Hỏi Đáp

Tôi thấy mình đã khôn lớn (20 mẫu) – Bài viết số 1 lớp 8 đề 3

Tôi thấy mình đã lớn khôn

Tôi nghĩ rằng 20 bài viết đầu tiên mà tôi lớn lên có 2 dàn ý chi tiết. Qua đó đã giúp các em học sinh lớp 8 hoàn thành xuất sắc bài viết số 1 lớp 8 đề 3 có thêm nhiều ý tưởng mới, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn bè, thầy cô. p>

Để viết được bài văn cảm thấy mình đã trưởng thành, bạn cần nói về những thay đổi ở bạn như ngoại hình, tính cách, hành vi, thói quen, trí nhớ đã thay đổi con người bạn hoặc công việc của bạn. Tôi đang làm rất tốt. Vui lòng tải xuống miễn phí:

Dàn bài Tôi nghĩ mình đã lớn

Đề cương 1

1. Lễ khai trương

Giới thiệu: Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

2. Nội dung bài đăng

Một. Thay đổi cá nhân

  • Ngoại hình: Cao ráo, khỏe mạnh.
  • Tính cách: Trưởng thành hơn, suy nghĩ nhiều hơn và lắng nghe nhiều hơn, biết yêu thương và bao dung hơn.
  • Hành động: Phân biệt đúng sai – đúng sai, trưởng thành và biết làm những việc có ích cho xã hội.
  • Thói quen, sở thích: không còn thích và chơi nhiều trò chơi của trẻ như xưa mà tích cực học hỏi, trau dồi kiến ​​thức, giúp đỡ bố mẹ.
  • b. Những kỷ niệm đã thay đổi bạn hoặc những điều tốt đẹp bạn đã làm khi lớn hơn.

    • Thay đổi bộ nhớ của tôi:

    Học sinh nói về những kỷ niệm hoặc sai lầm đã giúp họ trưởng thành.

    Ví dụ: không nghe lời cha mẹ, làm sai theo cảm tính của bản thân,…

    • Việc tử tế tôi có thể làm khi lớn lên:

    Học sinh nói về việc làm tốt hoặc làm điều gì đó mà họ coi là người lớn.

    Ví dụ: giúp bố mẹ chăm em, dọn dẹp nhà cửa; chăm chỉ, học tập tiến bộ; biết làm nhiều việc tốt giúp đỡ người khác…

    3. Kết thúc

    Nêu những bài học bạn cần cố gắng để cải thiện bản thân.

    Đề cương 2

    1. Lễ khai trương

    • Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra mình đã trưởng thành.
    • 2. Nội dung bài đăng

      Một. Mô tả bản thân như một người trưởng thành

      * Dành cho bé trai

      – Kích thước, hình thức:

      • Chiều cao: Cao hơn trước rất nhiều
      • Âm thanh: Tiếng răng rắc, tiếng vo ve rất nhỏ.
      • Cơ thể: Phát triển tốt, tương đối khỏe.
      • Trí thông minh: Cảm giác tốt hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhẹn hơn.
      • – Tính cách:

        • Bớt hấp tấp, vội vàng hơn trước, cân nhắc mọi việc cẩn trọng hơn.
        • Chăm sóc, chăm sóc bản thân.
        • Hay e dè, ngại ngùng trước bạn khác giới.
        • Biết quan tâm hơn đến những người xung quanh.
        • *thích hợp cho bé gái

          – Kích thước, hình thức:

          • Chiều cao: Cao hơn trước rất nhiều.
          • Âm thanh: Tinh khiết hơn và rõ ràng hơn.
          • Cơ thể: Cơ thể phát triển tốt, mềm mại và nữ tính hơn.
          • Trí thông minh: Cảm giác tốt hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhẹn hơn.
          • – Tính cách:

            • Tôi không còn vụng về như trước và tôi đang suy nghĩ về mọi thứ cẩn thận hơn.
            • Hãy chải chuốt và chú ý hơn đến ngoại hình của bạn trước khi xuất hiện trước mặt người khác.
            • Hay e dè, ngại ngùng trước bạn khác giới.
            • Biết quan tâm hơn đến những người xung quanh.
            • b. Kể về kỉ niệm sâu sắc, thể hiện phù hợp chủ đề “…nhìn em lớn lên”

              Ví dụ: chăm mẹ đi chợ

              • Mẹ tôi đi chợ bán rau, và tôi đã làm việc rất vất vả để chăm sóc mẹ.
              • Bạn phải để mắt đến nó vì nó rất vui tươi và năng động.
              • Phải làm trò nó yêu cầu: làm ngựa cho nó cưỡi, chơi thật nhiều,…
              • Cho nó ăn cơm là cực hình đối với anh em nó.
              • Tắm cho nó cũng rất vui và thú vị.
              • Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi anh ấy ngủ ngon.
              • Mẹ đi chợ về và khen em đẹp trai.
              • Mẹ bảo: “Con lớn rồi!”.
              • c.Tự cảm nhận

                • Cần phải nỗ lực hơn nữa và học hỏi từ cuộc sống của mình.
                • 3. Kết thúc

                  • Trưởng thành là một điều rất thú vị và vui vẻ đối với tôi.
                  • Khi lớn lên, con hứa sẽ luôn chăm ngoan học giỏi, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn và không bao giờ làm bố mẹ buồn nữa.
                  • Tôi thấy mình đã lớn – Ví dụ 1

                    Thời gian đang thay đổi và con người cũng vậy. Ai cũng phải lớn lên theo năm tháng. Bản thân tôi ngày càng trưởng thành hơn trong từng suy nghĩ và từng hành động. Tôi đang hoàn thiện mình. Không chỉ tôi, mọi người xung quanh tôi đã chứng kiến ​​sự trưởng thành của tôi.

                    Năm nay em mười lăm tuổi, em đã có thể học cách sống tự lập và giúp đỡ bố mẹ. Bây giờ tôi cao hơn rất nhiều so với tám năm trước. Mỗi lần đi ngang qua chiếc tủ gỗ ở nhà, tôi lại nhớ đến những ngày còn bé chạy nhảy khắp nhà. Lúc đó tôi chỉ cao bằng tay nắm tủ, còn chiếc tủ và mọi thứ xung quanh nó dường như quá lớn đối với tôi. Nhưng bây giờ, tôi không cần mẹ giúp lấy đồ trên cao nữa, vì tôi đã lớn và tôi có thể tự lấy mọi thứ, đặc biệt là những thứ ở trên cao. Ngoại hình của tôi đang thay đổi, và tính cách của tôi cũng vậy. Bản tính vụng về vụng về hàng ngày, giờ tôi cũng dần vượt qua được. Tôi biết mình đã lớn và không thể trẻ con như ngày xưa, suốt ngày loay hoay và làm hỏng việc. Chính vì thế tôi biết giúp mẹ việc nhà như dọn phòng, dọn phòng, gấp quần áo, dọn phòng… Nếu là tôi ngày xưa, tôi sẽ luôn nũng nịu đòi mẹ cho ăn. tôi, nhưng bây giờ tôi không thích Như chưa trưởng thành như trước. Tôi có thể tự thay quần áo, tự làm tóc và có thể đi học về mà không cần mẹ chở đi cùng.

                    Bây giờ, suy nghĩ của tôi đang dần thay đổi từng ngày. Tôi đã từng làm mẹ buồn, nhưng giờ đây, tôi đã biết suy nghĩ chín chắn hơn, luôn chăm chỉ học tập để mẹ vui, vì hạnh phúc của mẹ là hạnh phúc của tôi. Tôi luôn muốn làm cho mẹ tôi vui và làm cho bà cảm thấy hạnh phúc. Tôi cũng luôn muốn giúp đỡ những người xung quanh vì tôi biết sống trong xã hội là tập thể. Tôi đã từng rất vô tư và không quan tâm lắm đến lời nói của mình, nhưng bây giờ tôi không muốn làm ai phải buồn vì mình, tôi cứ làm họ cười mỗi ngày. Ngoại hình, suy nghĩ và tính cách của tôi đều thay đổi theo sự trưởng thành của tôi, và ước mơ của tôi cũng vậy. Những ước mơ ngây thơ, không bao giờ thành hiện thực ngày xưa giờ đã phai nhạt trong tâm trí tôi, thay vào đó là những ước mơ táo bạo hơn, quyết tâm hơn. Bây giờ tôi đã biết cách thực hiện ước mơ của mình một cách nghiêm túc và không còn đùa giỡn như trước nữa. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và cố gắng hết sức từng giây, từng phút. Tôi đang học tập chăm chỉ vì tôi biết rằng chỉ có học tập là con đường duy nhất giúp tôi thành công và đạt được ước mơ của mình. Có thể, trước đây tôi còn trẻ, tôi không biết thời gian quý giá như thế nào, nên tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian. Nhưng từ bây giờ, tôi sẽ làm việc chăm chỉ và cố gắng hết sức để mở đường cho tương lai của mình. Tất cả mọi thứ từ suy nghĩ, ngoại hình, tính cách và ước mơ của tôi cũng chứng tỏ rằng tôi đã dần trưởng thành. Tôi của tám năm trước vẫn là tôi của ngày hôm nay, nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ chín chắn hơn, trưởng thành hơn, quan tâm đến những người xung quanh hơn và hướng đến mọi người nhiều hơn. Mọi thứ, tôi cũng đang thay đổi, chuẩn bị cho một tương lai mới và con người mới. Hãy thay đổi, học cách sống tự lập, ý thức trong mọi việc, để mọi người biết rằng tôi đã thay đổi và trưởng thành lên rất nhiều. Điều này biểu thị một tương lai tươi sáng và những người thành công trong xã hội.

