viết:

Mô tả sơ lược quá trình trẻ sơ sinh tập đi và tập nói

Tả em bé

1. Lễ khai trương

  • Giới thiệu bài văn tả em bé.
  • 2. Nội dung bài đăng

    Một. Mô tả toàn diện

    • Em bé bao nhiêu tuổi?
    • Đứa bé là trai hay gái?
    • Tên của em bé là gì?
    • b. Mô tả chi tiết

      *Ngoại hình:

      • Khuôn mặt: Mũm mĩm, dễ thương, hai má đỏ hồng.
      • Mắt: Lấp lánh, to và tròn.
      • Miệng: Như nụ hoa màu hồng, khi cười lộ ra núm đồng xu rất dễ thương.
      • Trang phục: Bé mặc áo dài truyền thống.
      • *Tính khí:

        • Em bé đang mỉm cười hạnh phúc.
        • Bạn không sao, ai cũng có thể giữ bạn.
        • Cô ấy luôn vẫy tay chào khi nhìn thấy mọi người.
        • Tôi rất thích đồ ngọt, và khi nhìn thấy chúng tôi đã chạy đến đòi.
        • <3

          * Đang hoạt động:

          • Đang tuổi tập nói, đôi khi bé cất tiếng gọi non nớt: “Mẹ… Mẹ”
          • Các bé mới tập đi nên đôi khi bị ngã và cần được hướng dẫn.
          • Cách em bé đi ngang thật dễ thương.
          • Nhiều khi mệt, bé sẽ ngồi phịch xuống sàn vẫy tay gọi mẹ bế.
          • Bé luôn cử động chân tay và dường như không thể ngồi yên.
          • * Nói về kỷ niệm/ấn tượng về em bé

            • Cậu bé dù bị ngã rất nhiều lần vẫn cố gắng mang hộp kẹo về cho mẹ khiến ai cũng bật cười vì quá đáng yêu.
            • 3. Kết thúc

              • Hãy nói cảm nghĩ của bạn về con bạn.
              • Tả cảnh em bé tập đi

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 1

                Nghe và đọc:

                “Em bé địu bông trên lưng, hai má ửng hồng…”. Đó là tiếng hát không rõ lời của một em bé. Bé đang ở độ tuổi tập đi và tập nói. bong là cháu gái, nó gọi tôi là dì.

                Em bé nhỏ nhắn và dễ thương. Bé rất thích mặc váy. Da bé trắng hồng, mỏng manh, lộ rõ ​​những mạch máu li ti trên mặt. Nhìn cô, ai cũng muốn ôm hôn lên đôi má phúng phính của cô.

                Đầu bé hơi thon, nhỏ như trái dừa xiêm, lông đen xoắn. Đôi mắt to tròn đen láy như hai quả nhãn. Mũi bé hơi cao, khuôn miệng chúm chím rất đáng yêu. Lông mày cong vút dài, bờm xờm, môi đỏ hồng như người tô son. Những cánh tay nhỏ tròn, như một sợi chỉ đầy đủ. Bàn tay và bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh đẹp. Mẹ rất thích được nắm tay con và vỗ nhẹ vào má khi con bế con.

                Cô ấy không thể đi lại, nhưng cô ấy thích chạy và đôi khi còn đòi chơi nhảy lò cò với em gái mình. Mỗi lần mẹ đi chợ rau về, em bé thường chạy ra đón mẹ, chân loạng choạng, băng bó cong queo, hai tay vỗ vỗ, nhăn nhở gọi mẹ.

                Bé Phương hay hát, các bạn đến chơi thường dạy bé hát. Bé hát vài lần là nhớ ngay. Nhìn em hát với cái miệng duyên dáng, đôi chân đẹp đứng không yên mà thương em quá, mỗi lần em ngồi trên xe kêu “I…I…I” là muốn cắn em luôn. miệng.

                Bông là niềm vui của gia đình. Khi tôi rời đi trong ngày, tôi thấy rằng ngôi nhà trống rỗng. Mỗi khi đi học về, tôi lại chạy đi tìm con. Tôi mong bé lớn thật nhanh để tôi có thể đưa bé đi học cùng.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 2

                Nghe và đọc:

                Nawa là con gái của năm người dì và vừa tròn mười hai tháng. Khi cô đến chơi, đứa bé đang đứng trên chiếc nôi gỗ giậm chân, thò tay ra ôm lấy. Tôi đón con vào lòng với vòng tay rộng mở.

                Hôm nay cô ấy có thể mặc một chiếc váy ngắn màu xanh với ren trắng và những bông hoa thêu trên ngực rất đẹp. Da em bé trắng hồng, mịn màng. Đôi má bầu bĩnh trông rất đáng yêu. Tôi thích hôn nhẹ lên cái má múp míp đó và khiến em bé cười như điên. Đôi mắt bé lúc nào cũng mở to tròn, đen láy như hai hạt nhãn. Đôi môi hồng luôn cười và để lộ những chiếc răng sữa trắng nhỏ, trông thật dễ thương! Nhìn từ xa, nó giống như một con búp bê biết cười biết khóc trong tủ kính ở một cửa hàng đồ chơi ven đường.

                Đôi khi tôi thấy cô ấy như một chú hề quậy phá không biết cúi đầu. Đặc biệt là khi tập nhào lộn và ngồi. Khi được hơn 10 tháng, bé bắt đầu bập bẹ tập nói, thường bắt chước các chị làm nhiều động tác, điệu bộ, thậm chí đọc được từng chữ rất ngộ nghĩnh, đáng yêu. Em bé cũng thích cười và khóc! Buổi chiều, tôi thường bế bé đi chơi, tập cho bé chập chững bước đi. Tôi không thể đi vững vàng, nhưng tôi thích đi nhanh, nên tôi cứ bị ngã. Bây giờ tôi đã tập cho con tôi đi được năm bước. Ngày nào đi học về, em cũng ghé chơi với chị một lúc, chị ra về thì khóc đòi đi theo, tiếc quá!

                <3

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 3

                Tháng 2 vừa qua, gia đình tôi vui mừng chào đón thành viên mới là bé Béo. Giờ bé đã được một tuổi, trộm vía thân hình của bé ngày càng mũm mĩm dễ thương, thời gian này bé đang tập nói và tập đi nên lúc nào nhà em cũng đông nghịt người.

                Bé Béo tên thật là nguyễn việt anh, nó là con của anh tôi, nó tuy đẹp trai nhưng da trắng hồng hào, khuôn mặt bầu bĩnh lúc nào cũng rất đáng yêu. Béo có đôi mắt rất giống anh trai tôi, to tròn, đen láy và ngốc nghếch, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào lúc nào cũng líu lo không ngừng. Bố mẹ và anh chị thường dạy bé nói những ngôn ngữ đơn giản như bố, bà, mẹ… Vì đã đến tuổi tập nói nên bé thích nói chuyện với người lớn, dù chỉ là ậm ừ nhưng cũng khiến người khác cảm thấy thích thú. bầu không khí trong không khí. Gia đình của tôi rất hạnh phúc. Tôi nhớ có lần, một bé béo vô tình đọc được từ “bà, bà”, người mẹ cảm động đến rơi nước mắt ôm lấy bé mập đang chơi bên cạnh.

                Gần đây, bé béo cũng rất hiếu động, bò quanh phòng, thỉnh thoảng dựa vào ghế sô pha để di chuyển. Để giúp cô tập đi, ngoài việc đẩy xe, bố và anh trai cô thường nắm tay cô và để cô tự đi. Bước đi và bước chân của em bé rất dễ thương, và em bé có vẻ rất vui khi được bế như thế này, mỉm cười và ngáp một cách hạnh phúc.

                <3

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 4

                Kỳ nghỉ hè này, chú và dì của tôi về quê và gửi em gái tôi về. Tôi yêu nó rất nhiều vì tôi rất yêu bạn và tôi rất muốn chơi với bạn.

                Bé năm nay được một tuổi rưỡi. Tôi trông rất dễ thương. Hai bím tóc bằng lụa mượt mà cứ buộc vào nhau, đung đưa theo mỗi bước đi của nàng. Khuôn mặt cô tròn trịa, làn da mịn màng và trắng như sữa. Tôi thực sự muốn chạm vào khuôn mặt đáng yêu đó. Đôi mắt cô to tròn, trên hai mí có hàng mi cong vút. Một vẻ đẹp rất cuốn hút nhưng rất tự nhiên. Miệng em nhỏ và hồng, lúc nào cũng dịu dàng như nụ hồng e ấp chờ dịp bung nở. Tôi yêu những đứa trẻ hay cười. Cô cười rạng rỡ và duyên dáng, khoe hai chiếc răng sữa mới nhú, xinh xắn như búp bê.

