Hỏi Đáp

2 bài văn mẫu Cảm nhận về cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ

Cảm nhận về cảnh cho chữ

Đề bài: Cảnh tượng lời nói trong truyện Người tử tù

– Thể hiện những nét tiêu biểu nhất về tác giả Nguyễn Duẩn: một nhà văn tài hoa, uyên bác

– Giới thiệu tóm tắt truyện ngắn Tử tù và Tử cảnh: Tử ngục là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách tài hoa của Nguyễn Nguyên, mà Tử cảnh là một cảnh “vô tiền khoáng hậu”. Nhìn thấy trong hộp câu chuyện này”

Phân tích cảnh trong lời nói của người tù bị kết án

1. Tình là một lời

– Vị trí: Kết thúc công việc

– Tình huống: Đêm cuối cùng trước ngày huấn luyện, anh phải ra pháp trường để lãnh án tử hình

2. Nội dung cảnh văn bản:

• Bối cảnh của văn bản diễn ra tại:

– Khi nào: Đêm trước trường phổ thông bị xử chém chỉ còn “tiếng súng từ tháp canh”

– Địa điểm: Nhà tù tỉnh

– Không gian: căn phòng chật chội, ẩm thấp…

• Đây là một “tình huống chưa từng có”:

—Thông thường, việc cho chữ và xin chữ thường diễn ra ở những nơi có âm vực cao, ở đây lại diễn ra trong một phòng giam tối tăm, mạng nhện giăng khắp tường và phân chuột, gián trong đất.

– Tư cách, hành vi của người gửi và nhận thư đặc biệt:

+ Người đăng: Huấn Cao – Một tử tù sắp lên máy chém, mất tự do, đẹp xuất chúng, hùng dũng bước trên quảng trường ⇒ trở thành nghệ sĩ.

Xem Thêm : Tiểu sử ca sĩ Tóc Tiên – Người nổi tiếng

+ Người nhận: Cai ngục – người thường quản lý tù nhân dưới quyền, nay đành ngậm ngùi cất đi những đồng xu ô chữ

– Có thể xác lập các cặp phạm trù đối lập: Trong cảnh có sự đối lập giữa cảnh vật, màu sắc, âm thanh, mùi vị… một cách gay gắt để làm nổi bật bức tranh bi tráng, đó là sự đối lập: ánh sáng – bóng tối , thiện-ác, đẹp-xấu, vĩ đại-khiêm tốn, tự do-ràng buộc, hương (mùi mực) – mốc (mùi mực) mùi cứt chuột tù, mùi cứt gián)

⇒ Chính những lý do trên đã tạo nên một cảnh tượng “xưa nay chưa từng có”.

• Cao dặn cai ngục thay đổi nơi ở (thuyết phục họ về quê), rồi mới nghĩ đến trò chơi chữ, vì nếu tiếp tục ở một nơi “bất an” thì sẽ “khó ở” tại trời và ở lành”.

⇒ Sâu xa hơn lời nói là bài học rất chân thành trong cuộc sống.

• Chi tiết viên quản giáo cúi đầu chào người tù bị kết án: Thức tỉnh trước cái đẹp, viên quản ngục thoát khỏi sự tầm thường mà hướng tới cái đẹp.

3. Nghệ thuật dựng cảnh cho văn bản

– phong cách lãng mạn được lý tưởng hóa

– Nghệ thuật đối lập

– Kỹ năng thiết lập và ngôn ngữ rất tốt

– Nhịp điệu chậm rãi làm cho câu, từ cảm nhận sâu sắc hơn.

4. Cảnh là nghĩa của từ

-Trong nhà tù tàn khốc, người bị kết án là chủ. Nhưng sâu xa hơn, trong khoảnh khắc đó, cả hai dường như được giải thoát khỏi mọi xiềng xích tôn giáo và trở thành tri kỉ. Tri kỷ, đồng điệu.

– Qua cảnh này, chủ đề của tác phẩm được thể hiện một cách sâu sắc, đó là sự chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, cái đẹp chiến thắng cái ác, cái thiện chiến thắng cái ác…

p>

Xem Thêm : Phân tích bài thơ Nói với con của Y Phương – Doctailieu.com

– Cả khung cảnh là một khúc ca ngợi ca vẻ đẹp, lòng nhân ái của những con người trong môi trường lao tù tăm tối nhất.

