Hỏi Đáp

Top 7 bài cảm nghĩ về ngôi trường em đang học cấp 2 siêu hay

Văn biểu cảm về mái trường

Lòng biết ơn mái trường thân yêu là bài học thường thấy trong chương trình ngữ văn lớp 7. Trong lòng mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm khó quên về lớp học này. Thầy cô, mái trường của em Trong bài viết này, Hoatieu xin chia sẻ dàn ý của một bài viết về trường lớp, thầy cô cùng một số bài viết về ngôi trường em đang học hoặc đi học để các bạn có thêm ý khi viết bài văn biểu cảm về trường lớp ý tưởng. mái trường.

  • Tuyển Tập Học Sinh Giỏi Ngữ Văn 7
  • 1. Nêu cảm nghĩ về ngôi trường thân yêu

    1. Mở bài đăng

    – Hướng dẫn giới thiệu trường em.

    – Nêu những suy nghĩ, tình cảm của em về mái trường với thầy cô và bạn bè.

    2. Nội dung bài đăng

    – Hồ sơ trường học:

    Giới thiệu tên trường, địa điểm, truyền thống…

    Tả và giới thiệu quang cảnh, công trình, lớp học… (Khi tả cần gắn cảm xúc, suy nghĩ, kỉ niệm của bản thân với địa điểm được tả).

    – Giới thiệu một giáo viên mà em đã học hoặc ấn tượng. Trong số đó, chọn một trong những giáo viên yêu thích của bạn và kể về một kỷ niệm với anh ấy.

    – Hãy kể về những ngày đi học đáng nhớ của bạn.

    – Nêu cảm xúc, suy nghĩ của em về ngôi trường. Mong muốn và kỳ vọng của bạn đối với trường là gì?

    3. kết thúc

    – Khẳng định lại tình cảm của em đối với mái trường.

    – Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ trở lại trường tham quan và đóng góp cho trường trong khả năng của mình.

    2. Tôi đang nghĩ về ngôi trường thcs mà tôi đã theo học

    Trong cuộc đời mỗi người, những khoảng thời gian đẹp nhất, bên thầy cô, bạn bè,… mang biết bao kỷ niệm buồn vui, đó chính là quãng đời học sinh của chúng ta. Tôi cũng nghĩ vậy, so với các trường cấp 3 nước ngoài, tôi yêu nơi đã ươm mầm biết bao ước mơ, hoài bão của mình.

    Trường em là một ngôi trường mới khang trang, sạch đẹp. Những ngôi nhà ba gian từng dãy vừa được sơn một màu vàng tươi, mái ngói đỏ tươi. Ở đây thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giảng bài chăm chú của thầy cô, thỉnh thoảng lại vang lên những câu trả lời, đối đáp hồn nhiên của học trò. Khuôn viên là nơi giúp chúng em vui chơi thỏa thích sau mỗi giờ học căng thẳng. Đây là thiên đường lý tưởng của chúng tôi!

    Tôi thích sân chơi của ngôi trường này, những hàng hoa sữa, hàng bàng… nghiêng mình dưới nắng. Nơi đây, từng chiếc ghế đá, từng khoảng sân,… đã khắc sâu trong tâm trí tôi những kỉ niệm vui buồn cùng thầy cô, bè bạn!

    Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học đầy bỡ ngỡ. Đó là một ngày cuối hè, chỉ còn lác đác vài đốm đỏ trên cây sung, bầu trời cao trong xanh, nắng trải một mảng mỏng trên sân trường. Khi ấy, ngôi trường rực rỡ hiện ra trước mắt tôi, như mở ra cả một tương lai tươi sáng đầy hy vọng và chờ đợi. Những ngày đầu tuy có hơi khó khăn nhưng dần dần tôi cũng thích nghi với phương pháp dạy mới, giúp khả năng tư duy của học sinh được nâng cao. Các giáo viên mới mỗi người đều có cá tính riêng, thầy trung học hài hước, thầy Hùng điềm tĩnh và thầy Phương nghiêm khắc. Vì vậy, mỗi buổi học được tiến hành một cách vui vẻ và thú vị. May mắn thay, năm đầu tiên chúng tôi học ở trường cấp 3 xuất sắc nước ngoài này, nhà trường đã cử cô giáo Linh làm chủ nhiệm lớp. Nhờ có cô mà cả lớp đã dày công, nghiêm khắc, uốn nắn, dạy dỗ tôi mới có được buổi học ngày hôm nay. Nghĩ đến tập thể lớp mình mà buồn cười thật, mới đầu tụi nó ngại nói chuyện với nhau mà bây giờ thân nhau như anh em một nhà. Đôi khi các bạn nam giả gái làm chúng tôi cười nghiêng ngả, rồi im bặt khi cô hiệu trưởng đi ngang qua và “quẩy” một cái thật mạnh vào lớp. Nhưng khi trêu chọc nhau, khi khó khăn, mọi người giúp đỡ bạn ngay lập tức. Em thấy mình thật may mắn khi được đến trường luôn được thầy cô yêu thương, bạn bè chia sẻ, cùng nhau trải qua những vui buồn. Qua đây, tôi cũng cảm thấy đồng cảm và xót xa cho những người hồng nhan không được tung tăng ra đường, không được yêu thương và chia sẻ như chúng tôi. Cảm ơn rât nhiều! Cô Linh ơi! Chúng em sẽ ghi nhớ những lời dạy của cô khi chúng em bước vào lớp 7 với cô giáo chủ nhiệm mới, cô Hoa.

