Kiến thức

Top 20 bài Kể về một trải nghiệm của em ngắn nhất 2022 – Hoatieu.vn

Kể về một trải nghiệm của em ngắn nhất

Anh/chị hãy cho biết kinh nghiệm của mình khi viết dạng bài tập trong sách giáo khoa lớp 6 phần liên hệ kiến ​​thức với cuộc sống. Dưới đây là một số bài văn mẫu kể về kỉ niệm vui buồn, viết bài văn kể về kỉ niệm buồn năm lớp 6… ngắn nhất các em có thể tham khảo để tự viết đoạn văn cho mình. Rất hay và ý nghĩa.

Đề: Viết một bài văn khoảng 400 từ kể về một trải nghiệm của bản thân.

Những trải nghiệm khó quên luôn là những kỷ niệm đẹp, để lại niềm vui hay bài học cho mỗi chúng ta trên con đường trưởng thành. Vì vậy, kể lại những trải nghiệm của trẻ dù vui hay buồn là một chủ đề quen thuộc trong các bài tập kể chuyện cho cả lớp, huy động cảm xúc, rèn luyện kỹ năng thể hiện cảm xúc, sự tự tin và dũng khí nói. đám đông. Dưới đây là hơn 20 mẫu truyện kể về một trải nghiệm ngắn, các bạn hãy tham khảo để có những ý tưởng hay và sinh động hơn cho câu chuyện của mình nhé!

1. Hãy cho tôi biết về trải nghiệm của bạn 1

Hôm nay, tôi muốn kể cho quý vị và các bạn nghe về những kỷ niệm đẹp và khó quên của tôi. Đó là khi tôi được về quê, cùng ông bà ra đồng gặt lúa.

Dù đã về quê nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi được về lại một nơi khác trong cùng một ngày. Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm, học cách ông bà đội mũ, đeo găng tay, mặc quần áo dài rồi cuốc bộ ra đồng. Khi đến nơi, tôi thực sự bị choáng ngợp bởi khung cảnh nơi đây. Bầu trời vàng bao la chói lọi lạ thường dưới ánh nắng chói chang. Mùi cơm chín thơm lừng làm tôi ngây ngất. Nhưng rồi tiếng cười, tiếng nói, tiếng gầm rú của động cơ gọi tôi trở lại. Vì còn trẻ, chưa làm được nhiều nên tôi gánh vác trách nhiệm nặng nề là lo cơm nước, bưng bê nước cho ông bà và các bác. Ai khát là tôi mang nước và khăn mát đến ngay. Ông nội trêu tôi như con sóc nhỏ. Vào cuối ngày, khi mùa màng kết thúc, mọi người sẽ ra đồng đập lúa. Tôi cầu xin bạn giúp đỡ người khác. Vì vậy, tôi được giao nhiệm vụ buộc miệng bao gạo sau khi đã đầy. Tôi phải lần mò vài lần mới quen được cách luồn nút thắt qua những chiếc túi dày cộp như các bạn. Nói xong người em mệt lử, mồ hôi đầm đìa, tay bủn rủn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Quyên góp một chút để giúp đỡ ông bà.

Đã bao năm rồi, tiếng đập lúa và mùi thơm của rơm rạ dường như vẫn còn vương vấn quanh tôi. Nó thực sự rất vui.

2. Hãy cho tôi biết kinh nghiệm của bạn trong thời gian ngắn nhất số 2

Hôm nay trời mưa to, em không mang theo áo mưa nên phải ngồi trong lớp chờ tạnh mưa mới được về nhà. Cùng đám bạn ngắm mưa, tôi chợt nhớ đến kỷ niệm dầm mưa cách đây hơn ba năm.

Lúc đó em mới học lớp 2, đã quen lớp và bạn bè nên rất can đảm. Đến giờ ra chơi, em cũng cùng các bạn chạy vòng quanh khuôn viên trường. Hôm đó, chúng tôi tan học sớm không báo trước nên bố mẹ không đến đón kịp. Vì vậy, chúng tôi phải ngồi ở hành lang lớp học và đợi người đến đón. Tự nhiên lúc đó trời lại mưa. Sân đầy những vũng nước nhỏ. Thế là tôi và mấy đứa bạn rủ nhau khoác áo mưa ra sân chơi. Trong mưa, chúng tôi vui vẻ hò reo và rượt đuổi nhau. Một lúc sau, chúng tôi rủ nhau nhảy qua vũng nước xem ai nhảy qua vũng to hơn. Khi chơi, vì tính hiếu thắng, tôi quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Tất nhiên là tôi không thể bỏ qua. Tôi rơi vào giữa vũng nước và nước bắn tung tóe khắp nơi khiến tôi ướt sũng. Cùng lúc đó, mẹ tôi đến đón tôi. Thấy em ướt sũng, mẹ em giận lắm. Về đến nhà, mẹ lập tức đưa tôi đi tắm, mặc quần áo khô rồi mắng tôi một trận tơi bời. Sau hôm đó, tôi bị cảm gần một tuần mới khỏi. Để con từ bỏ thói hư tật xấu.