                    Tôi giờ đã có những mục tiêu rõ ràng. Vì vậy, em sẽ chăm chỉ học tập, không còn học ít chơi nhiều như trước nữa. Tôi sẽ tạo cho mình một nền tảng thật tốt và sẵn sàng bước vào cuộc sống – một xã hội phức tạp và lắm mưu mẹo. Em tin rằng mình sẽ làm được để đền đáp sự kỳ vọng, tin yêu của cha mẹ, thầy cô. Con sẽ luôn khiến bố mẹ mỉm cười và tự hào về thành công của mình. Tôi thực sự cảm thấy mình đã trưởng thành. Tôi tự hào về chính bản thân mình.

                    Tôi thấy mình đã lớn – mẫu 2

                    Dòng thời gian nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp chúng ta trưởng thành về thể chất và tinh thần, chắp cánh cho những ước mơ và hy vọng về tương lai. Cũng như bao người khác, dòng xoáy thời gian đã khiến tôi trưởng thành đến mức một ngày tôi chợt nhận ra: “Mình đã lớn rồi”.

                    Con người tôi lớn dần theo năm tháng. Tôi nhớ ngày còn nhỏ, tôi là một cô bé nhút nhát, chỉ tò mò theo chân mẹ, và bây giờ, cô đã trở thành một cô học sinh cấp 2 cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm với của tôi còn xa hơn trước. Tôi có thể dễ dàng lấy cuốn từ điển ở ngăn trên cùng, tôi có thể giúp mẹ treo quần áo lên móc mà không cần ghế, tôi có thể giúp bố khiêng thang lên gác xép để sửa ăng-ten và tôi có thể đi bộ trên con đường núi dài không cần người dìu dắt, cõng… …Những thứ đó, khi còn bé không đủ khỏe, giờ trở nên đơn giản và dễ dàng. Tôi cũng không còn thấy tự hào khi giúp bố mẹ việc nhà nữa, nó đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi mà không gặp nhiều khó khăn hay áp lực. Cảm giác lớn lên lúc đầu còn mơ hồ, sau đó càng lúc càng cảm thấy rõ ràng.

                    Tôi trưởng thành không chỉ ở con người, mà còn ở suy nghĩ. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường, theo bạn bè, không ngại đường xa. Ngay cả khi học cấp hai, tôi đã để bố mẹ quyết định. Lúc đó, tôi gần như phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ, nhưng dần dần, tôi cũng học được cách tự chăm sóc bản thân. Sau mỗi học kỳ, tôi biết tự kiểm điểm kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả của năm học trước, rút ​​kinh nghiệm, tự hoàn thiện mình. Tôi cũng đã học được rất nhiều từ bạn bè của mình trong một tập phim mà ý thức cạnh tranh ngày càng tăng. Tôi biết rằng không ai biết mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi có suy nghĩ và quan điểm của riêng mình và tôi có thể tự lo cho mình. Khác với hồi còn bé (luôn hành động theo bản năng và ham muốn), tôi hiểu rằng không thể không quan tâm đến những người xung quanh. Tôi đang học cách sống không tranh đấu, học cách nhượng bộ và chấp nhận những gì người khác nghĩ. Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau về những gì mình nghĩ, quan trọng là mình biết khi nào nên hiểu và khi nào nên thuyết phục người khác hiểu mình.

                    Từ sự trưởng thành đó, tôi cũng đặt ra ước mơ cho riêng mình. So với tuổi thơ, những ước muốn đó không còn chỉ là những ước muốn tự phát, mơ mộng, hão huyền. Thời gian đã chín muồi cho những quyết định của tôi về tương lai. Trước đây, tôi có rất, rất nhiều điều ước, nhưng bây giờ tôi thậm chí không nhớ nổi một điều ước nào. Lúc đó tôi chỉ nhìn sự việc bằng con mắt đơn giản, thấy người ta làm việc thiện tôi ước mình cũng được như vậy. Nhưng bây giờ tôi hiểu rằng nếu không có nỗ lực của bản thân thì không thể đạt được mục tiêu. Tôi ít khi nghĩ về mọi thứ một cách trẻ con như hồi còn nhỏ, mà suy nghĩ rất cẩn thận, đánh giá khả năng của mình và đặt mục tiêu rõ ràng. Dù có già đi cũng không muốn thay đổi ước mơ. Hiện tại, tôi chưa biết ước mơ lớn nhất cho tương lai của mình là gì, nhưng khi đã có thể quyết định, tôi sẽ luôn hy vọng và nỗ lực hết mình để biến nó thành hiện thực.

                    Nhưng ước mơ càng lớn, tôi càng nhận ra trách nhiệm của mình. Thứ nhất, tôi cần có nghĩa vụ với những người xung quanh. Thuở nhỏ, tôi phải cố gắng làm người lớn để không phải sinh ra và lớn lên trong sự phụ thuộc của ông bà, cha mẹ. Là học sinh, em phải chăm chỉ học tập, tu dưỡng nhân cách xứng đáng với công ơn dạy dỗ của thầy cô. Là bạn bè, tôi cần cùng nhau học hỏi và giúp đỡ bạn bè cùng nhau tiến bộ… Tôi hiểu rằng ai cũng có trách nhiệm của mình. Khi còn là học sinh, tôi mặc đồng phục học sinh và đại diện cho trường của mình đi bất cứ đâu. Tôi hiểu rằng mọi người có thể nhìn vào và đánh giá ngôi trường thân yêu của tôi dựa trên hành động của tôi. Khi tôi là người Hà Nội, tôi đại diện cho người dân thủ đô, và khi tôi là người Việt Nam, tôi đại diện cho cả dân tộc. Càng nghĩ về những trách nhiệm này, tôi càng cảm thấy gánh nặng trên vai mình.

                    Sự trưởng thành của tôi không chỉ tôi biết mà còn được mọi người xung quanh công nhận. Mùa hè năm ngoái, gia đình ông ngoại tôi có một sự kiện vui: chú tôi, người đã sống ở Mỹ gần 20 năm, cùng hai cô con gái trở về nước để thăm người thân. Trong thời gian đó, chú và dì tôi sống ở nhà tôi, và bà tôi cũng từ quê lên. Những ngôi nhà bận rộn hơn, đông đúc hơn và có nhiều công việc hơn trước. Bố mẹ còn phải đi làm, thứ 5 em còn phải thi cuối kỳ, chỉ có bác và em ở nhà tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi cố gắng làm nhiều việc nhà để chú và bà tôi được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa tối, anh khen tôi làm bố vui và hài lòng. Đêm đó, trước khi đi ngủ, mẹ tôi nói với tôi:

                    – Con gái mẹ đã lớn nhiều rồi!

                    Tôi đi vào giấc ngủ hạnh phúc, không chỉ vì những lời khen của mẹ hay cô chú, mà còn vì niềm vui khi thấy cha mẹ tự hào về tôi – nghĩa là tôi đã lớn. Dù trách nhiệm có lớn đến đâu, dù ước mơ còn xa vời và khó khăn, tôi sẽ không ngừng nỗ lực, vì tôi biết xung quanh tôi luôn có những người thân yêu, sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào. Giúp tôi bất cứ lúc nào.

                    Tôi thấy mình đã lớn – mẫu 3

                    Có bao giờ bạn tự hỏi mình đã lớn chưa. Đối với tôi, điều này đã trở thành hiện thực. Vâng, tôi đã trưởng thành.

                    Tuổi thơ tôi thật hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm. Tôi không giàu có nhưng được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Từ nhỏ tôi đã không phải chịu nhiều thiệt thòi, vì tôi luôn được cha mẹ quan tâm và bảo vệ. Bằng cách này, tôi đã trưởng thành. Tôi cao lớn hơn và cha mẹ tôi già đi. Tôi đã từng làm mẹ khóc vì đã cư xử thô lỗ với mẹ, tôi không biết những giọt nước mắt đó là dành cho tôi vì những lỗi lầm tôi đã gây ra, những giọt nước mắt đó sẽ làm mẹ già đi và có thể khiến tôi ngày càng xa Mẹ hơn. Tôi đã từng làm bố tôi giận đến mức không kìm được, mắng tôi vài lần, đánh tôi vài lần nhưng trong lòng ông chỉ muốn tôi là người đàn ông của ông. Tuy nhiên, tôi đã từng nghĩ, ước gì mình lớn thật nhanh để có thể sống một mình không bố mẹ, sống tự do, không ai cấm cản mình làm gì, không cần sống có bố mẹ bên cạnh. Tôi phải nghe lời cha mẹ quở trách.

                    Vâng, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Một ý tưởng khủng khiếp, một ý tưởng ngu ngốc và vô ơn. Tôi ngồi một mình trong phòng khoanh tay lên trán suy nghĩ. Hai mươi hay ba mươi năm nữa, khi tôi trưởng thành, ước mơ lớn nhất trong đời tôi là hy vọng rằng những năm tháng ngốc nghếch đã làm tan nát trái tim cha mẹ tôi có thể quay trở lại để tôi có thể sửa chữa và làm cho mình trở nên đúng đắn. Cha mẹ tôi hạnh phúc, trở về trong vòng tay ấm áp của mẹ, nghe lời cha dặn, tôi sẽ khóc vì biết đâu, lúc đó, trong ký ức của tôi, cha mẹ chỉ còn là tôi mà thôi. Tôi thoáng nghĩ về điều này, điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới bởi vì, một mặt, tôi đã trưởng thành.