    Tôi nghĩ tình yêu thương của mỗi thầy cô dành cho học sinh cũng giống như tình yêu của mẹ dành cho chúng ta. Chẳng vì thế mà người ta thường nói thầy cô là người cha thứ hai của chúng em… thầy cô luôn là niềm an ủi, là nguồn động viên to lớn mỗi khi chúng em vấp ngã, thất bại hay hân hoan khi chiến thắng. Bất cứ khi nào chúng tôi thành công, chúng sẽ nhân lên. Nhìn những giọt nước mắt đau đớn của chúng em khi chúng em rơi xuống, các thầy cô không giấu được sự xúc động. Mỗi khi như vậy, trong lòng thầy cô sẽ luôn nhìn về chúng em, hi vọng hơi ấm này có thể xoa dịu nỗi lòng của mỗi học sinh. Mỗi thầy cô dạy chúng tôi những tính cách khác nhau, nhưng tất cả chúng tôi đều có chung tình yêu nghề, yêu học trò và nhiệt huyết với mọi người.

    Tôi thường nghĩ: “Tại sao thầy lại dạy chúng tôi tất cả những gì thầy biết”. Bây giờ tôi hiểu rằng các giáo viên đang làm điều này để đối xử tốt với chúng tôi và muốn chúng tôi trưởng thành. Để rồi sau này bước vào đường đời còn gặp nhiều khó khăn, chông gai, chúng ta sẽ ghi nhớ những bài học đó một cách nghiêm túc như những hành trang, những bài học quý giá giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách. Công lao to lớn của thầy cô biết bao, dù là ngày mai chúng con cũng không thể đền đáp hết! thời gian trôi nhanh! Phong cảnh vẫn vậy, nhưng chúng tôi đã thay đổi. Em mong mình mãi là cô học trò lớp 7 trường THCS Ngoại quốc, mãi là thời học sinh-một giấc mơ vĩnh hằng. Nhưng không ai có thể vi phạm quy luật tự nhiên. Rồi ai cũng phải bước vào đời qua cánh cửa thần kỳ này khi lớn lên. Nhưng tôi mong rằng ngôi trường trung cấp kỹ thuật nước ngoài này sẽ luôn là người dẫn đường cho chúng tôi, mang đến cho chúng tôi những tri thức rộng mở và dẫn dắt các em đến tương lai.

    Xem Thêm : Chế độ eco là gì? Tác động của chức năng Eco trên xe ô tô

    Tất cả không thể nói hết những gì mà ngôi trường thân yêu này – THPT Ngoại Nhập đã mang lại cho chúng em. Ở đây, chúng ta hãy chắp cánh ước mơ và bước vào thế giới kì diệu được khám phá trong bài “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lí Lan. Dù mai này có đi đâu, em sẽ mãi nhớ về mái trường này và các thầy cô trường cấp hai nước ngoài này.

    3. Tôi đang nghĩ về trường cấp 2 của mình – Ví dụ 1

    Trong cuộc đời mỗi người, những khoảng thời gian đẹp nhất, bên thầy cô, bạn bè,… mang biết bao kỷ niệm buồn vui, đó chính là quãng đời học sinh của chúng ta. Tôi cũng nghĩ vậy, so với các trường cấp 3 nước ngoài, tôi yêu nơi đã ươm mầm biết bao ước mơ, hoài bão của mình.