                Kỳ nghỉ hè này, bạn sẽ ở nhà tôi một tuần, và tôi sẽ có cơ hội dành nhiều thời gian hơn cho bạn. Bông thích chơi với búp bê. Em gái tôi và tôi thường đưa búp bê ra ngoài chơi hàng ngày. Ở quê nuôi nhiều gà. Bông thích gà con quá. Tôi thường bắt mẹ dắt gà con ra ngoài hiên cho mẹ cưng nựng. Đôi mắt cô ấy tròn xoe, nụ cười khúc khích và bàn tay cô ấy chạm vào mỗi khi tôi đặt con gà con bên cạnh cô ấy. Chiều nào cubin cũng mang bóng sang nhà em chơi. Bông thường chạy theo bóng gấu. Em chưa quen chân, bước đi không vững, có lúc không giữ được thăng bằng, suýt ngã nhưng em vẫn giữ được thăng bằng và tiếp tục chạy. Bông có vẻ mạnh mẽ và em rất ít khóc. Có mấy lần tập đi vô tình đụng phải ghế nhựa, tôi chỉ cười mà bước đi. Khi mẹ đến nhà chú làm khách, chú không khóc khi bỏ mẹ mà ở nhà ngoan ngoãn nghe lời chú dạy. Mỗi lần cô ấy nói với giọng rõ ràng: “I love you!” dù giọng còn ngọng nghịu nhưng nghe vẫn rất đáng yêu.

                Tôi thích bông vì sự ngây thơ và dễ thương của nó. Mẹ mong con mau lớn, sang năm con về mẹ sẽ dắt con đi khắp làng quê thân yêu này.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 5

                Trong nhà tôi có một cô công chúa nhỏ rất đáng yêu tên là Yuhan. Tôi 24 tháng tuổi.

                Ngọc Hân bụ bẫm như một chú gấu bông dễ thương và đáng yêu. Tóc em là tóc óng mượt, lưa thưa như ngọn cỏ mới trong gió. Khuôn mặt của cô ấy tròn và tròn, trông rất dễ thương. Làn da em mịn màng, hồng hào như một thiên thần nhỏ dễ thương. Dưới hàng mi cong và dài của Yuhan là đôi mắt đen tròn thể hiện sự thông thái và nhanh nhẹn. Nó khắc sâu vào tâm trí tôi dễ dàng như sự ngây thơ và thuần khiết của một đứa trẻ. Mũi của Công chúa Yuhan hơi tẹt, trông cô ấy rất dễ thương! Lúm đồng tiền hai bên hồng hào, non nớt như hai quả cà chua, đi ngang qua ai cũng muốn véo, đóa hoa xinh đẹp vừa hé nở. Bất cứ khi nào nụ đó mở ra, nó sẽ để lộ năm chiếc răng trắng của con cô. Tôi có đôi bàn tay búp măng tròn xoe, nắm chặt vào nhau, luồn lách như giun. Trên đôi bàn tay trắng nõn của mẹ tôi là một chiếc vòng bạc óng ánh rất đẹp. Ở nhà suốt ngày miệng lảm nhảm.

                Công chúa nhỏ dễ thương của tôi không chỉ dễ thương mà còn rất hài hước. Mỗi khi có điều gì không vừa ý hoặc bị trêu chọc, Yuhan sẽ giả vờ khóc, vùi mặt vào gối chờ mọi người đến xem, buồn cười lắm! Khi bé tập đi, mẹ và bà phải đỡ, nếu không bé sẽ bị ngã. Yuhan bước đi chậm rãi, và sau vài bước, cô ấy đã yêu cầu một con bò. Điều đặc biệt là mỗi khi ăn, cô bé đều dùng thìa để xúc cháo nhưng cô bé nghịch ngợm này đã ném thìa đi khi đang ăn và bò ra chỗ khác. Mỗi khi ăn, bé lại gặm đầu cá chép, trông ngộ nghĩnh lắm! Khi điều này xảy ra, Yuhan sẽ dạng chân ra và ôm lấy khay. Mình hay cho bé tập vẽ nhưng lần nào vẽ cô bé nghịch ngợm này cũng vẽ những nét nguệch ngoạc trông ngộ nghĩnh. Lúc này, Yuhan cảm thấy mình rất tệ nên đã lùi lại để tìm mẹ. Khi đó, cô ấy rất dễ thương với đôi mắt nhắm nghiền! Trẻ em thích xem phim hoạt hình. Chúc mừng mỗi khi tôi nhìn thấy nó.

                Tôi yêu Ngọc Hân – cô công chúa nhỏ dễ thương luôn mang lại niềm vui cho gia đình tôi.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 6

                Trong gia đình tôi, người tôi yêu thương nhất là chị Huyền-em gái tôi. Ở nhà, mọi người dùng cái tên ngộ nghĩnh là huyển, chó.

                Gia đình tôi đã tổ chức sinh nhật cho chú chó tròn 1 tuổi. Chú cún rất xinh xắn trong bộ quần áo được bố mua tặng sinh nhật. Tuy hơi mũm mĩm nhưng chú chó này cao lớn và khỏe mạnh. Em bé có khuôn mặt tròn mũm mĩm trông rất ngộ nghĩnh và dễ thương. Làn da trắng như tuyết và đôi má hồng hào càng khiến chú chó này trở nên đáng yêu hơn. Đôi mắt của đứa bé long lanh và đen láy, như thể có nước mắt trong đó. Đôi mắt ấy còn đẹp hơn nhờ hàng mi cong vút.

                Con chó đang học nói nên nó rất thích nói. Những từ đầu tiên bé sẽ nói là “Bố, mẹ, ông, bà”. Mỗi khi nói một từ nào đó, chó thường sẽ nói nối tiếp như “ba. ba, ba” hoặc “ma, ma, ma” để mọi người trong nhà vui vẻ và thích thú, ngay cả khi chó chỉ nói những từ này. Rất đơn giản, nhưng mỗi khi con chó nói một từ, cả nhà đều vỗ tay hoan hô, và tôi rất vui khi nghe con chó sủa: “thanh! thanh!” Ở nhà, ai cũng thích dạy chó hát và nhảy. Mặc dù anh ấy chỉ nói “a.. a.. i… i…” và khoanh tay nhảy múa trông rất vui nhộn.

                Xem Thêm : Hướng dẫn thiết kế Menu Hamburger – Digital Learning – MangoAds

                Những chú chó cũng đang chập chững những bước đi đầu tiên. Lúc đầu, bé phải dựa vào tường hoặc người để tập đi. Dần dần, em bé đi từng bước một, chậm rãi, nhưng không còn cần phải gắn bó với bất cứ điều gì. Mẹ tôi thường đặt con chó cách chỗ mọi người ngồi khoảng chục mét, con chó từ từ đi đến chỗ mẹ, rồi đến bố, rồi đến tôi. Con chó cố gắng đi từng bước. Em bé nghiêng sang một bên và bên kia. Ngay khi con chó đến gần tôi, nó nhảy lên đùi tôi, như thể sợ rằng tôi sẽ bỏ chạy. Bằng cách này, em bé đã tập đi với tình yêu thương của gia đình mình. Chó ăn nhiều. Tôi có thể ăn một bát một ngày. Tôi thích nhìn những chú chó ngủ vì khi đó chúng trông rất dễ thương. Đôi khi chú chó đang ngủ và mơ màng, đôi môi nhỏ của chú chó nở một nụ cười nhẹ. Có thể những giấc mơ của bé luôn tràn ngập niềm vui.

                Tôi rất thích chó, vì chúng đẹp và dễ thương. Mỗi khi tan học, tôi chỉ muốn về nhà ngay và nghe tiếng “Thành công! Pháo đài!” dễ thương của bé.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 7

                Cuộc sống xung quanh chúng ta trở nên vui vẻ và bớt nhàm chán hơn khi có tiếng cười và âm thanh dễ thương của trẻ thơ. Tôi cũng có một em gái mới chập chững biết đi và hay nói và em ấy là người được yêu quý nhất trong gia đình tôi.