                    Tôi lớn lên dưới sự dìu dắt của cha mẹ. Tôi lớn lên trong sự hiểu biết về nỗi đau thể xác khi cha mẹ làm việc cực nhọc để nuôi nấng tôi, và nỗi đau tinh thần khi nghe những lời xỉ vả từ những đứa con đau lòng của cha mẹ chúng. Tôi trưởng thành vì tôi học được cách nghĩ cho lỗi lầm của mình thay vì đổ lỗi cho người khác. Tôi lớn lên vì tôi học được cách yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ mọi người chứ không phải chỉ nhận sự yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ từ người khác. Tôi lớn lên vì tôi biết vui vì hạnh phúc của người khác, biết buồn trước nỗi đau của mọi người, biết phẫn nộ trước những bất công, biết rơi nước mắt trước những bất hạnh của cuộc đời.

                    Tâm hồn tôi đã trưởng thành. Tôi sẽ mãi mãi trân trọng hạnh phúc, coi nó như một món quà từ Chúa và trân trọng nó bằng cả trái tim mình. Năm tháng trôi qua tôi hờ hững, nhưng giờ tôi thấy nó quý như viên kim cương, và sự quý giá của nó là do tôi quyết định.

                    Không còn lâu nữa, vài năm nữa thôi, và tôi sẽ sống trong cuộc đời của tôi, cuộc sống của chính tôi, không còn trong vòng tay của Mẹ, không còn sự che chở của Ba. Tôi sẽ đi con đường của riêng mình, và tôi sẽ nắm giữ chìa khóa của cánh cửa tương lai, cánh cửa của những giấc mơ của tôi.

                    Tôi thấy mình đã lớn – Mẫu 4

                    Thời gian như một thứ không mùi, không vị, vô hình nhưng ngược lại, nó tác động rất rõ rệt đến đời sống con người. Một ngày nữa trôi qua, mang theo niềm vui, nỗi buồn, thành công và đôi khi là cả thất vọng, thất bại. Đó chính là điểm tựa để tâm hồn ta trưởng thành và vững vàng hơn, chắp cánh cho ta những ước mơ và hi vọng. Dòng xoáy thời gian đã cuốn tôi vào dòng đời bộn bề, và giờ đây, tôi chợt hiểu ra một điều. Tôi không còn như xưa, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Soi gương soi mình, ngỡ ngàng thấy mình lớn lên từng ngày. Tôi đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn và biết suy nghĩ hơn. Tôi nhớ những ngày còn là cậu bé nhút nhát trong vòng tay yêu thương của mẹ, giờ đã là học sinh cấp 3. Không quá phụ thuộc vào người thân, con có thể tự đạp xe đến trường, lấy vở trên giá cao, không những thế còn giúp mẹ treo quần áo vào tủ, hay tự học bài, làm toán vấn đề và con số. Những điều không đủ khi tôi còn trẻ, bây giờ thật đơn giản và dễ dàng để làm. Đúng, tôi đã lớn thật rồi, nhưng tôi cũng cần phải thông minh, phải hiểu biết. Tám năm học ở trường, kiến ​​thức của tôi không còn hời hợt, biết sửa sai, biết phân biệt thiện ác nên ít phạm lỗi hơn, còn biết tự tổng kết. bản thân bạn. Những cuốn truyện tranh, phim hoạt hình, tôi đã âm thầm sưu tập trong thời thơ ấu.

                    Thời gian đã giúp tôi trưởng thành không chỉ về thể chất và tinh thần mà còn cả về nhân cách. Trước đây, tôi chỉ biết cắp sách đến trường, chạy theo đám bạn mà không ngại đường xa. Bây giờ, vào cuối mỗi học kỳ, tôi tổng kết điểm của mình và tự nhủ phải học tập chăm chỉ hơn. Không những thế tôi đánh giá cao ý thức tập thể, ý thức thi đấu. Dần dần, không đắn đo, không mơ hồ, tôi đã định hình được ước mơ, con đường tương lai của mình. Với chính kiến ​​và quan điểm của mình, tôi không còn như thuở bé, tôi đã học cách sống không cãi vã, học cách nhường nhịn và chấp nhận, học cách lắng nghe ý kiến ​​của người khác. Quan điểm và ý tưởng của mỗi người là khác nhau, và tôi cần phải thuyết phục người khác hiểu mình. Cách ăn nói của tôi cũng đã thay đổi nhiều, thận trọng, lịch sự hơn và không còn ngắn gọn nữa. Thay vì nóng nảy và giận dữ, tôi hòa đồng, quan tâm và chia sẻ niềm vui nỗi buồn với bạn bè và gia đình. Bằng cách này, tôi cũng thấy rằng tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây.

                    Ký ức khiến tôi nhận thức được sự thay đổi của mình luôn rõ ràng và hiển hiện trong tôi như một lá bùa hộ mệnh. Khi đó, vì thành tích học tập của tôi, cha tôi và tôi đã có một sự rạn nứt lớn. Tôi nhốt mình trong phòng nhiều ngày. Cũng trong thời gian này, tôi thực sự lột xác và trưởng thành. Tôi mở cuốn tiểu thuyết văn học, đọc từng chữ và hiểu được cái hay trong đó. Tôi sắp xếp lại và trang trí lại góc học tập, treo quần áo lên tủ, dọn phòng ngăn nắp… những việc mà tôi không thực sự quan tâm hoặc chỉ bị bắt buộc phải làm. Tôi chợt nhớ đến lời mắng của bố và thấy mình đã sai. Như có điều gì không ổn, tôi chủ động ngồi vào bàn, cầm bút viết bài văn và bài toán cô giáo giao. Tôi chưa bao giờ thấy học tập thú vị, hữu ích và quan trọng đối với cuộc sống của tôi như vậy trước đây. Sau những ngày giam cầm kiểm điểm lại bản thân, tôi thấy mình trưởng thành hơn trong nhận thức và hành động. Tôi đến gặp bố xin lỗi và hứa sẽ cố gắng nói những lời mà tôi chưa bao giờ từ chối vì tôi là một đứa trẻ bướng bỉnh và luôn nói năng gay gắt. Những nỗ lực của tôi đã được đền đáp bằng thành tích học tập và thái độ đối với những người xung quanh. Từ đó, tôi biết chia sẻ và hòa đồng với mọi người hơn. Sự trưởng thành của tôi bắt đầu từ đây. Thời gian sẽ đưa em đi trên con đường đời gập ghềnh khó khăn. Tôi sẽ sớm bay một mình, tương lai đang chờ đợi tôi. Để đạt được sự nghiệp mơ ước của mình, tôi phải làm việc thật chăm chỉ hôm nay, ngày mai và ngày kia. Nhưng điều quan trọng hơn bao giờ hết đối với cuộc đời tôi là nhận ra rằng tôi đã trưởng thành.

                    Tôi cảm thấy mình trưởng thành không chỉ về thể chất mà cả về tinh thần. Tôi thấy mình trưởng thành hơn trong từng suy nghĩ, lời nói, lời nói và cả cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng mắc sai lầm, nhưng người chiến thắng là người không trốn chạy mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa sai. Tôi lớn lên với một người cha nghiêm khắc và độc đoán và một người mẹ dịu dàng. Có lẽ, tôi đã trưởng thành.

                    Tôi thấy mình đã lớn – Ví dụ 5

                    Chúng ta đều biết rằng quá trình lớn lên và phát triển của con người là vô cùng kỳ diệu và thú vị. Bản thân chúng tôi thấy mình trưởng thành ở một khía cạnh nào đó, không chỉ về thể chất mà còn cả về trí óc. Bản thân tôi đã trưởng thành.

                    Xem Thêm : Thuyết minh về cây hoa đào (14 mẫu) – Văn 8 – Download.vn

                    Tên tôi là Ayan, và tôi mười bốn tuổi. Sang năm em sẽ cởi bỏ khăn quàng đỏ và gia nhập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh. Chỉ cần nghĩ về nó làm cho tôi phấn khích. Cảm giác lớn lên từng ngày thật kỳ lạ. Khi tôi học lớp một, tôi là một đứa trẻ và thấp nhất trong lớp. Bố mẹ tôi mua cho tôi sữa và phô mai, chứa đủ canxi để tăng chiều cao khiêm tốn của tôi, nhưng không nhiều. Suy nghĩ của tôi lúc đó rất ngây thơ, nói gì cũng không cân nhắc quá nhiều về tình cảm. Lúc đó tôi ngây ngô lắm, suốt ngày nói cười. Tôi còn nhớ lời bố mẹ nói, ở tuổi đó não bộ phát triển, chạm tay vào là nghĩ ngay, nhưng sau này mới thấy mình hỏi nhiều, hơi khờ. Thêm vào đó là sự nhút nhát, rụt rè của một đứa trẻ tinh nghịch như tôi. Rồi dần dần tôi bước vào lớp hai. Sau đó là lớp 3, nhưng chiều cao chỉ cải thiện đôi chút, còn tư duy và câu hỏi cùng cấp khó hiểu hơn. Sau đó là lớp bốn và lớp năm. Tôi biết học những điều mới là như thế nào. Tôi bắt đầu biết quan tâm đến người thân và bạn bè, cùng họ chia sẻ niềm vui nỗi buồn và tôi hiểu được quy luật tự nhiên. Sau khi học hết tiểu học được năm năm, tôi phải học một trường cao cấp hơn, đó là trường trung học cơ sở. Đối với tôi, đây là một bước ngoặt lớn đối với tôi. Chiều cao và thể lực của tôi bắt đầu phát triển. Cha mẹ vui mừng nói: “Hóa ra con gái tôi không phải là vật cản đường.” Giờ đây tôi không phải nhờ người bế trên cao, uống nhiều sữa hay phải nhón chân khi cần viết lên bảng. Ngoài ra, tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đã tự mở được cái chai và mang theo một chồng sách địa lý yêu thích của mình. Từ bước ngoặt này, tôi đã học được rất nhiều điều. Tôi biết cách trở thành người học tích cực hơn, mạnh dạn hơn và cách sử dụng từ ngữ để truyền đạt quan điểm của mình. Tôi biết và hiểu những lời an ủi cha mẹ tôi trong lúc đau đớn. Rồi hai năm sau, bây giờ tôi đã học lớp 8, tôi hiểu khái niệm học chữ rõ ràng hơn và chú trọng hơn vào sách vở. Vì tôi thích đọc sách, nhưng tôi chỉ muốn ngồi một mình lặng lẽ bật chiếc đèn bàn chỉ chiếu vào sách, kết quả là đôi mắt tôi phải tự chịu đựng. Tôi không còn sợ chủ đề giới tính, điều mà ngày nhỏ tôi cho là không phù hợp với tâm lý. Tôi hiểu quy luật của con người, mạnh được yếu thua, tôi biết cách suy luận, tiêu tiền hợp lý, suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều. Tôi đã biết tiết kiệm tiền mua tài liệu học tập và tài liệu tham khảo. Tìm hiểu về giá trị của đồng tiền trong xã hội ngày nay. Tôi cảm thấy như một người lớn thực sự.