    Trường em là một ngôi trường mới khang trang, sạch đẹp. Những ngôi nhà ba gian từng dãy vừa được sơn một màu vàng tươi, mái ngói đỏ tươi. Ở đây thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giảng bài chăm chú của thầy cô, thỉnh thoảng lại vang lên những câu trả lời, đối đáp hồn nhiên của học trò. Khuôn viên là nơi giúp chúng em vui chơi thỏa thích sau mỗi giờ học căng thẳng. Đây là thiên đường lý tưởng của chúng tôi!

    Tôi thích sân chơi của ngôi trường này, những hàng hoa sữa, hàng bàng… nghiêng mình dưới nắng. Nơi đây, từng chiếc ghế đá, từng khoảng sân,… đã khắc sâu trong tâm trí tôi những kỉ niệm vui buồn cùng thầy cô, bè bạn!

    Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học đầy bỡ ngỡ. Đó là một ngày cuối hè, chỉ còn lác đác vài đốm đỏ trên cây sung, bầu trời cao trong xanh, nắng trải một mảng mỏng trên sân trường. Khi ấy, ngôi trường rực rỡ hiện ra trước mắt tôi, như mở ra cả một tương lai tươi sáng đầy hy vọng và chờ đợi. Những ngày đầu tuy có hơi khó khăn nhưng dần dần tôi cũng thích nghi với phương pháp dạy mới, giúp khả năng tư duy của học sinh được nâng cao. Các giáo viên mới mỗi người đều có cá tính riêng, thầy trung học hài hước, thầy Hùng điềm tĩnh và thầy Phương nghiêm khắc. Vì vậy, mỗi buổi học được tiến hành một cách vui vẻ và thú vị. May mắn thay, năm đầu tiên chúng tôi học ở trường cấp 3 xuất sắc nước ngoài này, nhà trường đã cử cô giáo Linh làm chủ nhiệm lớp. Nhờ có cô mà cả lớp đã dày công, nghiêm khắc, uốn nắn, dạy dỗ tôi mới có được buổi học ngày hôm nay. Nghĩ đến tập thể lớp mình mà buồn cười thật, mới đầu tụi nó ngại nói chuyện với nhau mà bây giờ thân nhau như anh em một nhà. Đôi khi các bạn nam giả gái làm chúng tôi cười nghiêng ngả, rồi im bặt khi cô hiệu trưởng đi ngang qua và “quẩy” một cái thật mạnh vào lớp. Nhưng khi trêu chọc nhau, khi khó khăn, mọi người giúp đỡ bạn ngay lập tức. Em thấy mình thật may mắn khi được đến trường luôn được thầy cô yêu thương, bạn bè chia sẻ, cùng nhau trải qua những vui buồn. Qua đây cũng thấy thương và xót xa cho những phận hồng không được tung tăng ra đường, không được yêu thương chia sẻ như chúng ta. Cảm ơn rât nhiều! Cô Linh ơi! Chúng em sẽ ghi nhớ những lời dạy của cô khi chúng em bước vào lớp 7 với cô giáo chủ nhiệm mới, cô Hoa.

    Tôi nghĩ tình yêu thương của mỗi thầy cô dành cho học sinh cũng giống như tình yêu của mẹ dành cho chúng ta. Chẳng vì thế mà người ta thường nói thầy cô là người cha thứ hai của chúng em… thầy cô luôn là niềm an ủi, là nguồn động viên to lớn mỗi khi chúng em vấp ngã, thất bại hay hân hoan khi chiến thắng. Bất cứ khi nào chúng tôi thành công, chúng sẽ nhân lên. Nhìn những giọt nước mắt đau đớn của chúng em khi chúng em rơi xuống, các thầy cô không giấu được sự xúc động. Mỗi khi như vậy, trong lòng thầy cô sẽ luôn nhìn về chúng em, hi vọng hơi ấm này có thể xoa dịu nỗi lòng của mỗi học sinh. Mỗi thầy cô dạy chúng tôi những tính cách khác nhau, nhưng tất cả chúng tôi đều có chung tình yêu nghề, yêu học trò và nhiệt huyết với mọi người.