Sau sự việc đó, tôi trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm nữa. Mỗi khi trời mưa, tôi lại rạo rực và nghĩ về ký ức ngu ngốc của mình.

3. Viết bài văn kể về kỉ niệm buồn của bạn học sinh lớp 6 số 3

  • Viết một bài luận về trải nghiệm đau buồn của một học sinh lớp sáu
  • Nội dung dưới đây hoàn toàn do hoatieu.vn sản xuất. Đối với bất kỳ trang web nào sử dụng nội dung của một bài báo để mô tả một giai đoạn trải nghiệm bi thảm của tôi, vui lòng ghi rõ nguồn.

    Kỷ niệm đáng tiếc nhất của tôi là lần mẹ giao cho tôi chăm sóc em gái. Tôi học lớp 4, được nghỉ hè và có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi chơi với lũ bạn cùng xóm. Một hôm, mẹ nhờ tôi làm việc nhà, em gái 2 tuổi nhờ mẹ có việc đột xuất, 1 tiếng sau mẹ mới về. Em gái tôi không sao, nó ngủ trên giường mà không quấy khóc. Đột nhiên, người bạn hàng xóm rủ tôi xem phim hoạt hình. Vì tưởng em gái còn đang ngủ nên em đóng cửa chạy sang nhà bạn.

    Tôi ngồi xem phim một lúc, nghe tiếng la hét của lũ trẻ giật mình, chạy về nhà thì thấy chị tôi với lấy cái phích nước trên bếp, bị ngã làm bỏng tay. au, tôi vội bế em sang nhà bác Thành – bác hàng xóm. May mà được cứu chữa kịp thời, vết sẹo bỏng nặng vẫn còn hằn trên cánh tay của chị tôi. Dù mẹ và chị đã tha thứ nhưng tôi vẫn không quên được ký ức buồn đó. Kỷ niệm ấy sẽ mãi là bài học không thể nào quên, để em không bao giờ mải chơi mà quên lời mẹ dặn phải luôn quan tâm, yêu thương em gái.

    4. Viết một bài văn ngắn về kinh nghiệm của bạn 4

    Tôi vẫn nhớ buổi học hôm ấy. Khoảnh khắc bất ngờ và đau đớn nhất từ ​​khi vào lớp 6, vì tôi bị điểm 3 môn văn.

    Cô trả bài kiểm tra cho cả lớp. Cô đặt cuốn sổ lên bàn, vẻ không vui. Như linh tính mách bảo điều gì, tôi lật nhanh trang sách. Những chấm 8, 9 đỏ tươi lần lượt mỉm cười với tôi – một học sinh giỏi của lớp. Tôi tiếp tục lật. Ồ! Tôi không thể tin vào mắt mình: một con số 3 khổng lồ! Choáng váng, tôi như ngất đi trước sự thật phũ phàng này.

    Không, không thể! Tôi quyết tâm nhìn lại, nhưng nghi ngờ gì? Số 3 được in rõ ràng trên khung bản nhạc. Tôi nhanh chóng gấp cuốn sổ của mình lại và nhìn quanh những người bạn của mình. Mọi người có vẻ hài lòng với kết quả của họ và không ai nhận thấy nỗi đau của tôi. Bạn có thể nghĩ rằng tôi hạnh phúc với điểm cao như thường lệ bởi vì tôi là người viết bài cho lớp! Tôi càng nghĩ về nó, nó càng trở nên xấu hổ và tôi càng cúi đầu xuống. Khi tôi lật lại bài báo, câu cô ấy viết rõ ràng hiện ra trước mắt tôi: lạc đề!

    Tôi đọc lại tiêu đề và nhận ra mình đã nhầm. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông gắn liền với kí ức tuổi thơ (cánh đồng, góc phố…), nhưng em sẽ kể một kí ức tuổi thơ sâu sắc. Chủ đề này không khó đối với tôi. Mình chủ quan quá ko xem kỹ. Tôi nhớ lần đó, tôi nộp bài tập đầu tiên dưới ánh mắt ghen tị của lũ bạn, nhưng tôi quên mất lời nhắc nhở của cô: Nhớ xem kỹ bài trước khi nộp. Có lẽ vì tự học, thỏa mãn với lời khen của thầy cô, bạn bè nên từ đó trở thành một cô gái kiêu ngạo, hợm hĩnh.