⇒ Đoạn văn này thể hiện sâu sắc tư tưởng và quan điểm nghệ thuật của Ruan Jun.

– Nhắc lại đây là kịch bản tiêu biểu nhất cho một tác phẩm thành công

Tạo nên giá trị cho tác phẩm và kết tinh giá trị tư tưởng của lời nói trong Chữ người tử tù không gì khác hơn là lời cảnh cáo cao đẹp đối với chữ người quản giáo. Đây là một cảnh tượng chưa từng thấy trước đây. Đó là kết tinh của nghệ thuật hoàn thiện vẻ đẹp, phẩm chất của nhân vật, là kết tinh giá trị tư tưởng sâu sắc của Nguyễn Tuân.

Một thầy dạy Nho học vì bất mãn với thực trạng xã hội ngày nay đã nổi dậy làm phản, nhưng cuối cùng không thành, bị tống giam chờ trừng trị. Anh là người có tài văn chương, đẹp trai được mọi người yêu mến. Anh ta gặp cai ngục tại nơi anh ta đang bị giam giữ. Không gian gặp gỡ của họ là một nhà tù, nơi không có gì ngoài sự lừa dối và giết chóc lẫn nhau. Đó cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời người quá cố. Thân phận của các nhân vật có những thay đổi khác nhau ở các cấp độ xã hội: quản giáo là một tử tù với mong muốn lật đổ và thay đổi trật tự xã hội, quản giáo là quan cai ngục kiêm quan tổng trấn, đại diện cho trật tự xã hội đương thời. . Ở cấp độ xã hội, họ đối lập nhau. Về bình diện nghệ thuật: Huấn Cao là một nghệ sĩ có tài viết chữ tuyệt vời, được nhiều người kính trọng và ngưỡng mộ, quản giáo là một người đa tài, biết thưởng thức cái đẹp và sáng tạo ra cái đẹp. Ở đây họ là bạn bè, bạn tâm giao. Trên bình diện nhân cách: người văn nhân là người có chí khí, lương tâm trong sáng, kính thiên hạ; quản ngục là người biết kính thần, là lòng trời. Trong mối quan hệ này, họ cũng là một bộ ba. Vì vậy, mối quan hệ giữa chúng vô cùng phức tạp, có vị trí khác nhau và có mối quan hệ chồng chéo.

Những ngày ở trại giam tỉnh, thái độ của quản giáo đối với huấn luyện viên Cao rất đặc biệt: ánh mắt thân thiện khi tiếp phạm nhân, việc ăn uống trong thời gian huấn luyện trong tù khiến quản giáo không chỉ đích thân xuống trại giam gặp mọi người với các thầy tế lễ nhã nhặn, nhục nhã, dù bị sai đi, khiêm tốn và không tức giận. Bởi vì quản giáo muốn chữ viết tay của anh ta được treo trong nhà. Ngày anh nhận bằng tốt nghiệp sắp bị giải đi, viên cai ngục chết lặng đi vì biết rằng có thể cả đời anh sẽ không bao giờ được học cao hơn. Đã vậy, nhà thơ lại đánh liều cao, được đào tạo bài bản để nhận lời. Đây chính là hậu cảnh dẫn đến cảnh tượng chưa từng có của thuật ngữ này.

