Hỏi Đáp

Tập làm văn lớp 5: Tả người ông đáng kính của em … – Download.vn

Tả ông

Ông bà là những người được kính trọng và nêu gương tốt cho con cái. Mọi cảm xúc ùa về khi sáng tác của anh và cô. Bài soạn 28 bài văn tả ông, bà nội dưới đây sẽ giúp bạn hoàn thiện bài văn viết về người. . .

Để bài văn miêu tả tốt về người ông đáng kính này, em cần miêu tả thật chi tiết về ngoại hình, tính cách và tình cảm của em dành cho cụ, cụ đã dành cho em như thế nào. Mời các bạn theo dõi bài viết dưới đây:

Hãy tả người ông đáng kính của bạn

  • Mô tả chung về ông của bạn
  • Tả về ông nội em (5 bài mẫu)
  • Bài văn tả về ông nội (10 bài văn mẫu)
  • Sáng tác ông nội (13 mẫu)
  • Lập dàn ý tả ông ngoại của em

    1. Lễ khai trương

    • Người gần gũi và yêu quý nhất trong gia đình tôi là ông nội.
    • 2. Nội dung bài đăng

      *mô tả hình dạng

      • Ông đã gần 80 tuổi, hơi gầy nhưng còn nhanh nhẹn, vầng trán cao, đôi mắt tinh anh, răng rụng nhiều.
      • Anh ấy mặc quần áo giản dị, đọc những cuốn sách mới, đeo kính và chống gậy đi bộ quãng đường dài.
      • Mặc dù đã già nhưng ông vẫn tập thể dục mỗi sáng để duy trì thể lực hàng ngày.
      • * Miêu tả nhân vật và hành động:

        • Chung việc lao động, đảm việc nhà, tích cực tham gia công tác xã hội ở địa phương, quan tâm, chăm sóc chu đáo.
        • Anh ấy thích chăm sóc cây cối và thích nuôi những chú chim hót líu lo du dương.
        • Ông luôn hiền lành, tốt bụng, được mọi người trong làng yêu mến và kính trọng.
        • Luôn truyền tin vui cho mọi người trong gia đình và khuyên răn con cháu.
        • 3. Kết thúc

          • Tôi yêu bạn và chúc bạn sức khỏe và cuộc sống với con cháu của bạn.
          • Dù trong học tập hay trong cuộc sống, ông nội luôn là tấm gương để tôi học hỏi và noi theo.
          • Khi lớn lên, dù đi đâu, trong mắt cháu, ông mãi là người ông tốt bụng, tốt bụng và yêu thương cháu.
          • Tả về ông nội em

            Tả ông nội em – Văn mẫu 1

            Bố mẹ tôi là bác sĩ nên công việc của họ rất bận rộn. Vì vậy, tôi đã được anh ấy chăm sóc và yêu thương từ khi tôi còn nhỏ. Đó là lý do tại sao anh ấy là người mà tôi vô cùng yêu quý.

            Em trai tôi đã sáu mươi ba tuổi và đã nghỉ hưu từ lâu. Anh ta cao khoảng mét tám và cân đối. Do tuổi tác và công việc trước đây ngồi nhiều nên lưng ông hơi cong. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt già nua của anh. Tóc ông có nhiều sợi bạc. Anh đùa rằng tóc anh có màu muối tiêu. Khuôn mặt anh hiền lành, vầng trán cao và đôi mắt hiền từ. Thông thường, anh phải đeo một cặp kính gọng đen để nhìn rõ. Ông tôi không có râu vì ông nói rằng ông không thích râu. Hàng ngày ở nhà, ông thường mặc những chiếc áo Baba màu tối như nâu, đen, xanh. Khi đó trông anh rất giản dị và tốt bụng. Khi anh ấy phải đi, anh ấy mặc một bộ vest và trông rất nghiêm túc.

            Hàng ngày, ông dành thời gian tập thể dục ở công viên trên phố, đánh cờ với bạn bè ở sân trước, chăm sóc vườn cây cảnh… Nhưng điều quan trọng nhất mà ông dành phần lớn thời gian và sức lực là chơi với chúng. tôi. Anh cùng em chơi trò xây lâu đài, cùng em đóng vai, cùng em làm bác sĩ… Anh không bao giờ quan tâm đến những trò chơi nhàm chán của lũ trẻ. Ngược lại, anh nhập vai rất tốt. Nhưng anh ấy đã dạy tôi rất nhiều ngoài việc chơi bóng. Anh ấy dạy tôi đọc, viết và làm toán mà tôi không hề sợ hãi chút nào. Anh ấy cũng dạy tôi những kỹ năng sống hàng ngày như rửa bát, gấp quần áo, lau nhà…anh ấy dạy tôi làm việc thiện và yêu thương người khác. Nhiều người vẫn nói tôi giống anh ấy nhất, từ thói quen đến cách ăn nói. Có thể là do tôi ở với anh ấy từ nhỏ, ngày nào cũng chơi cùng học với anh ấy nên tôi rất giống anh ấy. Hoặc có thể chỉ vì tôi là cháu của ông ấy.

            Hàng ngày tôi luôn cầu nguyện cho ông có nhiều sức khỏe và sống với tôi thật lâu, thật lâu. Mỗi sáng, thấy anh ấy đi tập thể dục về nhà. Chiều nào người ta cũng thấy ông đánh cờ trước sân nhà. Mỗi tối, người ta thấy anh cắt tỉa cây cảnh sau nhà. Mỗi ngày, nói “xin chào” và thế là xong, tôi rất hạnh phúc.

            Tả ông nội em – văn mẫu 2

            Gia đình là tổ ấm hạnh phúc nhất của mỗi người. Từ nhỏ bố mẹ tôi thường xuyên đi công tác nên anh là người thân thiết nhất của tôi. Anh ấy là người yêu thích của tôi. Anh ấy đã yêu thương và bảo vệ tôi trong suốt thời thơ ấu của tôi.

            Anh tôi năm nay đã tám mươi tuổi nhưng còn rất nhanh nhẹn. Anh ấy gầy. Khuôn mặt anh xanh xao và nhăn nheo, đó là quãng thời gian khó khăn mà anh từng trải qua trong đời. Anh có khuôn mặt vuông vức, nước da ngăm đen, nhiều vết đồi mồi và vết chân chim quanh mắt nhưng trông anh vẫn điển trai. Tóc ông đã bạc theo thời gian. Tuy tóc đã hoa râm nhưng mái tóc của ông luôn được cắt tỉa gọn gàng và chải ngược ra sau, để lộ vầng trán cao in hằn dấu vết của thời gian. Lúc nào anh cũng mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám, với khuôn mặt dịu dàng, giống như một nhà hiền triết bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đôi mắt anh vẫn sáng như sao trên trời, có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Mỗi khi anh cười, trong mắt anh có một sự dịu dàng khó tả, và anh để lộ chiếc răng đã rụng vì tuổi già. Anh ấy bị mất vài chiếc răng nên khóe miệng hơi khoằm khi nói và khi cười. Tôi thực sự thích bàn tay của mình. Dù đôi tay yếu ớt, cơ và xương lồi lõm nhưng hàng ngày ông vẫn làm được những việc nhỏ ở nhà như chăm sóc cây cối, cho chim ăn.

            Anh ấy thường ăn mặc giản dị. Ở nhà ông chỉ mặc áo sơ mi, áo phông và quần ống rộng, khi ra ngoài hoặc những dịp quan trọng, ông có lúc mặc bộ quần áo kaki sẫm màu, có lúc mặc vest, trông ông thật trung niên và uy nghiêm. Ông nội rất thích đọc sách, ngày nào cũng đeo kính ngồi trước ban công đọc sách, hiểu biết rộng. Bố mẹ tôi thường xuyên đi công tác, còn anh là người đưa đón tôi đi học hàng ngày và dạy tôi bài tập về nhà. Ông thường kể cho tôi nghe những câu chuyện về quá khứ, về những cuộc chiến tranh, về cuộc sống của con người, về những phong tục truyền thống. Giọng anh rất ấm và nhẹ nhàng, mỗi lần nghe anh đều bị cuốn hút sâu sắc, như thể mình là nhân vật trong từng câu chuyện của anh vậy. Tôi lớn lên nhờ câu chuyện của ông. Ông nội là một người đàn ông tuyệt vời, nhưng những giông tố của cuộc đời đã khiến ông dần yếu đuối. Những cơn ho về đêm liên tục khiến giấc ngủ của anh bị gián đoạn. Thấy anh như vậy tôi xót xa vô cùng.

            Ông là người ông kính trọng nhất của tôi, tôi chúc ông mạnh khỏe và trường thọ. Giờ đây, khi đã có thể tự lo cho mình, tôi vẫn khao khát được bạn nâng niu, ôm vào lòng. Ông đã hy sinh cả đời vì con cháu. Con yêu mẹ và con hứa sẽ chăm chỉ học tập để đền đáp tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho con.

            Tả ông nội em – Văn mẫu 3

            Mọi người trong gia đình tôi đều yêu quý nhưng người tôi yêu quý và kính trọng nhất vẫn là ông nội. Lúc nào hình ảnh anh cũng ngọt ngào trong tim em.

            Ông tôi không già lắm, chỉ ngoài bảy mươi. Ông có vóc dáng to lớn như bao ông già khác. Mặt sắt của năm tháng khốn khó đã nhiều nếp nhăn, khô cứng. Khó khăn nhất là những năm ở chiến trường xưa miền đông nam bộ. Khuôn mặt vuông vức, nước da ngăm đen, nhiều vết đồi mồi và vết chân chim quanh mắt nhưng trông ông tôi vẫn đẹp trai ngời ngời. Đặc biệt với tôi, anh ấy thực sự rất đẹp. Hạnh phúc nhất là được nằm trong vòng tay Bác, vuốt chòm râu bạc của Bác, ngước đôi mắt Bác ấm áp và dịu dàng. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một câu chuyện cổ tích, như thể có một người có nhiều phép lạ tốt lành và đẹp đẽ.

            Tôi thích nắm tay anh ấy, nhìn thấy hơi ấm trong lòng bàn tay anh ấy, khiến người ta sảng khoái. Bố mẹ tôi đi làm cả ngày và anh ấy rất thân với tôi. Giọng nói trầm ấm của anh ấy rất đáng khích lệ, bởi vì anh ấy là một nhà viết kịch nghiệp dư nổi tiếng trong đoàn kịch khi còn trẻ. Chính vì vậy khi ông bình tĩnh lại hoặc kể chuyện, chúng tôi và các cháu lắng nghe và chỉ cần nhắm mắt lại một lúc là được. Ông tôi có nhiều con nên ông cũng có nhiều cháu. Tôi chưa bao giờ gặp ai yêu cháu trai của họ nhiều như bạn. Ông thường thẳng thắn nói: Khi có cháu nội, thương cháu hơn thương con! ‘. Chúng tôi cũng thực sự thích và gắn bó với anh ấy. Đặc biệt là tôi, người mà anh ấy trìu mến gọi là cháu trai “thực sự” của mình.