    Ngay lúc đó, bạn tôi nói nhỏ vào tai tôi với giọng vui vẻ:

    – lan, hôm nay tôi được 7 điểm! Tôi đã làm việc chăm chỉ và tôi đã đạt điểm cao. Chắc mẹ vui lắm. Ồ! Sao mày xanh xao thế? Bao nhiêu điểm? Hãy để tôi xem!

    Nghe vậy tôi càng buồn và xấu hổ hơn. ha hạnh phúc với 7 văn bản đầu tiên của cô. Và tôi vẫn cảm thấy rằng tôi là điểm trung bình 7, và tôi được 3 điểm hôm nay! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi đã trải qua. Tôi thấy ánh mắt thầy buồn, ngạc nhiên và thất vọng: sao lại thế này? Cô ấy rất buồn.

    Trên đường về, tôi lo lắng và bối rối. Bố mẹ rất tin tưởng tôi. Bố mẹ bạn sẽ nghĩ gì nếu họ biết bạn được điểm 3 cho môn viết? Cha tôi thường khuyến khích tôi học tập chăm chỉ và ước mơ rằng tôi có thể trở thành một luật sư như ông. Còn mẹ tôi, bao đêm mẹ ngồi đan, cố đợi tôi học xong bài rồi mới đi ngủ. Tôi cũng chỉ muốn con gái tôi làm một việc ở trường. Em không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài và nói rằng cô giáo không cho điểm vì lớp làm bài kém. Bị bao vây bởi những suy nghĩ dối trá đó, tôi về nhà, nhưng đầu óc vẫn còn rối bời.

    Xem Thêm : Phẩm chất cao đẹp của anh thanh niên – Nguyễn Hiền – HOC247

    Tôi vừa đến cổng, mẹ đã nhẹ nhàng bước xuống thềm đón tôi. Mẹ tôi hốt hoảng khi thấy tôi bơ phờ, kiệt sức. Tôi ôm mẹ và khóc. Không, tôi không thể nói dối người mẹ thân yêu của mình.

    Tối hôm đó, tôi đọc kỹ bài báo. Điểm 3 nhắc tôi phải nhìn lại chính mình. Tôi thầm nghĩ: chắc chỉ có 3 cái này thôi. Tôi sẽ tiếp tục đạt điểm 9, điểm 10 và tôi sẽ được cha mẹ, thầy cô và bạn bè tin tưởng và yêu quý như trước đây.

    5. Hãy kể cho tôi nghe về trải nghiệm thời thơ ấu của bạn 5

    Hồi nhỏ tôi có một người bạn chơi với tôi, đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng chơi, cùng học, cùng trải qua biết bao kỉ niệm buồn vui tuổi thơ. Kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và Phương là kỷ niệm tôi bị ngã xe.

    Tôi nhớ lúc đó chúng tôi mới học lớp 3. Học cùng lớp và lại rất gần nhà nên ngày nào chúng tôi cũng rủ nhau đi học cùng nhau. Ngày hôm sau, chúng tôi về nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện. Đang đi trên đường bỗng một chiếc xe máy lao tới, rất nhanh, lạng lách, tôi và Phương tấp vào lề để tránh, nhưng xe vẫn va vào xe tôi, tôi mất lái loạng choạng… lảo đảo, rồi người và xe ngã xuống đường. Lúc này chiếc xe lao vút đi không thèm ngoảnh lại, tôi ngã xuống vừa đau vừa tức, Phương vội chạy đến đỡ tôi ngồi vào lề đường rồi đứng dậy đỡ tôi. Phương lo lắng lắm, vò quần áo tôi, kiểm tra kỹ xem có đau không, thấy tôi đau cô ấy gửi xe vào nhà dân bên đường rồi chở tôi đi học rồi lên đường. Anh ấy liên tục hỏi tôi “Em có đau không?” và liên tục đẩy tôi đến phòng y tế. Tôi rất cảm động trước sự quan tâm chăm sóc của Phương, bạn ấy biết quan tâm và an ủi người khác, bạn ấy biết hi sinh vì bạn bè, tôi cứ nhìn bạn ấy mà thầm cảm ơn vì có bạn. rất đẹp.

    Mỗi khi nhớ lại kỉ niệm đó, tôi cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu bạn mình hơn, để tôi yêu quý, trân trọng, đùm bọc và giữ cho chúng tôi tình bạn đẹp.

    6. Viết bài văn kể về trải nghiệm trong mùa hè lớp 6 của em

    Kỳ nghỉ hè vừa qua đã mang đến cho em nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Nhưng khó quên nhất với tôi là trải nghiệm đào củ sen cùng em trai.

