Hỏi Đáp

Top 7 bài văn Kể lại một câu chuyện cổ tích theo lời kể của nhân vật

Tập làm văn lớp 5 kể chuyện cổ tích

Video Tập làm văn lớp 5 kể chuyện cổ tích

Dàn ý nội dung và bố cụcTop 7 Bài Soạn Kể Lại Truyện Cổ Tích Theo Lời Nhân Vật Trong Truyện Cổ Tích Lớp 5 (Chọn Lọc) Dưới đây chúng tôi đã sưu tầm và chọn lọc giới thiệu nhằm giúp các em học sinh tham khảo thêm ý tưởng và tài liệu tham khảo cho bài viết của riêng bạn để đạt điểm cao hơn.​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​

Bài văn mẫu kể lại câu chuyện cổ tích theo lời kể của các nhân vật – Bài văn mẫu 1

“Bang bang bang bang”

Hãy đến và ăn cơm vàng và cơm bạc của chúng tôi

Không được ăn cháo của người khác”

Tôi gọi to và nhìn quanh xem anh ta ở đâu. Nó ngoi lên khỏi mặt nước vẫy đuôi, nhanh nhẹn cắn những hạt cơm tôi vừa đánh rơi. Nhìn nó ăn bao mệt mỏi của tôi tan biến hết.

Tôi là cái đĩa. Mẹ tôi mất sớm, tôi sống với bố và dì. Tiếc thay, cha tôi cũng bỏ tôi đi, để lại tôi vật lộn trong cuộc sống khó khăn. Tôi có một người em cùng cha khác mẹ là Bran. Hàng ngày, tôi làm lụng vất vả từ việc cắt khoai, hái bèo, chăn trâu, gánh nước nhưng bà chỉ ăn cơm, mặc thường phục và suốt ngày ở nhà. Nhưng tôi không thể ghen tị, tôi chỉ làm hết sức mình. Nhờ có anh chàng râu trắng tóc bạc mà tôi có được quả bóng. Hôm đó dì đưa cho hai chị em tôi hai thúng và hứa ai bắt đầy thúng sẽ được thưởng một chiếc yếm đỏ. Lâu nay tôi chỉ mặc áo cũ, nay nghe một chiếc yếm đỏ tôi cũng vui lây. Vào đến đồng, tôi vội vàng mò cua bắt ốc mong về nhà lĩnh thưởng. Khi tôi về, em cảm ơn: “Chị ơi! Đầu em bẩn lắm, em hít một hơi thật sâu để mẹ khỏi mắng”. Tôi xuống ao, lội sâu xuống tắm, không ngờ, trấu trên bờ đã hết Tất cả tôm cá trong rổ của tôi đều đổ hết vào rổ của anh ấy. Lên bờ thấy thúng trống trơn, tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Chợt tôi chồm lên hỏi chuyện, tôi kể. Anh ấy hỏi tôi xem có gì khác trong giỏ không. Tôi thấy một con cá bống và bụt chỉ cho tôi cách chăm sóc nó và sau đó nó biến mất.

Từ đó, tôi có bạn. Nhưng tôi không thể tin được, mẹ tôi và mẹ kế đều đã thử. Khi thả trâu về, tôi không còn thấy mặt bong bóng nữa, chỉ là một cục máu đông. Tôi lại khóc. Như nghe tiếng khóc sư thầy lại hiện ra bảo tôi đi tìm xương bỏ vào hũ chôn dưới chân giường. Tôi làm theo hướng dẫn.