            Một bất ngờ không thể tin được nữa dành cho các bạn, đó là ông nội tôi, hơn ai hết trong gia đình này, là trụ cột chính trong gia đình. Đứng bên ông, bà trở nên lóng ngóng, vụng về, như bà thường thú nhận: “Bà mồ côi mẹ từ sớm, nấu nướng, làm việc nhà chán lắm!”. Mỗi buổi sáng, sau khi tập thể dục và tập vài bài công pháp, ông lại đeo thúng đi chợ. Những con ong say mê trong những lời chào hỏi và trò đùa của khu chợ nhỏ nằm bên trong khu chung cư của chúng tôi. Những thứ anh ấy mua đều tươi, ngon và đẹp mắt, có nhiều màu sắc. Tay nghề nấu nướng của ông rất tốt, mời ông đến nhà tôi xem, ông tôi sẽ trổ tài cho ông thưởng thức. Tôi không thể lỗi nó cả.

            Tôi quên đề cập đến mối quan tâm đặc biệt của ông tôi đối với các vấn đề thời sự trong và ngoài nước. Không chương trình thời sự truyền hình nào, chương trình Tiếng nói Việt Nam, không chương trình thời sự nào mà anh bỏ qua. Ngoài ra, anh cũng thường xuyên liên lạc với bạn bè, không gặp thì gọi lại. Có lẽ, ông nội gọi điện thoại chỉ có hai việc, một là hỏi thăm tình hình con cháu, hai là bàn luận tin tức nóng hổi. Khi anh ấy nói, anh ấy say sưa và nhiệt tình, như thể bạn của anh ấy đang ở ngay trước mặt anh ấy. Hầu hết tin tức về tin tức, tôi biết thông qua ông tôi. Việc Mỹ xâm lược Iraq cũng khiến ông tôi rất buồn và thất vọng và khiến cả gia đình phát ốm.

            Ở nhà tôi, anh ấy thường coi khu vườn trên sân thượng là tài sản riêng của mình. Có rất nhiều cây và hoa trên đó. Tất cả mọi thứ trừ tên có nền tảng riêng của nó. Những ngày kỷ niệm chiến trường trở về, những ngày về thăm Điện Biên Phủ, ngày sinh cháu trai đầu lòng… ông đều tưới nước, chăm sóc, bắt sâu bọ và tạo nên khu vườn này.

            Vào ngày sinh nhật trước của tôi, anh ấy đã tặng tôi một chiếc kèn nhỏ rất đẹp. Tôi đã tự mày mò và bây giờ tôi có thể chơi bản nhạc rừng yêu thích của anh ấy. Tôi rất tự hào về bản thân mình và đã khoe tài năng của cháu mình với cả nhà. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chỉ là anh quá yêu tôi mà thôi!

            Tôi yêu và tôn trọng anh ấy rất nhiều và biết rằng anh ấy cũng yêu tôi. Anh là đàn ông hay đàn ông, tôi không biết.

            “Ông ơi, cháu sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ông!”. Tôi vẫn nghĩ vậy.

            Tả ông nội em – Văn mẫu 4

            <3 Em sống với tình yêu thương vô bờ bến của anh, bố mẹ đi làm xa, ở nhà chỉ có hai bà cháu nhưng luôn là một gia đình tràn ngập niềm vui và nụ cười.

            Ông nội năm nay đã bảy mươi hai tuổi, là tuổi mà ông bà nhiều lần ốm đau. Nhưng ông tôi có sức khỏe tốt, và ông làm hầu hết các công việc nặng nhọc ở nhà, chẳng hạn như chặt củi, gánh nước và tưới hoa. Anh ấy nói rằng tôi còn quá nhỏ để làm những việc này, vì vậy tôi chỉ có thể giúp anh ấy một số công việc nhà nhẹ nhàng. Anh ta có mái tóc bạc trắng như ông bụt và có dòng máu thần tiên trong truyện cổ tích. Nước da ông đã chuyển sang màu vàng sậm, trên khuôn mặt gầy guộc và đôi bàn tay có nhiều nếp nhăn. Bà tôi vừa mất năm ngoái và ông rất buồn, nhưng ông nói rằng kể từ ngày tôi đến với ông, ông không còn cô đơn nữa. Khi anh ấy rảnh rỗi vào mùa hè, anh ấy sẽ nằm trên ghế vào đầu mùa hè và nghỉ ngơi trong gió nhẹ. Những lúc như thế này, tôi có thể nhìn anh kỹ hơn. Những nhọc nhằn của cuộc đời hằn rõ trên khuôn mặt già nua, hằn rõ những đường gân xanh trên đôi bàn tay gầy guộc nhưng đôi bàn tay ấy chứa đựng nghị lực phi thường biết bao, nuôi nấng đứa cháu nhỏ. Luôn nhớ nụ cười hiền của người đàn ông, luôn nhớ đến đôi mắt xếch, nếp nhăn nơi khóe mắt ngày càng đẩy thêm. Tôi vẫn nhớ đôi mắt nâu hơi mờ của anh ấy, nhưng anh ấy luôn nói rằng anh ấy vẫn rất sắc sảo. Đôi chân gầy guộc, nhưng mỗi khi anh mặc chiếc quần ca rô đen cũ kỹ, chúng lại dài ra quá đầu gối. Ông chỉ mặc bốn chiếc áo sơ mi trắng đã bạc màu, mỗi lần có ai muốn mua quần áo hay đồ đạc mới cho ông, ông đều gạt đi, bảo không mặc thì phí lắm. Ông có một đôi dép cao su không biết đi từ bao giờ nhưng đế đã mòn nhiều. Anh ấy là một người đơn giản như vậy.

            Tuy đơn giản như vậy nhưng với thế hệ mai sau, ông không hề phàn nàn hay tiếc nuối. Anh ấy là người đã dạy tôi rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Mặc dù tôi còn trẻ nhưng anh ấy đã dạy tôi rất nhiều kỹ năng cần thiết mà tôi có thể áp dụng vào cuộc sống của mình. Anh ấy cũng kể cho tôi rất nhiều câu chuyện hay và dạy cho tôi những bài học mà tôi chưa hiểu. Sống với ông nội như được đắm mình trong biển tình yêu thương vô bờ bến.

            Tôi thương ông vô cùng, từng ngày từng tháng lo sợ một ngày ông sẽ rời xa tôi mãi mãi. Vì vậy, tôi càng trân trọng anh và ngày càng yêu anh nhiều hơn. Ông không chỉ là một người ông, mà còn là một người bạn, một người thầy và một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi.

            Tả ông nội em – văn mẫu 5

            Ngoài vòng tay yêu thương của cha mẹ, tôi còn lớn lên và trưởng thành trong sự quan tâm, chăm sóc của ông.

            Anh tôi đã ngoài bảy mươi nhưng trông vẫn còn tráng kiện và nhanh nhẹn. Anh ấy duy trì được thân hình như vậy vì anh ấy thức dậy lúc 5 giờ sáng mỗi ngày để rèn luyện sức khỏe. Anh ấy cao nhưng gầy. Anh có khuôn mặt vuông, góc cạnh với gò má cao. Da anh lốm đốm những đốm đồi mồi. Với tôi, họ làm cho anh ấy thậm chí còn quyến rũ hơn. Mỗi khi cười lộ ra hàm răng bị đổi màu do uống trà, răng nhỏ và không thẳng. Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến sự tươi tắn trên nụ cười của anh. Khi vui, anh ấy thường cười to, trong tiếng cười có vẻ uy nghiêm. Đôi mắt anh, mặc dù vẫn sắc bén hơn nhiều, nhưng đã mờ đi. Nếu như trong mắt em là sự trong sáng, hồn nhiên thì trong mắt anh lại thấy nhiều trăn trở, từng trải, dù có cười em cũng không giấu được. Cô nhìn đứa trẻ với ánh mắt dịu dàng, dịu dàng và đầy yêu thương. Khi đọc báo, ông phải đeo kính, nhiều khi thấy tin tức không vừa ý, những nếp nhăn trên trán ông lại chụm lại. Lông mày của anh ấy dày và sắc nét. Mái tóc ông đã điểm bạc theo thời gian. Mái tóc đó khiến anh trông tử tế hơn, giống như một ông tiên trong truyện cổ tích. Bàn tay ông gầy guộc và sần sùi. Nhưng bàn tay ấy đã xoa đầu tôi bằng tất cả sự ấm áp của nó và an ủi tôi khi tôi mệt mỏi. Anh ta có giọng nói to khiến nhiều người khó tiếp cận. Nhưng thực ra, khi anh dạy tôi hay khuyên tôi, giọng anh bỗng trở nên trầm ấm. Giọng của anh ấy là hoàn hảo để kể những câu chuyện sử thi hoặc những trận chiến khốc liệt. Biết được điều này nên mỗi khi kể chuyện ông đều chọn một trong hai loại này và kể rất hấp dẫn.

            Anh ấy đã trải qua một cuộc đời dài, và dấu vết của năm tháng đã in trên hình dáng của anh ấy. Nhưng cũng chính vì thế, anh đã dạy cho tôi rất nhiều bài học làm người và để tôi hoàn thiện, trưởng thành hơn từng ngày.

            Thành phần ông nội

            Tả ông nội – Mẫu 1

            “Nhìn mái nhà mà thương ông bà biết bao”

            <3

            Ông năm nay đã 70 tuổi, là một cựu chiến binh, người cao lớn, chỉ tiếc là ông không còn cường tráng như một người lính mà đã gầy đi rất nhiều. Anh ấy thường mặc quần áo bình thường màu xanh hoặc xám thoải mái và đi dép cao su. Ông có khuôn mặt nhân hậu, trên làn da sạm đen và nhăn nheo hằn những vết đồi mồi dường như đã hằn dấu thăng trầm của thời gian. Tóc trắng như băng, hơi gầy, trông như một vị tiên hiền lành tốt bụng. Ông già đi, lông mày bạc trắng như mây, nhưng đôi mắt vẫn tinh anh, thỉnh thoảng ngồi đọc sách chiến tranh mà không đeo kính. Miệng anh ta hơi khoằm, khóe miệng nhếch lên khi cười, để lộ những nếp nhăn quanh mũi và vết chân chim ở khóe mắt. Đôi bàn tay gầy guộc, nổi rõ những đường gân xanh theo năm tháng, già yếu, linh hoạt nhưng ông vẫn rất điêu luyện trong việc cắt tỉa cây cảnh, pha trà. Nhưng mỗi khi tôi được điểm cao hay hoàn thành tốt công việc, tôi yêu bàn tay ấy xoa đầu tôi, bàn tay ấm áp của thầy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi đầy yêu thương, trìu mến kèm theo những lời động viên, khen ngợi. Lời khen ngợi của anh ấy là động lực lớn nhất để tôi học tập chăm chỉ. Tôi nhớ nhất là vào ngày sinh nhật của tôi, trong hàng loạt món quà từ búp bê, đồ chơi, ô tô, sách vở thì món quà đặc biệt nhất của bố là một cây xương rồng mà bố đã sưu tập được hơn một năm. Món quà của anh sâu lắng và ý nghĩa như chính con người anh, anh nhắn nhủ: “Chúc em mạnh mẽ như cây xương rồng, dù bên ngoài gai góc nhưng bên trong luôn tươi tắn và tràn đầy sức sống!”.