    Đó là một buổi trưa hè đầy nắng và gió mát. Sau khi được sự đồng ý của ông nội, tôi và anh trai xách một chiếc thúng tre lớn đi hái sen ở đầm sen đầu làng. Khi đến nơi, tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp của nơi này. Toàn bộ đầm được bao phủ bởi những lá sen lớn, những bông sen hồng tỏa hương thơm ngát. Xa xa có núi non trùng điệp, mây mù bao phủ bầu trời, đẹp hơn cả chốn bồng lai tiên cảnh trong những bộ phim tôi thường xem.

    Sau khi đọc nó, tôi bắt đầu bắt tay vào công việc. Đầu tiên tôi cẩn thận xắn quần, đi ủng và theo anh xuống bùn. Từng bước chân dần lún xuống bùn, ngập đến đầu gối, khó di chuyển. Nhưng khi anh tôi gọi tôi lại và cùng tôi nhổ củ sen ra khỏi bùn, tôi lập tức quên đi khó khăn nhỏ này. Sau một thời gian chăm chỉ, tôi và bạn đã thu hoạch được một thúng đầy củ sen. Nhìn củ sen to và dài, tôi rất vui. Trước khi về, anh gấp lá sen làm nón cho em đội.

    Tối hôm đó, tôi ăn canh củ sen tươi do bà nội nấu. Tôi có miếng sen thơm mà trong lòng vui sướng vô cùng. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời mà tôi sẽ không bao giờ quên.

    7. Viết bài văn kể về trải nghiệm của em khi đi đến số 7

    Cuối tuần trước, tôi đã có một trải nghiệm tuyệt vời mà tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên. Đó là lần đầu tiên tôi được anh và dì dẫn lên núi hái nấm.

    Chuyến đi này, tôi chuẩn bị một chiếc áo sơ mi dài tay, một đôi ủng, một đôi găng tay, mang theo một chiếc giỏ tre và một cây gậy dài. Tất cả điều này sẽ giúp bảo vệ bạn khỏi côn trùng trên cỏ.

    Nghe nói là núi, nhưng nơi hái nấm thực ra là núi Komatsu. Tôi đã đi với anh trai của tôi và dì của tôi đã đi theo con đường khác. Vừa đi, tôi vừa học bạn, dùng cái gật đầu khẽ gạt lá khô tìm nấm. Ngoài ra, hãy cẩn thận để không hái thêm bất kỳ loại nấm độc nào. Khi đến đó, tôi nhanh chóng phát hiện ra một nhóm nấm lớn. Tôi vội ngồi xuống, hái nấm bỏ vào rổ. Sau đó, tôi và anh trai tôi đã tìm thấy rất nhiều nấm. Đặc biệt là cái xòe ra to bằng lòng bàn tay. Khi việc hái nấm kết thúc, tôi đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức. Nhưng nhìn rổ nấm đầy ắp, tôi quên hết mệt mỏi và thấy thích thú vô cùng.

    Tối hôm đó, tôi được ăn canh nấm và nấm xào do chính tay mình hái. Món đó mẹ tôi làm mà ngon lạ lùng. Cảm giác hái nấm hôm ấy vẫn còn nguyên trong ký ức tôi.

    8. Viết một bài luận về kinh nghiệm của bạn 8

    Cuộc sống hiện đại cuốn chúng ta vào vòng xoáy phồn vinh và phát triển, khiến chúng ta đôi khi buông lơi những mối quan hệ tưởng chừng rất quan trọng. Chỉ khi tình cờ gặp lại họ, chúng ta mới nhận ra mình đã đánh mất những gì.

    Chuyến đi ấy là phần thưởng của bố mẹ tôi sau một năm học tập chăm chỉ, tôi được nhận vào một trường cấp 2 trọng điểm của tỉnh với số điểm khá cao.

    Chuyến đi diễn ra vào giữa tháng 7 khi gia đình tôi quyết định trốn cái nắng hè miền Bắc chói chang để đến với không khí trong lành, mát mẻ của Đà Lạt. Trước khi đến thăm Đà Lạt, gia đình tôi bay ra Nha Trang để thăm một số người bạn của cha tôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác đi máy bay. Ngoài cửa sổ, những đám mây trắng bồng bềnh chưa bao giờ gần tôi đến thế. Tôi nghĩ rằng tôi có thể với tay ra và chạm vào chúng và cảm nhận chúng một cách trọn vẹn. Khi bay đến Nha Trang, chúng tôi được chiêu đãi rất nhiều đặc sản miền Trung như bánh canh, hải sản, bánh xèo, v.v. Nha Trang cũng là một vùng đất mới nhưng vẫn cho tôi cảm giác thân thuộc vì tôi cũng sinh ra ở biển. Hải sản, bãi cát trắng, biển xanh, v.v… đều quen thuộc với tôi. Vì vậy, tôi rất háo hức được đi du lịch Đà Lạt sau 2 ngày ở đây.