Ngay sau đó, nhà vua ăn mừng suốt mấy ngày đêm. Ai cũng háo hức đi dự tiệc. Mẹ kế và con gái cũng đến gặp họ với quần và áo. Khi mẹ kế thấy tôi đi, bà trộn một cân cơm với một cân gạo và bảo tôi đi lấy trước khi đi. Hai mẹ con ra về, tôi buồn đến rơi nước mắt. Phù Dung lại hiện ra hỏi han, sai chim sẻ bay xuống cứu giúp. Bụt sai tôi đào bốn trụ xương cá bống dưới chân giường. Tôi đã rất ngạc nhiên và vui mừng khi mỗi chai đã trở thành một thứ gì đó tốt đẹp mà tôi thầm mong đợi. Tôi đã đánh rơi một chiếc giày xuống nước vì tôi muốn đến lễ hội âm nhạc. Khi tôi đến địa điểm, tôi thấy mọi người đều vui vẻ. Khi tôi đến gần, họ đang tranh nhau thử đôi giày mà tôi vừa đánh rơi. Tôi cũng thấy hai mẹ con rất cố gắng. Tôi đi vào, xỏ giày vào và bỏ lại chiếc giày kia. Nhà vua ngạc nhiên và vui mừng, và mọi người vỗ tay.

Từ đó ta trở thành hoàng hậu. Nhưng biết đâu, cuộc đời tôi còn gặp nhiều thử thách hơn thế. Ngày ba tôi mất, dì rủ tôi trèo cây trầu hái trầu. Tôi trèo lên đỉnh núi trong khi dì tôi dùng tay chặt gốc cây. Tôi rơi xuống ao và chết. May mắn thay, bụt đã biến tôi thành chú chim vàng anh với giọng ngọt ngào, lanh lảnh. Sau khi bay trở lại cung điện, tôi nhận ra rằng trấu đã vào cung điện. Mặt vua u ám, không thiết ăn uống. Tôi sà vào tay áo của anh ấy cho công ty. Dì ghẻ bày cách dụ Cám kiếm tiền để Cám làm thịt. Tôi hóa thành cây bách rợp bóng mát, che mưa che gió cho vua. Mụ dì ghẻ chặt cây đào làm khung cửi. Lúc này, tôi vô cùng tức giận và lớn tiếng đe dọa Cám. Bran trông có vẻ sợ hãi, nhưng sau đó đốt khung cửi. Một cây tiêu huyền cao mọc trên khung cửi. Tôi trốn trong thành phố. Bà già bên kia đường bỏ ra ngoài vẫy gọi, và tôi ngã xuống. Tôi lặng lẽ ra ngoài, nấu cơm cho cô ấy, dọn dẹp nhà cửa rồi lại vào thành phố vì sợ bị phát hiện. Một ngày nọ, tôi bị cô ấy bắt gặp và tôi không bao giờ có thể quay lại thành phố. May thay, một hôm vua đi qua và nhận ra miếng trầu quen thuộc của tôi. Tôi rất vui khi gặp lại nhà vua.

Quay trở lại cung điện và gây bất ngờ cho mẹ kế và con gái của bạn. Cô ấy rất tò mò và hỏi tôi tại sao tôi vẫn xinh đẹp như vậy, vì vậy tôi đã bày ra một mẹo cho cô ấy, thực ra là để trừng phạt kẻ đã giết cô ấy năm lần bảy lượt. Cảm xúc nhảy xuống hố, bị quân dội nước sôi cho chết. Nghe đâu con gái chết, dì ngã xuống. Có lẽ, đây là số phận của những kẻ độc ác.

d6

Bài văn mẫu kể lại truyện cổ tích theo lời kể của nhân vật – bài văn mẫu 2

Văn học Việt Nam là kho tàng ca dao, tục ngữ, nơi những câu chuyện cổ tích nhẹ nhàng len vào lời ru của bà, của mẹ. “Cây Khế” là một trong những câu chuyện cổ tích quen thuộc của tuổi thơ các em nhỏ. Tôi là nhân vật chim công trong truyện cổ tích. Hôm nay, tôi muốn kể câu chuyện này và chúng ta hãy suy nghĩ về ý nghĩa của nó.

Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em trai cha mẹ đều chết sớm. Người anh lười biếng và háu ăn. Anh tôi hiền lành, chăm chỉ. Chẳng bao lâu sau hai anh em lấy nhau, người anh chia tài sản thừa kế. Bản tính tham lam, lại cậy mình là anh cả nên đã vơ vét hết tài sản của cha mẹ, chỉ để lại mảnh vườn nhỏ và cây khế cho người em. Người anh và vợ sống hạnh phúc và thoải mái trên tài sản sẵn có, trong khi người em phải sống bằng công việc hàng ngày và làm thuê. Dù cuộc sống có vất vả nhưng em tôi không bao giờ quên việc tưới nước, chăm sóc những cây khế mỗi ngày.

Năm ấy, cây khế trong vườn nhà anh tôi ra hoa kết trái, cành nào cũng trĩu quả. Vợ chồng tôi thầm nghĩ bán trái cây để mua gạo. Tôi đã từng rất thích ăn trái cây. Một hôm tình cờ bay qua vườn anh tôi thấy những chùm khế chín mọng hấp dẫn nên sà xuống ăn từng quả một. Nó thấy tôi ăn khế, thằng em nó chạy đi đâu đó đứng dậy nhìn tôi, nó không đuổi tôi đi mà chỉ buồn bã than thở với tôi:

– Con chim! Của cải duy nhất của gia đình tôi là cây khế này. Chim bay hết rồi, tôi sống làm gì?

Tôi là một con chim biết ơn, vì vậy tôi trả lời:

– Ăn một quả, trả một lạng vàng, may ba miệng túi gang, để dành.

Anh trai tôi và vợ anh ấy có vẻ ngạc nhiên khi tôi có thể nói được tiếng người. Cũng đặt hàng để may một chiếc túi ba. Vài hôm sau, như đã hẹn, tôi bay đón em trai ra đảo đãi vàng. Người em thấy đảo đầy vàng nhưng không tỏ ra tham lam, chỉ lấy một gói ba lượng và nhờ tôi chở về. Kể từ đó, cuộc sống của tôi trở nên phong phú và đầy màu sắc. Em trai và vợ cũng mang tiền và gạo đến giúp đỡ người dân địa phương.

Chuyện đến tai anh tôi. Anh trai tôi đã không che giấu sự thật. Lòng tham nổi lên, người anh đổi của cải lấy khế. Em trai và vợ anh ấy đồng ý, và anh ấy chuyển về sống với em trai mình. Mùa khế năm sau tôi sẽ đến ăn như lần trước.

Anh trai tôi phàn nàn với tôi nhiều như em trai tôi. Tôi vẫn trả lời:

– Ăn một quả trả một cục vàng. May một chiếc túi ba ngăn, mang theo bên mình và cất giữ.

Anh ấy rất vui mừng, nhưng anh trai và vợ anh ấy đã may một chiếc túi nặng 12 pound. Tôi đưa anh ta ra đảo để lấy vàng. Tới nơi, hoa hết cả mắt, hắn điên cuồng nhét vàng bạc châu báu vào một cái túi mười hai gang, cố nhét cho đầy người. Khi anh ấy quay lại, anh ấy lắc lư lên xuống lưng tôi. Nhưng vì nó quá nặng nên tôi phải đập cánh mấy lần mới có thể nhấc mình lên khỏi mặt đất. Trên đường về, nó phải bay qua biển khơi, phần vì tải quá nặng, phần vì gió giật bất ngờ, tôi không giữ được thăng bằng nên tung cánh lên và nhấn chìm nó cùng cả cái túi. vàng xuống biển sâu.

Chuyện đã qua lâu nhưng vẫn nhắc nhở mọi người không nên tham lam. Lòng tham có hậu quả của nó.

Bài văn mẫu kể lại truyện cổ tích theo lời kể của nhân vật – bài văn mẫu 3

Tôi tên khang, trước đây làm tiều phu. Cha mẹ tôi mất sớm và tôi sống một mình trong căn lều tạm bợ ở bìa rừng. Cuộc sống của tôi đang diễn ra tốt đẹp cho đến một ngày có một điều kỳ lạ xảy ra với tôi.