            Tôi yêu anh ấy rất nhiều, mỗi bước trưởng thành của tôi đều có bóng dáng của anh ấy. Tôi hy vọng tôi có thể trở thành một người như bạn trong tương lai.

            Tả ông nội – Ví dụ 2

            Điều hạnh phúc nhất đối với em mỗi kỳ nghỉ hè là được về quê thăm ông ngoại. Mỗi kỳ nghỉ hè, tôi sẽ về quê thăm ông ngoại. Một tháng được trọn vẹn trong vòng tay yêu thương, quan tâm chăm sóc của anh đã là một món quà và có ý nghĩa rất lớn đối với em. Thảo nào anh ấy là người tôi quý mến và kính trọng nhất trong gia đình.

            Ông tôi năm nay đã tám mươi tuổi. Những nếp nhăn trên gương mặt ông mỗi ngày một nhiều nhưng không thể xóa đi nét hiền hậu trong nụ cười của ông. Răng của ông nội đã rụng gần hết nhưng ông vẫn rất thích ăn trầu nên ông vẫn mang theo chiếc cối nhỏ bằng gỗ để giã trầu. Tôi yêu mùi gỗ quyện với vị trầu cay. Hương thơm đặc biệt ấy đã in sâu trong tâm trí tôi từ lâu. Nó khá quen thuộc với tôi bây giờ. Ở tuổi này, tóc ông đã bạc hết. Dáng đi chậm rãi của anh bên chiếc gậy tre giống như bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Tuy tuổi cao sức yếu nhưng đôi mắt của cụ vẫn còn rất minh mẫn. Anh ấy có thể đọc báo mà không cần đeo kính. Ông nội nói rằng đôi mắt là một thứ quý giá của con người và là cửa sổ của tâm hồn, vì vậy đừng làm tổn thương chúng. Mỗi khi tôi học bài hay ngồi trước màn hình máy tính, anh đều dặn tôi nhớ cho mắt nghỉ ngơi. Cho đến nay, nhiều bạn của tôi bị cận, nhưng mắt tôi vẫn rất tốt..

            Ông tôi có một con chim chích nhỏ, tôi đặt tên cho nó là Ki. Nó hót rất hay. Mỗi lần về là nghe thấy tiếng nó nhảy cẫng lên trong lồng, dễ thương lắm. Anh ấy cũng rất yêu chó, anh trai tôi có một con chó rất thông minh tên là Tabby. Tôi vẫn đi theo ông cả ngày, có khi ngồi uống nước bên bàn ăn, có khi theo ông ra vườn… con chó như vệ sĩ của ông vậy.

            Ông tôi có một khu vườn rất xanh sau nhà. Chị Lan rất yêu nan, ông ngoại trồng rất nhiều nan trong vườn điểm xuyết những bụi chuối. Hàng xóm đùa rằng “trẻ trồng mãng cầu, già trồng chuối”. Ông tôi trồng tất cả chuối, bất kể tuổi tác! Ông nội thường nói già không ăn được, con cháu lo cho cháu ăn, từ đâu ra? Hàng xóm kính trọng ông không chỉ vì ông đã lớn tuổi mà còn vì ông là một mẫu mực về sự hòa nhã. Đứa nào xả rác là ông nhắc ngay.

            Ông tôi là một người lý tưởng. Tôi yêu ông tôi rất nhiều. Tôi mong được đến thăm anh ấy vào mùa hè và cho anh ấy thấy thành tích học tập của tôi. Cháu hy vọng ông có thể sống một cuộc sống khỏe mạnh, ông nội…

            Tả ông nội – Mẫu 3

            Điều hạnh phúc nhất đối với em mỗi kỳ nghỉ hè là được về quê thăm ông ngoại. Mỗi kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi sẽ cho tôi về quê thăm ông ngoại. Tôi hoàn toàn có thể tận hưởng tình yêu và sự chăm sóc của anh ấy trong một tháng, và sự chăm sóc tỉ mỉ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy là người anh được yêu thương và tôn trọng nhất trong gia đình.

            Ông tôi năm nay 83 tuổi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt anh ngày một nhiều hơn, nhưng nụ cười dịu dàng của anh không hề giảm đi một chút nào. Ông tôi đã rụng gần hết răng nhưng ông vẫn rất thích ăn trầu nên đi đâu ông cũng mang theo chiếc cối gỗ để giã trầu. Tôi rất thích mùi gỗ quyện với vị trầu cay nồng. Cái mùi đặc biệt đó đã đi vào giấc ngủ của tôi từ rất lâu rồi, đến giờ tôi thấy rất quen thuộc.

            Ở tuổi ông tôi, tóc ông đã bạc hết. Nhìn ông tựa vào cây sào, mái tóc bạc phơ, dáng đi chậm rãi, tôi liên tưởng ngay đến nàng thơ dịu dàng trong truyện cổ tích. Ông già yếu nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh. Anh ấy có thể đọc báo mỗi sáng mà không cần đeo kính. Anh ấy nói với tôi rằng đôi mắt là thứ quý giá của một người và là cửa sổ tâm hồn, vì vậy đừng làm tổn thương chúng.

            Mỗi khi tôi học hay ngồi trước màn hình máy tính, anh đều dặn tôi nhớ cho mắt nghỉ ngơi. Cho đến bây giờ, nhiều bạn của tôi bị cận nhưng mắt tôi vẫn rất tốt. Ông tôi có một con chim chích nhỏ mà tôi đặt tên là ki. Nó hót rất hay. Mỗi lần anh ấy quay lại, nó cứ nhảy múa, ca hát trông thật đáng yêu. Tôi cũng rất thích chó, ông tôi có một con chó rất thông minh tên là Tabby. Người lính canh đi theo ông cả ngày, có khi vào bàn uống nước, có khi theo ông vào vườn. Những người bảo vệ giống như vệ sĩ của ông tôi.

            Ông tôi có một khu vườn rất xanh sau nhà. Chị Lan rất thích nana, trong vườn ông nội trồng rất nhiều nana, cả bụi chuối nữa. Chú tôi thường nói đùa: “Ông trồng chuối thì già trồng chuối.” Ông tôi trồng chuối không kể già trẻ! Ông tôi thường nói, ông già không ăn được thì con cháu trồng cây cho con cháu ăn.

            Hàng xóm kính trọng ông không chỉ vì ông đã lớn tuổi mà còn vì ông là một mẫu mực về sự hòa nhã. Ai xả rác là ông nhắc ngay. Ông tôi là một người đàn ông tuyệt vời. Tôi yêu anh ấy rất nhiều. Tôi mong được đến thăm anh ấy vào mùa hè và cho anh ấy thấy thành tích học tập của tôi. Ông ơi, cháu cầu mong ông luôn khỏe mạnh bên cháu.

            Tả ông nội – Mẫu 4

            Ai cũng có gia đình, ai cũng có người thân. Người yêu thích của tôi trong gia đình tôi là ông nội của tôi.

            Em tôi năm nay đã bảy mươi tám tuổi, tóc đã điểm bạc. Anh là người giản dị, hiền lành. Anh mảnh khảnh, có đôi mắt hiền và luôn sẵn lòng chia sẻ với tôi những vấn đề mà tôi không dám chia sẻ với bố mẹ như bị điểm kém, bị mắng trong lớp, đánh nhau với bạn bè. . Ông đã già, đôi tay gầy guộc nhưng khỏe khoắn, ngày nào cũng dậy sớm tập thể dục, quét dọn vườn tược và lắng nghe tiếng chim hót. Đối với anh, buổi sáng hôm nay là khoảng thời gian anh thư thái nhất trong ngày. Anh ấy thích thư giãn vào thời điểm này và tận hưởng không khí trong lành mà thiên nhiên đã ban tặng cho anh ấy. Như thường lệ, buổi sáng anh quét dọn vườn để ăn sáng, buổi trưa anh đi dạo quanh nhà và buổi chiều anh giúp ông bà tôi những việc lặt vặt như dọn dẹp, cho mèo ăn, nấu nướng. Dù đã làm rất nhiều nhưng anh ấy luôn cảm thấy rất thoải mái, luôn cười và rất hạnh phúc. Buổi tối, anh thường ngồi xem tivi hoặc đọc báo rồi khóa cửa đi ngủ. Những lúc không vui, ông thường kể chuyện cho các cháu nghe, kể đủ thứ chuyện, kể dân gian, tiếu lâm, chuyện thuở nhỏ. Anh học địa chất rất giỏi, tôi nhớ hồi tháng 3 năm nay anh đoạt giải thưởng Hồ Chí Minh về Địa chất. Anh ấy cũng là một họa sĩ, anh ấy vẽ rất đẹp, bức nào tôi nhờ anh ấy vẽ cũng được 9/10. Khi còn trẻ, anh ấy học giỏi và luôn đứng đầu lớp. Anh học đều các môn.

            Anh ấy cũng nói với tôi rằng trong chiến tranh, anh ấy đã cho cha tôi và các chú và dì tôi ăn mặc. Mọi người phải trốn trong tầng hầm đầy tiếng súng và tiếng bom. Lúc đó không có ti vi xem, chỉ biết đi học, mỗi lần loa phóng thanh báo máy bay Mỹ, địch ập đến là mọi người ùa xuống hầm trốn. Anh ấy thích đi du lịch, bởi vì mỗi lần anh ấy đi, anh ấy cảm thấy sảng khoái và thư thái. Vì vậy, cứ mỗi kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi lại tổ chức cho cả gia đình đi biển, đặc biệt là Đà Nẵng. Vẫn ở nhà, ông dậy sớm vào buổi sáng, đi bộ và tập thể dục với những người lớn tuổi khác và gặp gỡ nhiều người. Buổi chiều anh ra biển. Biển Đà Nẵng trong xanh như thủy tinh. Ông thường bơi ra xa, bơi được vài vòng thì vào trong nhà chơi lướt sóng với các cháu. Sau mỗi lần bơi lội, ông và chị tôi lại “thu hoạch” rất nhiều vỏ sò, ốc và vỏ sò sống đem về Hà Nội làm kỷ niệm, cùng với chai nước biển và một ít cát để cho ăn.

            Tôi rất yêu ông, chỉ mong ông sống đến trăm tuổi và mãi mãi ở bên gia đình tôi, dù ông có đi đâu thì hình ảnh của ông vẫn luôn ở trong tâm trí tôi không bao giờ phai.