    Gia đình mình thuê taxi và trải nghiệm cung đường xuyên rừng từ Nha Trang lên Đà Lạt. Đường rừng chưa được cải thiện nhiều, đường gồ ghề khó đi. Nhưng tôi bỏ qua những trở ngại đó và hòa mình vào rừng xanh bạt ngàn. Càng gần Đà Lạt, rừng cây càng rậm rạp, không khí càng dễ chịu. Tôi còn nghe thấy tiếng chim hót trong rừng, mang lại cảm giác yên bình chưa từng thấy. Bây giờ ở thành phố khó tìm thấy tiếng chim hót vì đã bị lấp đầy bởi những ngôi nhà xanh xây dựng khu đô thị, nhà cao tầng, chung cư… nên tôi thích Đà Lạt. Tôi yêu những khung cảnh yên tĩnh và thanh bình.

    Gia đình tôi ở Đà Lạt ba ngày và trải nghiệm thành phố đầy tình yêu này. Chúng tôi đến thăm những khu vườn, trải nghiệm chợ đêm Đà Lạt và thử cưỡi ngựa và đạp xe quanh thành phố. Đà Lạt rất êm đềm và nhẹ nhàng. Ở Đà Lạt, chúng tôi được trải nghiệm cái mà người ta gọi là “bốn tiếng một ngày”. Sáng như mùa xuân, chiều như hạ, chiều như thu, đêm như chớm đông. Tối nào em cũng rủ bố mẹ đi chợ đêm vì thích trải nghiệm ẩm thực ở đây nào sữa chua dâu, sữa đậu nành, bánh canh, bánh tráng nướng,… nhưng có một trải nghiệm mà em không thể nào quên. , đó là, tôi đã gặp anh ấy ở đó người bạn cũ. anh là người bạn tốt nhất của tôi ở trường trung học. Chúng tôi đã trải qua 4 năm cấp 2 và cùng nhau trải qua biết bao chuyện vui buồn. Chúng tôi hứa sẽ là bạn thân mãi mãi. Tuy nhiên, cuối cùng, anh ấy đã không đỗ vào ngôi trường mơ ước của chúng tôi. Còn tôi, khi bước vào một môi trường mới và cảm thấy đôi chút áp lực trong việc duy trì thành tích học tập, tôi đã vô tình quên đi người bạn thuở nhỏ này. Cho đến khi bất ngờ gặp anh ở chợ, lúc này bạn bè của chị cũng có mặt ở đây, tôi mới chợt sững người. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu trước khi nói lời chào. Mọi thứ trở nên bỡ ngỡ, bỡ ngỡ như lần đầu gặp mặt. Cuối cùng, chúng tôi xin phép bố mẹ và đến chơi với nhau một lúc. Chúng tôi ngồi xuống và kể cho nhau nghe về cuộc sống gần đây. Ánh nói một câu làm tôi buồn: “Anh thấy em vui với bạn mới quá, em sợ làm phiền anh”. Ôi cái từ “khó chịu”! Tôi không ngờ sự bất cẩn của mình lại khiến bạn tôi đau đớn như vậy. Tôi vô cùng hối hận về sự cố đó. Chúng tôi ngồi lại với nhau rất lâu, trút hết những bí mật trong lòng và quyết định giảng hòa. Kết thúc chuyến đi, chúng tôi cùng nhau trở về và thân thiết từ đó cho đến tận bây giờ.

    Chuyến đi vừa rồi mang lại cho tôi rất nhiều thứ. Mang đến những giây phút giải trí thoải mái sau những giờ học tập căng thẳng. Nó mang đến những kiến ​​thức về văn hóa, địa lý… về Tân thế giới. Nhưng đặc biệt, nó lại tìm cho tôi một tình bạn tuyệt vời. Tôi nhận ra rằng: không gì có thể phá vỡ một tình bạn ngoài sự tàn nhẫn của chính bạn. Tôi mong được dành nhiều thời gian hơn với anh ấy, có thể là trong một chuyến đi mới để tôi có thể duy trì tình bạn này. Tôi mong bạn hãy quan tâm hơn đến những người xung quanh mình, và đừng hối hận như tôi đã làm.

    9. Viết một bài luận chi tiết về trải nghiệm của bạn #9

    Trong cuộc đời ai cũng ít nhiều gặp may mắn và tôi cũng không ngoại lệ. Trong đó, có một lần tôi không bao giờ quên vì may mắn được giúp đỡ. Đó là khi tôi học lớp ba.