Không gian của văn bản rất đặc biệt, người ta chỉ xin và cho chữ ở những nơi sạch sẽ, yên tĩnh, trang trọng, còn khung cảnh của văn bản diễn ra trong một nhà tù tối tăm, bẩn thỉu, nơi chỉ có tội ác. , cái ác, Lừa dối và dối trá đi đôi với nhau. Còn một đặc điểm nữa của thời gian viết lách: khi chữ viết đã được rèn luyện kỹ lưỡng, bạn chỉ có thể đi đến chết trong buổi sáng. Ông đã trải qua những giây phút cuối đời, không chỉ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của viên quản ngục mà còn để lại cho đời những gì tốt đẹp nhất, tinh túy nhất. Trong không gian tối tăm ấy, vẫn còn nguyên tấm vải lụa trắng tinh, người tù bị còng tay, dưới chân có nét chữ đậm. Mỗi khi viên quản ngục viết một chữ, “quan ngục cúi xuống vội đặt đồng tiền kẽm của ô chữ lên tấm lụa bóng”, còn nhà thơ “tay run run cầm lấy lọ mực”. Trước cái đẹp, người ta dường như không quan tâm đến bất kỳ động tĩnh nào ở thế giới bên ngoài, và chỉ nhìn thấy người thầy và nét chữ anh hùng, thành kính và thiêng liêng trước thời khắc tạo ra cái đẹp. Huấn luyện viên viết xong phần lạc đề, khẽ thở dài, đỡ quản ngục đứng dậy. Anh ta cảm thấy tội nghiệp cho những người quản ngục, và anh ta phải trốn trong một nơi tối tăm, làm công việc này rất khó để duy trì sức khỏe của anh ta, và sau đó anh ta sẽ bị bẩn cả đời. Vẻ đẹp đó có sức mạnh thay đổi con người. Có sự chuyển vị giữa người tặng và người nhận, thể hiện sự trân trọng cái đẹp. Người kể là một nghệ sĩ sáng tạo cái đẹp từ góc nhìn của một người tử tù, đây là đối tượng cần giáo dục, nâng cao nhận thức và đưa ra những lời khuyên bổ ích cho quản ngục. Là quản giáo, người xin chữ có trách nhiệm với tử tù, chấp nhận và nghe theo lời khuyên của tử tù. Nguyễn Tuấn muốn gửi gắm một thông điệp qua đó: hãy tin rằng cái đẹp và cái thiện sẽ chiến thắng.

Nguyễn nhất quyết sử dụng thủ pháp tương phản triệt để cho cảnh chữ, mang lại hiệu quả nghệ thuật cao. Nguyễn Thuần gợi lên không khí cổ kính của thời đại cách đây hàng trăm năm qua ngôn ngữ, cử chỉ của nhân vật. Khung cảnh trong bài viết này là một bức tranh đầy ẩn ý của họa sĩ, đồng thời vận dụng linh hoạt kỹ thuật chụp ảnh phim để liên tục thay đổi góc độ, bối cảnh, cận cảnh, góc nhìn xa giúp người đọc có thể hiểu trọn vẹn về nhân vật.

Cảnh lấy lời độc đáo, “vô tiền khoáng hậu”, thể hiện giá trị tư tưởng nghệ thuật của Nguyễn Côn, đồng thời làm nổi bật và hoàn thiện vẻ đẹp trong tính cách của mỗi nhân vật. Lấy hiện trường làm ví dụ, Nguyễn Duẫn khẳng định trong tù không phải kẻ đại diện cho quyền lực thống trị mọi thứ mà chính là những người tù bị kết án, tài năng và năng lực của họ. Qua đây, ông cũng ngầm khẳng định sự chiến thắng của cái đẹp, của tài năng và nhân cách cao thượng trước cái ác, sự tàn ác, nhẫn tâm.

Nguyễn Tuân là một vĩ nhân trong giới văn học hiện đại Việt Nam, một bậc thầy về văn học, một con người có nhân cách văn hóa mẫu mực, suốt đời “đi tìm cái đẹp và cái chân” trong văn chương. Ông là nhà văn ham mê mỹ học, ngợi ca và tôn thờ cái đẹp. Điều này được thể hiện một cách khéo léo qua cách diễn đạt cảnh những tử tù được huấn luyện và cánh cửa ngục của viên cai ngục. Đây được coi là đoạn văn quan trọng nhất, quy tụ giá trị nghệ thuật và tư tưởng của tác phẩm, đồng thời nhấn mạnh vẻ đẹp của người đánh xe và người cai ngục với phong cách tương phản và vẻ đẹp lý tưởng hóa của anh ta.

Đoạn văn tả cảnh cho chữ nằm ở cuối tác phẩm, là cao trào của tình huống truyện rối rắm. Người tử tù được đào tạo bài bản bị giam giữ trước cổng nhà tù vì tội phản quốc Quản ngục không chỉ là người có trách nhiệm chăm sóc quản giáo mà còn là người yêu cái đẹp, khao khát được con chữ rèn luyện. Biết tấm lòng cao thượng, tôn nghiêm chân tình của viên quản ngục cao đẹp. Nghệ thuật dùng những cảnh riêng biệt và tương phản làm ngôn từ đã gỡ nút thắt của mạch truyện và để lại cho người đọc nhiều suy ngẫm.