Hôm đó, như thường lệ, tôi vào rừng với cái rìu để chặt củi. Không nhận ra mình vụng về thế nào, tôi ném chiếc rìu xuống con sông gần đó. Nước sâu sông rộng, lưỡi rìu khó trở lại. Đây là kế sinh nhai duy nhất. Tôi rất buồn! Ngày mai, ngày mốt, ngày mốt, tôi lấy gì kiếm củi nuôi thân? Càng nghĩ, nước mắt tôi càng chảy dài trên khuôn mặt đen sạm. Ngay sau đó, một ông già với bộ râu trắng và mái tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt tôi. Với vầng trán cao và khuôn mặt hồng hào, trông anh thật hiền lành và tốt bụng. Yêu cầu về công cụ đánh giá:

Xem Thêm : Sữa nguyên kem là gì? Có mấy loại và cách phân biệt với các loại sữa khác

– Làm gì mà khóc dữ vậy?

Tôi thành thật kể hết mọi chuyện với ông già. Sau khi nghe điều này, ông lão mỉm cười và hứa sẽ giúp tôi tìm chiếc rìu. Tôi rất vui!

Nói đoạn, ông lão lặn ngay xuống sông. Một lúc sau, anh ta xuất hiện với chiếc rìu vàng sáng bóng trên tay. Anh giơ rìu lên và hỏi tôi:

– Đây có phải là rìu của bạn?

Cái rìu đó tuy đẹp và có giá trị, nhưng nếu không phải của mình thì đừng lấy. Tôi vội trả lời:

– Không! Đó không phải là rìu của tôi, ông nội!

Ông già nghe lời tôi lại lặn xuống sông. Lúc này đi lên, lão giả cầm trong tay một thanh lưỡi rìu màu bạc, trông rất vui mắt. Anh ấy vẫn hỏi cùng một câu hỏi:

– Đây có phải là rìu của bạn?

Tôi ngay lập tức từ chối mà không do dự:

– Thưa ông, cũng không phải rìu của tôi.

Ông lão không nản lòng, tiếp tục lặn xuống sông. Một lúc sau, anh ta ra khỏi nước, tay cầm một chiếc rìu sắt rất bình thường, cán trông hơi cũ. Nhưng đó là rìu của tôi. Tôi sung sướng và hét lên:

– Rìu của cháu ông đây!

Nghe vậy, ông lão đưa lại chiếc rìu cho tôi và nói. Bạn là một người đàn ông trung thực, nghèo nhưng không tham lam. Bạn nên được khen thưởng. Tôi cung cấp cho bạn tất cả ba trục. Nói xong ông lão biến mất. Tôi biết mình đã gặp tiên nên chắp tay nói lời cảm ơn rồi đi về nhà. Nhờ ba trục này mà tôi sống một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cho đến cuối đời.

Bài văn mẫu kể lại truyện cổ tích theo lời kể của nhân vật – bài văn mẫu 4

Tôi tên là Sọ Dừa. Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện cuộc đời tôi.

Bố mẹ tôi là những người nông dân hiền lành, rất cần cù, tuy nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ hòa thuận với xóm làng. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến họ phiền lòng là họ đã già và không có con. Một hôm, mẹ vào rừng kiếm củi. Trời đẹp, mẹ tôi khát nước, khi nhìn thấy những gáo dừa dưới gốc cây có nước mưa, mẹ đã uống dòng nước mát. Sau đó, tôi được tái sinh như thế này. Bố mẹ tôi đã rất vui mừng về ngày mang thai của tôi. Chẳng bao lâu sau, cha tôi qua đời, mẹ tôi sinh ra tôi, người tròn như trái dừa, không có tứ chi. Mẹ tôi buồn quá ném tôi ra xa, tôi chợt nói: “Mẹ ơi! Tôi là người đó! Mẹ đừng ghét con, đáng thương lắm. “Tôi thấy nước mắt mẹ chảy dài trên mặt mẹ và mẹ đặt tên tôi là Sọ Dừa.

