Hỏi Đáp

10 bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Đình Thi – ALONGWALKER

Thơ nguyễn đình thi

Video Thơ nguyễn đình thi

Nhà văn Nguyễn Đình Thi sinh ngày 20 tháng 12 năm 1924 tại Luông Pha Băng (Lào), quê ở làng Vừ Thá, Hà Nội. Khi còn nhỏ, anh sống ở Lào cùng gia đình. Năm 1931, ông cùng gia đình trở về Trung Quốc và lần lượt học ở Hà Nội, Hải Phòng. Năm 17 tuổi, ông tham gia hoạt động cách mạng. Năm 1943, ông tham gia Hội Văn hóa cứu quốc. Sau Cách mạng Tháng Tám (1945), ông liên tiếp làm Tổng Thư ký Hội Văn hóa Cứu quốc, Ủy viên Tiểu ban Dự thảo Hiến pháp, Ủy viên Ủy ban Thường vụ Quốc hội (khóa I). Trong kháng chiến chống Pháp, ông hoạt động văn nghệ phục vụ phong trào kháng chiến, tòng quân tham gia nhiều cuộc vận động, sáng tác văn học. Ông từng là Tổng thư ký Hội Văn nghệ (1956-1958). Từ năm 1958, ông là tổng thư ký Hội Nhà văn Việt Nam các khóa I, II, III. Sinh thời, ông là Chủ tịch Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam. Ông cũng là hội viên sáng lập Hội Nhà văn Việt Nam năm 1957. nguyễn đình thi mất ngày 18 tháng 4 năm 2003 Xin trân trọng giới thiệu bài thơ hay của ông.

  • Thơ: Đôi mắt
  • Thơ: Bài hát
  • Thơ: Liệt sĩ
  • Bài thơ: Vĩnh biệt đêm Hà Nội
  • Thơ: Nhớ
  • Thơ: Quê hương Việt Bắc
  • Bài thơ: Mùa thu vàng
  • Thơ: Việt Nam Tổ quốc ta
  • Thơ: Lá đỏ
  • Thơ: Đất nước
  • Thơ: Đôi mắt

    Mắt

    Tác giả: Nguyễn Định Hi

    Mắt em thấy ngàn dặm, ánh trăng lặng, núi rừng, sao em cười đêm nay, sao em rơi buồn, tóc dài, giấc mơ ấm áp, thu vàng, mắt xanh ngồi trong chiều, lúa lao đến trước mặt bạn, mỉm cười, sao tự nhiên ngã vào vòng tay bạn, đầu yêu lạnh lùng, nhìn xa xăm? quaem cười mãi1949 Nguồn: sóng reo (thơ), nguyễn đình thi, NXB Hội Nhà văn, 2001