                Em gái tôi là Haan, khi sinh ra em ấy mới một tuổi. Haan là một cô gái dễ thương và tinh nghịch. Cô sở hữu mái tóc đen óng mượt, luôn được xõa như công chúa. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn nhưng Ha’an lại khá bụ bẫm, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, làn da trắng hồng khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn cắn một miếng. Đôi mắt nhỏ tròn xoe, to đen láy, trong veo như hạt nhãn, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào, mỗi khi cười lại để lộ chiếc răng khểnh, thật dễ thương. Ha’an hàng ngày được bố mẹ dạy nói, tập đi, lần nào tôi cũng được chứng kiến ​​những khoảnh khắc đáng yêu của con.

                Khi mới tập đi, do chân chưa vững nên An được bố mẹ dìu dắt từng bước, dần dần An đã đi khập khiễng được vài bước, cả nhà mừng lắm. Tôi rất hạnh phúc. Mỗi khi cô ấy bước một bước, thân hình mũm mĩm của cô ấy sẽ đung đưa theo nhịp bước chân, giống như một chú tiểu đáng yêu chạy trốn, khóe miệng nhếch lên cười, như thể tự hào và kiêu hãnh. Bé cũng có lúc bị ngã xuống đất nhưng nhờ sự động viên, khích lệ của những người xung quanh nên bé đã đứng dậy và tiếp tục bước đi. Cô ấy đã làm việc chăm chỉ để học cách đi bộ, vì vậy bây giờ cô ấy có thể đi bộ một quãng đường dài mà không cần sự trợ giúp. Con tôi giỏi quá!

                Tập đi là một chuyện, nhưng khi tập nói, con bé đã làm cả nhà tôi cười nghiêng ngả. Những ngày đầu tiên, mẹ dạy bé nói những từ đơn giản như “bố”, “mẹ”, “chị”… Ôi, giọng con bé mới hay làm sao! Dần dần, cô bé được dạy những câu dài hơn, rồi học lại câu nói của những người xung quanh, nói theo khiến ai cũng phải bật cười. Gia đình tôi rất vui vì giờ cháu đã có thể nói những câu giao tiếp cơ bản hàng ngày gần như trôi chảy.

                Nhìn khoảnh khắc đáng yêu khi em gái tôi tập nói và tập đi, tôi lại nhớ đến mình ngày xưa, khi đó tôi thật non nớt và dễ thương. Tôi hy vọng rằng Ha’an sẽ ngày càng ổn định hơn, và lời nói của anh ấy sẽ ngày càng lưu loát hơn, để anh ấy có thể trò chuyện với tôi và đi chơi cùng nhau trong tương lai.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 8

                Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng trải qua giai đoạn tập đi, tập nói từ nhỏ cho đến khi trưởng thành. Cháu trai tôi cũng vậy, nó là một đứa trẻ mới biết đi và có những khoảnh khắc đáng yêu.

                Tên thật của cháu trai tôi là Jiaqing, cháu đã chào đời được chín tháng. Làn da của em bé trắng và mềm mại, khuôn mặt tròn mũm mĩm và đầy đặn. Thân hình mũm mĩm, tròn như quả bóng của cậu bé khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng. Đây là giai đoạn bé dần tập nói và tập đi nên mỗi khi có thời gian, tôi lại sang nhà dì tập đi và tập nói với bé, chứng kiến ​​những khoảnh khắc vô cùng đáng yêu. . .

                Mỗi khi bé tập đi, cả gia đình đều theo bé. Những bước đi đầu đời được dìu dắt bởi người mẹ thân yêu. Đứa bé khập khiễng đi theo, mỗi bước chân đều kèm theo mỗi bước đi. Dần dà, đứa bé tập đi không cần phải đỡ, khi nó ngã, đôi mắt to tròn đen láy của nó rưng rưng, ​​nó kêu lên đau đớn, trông nó rất đáng thương, nhưng chú tôi nói rằng khi nó ngã, cậu phải biết cách vượt qua nó.Tự đứng dậy với sự giúp đỡ của mọi người, cậu bé đã ngừng khóc và tự đứng lên với sự hỗ trợ và động viên của gia đình. Đến nay, cháu vẫn bước đi vững vàng, đầy tự tin, gương mặt lúc nào cũng tươi tắn, miệng cười toe toét, rất đáng yêu.

                Tập nói cũng là một quá trình của bé. Cậu bé bắt đầu bập bẹ những từ cơ bản và dần dần nói được những câu rất dài, khiến mọi người trong gia đình tôi vô cùng thích thú. Đôi khi anh nói sai khiến cả nhà cười ồ lên. Mỗi lần tập nói, giọng nói non nớt như sữa của cậu ấy cứ vang vọng trong không trung, dường như sau khi nói được những từ đơn giản, cậu ấy luôn hào hứng nên cứ nói hàng ngày. Nói chuyện với anh ta, sau đó nói chuyện với cô ấy trông giống như một chàng trai trẻ đáng yêu.

                Em bé đang tập đi mới đáng yêu và vui làm sao. Có thể thấy, câu nói đầu tiên hay bước đi đầu tiên luôn là điều quý giá nhất, mở ra con đường tương lai cho cuộc đời mỗi người.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 9

                Mấy ngày nay, ngôi nhà nhỏ của tôi rộn rã tiếng cười vì dì út đến chơi với cu cu và cậu con trai mới hơn một tuổi. Bé đang tập đi và tập nói, đáng yêu quá.

                Con nhỏ mới mười lăm tháng tuổi, da trắng hồng, mịn màng như cánh hoa. Em bé có khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt đen láy mở to rất dễ thương. Môi bé chúm chím như cánh hoa hồng, miệng tươi như son, vừa nhìn thấy bé là muốn ôm vào lòng. Cún con có cái đầu tròn và rất đẹp với bộ lông mềm mượt, vàng nâu thay vì đen tuyền. Tay chân bé mập và trắng.

                Em bé mặc áo phông kẻ sọc xanh trắng và quần đùi xanh, trông như một lính thủy đánh bộ nhỏ. Thủy quân lục chiến, người không ở trên tàu, đang tập đi và bập bẹ. Cubin không đi nhiều. Bé chỉ đi được vài bước rồi ngồi xuống đất hoặc ngã thẳng vào lòng mẹ, cười toe toét. Vì vậy bé thích tự đi và không chịu để người lớn dắt tay. Đứa bé nắm lấy tay mẹ, đứng dậy đỡ mẹ rồi rụt lại, muốn đi một mình.

                Em bé bước từng bước một, đôi bàn chân trắng như sữa giẫm xuống sàn, hai tay duỗi ra theo đà. Sau khi cố gắng đi được năm, bảy bước, em bé ngồi bệt xuống đất và gọi mẹ: “Mẹ ơi… Mẹ ơi”. Trẻ nói “ba” rõ ràng nhất, các từ khác không rõ lắm. Khi bé muốn ăn, bé nói “Mẹ ơi mẹ ơi” nghe dễ thương lắm. Em bé cũng biết đòi được nhặt ngoài vườn. Khi cô muốn đi ra ngoài, cô cúi xuống đùi cô, một tay vuốt mặt cô, tay kia vỗ vai cô nói: “Đi, đi, đi…”. Lần đó, khi dì nhỏ dạy anh nói “chị”, anh chỉ có thể nói “hi” khiến cả nhà cười ồ lên.

                cube ngủ hai lần một ngày. Bé dậy bú mẹ, sau đó chơi một chút. Bé chơi với trống lắc, búp bê lật. Chơi mệt, cháu bé ngã xuống đất, với tay chạm vào thành giường. Để cô tự đi, cô đi đến trước mặt cô, cách xe một chút rồi vỗ tay gọi, buông tay vịn bên giường, bước nhanh ba bước, nhào vào lòng cô. Tôi vỗ tay cho em bé, sau đó ôm em bé và hôn lên má em. Em bé thích cười, và chúng rất dễ thương khi chúng cười.

                Dì nhỏ thường cho bé ăn cháo thịt rau. Nhìn thấy cháo trong bát, Kubin vỗ tay gọi: “Mẹ ơi” khiến cả nhà cười ồ lên. Tôi yêu đàn con và thích âu yếm. Chơi với bé, anh hôn bé thật to khiến bé nhột nhột cười thích thú. Cô rót nước, cho dì ăn và chơi với dì. Cubin ngoan lắm, nó chán nên tôi nhờ người đặt nó lên giường, thay vì mắc võng, nó nằm trên gối ngủ thiếp đi. Cũng may cô không đi tìm mẹ, bởi vì từ nhỏ cô đã được dì nuôi nấng, thuận lợi cho cô đi làm.