    Khi ấy tôi chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi còn ngây ngô, khờ khạo. Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó là thứ Sáu, ngày mười ba. Tôi không mê tín, nhưng tôi nghe người ta nói đó là ngày xui xẻo, nhưng đó là ngày may mắn của tôi. Hôm đó, mẹ tôi đưa cho tôi 50.000 nhân dân tệ để mua sách. Không như thường lệ, lần này tôi đi một mình. Vừa bước xuống thang cuốn, thay vì đến thẳng nhà sách, tôi bất ngờ choáng ngợp trước công viên trò chơi ngay bên cạnh. Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi của tôi, trò chơi luôn là điều thú vị nhất trên thế giới. Không ngần ngại, tôi tiến thẳng đến khu trò chơi.

    Xem Thêm : Dũng cảm là gì? Nghị luận xã hội về lòng dũng cảm hay nhất?

    Không biết đã qua bao lâu, trời đã tối. Nhận ra mình vẫn chưa mua sách, tôi tạm biệt khu trò chơi và tiến thẳng đến hiệu sách. Gì! Cuốn sách được tìm thấy ở đây. Tôi nóng lòng muốn chạy đến quầy tính tiền. Bắt lấy anh chàng đang xếp hàng chờ đợi. Sau khi quét mã vạch, nhân viên thu ngân đọc số tiền. Tôi hoàn toàn bị sốc. Tôi nghĩ: “Không! Không! Mình chỉ tưởng tượng thôi!” Đến gần hơn, tôi hỏi: “Bao nhiêu?”. Nhân viên thu ngân lại báo giá. Sẽ không tốt hơn nếu tôi không lãng phí tiền của mình vào những trò chơi không hiệu quả. Nhưng khi hối hận thì đã quá muộn, vì tôi không đủ tiền mua cuốn sách. Tôi có về nhà cả buổi chiều để nói với mẹ rằng tôi không đủ tiền mua sách không? Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông đầu tiên đưa tay lấy từ trong túi ra tờ 50.000 đồng rồi nhẹ nhàng ném xuống đất. Rồi nó cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, vỗ vai tôi và nói: “Ông ơi, ông làm rơi tiền rồi!”

    Lúc đó tôi cũng hiểu ra mọi chuyện. Thành thật mà nói, tôi sẽ không giơ tay xin bố thí, nhưng trong tình huống trớ trêu này, tôi rõ ràng đánh giá cao sự giúp đỡ. Tôi không biết phải làm gì, nhưng cảm ơn bạn. Tôi thực sự cảm động vì bạn ăn mặc giản dị và tôi đoán bạn không phải là một người đàn ông giàu có. Quả thực lúc này tôi đang rất cần tiền, tôi cẩn thận cầm tờ tiền đưa cho nhân viên thu ngân. Cô ấy đếm tiền, bỏ cuốn sổ và các hóa đơn vào túi rồi đưa cho tôi. Ra đến cửa, tôi định trả lại anh ta tiền lẻ, nhưng khi tôi quay lại, anh ta đã biến mất. Đó không phải là tiền của tôi, vì vậy tôi đã bỏ nó vào thùng từ thiện ở cửa. Sau đo tôi rơi đi. Tôi cứ nghĩ về câu chuyện này trên đường đi. Bởi vì tôi tò mò, tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi. Nếu không có anh ấy giúp đỡ, liệu lúc đó tôi có thể yên tâm đi bộ về nhà không? Tình hình tài chính của gia đình anh ấy thế nào?

    Mặc dù ba năm đã trôi qua và em đã là học sinh lớp 6 nhưng em vẫn không thể nào quên được kỉ niệm ngày hôm ấy. Tôi vẫn mong một ngày nào đó may mắn được gặp lại bác già để nói lời cảm ơn và trả lại tiền cho bác. Cũng chính từ kinh nghiệm này, em nguyện sẽ luôn ngoan ngoãn, nghe lời ông bà, làm nhiều việc thiện, tạo nhiều may mắn cho bản thân và những người xung quanh.

    10. Viết bài văn kể về trải nghiệm của em số 10

    Gia đình tôi đã có một chuyến đi thực sự thú vị vào cuối tuần trước. Đó là phần thưởng bố mẹ tặng khi tôi đạt điểm cao cuối học kỳ i. Đây là lần đầu tiên tôi đi biển.

    Năm giờ sáng, xe khởi hành từ Hà Nội. Khi xe đến nơi thì đã là trưa. Tôi và các bạn rất háo hức vì sau một chặng đường dài cuối cùng cũng đến được Sầm Sơn. Đến khách sạn nhận phòng và cất đồ đạc. Mọi người cùng nhau đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi nhé.