Khi tôi lớn lên, mẹ tôi già yếu, tôi xin mẹ đi chăn bò cho một nhà giàu để giúp mẹ. Lúc đầu, người đàn ông giàu có do dự, nhưng sau đó đồng ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi theo đàn bò ra đồng cho chúng ăn, tối lại lùa bò về chuồng. Cả đàn béo tốt, khỏe mạnh khiến phú ông rất vui.

Vào mùa bận rộn, người nông dân đang làm việc trên cánh đồng, phú ông sai ba cô con gái thay phiên nhau mang gạo cho tôi. Hai người chị rất kiêu ngạo và thường từ chối tôi, chỉ có người thứ ba là rất tốt với tôi. Ngày ngày dì mang cơm cho tôi, tôi thổi sáo, chăn bò đi ăn cỏ. Cô ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy hình ảnh mới của tôi: một thanh niên bình thường, khỏe mạnh, khuôn mặt điển trai ngồi trên chiếc võng màu hồng. Khi tôi biết cô ấy sẽ đến, tôi đột nhiên biến trở lại hình dạng sọ dừa ban đầu của mình. Vì vậy, nhiều khi cô ấy biết tôi không tầm thường và yêu tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của em út đã khiến tôi phải lòng cô gái ấy.

Năm ấy hết mùa thuê nhà, tôi về nhà giục mẹ sang nhà giàu hỏi vợ cho. Mẹ tôi rất ngạc nhiên, nhưng thấy thái độ khẩn khoản và kiên quyết của tôi, bà cũng làm theo. Thấy mẹ tôi đến, phú ông cười khẩy nói: “Mày phải hỏi con gái tao, về mua cả đống vàng thỏi, mười dải đào vụn, mười con lợn béo, mười ché rượu đem về. lại.” Đây họ…” Mẹ có vẻ lo lắng, tôi động viên mẹ cứ yên tâm mọi việc tôi sẽ lo.

Ngày cưới, tôi chuẩn bị đầy đủ sính lễ, dì hứa cưới tôi. Bộ bàn ăn được sắp đặt trang nhã. Khi rước dâu, tôi hóa thân thành một anh chàng đẹp trai ga lăng bên người vợ xinh đẹp dịu dàng khiến ai cũng ngạc nhiên và thích thú.

Vợ chồng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Tôi ngày đêm chăm chỉ học hành, khoa thi năm ấy đỗ Trạng nguyên. Triều đình cử tôi đi sứ. Trước khi đi, tôi đưa cho vợ một viên đá lửa và một thanh thép, một con dao và hai quả trứng để tự vệ.

Vợ ghen lấy được, nhị tẩu muốn hại nàng. Họ đưa vợ tôi ra biển và đẩy cô ấy xuống nước sâu. Cô ấy đã bị một con orca nuốt chửng, nhưng cô ấy đã sống sót nhờ những đồ tiếp tế mà tôi đưa cho cô ấy. Cô dùng dao mổ bụng cá, đập đá bằng lửa, nướng và ăn cá. Hai quả trứng cũng nở thành một cặp gà con xinh đẹp, chúng trở thành bạn của cô.

Đi công tác về, nghe tin vợ mất tích, tôi uất ức chèo thuyền ra đảo, chỉ kịp nghe tiếng gà gáy “o..o..o. ..Dì tôi về rồi.”

Đưa thuyền vào đảo, mới biết nàng là vợ. Gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Tôi đưa vợ về nhà, mở tiệc mời họ hàng liên hoan, tôi giấu vợ trong nhà không nói với ai. Thấy vậy, hai chị em mừng thầm, tranh nhau kể lại sự bất hạnh của chị mình. Tôi không nói gì, sau khi tàn tiệc, tôi gọi vợ ra ngoài. Hai chị em nhìn thấy em trai thì xấu hổ trốn ra nước ngoài

Từ đó vợ chồng tôi chung sống hạnh phúc. Sự biến mất của hai người chị dâu không rõ tung tích cũng khiến tôi đau lòng, nhưng đó là bài học cho những kẻ ích kỷ, tham lam, độc ác.

