Hỏi Đáp

Tuổi học trò – nơi gửi gắm kí ức và cảm xúc chân thật nhất | Báo Dân trí

Tuổi học trò là gì

Khi lớn lên, ai rồi cũng sẽ đi về một nơi xa, trên hành tinh tự hoàn thiện ấy, đôi khi ta nhớ quá khứ, nhớ mái trường phượng lửa giữa hè. . Nỗi nhớ nhạt nhòa, vụn vỡ mà tình yêu sao mà đau đến thế.

Năm tháng trôi qua, chúng phủ một lớp bụi lên những ký ức dường như tồn tại mãi mãi. Cuộc sống bận rộn, thăng trầm của cuộc đời, mấy ai dám đánh cược hai lần “dọn dẹp” để rồi bỏ quên quá khứ trong ngăn kéo? Không trách móc cũng không than thở, vì đó là quy luật của cuộc sống. Nhớ rồi quên – con người ta luôn dằn vặt mình với vô vàn câu hỏi tại sao, và nỗi nhớ sẽ mòn mỏi theo thời gian.

Tuổi trẻ, mấy ai không mê muội, không mê muội, để rồi nhìn lại, năm tháng đã qua. Không ai trên đời này có thể lưu giữ trọn vẹn tất cả những khoảnh khắc và cảm xúc từ những ngày đầu mới vào đời, và cả mái trường đầy kỉ niệm. Ngay cả tôi, một người rất hoài cổ và hoài cổ, cũng đánh mất đi phần nào sự thanh thản của tuổi trẻ trên đường trưởng thành.

Xem Thêm : Ngày xuân con én đưa thoi,…Cành lê trắng điểm một vài bông hoa

Rời xa nơi ấy 4 năm không quá dài cũng không quá ngắn, đôi khi trong ta lại bồi hồi nhớ nhung, sống lại cảm giác “ngày hai buổi đến trường”. Từng thước phim quay chậm như hiện ra trong từng khóe mắt, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của ngày đầu tiên đến trường.

Hãy nhắm mắt lại, quay về nơi ấy, những ký ức ấy vẫn còn rất nguyên sơ, như chưa từng đứt đoạn trước dòng đời nghiệt ngã. Có lẽ, họ nói đúng, những kỷ niệm chẳng có giá trị gì nếu trái tim muốn xóa bỏ chúng, nhưng chúng là tất cả nếu chúng ta giữ chúng từ tận đáy lòng.

Nơi ấy là ngày chúng tôi “học quên thời gian” đặt chân đến cổng trường đại học. Những bài giảng ấm áp, du dương trong tiết văn khiến chúng tôi mơ màng, từng nét vẽ thầy toán và cây thước kẻ trên bảng. Đây là những định luật khô khan của vật lý “cứng” đã từng là ký hiệu dài lê thê cho hóa học. Dư âm đầy tự hào của thời “hoa máu” của dân tộc anh hùng là khoảnh khắc “du hành” trong thiên địa. Làm sao những ký ức đó có thể bị lãng quên nhanh như vậy?

Thư chưa kịp gửi đã phút chia tay chợt đến Bao tiếc nuối vì mối tình thẹn thùng giấu trong mi mắt học trò chưa kịp nói. Tuổi trẻ trong khuôn viên trường là nơi chứa đầy những ánh mắt nghiêm túc, nơi có tiếng cười tan trong nắng, và là nơi chứa đầy nước mắt không lời từ biệt của bạn học.

Xem Thêm : Nghị luận bài thơ Nhàn | Văn mẫu 10 hay nhất – Toploigiai

Chỉ khi lớn lên, người ta mới hiểu và trân trọng những thăng trầm của tuổi trẻ ngày xưa. Cuộc hội ngộ nào cũng có lúc tàn, cuộc hội ngộ nào cũng có lúc chia tay, nhưng biết bao kỷ niệm vẫn còn đó mãi mãi.

Ai rồi cũng phải trải qua sóng gió cuộc đời mới tìm được phút bình yên. Những điều bình dị, những kỉ niệm thân thương đôi khi lại cho ta sức mạnh và thêm dũng khí để vững bước trên con đường mình chọn. Mặc cho ngoài kia gió mưa, mặc cho bao buồn phiền, không ngừng nghĩ ngợi, nhưng tôi tin rằng một ngày bình minh vẫn rạng ngời. Ngày hôm nay có thể là một ngày của niềm đau còn dang dở và niềm vui còn dang dở, nhưng cuối cùng nụ cười vẫn còn và kí ức tuổi thơ vẫn còn.

Khi chúng ta đã quá mệt mỏi với những ganh đua điên cuồng của cuộc đời, chúng ta muốn quay lại những năm tháng thơ ngây, phấn trắng, bảng đen, ô kính nhìn ra khoảng trời thơ mộng.

Rồi ta hãy quay lại, quay lại để tìm lại những hồn nhiên của thời học sinh, quay lại để sống lại những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Điều quan trọng hơn cả, trở lại nơi ấy, thế hệ học trò 50 năm vẫn chưa già đi, vẫn tràn đầy nhiệt huyết, quyết tâm gìn giữ tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình. Vì vậy, hỡi các nam sinh trong học viện, dù ngược xuôi trăm nẻo đường, cũng đừng vội quên…

Bài kiểm tra

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button