            Tả ông nội – Mẫu 5

            Mỗi lần đến thăm anh, lòng tôi tràn ngập một tình yêu đặc biệt mà tôi chưa bao giờ tìm thấy.

            Ông tôi đã ngoài bảy mươi nhưng trông ông vẫn rất lanh lợi. Bây giờ anh ấy có một vóc dáng khác so với khi anh ấy còn là một người lính trẻ. Hẳn các đồng đội chung tay khó tin rằng anh chính là Anh Thu, một thanh niên xung phong ngoan cường trong toàn đội. Giờ đây, mái tóc xanh của anh đã bị năm tháng lấy đi và thay vào đó là một màu trắng đục.

            Xem Thêm : [Lớp 10] Công thức tính độ dài đoạn thẳng đầy đủ & bài tập áp dụng

            Trong những ngày phụng sự Tổ quốc, gia đình đã để lại cho anh làn da ngăm đen. Hơn thế nữa, tuổi già đã khiến làn da mềm mại của ông nhăn nheo và những vết đồi mồi trên đôi bàn tay chai sạn của ông. Với khuôn mặt hiền lành như một người đàn ông trong truyện cổ tích, tôi sợ rằng không ai có thể đánh bại ông nội. Trong mắt anh luôn có ánh sáng ấm áp và ngọt ngào, sưởi ấm nhiều trái tim thô ráp.

            Nụ cười của anh trong veo như đóa hoa thơm, cho em sức mạnh vượt qua khó khăn. Mỗi bước đi đều dứt khoát và nhanh chóng, giống như tính cách của anh ấy, anh ấy là một người đàn ông đam mê. Anh ta mặc một bộ đồ màu nâu và đi dép cao su, trang phục bình thường của tầng lớp lao động.

            Đặc biệt, anh có năng khiếu ca hát từ nhỏ nên đã trở thành gương mặt quen thuộc của đoàn kịch. Khi đó, bà tôi là một nữ du kích xinh đẹp, và điều đầu tiên tôi cảm nhận được khi nhìn thấy ông là. Với giọng hát vàng và khuôn mặt điển trai, ông tôi trở thành một thanh niên giỏi giang. Dù đã sống gần hết cuộc đời nhưng ông ấy vẫn làm việc rất chăm chỉ. Đặc biệt là khi nói đến việc chăm sóc cây cối, anh ấy là một thiên tài. Thảo nào khu vườn xinh xắn của anh luôn tươi tốt với bàn tay khéo léo ấy.

            Anh ấy được sinh ra trong quá khứ và tương lai, vì vậy anh ấy ghét bất cứ ai kiêu ngạo và dựa dẫm. Biết được điều này, tôi luôn tránh xa những thói hư tật xấu để lấy lòng em. Anh luôn quan tâm đến việc học hành của các con, mỗi lần tôi khoe điểm tốt là anh lại trao cho tôi một nụ hôn đầy yêu thương.

            Thời gian trôi qua, tôi muốn nói lời chia tay với anh, nhưng lòng tôi vẫn còn vương vấn quê hương, thứ tình cảm cháy bỏng và chân thành. Mong anh luôn mạnh khỏe và trở thành trụ cột tinh thần vững chắc cho thế hệ mai sau.

            Tả ông nội – Mẫu 6

            Ông nội là người được yêu thương và kính trọng nhất trong gia đình tôi, tuy hơi nghiêm khắc trong việc giáo dục con cháu nhưng ông là người hiền lành, quan tâm đến mọi người và đặt con người lên trên tất cả. Anh ấy không thể hiện tình cảm và tình yêu với thế giới bên ngoài, nhưng tất cả các thành viên trong gia đình đều có thể cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm của anh ấy.

            Mẹ tôi là con út trong gia đình có 5 anh chị em, để nuôi nấng dạy dỗ 5 người con, ông bà nội, đặc biệt là ông nội tôi đã phải làm việc rất vất vả. Vì là trụ cột của gia đình nên anh đã gánh vác mọi gánh nặng, cũng là người làm lụng vất vả để đảm bảo cuộc sống của các con. Ông tôi từng là một quân nhân nên ông thường có những yêu cầu khắt khe đối với con cái và muốn dạy chúng những phép tắc gia đình, mong chúng lớn lên sẽ trở thành người tốt.

            Mười tám tuổi, ông tôi xung phong chống giặc ngoại xâm, giành lại quyền tự do, độc lập cho dân tộc Việt Nam, ông đã chinh chiến mười năm, những vết sẹo do chiến tranh để lại vẫn hằn trên người ông , nhưng mỗi khi gió thổi, cơ thể anh đau nhức. Đối với tôi, ông là một anh hùng thực sự, dám đương đầu với mọi nguy hiểm, thậm chí cả sự hy sinh, nhưng ông không hề lùi bước vì lý tưởng cứu nước cao cả và thiêng liêng. . Tôi yêu ông nội của tôi nhất trên thế giới.

            Tả ông nội – Mẫu 7

            Ký ức về ông nội sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi, hình ảnh một người ông cần cù, hiền lành, hết lòng vì con cháu mà mỗi khi nghĩ đến, tôi lại không cầm được nước mắt.

            Tôi rất yêu ông, ông tôi mất khi tôi học lớp ba. Khuôn mặt ông nội có nét hiền từ, mái tóc bạc phơ, làn da rám nắng, đầy nếp nhăn và nụ cười rất hiền. Những người lớn tuổi trong làng đều yêu mến anh ấy và nói rằng anh ấy là một người lính tốt khi còn là một người lính, và anh ấy hết lòng vì nền độc lập của tổ quốc, thật đáng tiếc khi đất nước quá yên bình. Nổi tiếng trẻ tuổi vô song, vài năm sau anh trở thành gà trống nuôi con, sợ mẹ kế hại các con, anh nghe theo lời khuyên của mọi người và quyết định không đi bước nữa. Hàng ngày, ông chỉ biết làm lụng vất vả, lo cho cuộc sống của 6 người con, không để đứa nào bị đói, đứa nào cũng chăm ngoan học hành thành đạt. Vì vậy, mẹ và các chú và dì của anh ấy không thể bỏ qua. Anh ấy là một người lính, vì vậy anh ấy thích kể những câu chuyện chiến tranh. Anh kể cho chúng tôi nghe nhiều câu chuyện về anh và đồng đội. Chúng tôi rất cảm động và biết ơn.

            Ông hàng ngày chỉ chơi với con cháu, rồi trồng rau sạch, dưa và trái cây sạch, nuôi gà đẻ trứng, chỉ nghĩ đến con cháu. Đôi khi anh chỉ dành thời gian chơi cờ với ông bà ở hội người cao tuổi. Bác biết nhiều thơ ca cách mạng và thường đọc cho chúng tôi nghe, Bác thường dùng những lời lẽ trân trọng và cảm động nhất về bà nội, khiến chúng tôi vô cùng cảm động.

            Kỷ niệm về ông sẽ là những kỷ niệm tôi không bao giờ quên, và hình ảnh một người ông rất hiền lành, nhẹ nhàng và chăm chỉ sẽ luôn sống mãi trong trái tim tôi.

            Tả ông nội – Mẫu 8

            Mỗi kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi sẽ cho tôi về quê chơi. Bước vào phòng, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, kèm theo một cái vỗ đầu: “Ôi! Cháu trai yêu quý của bà đã về rồi, học lực năm nay thế nào, được không?” những người yêu thích.

            Ông nội năm nay đã chín mươi hai tuổi, tinh thần minh mẫn. Anh không còn cường tráng như trước mà gầy đi. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Đôi mắt anh đục ngầu không còn tinh anh nên mỗi khi đọc báo anh phải đeo kính cận nhưng lúc nào anh cũng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến trìu mến.

            Anh ấy có mái tóc trắng như băng, và trông giống như anh ấy có một trái tim nhân hậu trong truyện cổ tích. Đôi bàn tay gầy gò, xương xẩu, rám nắng của ông run lên mỗi khi làm việc. Da anh không còn hồng hào mà rám nắng. Anh đã bị rụng khá nhiều răng nhưng nụ cười vẫn tươi tắn nhờ có thêm hàm răng giả.

            Anh ta ăn mặc đơn giản, vải thô sáng màu và đi dép cao su bộ đội màu nâu. Sáng sớm, khi mặt trời từ sau núi từ từ nhô lên, màn sương trắng mỏng manh của đêm còn chưa tan, anh tỉnh giấc và là người dậy đầu tiên trong nhà. Trên sân, anh hít một hơi thật sâu và tận hưởng không khí buổi sáng trong lành dễ chịu.

            Năm nay tôi đã lớn tuổi nhưng tôi vẫn dậy sớm tập thể dục. Nhìn những động tác xoay người, khom người của anh, chúng ta có thể thấy được sự bền bỉ và nhanh nhẹn của anh khi còn trẻ. Sau khi tập thể dục, anh thường nấu bữa sáng cho cả nhà. Mặc dù năm nay ông đã chín mươi hai tuổi nhưng ông vẫn làm việc rất chăm chỉ. Anh tích cực tham gia các hoạt động xã hội và các dự án do Nhà Văn hóa đề xuất.

            Có lần anh ấy nói với tôi: “Từ nhỏ anh ấy đã là một cậu bé rất yêu thiên nhiên”. Vì thế anh rất thích trồng cây và nuôi cây cảnh, hễ có con bọ tinh nghịch nào quấy rầy khu vườn của anh là anh bắt ngay, rồi lấy nước tưới hoa. Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại ngồi cho gà ăn. Những trưa hè nóng bức, ông thường nằm võng nghe đài, phe phẩy chiếc quạt nan.

            Những đêm trăng sáng, ông thường lấy chiếc ghế mây trong nhà ra ngồi ngoài hiên kể chuyện cổ tích cho tôi và mấy đứa trẻ trong làng nghe. Nếu con cháu làm sai điều gì, ông không mắng mỏ, trách móc mà nhẹ nhàng giải thích, khuyên nhủ. Anh rất nhiệt tình khi hàng xóm nhờ anh giúp đỡ, và mọi người trong làng đều tôn trọng và yêu mến anh.

            Ai cũng mong ông sống trường thọ, nhưng riêng tôi, tôi sẽ chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn làm hài lòng ông trời và sống lâu trăm tuổi. Tôi yêu và kính trọng ông tôi rất nhiều…

            Tả ông nội – Mẫu 9

            Gia đình luôn là nơi chúng ta nhận được tình yêu thương vô bờ bến. Tôi cũng vậy, trong gia đình tôi luôn được mọi người yêu thương rất nhiều, nhưng người tôi yêu quý nhất là ông ngoại.