    Thơ: Đôi mắt

    Thơ: Bài hát

    Bài hát

    Buổi chiều gió tan dần, ánh đèn trên biển lập lòe, trong quán khói nghi ngút, thủy thủ ngồi uống rượu dưới dây đèn đỏ, người tóc hoa râm nhìn người khác, đôi má xám xịt, sương khói má và cánh tay vạm vỡ, Họ công khai và lặng lẽ lắng nghe cô gái có đôi mắt xanh, màu nước xa xăm, mái tóc gợn sóng và những đám mây vàng, dao động theo nhịp điệu của bản nhạc tuyệt đẹp, tiếng hát ngọt ngào như nước chảy, dịu dàng như lời mẹ để an ủi đứa con đang than khóc và hồi tưởng, Như đờ đẫn như đôi mắt của một kẻ chinh phục khô héo. Cỏ cháy, chim mỏi rơi giữa không trung, như tiếng gió hú trên núi cằn, như tiếng hò hét của người lính nơi chiến trường, như đàn hải âu nô đùa với sóng, gọi biển dậy đón. Nắng vàng, tiếng hát bay cao, như gió xuân thổi lá trúc, như mảnh trời xanh, như chim bay trên tuyết trắng, tiếng hát dừng lại một chút, dư âm còn lạ lùng , cô gái ngơ ngác nhìn quanh, hình như vẫn còn Say, bài hát vẫn chưa kết thúc. Người thủy thủ góc trời, góc biển, đời tàu đã mài mà sao còn bàng hoàng. Người nhăn mặt khóc, hát muốn hát, muốn cười, khóc, nước mắt em giàn giụa, rót nửa ly rượu, uống cạn, mỗi bàn thủy chung vai kề vai hát một khúc hoài niệm, tưởng đã đi bay Về nhà giữa trưa nắng lưng người quen đỏ hỏn, sông dài lững thững trôi đi? Lạc đà sa mạc chiều đi trong lều, quanh giếng lửa bập bùng ca hát, đêm sương trăng soi qua mái tranh thô, lò rèn thở lửa, cậu bé nằm mơ nghe tiếng dế kêu thổi sáo trong gió dưới Trời trong, đêm hè đầy sao, ôm người thương nằm trên nệm thì thầm, mục đồng hát trên núi tuyết cao, mùa xuân đến, cá voi lưng gù xanh vút rừng thông, bóng suối soi bóng, Rừng sâu, tiếng búa của bác tiều phu, khi mùa gặt xong, nắng chiếu vàng cánh đồng, là tiếng cười bên sông ướt vai em gái quê…

    Thơ: Bài hát

    Thơ: Liệt sĩ

    Liệt sĩ

    Mũ sắt anh mờ trong sương Anh nằm bất động như say ngủ Áo anh thấm nửa máu Anh xuống đây Bỏ em trên đồi hoang vắng Không biết có về Một mai anh về tìm thấy anh giữa bạt ngàn lau sậy, một lần giương súng lên gặp anh, cuối cùng tắm nắng, nhuộm đỏ cây cối, chim hót trong rừng. ( 1948)

    Thơ: Liệt sĩ

    Bài thơ: Vĩnh biệt đêm Hà Nội

    Xem Thêm : Hình Nền OPPO ❤ Tuyển Tập Ảnh Nền Điện Thoại OPPO

    Tạm biệt đêm Hà Nội

    Anh cùng em đi qua đêm Hà Nội, qua những con phố quen mùa hè yêu thương, bên hàng cây ánh đèn pha quét bụi mù mịt. Ngoại ô gió thổi vi vu, dưới ánh trăng đỏ đạn bay xa xa, ta đi bên cạnh ngươi, con rối nhỏ tóc quăn bay ở trên vai, giương súng nhìn ngươi, ta vẫn không khỏi bối rối, như Nếu em sợ anh chợt biến mất Nơi pháo còn mịt mù sấm chớp Nhìn em lần nữa tim đập rộn ràng Trăng sáng soi mặt muôn ngàn thú cưng Lắng nghe Ta bên hồ đêm hè oi ả Mắt em run rẩy Anh và em cùng nhau bước qua bến xe đông người Người nhà vội vã đi, đã bao lần tôi thấy những lời từ biệt xa xăm, một đoàn đèn le lói giữa trời đêm, như thể họ đang bay về phía máy bay của chúng tôi Đang vẫy gọi, lượn vòng và bay trên trăng sao, tôi vẫn nhìn bức tường nhà máy than đổ nát Nhà máy vẫn kêu ca, ánh đèn rực rỡ Hàn điện bên sông Em cùng anh bước đi trên bờ đê vắng Ngoài xa tiếng tàu hú còi Trên lầu Bên ngọn đèn dầu nhỏ, tiếng hát thân thương “Mỗi tấc đất Hà Nội rót vào lòng ta” Thức dậy anh vẫn đi nghe tiếng ru em khóc Thành xưa đứng yên bên em Cánh tay giữa đêm Ôi em đâu biết Ta ở đâu nhớ nhau chân cứng chân mềm Thấy trăng xanh bao la Thành phố yêu thương Thành thép chào trái tim Tổ quốc anh hùng ôm em giữ khẩu súng trường trên vai tôi.