    Tôi thường nghĩ: “Tại sao thầy lại dạy chúng tôi tất cả những gì thầy biết”. Bây giờ tôi hiểu rằng các giáo viên đang làm điều này để đối xử tốt với chúng tôi và muốn chúng tôi trưởng thành. Để rồi sau này bước vào đường đời còn gặp nhiều khó khăn, chông gai, chúng ta sẽ ghi nhớ những bài học đó một cách nghiêm túc như những hành trang, những bài học quý giá giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách. Công lao to lớn của thầy cô biết bao, dù là ngày mai chúng con cũng không thể đền đáp hết! thời gian trôi nhanh! Phong cảnh vẫn vậy, nhưng chúng tôi đã thay đổi. Em mong mình mãi là cô học trò lớp 7 trường THCS Ngoại quốc, mãi là thời học sinh-một giấc mơ vĩnh hằng. Nhưng không ai có thể vi phạm quy luật tự nhiên. Rồi ai cũng phải bước vào đời qua cánh cửa thần kỳ này khi lớn lên. Nhưng tôi mong rằng ngôi trường trung cấp kỹ thuật nước ngoài này sẽ luôn là người dẫn đường cho chúng tôi, mang đến cho chúng tôi những tri thức rộng mở và dẫn dắt các em đến tương lai.

    Xem Thêm : Chế độ eco là gì? Tác động của chức năng Eco trên xe ô tô

    Tất cả không thể nói hết những gì mà ngôi trường thân yêu này – THPT Ngoại Nhập đã mang lại cho chúng em. Ở đây, chúng ta hãy chắp cánh ước mơ và bước vào thế giới kì diệu được khám phá trong bài “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lí Lan. Dù mai này có đi đâu, em sẽ mãi nhớ về mái trường này và các thầy cô trường cấp hai nước ngoài này.

    4. Tôi đang nghĩ về trường cấp 2 của mình – Ví dụ 2

    Trong cuộc đời mỗi người, quãng đời sinh viên là thú vị nhất, trong sáng nhất và đẹp đẽ nhất. Cuộc đời đáng quý của chúng ta gắn bó với biết bao mái trường thân yêu. Một số người thích trường tiểu học, những người khác nhớ mẫu giáo. Nhưng đối với tôi, trên tất cả, tôi yêu nhất ngôi trường cấp 2 – nơi tôi cắp sách đến trường – đơn giản vì đó là nơi tôi đã cất giữ những tình cảm thiêng liêng nhất của mình.

    Trường em là một ngôi trường mới khang trang, sạch đẹp với những dãy nhà cao tầng sơn vàng, mái tôn đỏ tươi. Trong mỗi lớp học luôn vang vọng những lời nói ân cần của thầy cô, những lời nói to trước lớp hay những tiếng cười hồn nhiên của học trò. Những hàng cây xanh rì, tiếng lá xào xạc, gió nhẹ hiu hiu, khuôn viên trường rộng rãi, thoáng mát. Đây là nơi hoàn hảo để chúng ta chơi.

    Tôi rất thích ngôi trường này. Mỗi mảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi khi cắp sách tới trường hay vui chơi cùng bạn bè. Cây vẫn đó, lá vẫn reo vui, như ngày tôi vào lớp 6, ngẩn ngơ nhìn khoảng sân đẹp đẽ. Vâng, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là chúng tôi đang phát triển. Hơn một năm trôi qua, giờ em đã là cô học sinh lớp 7… Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi, cho em mãi là cô học trò cấp 2, cho em được sống mãi dưới mái trường này!

    Và nơi đây chứa đựng biết bao kỉ niệm đẹp về thầy cô, bè bạn thân yêu. Thầy luôn dịu dàng, nghiêm khắc và tận tình truyền đạt cho chúng em những bài học bổ ích. Với em, thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng em nên người.

    Bạn bè là những người bạn tốt luôn đồng hành cùng tôi trên con đường học tập. Tất cả đều là anh em ruột thịt gắn bó trong một đại gia đình. Mỗi khi buồn hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt yêu thương của thầy cô hay nụ cười của bạn bè, lòng tôi lại ấm áp.

    Trường cũng để lại dấu ấn khó phai trong tôi bởi những ngày kỉ niệm tưng bừng. Ngày tựu trường, ngày 21 tháng 11… Những ngày tháng tươi đẹp ấy lần lượt trôi qua, để lại trong tôi bao tiếc nuối. Tôi sẽ rời trường này trong hai năm nữa. Lại đến một ngôi trường mới, với thầy cô mới, bạn bè mới… Những ngày tháng tươi đẹp liệu có thể kéo dài được bao lâu?