Bài văn mẫu kể lại truyện cổ tích theo lời kể của nhân vật – văn mẫu 5

Tôi là một bà lão sống một mình trong căn nhà nhỏ. Tôi già yếu, không có khả năng làm ruộng, không con cái phụng dưỡng nên cuộc sống rất túng thiếu. Hằng ngày phải đi mò cua bắt ốc kiếm sống qua ngày. Một ngày nọ, tôi tình cờ bắt được một con ốc rất đẹp với lớp vỏ màu xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thấy ốc đẹp, ngại bán nên tôi mang về nhà, cho vào lọ ngoài sân.

Kỳ lạ là từ hôm ấy, mỗi khi đi làm về, chúng tôi thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, vườn rau vun xới, đàn lợn gà béo tốt. Đặc biệt là với một đĩa cơm trên bàn. Mới đầu tưởng hàng xóm thương mình như già mồ côi nên sang giúp. nhưng không. Tôi quyết định tìm ra người đã bí mật giúp đỡ tôi.

Đúng như kế hoạch. Một hôm, tôi giả vờ đi làm như thường lệ. Nhưng thật ra nửa đường lại quay đầu lại, muốn tìm một chỗ khuất mà xem. Đợi hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy một thiếu nữ chừng mười tám, đôi mươi tuổi, xinh đẹp như tiên nữ từ thủy đàn đi xuống. Nàng tiên nhẹ nhàng bước vào nhà, cầm chổi quét nhà, quét nhà, quét vườn, cho lợn gà ăn. Chung tôi đa rât ngạc nhiên. Đoán là nàng tiên chui ra khỏi vỏ ốc, tôi lặng lẽ lại gần thùng nước, nhặt vỏ sò lên rồi đập vỡ thành từng mảnh. Tôi không muốn cô gái đó biến mất trong vỏ ốc, tôi muốn cô ấy sống với tôi, vì vậy tôi đã làm như vậy. Khi cô gái nghe thấy âm thanh, cô chạy đến bể nước và trốn trong vỏ, nhưng đã quá muộn. Thấy vẻ ngạc nhiên của cô gái, tôi nói:

Xem Thêm : So sánh chứng chỉ Tin học A, B, C và chứng chỉ ứng dụng CNTT

– “Con gái! Ở lại với mẹ.”

Cô gái đồng ý. Kể từ đó, nàng tiên ốc sên trở thành người con gái yêu quý của tôi, nhờ có nàng mà cuộc sống của tôi được hạnh phúc.

Bài văn mẫu kể lại câu chuyện cổ tích theo lời kể của các nhân vật – Văn mẫu 6

Tôi là ly thong bán rượu. Một lần tôi đến xã Cao Bình bán rượu, ngồi ở quán nước gần gốc cây đa, thấy một người đàn ông khiêng một đống củi lớn, tôi nghĩ chắc là người có thể lực phi thường, liền lấn lá. làm quen. Anh tên là Thạch Sinh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, anh chẳng có gì ngoài chiếc búa của cha để lại. Tôi biết anh chàng này trung thực và hữu ích, vì vậy tôi quyết định kết nghĩa anh em với anh ta và cho anh ta sống trong nhà của tôi.

Quả thật tôi đã từng gặp phải vấn đề này, từ khi có nó mẹ con tôi đỡ vất vả hơn rất nhiều. Thuở ấy, ở vùng này có một con yêu tinh rất độc ác với những phép thuật vô song và thường xuyên bắt người để ăn thịt. Để yên tâm, dân làng tình nguyện giao người đàn ông cho nó ăn thịt mà không làm phiền dân làng. Lần đó, đến lượt tôi, tôi đã nghĩ ra cách để sống sót. Tối hôm đó tôi rủ anh đi ăn nhậu sống chết, tôi nhờ anh trông coi chùa hộ tôi vì tôi có một mẻ rượu mới cất. Shi Sheng không nghĩ nhiều, và ngay lập tức nhận lời. Mẹ con tôi mừng lắm.