                Bác Anh viết: “Trẻ em như búp trên cành, chỉ biết ăn, ngủ và học”. Đàn con thực sự là nụ hồng trên cành được cả gia đình yêu thương, nâng niu và chăm sóc. Ở được một tuần thì dì lên thành phố, không có chị dâu, cả nhà nhớ dì vô cùng.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Ví dụ 10

                Đối diện nhà tôi là nhà cô Thanh. thanh có một bé gái rất xinh đẹp và đáng yêu tên là bảo linh. Ai cũng yêu mến và trìu mến gọi em bé này bằng cái tên dễ thương là “Tutty”.

                Năm nay, Tutti vừa tròn một tuổi. Cái miệng nhỏ lúc nào cũng tươi cười lộ ra những chiếc răng khểnh như hạt bắp. Đôi bàn tay mũm mĩm của bé thường vỗ vào nhau. Khi cô ấy nói: “Tutti, cho tôi ít hương”, cô ấy đã chờ đợi với đôi má trắng hồng, thật dễ thương. Bé có đôi mắt to tròn đen láy trong veo như mặt nước hồ thu. Mái tóc vàng óng và mềm như lụa, trông cô như một con búp bê tinh nghịch.

                Thỉnh thoảng, thấy có chuyện gì vui, bé cứ lảm nhảm khiến ai cũng bật cười. Có lần, bé với lấy cây son môi của mẹ, mẹ tô lên cả mặt. Khi ấy trông anh chẳng khác gì một chú hề hài hước. Tuti đã đến tuổi tập nói, tập đi và bắt chước bất cứ điều gì mẹ nói. Ai dạy bé “ừ” thì bé cũng ríu rít “ừ”. Nhưng bé nói không rành nên đôi khi mẹ phải “phiên dịch” cho bé hiểu. Suốt ngày bé nghe “bà, bà” và “mẹ, mẹ” không biết chán. Thấy tôi đến nhà chơi, cô ấy nói: “Chào Tuti, chào anh, mình đi nhé!”. Bé lập tức thốt lên tiếng “Chào chị”. Thật vui khi nghe giọng nói líu lo của bé.

                Tutti làm việc chăm chỉ. Em bé đi chậm, từng bước một. Đi được một đoạn, em bé lại dừng lại, vỗ nhẹ hai bàn tay bé nhỏ của mình vào nhau và kêu lên một tiếng “Mẹ… Mẹ… Hơ… Hơ…” khiến người mẹ vỗ tay khen ngợi thành tích của bé. Mẹ mua cho em một đôi giày mới, em rất thích, chỉ muốn xỏ chân vào. Giày của bé sẽ phát ra âm thanh “nghiêng” vui tai khi bé bước đi. Cô vẫn bình chân như vại, nhưng cô không muốn ai nắm lấy tay mình. Em bé tự dò dẫm từng bước. Khi đi ngang qua cầu thang, anh lập tức ngồi xuống, leo lên các bậc rồi lại đứng lên. Khi em bé vừa chạy nhảy vừa cười khúc khích, ai nhìn thấy cũng yêu thích và muốn ôm vào lòng.

                Tôi yêu bạn rất nhiều. Mỗi lần cô ấy rủ cô ấy đi đâu đó một hai ngày là tôi lại buồn và nhớ cô ấy. Tôi nhớ dáng đi của một đứa trẻ mới biết đi, tiếng ríu rít của một chú chim đang tập hót, cái miệng nhỏ ngộ nghĩnh của một em bé. Tôi chỉ ước có một đứa con bên cạnh để chơi cùng. Em luôn mong được ăn chóng lớn và lớn lên khỏe mạnh.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 11

                Từ ngày có bé Trân, cả nhà vui lắm. Ngọc là con gái của hai chị em. Em bé của bạn vừa tròn 12 tháng tuổi, độ tuổi mà bé đang tập nói và tập đi. Em bé trông thật dễ thương.

                Em bé có khuôn mặt bầu bĩnh và làn da trắng như trứng gà bóc. Hai má trơn bóng, ai cũng muốn hôn. Đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn. Yubao Baobao học đi từng bước một, nhìn cả nhà la hét, cô rất thích và nhe răng cười, lộ ra vài chiếc răng sữa vừa mới mọc. Nghe tiếng cười và lời động viên “Được… được” của mẹ, đứa bé bước nhanh hơn, thân hình loạng choạng như một đứa trẻ vội vàng. Ngọc thường mặc váy hồng, đi tất hồng. Tóc bé được thắt một chiếc nơ màu hồng nên mọi người thường gọi bé là “Hồng”. Mỗi lần thấy mẹ về là mẹ gọi “Mẹ…mẹ…” con không nghe rõ. Đôi khi anh ấy nói dối để làm cho cả nhà cười, anh ấy thích xem phim hoạt hình và ca nhạc. Mỗi lần xem chương trình ca nhạc thiếu nhi trên ti vi, cô bé lại giang rộng vòng tay nhảy múa theo. Có người nói: “Tuổi thơ là tuổi của những câu chuyện cổ tích”. Đúng vậy, trẻ em thể hiện sự hồn nhiên trong nói năng, đi đứng, ăn uống và chơi đùa. Ngọc rất thích chơi búp bê và thỉnh thoảng lên giường với chúng. Bé lười ăn vẫn đang bú mẹ nhưng ngủ rất nhanh. Mỗi khi cô chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt như vầng trăng dịu dàng ấy thật đáng yêu. Mỗi chiều hoặc tối, mẹ nằm trong lòng hát ru cho bé nghe, bé sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chúc ngủ ngon.

                Yuwa là một sự kiện vui vẻ trong gia đình tôi, mọi người đều yêu quý cô ấy. Cá nhân tôi muốn con lớn lên để có thể cùng tôi đến trường và xem phim hoạt hình cùng tôi.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 12

                Mẹ nói: “Ba tháng con biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng biết đi”. Con của chú tôi bây giờ đã được mười tháng tuổi. Mọi người đều thích cô ấy vì cô ấy trông bụ bẫm.

                Bé Luông đang tập nói và tập đi. Tiền lương trông thật dễ thương. Lương có thân hình tròn trịa, mũm mĩm. Nhìn từ xa, nó giống như một chú gấu con mới sinh. Tôi chỉ muốn ôm con vào lòng. Làn da của Lương mịn màng và trắng trẻo. Nếu không cẩn thận, bạn rất có thể nhầm má luồng với hai trái mận chín đỏ. Khi tôi chạm vào má cô ấy, má cô ấy vẫn mũm mĩm, rất xinh! Trẻ sơ sinh có đôi mắt đặc biệt. Đôi mắt của bé to tròn, trông tinh nghịch và dễ thương. Hãy nhìn thẳng vào đôi mắt đen lấp lánh không thể diễn tả đó và bạn sẽ thấy ngay một điều: có điều gì đó rất ngây thơ trong đôi mắt đó, và có một loại thông minh đằng sau chúng. Tóc của em bé đen và mềm như lụa. Mỗi khi cười, đôi môi đỏ mọng, để lộ sáu chiếc răng mới nhú trắng muốt, nhỏ như hạt ngô đồng. Mỗi lần răng mọc thêm là bé lại thấy khó chịu. Tứ chi cu luồng tròn trịa, mập mạp trông rất mũm mĩm. Mười ngón tay và ngón chân xòe ra thật đẹp. Mỗi khi đi mua sắm quần áo, tôi luôn chỉ tay vào những bộ quần áo có hình chuột Mickey trên đó. Thấy vậy, mẹ tôi mua ngay. Thích quá, bé cứ vỗ tay cười thích thú.

                Cu Luông hiền lành, hiếu thảo với cha mẹ, rộng rãi với anh chị em và ông bà. Tôi đã từng đưa cho cô ấy một túi kẹo. Bé được mẹ bóc kẹo, dúi vào tay mỗi người cả phòng một chiếc kẹo. Cô ấy nhút nhát, nhưng khi cô ấy học cách nói chuyện, ai cũng phải mỉm cười. Bé Luông khó nói được các từ bố, bà, chị, chi, v.v. Bây giờ tôi mới học nói từ mẹ. Tiền lương chỉ mất một vài bước. Em bé lắc khi đứng yên. Một lần, chị gái tôi nói:

                – Đi khoanh tay sau lưng ra dáng ông nội đi!