            Em trai tôi năm nay đã gần tám mươi tuổi, sức khỏe vẫn tốt. Người mảnh khảnh vì tuổi cao, nước da hơi rám nắng, như người nắng gió biển khơi. Tóc ông bây giờ thưa, không dày như hồi trẻ, tóc bạc trắng như điện. Một khuôn mặt dịu dàng và nhân hậu như một bà tiên trong truyện cổ tích, khuôn mặt đó hơi gầy, với những nếp nhăn, nếp nhăn dày đặc và những đốm đồi mồi. Tuy nhiên, đồng tử của anh vẫn sáng như sao trên trời, và anh có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Đôi gò má cao và vầng trán nhẵn nhụi, giống như hình ảnh của một người chú yêu quý, cũng nhẹ nhàng và thanh lịch. Dù đôi tay yếu ớt, cơ và xương lồi lõm nhưng hàng ngày ông vẫn làm được những việc nhỏ ở nhà như chăm sóc cây cối, cho chim ăn.

            Anh ấy thường ăn mặc giản dị. Ở nhà anh chỉ mặc áo sơ mi, áo thun và quần ống rộng, khi ra ngoài hay những dịp quan trọng, anh có lúc mặc đồ tối màu, có khi là những bộ vest vừa người, vừa tuổi khiến anh tràn đầy sức mạnh. Ông nội rất thích đọc sách, ngày nào cũng đeo kính ngồi trước ban công đọc sách, là người hiểu biết và tài giỏi. Anh thường kể cho tôi nghe chuyện xưa, chuyện chiến tranh, chuyện đời, chuyện phong tục tập quán… Những lúc ấy, tôi đắm chìm trong giọng nói ấm áp và trong trẻo của anh.

            <3 Những lúc rảnh rỗi, anh sẽ đưa em đi chơi, mua cho em món ăn em thích, kể chuyện cho em nghe, trên môi anh luôn nở nụ cười dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời.

            Tôi yêu ông tôi rất nhiều. Ông luôn hy sinh cả cuộc đời mình để con cháu có được như ngày hôm nay. Ông là một người ông tốt để tôi thi đua. Tôi mong anh ấy sẽ luôn khỏe mạnh và luôn ở bên cạnh tôi.

            Tả ông nội – Mẫu 10

            Ông nội là người tôi yêu quý nhất. Anh ấy rất gần gũi và quan tâm đến tôi trong suốt thời thơ ấu của tôi.

            Ông nội năm nay đã hơn 70 tuổi. Anh ta có vóc dáng mảnh khảnh, nhưng bước đi vẫn nhanh nhẹn. Hàng ngày, anh thường trông rất bảnh bao trong bộ đồ bà ba màu xám. Anh ấy mặc quần và áo sơ mi đi bất cứ đâu. Sau bao vất vả, gương mặt anh hao gầy.

            Tóc ông đã bạc gần hết, chải ngược ra sau, để lộ vầng trán cao in hằn dấu vết của thời gian. Đôi mắt anh vẫn sáng ngời. Anh ấy thường xem TV và các chương trình thời sự mỗi tối. Răng của anh ấy rất trắng, nhưng bị thiếu một vài chiếc, miệng hơi hơi khoằm nhưng mỗi khi cười lại rất sảng khoái và hào phóng.

            Đôi bàn tay xương xẩu, rám nắng của ông là minh chứng cho những năm tháng khó khăn nuôi dạy con cháu. Tuy nhiên, đôi bàn tay ấy bây giờ vẫn nhanh nhẹn. Chiều nào anh cũng gánh nước tưới cây cảnh, chăm sóc cây, đó là thói quen anh không thể thay đổi. Vườn của ông đơm hoa kết trái quanh năm. Mỗi lần về thăm ngoại, chúng tôi có thể hái thoải mái mà không bị mắng.

            Ông tôi luôn quan tâm đến con cháu. Thầy nhắc nhở chúng tôi từng li từng tí một và dạy chúng tôi biết yêu thương, quan tâm đến mọi người xung quanh. Anh ấy đối xử rất tốt với hàng xóm của mình, và mọi người đều là một quý ông. Tôi yêu bạn và chúc bạn sức khỏe và một cuộc sống lâu dài. Thầy như bóng mát của cây đa, là chỗ dựa và sự phấn đấu của thế hệ mai sau trong học tập và cuộc sống.

            Thành phần ông nội

            Tả ông nội – Văn mẫu 1

            Trong gia đình tôi, người tôi yêu quý nhất là ông nội. Dù đã lớn tuổi nhưng ông luôn vui vẻ chơi những trò trẻ con với tôi.

            Những lúc bình thường, anh thường ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường bên ngoài. Ông bảo già yếu, chân tay nhũn, đi không nổi, phải đọc lý lịch đường. Tóc ông giờ đã điểm những sợi bạc. Rất khó nếu bạn muốn tìm tóc đen. Chính mái tóc bạc trắng càng khiến ông trông đẹp và già hơn. Trong những năm qua, làn da của anh ấy đã bị sạm đen và răng của anh ấy đã bị gãy. Ông tôi có lông mày rất đậm. Anh nói rằng khi anh còn trẻ, cô ấy cũng rất thích lông mày của anh, vì vậy cô đã theo anh và trở thành vợ anh. Ông tôi có khiếu xuất thơ. Đôi khi, trong khi nói chuyện với cả gia đình, anh ấy có thể đọc kinh ngay tại chỗ. Anh ấy chỉ nói đùa, nhưng không bao giờ ghi chép. Ông thường nói đùa rằng nếu những bài thơ của ông được sao chép ngay từ đầu, thì bây giờ chúng có thể được bán với giá rất cao. Buổi chiều, ông thường chống gậy, chống gậy đi đi lại lại trong sân. Anh bảo nếu còn chút sức khỏe sẽ cố gắng đi lại một chút để chân tay bớt co quắp và khỏe hơn.

            Ông tôi luôn suy nghĩ tích cực như vậy. Ở nhà, anh ấy luôn bênh vực tôi khi bố mẹ định phạt tôi. Chính vì thế tôi càng yêu anh nhiều hơn.

            Tả ông nội – Mẫu 2

            Mọi người trong gia đình tôi đều có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Cha mẹ là người đã sinh ra tôi và nuôi tôi khôn lớn. Mọi người xung quanh tôi luôn yêu thương và quan tâm đến tôi. Có lẽ, ông nội là người anh thân thiết và yêu quý nhất.

            Ông tôi là một người đàn ông hiền lành. Từ thuở bé đến giờ, tôi vẫn nhớ mỗi khi tôi làm được điều gì tốt đẹp khiến ông vui lòng, ông lại xoa đầu tôi và nở một nụ cười ân cần. Giọng nói của anh ấy rất ấm áp và nhẹ nhàng, giống như một người đàn ông bước ra từ thế giới cổ tích.

            Tôi thích nằm dài nghe anh kể chuyện, mỗi lần như vậy tôi lại như được trở về thế giới trước kia – thế giới của những cô gái dịu dàng, những chàng trai chăm chỉ, chất phác và hiền lành. Chúc may mắn và kiên nhẫn, một ngày nào đó bạn sẽ được nếm trái ngọt. Qua mỗi câu chuyện, thầy giảng giải cho tôi những bài học ẩn chứa bên trong và nhắc tôi nhớ mãi. Tôi lớn lên nhờ câu chuyện của ông.

            Ông nội đã già, tóc rụng nhiều nhưng vẫn còn minh mẫn. Mỗi sáng, ông dậy sớm tập thể dục và tưới nước cho những chậu lan quý của mình. Chiều chiều nó đi lòng vòng chào hàng xóm nên ai cũng quý nó lắm.

            Anh ấy thích chơi cờ và đọc báo. Chiều chủ nhật, tôi theo anh ra lũy tre đầu làng xem anh đánh cờ với mọi người. Đôi bàn tay gầy gò với hoa văn mai rùa rất chính xác khi cầm quân cờ. Anh ấy chơi cờ rất giỏi, và mọi người đều thích xem anh ấy. Mỗi khi anh ấy chơi, anh ấy sẽ bị vây quanh bởi vô số người ồn ào.

            Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời, nhưng thời gian đang dần làm anh ấy yếu đi. Cơn ho liên tục vào ban đêm làm anh mất ngủ. Thuốc uống hàng ngày khiến anh ngày càng gầy đi. Tôi rất thương ông nên luôn chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn để ông không buồn.

            Tôi yêu ông tôi rất nhiều. Tôi mong rằng một ngày nào đó, ông sẽ khỏe mạnh hơn, tiếp tục thói quen kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích vào những đêm hè như tôi đã làm khi tôi còn nhỏ.

            Tả ông nội – Mẫu 3

            Gia đình tôi đông anh em, ai cũng yêu quý, kính trọng nhưng người tôi gần gũi và kính trọng nhất là ông ngoại.

            Em trai tôi năm nay đã gần tám mươi nhưng trông còn rất nhanh nhẹn. Anh ta là một người đàn ông có chiều cao trung bình, hơi gầy, nước da trắng. Ông có rất ít tóc trên đầu, chỉ có một vài sợi tóc trắng bằng với bàn chân, và vầng trán cao, có những nếp nhăn hằn sâu trên đó. Đôi mắt anh vẫn sắc sảo, ẩn dưới hàng lông mày xám. Gò má hơi hóp lại và gò má nổi rõ. Anh ấy đã bị mất rất nhiều răng, nhưng anh ấy vẫn có nụ cười rất tươi nhờ hàm răng giả. Em thích nhất bộ râu của anh, mỗi lần ngồi trong lòng anh ngước nhìn bộ râu dài bạc phơ, em thích được anh vuốt ve. Hàng ngày, ông thường mặc bộ đồ vải mềm sẫm màu, đi đôi dép nhựa đã sờn. Ông chỉ đeo kính khi đọc sách báo và thường phải chống gậy khi ra ngoài.

            Lớn tuổi nhưng anh ấy đã đi làm và thích ở một mình. Có lúc ông lau nhà, quét vườn, nhổ mấy cây trong vườn, tỉa cây, bắt sâu, tưới cây cảnh. Anh dành nhiều thời gian để kiểm tra việc học tập của con tôi, dạy tôi viết, làm phép tính, tập đọc diễn cảm… không những thế, anh còn dành thời gian tham gia các công việc của phường như xây dựng tủ sách cho Nhà văn hóa, ủng hộ lũ lụt. nạn nhân. Những lúc rảnh rỗi, ông tôi thường đọc sách báo, nằm võng ngoài hiên nghe đài hoặc xem ti vi. Tôi thích nhất là Yue Ye, chúng tôi thường ngồi quanh anh ấy và lắng nghe anh ấy kể những câu chuyện cổ tích hay và thú vị. Ông tôi là người rất hiền lành nhưng đối với con cháu rất nghiêm khắc, khi ai mắc lỗi ông thẳng thắn phê bình nhưng luôn nhẹ nhàng chỉ ra lỗi lầm để chúng tôi sửa sai. Anh ấy luôn hòa đồng và tốt bụng với những người xung quanh nên ai cũng rất quý anh ấy. Hàng xóm có chuyện gì tranh chấp đều nhờ anh giúp giải quyết.