                    Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành. Không chỉ về thể chất, mà còn về tinh thần. Đồng thời, em sẽ chăm chỉ học tập, xứng đáng là cháu ngoan của Bác.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 6

                    Cuộc sống của một người thay đổi theo tuổi tác và mỗi nhóm tuổi có một sứ mệnh khác nhau. Trẻ em dưới 16 tuổi được coi là trẻ em và những người trên 18 tuổi được coi là người chưa thành niên. Vòng đời của một người thay đổi theo thời gian, và dường như hình dạng và diện mạo của đứa trẻ sẽ vẫn như vậy khi chúng lớn lên, nhưng đây chỉ là ý tưởng của mọi người. Một ngày nào đó, họ sẽ thấy rằng họ không giống như trước đây. Tôi cũng thế. Tôi đã học tiểu học được tám năm, và tôi cũng nhận ra rằng: ‘Mình đã lớn'”.

                    Đã tám năm kể từ khi tôi học lớp một. Ngày đầu tiên đi học, bé còn rúc vào lòng, lo lắng, cảm giác không muốn xa mẹ chút nào. Hàng ngày, mẹ nắm tay tôi, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, dắt tôi đến trường. Lúc đó tôi học lớp 1, lớp 1 được tham gia một buổi lễ khai giảng hoành tráng và hoành tráng, lúc đó tôi rất ngạc nhiên. Và rồi 8 năm cứ thế trôi qua, 8 năm chứng kiến ​​cảnh tượng ngày khai trường đó đối với tôi chẳng có gì đặc biệt. Năm lớp 7, tôi không còn được mẹ dắt tay đi học nữa, tôi không còn sợ hãi, lo lắng nữa vì những điều đó đã quá quen thuộc với tôi. Nó khiến tôi cảm thấy như tám năm đã trôi qua và tôi cũng đã trưởng thành.

                    Những năm tháng tuổi thơ, bé vẫn được mẹ địu, được mẹ dắt đến trường, cùng mẹ đi trên con đường quen thuộc, nói cười rôm rả. Thật vậy, một khoảnh khắc rất đáng nhớ. Rồi em tự làm mọi việc như học bài, thu dọn cặp sách, dọn phòng, không chỉ những việc lặt vặt này mà ngay cả việc vệ sinh cá nhân, thay quần áo, giặt giũ em cũng tự làm hết, không cần nhờ vả gì cả. hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã trưởng thành. Tôi đã cao hơn, tăng cân và biết suy nghĩ hơn, biết điều chỉnh cơ thể và chọn những gì phù hợp với mình. Đây chỉ là những đặc điểm xác định tôi là một người trưởng thành. Tuy nhiên, lớn một mình cũng vô ích, bạn vẫn cần phải thông minh. Làm sao để biết mình thông minh? Tôi có thêm kiến ​​thức, biết sửa sai, biết thế nào là xấu, thế nào là tốt. Tôi chấp nhận mọi thứ xung quanh mình hơn. Tôi biết lớn lên có nghĩa là tôi có thể phạm sai lầm, nhưng ít thường xuyên hơn. Em biết học hỏi và sửa sai.

                    Từ khi biết mình trưởng thành, tôi thấy mình ý thức hơn, không cần phụ thuộc vào ai nữa. Đây là lúc tôi phải rèn luyện bản thân để giúp đỡ bố mẹ và mọi người xung quanh, và tôi phải chịu trách nhiệm về mình. Tôi đã phải tự dạy mình mọi thứ. Tôi khẳng định: “Tôi đã lớn”.

                    Trưởng thành là nghĩa vụ, trách nhiệm và sự tự ý thức của mỗi người. . Tôi cũng thế. Tôi có quyền và quyết định của riêng mình về tương lai của mình. Tôi hạnh phúc khi lớn lên. Bây giờ tôi có thể tự hào nói với mọi người rằng: “Tôi đã lớn”.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 7

                    Năm nay em học lớp 8, đang là học sinh của một trường cấp 2 tại TP.HCM. Tôi tin mình là một người trưởng thành, và càng ngày tôi càng thấy mình vững vàng hơn trong cuộc sống.

                    Tôi thấy mình là một học sinh có đức tính kiên trì, trung thực, hòa đồng và quyết tâm nỗ lực hết mình, không bỏ sót điều gì. Tôi cảm nhận rõ ràng trách nhiệm và những lỗi lầm mình đã mắc phải. Dù học không giỏi nhưng tôi tự nhận mình là học sinh ngoan và luôn cố gắng đạt điểm cao để bố mẹ vui lòng. Tôi biết đặt mục tiêu cho bản thân để phấn đấu và đạt được. Mặc dù ngoại hình của tôi đã thay đổi, tôi cao hơn một chút, giọng nói của tôi khàn đi vì vỡ giọng và suy nghĩ của tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn thích đọc truyện tranh và xem phim hoạt hình. Những điều này giúp tôi không quên tuổi thơ của mình. Thật là một niềm vui và tự hào khi được làm người lớn!

                    Tôi nhớ hồi còn nhỏ, khi đi học, mẹ tôi thường nói: ‘Đi học thì đi thẳng, đừng nghe người lạ nói, tan học về thẳng, không dừng lại ở đây và ở đó. Tôi sẽ rất lo lắng nếu bạn bị lạc và bị dẫn đi. “Bây giờ lớn rồi mà không nghe lời mẹ, lúc nào cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Khi còn nhỏ, mẹ rất quan tâm và lo lắng cho mình, nhưng giờ thì khác rồi, vì mình đã lớn rồi. Làm gì cũng phải biết tự lo cho mình. Ngày xưa mẹ nuôi mình khôn lớn, ăn cơm mẹ tự bưng lấy, nhiều lúc mình rất muốn quay lại như xưa mà không được’ t bởi vì tôi đã bắt đầu trưởng thành bởi vì ai cũng trải qua một đứa bé Đến giai đoạn chập chững biết đi rồi trưởng thành và tự lập Khi nhìn lại sau những lãng phí cuộc đời tôi muốn làm nhiều điều có ích hơn cho xã hội và nhận sự ghi nhận, đánh giá cao của xã hội.

                    Trong tương lai, tôi sẽ tự lo cho mình trong học tập, chăm sóc gia đình, kiếm tiền nuôi vợ con và phụng dưỡng cha mẹ già. Hôm nay, tôi sẽ bắt đầu tập chăm sóc bản thân vì tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 8

                    Ngày qua ngày, tôi lớn thêm một chút. Năm nay tôi mười ba tuổi. Ngày còn bé, tôi hay nghĩ cho bản thân mình, nhưng năm nay tôi đã biết suy nghĩ chín chắn hơn, vì mọi người, vì tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Vài năm trước, suy nghĩ của tôi rất bốc đồng và không suy nghĩ thấu đáo nên thường làm tổn thương người khác. Khi ở nhà, tôi chỉ trốn trong phòng và gọi điện thoại thay vì giúp gia đình làm việc nhà. Nhiều lúc tôi còn giận và làm trái phép với gia đình. Khi ra đường, tôi chỉ muốn thể hiện mình một cách nổi bật nhất nên quên đi những người xung quanh. Có thể nói là tôi rất “bá đạo” (giới trẻ bây giờ hay nói thế).

                    Và bây giờ, khi về đến nhà, tôi luôn ở dưới phòng khách xem TV, đợi mẹ tìm việc hoặc trông trẻ giúp mẹ. Tôi suy nghĩ chín chắn hơn và nghĩ đến hậu quả, để không làm những điều sai trái và khiến người khác đau lòng vì mình. Khi ra đường, tôi biết cách kiềm chế cảm xúc muốn bùng nổ để thể hiện mình với người khác. Tôi lịch sự và cư xử lịch sự hơn. Và bây giờ, tôi không cảm thấy mình “hung dữ” nữa.

                    Có lẽ tôi trở nên như vậy vì tôi đã nhìn thấy và cảm thấy ghen tị, buồn bã và đau đớn sau những gì tôi đã làm. Dù quá khứ và hiện tại chỉ cách nhau một hai năm nhưng trong tôi đã có những thay đổi lớn, người thân luôn tự hào về tôi, còn người ngoài có cái nhìn khác và thiện cảm hơn với tôi.

                    Tôi sẽ cố gắng sửa đổi bản thân nhiều hơn bây giờ và trong tương lai. Tôi không còn muốn mọi người nhìn mình như một đứa trẻ khờ khạo, bướng bỉnh mà nhìn tôi là một người trưởng thành hơn trong mọi việc. Vì tôi cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 9

                    Năm tháng trôi qua, tôi có những thay đổi mới mỗi ngày. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi nghĩ: “Sáng mai soi gương mình sẽ khác”, chẳng hạn như ngoại hình, hình dáng, cân nặng, suy nghĩ và hành động của mình. Cho đến khi tôi lớn lên.