                Bé đi chậm rồi lại ngã, bé khóc ré lên khiến cả nhà cười đau cả bụng. Khi chơi, anh ấy nói và cười. Khi ông ấy thấy ai đó làm gì, con trai ông ấy cũng làm theo. Chú của bạn từng đòi mẹ mua ô tô. Đứa bé không mua mà lại mua luôn, thế là xe chất đầy nhà. Thức ăn là cơm rải khắp nhà. Bạn phải vừa ăn vừa xem quảng cáo mới ngồi yên được. Khi ngủ, anh thoải mái dang rộng tay chân. Có lần anh còn mỉm cười trong giấc ngủ.

                Tuy không phải anh ruột nhưng lương rất cao. Mong rằng lương sẽ có ích cho xã hội.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 13

                Nhà mình có bé mới tập đi. Vì vậy, tôi đã rất tức giận và ngã xuống rất nhiều. Ở nhà, mọi người thường gọi cô bé với cái tên rất ngộ nghĩnh là “Little”.

                Đứa bé năm nay đã một tuổi, đôi mắt đen láy long lanh như hai hạt nhãn. Khi ra ngoài, cô ấy thường mặc quần áo đẹp cho mọi người ngắm nhìn, đôi khi giống như một chú gấu nhỏ dễ thương. Cái miệng xinh xắn luôn tươi cười, để lộ vài chiếc răng mới nhú. Khuôn mặt tròn như cái bánh, cái đầu tròn xoe với mái tóc đen nhánh. Những cánh tay bé nhỏ mũm mĩm và những bước đi khập khiễng trông rất đáng yêu. Em bé có làn da khỏe mạnh trắng hồng mịn màng và chiếc mũi nhỏ vô cùng ngộ nghĩnh. Bé đang tuổi tập nói nên mỗi khi ai nói gì là bé bắt chước y chang. Mỗi khi bé tập đi, bé xoè hai tay ra hai bên để giữ thăng bằng, dang hai chân và bước từng bước thật nhẹ nhàng, cẩn thận. Mỗi lần ngã, cô ấy lại chống tay xuống đất, rồi loạng choạng đi về phía trước. Đôi giày của bé phát ra âm thanh “tí tách” rất vui tai. Mỗi lần nhìn thấy mẹ bưng bát cháo, mắt cô bé sáng lên và luôn nói: “Mẹ ơi! Mẹ ơi…”. Bé ăn rất ngoan, mười lăm phút sau đã ăn hết bát cháo. Cô vừa ăn vừa xem ca nhạc vừa vỗ tay theo nhịp bài hát, lúc đó trông cô thật dễ thương.

                Từ ngày có con, gia đình tôi vui hơn hẳn. Gia đình rất yêu bé, mong bé mau lớn, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 14

                Ông bà ta thường nói: “Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng biết lẫy”. Anh trai tôi cũng đang tập đi. Ai cũng nhỏ vì bé là út trong gia đình.

                vi mới 9 tháng tuổi nhưng nhìn thân hình bụ bẫm, khỏe mạnh của bé chắc hẳn ai cũng lầm tưởng bé chỉ mới hai, ba tuổi. Thông thường, cô ấy mặc một chiếc áo cộc tay và một chiếc váy hoa sặc sỡ. Khi bước ra, cô ấy mặc một chiếc váy nhẹ nhàng và đi đôi giày búp bê dễ thương. Tóc bé còn lưa thưa, được búi lên để tăng thêm phần đáng yêu. Khuôn mặt tròn xoe, hai đôi mắt long lanh như hạt nhãn, chiếc mũi nhỏ và nụ cười chỉ còn vài chiếc răng sữa của em bé khiến ai nhìn thấy cũng phải thốt lên: “Con cháu nhà ai mà xinh thế!”. Lạ thật, nhà em ai cũng đen nhẻm, nhưng da em bé lại trắng mịn như trứng gà bóc vỏ, nhất là hai má đỏ như trái táo. Từ ngày bé biết đi, biết nói, cả nhà vui hơn vì bé đã nói rõ ràng. Có lần muốn ăn kẹo, bé kêu “khụ khụ! tút!” khiến cả nhà tưởng bé bị gãy chân. Sau khi hiểu ra vấn đề, mọi người cùng cười. Mẹ bảo: “Bố mẹ ơi!”. Thấy mọi người cười, đứa trẻ bắt chước cười theo, nhưng không hiểu gì cả. Khi anh ấy mới tập đi, chắc hẳn đã có người đỡ anh ấy. Khi đã tạm ổn, anh thích đi lại, có lúc ngả người ra sau như say. Đồ chơi yêu thích của em bé là một con búp bê tha mồi vàng. Trông giống như một con búp bê dễ thương.

                Có em cả nhà vui hơn. Ai cũng thương con và mong con mau ăn chóng lớn. vi là niềm hạnh phúc của cả gia đình tôi.

                Tả em bé tập đi, tập nói – văn mẫu 15

                Gia đình tôi có hai chị gái, tôi đã lớn và em gái tôi đang tập đi. Gia đình tôi hạnh phúc hơn rất nhiều kể từ ngày có thêm thành viên mới, nhất là khi em bé bắt đầu biết đi và bập bẹ.

                Chị tôi có cái tên rất trìu mến: “Bông”. Bé bông hôm nay đã hơn một tuổi. Tôi có làn da giống mẹ nên rất trắng và mịn. Đôi má bầu bĩnh trông rất đáng yêu. Cô ấy cười như một đứa trẻ mỗi khi ai đó chạm vào má cô ấy hoặc hôn lên má mũm mĩm của cô ấy. Khi nó nhìn người lạ, hay nhìn vật gì nó cho là đẹp, đôi mắt nó to tròn đen láy như hai hạt nhãn, nhìn không chớp. Cái miệng nhỏ nhắn rất xinh, đôi môi đỏ tươi, mỗi khi cười sẽ để lộ chiếc răng khểnh nhỏ và trắng, trông thật đáng yêu.

                Hôm nay bé mặc chiếc váy hồng mà bà ngoại tặng, bé càng xinh hơn, như búp bê vậy. Bé liên tục cố gắng nắm lấy đồ vật để đứng dậy và tập đi. Đến khi đứng dậy được, anh mới bạo dạn buông tay, đi được vài bước lại ngã khuỵu xuống. Mỗi lần ngã xuống, cô không khóc mà nở nụ cười hạnh phúc. Vừa tập đi, vừa tập nói nên bé thường bắt chước các chị làm mọi động tác, điệu bộ, thậm chí là từng lời nói rất ngộ nghĩnh, dễ thương. Cô ấy là một cô gái, nhưng cũng rất nghịch ngợm, cô ấy thường bắt mọi người phải làm theo ý mình, và khi không được đáp ứng nhu cầu của cô ấy, những đứa trẻ sẽ khóc.

                Xem Thêm : Phân biệt đường 1 chiều, đường 2 chiều chính xác nhất

                Tuy còn nhỏ nhưng bạn ấy rất thông minh, khi được hỏi tên ai bạn ấy cũng gọi rất đúng. Mỗi khi bé sẵn sàng đi, bé biết lấy mũ và khăn quàng cổ và sẵn sàng đi. Cả nhà mình ai cũng thích bé này, bé đem lại niềm vui cho mọi người trong gia đình. Tôi sẽ giúp bố mẹ chăm sóc em bé thật tốt để em xinh đẹp và học giỏi, em cũng có một người bạn tốt là chị gái của em.

                Tả em bé tập đi, tập nói – văn mẫu 16

                Ngày mẹ sinh ra tôi còn non đỏ hỏn, chỉ biết nằm một chỗ mà khóc. Nhưng bây giờ em gái tôi đã hơn một tuổi, đang ở độ tuổi tập nói và tập đi rất đáng yêu.