Đêm đó, tôi đang ngủ ngon thì bỗng tiếng gọi của thạch sinh vang lên, mẹ con tôi tưởng thạch sinh ra là để sinh tồn, mẹ con tôi sốt sắng van xin. Viên đá khai sinh mới kể câu chuyện giết yêu tinh, giờ mẹ con tôi đã yên tâm. Anh ta còn nghĩ ra một mẹo thông minh, khiến hòn đá tưởng mình là con vật được vua nuôi, nếu không giết được thì hòn ngọc sẽ mọc lại gốc cây đa cổ thụ, nếu không thì trách sao được. Hãy để tôi xử lý công việc ở đây. Bị lừa vào sinh ra tử, tôi liền vác đầu yêu tinh đến quan để lĩnh thưởng. Tôi được nhà vua khen ngợi và phong làm đô đốc.

Năm ấy vua có một cô con gái đến tuổi lấy chồng mà chưa tìm được người ưng ý, vua cha nghĩ ra một cách, ném cầu kén rể, ai lên cầu cũng được. sẽ là vợ lẽ. Nhưng khi công chúa vừa đến. Khi đang lên cầu thang để ném cầu, một con đại bàng đã lấy trộm nó. Thạch Sinh đang ngồi dưới gốc cây đa nhìn thấy một con đại bàng bay ngang qua liền lấy một mũi tên bắn vào nó, nhưng con đại bàng quá khỏe lại bay vào hang. Anh tìm thấy tổ đại bàng dọc theo dấu vết máu.

Nhà vua sai tôi đi tìm công chúa, người hứa gả con gái tôi và truyền ngôi cho tôi. Nhưng vừa mừng vừa lo, không biết tìm việc thế nào. Tôi nghĩ ngay đến hòn đá sinh, và tôi quay trở lại cây đa cổ thụ để tìm nó. Vui vì là người bắn trúng đại bàng. Thạch Sinh cũng tình nguyện vào hang sâu tìm công chúa. Tôi buộc dây quanh eo anh ta và nói với anh ta khi anh ta vào cứu công chúa thì lấy dây kéo công chúa lên rồi thả dây xuống cứu công chúa. Khi chàng cứu công chúa, ta không thả dây cứu chàng mà vặn cửa hang.

Từ khi công chúa hồi cung, nàng không nói không rằng, phụ thân rất lo lắng. Tôi đã mời nhiều nhà sư và đạo sĩ đến cúng tế, nhưng vô ích. Một ngày nọ, tiếng đàn piano của ai đó vọng ra từ nhà tù. Đột nhiên, công chúa yêu cầu được gặp người đàn hạc. Nhà vua ngay lập tức ra lệnh cho các cầu thủ vào cung điện. Trước mặt mọi người, tôi bị Thạch Sinh vạch trần, nhưng Thạch Sinh vẫn thương tôi nên để mẹ con tôi về quê làm ăn. Nhưng giữa đường, vì giữ lời thề xưa khi kết nghĩa anh em. Tôi bị sét đánh.

Bài văn mẫu kể lại truyện cổ tích theo lời kể của nhân vật – văn mẫu 7

Tôi là một bé gái 7 tuổi, tôi rất yêu bà ngoại, bà cũng rất yêu và quan tâm đến tôi rất nhiều. Bà thường tặng quà cho em, đặc biệt là chiếc khăn quàng đỏ rất đẹp, em rất thích. Tôi hay đội khăn trên đầu nên người ta gọi tôi là “Khăn xếp đỏ”. Một ngày nọ, bà tôi bị ốm, vì vậy tôi đã làm một chiếc bánh ngọt và nhờ tôi mang đến cho bà. Trước khi đi, mẹ nhắc tôi: “Đi thẳng, đến nhà bà ngoại, đừng đi lung tung. Xung quanh rừng nhiều chó sói lắm.”