    Thơ: Vĩnh biệt Hà Nội

    Thơ: Ghi chép

    Ghi nhớ

    Sao nhớ một người Nhưng sao lấp lánh soi lối quân tử đèo mây, Đuốc nhớ một người mà đêm lạnh Sưởi lòng chiến sĩ dưới ngàn cây, anh yêu em như yêu Tổ quốc gian lao đau thương nhớ em từng bước em đi từng đêm anh nằm từng mảnh sao ăn đêm không tắt ta yêu nhau tranh nhau cháy rừng cháy lấp lánh đỏ ta yêu nhau vì nhân loại Và Tự Hào 1945 Bài thơ này được nhạc sĩ Hoàng Vân phổ nhạc cùng tên.

    Thơ: Ghi chép

    Thơ: Quê Hương Việt Nam

    Quê hương Việt Nam

    Cây sậy tung bay trong gió, bỏng mặt quân lính, bỏ đồng bằng lên núi. Bộ đội bỏ tay xuống, đi gói cam dưới mương Làng quê yêu dấu quân thù còn đâu? Đi về nơi đất cằn nhớ đứng lại, tim rỉ máu. Ôi, nắm xôi bà già tay Thái, ôm em nằm yên Tây Bắc, đêm đêm khóc thề giết giặc non sông, em về sớm, bước trên đường lửa không ngừng. Tôi yêu những cánh rừng Việt Nam nơi tôi lớn lên, sông núi quê hương lộng lẫy đẹp hơn mỗi khi thức dậy đất trời ngày đêm cháy bỏng, mỗi trái tim như đèo cao nước suối trong veo mây trắng gọi người về satta giày xéo quân thù, Chào đời, về lạng sơn, rừng lộng gió, đêm đêm tiếng hổ gầm, nước sông ào ào, ngày rộn ràng bước trên sông nước êm đềm, reo mừng vinh quang chiến thắng, những người lái đò tươi cười chào đón những người lính qua sông. Tôi yêu những dòng sông của miền Bắc Việt Nam. Đã bao lần đoàn quân chia tay trong máu quân thù. Đôi bờ sông kể chuyện thủ thỉ, tôi yêu những buổi trưa ấm áp em trồng rau đuổi gà yêu những con đường đầy nắng, đất đẹp cằn cỗi chưa bao giờ đẹp như bây giờ, càng nâng niu lạc, tôn thờ sắn, Và nuôi lính gian khổ Trái tim ta yêu mẹ Cao Lan mãi đây, sông chảy ào ào, tiếng đại bác tự hào, phố phường lửa còn, sóng vỗ đồi xanh, đồi bạc chảy ngang trời, gươm hiên ngang phất cờ cờ, khám phá bề dày lịch sử Cây đa, mảnh đất chôn rau cắt rốn Trung Hoa Dân Quốc, nhà sàn đơn sơ vách nứa, suối chảy tứ phía, đàn cá tung tăng bơi lội, đêm đỏ lửa đèn vẫn sáng Trên núi có một người đàn ông tóc bạc trắng, ông không có con, nhưng hàng triệu chúng tôi suốt đời gọi bác là Bác. Về miền Bắc rực rỡ, quê hương ta tỏa sáng, miền đất anh hùng, chim bay mây trời, non sông rung rừng Quân ta tay không, ta cầm súng, chân trần, với ta. Giẻ rách ta phá đồn Tây ta bên người vững bước qua ngàn trận phong ba Chiến sĩ nắng mưa Việt Nam mỗi bước chiều nắng vàng Tất cả hát về quê hương mới 1950. Một đoạn thơ này được in lần đầu sách giáo khoa lớp (bộ cũ) có tựa đề “Bác Hồ ở Chiến khu”.