    Thời gian trôi như sóng đời trôi ra khơi, không bao giờ trở lại. Nhưng có một thứ sẽ ở lại với tôi mãi mãi, đó là hình bóng của mái trường cấp hai.

    5. Phát biểu cảm nghĩ về ngôi trường mà em yêu thích

    Từ nhỏ, tôi ở với mẹ và được mẹ yêu thương. Khi ta lớn hơn một chút, mái trường là ngôi nhà thứ hai đã bao bọc ta thời học sinh.

    Em hiện đang là học sinh lớp 7 và trường của em cách nhà không xa. Tôi nghe mẹ tôi nói rằng bà cũng đã từng học ở trường đó, và trường của tôi đã có từ rất lâu rồi. Mặc dù hiện nay ngôi trường đã được xây dựng lại nhiều nhưng nó vẫn chứa đựng một bầu không khí cổ kính và trang nghiêm. Trường tôi rất lớn, khi bước qua cánh cổng màu xám nhạt, bạn có thể nhìn thấy hàng bằng lăng tím đứng đó, giống như một người lính canh lặng lẽ. Mỗi khi hoa nở, góc cổng trường và bằng lăng tím ngắt trông thật nên thơ và đẹp như tranh vẽ. Lớp tôi ở giữa, đối diện cổng trường. Dù mới học ở đây 2 năm nhưng mọi thứ dường như đã quen thuộc, tôi đã quen với màu tường vàng, bảng đen và những cây bàng được trồng xung quanh khuôn viên trường. Dường như ai cũng có nhiều hoài niệm, kỷ niệm với thế hệ học sinh đã từng học tập tại đây. Cây bàng luôn tĩnh lặng và yên bình như thế, cây cao, tán rộng, khi mùa thu đến, cây khoác trên mình tấm áo đỏ rượu, vài chiếc lá từ từ rơi xuống cành, như chỉ là một dấu ấn nhỏ . Thời gian đánh dấu sự chuyển mùa. Tất cả học sinh trong trường đều yêu thích cây bàng, tuy không có sự tươi mát của cây xoan, mơ mộng của Ziling, hay sự lộng lẫy của cây tiêu huyền nhưng cây bàng lại mang màu sắc của những năm tháng tháng năm học trò.

    Tôi bỡ ngỡ mấy ngày, quen dần với không gian trường, hàng ngày đến trường trên con đường quen thuộc, bên đường có hàng phượng xanh ngọc bích, bên đường có mấy cây bông sữa. bạn bè và trò chuyện cùng họ.. Lúc vui nhất, tiếng cười. Âm thanh vang vọng khắp không gian. Trường học là nơi tôi kiên trì, học hỏi những điều hay và rèn luyện bản thân. Rồi khi tan học mệt mỏi, tiếng trống vang lên là lúc em được vui chơi cùng các bạn, nào là bàn quan, nào là nhảy dây, nào là đá cầu,… chăm chú lắng nghe cô giáo giải toán từng câu. ngày. , soạn bài tốt, từ đó tích lũy kiến ​​thức và biến lời cô, lời thầy thành hành trang của bản thân. Nơi đây như ngôi nhà thứ hai của tôi, thời sinh viên của tôi với biết bao cảm xúc vui buồn, tôi đã cười, đã khóc, đã vui cùng bạn bè trong những khoảnh khắc khó quên. Như một bộ phim đẹp, tua lại cảm thấy chúng ta trưởng thành từ những cảm xúc, những điều giản dị nhất, không gian trong phim chính là ngôi trường thân yêu. Ở đây mình có thêm nhiều bạn tốt, cùng nhau làm những điều mình thích, cùng nhau vượt qua kỳ thi, dù rất mệt nhưng mình vẫn rất hài lòng.

    Trường em có lẽ đẹp nhất là vào mùa hè, những cây sưa xanh màu ngọc bích, những cây sưa đỏ rực một góc trời như những đốm lửa thắp sáng tâm hồn các em học sinh tiểu học. Đừng đứng trong khuôn viên mà nhìn, trời xanh mây trắng bồng bềnh, đẹp vô cùng. Mây trắng như bồng bềnh từ hiện tại đến với những trang thơ em đã đọc, xoa dịu tâm hồn và khơi dậy trong em bao cảm xúc bình yên. Thế là hè đã đến, sau những kỳ thi, học sinh chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè, tiếng trống trường vang lên “Tòng, tùng, tùng” đầy lưu luyến. Tôi nghe tiếng trống, nghe tiếng ve kêu trên cành phượng, vừa buồn vì xa bạn bè, xa trường, vừa vui vì sắp có một kỳ nghỉ hè thật vui. Có lẽ đây là điều ai cũng từng cảm nhận trong quãng đời học sinh, thời cắp sách đến trường. Dường như khi chúng tôi lớn lên và trưởng thành, tim chúng tôi đập nhanh hơn mỗi khi nghe thấy tiếng trống.

