Hỏi Đáp

Phân tích diễn biến tâm trạng bà cụ Tứ trong Vợ nhặt (Kim Lân)

Tâm trạng bà cụ tứ

Hướng dẫn thpt sóc trăngPhân tích tâm trạng nhân vật bà cụ gồm các gợi ý thao tác chi tiết và một số bài văn hay tham khảo về Phân tích tâm trạng nhân vật bà lão (mẹ) trong truyện ngắn Cố hương truyệnVợ nhặt (kim uni).

Hướng dẫn phân tích cảm xúc khi bà lão đón xe

Đề bài: Phân tích diễn biến tâm trạng của bà lão trong tác phẩm “Vợ nhặt” của Kim Nhân.

1. Phân tích chủ đề

– Yêu cầu: Phân tích diễn biến tình cảm của nhân vật bà lão.

– Mức độ tư liệu, dẫn chứng: Những câu nói, chi tiết tiêu biểu trong truyện ngắn Vợ người ta của Kim Đơn.

– Phương pháp lập luận chủ yếu: phân tích.

2. Hệ thống luận đề

Luận điểm 1: Bàng hoàng khi thấy một người phụ nữ lạ mặt trong nhà.

Luận điểm 2: Vui buồn lẫn lộn, hiểu ra hết.

Luận điểm 3: Lo lắng cho tương lai của đứa trẻ.

Chủ đề 4: Niềm tin, hy vọng vào tương lai, cuộc sống gia đình.

3. Lập dàn ý chi tiết

a) Mở

– Giới thiệu tác giả, tác phẩm:

+ Cam Ranh (1920-2007) là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc của văn học Việt Nam thế kỷ XIX.

+ Vợ nhặt là tác phẩm xuất sắc của Kim Vô Kỵ, miêu tả cuộc sống bất hạnh của gia đình bà lão trong nạn đói lớn năm 1945.

– Giới thiệu nhân vật bà cụ:

+ Trong ba nhân vật của truyện, bà lão (mẹ) là một nhân vật phức tạp nhưng lại có tấm lòng nhân hậu sâu sắc, nhấn mạnh giá trị nhân đạo sâu sắc cảm động trong tác phẩm Vợ nhặt. .

Các bạn đang xem: Phân tích diễn biến tâm trạng của bà lão trong cảnh nhặt vợ (kỳ lân vàng)

b) thân bài: Phân tích tâm trạng của bà cụ

*Giới thiệu nhân vật bà cụ

– Là mẹ già nghèo (lẩm bẩm quên theo thói người già), người ở trọ.

– Ngoại hình: dáng đi loạng choạng, đi lại chậm chạp, run rẩy, ho khi đi, nói lẩm bẩm kiểu người già.

=>Bà cụ là hiện thân của một người nông dân nghèo, tâm trạng phức tạp.

* Luận điểm 1: Thấy đàn bà lạ vào nhà là giật mình.

——Một hoàn cảnh đặc biệt khiến bà cụ ngạc nhiên là con trai bà sắp lấy vợ. Bà cụ ngạc nhiên thấy con vừa nghèo vừa xấu, dân làng đói khát không nuôi nổi mình.

– Bà lão đi làm về muộn, ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đang ngồi trên giường đứa con, càng ngạc nhiên hơn khi bà lão chào đón và giới thiệu: “Nó đây, nhà tao đấy. nói xin chào. Bạn”. “Gia đình tôi mới về làm bạn với tôi”.

* Luận điểm 2: Thích và buồn cái gì cũng biết.

-Khi hiểu ra, khi hiểu con trai mình đang “rước” vợ, bà “cúi đầu im lặng”. Bà đã nghĩ ra rất nhiều cơ hội để “ngậm ngùi”, “oán hận” và “cảm thương” cho số phận của đứa trẻ. Bà nghĩ đến người chồng quá cố, nghĩ đến đứa con gái đã khuất mà vô cùng đau xót.

– Bà cụ vừa mừng cho con trai sau này gia đình hòa thuận, vừa xót xa cho người mẹ không thể thay anh chăm sóc vợ cho anh. Giờ dân đói “như ngả rạ” thì mấy ai theo con trai về làm vợ. Nỗi đau buồn, nỗi đau của một người mẹ bị mắc kẹt trong cảnh nghèo khó. Biết quà gì cho tổ tiên, quà gì cho vợ. Bà cụ vừa khóc vừa mừng cho con trai lấy được vợ, vừa thương cô con dâu không biết làm sao để vượt qua khó khăn này.

– “Hai dòng lệ rơi giữa mi”. “Chúng ta sắp kết hôn rồi, thật xin lỗi!…” “Ừm, là duyên số, ta cũng rất hạnh phúc…”. “Mẹ ngồi đây. Ngồi đây cho chân khỏi mỏi” Những từ ngữ mộc mạc, giản dị ấy sao mà diễn tả được bao nhiêu sự chân thành, tha thiết của tình mẫu tử.

– Bà cụ thương con dâu, thương con và thương chính mình: “Bà cụ rưng rưng nước mắt không nói nên lời”. Bao nhiêu lo lắng ngổn ngang trong lòng.

* Luận điểm 3: Lo lắng cho tương lai của con bạn.

– Bà cụ thực sự lo cho con trai và con dâu, lo nhà nghèo quá, đói khổ thế này biết nuôi nhau không? Điều gì sẽ xảy ra trong tương lai…

– Nghĩ đến thân phận nghèo khó của mình, bà tự nhủ: “Đi bước này khổ đói, người ta bắt con mất rồi. Nhưng con trai mình chỉ được lấy một vợ…”. Bà chỉ biết khuyên con và dâu thương yêu nhau, chung sống hòa thuận, cùng nhau vượt qua khó khăn.

=>Đó là nỗi trăn trở, nỗi đau của một người mẹ từng trải và hiểu rằng cuộc đời đã bạc đãi mình. Vẫn có một niềm tin nhen nhóm giữa những lo âu, tiếc nuối.

* Chủ đề 4: Niềm tin, hy vọng vào tương lai, cuộc sống gia đình.

– Giữa những cung bậc cảm xúc, người đọc vẫn thấy được niềm vui của chị. Một niềm vui tội nghiệp không thể cất cánh, bị kéo xuống bởi nỗi buồn và lo lắng mọi lúc. Nhưng bà cụ đang cố gắng làm cho mình hạnh phúc, cố gắng làm cho con trai và con gái của bà hạnh phúc.

<3 Nếu có, con bạn sẽ bị muộn. Bà cụ “đã nói hết: chuyện vui, mai sau sẽ có chuyện vui”.

+ Thích cải tạo nhà cửa và vườn tược. Bà già cày cỏ và dọn vườn. “Khuôn mặt ảm đạm của cô ấy bừng sáng. Bà già với những hình xăm đang làm sạch”.

+ Niềm vui của bữa sáng, bữa ăn đầu tiên với con dâu là “bữa tiệc” cháo đặc và đắng – một bữa ăn rất nghèo trong ngày nhưng bà lão cố tạo niềm vui để an ủi. con rể.

– Dù cuộc sống khắc nghiệt, đòi hỏi, nghiệt ngã đã lấp đầy mẹ con chị. Bà vẫn cặm cụi tạo không khí gia đình đầm ấm, kể chuyện làm ăn, chuyện chăn nuôi gà con… Mỉm cười, bà múc bát cháo cám cho con dâu.

– Chưa hết, niềm vui ấy dù nhỏ nhoi nhưng mong manh vẫn chìm trong bóng tối hiện tại: tiếng kêu, mùi người đốt rơm rạ trong những ngôi nhà chết đói. Bà lão nghĩ đến ông già, đứa con út, cuộc đời dài dằng dặc và “cái bụng đói” trước mặt. Bà lão nghĩ về con trai và con dâu của mình.

– Trong thân hình gầy guộc, teo tóp, “khuôn mặt sưng phù, sạm đen”, chị vẫn hừng hực một ý chí sinh tồn. Chị là hiện thân của những người mẹ nghèo, từng trải và thấu hiểu: yêu một lòng một dạ và một tâm trí Đứa con riêng của cô ấy yêu cảnh nghèo đói và cảnh đời kỳ lạ, cô ấy khao khát một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

* Nét nghệ thuật

– Tạo tình huống truyện độc đáo

– miêu tả tâm lý nhân vật một cách độc đáo

– Ngôn ngữ đơn giản, cô đọng

c) Kết luận

-Tóm tắt diễn biến tâm trạng nhân vật bà cụ

– Hãy nói những gì bạn cảm thấy.

Xem Thêm : Đọc truyện Sơn Tinh – Thủy Tinh – Truyện cổ tích

Ví dụ: thông qua nhân vật bà lão, những dao động tình cảm phức tạp – dưới ngòi bút nhân hóa của Kim Ngọc Nhân – “Vợ Nhặt” mang tính nhân văn sâu sắc, cảm động, chạm đến trái tim sâu thẳm nhất, buộc người đọc phải kết nối với nhân vật của mình mà khóc , cười và sống với nhau.

4. Sơ đồ tư duy phân tích tâm trạng bà cụ

10 bài văn mẫu phân tích tâm trạng của cụ bà được đón nhận nồng nhiệt

Phân tích nhân vật bà lão – văn mẫu 1

Những người mẹ Việt Nam luôn là nguồn cảm hứng sáng tạo văn học. Không có thể loại nào hoàn chỉnh nếu không có tác phẩm về mẹ. Dưới ngòi bút của nhà văn Jin Wuni, nhân vật lão bà chắc hẳn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Mẹ là người mẹ nghèo có trái tim nhân hậu, giàu lòng yêu thương và tràn đầy niềm tin vào tương lai.

Bà già là mẹ của anh trai tôi. Trong tiểu thuyết, bà hiện ra trước mắt độc giả trong ánh chiều tà tê tái, người mẹ tội nghiệp bước vào con ngõ với cái “thình thịch” như một cái bóng. Đứng trước mái tranh của khu vườn cây cối um tùm. Tác giả đặt nhân vật vào một tình huống bất ngờ, người con trai lấy người vợ về làm vợ trong những ngày đói rét, cái chết rình rập trước cửa nhà. Viết về bà cụ này, tác giả đã đi sâu phân tích tâm lý và tấm lòng nhân hậu đáng quý của bà đối với con cháu.

Cũng như mọi người trong xóm, ban đầu chị rất ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy cả đám từ trong ngõ ra đón, hò hét như một đứa trẻ hay quậy phá. Tâm trạng của bà lão trở nên thăng trầm và điều chờ đợi bà sẽ là những điều bất thường. Bà lão dừng lại giữa sân, càng ngạc nhiên hơn. Kim Uni chọn ngôn ngữ độc thoại nội tâm để diễn tả tâm trạng của bà cụ: “Thế quái nào lại có bà trong đó? Bà nào lại đứng bên giường con trai thế này? Sao lại chào bà? Đâu phải con của Công tước. Đó là ai?” Bà lão không hiểu cho đến khi nghe giải thích. Trái tim cô tràn ngập lo lắng, buồn bã, thương hại và vui sướng. Bà lão cúi đầu im lặng. Trái tim cô đầy những quá khứ đau thương. Chị nghĩ đến ông già, đứa con út và cuộc đời dài dằng dặc mà chị vẫn thương mà xót xa: “Ôi, ở căng tin mà không được thì cưới con, còn mình thì lấy chồng. mong đợi cuộc sống tương lai của tôi. “Chàng trai. Và tôi …” Nước mắt tôi trào ra. Nạn đói ập đến, tôi rất lo cho các con có vợ

Từ đau buồn, mặc cảm, lo lắng, chị nghĩ đến hạnh phúc gia đình. Cô cảm thấy tiếc cho người phụ nữ xa lạ này. Tấm lòng của người mẹ nghèo nhưng nhân hậu thấu hiểu hoàn cảnh của cô con gái lạ bỗng trở thành dâu của mình. “Người ta đi bước vất vả đói khổ này thì bắt con đi, con mình mới có vợ thôi.” Nghĩ vậy, nàng mừng rỡ, cử chỉ dịu dàng, đằm thắm. Cô gọi người phụ nữ lạ mặt này là “con” và chân thành gọi “em”: “Thôi, hai đứa muốn sống với nhau thì sẽ hạnh phúc”. Là người mẹ, muốn được “đếm đĩa” thì phải cúng gia tiên trước, sau mới mời làng. Có thể nói chị là người có tư tưởng cầu tiến, nhưng cái khó là trí tuệ và ước muốn giản đơn này không thể thành hiện thực vì chị quá nghèo.