    Buổi chiều, một nhóm người cùng nhau đi biển. Kinh ngạc! Tôi đứng trước đại dương bao la. Nước trong xanh. Đứng trước biển, tôi có thể nhìn thấy từng đợt sóng vỗ vào bờ. Nhìn ra phía chân trời, trời và biển như hòa làm một. Gió biển thổi, kèm theo tiếng sóng vỗ rất vui tai. Bên cạnh bãi biển là Trường Lạc Sơn – một danh thắng lừng lẫy, sừng sững trên mặt nước. Bãi biển kết thúc tại ngôi đền độc chiêu cổ kính uy nghi trên dãy núi Rocky. Cả hai đều đẹp như những bức ảnh tôi nhìn thấy khi xem sham son trên mạng.

    Bãi biển bây giờ rất đông. Tiếng cười vang vọng khắp không gian. Người lớn thích bơi lội trong nước. Trẻ em chơi trên bãi biển và xây dựng những lâu đài xinh đẹp. Tôi và lũ trẻ mỗi người có một chiếc phao và nhảy xuống biển để bơi. Làn nước biển mát lạnh khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tắm xong mọi người rủ nhau đi ăn hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon, đậm đà hương vị biển cả.

    Chuyến du lịch ba ngày hai đêm của gia đình tôi đã kết thúc. Nhưng tôi rất vui vì tôi đã có một trải nghiệm rất thú vị ở đây. Tôi hy vọng sẽ có nhiều chuyến đi như thế này với gia đình tôi.

    11. Viết bài văn kể về trải nghiệm của em với người thân số 11

    Trải nghiệm là hành trang quan trọng của mỗi người trong cuộc sống. Qua những trải nghiệm này, chúng tôi đã học được nhiều bài học quý giá hơn.

    Tôi vẫn nhớ một trải nghiệm khi còn nhỏ. Bố dạy tôi đi xe đạp. Đó là kỳ nghỉ hè của tôi khi tôi mười tuổi. Bố quyết định dạy tôi đi xe đạp. Vào thời điểm đó, tôi rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng. Sáng chủ nhật, bố chở tôi đi tập trên một con đường vắng trong làng. Đầu tiên, bố tôi dạy tôi cách giữ thăng bằng. Đó không phải là một điều dễ dàng để làm. Tuy nhiên, nếu bạn giữ thăng bằng cho chiếc xe đạp của mình thì sau đó bạn sẽ đạp xe dễ dàng hơn. Bố ngồi ghế sau để bố chống cho xe.

    Cha con tôi làm việc cật lực đến gần trưa. Tôi đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thành công. Xe có lúc nghiêng trái, có lúc nghiêng phải. Điều này làm tôi thất vọng. Sau giờ nghỉ trưa, tôi và bố tiếp tục luyện tập. Ngày đầu tiên tập đi xe đạp với tôi là một ngày dài. Trên đường về, bố kể cho tôi nghe về buổi tập đạp xe của bố. Bố không có ông nội hướng dẫn, và phải tự học với sự giúp đỡ của bạn bè. Sau khi nghe nó, tôi cảm thấy có động lực hơn. Tôi đã nói với bố tôi rằng hãy làm việc chăm chỉ hơn vào ngày mai.

    Ngày tháng trôi qua, tôi bắt đầu đi bộ từng quãng ngắn. Trong thực tế, tôi đã ngã xe một lần. Đầu gối bị thương của tôi làm tôi rất đau. Nhưng sau đó, tôi tiếp tục luyện tập. Con đã đi một chặng đường dài mà không có cha ngồi sau. Tâm trạng tôi lúc đó vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Không lâu sau, bố mẹ tôi đã tặng tôi một chiếc xe đạp rất đẹp vào ngày sinh nhật của tôi.

    Trải nghiệm này đã giúp tôi rèn luyện tính kiên trì. Tôi nhận ra rằng không gì là không thể nếu bạn đủ quyết tâm.

    12. Viết bài văn kể về kinh nghiệm làm bánh trung thu của em 12

    Đã hơn một tháng trôi qua nhưng mỗi lần nghĩ đến trải nghiệm Trung thu năm ấy, tôi vẫn bồi hồi xúc động.

    Do dịch COVID-19 năm nay cả gia đình đón Tết Trung thu ở nhà, không đi đâu được. Thế là mẹ quyết định làm bánh trung thu thắp hương để biếu ông bà. Sau khi tìm hiểu kỹ càng, tôi đã đặt mua trọn bộ bánh trên mạng. Chiều nhận hàng xong cả nhà bắt tay vào làm. Đây là lần đầu tiên con tham gia làm bánh trung thu, con rất hồi hộp và rất vui.