                    Vâng, chúng ta đều biết rằng khi con còn nhỏ, chúng luôn muốn lớn lên một điều, muốn trưởng thành hơn như bao người xung quanh. Tôi cũng vậy, từ nhỏ tôi đã được bố mẹ ẵm bồng, cưng nựng như trứng rừng. Đã được mọi người trong gia đình quan tâm, chăm sóc và yêu thương. Nhắc về quá khứ, tôi nhớ khi tôi được một tuổi, tôi bị sốt. Bố mẹ tôi rất lo lắng, chăm sóc tôi từng li từng tí, không ngừng nghỉ. Nhưng bây giờ thì ngược lại, tôi phải tự chăm sóc bản thân khi ốm đau. Không chỉ vậy, khi tôi 6 tuổi và học lớp 1, tôi luôn cảm thấy khó chịu, lo lắng và sợ hãi. Vừa bước vào lớp, mẹ đã buông tay tôi đi về. Lúc đó tôi khóc suốt, sau đó tôi ngừng khóc và bắt đầu biết quan tâm đến những người xung quanh. Kể từ đó, mỗi khi bước vào tiết học đầu tiên của năm học, tôi lại gạt nước mắt. Khi tôi nghĩ về nó, tôi cảm thấy ngây thơ, ngây thơ, ngây thơ. Không phải khi tôi còn trẻ, nhưng cho đến bây giờ, tôi đã thấy những thay đổi trong chính mình. Không chỉ ngoại hình mà tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Bài phát biểu đã thay đổi đáng kể, luôn được đo lường và lịch sự hơn là ngắn gọn. Thái độ, cử chỉ của tôi với mọi người đã thay đổi, không còn gắt gỏng như trước, giận vô cớ, dễ nổi cáu. Tôi nhớ rằng trước đây, tôi có một chút tức giận, nhưng bây giờ thì không. Tôi đã cao hơn, mảnh mai hơn và cách ăn mặc của tôi cũng trở nên sành điệu hơn. Tóc được chải gọn gàng. Đặc biệt hơn, khi thầy cô giảng bài trên lớp, tôi thấy mình tiếp thu bài giảng của họ rất dễ dàng. Trước đây, mỗi lần thầy giảng bài là tôi lại lăn ra ngủ. Đọc sách thánh hiền, có lần về nhà ăn nhiều quá, bực bội không ngủ được, mẹ mắng cho diêm. Ồ! Nghĩ đến những kỉ niệm trước đây sao tôi thấy mình thật ngu ngốc và ngây thơ. Và giờ đây, tôi ngẫm nghĩ thật sâu xa, tôi đã thực sự trưởng thành.

                    Trải qua những kỉ niệm tuổi thơ, qua những lần bỡ ngỡ vụng về, tôi thấy mình đang ở một phần nào đó của sự trưởng thành, nhưng tôi luôn tâm niệm một điều rằng, tôi sẽ luôn chăm chỉ học thật giỏi để xây dựng tương lai của đất nước ngày càng phát triển giàu có hơn, đẹp đẽ hơn và mạnh mẽ hơn.

                    Tôi thấy mình đã lớn – Ví dụ 10

                    Trong gia đình, tôi là út nên luôn được ngoại yêu chiều. Hầu như lần nào về nhà chơi, tôi cũng chẳng phải làm gì, chỉ ngồi chơi. Bổ sung cho tình yêu của gia đình bà tôi, dường như không ai thích tôi cả. Tôi không biết tại sao, nhưng chắc là vì tình cảm với em họ.

                    Lần nào có chuyện hay là đi chơi nhưng gái không cho chơi. Họ nói tôi vụng về và tôi đã thua trò chơi. Họ luôn nói rằng tôi thụ động, vụng về và học không giỏi bằng anh họ của tôi. Mặc dù tôi thường bị la mắng và chỉ trích vì điều này nhưng tôi không nghĩ điều đó làm tôi buồn vì bố mẹ tôi đã luôn ủng hộ và yêu thương tôi. Tôi lấy điều này làm động lực để cho mọi người thấy rằng tôi không vụng về, thụ động hay thất học.

                    Thời gian trôi qua, cái tên “Cô gái ngốc nghếch” không còn nữa. Thay vào đó, hãy khen ngợi. Tôi không còn là cô bé vụng về hay hay trêu chọc đó nữa, giờ tôi đã là học sinh lớp 8 rồi!

                    Bố tôi từng nói với tôi: “Người thành công là người có ước mơ và kiên trì biến chúng thành hiện thực”. Sau khi nghe những lời này, tôi đặt ra cho mình những mục tiêu cần đạt được trong tương lai. Tôi đưa nó cho bố tôi xem, ông cười và nói với tôi: “Tốt lắm con yêu. Mục tiêu đã đến rồi, hãy cố gắng và kiên định với nó! Những lời này cũng thôi thúc tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tôi vẫn nhớ tám năm Trước đây tôi chỉ là một cô bé Nhút Nhát, thụ động, vụng về, học dở, vậy mà 8 năm sau, tôi trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, tôi đã hoàn toàn thay đổi, bỏ lại sau lưng lớp vỏ cô gái khờ khạo ngày xưa. Cha mẹ tôi luôn hỏi tôi câu hỏi này: “Con muốn trở thành gì khi lớn lên? “. Câu trả lời của tôi mỗi năm một khác. Năm lớp 1, tôi mơ làm bà tiên trong truyện cổ tích. Đến lớp 3 và lớp 5, tôi mơ làm nhà khoa học. Nhưng đến lớp 8, tôi đã chắc chắn rằng mình ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, lúc đó tôi cảm thấy ước mơ, dự định tương lai của mình rất cần một câu trả lời chính xác, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Tôi không chỉ trưởng thành về thể chất mà còn phát triển cả về tinh thần. Không thích những nơi ồn ào nữa, không thích chơi game nữa: trước đây suốt ngày chơi điện tử, không còn thích xem hoạt hình, xem những câu chuyện vô bổ, giờ thích những nơi yên tĩnh, tĩnh lặng hơn. Tôi bắt đầu thích viết nhật ký, đọc tiểu thuyết và vẽ, bất kể khi vui hay khi buồn. Tôi có thể dành hàng giờ chỉ để nhìn vào một vật thể hoặc một cơn mưa. Tôi đã từng làm nhiều việc mà không nghĩ đến hậu quả, nhưng bây giờ tôi nghĩ hai lần trước khi làm bất cứ điều gì.

                    Con đã làm cha mẹ buồn, lo lắng và thất vọng. Vào thời điểm đó, tôi không biết hành động của mình sẽ ảnh hưởng hay làm tổn thương cha mẹ như thế nào. bất cứ điều gì bạn muốn. Bây giờ, nếu tôi có thể có một điều ước, tôi sẽ ước: quay ngược thời gian để tôi có thể sửa chữa tất cả những sai lầm mà tôi đã gây ra. Tôi thực sự nhận ra hành động của mình đã làm tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào. Tôi đã lớn chưa?

                    Tôi thấy mình trưởng thành về mọi mặt: thể chất và tinh thần. Không chỉ trưởng thành trong suy nghĩ mà trong từng lời nói, từng hành động và cả suy nghĩ về tương lai, cuộc sống của mình. Tôi đã học được nhiều điều, suy nghĩ chín chắn hơn và có ý chí cho tương lai. Có lẽ tôi đã lớn.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 11

                    Ở đời ai rồi cũng sẽ trải qua tuổi thơ khi lớn lên, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi ngày ấy hạnh phúc lắm, may mắn được sống trong một gia đình đầm ấm, được bố mẹ yêu thương, ngập tràn hạnh phúc. Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi, tôi có thể làm được rất nhiều việc. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Khi tôi đi học hàng năm, bố mẹ tôi thường chở tôi đến trường. Nhưng năm nay tôi tự đạp xe đến trường. Vào ngày sinh nhật thứ mười ba của tôi, tôi đến trường mỗi ngày với “chàng trai” Martin. Hai năm trước, khi tôi đến trường trên chiếc xe máy do bố chở, con đường từ nhà đến trường rất quen thuộc. So với năm tôi đi học, cảnh vật hai bên đường đã thay đổi kinh thiên động địa. Một người đạp xe chờ cơn gió nhẹ hôn lên má, để lại hơi mát của ngày nắng. Điều tôi thích nhất là đạp xe dưới những hạt mưa khi trời mưa, và tôi thích những hạt mưa tạt vào mặt hơn. Mỗi lần tôi làm điều này, tôi cảm thấy như đôi chân của mình mạnh mẽ hơn. Ngày xưa, khi cha tôi đang lái xe, chiếc xe lao nhanh về phía trước mà không kịp thưởng ngoạn phong cảnh. Thành phố tôi đang sống là một thành phố công nghiệp, nơi học sinh nghỉ học, công nhân tan sở, nhịp sống rất hối hả. Lúc bấy giờ, trên con đường chính dẫn vào thành phố, người qua kẻ lại, xe qua lại, ngược xuôi. Nhìn chúng từ trên cao xuống như kiến ​​vỡ tổ không còn làm tôi sợ như xưa nữa. Thời gian trôi qua, tôi thấy mình hòa vào nhịp sống của thành phố. Và, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn trong cả suy nghĩ và hành động. Mỗi sáng thức dậy, tôi không còn để mẹ đánh thức nữa mà sẽ tự dậy, trải chăn, giúp mẹ làm bữa sáng. Sau khi ăn sáng, tôi biết cách tự làm các món ăn. Hôm đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường quên mang đồ dùng học tập, vì học xong là tôi đi ngủ ngay. Bây giờ, mỗi ngày sau giờ học, tôi xem lại thời khóa biểu của mình và cất sách vở vào cặp. Đầu năm học này, em không còn quên, không bị bố mẹ nhắc nhở. Nhiều lần các bạn cùng lớp rủ tôi đi chơi, nhưng tôi mạnh dạn từ chối, vì tôi sợ hôm nay mất điểm và sẽ không hiểu được cả lớp. Bên cạnh đó, bố mẹ tôi buồn, thầy cô mắng mỏ và tôi đã vượt qua chính mình. Dần dần tôi thấy mình đã thay đổi rất nhiều, biết sắp xếp thời gian lên lớp, không vội vàng thành đạt, nghiêm túc thực hiện mọi hành vi có trách nhiệm. Không dám làm phiền cha mẹ, anh chị em trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày trôi qua, tôi biết cách chăm sóc những người thân yêu của mình. Em biết dạy em, biết đọc báo cho ông bà nghe, biết sẻ chia vui buồn.