    Thơ: Quê hương Việt Bắc

    Bài thơ: Mùa thu vàng

    Mùa thu vàng

    Ai biết rằng cuộc đời thật kỳ lạ, nó đưa tôi vào sâu trong gió núi rừng, cách xa mọi thứ, như thể đã lâu không gặp, tôi bước vào rừng thông rợp bóng mãi, như thể tôi đã đi đến một cõi khác, và rồi quên hết mọi thứ. Trời bao la, mùa thu im lặng, đời ta dù có một mùa xuân, dù là cả hạ, ta chỉ nhớ bước đi nhiều, năm tháng đêm xa dưới ánh đèn, hôm nay một mình nơi xứ lạ chợt nhận ra mùa thu Đến thế nhiều thứ đến mà tôi không nhớ tất cả các biểu hiện bị mờ và tôi nhìn lại và tất cả đều biến mất rồi sương mù tan và ánh sáng rõ ràng khiến tôi nhìn xa hơn và đột nhiên tôi thấy bóng một cô gái mặc áo vest vải thô trên bờ sông của dòng sông cô bé , cao , lá vàng đỏ , thấy bộ đội chạy đến nơi đạn lửa , môi run run , ước một ngày quay lại , chị ơi em còn sống , em ở đâu em, nước chảy bao nhiêu sóng, sóng xanh tựa núi cao, ôi mùa Thu cánh vàng hôm nay đưa anh về nguồn tìm em Đây là một trong ba bài thơ cuối g của nguyễn đình thi (Vàng gió thu thổi núi già). Nguồn: trong cát bụi (thơ), Nguyễn Đình Thi, NXB Văn học, 1992

    Bài thơ: Mùa thu vàng

    Thơ: Việt Nam Tổ quốc ta

    Xem Thêm : Hình nền BLACKPINK đẹp cho máy tính – Dvn.com.vn

    Việt Nam là quê hương của chúng ta

    Việt Nam ta quê hương đất rộng, biển lúa bao la, trời đẹp hơn cánh cò bay phấp phới, chiều mây lơ lửng đỉnh Long Sơn em yêu Tổ quốc bao thế hệ bao đời khổ đau Đất cằn bùn lầy nuôi lớn những anh hùng nuốt máu lửa Đứng lên đạp quân thù trên đất đen Súng gươm bỏ lại vẫn hiền như thuở nào Việt Nam ta đây đất đầy nắng hoa thơm Trái ngọt bốn mùa như xuân, trời xanh mắt đen, người con gái trong sáng, yêu một người hết lòng chung thủy, trăm nghề trăm phương trăm phương, Xa lạ tìm bàn tay em như trên tre lá Dệt ngàn vần thơ con tàu đưa tiễn đêm đêm vẫn vang bài thánh ca Nghèo khó đành nói lời chia tay với lòng người xa xứ. Nhớ rừng núi, nhớ dòng sông vỗ bờ, nhớ cánh đồng, nhớ ngô, lúa, rau muống, cà giòn…

    Thơ: Việt Nam Tổ quốc ta

    Thơ: Lá đỏ

    Lá đỏ

    Ta gặp em nơi rừng lạ lộng gió, lá đỏ tung bay, đứng bên đường, như người quê hương, mang theo khẩu súng trường tà ác. Đoàn quân vẫn hối hả trong bụi mù mịt. cồng.em cười rung cả mắt (trường sơn, 12/1974) Bài thơ này của nhạc sĩ hoàng hiệp. Nguồn: trường sơn – khát vọng đường, nxb chính trị quốc gia, 2009