    <3

    6. Cảm nghĩ về ngôi trường thân yêu

    Mái trường sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi người. Nơi đây chất chứa biết bao kỉ niệm với thầy cô, bạn bè, những khoảnh khắc đẹp nhất của đời học sinh. Vừa đặt chân đến mái trường, cả một vùng trời kí ức như ùa về, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nói, tiếng cười của một thời áo trắng tinh khôi.

    Xem Thêm : 125+ Hình Ảnh Con Vịt Vàng, Trắng Cute, Ngầu, Đáng Yêu Nhất

    Mái trường là nơi ta học tập và nâng đỡ ta từng bước trên con đường tương lai. Mái trường còn là nghĩa thầy trò, là tiếng hát của tình bạn, của tuổi thơ hồn nhiên nhất. Tôi nhớ lần đầu tiên mẹ đưa tôi đến trường khi tôi còn nhỏ, trường học là một thế giới mới lạ, bí ẩn và rộng lớn đối với tôi. Rời tay mẹ bước qua cổng trường mà lòng tôi đầy bỡ ngỡ, hoang mang. Rồi chúng tôi nhanh chóng hòa nhập vào môi trường đó dưới sự dìu dắt của thầy cô và sự quan tâm chân thành của những người bạn mới. Trường học mang đến cho chúng ta nhiều điều thú vị và bất ngờ. Trong lớp dự bị, môn toán đầu tiên dường như là ngày hôm qua. Từng bước, từng bước chúng em đang dần tiến đến chân trời tri thức. Cô giáo đã dạy cho chúng em cách sống và đạo làm người: bản chất con người giản dị, bản tính nhân hậu, hiền gặp lành, gió gieo gió gặt bão… Tâm hồn non nớt của trẻ thơ dần được lấp đầy. với lời văn.Học sinh sinh động, thú vị: đất trời là khác Một phương trời xa tít tắp hay những trận đánh anh hùng của tổ tiên ta trong suốt chiều dài lịch sử. Thầy cô chính là những người lái xe tận tụy luôn bên cạnh và ủng hộ chúng em trên con đường chinh phục ước mơ. Họ đã âm thầm hy sinh, làm tất cả vì học sinh thân yêu của mình: những đêm không ngủ soạn bài, luôn gần gũi, động viên, an ủi hay đôi khi trách mắng mỗi khi chúng em mắc lỗi. Chứa đựng nhiều kỷ niệm đẹp về những người bạn thời thơ ấu của chúng tôi, những người đã chia sẻ sở thích của chúng tôi và giúp chúng tôi học tập. Khi có chuyện buồn hay buồn, tôi kể cho bạn nghe, nỗi buồn vơi đi một nửa và niềm vui nhân đôi. Trong giờ học, chúng tôi cùng bạn bè nô đùa dưới bóng cây si cổ thụ, chơi bi, đá cầu, nhảy dây, bóng chuyền… Bạn bè đã trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc, cùng nhau vượt qua khó khăn, thử thách.

    Yêu mái trường, dường như chúng em yêu cả những điều nhỏ nhặt nhất, những ngóc ngách. Tiếng trống trường điểm giờ vào học và giờ ra chơi vẫn du dương như thế. Cây phượng già nơi góc sân trường cũng trở thành một phần không thể thiếu của mùa tựu trường. Hoa phượng đã chứng kiến ​​biết bao vui buồn của tuổi học trò, hoa phượng báo hiệu một mùa thi đã đến. Dưới gốc cây si, các bậc cao niên chia tay trong nỗi nhớ nhung. Phấn trắng, bảng đen, ghế đá tất cả đều đong đầy cảm xúc, in đậm ký ức của một thời học trò nghịch ngợm. Ngày tựu trường, ngày hai mươi mốt tháng mười một, vẫn để lại trong lòng chúng em một không khí hân hoan, phấn khởi.