                Em gái tôi trông béo. Da em trắng hồng, mịn màng, sờ vào rất thích. Một mái tóc mềm mỏng như lụa được mẹ tôi cắt ngắn gọn gàng. Khuôn mặt cô tròn và mũm mĩm với hai má phúng phính. Mỗi khi em cười, đôi má em ửng hồng như lớp phấn hồng mịn màng. Khi em cười, đôi mắt tròn xoe ngây thơ của em nhắm nghiền, khuôn miệng xinh xắn mở rộng, để lộ đôi nướu hồng hào và những chiếc răng sữa trắng nhỏ. Hồi đó, cô ấy trông vui vẻ và xinh đẹp.

                Tôi rất năng động và hiếm khi ngồi yên một chỗ. Bàn tay mũm mĩm của bé hết sờ mó vật này đến cầm vật khác rồi đưa lên miệng. Có lẽ tôi đang khám phá và tìm hiểu về thế giới xung quanh mình. Mỗi khi muốn với lấy một vật gì đó ngoài tầm với, cháu biết vịn tay vào tường, cạnh bàn, ghế và đi theo thay vì bò lết. Có lần em bị tuột tay té xuống mặt tái nhợt như không hiểu tại sao và em đã khóc vì thương quá.

                Để con tập đi không bám vào đồ vật, mẹ đã lấy một món đồ chơi mà con thích và dẫn con đi lấy. Vì vậy, cô ấy bắt đầu bước đi loạng choạng, vung tay sang hai bên, giống như một diễn viên xiếc đang đi trên dây. Cả nhà vỗ tay cổ vũ cho những bước đi đầu tiên của tôi khiến tôi càng háo hức tập đi hơn. Mỗi khi đi được một đoạn ngắn, bé lại dừng lại, vỗ hai bàn tay bé nhỏ vào nhau và lẩm bẩm “Mẹ… Mẹ… Hô… Hô…” để kêu mẹ vỗ tay. Hét lên điểm số của tôi.

                ty đang tập nói, em chỉ biết bập bẹ từng từ, những từ em hay nhất là “bà”, “ba”, “má…má…”. Lắng nghe những gì mọi người nói và cố gắng làm theo nó. Cái giọng ngọng nghịu của cô ấy có lúc khiến cả nhà bật cười, làm tôi sững người rồi cũng bật cười theo. ty là niềm vui của gia đình tôi và mọi người đều yêu quý tôi. Tôi hy vọng cô ấy lớn lên đủ sớm để chúng tôi có thể nói chuyện, chạy và chơi cùng nhau.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 17

                Con của dì tôi vẫn còn là một đứa trẻ mới biết đi và có thể nói chuyện. Một lần khác, dì tôi để cô ấy sống trong nhà tôi trong một tuần. Trong một tuần không ngắn không dài, hãy chơi và ngủ cùng bé bo. Đây là một em bé rất dễ thương và đáng yêu. Đặc biệt ở độ tuổi tập nói, bé trông hoạt bát hơn bao giờ hết. Anh yêu em bé Bo.

                Bé Bo năm nay gần 2 tuổi và đang trong giai đoạn tập nói. Em bé trông thật dễ thương. Tiểu Viên Viên rất muốn được ôm. Mặt bé mũm mĩm, như quả bầu. Hai má phúng phính như hai cái bánh bao. Hơn nữa, nó còn có màu hồng, nhìn thôi đã muốn cắn. Làn da của bé luôn trắng, mịn màng và mát lạnh khi chạm vào. Tôi tay ngắn chân ngắn nhưng lúc nào cũng muốn nhảy ra đánh với bạn. Răng không đủ dài và trông thật buồn cười. Nhưng cũng chính vì thế mà việc bó em bé trở nên dễ thương và ngộ nghĩnh hơn bao giờ hết. Ở độ tuổi mà răng và nướu bị ngứa vì học nói, bé rất thích cắn. Bất cứ thứ gì bạn cho vào miệng, bạn chỉ ngồi đó và cắn cẩn thận, bất kể là thức ăn hay chăn gối. Nhiều khi đang ngồi chơi, Bo vô thức gọi mẹ “con…uh…uh…”, giọng dễ thương muốn xỉu. Em bé vẫn chưa ổn định. Đôi khi mất một lúc để lăn và ngã. Đôi khi nó va vào nền cứng nên hơi đau và bé nằm xuống và khóc. Thế là người lớn chạy ra giúp an ủi. Khi bị ngã nhẹ, anh ấy đã tự đứng dậy và bắt đầu đi lại. Khi một mình đi được đến đích, cô cười vui vẻ, ầm ĩ, vang cả nhà. Tiếng cười của em bé dễ thương làm sao!

                Bé Bo mới chập chững đáng yêu quá! Tất cả chúng ta đều có những kỷ niệm thời thơ ấu đẹp như vậy. Tuổi thơ dịu dàng và táo bạo chúng ta nhớ.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 18

                “À…con cò đi ăn đêm…”, đó là câu hát ru của cô em gái nhỏ của mẹ tôi bên nhà mẹ vào mỗi buổi trưa hè khi ngọn gió nồm mát rượi thổi về. Em trai tôi năm nay gần một tuổi và đang tập nói, rất đáng yêu.

                Quang hơi mập, da trắng như trứng gà bỏ vỏ. Mỗi khi bước đi, cơ thể nhỏ bé của cô ấy lắc lư và cánh tay đung đưa một cách buồn cười. Cô ấy có khuôn mặt tròn và bầu bĩnh, và tôi thích nhất là hai má hồng, ai cũng muốn ôm cô ấy. Tóc đen, xoăn và hơi mỏng ôm lấy khuôn mặt. Trán cao, hơi hếch lên trông rất thông thái. Đôi mắt to đen láy ẩn dưới hàng mi cong dài như hạt nhãn. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, mọi mệt mỏi, buồn phiền sẽ tan biến. Những chiếc mũi nhỏ luôn hồng hào và dịu dàng. Môi đỏ như cánh hồng dưới nắng mai. Hai hàng răng rụng lá trắng sáng, mới nhú vài nụ. Bé rất thích văn nghệ thiếu nhi, bóng đá… mỗi ngày đi học bé đều mong thời gian trôi nhanh để được về nhà chơi với bé. Mẹ cũng thương tôi lắm, chiều nào đi học về cũng thấy mẹ đợi tôi ở cổng. Mẫu thân nói: “Chu Quang nhất định sẽ không ở trong nhà, ngươi có thể ở chỗ này chờ ta.” Mỗi lần nghe mẹ nói vậy tôi thấy rất vui. Tôi vội chạy vào nhà đặt cặp sách xuống rồi chở em đi chơi, có khi em cõng em về nhà mà em mệt quá lăn ra ngủ trên lưng tôi. Học xong, tôi dành thời gian tập nói, tập đi cho bé. Bước chân còn loạng choạng, suýt ngã nhưng được sự động viên của mọi người, cô đã đứng dậy và tiếp tục đi. Khi em bé đến và sà vào lòng, tôi cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp. Tôi cũng thường xuyên dàn dựng các chương trình ca nhạc thiếu nhi cho các cháu nghe. Khi tiếng nhạc vang lên, bé rất thích, vẫy tay điên cuồng và mỉm cười. Đôi khi cô ấy mệt mỏi đến mức cô ấy chỉ chơi ngoan trên tấm thảm và không cần ai chú ý. Tuy còn nhỏ nhưng rất tốt bụng và tình cảm. Tôi nhớ có một lần tôi bị trượt chân và sượt qua một ít da ở đầu gối. Đứa bé chạy đến và băng bó cho cô ấy, mặc dù điều đó không đúng. Lúc đó tôi nhìn thấy trong ánh mắt bé sự quan tâm, chăm sóc rất trong sáng. Nhờ cái nhìn đó mà tôi không còn thấy đau nữa. Tôi nín khóc, bế cô ấy lên, quay người đi chơi với cô ấy, tối hôm đó cô ấy vẫn lo cho tôi, sợ cô ấy bị thương nên không rủ tôi chơi với cô ấy nữa. Sinh nhật đầu tiên của em bé đang đến gần, hãy tặng cô ấy chú gấu bông mà cô ấy thích trong lần đi mua sắm trước. Nhất định con sẽ thích chơi với Quang nhiều hơn nữa để bố mẹ yên tâm làm việc. Chúc Quang mau lớn và chơi được nhiều trò vui với mình.