Thương con, thương dâu. Bà an ủi con dâu rằng: “Nhà mẹ nghèo, vợ chồng con bảo nhau làm ăn được không? Rồi may mắn là trời cho. Con ơi, làm sao biết ai giàu ai khó”. ba thế hệ? Sau đó, con bạn sẽ trở lại. Cô ấy đã động viên, an ủi và nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi rất hạnh phúc. Chúng tôi đã rất buồn khi chúng tôi kết hôn.”

Sáng hôm sau, người con trai cưới vợ. Gia đình cô dường như đã thay đổi. Sáng sớm hôm sau, bà cùng con dâu dậy sớm dọn dẹp. “Mẫu thân cũng thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái khác hẳn người thường, sắc mặt u ám hiện lên rạng rỡ.” Bữa cơm chiều của tân nương thật đáng thương. “Giữa giẻ rách mớ rau chuối, đĩa cháo muối” Bà đãi nàng dâu đĩa cháo cám “cháo mẻ”. Nhưng mẹ luôn nói về những điều vui vẻ, hạnh phúc sau này mẹ kể cho con trai nghe. Mấy ngày sau, tôi mua mấy cái nút bịt để gà không chạy mất, có tiền nuôi mấy con gà, chẳng mấy chốc cả bầy. Mẹ đã cho đàn cá con niềm tin để sống, mặc dù trống thuế vẫn đánh và gà gáy từng hồi. Một bầu không khí u ám vẫn bao trùm lấy cuộc sống. Có thể nói, trong bức tranh xã hội buổi sáng hôm ấy, bà cụ là một điểm sáng của nhân loại. Mẹ không sống cho mình mà luôn sống vì con, vì con, vì thế hệ mai sau.

Tính cách của bà cụ thật bộc trực, nhất là trong bối cảnh đen tối của gia đình và xã hội. Ngọn lửa tình mẫu tử ấy đủ để chúng ta vững tin và hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Vẻ đẹp nội tâm, tấm lòng nhân hậu của bà được tác giả khắc họa một cách tinh tế qua việc sử dụng ngôn ngữ để khắc họa tâm lý nhân vật, khắc họa vẻ đẹp tinh thần của người mẹ Việt Nam nghèo khó.

Phân tích nhân vật bà lão – mẫu 2

Mẹ luôn là người mang đến tình yêu lớn nhất, tình yêu lớn có thể vượt qua khó khăn, thiếu thốn vật chất, mang đến cho nhau cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Trong văn học Việt Nam, không ít nhà văn đã tạo dựng được hình ảnh người mẹ như vậy. Nếu Ruan Mingzhu thể hiện vai người mẹ đánh cá đầy hy sinh, thì Kim Lan lại thể hiện thành công vai bà lão trong truyện ngắn Vợ nhặt được. Ngoài những phẩm chất của cô, tác giả còn miêu tả diễn biến tâm lý của nhân vật. Từ đó, chúng ta càng thấy rõ hơn đức hy sinh vô bờ bến và tình thương yêu vô bờ bến của mẹ dành cho các con.

Ông già đã già, mất chồng mất con gái tên Đức, bà có chồng và ở với con trai tên Trang. Hai mẹ con xuất hiện trong bối cảnh nạn đói lớn năm 1945, có thể nói hoàn cảnh khó khăn càng tô đậm sự phát triển tâm lý và phẩm chất của bà. Bà vẫn phải lặn lội đi tìm rau muối, biết bao nhiêu nắng mưa, gánh nặng đổ lên đầu bà và bà choáng váng trước hành động của con trai mình trong buổi chiều hôm đó. Sự phát triển tinh thần cũng bắt đầu từ đó.

Khi đến cổng, ông lão chớp mắt và ho, ông hơi ngạc nhiên vì đám đông có vẻ vui vẻ như vậy. Sau khi nói “Mẹ về rồi”, hãy khớp với linh cảm về tâm trạng và hành động của mẹ để giúp mẹ nhận ra có điều gì đó không ổn. Chính vì thế mà ông hay trăn trở nên tâm càng phát triển. Với tâm trạng lo lắng khác thường, ông ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ ngồi ở đầu giường của con trai mình. Hàng loạt câu hỏi cho thấy tâm trạng rối bời của bà mẹ này. Cô không biết đó là ai, nhưng linh tính mách bảo rằng có điều gì đó không ổn, và cuối cùng thì nó cũng ở đây.

Bước chân ông cụ bước vào nhà cũng là một đỉnh cao tâm lý. Từ ngạc nhiên khi người phụ nữ lại gọi mình là “cô”, đến việc cô ấy nói “cô chào cô đây”. Đọc đến đây, tôi có cảm giác ông cụ đang mở to mắt nhìn người phụ nữ, và khó hiểu nhìn đứa con của mình. Tai cô dường như không nghe thấy gì. Trong lòng người phụ nữ có một cảm giác khó tả. Sau đó, khi cô ấy nói nhiều hơn về tình hình, cô ấy dường như đã hiểu ra. Cô buồn lắm, giấu nước mắt và chấp nhận. Tại sao cô ấy phải hạnh phúc ở nhà, nhưng ở đây cô ấy đang khóc. Không phải bà không thích có con dâu, mà là đến cái ăn còn không lo được, lấy chồng lại càng khó hơn. Thế là bà buồn, thương con, nhìn người đàn bà đó nghịch chiếc áo rách của mình, bà thấy thương con. Vì vậy nàng nhắm mắt tiếp nhận “Được, các ngươi là định mệnh ở bên nhau, cũng là hạnh phúc.” Có thể nói, sau cái gật đầu là tấm lòng của người mẹ, lo lắng cho con và cuộc sống sau này. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, nhưng cô ấy không muốn đứa con của mình, vì vậy cô ấy muốn nó vượt qua chuyện này. Khung cảnh đầy khói thuốc súng bên ngoài dường như đang nói hộ tâm hồn người mẹ.

Khi mất đi trái tim, cô nhận trách nhiệm làm mẹ và yêu thương truyền cho con những suy nghĩ tươi đẹp về tương lai. Cô ấy nói rằng tiền không ai có, và ba thế hệ không có khó khăn, vì vậy chỉ cần tôi vượt qua giai đoạn này, họ sẽ có một gia đình hòa thuận. Cô giấu thực tế đen tối trong lòng, rồi cùng các con nghĩ về tương lai.

Dùng bữa ăn đầu tiên cho cô dâu mới vào sáng hôm sau. Bà cùng con dâu dậy sớm thu dọn nhà cửa, dọn dẹp và chờ đợi sự xuất hiện tuyệt vời. Khi cô nhìn thấy bọn trẻ vui vẻ, chúng tôi cũng cảm nhận được nét vui vẻ trong tâm trạng của cô. Cô là người nói nhiều nhất trong bữa ăn đó, có thể thấy cô không giấu được niềm vui trong lòng. Cô nói với anh rằng có một chuồng gà có thể nuôi hai con gà và đẻ trứng mỗi ngày. Nồi cháo đơn sơ ấy chỉ có một nồi cháo hoa nhưng ai cũng ăn ngon lành, bà vui lắm. Cháo xong, cô quyết định mang một bình “chè” cho các em. Thật ra cũng cảm ơn, chỉ là cô không muốn lũ trẻ chết đói, hơn nữa cô cũng muốn duy trì bầu không khí vui vẻ đó. Biết vợ chồng Dong Li cay đắng, cô an ủi rằng nhiều người còn không thèm ăn cám. Vì vậy, người mẹ này mang đến tình yêu và niềm tin vào tương lai cho những đứa con của mình bằng những phẩm chất của mình.

Có thể nói bộ tứ diễn ra từ cung bậc cảm xúc cao đến thấp, từ buồn đến vui rồi ngược lại. Bất chấp những khó khăn của cuộc sống, nghèo đói, cái chết, cái chết luôn cận kề, cô ôm một người phụ nữ khác trong vòng tay, yêu thương con trai mình và cho họ một tương lai tươi sáng.

Phân tích nhân vật Bà già – Mẫu 3

“Chọn Vợ” là một trong những kiệt tác văn học viết về đời sống của người lao động trước cách mạng Việt Nam. Trong truyện có ba nhân vật với những đau khổ, hối hận khác nhau nhưng có lẽ đáng thương nhất là bà cụ. Trong truyện, nhà văn Kim Lan đã dừng lại và miêu tả diễn biến tình cảm của nhân vật khi ông bất ngờ nhận được tin vui của đứa con trai: Gặp lại mẹ, nó khóc như đứa trẻ đói khát phải không!

Nếu được đọc Ngô tất yếu, nam cao, chúng ta ít nhiều sẽ hiểu được kiếp sống cơ cực của người dân lao động. Nghèo đói và bị áp bức đến mức hạ thấp nhân phẩm là bi kịch lớn nhất mà chính họ phải chịu đựng. Nhưng cũng có một số người đang sống vẫn dũng cảm, hay nói chính xác hơn là liều lĩnh chấp nhận thêm đau khổ, và lý do rất đơn giản: tình yêu, tình người. Đó là ai? Đó là em gái của gà trống, và là mẹ con của anh trai.

Nếu người dân Nhật Bản không bao giờ quên thảm cảnh Mỹ thả hai quả bom nguyên tử và Nagasaki thì người dân Việt Nam sẽ không bao giờ quên năm 1945 vì nạn đói chưa từng có trong lịch sử đất nước. .Cho đến ngày nay, người ta vẫn coi nạn đói năm đó là kinh hoàng nhất. Ở lấy vợ, chết đói khắp nơi. Người sống như tro tàn như ma, người chết như rơm rạ. Sự sống lại, cũng như cái chết, luôn bốc mùi rác rưởi và xác người. Tôi đã thử âm thanh đó, nhưng đó không còn là tiếng cười ríu rít của trẻ thơ mà là tiếng quạ kêu đau đớn không ngớt. Tuy nhiên, khi mọi người đang chết đói và chiến đấu chống lại cái chết mọi lúc, ông lão đã tổ chức một đám cưới kinh thiên động địa. Nhưng cái gì cũng có nguồn của nó. Hàng xóm không hiểu sẽ khiến anh mất bình tĩnh, chỉ có người phụ nữ đã sinh ra anh và đau khổ cả đời mới hiểu rõ nhất.