Tôi nghe lời mẹ, vội mang giỏ bánh sang nhà bà. Nhưng dọc đường đi, muôn vàn loài hoa đẹp rực rỡ, đàn bướm bay lượn giữa khu rừng xinh đẹp đã cuốn hút tôi, khiến tôi quên mất lời mẹ dặn trước khi đi, cứ đi vào theo đường rừng, không một dấu vết. chúc may mắn. Loanh quanh một hồi, tôi gặp một chú sóc nhỏ xinh đẹp, chúng tôi trò chuyện một lúc, sóc nói với tôi: “Cô bé quàng khăn đỏ, con quên mất mẹ đã dặn con phải đi rồi. đi một vòng trong rừng kẻo bị sóc bắt. Sói có ăn thì nghe lời mẹ. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi, cố ý phớt lờ, đi đường vòng vào rừng để ngắm hương hoa. .

Vào giữa rừng, tôi nhìn thấy một con sói lớn, hoảng sợ nhảy ra khỏi bụi cây bên đường và hỏi tôi: “Này cậu, cậu đi đâu vậy?”. Thái độ hống hách của con sói khiến tôi vô cùng sợ hãi, nhưng tôi vẫn cố trấn tĩnh và trả lời con sói: “Tôi về nhà bà ngoại.” Tôi không nghĩ nó đang âm mưu ăn thịt cháu gái tôi nên khi Sói hỏi bà tôi Khi được hỏi nhà ở đâu, tôi thành thật trả lời: “Nhà bà tôi ở ngay đối diện với khu rừng này. Nhà có ống khói cao đến mức chỉ cần đẩy cửa là có thể vào nhà.” Không ngờ, tôi vừa dứt lời, con sói đã bỏ mặc tôi chạy đi. Tôi mừng vì đã thoát khỏi con sói hung dữ, hái thêm vài bông hoa rồi đến nhà bà ngoại. Vừa đến nhà cô ấy, lạ thay, cửa nhà cô ấy mở toang, không có ai ở đó. Tôi gọi mãi không thấy ai trả lời nên tôi đến bên giường hỏi thăm sức khỏe rồi bảo mẹ mang bánh đến. Càng xem càng thấy lạ nên hỏi;

– Bà ơi! Sao hôm nay lỗ tai to thế?

– Tai cô ấy to nên nghe rõ hơn.

– Thế còn mắt em, sao hôm nay mắt em to thế?

– Mắt cô ấy to nên nhìn rõ hơn. Thấy miệng em khác hẳn mọi khi, tôi hốt hoảng hỏi:

– Miệng em đâu rồi, sao…sao…sao…miệng em hôm nay to thế?

Vừa dứt lời, con sói đã ôm lấy tôi và ăn tươi nuốt sống. Tôi rất sợ, rất sợ. May mắn thay, một người thợ săn cũng đi tới, đoán là một con sói đã ăn thịt cô ấy nên đã mổ bụng cứu hai cháu tôi. Bà tôi và tôi ôm nhau hạnh phúc, cảm ơn bạn.

Trên đường về, tôi hối hận vô cùng nên hứa sẽ nghe lời mẹ, không chơi nữa.

Lập dàn ý kể lại truyện cổ tích theo lời kể của các nhân vật

1. Lễ khai trương

– Bé chọn câu truyện cổ tích mà mình thích trong kho tàng truyện cổ Việt Nam mà bé đã được học, được nghe

– Chọn ngôi kể thứ nhất nói “tôi” và hóa thân thành nhân vật bạn muốn trong câu chuyện

2. Nội dung bài đăng

– Nhất quyết trình bày diễn biến của câu chuyện theo nguyên tác, có thể tưởng tượng và sáng tạo theo ý tưởng của bản thân để câu chuyện sinh động và tự nhiên hơn, nhưng cũng cần giữ nguyên cốt truyện

/ p>

3. Kết thúc

– Nêu kết thúc câu chuyện và suy nghĩ của bản thân.

Nhấp để Tải xuống bên dưới để tải xuống 7 Truyện Cổ Tích Hay Nhất (Tuyển Chọn) tệp pdf hoàn toàn miễn phí.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button