                    Thời gian trôi qua, tôi thấy mình lớn lên. Hãy tin vào bản thân và gia đình của bạn và nghĩ về tương lai về sự nghiệp vững chắc. Hi vọng sẽ giúp ích cho gia đình và xã hội. Trên tất cả, cống hiến hết mình cho đất nước của bạn.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 12

                    Năm tháng trôi đi, mỗi chúng ta rồi cũng sẽ dần trưởng thành. Đủ trưởng thành để nhận ra trách nhiệm của mình, không ngừng cố gắng và quan tâm, giúp đỡ những người xung quanh. Tôi cũng vậy, mỗi ngày tôi thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn, đặc biệt là nhờ điều đó.

                    Chuyện xảy ra cách đây không lâu, vào đầu năm lớp tám năm nay. Năm nay mưa nhiều nên gia đình tôi cũng bị ảnh hưởng nhiều. Đợt vừa rồi nhà ngập do mưa lớn, cả nhà cùng nhau gánh nước, kê đồ đạc lên… công việc thật không dễ dàng

                    Hôm đó cả nhà đi vắng, bố mẹ đưa em gái lên Hà Nội học, tìm chỗ trọ hai ngày. Vì vậy, tôi là người duy nhất trong nhà. Tôi không sợ ở nhà một mình vì tôi có jiji (cún con của tôi), người luôn ở bên cạnh tôi như một người bạn. Nhưng một điều hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra.

                    Trời đang trong xanh bỗng nổi cơn giông tố. Trời tối dần, mặt anh tối sầm, như đang tức giận. Tôi vội lôi cái bao ra và cất lúa đang phơi ngoài sân. Nếu bạn đến muộn, tất cả các bữa ăn sẽ bị hỏng và cha mẹ của bạn sẽ rất buồn. Có bao nhiêu thứ khác phụ thuộc vào các lĩnh vực này. Thu xong cũng là lúc cơn mưa nặng hạt trút xuống. Tôi vội nhấc bao gạo lên cao. Sức của tôi thực sự quá nặng, may mắn thay, lúc đó có một người hàng xóm tên là chú Ngô đi ngang qua và giúp tôi khiêng vào. Rồi anh vội vã về nhà thu dọn đồ đạc ở nhà.

                    Mưa trắng xóa phủ kín cả bầu trời, những giọt nước to nặng trĩu không biết từ đâu đổ xuống. Nếu là trước đây, tôi sẽ rất vui, nhất định sẽ rủ em gái đi tắm. Nhưng giờ ở nhà một mình, tôi thực sự lo lắng. Nếu có cha mẹ trong nhà, bất kể thế nào, họ sẽ luôn chạy đến lấy đồ và giơ cao đồ. Tôi biết phải làm gì…?

                    Tay chân tê dại không biết làm sao? Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời nặng hạt không có dấu hiệu tạnh. Nước đã đến mép hiên và chẳng mấy chốc sẽ tràn vào nhà. Tôi không thể đợi thêm nữa và quyết định phải làm gì đó ngay lập tức để ngăn nước tràn vào nhà. Cũng may đồ đạc bố mẹ nuôi trước kia vẫn còn nên công việc của tôi bây giờ dễ dàng hơn. Những vật dụng nhỏ có thể mang theo bên mình, tôi mang lên giường và để trên nóc tủ. Tôi vội dựng đống quần áo cũ vào một bờ chắc chắn, mặc cho nước tạt vào quần áo. Nhưng nếu mưa nhiều nước vẫn có thể thấm vào nhà nên tôi cũng kiếm thêm gạch xung quanh nhà để sau khăn tắm. Công việc hơi chậm nhưng tôi đã ngăn được nước tràn vào nhà.

                    Nhiệm vụ đã hoàn thành. Tôi và Ji Ji ngồi nhìn mưa, mong bố mẹ sớm về. Sẽ thật tuyệt nếu lúc này chỉ có bố mẹ ở nhà. Nhưng tôi cũng thầm vui, và cười vì đã giúp được bố mẹ. Sau khoảng một tiếng rưỡi, mưa tạnh hẳn. Nước dâng cao đến nỗi một số văng vào nhà. Tôi đợi nước rút rồi lấy khăn lau khô.

                    Hôm đó, bố mẹ tôi về sớm hơn, khuôn mặt ai cũng buồn rười rượi, lo cho tôi và mọi việc ở nhà. Nhưng khi thấy tôi dọn dẹp sạch sẽ và mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, bố mẹ rất vui. Tôi mừng vì mình đã an toàn và mừng vì mình không chỉ là một đứa trẻ to xác không biết giúp đỡ bố mẹ. Mẹ tôi ôm tôi và nói nhỏ:

                    – Con gái tôi đã lớn thật rồi

                    Lúc đó tôi thực sự xúc động, trong lòng vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

                    Mỗi đứa trẻ đều phát triển theo cách riêng của mình. Đối với tôi, trưởng thành là khi tôi giúp đỡ gia đình và chia sẻ những lo lắng với cha mẹ. Tôi chỉ muốn lớn thật nhanh, vững vàng hơn, sau này trở thành chỗ dựa vững chắc cho bố mẹ.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 13

                    Để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra chất lượng ngày khai giảng, hôm nay, mẹ nói với tôi: “Con gái, sắp thi rồi, con phải chuẩn bị góc học tập nhé! Con gái mẹ lớn rồi!” Năm nay cố gắng thu xếp một mình nhé! “

                    Nghe mẹ nói, em hớn hở thu dọn cặp sách thì bất ngờ mất tấm ảnh cũ hồi lớp 5! Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những bức ảnh. Trời ơi, mình bây giờ không giống xưa, hí hửng ngồi trước gương so sánh mình bây giờ với mình ngày xưa!

                    Tôi nhớ năm lớp 5, tôi là một cô bé bị tụt lợi vì thay răng sữa mà răng mới chưa kịp mọc đã vội chạy đi chụp ảnh cho tiểu học. thi tốt nghiệp trường. Bức ảnh trên tay cô là một cô gái nhỏ, với đôi mắt bối rối và rụt rè, xen lẫn vẻ ngái ngủ hoặc e thẹn. Với mái tóc ngắn và đôi má phúng phính, cô ấy trông giống như búp bê mẫu giáo! Nhưng thật ra hôm đó khi đi chụp ảnh, tôi rất bối rối không biết làm cách nào để che đi chiếc răng khểnh của mình và có một nụ cười thật tươi. Lúc đó cười không nổi, nhưng cuối cùng… một bức ảnh hài hước!

                    Nhưng lúc này trong gương xuất hiện một cô gái trẻ, với mái tóc dài mềm mại, đôi môi hồng nhướng lên, như muốn mỉm cười với mọi người, mỗi khi gặp người lạ đều mím chặt môi, ra vẻ nghiêm túc! Ngoài ra, tay và chân của tôi bật ra, và đôi khi tôi cảm thấy như mình sắp ngã trong bước đi của mình. Quần áo y hệt quần áo trẻ con trong làng, mỗi chiếc áo mới mẹ may cho mặc mấy tháng là thấy hơi chật.

                    Tôi đang ngồi suy nghĩ thì điện thoại reo, mẹ tôi cầm lên nghe, nói:

                    – Em ơi, thầy hiệu trưởng muốn gặp em!

                    Tôi hồi hộp nhận điện thoại của mẹ. Cô ấy nói:

                    – “ngoc! Tôi rất tin tưởng vào khả năng học tập, tính tự chủ, tính kỷ luật và đạo đức làm việc của bạn, vì vậy hãy làm những gì có thể để giúp bạn vượt qua giai đoạn đánh giá này. Nếu bạn đồng ý nhận công việc này , con cũng xin phép mẹ , cho con đi học muộn, tuần sau mỗi ngày 30 phút, con nhé!

                    Vì sự tin tưởng của cô ấy, tôi đã di chuyển và nói:

                    – Dạ, em sẽ giúp anh hết lòng để không phụ lòng tin của anh!

                    Sau khi chấp nhận lời đề nghị, cô ấy cho tôi thêm một số lời khuyên rồi nói với tôi: “Em cần gặp mẹ em về việc này!”

                    Nói xong cô bảo tôi đưa điện thoại cho mẹ, tôi chuyển điện thoại cho mẹ nhưng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nhận được sự tin tưởng của cô hiệu trưởng. Nói chuyện với bà xong, mẹ tôi lại gần, vuốt tóc tôi và nói:

                    – Thế đấy! Tôi đã lớn, và thật vinh dự và cũng là thách thức đối với giáo viên khi giao cho tôi công việc này! Làm việc chăm chỉ em yêu!