    “Tuổi thơ như mây bay mãi về phương trời, thời gian xóa nhòa kỷ niệm yêu dấu”. Thời gian có thể mãi mãi trôi đi, nhưng có một điều sẽ luôn in đậm trong tâm trí em, đó là hình bóng của mái trường thân yêu, của những khoảng thời gian êm đẹp bên thầy cô, bạn bè.

    7.Suy nghĩ về mái trường, thầy cô

    “Khi thầy đang viết trên bảng thì bụi phấn rơi ra, trên bục có một hạt bụi, trên tóc thầy cũng có một hạt bụi…”

    (bụi)

    Nghe bài này lại thấy nhớ da diết. Tôi nhớ ngôi trường cấp 2 thân yêu với những kỉ niệm khó phai.

    Trường được xây dựng cách đây hơn mười năm. Ngôi trường được bảo vệ bởi bức tường vuông vức kiên cố. Cổng trường rất rộng và hoành tráng. Bên trong, những dãy nhà sơn vàng, lợp ngói đỏ tươi. Các lớp học bên trong được trang bị tốt.

    Khuôn viên là nơi rộng rãi nhất. Toàn bộ sân là bê tông nhẵn nhụi. Các chậu cây trong vườn được sắp xếp theo một đường thẳng. Trong khuôn viên trường, chúng tôi đã có những giờ giải lao bổ ích và tạo nên những kỷ niệm tuyệt vời với bạn bè.

    Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học. Ngày đầu tiên đi học đối với tôi thật khác. Khuôn viên đã được dọn dẹp sạch sẽ và được lấp đầy bởi những hàng ghế của sinh viên. Sau màn chào cờ, đến lượt cô hiệu trưởng đọc diễn văn. Cô giáo dặn em chăm chỉ học bài, em còn nhớ.

    Dưới mái trường này, chúng em được thầy cô dạy dỗ. Hình ảnh người thầy hiệu trưởng luôn ân cần, ân cần. Thậm chí nghỉ giải lao với bạn bè cho vui. Lớp đã trở thành một tập thể đoàn kết hùng mạnh. Những người bạn thân gắn bó với nhau suốt bốn năm trời, với biết bao kỉ niệm buồn vui.

    Đối với em, tuy chỉ mới hơn một năm nhưng ngôi trường thân yêu đã trở thành ngôi nhà thứ hai của em. Mong rằng sau mỗi ngày học sẽ có thêm nhiều kỷ niệm đẹp.

    Biểu cảm về mái trường em đang học

    8. Về biểu hiện của trường em

    Chắc hẳn trong cuộc đời của mỗi chúng ta không ai quên được thời cắp sách đến trường. Đó là những kỉ niệm đẹp nhất về ngôi nhà thứ hai thân yêu của tôi, nơi có những người thầy tận tụy yêu thương những đứa học trò ngỗ ngược, nơi những người bạn thân thiết đã cùng chúng tôi chia sẻ biết bao vui buồn. Nó thật hồn nhiên và đẹp đẽ khi cất giữ cho ta những cảm xúc bỡ ngỡ, bối rối đầu tuổi mới lớn. Trong mắt tôi, mái trường THCS Chu Văn An là một vùng trời yên bình và tươi đẹp.

    Ký ức về ngày đầu tiên đi học dường như không bao giờ phai nhạt trong ký ức của tôi. Cho đến bây giờ, khi cô đã là một nữ sinh trung học trưởng thành toàn diện. Cảm giác lo lắng, rụt rè vẫn còn nguyên như mới hôm qua.

    Tháng 8 – tháng giao mùa cuối hè đầu thu – những bụi phượng đỏ rực bắt đầu thưa dần, cái nóng oi ả của giữa hè dần nhường chỗ cho tháng se se lạnh. Cái se lạnh đầu thu báo hiệu một mùa tựu trường mới, hành trang mới đang chờ đón các em. Ngày đầu tiên đi học, tôi có chút bỡ ngỡ và sợ hãi. Nhưng Chu Vạn An đã hoàn toàn an ủi những bỡ ngỡ ban đầu đó bằng tình cảm thân thương, ấm áp và chân thành nhất. Các anh chị trong trường tổ chức múa chào đón “tân binh” sắp vào trường và niềm nở gợi mở, giải đáp thắc mắc khiến chúng tôi yên lòng. Thầy cô nhẹ nhàng, thân thiện, nhiệt tình giúp đỡ và chủ động, chính sự tự tin của tôi đã khiến quyết định gắn bó với ngôi trường này của tôi càng vững chắc hơn.