Tậu trâu, cưới vợ, dựng nhà là những việc trọng đại của mỗi người và phải xin ý kiến ​​của cha mẹ, các bậc bề trên. Tuy nhiên, tin tức về cuộc hôn nhân được công bố đột ngột khiến bà già ngạc nhiên không nói nên lời. Mới đầu chỉ là một câu hỏi, thanh niên liền sốt sắng chào hỏi, khác hẳn thường ngày: bà cụ chớp chớp mắt, chậm rãi hỏi: Có chuyện gì vậy? Khi cả nhóm còn thong thả chưa kể chuyện, bà lão ngập ngừng theo con trai vào nhà. Kim Lan dùng hai từ để miêu tả sự lo lắng và kiên nhẫn chờ đợi của bà lão, rất dè dặt. Hành động đứng yên đưa nhân vật lên cao trào bất ngờ. Người viết không đứng ngoài quan sát mà hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật, cảm nhận được nỗi băn khoăn trong tâm trí bà lão theo những câu hỏi: Mẹ kiếp, sao lại có người đàn bà ở trong? Người phụ nữ nào sẽ đứng ở đầu giường của con trai mình? Tại sao tôi phải nói xin chào với bạn? Ai không phải là con của đức? Bốn câu hỏi âm thầm hiện lên trong đầu bà cụ. Bà già không thể tự trả lời, và không ai trả lời cho bà. Tất cả các câu hỏi đều xoay quanh sự xuất hiện của người phụ nữ trong phòng — không có gì ngạc nhiên khi có người thứ ba trong căn phòng vốn dĩ chỉ có hai mẹ con này. Không có gì đáng ngạc nhiên khi lý thuyết con gái duy nhất không còn nữa? Nhưng mọi người vẫn gọi bạn là bà già. Sự điềm tĩnh tự nhiên của ông lão khiến bà lão không khỏi hoảng sợ. Nhưng điều đáng thương hơn nữa là bà lão lại tưởng mình lầm: bà chớp mắt cho bớt cay. Cuối cùng, lo lắng của bà lão vẫn không được giải quyết, bà lão quay đầu lại nhìn con trai mình với vẻ mặt khó hiểu. Nói như vậy để minh họa, bởi trước khi xảy ra chuyện ruột già, bà cụ hoàn toàn bị động. Mọi chuyện xảy ra với cô ấy đều là chuyện đã rồi, và cô ấy mới là người không biết gì cả.

Khi cô còn đang cố tình trì hoãn bí mật mời mẹ vào nhà ngồi thì bà lão lảo đảo bước vào phòng. Đó là sự run rẩy của tuổi già, hay là sự hồi hộp, lo sợ khi đoán già đoán non? Điều gì có thể khủng khiếp hơn đối với người mẹ tội nghiệp? Từ “lân vàng” gợi âm vang sâu lắng trong lòng người đọc. Biết trước sự việc, người đọc vẫn hồi hộp chờ đợi phản ứng của bà lão, vẫn đang nín thở chờ đợi bà lão sẽ nói gì và làm gì?

Các nhân vật của chúng ta vẫn chưa hình dung được khi cô dâu mới cất tiếng chào lần thứ hai. Như sốt ruột trước sự chậm chạp của bà cụ, tác giả còn để lại dòng chú thích: Coi nhà em chào bác. Nhưng bà lão vẫn không thể hiểu được câu chuyện. Làm sao bà cụ hiểu được rằng chính bà cũng không tin con trai mình lấy được vợ. Anh nghèo, xấu và ngu, anh lấy vợ ở đâu? Hơn nữa, giai đoạn này ai muốn kết hôn? Bà cụ giới thiệu sơ qua hoàn cảnh gia đình tôi, rồi bà yên tâm, bà mới về làm bạn với tôi! Chúng ta sinh ra là để sống cùng nhau. Nó chỉ là một con số. Thế là bà lão cúi đầu im lặng. Không phải im lặng mà là im lặng – nghĩa là im lặng, thu mình lại vì không thể nói được gì. Bà nội hiểu tất cả. Kim Lan tiếp tục đồng cảm với suy nghĩ của bà, càng hiểu rõ hơn nỗi ân hận, xót xa trong lòng bà lão: người mẹ đáng thương vẫn hiểu biết bao vấn vương trong lòng, vừa xót xa vừa thương xót cho số phận đứa con thơ. Ai phàn nàn tại sao? Tôi xin lỗi, có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy rất hiểu chuyện. Những nỗi niềm nội tâm của bà lão chỉ có người đọc mới có thể hiểu, đồng cảm và giải tỏa cho người đọc hiểu. Vậy ý tưởng của bà lão không đơn giản như chúng ta nghĩ. Nghèo đói không làm cho bà già chảy nước dãi cho một cuộc sống vô tư. Bà cụ đau đáu nỗi đau của một người mẹ không lo được hạnh phúc cho con mình. Chính văn: Trời ơi, người ta đủ ăn thì lấy chồng sinh con, muốn sau này sinh con để mở mang tầm mắt. Tôi tự trách mình, tiếng nấc nghẹn ngào của người mẹ tội nghiệp. Những năm cuối đời nước mắt như sương, nhưng trong mắt bà cụ vẫn còn đọng lại hai giọt nước mắt. Đó là những giọt nước mắt của sự ân hận tột cùng. Đó là những giọt nước mắt khóc cho nỗi khổ của chính mình. Nhưng đó cũng là những giọt nước mắt của lòng tự trọng, những giọt nước mắt giữ cho nhân cách con người không bị xô đẩy đến bờ vực của sự tha hóa. Người mẹ tội nghiệp ấy chỉ còn giọt nước mắt chứng kiến ​​tình yêu chân thành của bà dành cho con.

Đau lòng và đau khổ, bà lão lo sợ cho tính mạng của những đứa trẻ. Chỉ có một câu trả lời: biết có nuôi được nhau qua cơn đói này không? Mối lo ngại này không phải là không có lý do. Tôi sống trong cả một cộng đồng, và đất nước càng lớn, nạn đói đang diễn ra, và tính mạng của tôi khó có thể cứu vãn, đây, ông già vẫn đi qua. Nỗi lo của bà cụ là nỗi lo của một người mẹ có trách nhiệm với con cái. Ở cái tuổi gần đất xa trời, bà có quyền xử những chuyện này mà không cần lo lắng. Nếu không thương con, không có trách nhiệm với cuộc đời của con mình thì bà cụ đã không mệt mỏi, khổ sở như vậy.

Trong số những người vợ được chọn, bà lão chỉ xuất hiện ở nửa sau của câu chuyện. Kết hợp với những tình tiết diễn ra trước đó, độc giả đoán già đoán non sẽ xuất hiện với dáng vẻ nghiêm nghị thường thấy của những bà mẹ chồng nông thôn. Nhưng ngay cả cô cũng bất ngờ trước thái độ của mẹ mình. Sự lễ độ trong ứng xử, đặc biệt là trình tự dao động tình cảm của nhân vật càng khẳng định phẩm chất cao quý của nhân vật bà cụ Tứ. Hiện ra trước mắt chúng ta là một người mẹ hết lòng yêu thương con, một bà lão nghèo nhưng rất nhân hậu. Tất cả những gì bà lão trải qua trong lòng đều được Jin Wuni ghi lại một cách chân thành và xúc động.

Kim Lân là một trong những nhà văn có thể hiểu sâu sắc tâm lý nhân vật. Trong văn của ông, những con sóng của lòng mẹ già được thể hiện một cách trực diện, tế nhị, cảm động và ám ảnh. Nếu không có tình yêu thương, sự cảm thông và chia sẻ thì tác giả không thể diễn tả thành công tâm trạng của bà cụ trong một chương sách ngắn ngủi như vậy. Đề cao tấm lòng nhân đạo tất nhiên là dũng khí nghệ thuật của nhà văn. Hình ảnh những bà già và những chú gà trống, hình ảnh những người vợ cam chịu, những nam ca sĩ xuất hiện thường xuyên đã làm cho hình ảnh người phụ nữ Việt Nam trở nên bất tử.

Phân tích nhân vật Bà già – Mẫu 4

Vợ nhặt là một trong những tác phẩm hay nhất của nhà văn kim uni. Trong tác phẩm, chúng tôi không chỉ ấp ủ ký ức về ông già và chị dâu mà còn nhớ đến người mẹ đã sinh ra mình làm người và đã trải qua bao gian khổ. Bà cụ là hình ảnh người mẹ nông dân Việt Nam trước 1945. Với vai diễn này, Kim Lan không tập trung vào hành động mà đi sâu vào cảm xúc của nhân vật, qua đó khẳng định tài năng khắc họa tâm lý con người của cô. đồ đạc của anh ấy.

Ngoại hình của bà cụ chỉ được tác giả phác họa qua một số chi tiết: “bước đi loạng choạng, mắt đờ đẫn, vừa đi vừa ho”. Nhưng cũng đủ để người đọc hình dung về một người mẹ nhân dân, suốt đời cần lao, bần hàn.

Nhưng ngòi bút tập trung miêu tả tâm lý của bà cụ, nhất là ở hai thời điểm: khi người vợ nhặt lên phòng trong đêm và sáng hôm sau. Hai lần đầu đã cho thấy tài năng của kỳ lân vàng khi lột tả được tâm lý của chủ nhân.

Bà cụ sững sờ khi nhìn thấy con dâu, bà chưa bao giờ thấy con trai mình mong ngóng bà trở về. Khi cô theo anh vào nhà và thấy một người phụ nữ lạ đang ngồi trong phòng, sự ngạc nhiên của cô khiến cô hoảng sợ. Lúc này, sự kinh ngạc của bà lên đến đỉnh điểm, bà thắc mắc: “Sao, tại sao trong đầu tôi lại có một người phụ nữ ngồi? Người phụ nữ nào lại đứng đầu giường con trai tôi? Tại sao tôi phải chào cô?” Ngạc nhiên, ngạc nhiên đến nỗi cô không tin vào mắt mình và phải dụi mắt cho bớt mờ.

Sau lời giải thích của con trai, bà trở nên rối bời và bối rối. Với trái tim yêu thương của người mẹ, hãy dành cho đứa con một tình yêu sâu đậm. Bởi bà hiểu rằng người ta chỉ lấy nhau khi cuộc sống đã yên bình, và các con của bà lấy nhau khi đói kém nhất. Đồng thời, cô cũng cảm thấy có lỗi với người mẹ tội nghiệp khi đã không làm tròn trách nhiệm chăm lo cho hạnh phúc của đứa con. Tất cả những cảm giác này kết hợp với nhau trong một cái cúi đầu im lặng. Hết thương, chị quay sang thương hại, lo lắng: “Không biết chúng nó có nuôi nhau qua cơn đói khát này không?”. Với nạn đói hoành hành, nỗi sợ hãi của cô là hoàn toàn chính đáng. Từ tình yêu thương và sự quan tâm dành cho con cái, tình yêu thương của người mẹ cũng được truyền sang những người vợ đưa đón. Tuy bà Trang không giới thiệu chi tiết và sắc thái nhưng với kinh nghiệm sống và sự hiểu biết về đám cưới vội vã của con dâu. Bà nhìn con với vẻ thương cảm, yêu thương: “Người ta bước đường khổ đói đói rét thế này thì lấy con thôi. Chỉ con tôi mới có vợ thôi”. Bởi vậy, bà không chỉ là hiện thân của tình mẫu tử thiêng liêng mà còn là hiện thân của tấm lòng bao dung, vị tha, sẵn sàng giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh, kém may mắn.