            Tôi rất yêu ông nội, ông sẽ luôn là tấm gương sáng cho các cháu học tập. Tôi muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh và ở bên tôi mãi mãi.

            Tả ông nội – Mẫu 4

            Ở nhà, ngoài bố mẹ ra thì ông ngoại là người mà em kính trọng nhất.

            Năm nay ông đã bảy mươi tuổi, người ta thường gọi ông là “bảy mươi tuổi”. Tôi không hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng ông đã rất già rồi, một độ tuổi khá hiếm có trên đời. Tóc ông bạc, có lẽ ông gội nhiều quá. Tóc ông tuy đã hoa râm nhưng rất đẹp vì luôn được ông cắt cao và chải gọn gàng. Mái tóc bạc trắng tôn lên khuôn mặt hiền lành. Mỗi khi mặc bộ bà ba màu xám, trông ông thực sự giống như một ông tiên hiền đức trong truyện cổ tích, ông tiên hay giả làm người để thử lòng người, sự hiền lành, nhân hậu của ông không chỉ thể hiện trên gương mặt mà còn trong mắt anh ấy. Đôi mắt anh không còn sắc lạnh nữa mà có một cảm giác gì đó rất lạ, khác với nhiều người mà tôi thường thấy. Có lẽ đó là sự bao dung, độ lượng và lòng nhân ái vô hạn.

            Mỗi khi anh ấy cười, trong mắt anh ấy có một sự dịu dàng khó tả, và chiếc răng đã rụng do tuổi già lộ ra. Anh ấy bị mất vài chiếc răng nên khóe miệng hơi khoằm khi nói và khi cười. Và nụ cười của anh ấy toát lên sự dịu dàng và tốt bụng. Điều đáng chú ý nhất là đôi bàn tay của anh ấy – một đôi tay khéo léo. Đôi tay anh xương xẩu và chai sạn, nhưng anh không cử động. Anh ấy thường đan đồ bằng tre cho bố mẹ tôi dùng. Khi khỏe mạnh, anh sẽ cày cấy, bón phân cho từng cây con. Vì vậy, cây ăn trái trong vườn của ông nội luôn xanh tốt.

            Khi còn nhỏ, tôi thường đi chơi với ông nội. Bố mẹ tôi đi làm ăn xa, tôi ở nhà kể chuyện và hát ru với ông ngoại. Giọng nói của anh ấy thật ấm áp, giống như một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu tôi. Tôi nhớ nhất là những câu chuyện ngọt ngào mà anh ấy kể cho tôi nghe một cách chậm rãi. Tôi nhớ từng chuyển động của anh ấy trong vườn. Tôi đã từng nghiêm túc nhìn anh ấy và nói với anh ấy:

            – Ông ơi, ông có một đôi “bàn tay vàng”!

            Anh ấy cười với tôi, rất trìu mến.

            Anh ấy đã cần mẫn làm việc, vun gốc cho cây này và tỉa cành lá úa cho cây kia. Rõ ràng, anh ấy thích làm việc và hiếm khi muốn nghỉ ngơi. Dù tuổi đã cao, làm ruộng vườn nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến con cháu, từng công việc của cha mẹ, miếng ăn giấc ngủ và cả việc học hành của bà. Mỗi khi tôi được điểm mười, ông rất vui và mãn nguyện, ông thường dạy tôi những điều hay, lẽ phải, nhắc nhở cha tôi cách “đối nhân xử thế”, cách hòa thuận với họ hàng, làng xóm. Ông gần gũi với con cháu, làng xóm khắp nơi, coi trọng “tình làng nghĩa xóm”, thường giúp đỡ người nghèo, quan tâm đến người hoạn nạn. Tấm lòng của ông khiến ông không quản ngại tham gia Hội Người cao tuổi, Hội Khuyến học phường, ông luôn tặng quà cho trẻ em nghèo, khen thưởng những học sinh vượt khó hiếu học. Ai cũng nói anh đặc biệt quan tâm đến trẻ con.

            Trái tim nhân hậu của anh ấy đã làm trái tim tôi thêm phong phú và cho tôi sức mạnh để bước tiếp. Anh ấy là mỏ neo của tôi, mỏ neo của cả gia đình. Nhờ anh mà gia đình tôi luôn hạnh phúc, êm ấm.

            Anh yêu em vô cùng. Tôi quyết định làm việc chăm chỉ, học tập chăm chỉ và trở thành người “hiền lành” như anh ấy mong đợi.

            Tả ông nội – Mẫu 5

            Gia đình tôi có 5 người gồm 3 thế hệ: ông bà nội, bố mẹ và tôi. Tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình, vì vậy tôi được chăm sóc đặc biệt. Trong khi nhận được sự quan tâm đặc biệt, tôi không bao giờ “bóc lột” để kiếm sống. Nếu như bà ngoại là người trực tiếp lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ thì ông ngoại lại là người lo cho em ăn học. Anh cũng là “người bạn” tâm tình của tôi.

            Xem Thêm : Kim cương là gì? tất cả thông tin về kim cương cho bạn

            Năm nay ông đã sáu mươi lăm tuổi. Ông đã nghỉ hưu được năm năm. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là công nhân ở Ga Hà Nội. ông nội lùn. Da ông đen. Mái tóc bà điểm bạc, muối tiêu, xoăn tự nhiên. Ông nội hiền và ít nói.

            Ông nội hay làm thơ, ông cũng làm thơ rất giỏi. Những bài thơ của ông tôi thường được đăng trong bản tin của tổ chức ông. Ông thường viết về những gì xảy ra trong văn phòng trong cuộc sống hàng ngày. Khi tôi đi làm, bà tôi luôn mặc đồng phục công nhân màu xanh, đội mũ và đi giày công nhân màu xanh. Khi tôi ở nhà ông tôi, tôi thường mặc một bộ đồ kẻ sọc được may đo cẩn thận.

            Mặc dù ông đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn duy trì thói quen làm việc. Hàng ngày, bà dậy rất sớm. Hai người lên tầng thượng của phòng gym để tập thể dục. Sau khi ăn sáng, bố hoặc mẹ tôi sẽ đưa tôi đến trường, và anh ấy sẽ ngồi đọc báo hoặc xem tin tức buổi sáng. Hàng ngày bố mẹ đi làm, ông nội đưa em đi học.

            Thường buổi tối, ông dạy tôi học bài. Ông đã nghỉ hưu và có thời gian để tập trung vào việc học. Tôi không hiểu làm thế nào mà ông tôi vẫn nhớ những kiến ​​thức toán học mà ông đã học cách đây hàng chục năm. Tôi được như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ ông tôi.

            Anh ấy thường kể cho tôi nghe về cuộc đời của anh ấy khi hai chúng tôi ngồi nhìn trăng. Gia đình nghèo khó, ông tôi không thể tiếp tục học hành nên ông phải ra ngoài làm việc để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ông nội cũng kể cho tôi nghe về những khó khăn ban đầu khi rời nhà đi làm. Ông nội thực sự là “người bạn tốt nhất” của tôi. Tôi thường kể cho ông nghe những chuyện vui buồn ở trường. Phép lạ là một lời động viên của anh ấy và tất cả nỗi buồn của tôi tan biến.

            Ông nội là tổ trưởng tổ dân phố từ khi về hưu. Người trong khu tập thể và hàng xóm rất quý ông tôi, vì ông tốt bụng và luôn là tấm gương trong công việc của khu tập thể và của bà con lối xóm.

            Ông tôi là người tôi rất kính trọng. Tôi yêu và biết ơn ông tôi rất nhiều. Con muốn lớn lên giống như ông ngoại, được mọi người yêu thương và kính trọng mãi mãi.

            Tả ông nội – Mẫu 6

            Gia đình tôi gồm có ông nội, bà ngoại, bố mẹ và hai chị em gái. Nhưng người được cả nhà kính trọng và yêu thương nhất chính là ông nội.

            Ông tôi năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Tuy nhiên, dáng người của anh trông rất khỏe mạnh. Bộ râu trắng dài trông rất giống bộ râu của chú He. Mỗi lần anh ôm đứa bé vào lòng, đứa bé cứ vuốt râu anh. Tóc ông bạc trắng, da ông đen sạm và nhăn nheo. Khuôn mặt hiền lành, ánh mắt trìu mến, trông thật nhân hậu.

            Mỗi khi anh cười, hàm răng trắng thưa của anh lộ ra. Đôi tai của chú dài và to giống như tai của Đức Phật. Người ta thường nói: “Tai Phật sống lâu”. Tôi không biết nếu điều này là đúng, nhưng tôi hy vọng như vậy. Dù tuổi đã cao nhưng ông vẫn đi lại nhanh nhẹn. Buổi tối, anh đi ngủ sớm và dậy lúc 5 giờ sáng để tập thể dục.

            Ông tôi thích trồng cây. Cây của anh ra hoa quanh năm. Hoa nở vào mùa nào. Hoa đào vào tháng Giêng và hoa cẩm tú cầu vào tháng Năm. Tháng 6, tháng 7 – mùa sen nở hồng dịu. Vào mùa thu, hoa cúc có màu vàng tươi và hoa cúc to. Mùa đông sắp đến, những loài hoa của xứ lạnh được anh chăm sóc rất tỉ mỉ để chúng nở những bông hoa thật đẹp.

            Đặc biệt là sở thích nuôi lan của anh, có thể kể đến lan tím, bạch ngọc, lan Tsundere, rồi lan sao, lan vàng, và nhiều giống lan rừng tôi không nhớ tên. Một bên hàng rào là vài bụi hoa hồng già Sabah hiền hòa. Mỗi độ xuân về, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa nở, chim chóc bay về nhảy múa trên cành khiến khu vườn tươi đẹp, trù phú.

            Những lúc rảnh rỗi, ông thường kể chuyện cho chúng tôi nghe, mỗi câu chuyện ông kể thường đưa chúng tôi vào một giấc mơ đẹp. Ông rất tốt với hàng xóm, ở nhà có khó khăn gì cũng đến thăm hỏi, động viên nên hàng xóm rất kính trọng.

            Tuy lớn tuổi nhưng ông rất yêu thương con cháu, tính tình vui vẻ, hòa đồng với mọi người. Con kính chúc Thầy sức khỏe, sống lâu, con sẽ chăm ngoan học giỏi để không phụ lòng Thầy.

            Tả ông nội – Mẫu 7

            Gia đình tôi có 3 thế hệ nhưng chỉ có 3 thành viên: ông bà, bố mẹ và tôi. Tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình, vì vậy tôi được chăm sóc đặc biệt. Trong khi nhận được sự quan tâm đặc biệt, tôi không bao giờ “bóc lột” để kiếm sống. Nếu như bà ngoại là người trực tiếp lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ thì ông ngoại lại là người lo cho em ăn học. Anh cũng là “người bạn” tâm tình của tôi.