                Tôi yêu anh trai tôi rất nhiều. Mỗi lần con gọi “chị ơi” là con vui lắm, chỉ muốn chạy đến ôm con một cái. Thời gian cứ thế trôi, Quang đã lớn và cùng em cắp sách đến trường mỗi ngày.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 19

                Ba tháng biết bò, bảy tháng biết bò, chín tháng biết bò”. cô ấy mang lại niềm vui vui nhộn cho cả gia đình.

                linh nhi xinh quá. Em bé có thân hình nhỏ nhắn, mũm mĩm dễ thương. Mặt bé tròn trịa, da hồng hào, bụng trắng sữa. Bàn tay và bàn chân tròn và đầy đủ, mọi đường nét đều được đánh dấu rõ ràng.

                Mái tóc đen tím dài phủ trên đầu. Đôi mắt đen láy to như mắt rồng và rất ít chớp. Đôi má trắng hồng phúng phính, mỗi khi anh cười là lúm đồng tiền lộ rõ, chiếc răng mới nhú lộ ra ba chiếc răng sữa ngộ nghĩnh.

                Nửa tháng nay, linh nhi tập đi. Đôi chân của bé chập chững bước đi, thật thú vị biết bao khi nhìn cơ thể bé lắc lư và hướng về phía trước. Dù đã nhiều lần ngã xuống nhưng cô ấy chưa bao giờ khóc. Bây giờ, trước mặt mọi người, nếu có ai nói: “Em bé đã thành ông già”, em bé đứng lên, cúi xuống, khuỵu tay, giả vờ chống nạng, đi đi lại lại khiến cả ca đoàn cười ồ lên. .

                Nở nụ cười trên khóe miệng, Linh Nhi cũng đang tập nói. Em bé chỉ nói được vài từ trôi chảy: Bà, bố. Mẹ mẹ ơi. Giống như những người khác, giọng nói của đứa bé chói tai và lố bịch. Mỗi khi thấy ai đó trong nhà chuẩn bị ra về, bé đều kêu “ti, ti” và đòi đi theo. Nếu có điều gì không vừa ý, bé sẽ bỏ xuống và nằm. Các anh chị em của tôi thường tập cho trẻ biết chào hỏi ông bà, cô dì chú bác và bất kỳ người lớn nào đến nhà chơi. Lần nào bé cũng khoanh tay ngoan ngoãn cúi đầu: “Dạ! Dạ ạ!”. Vào thời điểm đó, được khen ngợi là một điều rất thú vị. Nhưng với các em linh, điều thích thú nhất là được bế và được chơi đùa. Lúc đó, mắt cô ấy sáng lên và cô ấy nhảy cẫng lên vì sung sướng.

                Linh Nhi là niềm vui của gia đình tôi. Cả gia đình tôi hạnh phúc từ khi tôi còn bé. Trong gia đình tôi, ai cũng rất yêu thương cháu, mong cháu ăn ngoan, ngủ ngoan, chóng lớn…

                Tả em bé tập đi và tập nói – Ví dụ 20

                Con nhỏ như búp bê, cả nhà ai cũng thích.

                Em mới bỏ nôi được mấy tuần nên sữa còn rất căng, da dẻ trắng hồng. Nó luôn có một quả vuông treo quanh cổ. Bàn tay và bàn chân tròn. Đầu được bao phủ bởi một lớp lông mịn. Hai con mắt trong veo, đen láy như hai hạt nhãn. Mỗi khi nó cười, nó sẽ để lộ nướu hồng và một vài chiếc răng mới, trông ngây thơ và dễ thương.

                Chị gái tôi và tôi đã hôn cậu bé này từ khi nó là con trai đầu lòng của tôi. Nó mới tập đi. Mỗi chiều gió mát, bà thường đem ra sân đứng dưới đất. Cô ấy lùi lại một lúc, vỗ tay và hét lên: “Cô bé, lại đây đi cô bé”. Anh loạng choạng bước lên vài bước và ngã vào lòng cô. Cô ôm đứa bé vào lòng và vuốt ve nó. Thấy mọi người cười và khen ngợi, cậu bé có vẻ thích thú, cười toe toét và gọi “bố”.

                Tôi bắt chước chị Ba, nhặt lên đặt xuống đất rồi lùi lại một bước. Anh ấy chỉ nhìn quanh, hy vọng được chấp thuận, rồi gục xuống sau khi bước được vài bước và bật khóc. Tôi nhanh chóng đưa cho anh ta một chiếc bánh lớn. Anh đưa tay ra và ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, mặc dù nước mắt vẫn còn ướt. Đúng là trẻ con. Khóc trước rồi cười.

                Nhìn cậu bé này, tôi chợt nghĩ: Chắc hồi nhỏ mình cũng thế này. Tôi biết cha mẹ có bao nhiêu công đức trong việc nuôi dạy con cái của họ từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 21

                Mỗi chúng ta đều phải trải qua các giai đoạn trưởng thành khác nhau và một trong những cột mốc quan trọng nhất của con người là tuổi chúng ta biết đi và biết nói. Con trai và em trai yêu quý của tôi cũng đang trải qua giai đoạn quan trọng này.

                Cậu bé năm nay hơn hai tuổi. Mẹ tôi đã để cho tôi một kiểu tóc hoa đào đáng yêu. Em có đôi mắt to tròn lúc nào cũng mở to tò mò nhìn mọi thứ. Đôi má bầu bĩnh giống như hai cái bánh bao trắng mềm, tăng thêm khí chất đáng yêu cho cô. Đôi môi mím chặt của tôi luôn học nói. Tiếng cười vang khắp phòng và trở thành liều thuốc cho mọi người sau giờ làm việc mệt mỏi. Tôi cười vui vẻ và rất tò mò về mọi thứ xung quanh mình. Gặp cái gì lạ, cái gì hay, tôi phấn khởi đón nhận, không sợ hãi bất cứ điều gì. Đôi bàn tay mũm mĩm vươn ra, như muốn nắm lấy mọi thứ. Đôi chân chỉ biết đi lên đi xuống phòng. Mặc dù tôi chưa thể đi lại, nhưng tôi thực sự thích đi bộ trên cánh đồng. Mỗi buổi chiều, những người đàn ông lang thang quanh sân, chờ mọi người trở về. Vừa bước vào cổng đã thấy một cậu bé tươi cười chạy lại. Anh ấy đã vấp ngã một lần khi chạy đến chỗ tôi. Cô ấy ngã xuống đất, có vẻ rất đau nhưng không khóc, tiếp tục đứng dậy, từng bước một, từng bước một nằm lên đùi tôi. Trái tim hạnh phúc khi cầm trên tay cục bông trắng mềm. Anh ấy cười khúc khích khi nhận được một chiếc kẹo để chúc mừng cho những nỗ lực của anh ấy. Đôi mắt to tròn long lanh và đôi môi mấp máy “Thank you” đáng yêu quá!

                <3

                Tả em bé tập đi và tập nói – văn mẫu 22

                Năm ngoái, gia đình tôi rất vui mừng chào đón một thành viên mới vô cùng đáng yêu, đó là bé Trâm Anh – con của chị gái và cũng là cháu ruột của tôi. Tôi rất tự hào vì bây giờ tôi là dì, tôi yêu bạn hơn bất cứ ai.

                Anh trai mình tên ở nhà là tiểu nhân – một cái tên dễ thương phải không các bạn? Tôi còn nhớ khi sinh ra, anh ấy rất nhỏ, rất nhỏ, giống như một nhân vật phản diện. Điều ấn tượng đầu tiên với tôi là mẹ nuôi tôi rất nhiều tóc từ khi mới sinh ra, nhiều hơn hẳn những đứa trẻ sơ sinh khác khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi. Lông không chỉ nhiều mà còn rất đen. Đi cùng với mái tóc ấy là khuôn mặt trái xoan với hai má phúng phính trông rất đáng yêu. Có lẽ vì giống mẹ nên cô bé sở hữu một đôi mắt to tròn và đen láy khiến ai nhìn cũng không rời mắt được. Đôi mắt ấy còn có hàng lông mi dài đen nhánh, trông rất đẹp, đôi khi tôi còn ghen tị vì sao cô ấy có đôi mắt và hàng mi đẹp như vậy. Kèm theo đó là chiếc mũi nhỏ xinh và khuôn miệng lúc nào cũng chúm chím như bông hoa mới nở. Tua nhanh một năm và bây giờ cô ấy có thể tết tóc thành hai bím, đi lại và nói chuyện. Tôi cũng nhớ rất rõ mình đã hoảng loạn và sợ hãi như thế nào mỗi khi ngã khi cố gắng học cách bước bước đầu tiên đó. Nhưng nhờ sự động viên của gia đình, giờ cô bé đã đi lại nhẹ nhàng và chạy nhanh. Thậm chí, khi con mới nói được những từ đầu tiên như “Bố, bà”, cả nhà đã khóc vì sung sướng. Tôi rất yêu thương nên tôi dành phần lớn thời gian để chơi với các cháu. Cái gì ngon và bổ ích, tôi sẽ để lại cho bạn. Có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy Tân thương tôi quá, vì mỗi khi tôi đi học về, em lại chạy ra ôm tôi.