    Đầu tiên, tôi xung phong lau bàn bếp, trải một lớp giấy bóng rồi lấy bánh sạch sẽ. Sau đó, tôi giúp mẹ cân nguyên liệu trên một chiếc cân nhỏ để có được công thức phù hợp. Bố sẽ phụ trách nhào bột để làm vỏ bánh. Trong khi đó, cô ấy cẩn thận bóc các loại hạt để làm nhân. Tôi sẽ cắt chúng ra và đặt từng cái một vào bát. Xong xuôi, mẹ vào bếp đứng dậy chiên những hạt bắp thật ngon. Mẹ ăn xong tôi bưng ra bàn. Sau đó, cả gia đình cùng nhau làm bánh. Con cầm từng miếng bột, nhân tròn đã được bố chia bắt chước hình dạng trong video. Trước tiên hãy bào vỏ mỏng, sau đó cho nhân vào giữa, sau đó bọc vỏ lại và vo tròn để nhân không bị lộ ra ngoài. Cuối cùng, cho bánh vào khuôn và ấn xuống để tạo hình. Tuy bánh không được tươi và sặc sỡ như ngoài tiệm nhưng mình thấy bánh rất đẹp và ngon. Sau khi tự tay nướng bánh xong, tôi và bố mẹ xếp bánh vào những chiếc hộp nhỏ và đem biếu ông bà nội bên cạnh.

    Trải nghiệm tự tay làm bánh trung thu ngày hôm đó với tôi thật tuyệt vời. Cảm giác tự tay mình làm ra những chiếc bánh thơm ngon từng công đoạn khiến mình rất vui và tự hào.

    13. Viết một bài báo về trải nghiệm của bạn 13

    Kỷ niệm đáng nhớ là những sự kiện, sự việc mà ta đã trải qua và để lại ấn tượng khó phai trong lòng, kỷ niệm không nhất thiết phải là những câu chuyện vui, những câu ca ngợi mà đôi khi cũng là những câu chuyện buồn, những sự việc đáng tiếc xảy ra trong cuộc đời ta. Tôi cũng có kỷ niệm về một tai nạn xe hơi đáng tiếc trên đường từ trường về nhà. Tuy không phải là một câu chuyện vui nhưng nó đã để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được.

    Cuộc sống không chỉ có niềm vui và hy vọng mà đôi khi những điều khó khăn ập đến thật bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Sự cố này trên đường đến trường của tôi có lẽ không phải là một vấn đề lớn, nhưng khi nó xảy ra, nó làm tôi kinh hoàng và hoảng sợ. Hôm đó, như thường lệ, tôi và các bạn đạp xe đến trường và học vào buổi chiều nên thời gian về nhà cũng đã gần trưa. Đây là thời gian mọi người nghỉ ngơi nên đường phố tương đối vắng vẻ nên chúng tôi thường xếp hàng đôi, hàng ba, tiện cho việc nói cười.

    Vẫn biết là nguy hiểm, nhưng vì thói quen nên không ai chịu thay đổi. Nhưng những gì xảy ra ngày hôm đó đã khiến tôi phải xem xét lại, và đúng hơn là cân nhắc đến sự an toàn của bản thân và hậu quả của việc xếp hàng trên đường. Hôm đó, tôi và mấy người bạn đạp xe đi xếp hàng như thường lệ, câu chuyện vui quá, mải mê với những thứ xung quanh, bỗng một chiếc xe đạp lao tới, không hiểu sao, chủ nhân phanh gấp, anh đâm sầm vào phía sau xe của tôi. Do va chạm quá mạnh, chị cùng xe lao nhanh xuống một con mương cạn bên đường.

    Cú va chạm mạnh khiến tôi ngã xuống đất, chân đau nhức không đứng dậy được. Xe em cũng bị lực rơi làm vỡ lồng và các túi trong lồng bung ra. Lái xe ngoài đường tôi vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi bị tai nạn và trải qua chuỗi cảm giác kinh hoàng như vậy, tuy không bị thương nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc đó làm tôi thích thú vô cùng. Những ngày sau đó, tôi không dám động đến chiếc xe đạp, bố mẹ chở tôi đến trường.

    14. Viết một bài khoảng 400 từ kể về trải nghiệm của bản thân (16 bài mẫu)

    • Viết một bài luận về trải nghiệm của bạn
    • 15. Kể một trải nghiệm vui vẻ (6 mẫu)

      • Báo cáo trải nghiệm vui vẻ, thú vị
      • Hãy tham khảo chuyên mục tài liệu của hoatieu.vn để có những thông tin hữu ích khác.

        • Hãy kể cho tôi nghe về trải nghiệm của bạn khi cùng gia đình xây dựng banzhong

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Kiến thức

Related Articles

Back to top button