Mặc dù trong lòng đầy phiền muộn nhưng bà luôn nói những lời vui vẻ với cô con dâu mới: “Được, ừm, ở với nhau là có duyên, cũng là phúc”. Câu nói này không chỉ giúp con dâu bớt xấu hổ mà còn chào đón thành viên mới của gia đình bằng sự nhiệt tình, ân cần. Dù nói những lời hào hứng, vui vẻ nhưng nỗi ám ảnh về cái đói, cái chết vẫn quá lớn. Vì thế, khi đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô vẫn không khỏi lo lắng, tủi thân và rơi nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Kim Lan tiếp tục thâm nhập vào tâm trí bà lão, nhấn mạnh niềm tin và khát khao tương lai của bà. Cùng với sự thay đổi của tràng giang đại hải và đón đưa vợ, bà cụ cũng đã có những thay đổi rõ rệt. Cô cảm thấy dáng vẻ của mẹ khác hẳn mọi khi, không luộm thuộm và khắc khổ mà là một tư thế nhẹ nhàng và tươi tắn. Bà dậy sớm cùng con dâu dọn dẹp nhà cửa. Những hành động bất cẩn tuy nhỏ nhưng đã phản ánh sự quan tâm, lo lắng của người mẹ đối với hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.

Để tạo niềm tin và hy vọng về tương lai cho đôi lứa, bà lão luôn nói những điều hạnh phúc về tương lai. Chị định mua một cặp gà, nhìn lại thấy đã có gà nên hai vợ chồng thêm tin tưởng vào tương lai. Nhưng dù bà cụ có kể những câu chuyện hài hước, lạc quan, vẫn không thay đổi được sự thật rằng nồi cháo nữa chỉ đủ cho một người ăn hai lưng. Để qua cơn đói, bữa ăn của cô dâu chỉ có một nồi cháo cám. Khi bưng nồi cháo cám ra, phản ứng tâm lý của cô thật thảm hại, vừa lao tới, vừa chào, vừa khuấy với giọng phấn khích để ngụy trang cho sự thực phũ phàng của bát cháo nghẹn ngang cổ. Những hành động này của cô thật cảm động và đáng trân trọng.

Trong ba nhân vật, không phải ngẫu nhiên mà kim đại hiệp bỏ một bà lão đi xa để nói về tương lai, nhưng sau những điều tốt đẹp còn có một lời nhắn nhủ: dù thế nào cũng phải giữ vững niềm tin. Tin tưởng và hy vọng. Đồng thời cũng là lời tác giả ca ngợi sức sống bền bỉ, khỏe khoắn của tâm hồn người Việt Nam. Người mẹ nghèo nhưng tính tình bao dung, nhân hậu đã gieo mầm sống, hạnh phúc lứa đôi. Có thể nói bà lão là điểm kết tinh của tác phẩm, thể hiện giá trị nhân đạo sâu sắc.

Vận dụng nghệ thuật phân tích tâm lý nhân vật chính, Jin Youni nhìn thấy vẻ đẹp tinh thần và lòng nhân hậu của bà lão và đôi vợ chồng trẻ qua ngòi bút. Bà cụ là hình ảnh cao đẹp nhất, đại diện cho hàng nghìn bà mẹ Việt Nam. Đồng thời, vai trò này cũng thể hiện giá trị nhân đạo sâu sắc của kỳ lân kim loại.

Phân tích nhân vật bà lão – mẫu 5

Lối viết của Kim Lân giản dị, gần gũi với đời sống nhân dân, bà được biết đến là một nhà văn về nông thôn Việt Nam. Những tác phẩm của anh luôn chạm vào trái tim người đọc bằng cảm giác ấm áp và thân thuộc. Truyện ngắn “Vợ Nhặt” ra đời trong hoàn cảnh khổ đau, đói kém của đất nước ta. Tác giả đã thành công trong việc khắc họa một bộ tứ, nhân vật người mẹ chân chất nhưng đầy tình thương.

Mụ già không xuất hiện ở đầu tác phẩm, chỉ khi ông lão trở về nhà với người vợ mới cưới. Có lẽ lúc này người đọc mới bắt đầu cảm nhận được thái độ, tình cảm của người mẹ nghèo đối với đứa con của mình.

Bà lão là một hình ảnh “vô tâm”, một người phụ nữ đáng thương “chân ướt chân ráo ra khỏi cửa”. Qua hàng loạt từ ngữ miêu tả dáng người, tư thế của mẹ như “chớp mắt”, “đi khập khiễng”, “thiền định”, hình ảnh người mẹ già không còn sức khỏe, tâm thần được gợi lên trong tâm trí người đọc. .Trong xóm nghèo, giữa núi rừng nề nếp, hoang sơ nhân gian, sự xuất hiện của hình ảnh người mẹ này khiến người đọc không khỏi chạnh lòng.

Tuy chỉ xuất hiện khi đưa vợ về nhưng bà đọng lại trong tâm trí người đọc khi lần giở từng trang sách. Bởi vì kim uni đã khiến cô ấy xuất hiện với tính cách và tình cảm yêu thương, nhân ái, bao dung và chăm chỉ. Cô ấy là một người mẹ vĩ đại và tuyệt vời.

Khi thấy một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện ở nhà, tâm trạng cô thất thường, bồn chồn, luôn thắc mắc không biết đó là ai. Sau khi biết chuyện, cô không to tiếng, cũng không xua đuổi. Cô lặng lẽ như chính cuộc sống của mình. Cô thương con, thương người đàn bà xa lạ ấy. Tình yêu sâu sắc và vĩ đại. Cô chỉ lo “Không biết có qua được ngày không”. Nghèo đói là tất yếu, tình người vẫn dạt dào, nặng trĩu một lòng mẹ. Thấy con trai lấy vợ, bà cũng mừng lắm nhưng cũng buồn lắm, vì “người ta sống bần hàn thế này mới lấy vợ con, con cái mới được lấy vợ”. Một loại lạnh lùng đến đau lòng khiến cô càng yêu con trai mình hơn, càng yêu người phụ nữ xa lạ đáng thương kia.

Bà cụ cũng là một người rất chu đáo và không bao giờ phàn nàn. Bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Vợ chồng lo làm ăn đi rồi trời thương. Ai giàu ba đời thì nghèo ba đời”. cặp đôi. Điều đó không phải bà mẹ nào cũng dũng cảm nghĩ ra và động viên con mình dũng cảm. Chính tấm lòng mẫu tử này đã khiến Colon và người vợ mới thoải mái hơn, không gặp quá nhiều ràng buộc, khó khăn. Có như vậy chúng ta mới hiểu được tình người đáng quý biết bao trong cuộc sống tăm tối này. Cô ấy là một người mẹ tuyệt vời, mặc dù cuộc sống không tuyệt vời như cô ấy mong đợi.

Hình ảnh cụ bà “xăm trong vườn” vào sáng ngày đầu tiên của đám cưới khiến độc giả vỡ òa. Dù chỉ là một bức ảnh nhỏ chụp một ngày bình thường nhưng cũng khiến khung cảnh u ám trở nên nhẹ nhàng và tươi tắn hơn. Thay vào đó, cô ấy cũng đang nuôi dưỡng và xây dựng hạnh phúc cho con mình. Đặc biệt, cảnh “nồi cháo cám” xuất hiện trong bữa tiễn vợ về quê đầu tiên không chỉ khiến hai vợ chồng nghẹn ngào trong cổ họng mà còn khiến người đọc không cầm được nước mắt. Hóa ra trong cái nghèo tiềm ẩn ấy, chỉ một bát cháo “đắng” cũng đủ thắp lên trong lòng người ta một tia lửa như vậy. Đó thực sự là một hình tượng nghệ thuật đầy ám ảnh. Cũng giống như “bát cháo hành” trong truyện Chípiao, “nồi cháo cám” trong truyện ngắn “Người Vợ Nhặt” cũng là một hình ảnh ăn sâu vào tâm trí người đọc.

Buổi sáng hôm đó, tâm trạng và nụ cười tươi vui của bà cụ đã thực sự khiến đôi vợ chồng trẻ tràn ngập niềm vui và sự ấm áp. Bà lại nói: “Cháo cám đấy, ngon lắm, gần nhà không có nhà ăn đâu.” Vẻ tươi vui của người mẹ nghèo đã làm bừng sáng bầu không khí u tối mấy ngày qua. Chỉ có trái tim của người mẹ mới có thể làm cho một đứa trẻ cảm thấy thoải mái. Ông cu cô và ông thị là những người thực sự hạnh phúc mặc dù nghèo đói vẫn còn tồn tại.

Kim Uni đã xây dựng thành công hình ảnh bà lão bằng những chi tiết rất đời thường nhưng lại khiến người đọc có cái nhìn khác về những người nông dân trong cảnh đói kém của đất nước. Cô ấy là người được nhiều người ngưỡng mộ và ngưỡng mộ.

Phân tích nhân vật Bà già – Mẫu 6

“Chọn Vợ” là một trong những tác phẩm xuất sắc của nhà văn Kim Vô Kỵ viết về đề tài nông dân. Người nghệ sĩ không chỉ khắc họa những hình ảnh hiện thực, đáng buồn của người nông dân bằng ngòi bút đầy tình người mà còn thể hiện niềm cảm thương sâu sắc trước số phận bấp bênh, éo le của người nông dân. Trong tác phẩm, ba nhân vật Trang, thị và mẹ Trang đều có những nỗi niềm, nỗi khổ riêng nhưng xét cho cùng, trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn có những nét đẹp đáng trân trọng. Vai bà cụ là một nhân vật có tâm lý phức tạp, được tác giả miêu tả rất thành công.

Bà cụ trước hết là một phụ nữ, nghèo khổ, góa bụa, sống cùng đứa con trai, tên thằng bé, tuy đã lớn nhưng hai anh em khá trẻ con, xấu xí và mặt dày. vô lý. Năm 1945, hai mẹ con sống cùng nhau trải qua những khó khăn thiếu thốn của xã hội. Bà chưa bao giờ dám nghĩ anh trai và con trai mình sẽ lấy nhau, mặc dù trong thâm tâm bà rất mong muốn có một cô con dâu, bởi bà biết tính cách của các con mình như thế nào. , hoàn cảnh gia đình thế nào.

Khi ông lão đưa vợ trở lại căn nhà dột nát để chờ mẹ, bà trở về nhà và ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ đang ngồi bên giường của con trai mình. Anh càng ngạc nhiên hơn khi nghe câu chào từ miệng người phụ nữ. Biết mẹ không hiểu, ông lão nói: “Này cả nhà, nó chào cậu… nhà mình mới về làm bạn với”. Giọng nói ấy, lời khẳng định mà con trai nói ra, bà vẫn chưa tin đó là sự thật, cố gắng liếc nhìn người phụ nữ vẫn ngồi trên giường: “Bà cụ chớp mắt. Mắt bà lão mờ đi, bà lão lại nhìn kỹ người phụ nữ kia, nhưng bà vẫn không nhận ra đó là ai, bà lão quay đầu lại nhìn đứa con trai, như thể bà không hiểu. Hóa ra con trai bà đã có vợ, hư như con báo, Người khác lấy mất?Lòng bà vẫn ngỡ ngàng, còn nghi ngờ, tò mò.