                    Xem Thêm : Tuổi học trò – nơi gửi gắm kí ức và cảm xúc chân thật nhất | Báo Dân trí

                    Tôi sung sướng “hừ” một tiếng rồi chạy ra ngoài sân, cuộc đời sao mà tươi đẹp và đầy bí ẩn đến thế! Quằn quại, đi nhầm giày của mẹ, chân khập khiễng buồn cười quá!

                    Tôi thấy mình đã lớn – mẫu 14

                    Mỗi chúng ta đều phải lớn lên và vững bước trên con đường phía trước, không thể mãi trẻ con và dựa dẫm vào cha mẹ hay người khác. Nhận ra điều này, bản thân tôi cũng đã nỗ lực thay đổi rất nhiều, và tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn.

                    Trường học không chỉ cho tôi những kiến ​​thức bổ ích mà còn cho tôi hiểu ra nhiều điều, để tôi trưởng thành hơn. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong bản thân mình. Tôi cao hơn trước rất nhiều, so với tuổi mười bốn, mười lăm, và nhờ tập thể dục thường xuyên nên tôi cao hơn và khỏe mạnh hơn bất kỳ ai khác. Giọng nói của tôi cũng thay đổi nhiều, không còn giọng trong trẻo như hồi còn bé nữa mà khi bước vào tuổi dậy thì, nó trầm ấm hơn và nghèn nghẹn, nhưng điều đó không làm tôi tự cười nhạo bản thân mình mà ngược lại tôi thấy an ủi vì nó chứng minh được rằng bây giờ rằng tôi đã trưởng thành, hãy nhắc nhở tôi rằng tôi phải cư xử trưởng thành hơn trước.

                    Tôi lớn lên và trưởng thành không chỉ thay đổi về ngoại hình, rõ ràng nhất là ở tính cách và cách ứng xử. Con không còn là cậu bé thích chơi trò chơi điện tử hay giành giật đồ chơi với bạn nữa. Bây giờ, tôi trông giống như một người anh em thực sự. Tôi giúp bố mẹ làm việc nhà, chơi với anh trai khi họ bận và tự làm mọi việc cá nhân của mình mà không bị ai nhắc nhở hay phàn nàn. Tôi biết quan tâm đến cảm xúc của người khác nhiều hơn, biết quan tâm, an ủi, sẻ chia khi người khác vui buồn. Tôi cũng quan tâm đến ngoại hình của mình nhiều hơn. Trước đây, mẹ tôi mua tất cả quần áo và đồ dùng cho tôi, nhưng bây giờ tôi có thể chọn quần áo và đồ dùng phù hợp với mình và tôi cảm thấy thoải mái khi mặc chúng. Tôi bắt đầu hình thành những sở thích mới, “người lớn” hơn. Khi mẹ nấu ăn, tôi thường đứng bên cạnh nhìn mẹ và giúp mẹ nấu ăn nên việc nấu nướng rất vui. Con đã nhờ mẹ dạy nấu ăn từ dễ đến khó, con làm rất tốt, bố mẹ không sợ đói khi vắng nhà, sau này nhà sẽ ít người hơn và con sẽ nấu ăn một mình vợ và con của mình. Chính những sở thích, những điều bình dị ấy lại càng làm tôi yêu đời hơn.

                    Trưởng thành không tự nhiên mà đến. Đây là cả một quá trình tích lũy, rèn luyện và rút ra nhiều bài học cho bản thân. Tôi trưởng thành sau lỗi lầm quá lớn với bố mẹ. Khoảng một năm trước, tôi là một đứa trẻ vui tươi, vô tư, chỉ quan tâm đến sở thích và sở thích của mình. Tôi bị ám ảnh bởi các trò chơi điện tử đến nỗi tôi thường trốn đi chơi ở nhà bố mẹ, sau đó trốn học để chơi ở các cửa hàng trực tuyến. Lần đó, một anh lớn thách tôi chơi một trò chơi. Tôi đồng ý với lẽ thường. Hôm đó tôi trốn học không suy nghĩ, chơi game với cậu ấy cả đêm, chơi đến tận hôm sau, không về nhà cũng không đến trường. Tôi không biết bố mẹ lại lo lắng cho tôi đến vậy. Trưa hôm sau, tôi ung dung về nhà, dù biết sẽ bị bố mẹ mắng nhưng tôi không sợ chút nào. Nhưng khi bước vào nhà, mọi thứ khác hẳn những gì tôi tưởng tượng. Đập vào mắt tôi là gương mặt mẹ tôi đang ôm mặt khóc, còn bố tôi thì đầy mệt mỏi và lo lắng trong đầu. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mẹ đã chạy đến ôm chầm lấy tôi và khóc. Lúc đó tôi ngây người ra không biết phải làm sao, sau này mới biết bố mẹ tưởng tôi bị bắt cóc hay có chuyện gì không ổn nên chạy đi tìm tôi khắp nơi. Hôm đó, sau khi tâm sự với bố mẹ tôi, bố tôi đã nói một câu mà tôi không bao giờ quên: “Là đàn ông, ít nhất đừng để người mình yêu thương phải khóc lóc, lo lắng”. Kể từ hôm đó, tôi thề sẽ quyết tâm bỏ game, chăm chỉ học hành, để bố mẹ yên lòng. Tôi quan tâm đến gia đình nhiều hơn, cố gắng mọi thứ nhiều hơn và sự nỗ lực đó khiến tôi trở thành một người tốt hơn, hạnh phúc hơn.

                    Con người chúng ta không thể trưởng thành nếu không mắc sai lầm. Vì vậy, mỗi chúng ta hãy cố gắng rút kinh nghiệm và sửa chữa sai lầm trước khi quá muộn để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, trưởng thành hơn.

                    Tôi thấy mình đã lớn – Ví dụ 15

                    Ai trong chúng ta rồi sẽ lớn lên? Làm thế nào để bạn xác định sự trưởng thành? Khi nào bạn thấy mình lớn lên? Khi bạn biết giúp đỡ bố mẹ, khi bạn tự làm một việc gì đó, hay khi bạn thấy mình cao hơn nửa cái đầu? Riêng tôi, tôi thấy mình trưởng thành và lớn lên từng ngày. Đặc biệt là vì tôi có thể chăm sóc mẹ tôi một lần nữa.

                    Từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã được che chở, chăm sóc trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Từ miếng ăn đến giấc ngủ, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, bố mẹ luôn đứng ra lo lắng giải quyết. Trong tình yêu thiêng liêng ấy, tôi lớn lên từng ngày. Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng có một ngày, tôi lại được chăm sóc mẹ.

                    Vào lúc nửa đêm, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên, và cơ thể tôi dường như rất nóng. Tôi loay hoay mãi mới nhận ra vòng tay của mẹ đang ôm lấy tôi. Tôi lay nhẹ nhưng mẹ không tỉnh. Thường chỉ cần cử động một chút là mẹ đã tỉnh rồi. Tôi lo lắng đưa tay sờ trán mẹ, nóng như lửa đốt, tôi hoảng hồn, hóa ra mẹ sốt cao. Buổi chiều mẹ tôi đi mưa về, chắc là bị dầm mưa ướt sũng, nửa đêm lại sốt cao như vậy. Bố đi làm xa, thường chỉ có hai mẹ con ở nhà.

                    Tôi nhớ có lần tôi bị ốm, mẹ tôi thức trắng đêm, thay cho tôi chiếc khăn lạnh và đắp trán cho tôi để hạ sốt rồi vội vàng bật dậy khỏi giường, tôi vội vã vào nhà tắm và lấy hai khăn sạch, chậu rửa mặt. Nước lạnh, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, vụng về vắt chiếc khăn đặt lên trán mẹ. Khăn đã được thay đổi qua lại và chạm vào để xem nhiệt độ đã giảm chưa. Phải đến khi thay bát nước thứ năm, cái trán nóng bừng của mẹ mới dần hạ nhiệt. Khuôn mặt trái xoan không quá đỏ, và lông mày được vẽ lại với nhau sau khi kéo dài rất nhiều. Tuy nhiên, tôi gọi mãi mà cô ấy không tỉnh, tôi đoán cô ấy rất mệt, khi tôi sốt cao, tôi cũng vậy, bất tỉnh.

                    Tôi loay hoay với hai chiếc khăn mấy tiếng đồng hồ, khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ như gà mổ thóc thì chợt nghe tiếng gà gáy sáng sớm nhà bên. Mỗi lần ốm mẹ lại nấu cháo hành cho dễ tiêu, tôi quyết định vào bếp làm theo hướng dẫn trên nồi cơm điện có chức năng nấu cháo, vo gạo và đổ nước, cho hành vào tủ lạnh. Tôi nhớ lần trước, tôi đã làm món Những bữa cơm bà dạy tôi nấu là cắt miếng nhỏ, rửa sạch, nấu với muối và gạo. Trên nồi có chức năng nấu cháo, chỉ cần nhấn nút đó. Cháo đã chín, mẹ vẫn còn ngủ. Tôi nêm nếm, nêm muối rồi múc ra tô lớn để cháo nguội. Thấy trời nắng, tôi chỉ việc mở cửa chạy ra hiệu thuốc gần nhà mua thuốc cho mẹ. Thấy vậy, người bán hàng khen:

                    -Con lớn rồi còn biết mua thuốc cho mẹ, con gái mẹ đến bao giờ mới thành ra thế này?