    Hongye-hoang hiep đã chơi nhạc, cảm ơn bạn minh tâm đã đóng góp

    Thơ: Đất Nước

    Quốc gia

    Buổi sáng như buổi sáng xưa, gió thu mang hương vị mới. Tôi nhớ những ngày mùa thu đã rất xa, buổi sáng giữa lòng Hà Nội se lạnh, những con phố dài hơi đổ nát, người đi trước không ngoảnh lại, lá rụng rơi đầy. Một lần nữa, tôi vui vẻ đứng ở lưng chừng núi, nghe gió vi vu trong rừng trúc, trời thu trong xanh thay áo, nói cười rộn ràng! Trời xanh là của ta, núi là của ta, ruộng thơm hương, đường đi miên man, sông Hồng là nước phù sa. Chúng ta là đất của những người không bao giờ chết Đêm thì thầm trong tiếng đất, ngày xưa vọng lại! Ôi miền quê đẫm máu, hàng rào kẽm gai xuyên thấu trời chiều, những đêm dài hành quân cháy bỏng, lòng thao thức bất chợt, ánh mắt nhớ người thương. từ nhiều năm. Nỗi đau chiến tranh, gương mặt quê hương từ gốc lúa, lũy tre xinh, tiếng nói căm thù, bát cơm đầy nước mắt, miệng ta vẫn xé, giặc Tây, vua của đất, véo cổ, lột da Vâng… trời đầy chim hoa, đạn bay sao không trúng lòng dân ta, yêu tổ quốc! Khói thuốc súng cuồn cuộn trong sương núi từ nhà máy. Tiếng kèn gọi quân ngoài đồng. Thường dân ôm lấy đất nước và con người của nó. Đứng lên anh hùng. Ngày đêm từng bước mưa bay. Bước chân hy sinh, vầng trán rực lửa, nghĩ về thế giới mới, lòng ta tràn ngập ánh bình minh. Tiếng súng giận dữ vang lên, mọi người vùng dậy, nước tràn bờ. Đất nước Việt Nam từ máu lửa bùn đất đứng lên sáng ngời. 1948-1955 Bài thơ này đã được sử dụng trong chương trình SGK Ngữ văn 12 1990-2006, nhưng được đọc nhiều hơn trong SGK Ngữ văn 12 từ năm 2007 trở đi. Các bản trên đã in trong Tuyển tập nắng (NXB Văn học, 1983) và Tuyển tập chiến sĩ (NXB Văn học). Công nghệ, 1956). Theo Thi nhân Việt Nam 1945-1960 (NXB Văn học, 1960), sau câu “Nhân dân ta yêu Tổ quốc ta” có thêm bốn câu: Làng mọc thành lũy thép, ruộng vườn biến thành bể sôi. dầu. Mỗi bước chân của người chết đều nhỏ giọt mồ hôi lạnh, và được đóng dấu “Lòng tôi đầy bình minh”: “Đây là những người con của Hồ Chí Minh”. Dưới đây là bản thảo năm 1948 của Nguyễn Việt, theo nguyên bản bản đã xuất bản, tác giả sửa lại năm 1955, như trên: Sáng như xưa, gió thu thổi hương cốm vàng mới, hương cỏ còn mãi, dấu chân em còn mãi. Gió thu về Hà Nội phố dài xào xạc tiếng heo may Nắng rọi ngõ vắng Ngõ xưa xa đầy lá rơi Ôi nắng tươi trời trong nắng nhuộm đồng ruộng hương rừng, chiến khu đỏ Tháp Rùa nhìn nắng mờ chim non đẹp trời mây trắng Ngày mồng 1 tháng 8 bạo tàn giết chóc ngàn năm nay gió thoảng qua làn môi hồng trẻ thơ đường phố tất cả đều vui, ngày đã đến, ngàn năm rồi, anh em Tiêu Sơn Đàn bên sông, Hà Nội, Núi và rừng. Nguồn: 1. Một tia nắng, NXB Văn học, 19832. Chiến sĩ, Nxb Mỹ thuật (tiền thân của Nxb Văn học), 19563. Thơ Việt Nam 1945-1960, Nxb Văn học, 19604. Tuyển thơ Nguyễn Đình (Tập 3), Nxb Văn học, 1997

    Video ngâm thơ “Làng” của Nguyễn Đình

    Nguyễn Đình Thi là một cây đại thụ của nền văn học Việt Nam. Những bài thơ của ông được độc giả mọi lứa tuổi yêu thích và sẽ tồn tại mãi mãi

    Được xuất bản bởi:chẳng hạn như huynh

    Từ khóa: 10 bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Đình Thi

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button