Khi cô dần hiểu ra mọi chuyện và biết mình đã lấy người phụ nữ khác, cô chỉ biết “cúi đầu không nói gì”. Số phận của đứa con thật đáng thương làm sao, bà nghĩ đến người chồng già và đứa con gái đã mất mà bà càng đau, càng đau, càng đau. Là một người mẹ, tình yêu của mẹ dành cho con là vô bờ bến, mẹ biết con trai mẹ giờ đã yên bề gia thất, có gia đình hạnh phúc nhưng hạnh phúc thì ít mà muộn phiền thì nhiều. Chị tự trách mình làm mẹ mà không thể cho các con một ngày ấm êm, lấy chồng mà chẳng có nỗi lo nào. Khi nhiều người chết đói, bà nặng quá, tính mạng mong manh như ngàn cân treo sợi tóc, gia đình tan nát, con trai lúc này cũng không lấy được vợ. Rồi bà khóc vì thương con, thương con dâu mới, biết đâu hai người có vượt qua được chuyện này thì sao. “Hai dòng nước mắt rơi giữa đôi mắt ngấn nước của nàng.” “Chúng ta sắp cưới nhau rồi, tiếc quá!…” “Thôi, anh là số phận, em cũng rất hạnh phúc…”. “Mẹ ngồi đây, con ngồi đây cho đỡ mỏi chân” Lòng bà già không sao nói hết tình thương con, lời nói dịu dàng, chân thành nói lên trong trái tim ấm áp, trái tim người mẹ. Trong sâu thẳm, hãy để chúng tôi nghẹt thở. “Bà cụ không nói được, nước mắt cứ tuôn rơi.”

Là người từng trải, bà hiểu nếu không có nạn đói thì các con bà đã tảo hôn, chết đói và người ta sẽ đến tìm con. Dẫu vậy, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà anh mang lại cho cô chính là hơi ấm của một gia đình nhỏ. Dù biết con đường phía trước sẽ gập ghềnh nhưng bà vẫn động viên, khuyên nhủ con trai. Bà dặn các con phải vượt qua nghịch cảnh bằng cách sống yêu thương, chan hòa, quan tâm và chia sẻ. Trong lời dặn dò ấy chan chứa niềm tin ngày mai sẽ khác, rồi tương lai sẽ lại bình yên: “Rồi may ông trời cho mình nhiều lắm…” Nếu có, con mình sau này sẽ đến. Bà cụ “đã nói hết: chuyện vui, mai sau sẽ có chuyện vui”.

Sáng hôm sau khi con dâu về, bà cố dậy sớm nhổ cỏ trước nhà, quét dọn nhà cửa, vườn tược. Hơn ai hết, bà thấy việc làm này thể hiện sự yêu thương, quý trọng con dâu mới, bà mừng rỡ đón con trai về cho con bớt buồn và yên tâm hơn. “Khuôn mặt u ám của bà bừng sáng. Một bà già xăm trổ dọn dẹp” Bữa sáng đầu tiên của con dâu là nồi cháo cám, tuy đắng nhưng bà vẫn cố nở nụ cười động viên con. Đu đưa là vậy nhưng sáng hôm ấy khi ăn cơm, chúng tôi vẫn cảm nhận được không khí gia đình đầm ấm, tình cảm mẹ con vẫn thắm thiết.

Xem Thêm : Hết tình còn nghĩa – Báo Phụ Nữ

Nhân vật bà lão tỏa sáng trong các tác phẩm về đức tính cao đẹp của người phụ nữ và người mẹ Việt Nam. Đó là lòng dũng cảm, lòng nhân hậu, tấm lòng vị tha, tình yêu thương con vô bờ bến và ý chí ngoan cường. Giữa đau thương, hàng ngàn cái chết, hàng ngàn lo lắng, chị vẫn lạc quan, vẫn không thôi hi vọng, tin tưởng vào một ngày mai tốt đẹp hơn.

Bằng cách kể chuyện hấp dẫn, thấu hiểu tâm lý và trái tim con người, giúp nhà văn chạm đến từng ngóc ngách tâm hồn nhân vật, để khi đọc những trang viết của ngòi bút ấy, chúng ta được sống cùng cảm xúc và nhân vật . Cùng vui, cùng lo, cùng khóc, cùng cười. Em rất biết ơn Kim Lân đã dành tình yêu thương vô bờ bến, bền bỉ cho những người nông dân nghèo khổ.

Phân tích nhân vật Bà già – Mẫu 7

Có lý do khiến độc giả “mệt mỏi” khi đọc các tác phẩm của Wu Datu, Wu Zhongfeng, Ruan Gonghuan, Nan Cao, Jin Lan… quá “khắc nghiệt”. Mỗi khi đọc một trang, tôi có cảm giác như mình đang sống cùng nhân vật, cùng họ vượt qua niềm vui, hạnh phúc và cả những đau thương, bi kịch. Đọc truyện ngắn “Người vợ tôi tìm thấy” của Kim Vô Kỵ, nhân vật bà cụ là một ví dụ, tuy sống trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng bà lại có tấm lòng yêu thương con vô bờ bến.

Cam Ranh (1/8/1920-20/7/2007) tên thật là Nguyễn Văn Thái, sinh tại làng Phù Lỗ, xã Tân Hồng, huyện Tô Sơn, tỉnh Bắc Ninh. Tác phẩm của Jin Lan mang đậm dấu ấn cá nhân. Kim Lân đặc biệt thành công trong việc tái hiện không khí ảm đạm, thê lương của nông thôn Việt Nam và cuộc sống cực nhọc của người nông dân thời bấy giờ. Các tác phẩm tiêu biểu của Kim Lan có “Đôi lứa nên cưới” (1955), “Nông thôn” (1948), “Người vợ nhặt” (in trong tập truyện ngắn “Con chó xấu xí” năm 1962)…

Truyện ngắn “Vợ Nhặt” của tác giả Kim Lân lấy bối cảnh nạn đói khủng khiếp năm 1945. Về tác phẩm, King Uni viết: “Khi viết về nạn đói, người ta có xu hướng viết về sự nghèo khổ và thảm kịch. Khi viết về những con người trong năm đói, người ta có xu hướng nghĩ đến những con người chỉ muốn chết. Tôi muốn viết một truyện ngắn với một ý tưởng khác. Dù cận kề cái chết nhưng những người này không hề nghĩ đến cái chết mà vẫn hướng đến sự sống, vẫn hy vọng và tin tưởng vào tương lai. Họ vẫn muốn sống và sống vì con người. “Tính cách của bà cụ là điển hình của”những người đó”.

Trước hết, nhân vật bà lão được thể hiện là một người phụ nữ tuy nghèo nhưng đã già và phải bươn chải kiếm sống. Ta có thể thấy điều này qua một vài chi tiết nhỏ: “Ngoài rừng trúc, lão phu nhân chưa vào, tính tình vẫn như cũ, vừa đi vừa nói tính toán…” Từ “ồn ào” khiến người đọc cảm thấy mình giống như một bà già nhỏ nhắn, không còn nhanh nhẹn, bước từng bước chậm chạp và khó khăn ra khỏi bóng tối. Trong không gian xóm đạo đổ nát, người người “tối tăm” vì đói khát, không khí “đầy mùi rác ẩm và xác chết đói”, cộng hưởng tiếng “thì thầm tính toán” khiến lòng ta giật thót. một xu “Hàng” cảnh, còn có thể tính cái gì? Thế là, bà cụ bước tới, đem cả “bầu trời” ảm đạm vào lòng.

Tiếp theo, Jin Ren cũng tạo ra một nhân vật bốn người tràn đầy tình yêu thương, sự hy sinh và luôn muốn có một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc. Bà cụ là một người mẹ luôn thấu hiểu và nhường nhịn con – con của bà, và chỉ mong con mình được hạnh phúc. Điều này được thể hiện rõ qua diễn biến tâm lí của bà cụ xuyên suốt câu chuyện. Lúc đầu thấy anh dẫn một người phụ nữ đến, ông lão “choáng” và “ngạc nhiên”. Và càng bất ngờ hơn khi một người phụ nữ khác “chào anh với em”. Sống gần nửa đời người, lão phu nhân tựa hồ trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện, hai mắt hơi híp lại. Một câu hỏi lớn đặt ra trong đầu bà lão: Làm sao mà không đủ ăn trong nạn đói khủng khiếp này? Chị hiểu tất cả, hiểu khát khao có một gia đình của em, nhưng thực tế phũ phàng không cho chị cơ hội có một đám cưới đàng hoàng như bao người. Của hồi môn chỉ là mấy chữ và mấy bát bánh dẻo, người vợ là người “nhận”, nhưng bà cụ “nhẹ nhàng” nhận sau một hồi ngập ngừng. Chẳng phải đây chính là minh chứng cho khát vọng hạnh phúc gia đình của người phụ nữ xưa hay sao? Bà cụ không chỉ thương con mà còn là người giàu lòng nhân ái, tràn đầy tình thương với những người cùng cảnh ngộ. Cô nhận một người phụ nữ mới về chung một nhà dù “không biết có nuôi được nhau không”.

Cuối cùng, bà lão cũng là một người lạc quan, tin tưởng vào một tương lai tươi sáng. Sáng hôm sau, nắng vàng xua tan mọi u ám, chết chóc. Cả nhà cùng nhau sửa nhà, dọn vườn, quét sân… Trong bữa cơm ngày đói, mâm cháo cám “đắng lòng” mừng sinh nhật con dâu mới đã phơi bày thực trạng của “cái bụng đói” trước mắt”. Ba con người, Ba giai đoạn của cuộc đời. Một kẻ khờ. Một kẻ rẻ rúng bị “nhặt được”. Một bà lão đã “gần đất xa trời”. Tuy nhiên, họ nói về tương lai rất sôi nổi, bà cụ hào hứng kể kế hoạch sắp tới

Thông qua nhân vật bà lão, Ginny thể hiện những khát vọng, ước mơ cao cả của mình, qua đó thể hiện sự trân trọng những phẩm chất tốt đẹp ở con người. Đây cũng chính là hiện thân của tấm lòng nhân đạo sâu sắc của tác giả. Nam Thảo một lần nữa định hình thành công diễn biến tâm lý nhân vật sinh động, sống động như thật, thể hiện phong cách văn học độc đáo của riêng mình.

Tôi chợt nhớ đến một câu trong tác phẩm “Quê hương” của He Tong: “Trên đời không có đường đi, người đi mãi cũng chỉ thành đường…” Anh cũng đã đi trên “con đường” của phê phán hiện thực, viết Nam Thảo, Ngô Đạt Tư, Nguyễn Công Hoan và những người nông dân khác chỉ… một mình.

Phân tích nhân vật Bà già – Mẫu 8

Truyện ngắn Vợ nhặt của Kim Lân viết về cuộc sống ngột ngạt, bức bối do nạn đói khủng khiếp năm 1945 gây ra. Có vẻ đẹp đằng sau vẻ ngoài đói khát của người nghèo. Trong cảnh đó, họ vẫn nhen nhóm niềm tin và hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Trong “Vợ nhặt” có ba nhân vật: Trang, lão phu nhân và vợ nhặt, lão phu nhân là mẹ của em trai, vì tấm lòng nhân hậu, vị tha mà sự hy sinh của bà thật đáng khâm phục và khơi dậy được sự đồng cảm của nhiều độc giả hơn .