            Năm nay ông ngoại 65 tuổi. Ông đã về hưu được 5 năm. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là công nhân ở Ga Hà Nội. Ông nội có vóc dáng thấp bé, mọi người hay đùa rằng ông “thấp bé và nhẹ cân”. Da ông đen. Mái tóc bà điểm bạc, muối tiêu, xoăn tự nhiên. Ông nội hiền và ít nói. Ông nội hay làm thơ, ông cũng làm thơ rất giỏi. Những bài thơ của ông tôi thường được đăng trong bản tin của tổ chức ông. Ông thường viết về những gì xảy ra trong văn phòng trong cuộc sống hàng ngày. Khi tôi đi làm, bà tôi luôn mặc đồng phục công nhân màu xanh, đội mũ và đi giày công nhân màu xanh. Ở nhà của ông tôi, tôi thường mặc bộ đồ ngủ sọc được cắt may cẩn thận.

            Mặc dù ông đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn duy trì thói quen làm việc. Hàng ngày, bà dậy rất sớm. Hai người lên tầng thượng của phòng gym để tập thể dục. Sau khi ăn sáng, bố hoặc mẹ tôi sẽ đưa tôi đến trường, và anh ấy sẽ ngồi đọc báo hoặc xem tin tức buổi sáng. Một hôm, bố mẹ đi làm, ông nội đưa tôi đến trường. Thông thường vào buổi tối, ông nội dạy tôi học. Ông đã nghỉ hưu và có thời gian để tập trung vào việc học. Tôi không hiểu làm thế nào mà ông tôi vẫn nhớ những kiến ​​thức toán học mà ông đã học cách đây hàng chục năm. Tôi được như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ ông tôi.

            Anh ấy thường kể cho tôi nghe về cuộc đời của anh ấy khi hai chúng tôi ngồi nhìn trăng. Gia đình nghèo khó, ông tôi không thể tiếp tục học hành nên ông phải ra ngoài làm việc để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ông nội cũng kể cho tôi nghe về những khó khăn ban đầu khi rời nhà đi làm.

            Ông thực sự là “bạn thân” của tôi. Tôi thường kể cho ông nghe những chuyện vui buồn ở trường. Phép lạ là một lời động viên của anh ấy và tất cả nỗi buồn của tôi tan biến.

            Ông nội là tổ trưởng tổ dân phố từ khi về hưu. Người trong khu tập thể và hàng xóm rất quý ông tôi, vì ông tốt bụng và luôn là tấm gương trong công việc của khu tập thể và của bà con lối xóm.

            Ông tôi là người tôi rất kính trọng. Tôi yêu và biết ơn ông tôi rất nhiều. Con muốn lớn lên giống như ông ngoại, được mọi người yêu thương và kính trọng mãi mãi.

            Tả ông nội – Mẫu 8

            “Thương mẹ sống lâu, bao năm vất vả nuôi con, chỉ mong mẹ khỏe mạnh. Con kính gửi mẹ về đây”

            Khác với nhiều người, gia đình khó khăn nên tôi xa cha mẹ từ nhỏ. Khi tôi còn nhỏ, tôi lớn lên trong sự bao bọc và bảo bọc yêu thương của ông ngoại. Những câu chuyện cổ tích hay những bài học về giá trị sống đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi cho đến tận bây giờ. Trong sâu thẳm, tôi cảm thấy mình nhỏ bé lạ lùng trước hơi ấm của tình thương. Vì vậy các nhân vật chính là những người tôi tôn trọng và yêu quý nhất.

            Tết này là ngày bà tôi chính thức mừng sinh nhật lần thứ bảy mươi lăm. Dù đã có tuổi nhưng mái tóc của bà vẫn đen láy vài sợi bạc. Gương mặt ông có nhiều nếp nhăn và đồi mồi. Ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc, trong đôi mắt ấy ánh lên một tia yêu thương. Trên má ông có một vết sẹo dài đỏ au từ những năm tháng chiến tranh, chứng tích cho sự tận tâm, tận tụy của ông với cách mạng. Nhiều lúc, điều này khiến anh khó chịu và đau khổ. Anh có nụ cười hiền lành và nhân hậu, nụ cười khuyến khích tôi học hỏi, nụ cười hài lòng và mãn nguyện mỗi khi tôi làm được việc tốt, nụ cười bao dung và tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Giọng anh trầm ấm, hát rất hay, đặc biệt thích những bài hát về thời chiến như Tiến lên Việt Nam, Năm anh em trên chiến xa…

            Anh ấy hơi gầy và lưng còng, nhưng anh ấy đi khá nhanh. Thuở nhỏ, một mình ngoại làm ruộng, bà bảo “tấc đất tấc vàng” nên không bao giờ để đất yên. Đôi bàn tay chai sần, nhăn nheo của ông là minh chứng cho những năm tháng lao động vất vả và hy sinh. Cho đến tận bây giờ, ông vẫn thích tự mình dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc mảnh vườn trước sân. Bà tôi thường kể cho tôi nghe về lịch sử của đất nước này và những năm tháng đã trải qua cùng những người kháng chiến khác. Tình đồng đội thân thiết đêm ngày bom đạn, những chiếc xe không kính xuôi đường núi dài chuyển gạo cho miền Nam thân yêu. Qua những câu chuyện ấy, em càng thêm tự hào về những chiến công hào hùng của ông và của dân tộc. Anh ấy rất quan tâm và hòa đồng với mọi người. Hàng xóm ai cũng quý và hay hỏi ý kiến ​​để anh cho lời khuyên, giúp đỡ. Anh dạy tôi những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống, cách cư xử lễ phép trên dưới, chào hỏi, vâng lời người lớn.

            Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có một người quan trọng. Đối với tôi, nội tâm là con người quan trọng nhất trong cuộc đời và là điều đẹp đẽ nhất mà Chúa đã ban cho tôi. Tôi luôn trân trọng thời gian dành cho bà của tôi. Mỗi độ xuân về, ông chỉ mong được khỏe mạnh vui vầy bên cháu con. Tôi luôn tự dặn lòng mình phải chăm chỉ học tập, phấn đấu để thành đạt, sớm báo đáp công ơn ông trời.

            Tả ông nội – Mẫu 9

            Được sinh ra trên cõi đời này tôi cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng được một thiên nhân quan tâm chăm sóc khiến tôi càng yêu cuộc sống này hơn. Tôi muốn cả thế giới biết rằng tôi đang hạnh phúc. Đặc biệt trong gia đình, ngoài tình yêu thương của cha mẹ, anh chị em, còn có tình thương của ông nội. Anh ấy như một tấm gương sáng để tôi noi theo những phẩm chất và nhân cách tốt đẹp của anh ấy.

            Nhiều người cho rằng anh ấy có khuôn mặt rất đẹp. Khuôn mặt anh có một vẻ đẹp rất khác thường, rất nam tính và duyên dáng. Chính vì vẻ đẹp đó mà bà tôi đem lòng yêu anh. Đôi gò má hơi cao kết hợp với đôi môi xinh và khuôn miệng rộng khiến ông tôi đẹp đến khó tin, đến già tôi vẫn thấy vẻ đẹp đó. Người ta nói đàn ông to mồm là tao nhã, chẳng lẽ ông ngoại tao nhã là nhờ cái mồm mép sao?

            Ông tôi nay đã chín mươi tuổi mà vẫn hồng hào như tiên, bà tiên trong truyện cổ tích đã hiện ra. Tóc thầy bạc trắng như sợi chỉ, mái tóc lưa thưa bạc trắng như mây. Đôi khi có những sợi tóc xõa tung bay trong gió, mềm mại như mây. Ông nội tuy đã già nhưng vẫn còn khỏe, đi lại bình thường, sẽ mang cho tôi những chiếc kẹo ngọt dành cho trẻ em. Mắt ông ấy rất tinh, lúc nhỏ tôi bị cận, ông nội trợn mắt lên dọa tôi sợ. Anh ấy rất dịu dàng và không bao giờ nao núng với tôi, nhưng khi anh ấy dọa ma, đôi mắt to đó thật đáng sợ. Ông tôi rất gầy, chỉ bốn mươi lăm cân, trên người chỉ còn sương gió, nhưng ông vẫn thường xuyên tập thể dục để giữ dáng.

            Trên gương mặt anh, bộ râu cũng là một điểm nhấn. Bộ râu của ông trông rất hiền lành, râu bạc trắng như tóc, giống như một vị Phật sống. Lông mày của anh ấy cũng đã bạc trắng, nhìn tóc, râu, lông mày và làn da hồng hào, anh ấy thực sự rất đẹp trai. Anh ấy là người trung thực nhất mà tôi từng gặp. Khi nhà nước đề nghị cho anh ta một mảnh đất ở thủ đô, anh ta đã từ chối. Ai cũng bảo ông thật thà, nếu ông nhận đất thì bây giờ con cháu ông có thể sống sung sướng ở Hà Nội. Vì dù có mảnh đất nào ở thủ đô cũng rất quý giá. Nhưng anh ấy tuyệt đối không nhận, anh ấy thực sự thành thật đến cực điểm. Điều này rất đáng học hỏi và noi theo. Mỗi khi buồn, tôi thường đến bên ông, vuốt mái tóc bạc trắng, vuốt chòm râu của ông và lắng nghe tiếng cười trong trẻo, giòn giã của ông.

            <3

            Tả ông nội – Mẫu 10

            Mọi người trong gia đình tôi đều yêu quý nhưng người tôi yêu quý và kính trọng nhất vẫn là ông nội. Bất cứ khi nào anh ấy xuất hiện, hình ảnh đều rất nhẹ nhàng và ấm áp.

            Em trai tôi năm nay đã ngoài bảy mươi, không còn trẻ nữa, ở tuổi này đã trải qua những vất vả, bộn bề của cuộc đời. Dáng ông gầy, gầy nhưng bước đi vẫn thoăn thoắt. Ở nhà, anh mặc rất đơn giản, chỉ là áo sơ mi kẻ sọc hoặc áo phông trắng và quần ống rộng. Khi ra ngoài hay dự các buổi lễ quan trọng, có khi ông mặc bộ quần áo kaki sẫm màu, có khi mặc bộ vest trung niên, trông oai vệ. Ông ngoại có khuôn mặt vuông vức, nhăn nheo vì tuổi tác. Khóe mắt anh điểm xuyết những vết đồi mồi và vết chân chim, nhưng với tôi, anh đẹp trai.