                Mặc dù bố mẹ cô ấy đã chuyển đi nơi khác nhưng em vẫn rất yêu cô ấy. Thỉnh thoảng chúng tôi thấy nhau chơi với nhau, vì vậy tôi thích điều đó hơn. Tôi tự nhủ sẽ chăm sóc, bảo vệ nó thật tốt để làm tròn trách nhiệm của một người cô.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Văn mẫu 23

                Mọi sinh vật đến với thế giới này đều là món quà vô giá của Tạo hóa ban tặng, trong suốt và lấp lánh như pha lê. Gia đình tôi cũng vinh dự được nhận món quà này. Đây là Little Kimchi, cô con gái xinh đẹp của chị tôi.

                Đứa bé vừa tròn hai tuổi cách đây không lâu. Biệt danh ở nhà của bé là Bánh vì bé rất thích đồ ngọt. Làn da bánh bèo trắng hồng, mịn màng vô cùng khiến ai cũng phải ghen tị. Tôi thích chạm vào làn da của cô ấy, cảm giác thật tuyệt. Đầu đứa bé tròn xoe như quả bóng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sung sướng sung mãn. Các gia đình thường nói rằng Bánh được thừa hưởng tất cả những nét đẹp từ cả bố và mẹ. Môi đỏ như son, đặc biệt nếu em bé có miệng hình trái tim. Khi anh ấy cười, anh ấy để lộ những chiếc răng mới và một số chiếc răng tinh nghịch đang mọc ra. Bánh nở nụ cười rạng rỡ, chỉ nhìn thôi cũng đủ xua tan bao mệt mỏi. Cái miệng của chiếc bánh cũng rất buồn cười khi tôi bật khóc, và tôi phải tự an ủi mình và cố gắng nhịn cười. Điều đáng ngưỡng mộ nhất là sống mũi cao tự nhiên. Hai con mắt to tròn, đen láy sáng lấp lánh như sao trên trời. Đôi mắt ấy luôn trong sáng, không chút oán hận. Nếu bạn hỏi tôi thứ thuần khiết nhất mà tôi từng thấy là gì, tôi sẽ trả lời ngay không chút do dự rằng đó là đôi mắt của chiếc bánh. Lông mi cong và dài, có lẽ được thừa hưởng từ mẹ tôi, khiến đôi mắt thêm sinh động. Dù mới hai tuổi nhưng tóc cô bé đã dài qua tai. Nó dày, đen tuyền và mịn màng. Chị tôi luôn muốn giữ gìn và chăm sóc mái tóc dài gọn gàng của mình, bởi chị quan niệm rằng “cái răng cái tóc là cái sừng của con người”. Ngày nào trông cũng điệu đà hơn với chiếc bờm hồng hay chiếc nơ sặc sỡ. Gia đình tôi ăn bánh rất nhiều. Sau này, khi có cơ hội trở thành hoa hậu, cô ấy sẽ là một cô gái rất xinh đẹp và thông minh. Ngón tay bé ngắn và béo lắm bạn ơi. Bây giờ, bé đã đi vững vàng nhưng trên chân vẫn còn những đường vân nhỏ đáng yêu. Từ ngày bánh về nhà này, không khí vui tươi hẳn lên bởi tiếng nói của em bé: tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nói… Em bé được sống trong tình yêu thương của bố mẹ, ông bà, các cô chú. Tôi cũng thế.

                Kimchi là một thiên thần trong mắt tôi. Hy vọng cô ấy lớn lên khỏe mạnh và mãi mãi khỏe mạnh!

                Tả em bé tập đi và tập nói – Ví dụ 24

                Tôi cảm thấy buồn nôn khi đến Thứ Bảy, và tôi hy vọng Chủ nhật sẽ đến sớm. Chủ nhật, tôi có thể ở nhà bà ngoại cả ngày để chơi với con.

                Nó là con gái út của dì, năm nay nó được hai tuổi. Em bé cao ngang bụng tôi, dáng người mũm mĩm. Mái tóc dài được tết thành hai bím rất ngộ nghĩnh và dễ thương. Nổi bật là khuôn mặt tròn và sáng, với hai con mắt đen láy như mắt rồng và hàng mi cong vút như mi giả của các diễn viên đời Đường. Sống mũi xinh xắn hơi hếch cao ngang trời, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào như thoa son. Bên dưới là chiếc cằm đôi thật dễ thương. Bảo sao những cái cổ tay, cổ chân ngỗ nghịch của em bé lại được làn da trắng hồng nuột nà. Hôn mãi vẫn nghiện.

                Thật tuyệt khi thấy con bạn tập đi. Bàn tay nhỏ bé có ngón của búp bê nắm lấy tay cô, đi được vài bước lại vội buông ra. Một người loạng choạng, loạng choạng như say rượu rồi ngã xuống đất. Khi mọi người cười, em bé khóc. Nếu được khuyến khích, động viên, khích lệ, bé sẽ đứng dậy và bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

                Bé sẽ nói nhiều từ như bố, chị, đi chơi, chơi, nhún vai, v.v… trong một hoặc hai tiếng. Bé ăn ngủ tốt và đúng giờ.

                Gia đình đông con là gia đình hạnh phúc. Tôi sẽ đến chơi với boo thường xuyên. Trong tương lai, tôi sẽ hướng dẫn cháu học và dạy cháu những điều hay, lẽ phải mà tôi đã học được ở trường.

                Tả em bé tập đi và tập nói – Ví dụ 25

                Tuần này, mỗi chiều đi học về, tôi đều sang nhà bà nội chơi với cháu gái nhỏ.

                Cubin mới một tuổi và vẫn đang tập đi và tập nói. Bạn dễ thương và ngoan ngoãn, và cả gia đình thích bạn. Cô ấy trông rất nhỏ bé. Khi tôi đứng lên, nó chỉ cao đến đầu gối. Tôi thương bố mẹ lắm, ông bà cũng chăm sóc tôi rất kỹ nên tôi mập mạp, xinh đẹp. Khuôn mặt cô ấy tròn và đôi má phúng phính. Đôi mắt to, tròn và đen láy. Những viên ngọc trai đen quý hiếm không đẹp và sáng bằng mắt của Bin. Tôi có một vài sợi tóc ngắn trên đầu, nhưng nó trông rất tuyệt. Đẹp nhất là những chiếc răng sữa của cô ấy. Đó là những chiếc răng nhỏ xinh tròn như hạt ngô. Vì vậy, tôi khá giỏi trong việc nhai. Có khi con còn cắn mẹ, đau lắm.

                Tay chân của Bin ngắn và nhỏ nhưng cầm trên tay chắc chắn sẽ xòe ra. Hãy nhìn vào cổ tay và mắt cá chân của cô ấy, có những đường nét đáng yêu. Bà ngoại mua cho cháu một chiếc lắc bạc để đeo. Mỗi khi tôi vẫy tay và chân, chúng rung lên. Em thích nhất là được nắm tay Bin và vuốt má, rồi hôn lên má bé. Khi đó, em bé mỉm cười và nhắm mắt lại.

                Vì tôi còn trẻ nên công việc hàng ngày của tôi là ăn, ngủ và chơi với mọi người. Nhưng những ngày này, cô ấy có một việc quan trọng không kém phải làm, đó là tập đi và tập nói. Đó cũng đã trở thành niềm vui lớn của cả gia đình. Chỉ cần bin bập bẹ gọi được tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng anh là cả nhà cười nghiêng ngả. Và khi dắt bé đi một đoạn ngắn, mọi người đều rất vui vẻ, nhặt thùng rác lên và ngửi.

                Tôi rất thích Bin. Nhìn bin ngày càng khỏe mạnh, biết thêm nhiều nét chữ và bước đi ngày càng vững vàng, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Em mong bin hay ăn chóng lớn, được đi học và đi chơi cùng em.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button