Kim Uni cho phép bà cụ xuất hiện ở giữa tác phẩm, nhưng bà cụ đã trở thành nhân vật trung tâm của tác phẩm. Khi ngòi bút miêu tả bà lão, mọi hình ảnh, mọi chi tiết đều chân thực, sống động như thật. Bà lão hiện lên như một người mẹ bất hạnh, chồng mất sớm, con gái út cũng chết trẻ, chỉ có một đứa con trai là người đánh xe bò, bị điên. . Kết quả là hai mẹ con sống trong căn nhà dột nát, chui rúc trong xóm, người con trai có nguy cơ mất vợ. Cả một đời đau khổ, tủi nhục đã đè nặng lên những gì đã hình thành nên tính cách của cô. Chân dung cụ bà được tác giả giới thiệu từng bước. Bắt đầu từ tiếng “tằng hắng ho khan”, một bà lão có dáng vẻ “tươi cười” đầu ngõ “vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó”. Tính từ “nogo” rất dân dã và dẻo dai, giúp người đọc hình dung ra hình ảnh người mẹ già gầy guộc, cong queo vì gánh nặng cuộc sống, cảnh nghèo khó. Và chính sự nghèo khó cũng mang đến cho cô một làn “mây mù đen”. Qua việc miêu tả ngoại hình của bà cụ, ta thấy được bà là một người mẹ khổ cực, bất hạnh.

Kim Uni tinh tế dẫn dắt người đọc cùng suy nghĩ và lồng ghép cảm xúc vui buồn lẫn lộn của bà lão. Tác giả đặt bà lão vào một tình huống hoàn toàn bất ngờ. Trong nạn đói khủng khiếp năm 1945, “người chết như củi”, “không khí còn nồng nặc mùi hôi thối và mùi xác chết”, còn có tiếng “gào thét” của muông thú. Quạ đậu trên “cây gạo ngoài chợ”, con trai bà lão bất ngờ “rước” vợ lên xe chở thóc từ liên đoàn về tỉnh, đưa về ra mắt mẹ. Chính những điều đó đã gây cho bà cụ nhiều cảm xúc phức tạp và tác động mạnh mẽ. Chiều hôm trước và sáng hôm sau, hai biểu hiện tâm trạng của chị khá khác nhau nhưng đều là sự nhìn nhận và suy ngẫm về cuộc hôn nhân của chị.

Chiều hôm trước, bà cụ từ trong ngõ đi vào, thấy loạt biểu hiện bất thường “la như trẻ con” rồi “chạy ra đón con” này, tâm trạng “tiếc hùi hụi” vào nhà. Đó là ánh mắt lo lắng, căng thẳng vì không biết điều gì đang đợi mình ở nhà. Khi ra đến giữa sân, nhìn thấy người đàn bà, bà lão “ngừng lại” sửng sốt – một biểu hiện khác của sự ngạc nhiên, đó là “ngạc nhiên hơn”. Điều đó có nghĩa là ngày càng có nhiều bất ngờ trên cơ thể cô ấy, và những bất ngờ tiếp theo sẽ lớn hơn những lần trước. Tác giả sử dụng ngôn ngữ độc thoại nội tâm để diễn tả nỗi băn khoăn, hoài nghi của bà cụ lúc này. Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu bà già: “Chết tiệt, sao có thể có một người phụ nữ trong đó? Người phụ nữ nào lại như vậy đứng ở bên giường con trai mình? Tại sao lại chào hỏi ngươi? Nó không phải là con của Công tước. Là ai?” phải không?” Hàng loạt câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anh để tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Nhưng bà lão vẫn không tìm ra câu trả lời nên đành trách mắt mình không tin vào mắt mình”. thu hẹp.” Bà lão “nhìn kỹ người phụ nữ một lần nữa, nhưng vẫn không nhận ra đó là ai.” Bà quay lại và hỏi về con trai mình, cảm thấy hơi bối rối. Khi người phụ nữ thấy bà già quay lại, cô ấy chào, “Bà đã về rồi”, và ngay cả lời chào như vậy – một lời chào tử tế, cô ấy cũng không thể hiểu được. Bà còn đang băn khoăn, thắc mắc và đoán già đoán non, lại hỏi: “Ủa, thế nào?” thì bà cụ “yên vị trên giường”. Mãi đến khi một nhóm người giới thiệu, giải thích “đây là nhà tôi” rồi “chúng ta phải có duyên mà sống với nhau… chỉ là cái số”, bà lão mới bắt đầu hiểu ra. Sau khi hiểu ra, bà lão “cúi đầu im lặng”. Dáng điệu bà cụ “cúi đầu lặng lẽ” chứa đựng quá nhiều tâm tư, tình cảm, cảm xúc không thể nói nên lời.

Dường như qua tư thế ấy, người đọc dần nhận ra sự phong phú trong tấm lòng tưởng như cổ hủ của nàng. Ở cô, con người lý trí và con người tình cảm đồng thời xuất hiện trong cô. Những người có lý không chỉ để bà hiểu rằng con trai bà đã có vợ, mà còn để bà hiểu những khó khăn, nghèo khó mà Đại Xương phải chịu đựng, để rồi giúp bà hiểu rằng chính số phận bất hạnh của đời mình đã khiến con bà phải sống trong cảnh như vậy. một môi trường trớ trêu. Còn chị xúc động tỏ ra rất “thương cảm cho số phận đứa trẻ”. Haizz, nỗi xót xa đó không chỉ cho riêng tôi mà còn cho con trai tôi, nó không chỉ thể hiện nỗi đau của riêng tôi mà còn thể hiện tình yêu thương của tôi dành cho con trai mình. Vì thế tâm trạng bà cụ vừa đáng thương vừa nhân hậu!

Tình cảm trong lòng cô càng ngày càng cụ thể và hữu hình: “Oa, người ta kết hôn sinh con, nên làm chuyện ấy ở trong phòng ăn. Tôi hy vọng sau này sẽ có con. Còn tôi.. ..”. Đọc xong câu này, chúng ta cảm thấy trái tim người mẹ tội nghiệp run rẩy và đau xót. Cảm xúc của người mẹ, bao gồm cả sự so sánh giữa mình và con trong hoàn cảnh kết hôn với một đứa trẻ. Cách so sánh ấy không chỉ làm nổi bật sự thiếu thốn, khó khăn của gia đình chị mà dường như còn chứa đựng sự tự trách bản thân. Hãy trả thù chính mình! Đây cũng là biểu hiện cho nỗi đau nội tâm của cô ấy. Nhưng tất cả đều thể hiện lòng nhân ái, yêu thương trẻ thơ.

Lòng nhân ái còn thể hiện ở sự quan tâm của cô dành cho đứa trẻ: “biết có nuôi được nhau mà nuôi đứa trẻ đói ăn này không”. Ông xót mình, thương con khiến “hai hàng nước mắt ông trào ra”. Bà cố kìm nén cảm xúc, cố gắng nuốt những giọt nước mắt mặn đắng vào trong trái tim vốn đã chất chứa bao nỗi đau của cuộc đời bất hạnh. Nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi từ đôi mắt đục ngầu của người mẹ già tội nghiệp. Đoạn văn không phải là những câu trần thuật đơn giản mà từng câu chứa đầy nỗi niềm ngậm ngùi của tác giả.

Câu chuyện đến cao trào. Sự sắc sảo, tinh tế trong nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật của Jin Yi khá đậm nét. Cả ba nhân vật đều có những cảm xúc căng thẳng giống nhau. Còn chuyện “rước vợ” thì đợi mẹ già đánh tiếng. Sau khi bà lão hiểu chuyện, nỗi xót xa khiến bà lão “khẽ thở dài” vì muốn giấu đi nỗi buồn, sự lo lắng. Bà lão tạm rút ra khỏi tâm trạng suy tư, nhìn người vợ nhặt được và “nhìn người đàn bà” khi “cúi mặt đưa tay vuốt ve tà áo”. Bà lão không chỉ nhìn con dâu bằng con mắt mà còn đối xử có tâm với con dâu hơn. Thế là bà lão nghĩ: “Người ta chịu khó đi bước đói khổ này thì sẽ có con riêng. Nhưng con trai ta chỉ được lấy một vợ…”. Trong suy nghĩ của người mẹ đó có hai đối tượng “người khác” và “con mình”. “Người khác” trở thành con nợ, còn “con tôi” trở thành con nợ. Thực tế đã chứng minh rằng người mẹ già không hề coi thường, coi thường người đàn bà nhặt rác mà còn cảm thông và kính trọng chị, dù chị là một người đàn bà rách rưới, nghèo khổ, không nhà cửa. Nhặt cho vợ từ tận đáy lòng, bà lão nghĩ đến bổn phận làm mẹ và tiếp tục hành hạ “Mẹ không thể chăm sóc các con…”. Bà níu kéo, chờ xem vận may: “Nếu tôi qua khỏi, con trai tôi sẽ có vợ, nó sẽ yên bề gia thất. Đáng tiếc, nếu bạn giết nó, nó sẽ đau khổ biết chừng nào. nó có thể?” Tất cả những điều này tôi sẽ xử lý tất cả? “Thật đáng thương! Dù lo lắng và buồn bã nhưng mẹ dường như cũng chấp nhận cô “dâu mới” này hết lần này đến lần khác. Sau khi “khẽ hắng giọng”, bà lão “nhẹ nhàng” nói với “cô dâu mới”: “Ừ. Ừ, ừm, muốn yêu cũng được…” Mẹ hạnh phúc tự nguyện nhận lời. Chữ “may mắn” mà bà cụ nói với lũ trẻ thật giản dị và chân thành! Vài lời giản dị, để người nghèo Người đàn bà nhặt được đã mang đến cho anh cảm động và an tâm.Sự đón nhận của bà cụ khiến anh “thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực nhẹ bẫng”.

Người mẹ đáng thương và tốt bụng này thấu hiểu hoàn cảnh và tâm trạng của người phụ nữ xa lạ bỗng chốc trở thành “con dâu” của bà. Ngôn ngữ độc thoại nội tâm này một lần nữa diễn tả tinh tế tâm trạng phức tạp của nhân vật bà cụ. Những cảm xúc như những đợt sóng lăn tăn trong vòng tay mẹ khiến người đọc tràn đầy cảm xúc. Ôi người mẹ tội nghiệp của tôi! Tình thương và trách nhiệm của người mẹ đối với đứa con khiến bà trăn trở chuyện cưới xin cho đứa con, dù chỉ là lời nói đầu môi…

Khi đón “phu thê”, cụ bà tiếp tục tâm sự, từ tốn dạy con: “Nhà mình nghèo, vợ chồng mày bảo nhau làm ăn đi, rồi may mà ông trời cho nhiều. … làm sao tôi biết được, nhà cha họ ai giàu có, ba đời có ai, nếu có thì sau này con của cô sẽ đến”. rất nghèo”. Đó là lý do tại sao các bà mẹ nhắc nhở con cái của họ, “Bạn và chồng của bạn sẽ nói với nhau về công việc kinh doanh.” Dù nhắc nhở như vậy nhưng bà cũng dùng câu dân gian quen thuộc để động viên con cháu: “Ai giàu ba đời, ai khó ba đời?”. Những lời động viên ấy thể hiện sự lạc quan của người mẹ nghèo có hoàn cảnh khó khăn. Hơn nữa, bà lão đã truyền cho bọn trẻ niềm tin vào tương lai. Thật là một nguồn động viên vô giá giúp bà con vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tâm trạng bà lão buồn vui lẫn lộn. Cái nghèo luôn đeo đẳng trong lòng bà lão, và cái khổ khiến bà lão “nhụt chí”. Bóng tối bao phủ đôi mắt anh. Xa xa, những dòng sông trắng uốn khúc qua những cánh đồng tối. Gió thổi vào, mùi của những đống củi trong nhà người chết. Bà lão thở dài thườn thượt. “

Cô ấy cũng gặp rắc rối với nỗi bất hạnh về thân phận của chính mình. Vì vậy, trong kí ức của bà lão: “Tôi nghĩ đến ông lão và đứa con gái nhỏ của tôi. Bà lão nghĩ đến cuộc đời dài đằng đẵng và bi thảm của mình.” Tất cả những điều ấy như một cuốn phim dài bất tận, như một tấn bi kịch của cuộc đời bà. Từ những cảm xúc ấy, nỗi lo lắng lại trỗi dậy trong bà, bà lo lắng cho những đứa con của mình: “Liệu sau khi vợ chồng lấy nhau, cuộc sống của chúng có tốt hơn bố mẹ trước không?…”. Dù lo lắng nhưng bà vẫn cố gắng lại gần con dâu, thân mật mời: “Ngồi đây. Ngồi đây cho mỏi chân”. -rể”, và ít nhiều an ủi “người vợ được chọn”. Lời mời của mẹ thể hiện sự yêu mến và chấp nhận “cô dâu mới”. Nổi bật nhất là nỗi xót xa của bà cụ dành cho cô con dâu mới: “Bà cụ nhìn mà xót xa, giờ đã là con dâu của gia đình rồi”. trải lòng với người vợ nhặt bằng những lời lẽ trìu mến: “Chị làm được việc gì thì cũng đúng, nhưng nhà mình nghèo, giờ này có ai chấp nhận đâu. Hai chị em hòa thuận với nhau như vậy là mừng lắm rồi. Nếu Năm nay mày đói, lấy chồng được, tiếc hùi hụi…”.