            Khi đi bộ đội, anh ấy bị bắn xuyên qua một mắt nên chỉ còn một mắt hoạt động. Nhưng có lẽ người ta vẫn nói: “Ông trời không lấy đi tất cả của ai” cũng đúng, nên con mắt còn lại của ông tôi vẫn nhìn rõ. Ông ít đeo kính đọc báo, đọc sách. Anh ấy chỉ mang nó đến một cuộc họp ở đâu đó trong phường. Ông có mái tóc dài bạc trắng, hệt như ông tiên trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể cho tôi nghe hàng đêm. Tôi rất thích được ngồi chải tóc cho anh ấy và hít hà mùi hương thảo mộc trên tóc anh ấy. Đây là cây keo, sả, bưởi, trầm hương và trầu cau. Chúng hòa quyện với nhau cho hương thơm dịu nhẹ khó quên. Tôi thích nắm tay anh ấy nhất. Bàn tay tuy gầy guộc xương xẩu nhưng ấm áp lạ thường. Khi tôi còn bé, bàn tay ấy đã thay cha mẹ chăm sóc tôi, bế tôi khóc khi tôi khóc, bón cho tôi từng miếng cơm, miếng cháo. Bàn tay của anh ấy thậm chí còn xoa đầu tôi khi tôi được điểm cao, và vồ lấy tôi khi tôi đang ngủ. Bàn tay ấy đã nâng niu những chồi non trong vườn, cho chúng vươn mình trong mưa gió.

            Em thường ra vườn xem anh chăm sóc cây cối. Đôi bàn tay khéo léo của ông uốn từng cành, tỉa từng chiếc lá, nâng niu, nâng niu từng bông hoa. Anh ấy giải thích cặn kẽ cho tôi ý nghĩa của từng cây và từng bông hoa trong vườn. Hoa tùng, hoa cúc, hoa trúc, hoa mai tượng trưng cho khí chất cao sang, hào hoa và triết lý sống ngay thẳng của người quân tử. Cây si bon sai được đặt trong một khay gốm hình bầu dục với năm lớp lá đan xen, theo ông, tượng trưng cho năm điều cơ bản của đạo làm người: nhân, nghĩa, lễ, tín, trí. Ông không chỉ thạo việc làm vườn mà còn am hiểu. Thầy dạy tôi địa lý, lịch sử, kể chuyện anh hùng dân tộc. Ngoài ra, anh còn có thể nói được tiếng Trung, tiếng Pháp và tiếng Nhật. Chính vì thế tôi rất tự hào và ngưỡng mộ ông ngoại.

            Tôi yêu ông tôi rất nhiều. Ông luôn hy sinh cả cuộc đời mình để con cháu có được như ngày hôm nay. Ông là một người ông tốt để tôi thi đua. Tôi mong anh ấy sẽ luôn khỏe mạnh và luôn ở bên cạnh tôi.

            Tả ông nội – Mẫu 11

            Tuổi thơ của chúng ta luôn gắn liền với lời ru của mẹ, vòng tay ấm áp của cha và những câu chuyện cổ tích của bà. Nhưng trong ký ức của em không chỉ có hình ảnh của bố, mẹ, bà mà còn có ông nội- người em yêu quý nhất.

            Ông tôi năm nay cũng đã ngoài sáu mươi. Tóc ông không còn đen như hồi trẻ mà đã ngả màu hoa râm. Trên mặt ông cũng có những nếp nhăn như vết tích của năm tháng. Đôi mắt anh không còn tinh anh như xưa nên dù anh đeo kính lão nhưng khi nhìn tôi, trong ánh mắt anh vẫn có sự ấm áp, yêu thương. Trên má anh có những vết đồi mồi, vết chân chim nhưng trong mắt tôi không hề xấu xí mà có một vẻ dịu dàng lạ lùng. Dù đôi bàn tay đã yếu, sạm đen vì nắng gió, nổi gân xanh nhưng ông vẫn thường xuyên làm những công việc lặt vặt trong nhà như chăm sóc cây cảnh, cho chó mèo hay cho chim ăn.

            Ông nội sống giản dị, hiền lành, hàng xóm rất kính trọng. Anh ấy ôn hòa và thường xuất hiện để hòa giải các cuộc cãi vã. Có con cháu trong nhà, ông rất quan tâm, yêu thương nhưng cũng rất nghiêm khắc mỗi khi ai mắc lỗi. Mỗi tối, chúng tôi thường ngồi quanh ông và nghe ông kể về cuộc kháng chiến chống Nhật, về cuộc chiến và cuộc sống đã qua. Điều này khiến những đứa trẻ như chúng tôi vốn sống trong yên bình cảm thấy rất thích thú và tò mò.

            Tôi yêu bạn rất nhiều và tôn trọng bạn rất nhiều. Chúc anh luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để có thể gắn bó lâu dài với gia đình.

            Tả ông nội – Văn mẫu 12

            Ông tôi là một người lính. Những năm tháng trong quân đội đã khiến anh trở thành một người đàn ông rất dũng cảm. Trên cơ sở hàng ngày, tôi rất gần gũi với anh ấy.

            Ông nội năm nay đã già, thân thể không còn dẻo dai như xưa. Dù vậy, ông vẫn có thể kể cho tôi nghe những câu chuyện chiến tranh khốc liệt đó. Đó là thời đại dân tộc Việt Nam chìm trong làn đạn đại bác. Anh phải rời xa gia đình và ra trận. Khi trở về nhà, lưng ông còn hằn một vết sẹo dài do đòn roi của quân thù. Ông từng bị địch bắt, nhưng may mắn trốn thoát. Người lính năm ấy đã trở thành một ông già ngoài 90, râu tóc bạc phơ. Da anh ngăm đen và khuôn mặt gầy gò. Mỗi khi nói chuyện, anh ấy thường không cần thở hổn hển, bởi vì cơ thể anh ấy đã rất yếu. Tuy nhiên, anh vẫn giữ thói quen xóa ảnh cùng đồng đội. Mỗi lần kể chuyện, ông lại khóc vì nhớ đồng đội đã ngã xuống. Một bức ảnh về trại của anh ấy và một bức ảnh của những người sống sót trong trại của anh ấy, cả hai đều được anh ấy giữ rất cẩn thận. Ông tôi có một trí nhớ rất tốt, ông có thể kể tên tất cả mọi người trong tiểu đoàn của mình và nhớ đồng đội của mình đã hy sinh như thế nào.

            Ông tôi là một người rất tình cảm. Mọi người thường nói rằng tính cách của tôi giống anh ấy. Tôi không biết có giống không, chỉ biết là tôi dành tình cảm cho anh ấy rất nhiều.

            Tả ông nội – Mẫu 13

            Mọi người trong gia đình tôi đều yêu quý nhưng người tôi yêu quý và kính trọng nhất vẫn là ông nội. Dù là lúc nào, hình bóng anh vẫn luôn ấm áp trong trái tim em.

            Ông tôi không già lắm, chỉ ngoài bảy mươi. Ông được xây dựng giống như bất kỳ ông già nào khác. Khuôn mặt sắt đá và những nếp nhăn của những năm tháng gian khổ, nặng nề nhưng gian khổ nhất là bao ngày đã qua trên mặt trận Đông Nam Bộ. Mặt vuông, nước da ngăm đen, vết đồi mồi, vết chân chim quanh mắt nhưng trông ông tôi vẫn đẹp trai ngời ngời. Đặc biệt đối với tôi, anh ấy thực sự rất đẹp.

            Hạnh phúc nhất là được nằm trong vòng tay Bác vuốt chòm râu đã điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt Bác ấm áp dịu dàng. Lúc đó, tôi có cảm giác như mình đang lạc vào một câu chuyện cổ tích, như thể có rất nhiều phép màu tốt lành và đẹp đẽ ở một con người. Tôi thực sự thích nắm tay anh ấy và nhìn thấy hơi ấm trong lòng bàn tay anh ấy thật sảng khoái.

            Bạn rất thân với tôi. Giọng nói trầm ấm của ông rất đáng khích lệ, bởi khi còn trẻ, ông là một “cây” kịch nghiệp dư nổi tiếng trong đoàn kịch. Bởi vậy, ông vừa dỗ dành, vừa kể chuyện cho mấy đứa cháu, chỉ chốc lát là đứa nào đứa nấy nhắm mắt.

            Ông tôi đông con nên ông cũng đông cháu. Tôi chưa bao giờ gặp ai yêu cháu trai của mình nhiều như anh ấy. Ông thường thẳng thắn nói: Khi có cháu nội, thương cháu hơn thương con! ‘. Chúng tôi cũng thực sự thích và gắn bó với anh ấy. Đặc biệt là tôi, người mà anh ấy trìu mến gọi là cháu trai “thực sự” của mình.

            Một bất ngờ không thể tin được nữa dành cho các bạn, đó là ông nội tôi, hơn ai hết trong gia đình, là người nội trợ chính. Đứng bên ông, bà nội trở nên lóng ngóng, vụng về, bà thường tự nhủ: “Bà mồ côi từ sớm, bếp núc việc nhà bề bộn quá!”. Sáng sớm, sau khi tập thể dục và tập vài bài dưỡng sinh, ông xách thúng ra chợ.

            Anh ấy nghiện những lời chào và lời hứa của khu chợ nhỏ nằm trong tòa nhà chung cư của chúng tôi. Những thứ anh ấy mua đều tươi, ngon và đẹp mắt. Ông ấy nấu ăn rất giỏi, mời ông đến nhà tôi xem, ông tôi sẽ trổ tài để ông thưởng thức, nhưng ông không tìm được chỗ chê.

            Tôi quên đề cập đến mối quan tâm đặc biệt của ông tôi đối với các vấn đề thời sự trong và ngoài nước. Không một chương trình thời sự truyền hình nào, không một chương trình thời sự nào của Giọng hát Việt, không một bản tin nào mà anh bỏ qua. Hơn nữa, anh ấy còn nói chuyện phiếm với bạn bè, anh không gặp, không họp, anh lại gọi. Có lẽ, trên điện thoại của ông nội chỉ có hai việc, hỏi thăm con cháu và nói về những điểm nóng.

            Khi nói chuyện, anh ấy ấm áp và chu đáo, như thể bạn của anh ấy đang ở ngay trước mặt anh ấy. Hầu hết các tin tức, tôi biết thông qua ông nội của tôi. Việc Mỹ xâm lược Iraq cũng khiến ông nội tôi rất buồn và chán nản, khiến cả gia đình đều cảm thấy phát ốm. Ở nhà tôi, anh ấy thường coi khu vườn trên mái như tài sản riêng của mình. Có rất nhiều cây và hoa trên đó. Mỗi nhà máy có lịch sử riêng của mình bên cạnh tên của nó. Những ngày kỷ niệm chiến tranh trở về, những ngày lên thăm Điện Biên Phủ, ngày sinh cháu trai đầu lòng… ông đều tưới nước, chăm sóc, bắt sâu bọ và tạo nên khu vườn này.

            Vào ngày sinh nhật trước của tôi, anh ấy đã tặng tôi một chiếc kèn nhỏ rất đẹp. Tôi đã tự mày mò và bây giờ tôi có thể chơi bản nhạc rừng yêu thích của anh ấy. Ông nội đắc thắng, khoe tài của cháu khắp phòng. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chỉ là anh quá yêu tôi mà thôi!

            Tôi yêu và ngưỡng mộ anh ấy và biết anh ấy cũng yêu tôi. Tôi cứ tự nhủ sẽ phải cố gắng rất nhiều mới có thể làm hài lòng anh.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button