    Vạn vật trên đời đều sợ hãi lớp bụi thời gian, bởi nó sẽ xóa nhòa đi tất cả những gì tốt đẹp nhất tồn tại. Còn tôi, tôi sẽ không để lớp bụi ấy che phủ đi kí ức và dấu ấn của ngày đầu tiên đi học của học sinh, đặc biệt là bốn năm quý giá, thiêng liêng và tốt đẹp ấy của cuộc đời và tri thức của tôi. Thức dậy trong tình yêu để chăm sóc trường trung học đó. Điều khiến tôi khó quên nhất, cảm thấy thật may mắn và biết ơn đó là người lái đò đã âm thầm làm việc trên bục giảng, bất chấp gian khổ, nguy hiểm để giải đáp từng bài toán khó, những câu phức tạp, những công thức hóa học đôi khi khó hiểu của chúng tôi. đã quật ngã tôi, nhưng sau những thất bại đó, chính các thầy cô đã vực tôi dậy và vực tôi dậy về mặt tinh thần. Hãy cho tôi sức mạnh để cố gắng hơn và nhiều hơn nữa. Thầy cô không chỉ giúp chúng em vạch ra một hướng đi đúng đắn, sáng suốt cho tương lai mà còn là những người mẹ nhân hậu, ân cần dạy dỗ chúng em từng bài học nhỏ sau này. Cô dạy chúng em phải luôn biết yêu thương, sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh, phải luôn kính trọng, biết ơn công lao sinh thành của cha mẹ, biết sống có tình có nghĩa. Tiếng giảng bài dễ thương vẫn còn vang vọng xung quanh. Nhìn học trò của mình đạt điểm cao, đạt nhiều giải thưởng trong các cuộc thi và trưởng thành dần theo năm tháng, làm sao tôi có thể quên được những giọt nước mắt hạnh phúc của các thầy cô. Và tôi cũng ân hận, vì đôi khi, vì sự bồng bột của một số thanh niên thiểu não mà làm những điều dại dột khiến cô giáo buồn lòng…

    Và điều tôi học được nhiều nhất trong những năm cấp 2 đó là tinh thần thép và ý chí không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc. Tôi vẫn nhớ như in lời thầy hiệu trưởng ngày ấy: “Con người sinh ra là để tồn tại, để vươn lên và để hòa nhập với xã hội, ai trong chúng ta cũng có những ước mơ, hoài bão của riêng mình, dù ước mơ nhỏ hay ước mơ lớn, dù cao hay thấp. Nếu một người sống mà không có ước mơ, anh ta giống như một cái máy. Khát vọng vươn lên là mục đích sống của con người.” Câu nói này đã trở thành kim chỉ nam trên giường của tôi, để tôi làm việc chăm chỉ mỗi ngày, không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc khi đối mặt trước những trở ngại tạm thời phía trước, tôi đã cố gắng thành công Vào được ngôi trường cấp 3 mà tôi hằng mong muốn. mơ.

    Không chỉ vậy, tình yêu của Chu Fanan dành cho mái trường còn được tạo nên từ những kỉ niệm trong sáng và đẹp đẽ bên những người thân yêu. Từ những người xa lạ chưa từng gặp mặt, kể cả nụ cười ngượng ngùng ngày đầu gặp mặt. Thời gian trôi qua, chúng tôi trở nên thân thiết, chia sẻ vui buồn, chia sẻ vui buồn, chia sẻ vui buồn, thậm chí cả áp lực học hành, điểm số… Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc chúng tôi cùng nhau hát trong đêm trại hè ở trường. Sau đó, chúng tôi cùng nhau tham gia các hoạt động tình nguyện, phát cơm miễn phí, quyên góp quần áo cho các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn,… Những hoạt động này khiến tình bạn của chúng tôi sâu đậm hơn.

    Thời gian trôi nhanh dù không còn dưới mái hiên trường cấp 2 Chu Văn An. Với tôi, những ngày tháng tươi đẹp đó sẽ luôn được ghi nhớ và trân trọng. Giống như một bài hát:

    Ngay cả khi bạn dang rộng đôi cánh của mình theo mọi hướng

    Ơn thầy, tình bạn, ơn không bao giờ phai!

    Vui lòng tham khảo thêm phần tài liệu của hoatieu.vn để biết thêm thông tin hữu ích.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button