Cách dùng từ của bà lão chứng tỏ bà là một người rất chí lý và rất hiểu người. Bà hiểu rằng khi cưới vợ cho con phải có mấy mâm cỗ, trước là cúng ông bà tổ tiên, sau là mời bà con lối xóm. Chị cũng thấu hiểu lòng người, bao dung độ lượng, họ sẽ thông cảm cho sự nghèo khó của chị chứ không chấp nhặt, tính toán. Cô ấy cũng hiểu rằng đạo đức của một mối quan hệ là sự hòa hợp. Đến nay, bà cụ “không nói được, nước mắt cứ chảy dài”. Nước mắt bà cụ giàn giụa vì thương con. Những giọt nước mắt của bà là hiện thân của lòng bao dung, nhân hậu của người mẹ nghèo. Quý giá hơn rất nhiều những thứ tầm thường mà mẹ dành cho con.

Buổi chiều hôm trước, tâm trạng bà cụ lo lắng, vui mừng, buồn bã nhưng sáng hôm sau, tâm trạng bà luôn tràn ngập một niềm vui nào đó. Niềm vui ấy hiện rõ trên gương mặt người mẹ: “Tôi thấy nhẹ nhõm và sảng khoái. Khác với trước đây, khuôn mặt vốn ủ rũ của tôi bỗng bừng sáng”. Niềm vui còn được thể hiện qua hành động của chị: “Xăm, dọn dẹp, dọn dẹp nhà cửa” và nghĩ “dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, ngăn nắp thì cuộc sống mới có thể khác, làm ăn có cơ hội tốt hơn”. Bà không thể hạnh phúc hơn khi con trai mình kết hôn. Chị cũng giải tỏa được nỗi bất an bấy lâu đè nén trong lòng, trong bữa cơm đầu tiên của ba mẹ con, tuy chỉ là “lát rau chuối, đĩa cháo muối” nhưng chị đã “vui vẻ chuyện trò, tất cả vì hạnh phúc mai sau”. Câu chuyện người mẹ già kể cho các con trong bữa cơm đầu tiên sau khi lấy chồng, tuy vẫn là chuyện làm ăn, chuyện gia đình nhưng trong câu chuyện của bà không còn quá khứ nữa, chỉ còn tương lai. Câu chuyện của cô thật đơn giản! Đó là chuyện mua gà, nuôi gà, nuôi một đàn gà con, và mẹ nói với cô ấy “Chà, khi nào có tiền, chúng ta có thể mua một vài con gà. Mẹ nghĩ làm chuồng gà rất tiện cho đầu bếp. Nhìn xung quanh không Sẽ mất nhiều thời gian, nhưng bạn sẽ thấy những chú gà con ngay lập tức…”. Chính câu chuyện vui của mẹ khiến cuộc sống vui vẻ, ấm áp hơn. Tuy nhiên, đồ ăn càng ngày càng dở, dẫn đến “chuyện vui bữa cơm chóng tàn, nồi cháo vương vãi, mỗi người bưng hai bát không còn”. ra nồi nghi ngút khói”, và bà lão tấm tắc khen “chè đây rồi, ngon quá”. Bà cụ dường như đang xua tan bầu không khí ảm đạm và quên đi hoàn cảnh éo le với tâm trạng vui vẻ. Bên trong vẻ ngoài tươi tắn đó là trái tim của một người mẹ đang khóc. Bà lão “mời” đôi tân lang ăn món đặc sản nấu bằng cám gọi là “cháo xiêu”, khen “ngon”, so sánh “cộng đồng mình còn không có cám”. Bằng cách này, bà đã động viên bà con có thêm sức mạnh tinh thần để vượt qua hoàn cảnh khó khăn, vất vả này. Chi tiết này làm chúng tôi cảm động rơi nước mắt trước tình cảm đáng quý và sự chân thành của cô.

Đoạn văn kết thúc bằng nước mắt của mẹ, nhưng bà lão “thấy cho mau. Bà lão không dám để con dâu thấy mình khóc.”

Cái tài của kim lân là luồn ngòi bút nhẹ nhàng vào sâu thẳm tâm hồn. Ông đã miêu tả một cách sâu sắc và tinh tế tâm lý của bà cụ, một người mẹ thấu hiểu cảnh nghèo, hết lòng yêu thương con cái, yêu cuộc đời nghèo khổ với tấm lòng nhân hậu sâu xa. Cô cố gắng xua tan những ám ảnh đen tối của thực tại và truyền cho các con niềm tin, niềm vui. Trong thân hình gầy gò, đói rét ấy, nhưng vẫn có một ý chí sinh tồn mạnh mẽ.

Trong văn học Việt Nam, bên cạnh tình phụ tử như lão Hạc trong tiểu thuyết cùng tên của Tào Nan, tình mẫu tử trong tuyển tập “Trong lòng mẹ” của Nguyên Hồng còn đáng được gọi tên hơn. đáng kính trọng. Người mẹ ra nước ngoài đi xin ăn để thoát khỏi những hủ tục hà khắc, nhưng mẹ vẫn yêu thương và hy sinh cho con. Hay người đàn bà đánh cá không tên trong tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu là một người mẹ bị chồng hành hạ, đánh đập dã man nhưng đầy tình yêu thương, bao dung, vị tha, hy sinh và sẽ luôn sống vì con, vì con. hạnh phúc của bạn.hy sinh. Bà cụ còn là một người mẹ nhân hậu, đầy đức hi sinh, hết lòng yêu thương con cái.

Nhà văn Kim Lan đã xây dựng một hình ảnh chân thực và cảm động về người mẹ nghèo hết lòng vì con qua truyện ngắn “Vợ tôi tìm thấy”. Bằng ngòi bút tinh tế, sắc sảo, tác giả đã đi sâu phân tích diễn biến tâm lý phức tạp của bà cụ, thể hiện điều đó qua từng lời nói, việc làm, từng ánh mắt, từng suy nghĩ, từng hành động, sự trăn trở cho tương lai của đứa con thơ. Phải là người sống tử tế, hiểu và thông cảm với người nghèo, yêu thương và tôn trọng người nghèo thì mới thể hiện được điều đó một cách chân thực và tinh tế như vậy.

Truyện ngắn “Vợ nhặt” không phải là một chương văn thuần túy mà là một chương cuộc đời đầy đau thương và nước mắt, mô phỏng nỗi trăn trở của người mẹ nghèo về hiện tại và khát khao tương lai. Hình ảnh bà cụ khiến người đọc vô cùng xúc động trước tấm chân tình thiết tha của người mẹ già. Người mẹ già là tia sáng trên nền cuộc sống cơ cực của những người nghèo khổ. Nhân vật bà lão càng làm cho giá trị nhân đạo của tác phẩm thêm thấm thía, cảm động. Bà cụ để lại trong lòng người đọc bao suy nghĩ sâu sắc, bàng hoàng.

Phân tích nhân vật bà lão-Mẫu 9

Mẹ luôn là người mang đến tình yêu lớn nhất, tình yêu lớn có thể vượt qua khó khăn, thiếu thốn vật chất, mang đến cho nhau cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Trong văn học Việt Nam, không ít nhà văn đã tạo dựng được hình ảnh người mẹ như vậy. Nếu như Ruan Mingzhu thể hiện vai người mẹ đánh cá hy sinh, thì Kim Lan lại thể hiện thành công vai bà lão trong truyện ngắn Chọn Vợ. Ngoài những phẩm chất của cô, tác giả còn miêu tả diễn biến tâm lý của nhân vật. Từ đó, chúng ta càng thấy rõ hơn đức hy sinh vô bờ bến và tình thương yêu vô bờ bến của mẹ dành cho các con.

Ông già đã già, mất chồng mất con gái tên Đức, bà có chồng và ở với con trai tên Trang. Hai mẹ con xuất hiện trong bối cảnh nạn đói lớn năm 1945, có thể nói hoàn cảnh khó khăn càng tô đậm sự phát triển tâm lý và phẩm chất của bà. Bà vẫn phải lặn lội đi tìm rau muối, biết bao nhiêu nắng mưa, gánh nặng đổ lên đầu bà và bà choáng váng trước hành động của con trai mình trong buổi chiều hôm đó. Sự phát triển tinh thần cũng bắt đầu từ đó.

Khi đến cổng, ông lão ho lạnh một tiếng, hơi ngạc nhiên sao mọi người lại vui vẻ như vậy. Sau khi nói “Mẹ về rồi”, hãy khớp với linh cảm về tâm trạng và hành động của mẹ để giúp mẹ nhận ra có điều gì đó không ổn. Chính vì thế mà ông hay trăn trở nên tâm càng phát triển. Với tâm trạng lo lắng khác thường, ông ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ ngồi ở đầu giường của con trai mình. Hàng loạt câu hỏi cho thấy tâm trạng rối bời của bà mẹ này. Cô không biết đó là ai, nhưng linh tính mách bảo rằng có điều gì đó không ổn, và cuối cùng thì nó cũng ở đây.

Bước chân ông cụ bước vào nhà cũng là một đỉnh cao tâm lý. Từ ngạc nhiên khi người phụ nữ lại gọi mình là “cô”, đến việc cô ấy nói “cô chào cô đây”. Đọc đến đây, tôi có cảm giác ông cụ đang mở to mắt nhìn người phụ nữ, và khó hiểu nhìn đứa con của mình. Tai cô dường như không nghe thấy gì. Trong lòng người phụ nữ có một cảm giác khó tả. Sau đó, khi cô ấy nói nhiều hơn về tình hình, cô ấy dường như đã hiểu ra. Cô buồn lắm, giấu nước mắt và chấp nhận. Tại sao cô ấy phải hạnh phúc ở nhà, nhưng ở đây cô ấy đang khóc. Không phải bà không thích có con dâu, mà là đến cái ăn còn không lo được, lấy chồng lại càng khó hơn. Thế là bà buồn, thương con, nhìn người đàn bà đó nghịch chiếc áo rách của mình, bà thấy thương con. Vì vậy nàng nhắm mắt tiếp nhận “Được, các ngươi là định mệnh ở bên nhau, cũng là hạnh phúc.” Có thể nói, sau cái gật đầu là tấm lòng của người mẹ, lo lắng cho con và cuộc sống sau này. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, nhưng cô ấy không muốn đứa con của mình, vì vậy cô ấy muốn nó vượt qua chuyện này. Khung cảnh đầy khói thuốc súng bên ngoài dường như đang nói hộ tâm hồn người mẹ.