Đầu tiên, hãy so sánh vị trí của người cho và người nhận. Người nói ở đây là một tử tù sắp bị chém đầu, một kẻ sát nhân “bách phát bách trúng” – thủ lĩnh của một cuộc nổi dậy chống lại triều đình. Những người yêu cầu từ là các quan chức nhà tù đại diện cho cơ quan phán quyết của tòa án. Xét về địa vị xã hội, họ là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng xét về nghệ thuật, họ là những người bạn tâm giao đầy đam mê và yêu cái đẹp. Người thì có tài viết chữ đẹp, người thì cả đời ngưỡng mộ tài năng đó. Điều này khiến địa vị xã hội bị xóa bỏ để làm nổi bật sự đồng điệu của hai tâm hồn. Ở một góc độ khác, đào tạo là một người tù bị ràng buộc và giam cầm về bản sắc nhưng tự do về nhân cách; một người tù khác là người tù tự do về nhân cách nhưng bị giam cầm về nhân cách.

Thứ hai, sự tương phản về không-thời gian của văn bản. Thời gian ở đây là đêm cuối cùng của đời người anh hùng, đang lúc đếm thời gian, vì ngày mai anh và các bạn sẽ bị đưa ra pháp trường. Không gian cũng rất đối lập, bởi lẽ thường cái đẹp phải được tạo ra ở một nơi sạch sẽ, còn việc thưởng thức nghệ thuật thư pháp_sang trọng và tao nhã phải được thực hiện trong một căn phòng sang trọng tràn ngập khói hương trong một ngày. Ánh sáng nhấp nháy huyền diệu. Nhưng khung cảnh mà chữ xuất hiện trong tác phẩm hoàn toàn được Nguyễn Tuân đánh giá là một cảnh “vô tiền khoáng hậu” bởi nó diễn ra trong phòng giam của một tử tù vừa tối tăm, vừa “chật hẹp, ẩm thấp”. , tường đầy mạng nhện, phân chuột và phân gián dưới đất” Dưới “ánh đèn dầu đỏ”, ánh sáng trắng của tấm lụa trắng còn nguyên vẹn xua tan bóng tối và mùi mực. Lấn át mùi hôi thối Cái đẹp lấn át sự bẩn thỉu Không phải ngẫu nhiên mà nguyễn sử dụng bút mực để miêu tả không gian nơi đây, mỗi chi tiết đều có quan niệm nghệ thuật, nhà văn miêu tả sự bẩn thỉu để làm nổi bật giá trị của cái đẹp. mùi ẩm mốc và mạng nhện… chỉ có trong sạch và cao quý Mùi của thiên đường mới tồn tại.

Thứ ba, so sánh quan điểm và tâm lý của người cho và người được tặng. Người thốt ra câu “xiềng xích người tù già in nét chữ trên tấm lụa trắng tinh trải trên tấm gỗ” không còn là một tử tù sắp bị xử tử, mà là một nghệ sĩ. Người nghệ sĩ tài hoa tạo ra cái đẹp, nhà tù phong kiến ​​có thể giam cầm thân xác nhưng không thể giam hãm nhân cách và tâm hồn con người. Đối lập hoàn toàn với điệu bộ ung dung, tự tại của người tù bị kết án là cái “cúi chào” của viên quản ngục và cái “rùng mình” của nhà thơ – người đại diện cho quyền thế khép kín. Cái “cúi chào” của cai ngục không phải là một cái cúi đầu khiêm tốn, mà là một cái cúi đầu rất kính cẩn. Anh cung kính cúi đầu trước mỹ nhân, đây mới là cách sống đúng đắn. Lập trường và thái độ hoàn toàn trái ngược nhau. Người có quyền không có quyền, tử tù có quyền giết người, những người lẽ ra phải giáo dục, giáo dục tội phạm thì nay lại bị tội phạm giáo dục trở lại. Đây không còn là cảnh quan trường mà là sự giáo dục tinh thần về nhân cách của người cho và người nhận như viên quản ngục được đưa ra lời khuyên quý giá qua đoạn văn cuối cùng. Bởi theo ông, “ở đây sức khỏe khó giữ được của trời, rồi lại đến nhơ nhớp một đời lương thiện”.

Tài năng nghệ thuật của Ruan Zun hoàn toàn trái ngược với phong cách viết hiện thực và lãng mạn của anh ấy, nét cọ điêu luyện của anh ấy miêu tả chi tiết các nhân vật và cảnh vật, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người. Giọng văn chậm rãi, từng chữ như một thước phim quay chậm, làm nổi bật vẻ đẹp nhân cách con người chữ “vô tiền khoáng hậu”.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button