Khi mất đi trái tim, cô nhận trách nhiệm làm mẹ và yêu thương truyền cho con những suy nghĩ tươi đẹp về tương lai. Cô ấy nói rằng tiền không ai có, và ba thế hệ không có khó khăn, vì vậy chỉ cần tôi vượt qua giai đoạn này, họ sẽ có một gia đình hòa thuận. Cô giấu thực tế đen tối trong lòng, rồi cùng các con nghĩ về tương lai.

Sáng hôm sau, trong bữa cơm đầu tiên của nàng dâu, bà dạy con dâu sớm thu dọn nhà cửa, thu dọn nhà cửa, chờ đón người đẹp đến. Khi cô nhìn thấy bọn trẻ vui vẻ, chúng tôi cũng cảm nhận được nét vui vẻ trong tâm trạng của cô. Cô là người nói nhiều nhất trong bữa ăn đó, và dường như cô không giấu được niềm vui trong lòng. Cô nói với anh rằng có một chuồng gà có thể nuôi hai con gà và đẻ trứng mỗi ngày. Nồi cháo đơn sơ ấy chỉ có một nồi cháo hoa lỏng nhưng ai nấy đều ăn ngon lành, bà vui lắm. Cháo xong, cô quyết định dọn cho con một nồi “Xiaocha”. Thật ra cũng cảm ơn, chỉ là cô không muốn lũ trẻ chết đói, hơn nữa cô cũng muốn duy trì bầu không khí vui vẻ đó. Biết vợ chồng Dong Li cay đắng, cô an ủi rằng nhiều người còn không thèm ăn cám. Vì vậy, người mẹ này mang đến tình yêu và niềm tin vào tương lai cho những đứa con của mình bằng những phẩm chất của mình.

Có thể nói bộ tứ diễn ra từ cung bậc cảm xúc cao đến thấp, từ buồn đến vui rồi ngược lại. Bất chấp những khó khăn của cuộc sống, nghèo đói, cái chết, cái chết luôn cận kề, cô ôm một người phụ nữ khác trong vòng tay, yêu thương con trai mình và cho họ một tương lai tươi sáng.

Phân tích nhân vật Bà già – Văn mẫu 10

kim uni là một nhà văn viết truyện ngắn xuất sắc. Anh ấy viết rất hay về động vật theo “phong cách trang trại”. “Cặp đôi ban đầu” và “Con chó xấu xí” là hai tập truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn. “Được vợ tôi nhặt lên” – một truyện ngắn độc đáo từ tuyển tập “Con chó xấu xí” xuất bản năm 1962. Truyện giàu tính nhân đạo, phản ánh cuộc sống nghèo khổ, vất vả, khát nước. Mong những gia đình nông dân Việt Nam thời Pháp thuộc được hạnh phúc. Nhà văn kể câu chuyện một người đàn ông đi “giành” vợ trong khi hàng xóm chết đói. Trong ba nhân vật trong truyện, hình ảnh bà cụ – mẹ của gánh hát để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc.

Cuộc đời của bà lão thật khốn khổ: già, nghèo, góa bụa, hiền lành ít nói… Bà lão xuất hiện lần đầu trong buổi hoàng hôn tê tái khi người con trai của bà là một người phu xe xích lô. Những mái nhà tranh “co ro bên vườn cỏ mọc um tùm”. Đằng sau mặt tiền dột nát là “bát đĩa, quần áo vứt bừa bãi trên giường dưới đất”. Người mẹ già tội nghiệp bước vào con hẻm với chiếc “puchi”, đi quanh quẩn như một cái bóng “ngáy”. Bà cụ giật mình khi chợt thấy một người phụ nữ lạ đứng cạnh giường con trai mình. Bà lão “thôi” càng ngạc nhiên hơn. Cô thắc mắc: “Sao lại chào với anh? Không phải Duke’s kid. Ai vậy?”. Cô chớp chớp mắt, chỉ thấy mắt “lác” ra,…rồi “vội vàng” bước vào phòng. Lại có tiếng chào hỏi, bà cụ ngồi xuống giường “bối rối”, trong lòng cảm thấy bối rối khó tả! Nghe người lạ “giới thiệu” xong, bà cụ vừa mừng vừa buồn. Lòng cô đầy những cảm xúc lẫn lộn. Một người đã trải qua quá nhiều đau khổ, mất mát, cay đắng trong cuộc đời, cảm thấy tủi thân và tự cho mình là người mẹ chưa làm tròn bổn phận với con cái. cô ây khoc. Lòng đau đớn, chua xót: “Lòng mẹ già tội nghiệp… ngậm ngùi xót xa cho số phận con mình”. Bà cụ càng xót xa khi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dài, như thể trong nước mắt. Thương con, thương thân phận mình, năm tháng dài lắm chuyện buồn. Cô thương cho cuộc đời cay đắng của mình: “Chà! Người ta lấy chồng con ở nhà ăn cũng được, nhưng mong sau này có con mà mở rộng tầm mắt. Còn mình…”.

Nạn đói sắp xảy ra. Bà trăn trở: “Cứ đói khát thế này, chúng nó có nuôi được nhau không?”. Góa, nghèo, cô đơn. Người chồng chết và cô con gái cũng vậy. Cô sống với một cậu con trai thô lỗ với “mắt nhỏ và hàm lớn”, đi đứng và nói năng như một kẻ điên. Cô ấy già đi từng ngày, nhưng cô ấy vẫn độc thân. Tục ngữ Trung Quốc có câu: “Trẻ tin cha, già tin con”. Các mẹ càng buồn hơn, lo lắng vô hạn. Tuy xót xa cho số phận của mình, nhưng nàng chợt nghĩ đến phúc khí của gia đình mình: gặp phải bước đường gian nan đói khổ này, chỉ có thể lấy được con ruột, mà con riêng mới có thể có vợ. Niềm hạnh phúc đến với tuổi già thật lớn lao và bất ngờ biết bao! Niềm vui dâng lên trong lòng người mẹ già tội nghiệp. Cô vui vẻ đón dâu mới. Không cần phải kết hôn. Cũng không tìm được bàn để chào đón cô con dâu mới, người rất dịu dàng và duyên dáng trong cách cư xử của cô. Bà gọi người phụ nữ lạ mặt là “con” và trìu mến gọi “con”: “Được! Ờ, con muốn về ở với nhau mẹ cũng mừng”. Chống lại tất cả các quy ước, cô ấy rất vui vì con trai mình đã kết hôn. Bà mừng cho hạnh phúc của con trai. Cảm xúc, tức giận, buồn bã, vui sướng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi.

Mẹ thân yêu! Tình thương của người mẹ già dành cho con trai và con dâu là vô bờ bến. Bà nhân từ hạ giọng khuyên nhủ, an ủi con trai: “…quan trọng là ở bên con là mẹ hạnh phúc. Năm nay con đói khổ thì lấy chồng đi. Mẹ xin lỗi…”.

Mẹ nhắc nhở con trai đủ thứ, từ đan chăn làm nhà, làm chuồng gà, làm ăn, nuôi hy vọng.

Jin Qilin đã rất tinh tế khi miêu tả sự chuyển biến trong trái tim của bà cụ. Cảnh mẹ chồng đón con dâu mới giản dị, nghèo khó nhưng thật cảm động. Tâm trạng của người mẹ già có lúc ngạc nhiên, có lúc lo lắng, có lúc vui, có lúc buồn. Bà xấu hổ vì thân phận nghèo khó nhưng vẫn nuôi một tia hy vọng vào cuộc sống của con trai: “Có lẽ ông trời sẽ cho con may mắn… Con biết làm sao đây, ai giàu ba đời, ai nghèo ba đời. thế hệ nào? Nếu vậy thì con cháu mai sau”…

Bữa cơm chào đón cô dâu mới sau “đêm tân hôn” ở Cologne là một bức tranh rất sáng tạo và nhân văn. Một đĩa muối, một nải chuối rối và một nồi cháo cám đặt trên chiếc mâm vỡ dùng làm mâm cỗ. Mỗi người được hai bát cháo. Thế là bà cụ mừng lắm. Trong bữa ăn, mẹ nói những điều hạnh phúc đều là hạnh phúc sau này. Bà gọi món cháo cám “đắng” là “phô mai” và khen là “ngon”, ít nhiều bà cũng tự hào, an ủi, động viên con trai và con dâu: “Cám ơn anh! Ngon lắm, ăn thử đi. là không có cám trong cộng đồng của chúng tôi. ăn!”. Trong tương lai, vợ chồng và con cái có thể nhai ngấu nghiến, ăn vị “đắng” của bát cháo cám. Vì trong bát cháo cám ấy có tình mẹ già.

Mượn ngoại cảnh, sự việc để thể hiện tâm trạng nhân vật cũng là thành công của Jin Youni trong việc khắc họa tâm trạng của bà lão khi bắt đầu cuộc sống mới. Một khung cảnh mới, luôn thay đổi hiện ra, cả bên trong và bên ngoài ngôi nhà ở sân trong: hai bể chứa đầy nước và những đống mùn vương vãi khắp hành lang đã được dọn sạch. Vài bộ quần áo xộc xệch được mang ra phơi… Nhà cửa, ngõ xóm đều được quét dọn sạch sẽ, bóng loáng. Bà lão cày ruộng cùng con dâu… Cuộc sống của bà, của các con và gia đình bắt đầu thay đổi. Mặc dù vẫn còn nhiều thách thức khó khăn. khóc. trống thuế. Tiếng khóc nửa vời của những gia đình có người thân chết đói. Nước mắt bà cụ lại chảy dài nhưng bà “không để con dâu thấy mình khóc”. Trên nền đen tối ấy là hình ảnh lá cờ đỏ và đoàn người phá kho thóc của Nhật. Trong lo âu, niềm vui chùn bước, thấp thoáng. Cái đói không thể vượt qua nhưng người mẹ già nhân hậu là chỗ dựa cho hai vợ chồng tiến lên… niềm tin “ai giàu ba họ khó ba đời…” càng được củng cố.

Nắm tay hạnh phúc. Con trai lấy vợ. Bà cụ lo mình chết đói, nhưng lòng bà vẫn vui mừng và tràn đầy hy vọng. Có một chi tiết có ý nghĩa. Có lẽ lần đầu tiên trong nhà người mẹ nghèo có ngọn đèn dầu hai mươi xu và bóng tối đang bị xua tan. Đó là ánh sáng của hạnh phúc, ánh sáng của hy vọng.

Trong bài thơ “Đời ta ba mươi năm có đảng”, Bạn Hữu viết:

“Đời tôi là một tấm gương vỡ,”

Cây khô héo thì cây lại nở hoa.

Cuộc sống của mẹ và con chắc chắn sẽ “bẻ cành, đơm hoa kết trái”. Bạn có biết trong nạn đói lớn năm Ất Dậu 1945, hơn hai triệu đồng bào chết đói, chỉ qua cách miêu tả về tình mẫu tử mới cảm nhận được giá trị nhân đạo của truyện ngắn Vợ Nhặt này. Khi khép lại trang “Chọn vợ” đầy xót xa của Kim Nhân, chúng tôi vô cùng xúc động trước những giọt nước mắt, tiếng thở dài và nụ cười của cụ bà khi đón dâu.

Đăng bởi: thpt sóc trăng

Danh mục: Giáo dục

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button