                    Được khen, ai cũng vui, tôi cũng mừng, nhưng nghĩ đến mẹ vẫn đang ốm, tôi lễ phép cảm ơn rồi chạy ngay về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi ở ngoài phòng khách, bưng bát cháo tôi đặt lên bàn. Tôi lao vào ngay:

                    – Mẹ ơi, mẹ đỡ hơn chưa? Bạn có bị đau họng không? Tôi mua thuốc cho mẹ. Nửa đêm, mẹ tôi sốt cao, tôi rất lo lắng.

                    Mẹ xoa đầu tôi, nhìn bao thuốc tôi vẫn đang cầm trên tay, mẹ cười:

                    – Tôi đỡ nhiều rồi, con gái tôi kháu khỉnh, biết lo cho mẹ. Tôi phải gọi cho bố tôi và nói với ông ấy.

                    Nhìn khuôn mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc của mẹ, lòng tôi cũng tràn ngập cảm giác hạnh phúc và vui sướng. Lúc đó, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành. Con không còn mãi dựa dẫm vào mẹ, mẹ ốm, bố vắng nhà, con biết lo cho mẹ. Tôi nấu cho mẹ bát cháo thật ngon, nụ cười của mẹ như nắng xuân ấm áp. Có lẽ tôi đã lớn.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 16

                    Thời gian trôi như cỗ xe vô hình. Một sáng thức dậy, tôi ngỡ ngàng thấy hai chữ “lớn lên” sao mà gần gũi với tôi đến thế. Mọi sự thay đổi như quay chậm, hiện ra từ từ, ghi lại sự trưởng thành của tôi. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Tôi nhìn chằm chằm vào người trong gương. Khuôn mặt ngây thơ giờ đây trở nên thanh tú và rõ nét hơn. Cô bé nhút nhát ngày nào giờ đã cao ngang vai bố và cao hơn cả mẹ. Giọng nói của tôi đã trở nên rõ ràng và nữ tính hơn. Tôi có thể hát những bài hát yêu thích của mình mà không hề ngại ngùng như khi còn bé.

                    Đặc biệt, suy nghĩ và hành vi của tôi trưởng thành hơn. Tính trẻ con bốc đồng dần thay đổi theo thời gian. Trước khi làm việc gì cũng biết suy nghĩ, đắn đo, nên làm gì và không nên làm gì. Tôi cảm thấy có trách nhiệm và kỷ luật tự giác hơn trong cuộc sống hàng ngày. Khi tôi còn là một đứa trẻ, mẹ tôi phải luôn thúc giục tôi dậy cầm chổi để lau nhà, hoặc giúp mẹ việc này việc kia. Bây giờ khác rồi, chỉ cần thấy nhà bẩn bụi là tôi chủ động lấy chổi quét sạch, rác đầy thì đổ đi. Tôi học cách nấu những món ăn đơn giản từ mẹ, học cách tự giặt, giặt và ủi quần áo. Mỗi buổi sáng, khi gà gáy, mặt trời đã vén rèm đằng đông, mẹ không mất thời gian kéo tôi. Tôi sẽ tự thức dậy và chạy vài vòng quanh sân để tập thể dục.

                    Không chỉ là một việc nhỏ như vậy mà tôi đã thay đổi rất nhiều trong học tập. Trước đây, mỗi khi đi học về mệt, tôi thường bỏ bài tập và đi ngủ. Nhưng không phải bây giờ, khi tôi về nhà tôi dành thời gian làm việc và chuẩn bị bài học. Tôi cẩn thận và có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Không cần thầy cô, bố mẹ nhắc nhở, em vẫn chuyên tâm học hành chăm chỉ.

                    Có lẽ cột mốc quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của tôi là khi tôi học được cách quan tâm và yêu thương mọi người nhiều hơn. Tôi bắt đầu theo dõi và theo dõi mọi người và tìm thấy rất nhiều điều ý nghĩa. Tôi không còn ôm khư khư món đồ chơi hay bộ quần áo mới như ngày nào nữa bởi tôi hiểu được sự vất vả và hy sinh thầm lặng của cha mẹ. Thường vì một chuyện nhỏ mà tôi và chị hay cãi nhau, bố mẹ tôi rất phiền lòng. Nhưng rồi tôi hiểu ra và tôi đã nghĩ khác. Nếu em gái tôi thích một cái gì đó, tôi sẽ không tranh luận với nó. Lần đầu tiên mẹ mua hai đôi tất mới mà tôi còn chẳng thèm đi, thật tuyệt vời. cho đến khi tôi nói:

                    – Tôi là người lớn và tôi sẽ cúi đầu trước bạn. Chỉ cần chọn màu sắc yêu thích của bạn.

                    Cô ấy với lấy chiếc tất màu hồng của mình và thì thầm:

                    – Xin cảm ơn!

                    Lúc đó tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cảm giác được làm chị em thật tuyệt vời. Bố mẹ nhìn hai chị em yêu thương nhau hòa thuận, ánh mắt bất giác ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Sau sự cố đó, tôi càng yêu thương những người xung quanh mình hơn. Cha mẹ yên tâm khi có việc gì, để hai chị em ở nhà.

                    Trưởng thành và trưởng thành có nghĩa là biết được những sai lầm mình đã mắc phải. Hồi tưởng về quá khứ và hối tiếc về những gì bạn đã làm sai. Từ những điều đó, tôi rút ra được nhiều bài học quý báu, biết tự kiểm điểm và quyết tâm rèn luyện tốt hơn nữa. Điều tuyệt vời nhất là khi tôi bắt đầu có tham vọng và ước mơ về tương lai của mình. Tôi mơ ước trở thành một phóng viên, đi khắp nơi với chiếc máy ảnh trên tay và ghi lại câu chuyện của nhiều mảnh đời khác. Tôi đặt mục tiêu, lập kế hoạch và xây dựng niềm tin mãnh liệt vào những ước mơ, hoài bão đó. Tôi luôn tin rằng chỉ cần mình cố gắng hết sức thì sẽ nỗ lực không ngừng. Một ngày nào đó, thành công sẽ mỉm cười với tôi.

                    Tôi nhìn mình trong gương và mỉm cười mãn nguyện với chính mình lúc này. Dù nhiều thứ đã thay đổi nhưng tôi vẫn là tôi. Tôi thấy mình đang phát triển và tôi hạnh phúc vì sự phát triển đầy ý nghĩa này.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 17

                    Có người đã từng so sánh con người với một cái cây xanh phải trải qua quá trình tách lá mầm ra thì mới lớn lên được. Giống như trong một khoảnh khắc nào đó, ta chợt thấy mình không còn là chồi non yếu ớt trước giông tố, mà đã thực sự bám chặt vào Đất Mẹ, đó là cách sống. Lúc đó, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.

                    Có ai từng đặt câu hỏi lớn lên nghĩa là gì chưa? Phải chăng tôi đã thấy mình biết suy nghĩ hơn một chút, suy nghĩ chín chắn hơn một chút, trở nên bao dung và độ lượng với lỗi lầm của người khác, và quan trọng nhất là biết làm gì cho bản thân mình? Tốt nhất cho chính mình? Đó là khi tôi học được rằng cuộc sống không bao giờ công bằng và cần phải chấp nhận sự thật khó chịu. Đó là khi tôi biết vượt qua trở ngại để tin tưởng và chọn con đường? Cái cây một thời nhỏ bé ấy đã mạnh mẽ hơn trước những tác động của cuộc đời.

                    Thấy mẹ tóc bạc trắng, lòng tôi chợt se lại, thấy mình như lớn hẳn lên. Người mẹ đã cưu mang tôi mấy tháng nay đã già đi trông thấy. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình đã quá bất cẩn khi không để ý đến những vết chân chim ngày càng nhiều trên mặt mẹ. Mái tóc hoa râm khiến tôi giật mình và nhận ra rằng mình cần phải chăm sóc những người thân yêu của mình khi còn có thể. Tôi cần một suy nghĩ chín chắn hơn và biết cách yêu thương những người dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.

                    Tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn khi biết bao dung, độ lượng hơn với lỗi lầm của người khác. Ai đó đã từng nói rằng sức mạnh của đất nằm ở sự tích tụ, sức mạnh của nước là sự lấp đầy, sức mạnh của gió là sự rửa sạch và sức mạnh của lửa là sự đốt cháy. Sức mạnh của sự tha thứ thậm chí vượt qua cả đất, nước, gió và lửa, đó là sức mạnh chữa lành. Tôi thấy mình trưởng thành trước khi phạm sai lầm, biết buông bỏ để giữ được những mối quan hệ tốt đẹp. Cô bé hay cáu bẳn, nhõng nhẽo hay lêu lổng trước đây của tôi giờ đã biết buông bỏ cái tôi của mình và dành sự bao dung, độ lượng cho người khác.

                    Nói chung, khi tôi nghiêm túc nghĩ về tương lai của mình, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành. Tôi biết tính toán hơn, biết nhận thức hơn, điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Tôi biết cách xác định mục tiêu của mình và luôn nhắc nhở mình phải tìm ra con đường chắc chắn nhất để đạt được điều mình mong muốn. Tôi không còn mơ hồ và vô định về tương lai, tôi biết cách để mình không bị bóng đen che khuất trong cuộc đời.

                    Trưởng thành không chỉ là sự trưởng thành về thể chất, mà quan trọng hơn cả là sự trưởng thành trong tâm hồn. Có thể tôi chưa trưởng thành đủ, nhưng nó đánh dấu một cột mốc quan trọng mà tôi cần phải trưởng thành hơn nữa. Đây là điều cơ bản mà ai cũng cần phải trải qua.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 18

                    Anh không còn là đứa trẻ hồn nhiên như xưa nữa. Bây giờ tôi là một cô gái học lớp 8, cũng 14 tuổi. Sau đó, tôi muốn nói với tất cả mọi người, với bố mẹ và bạn bè rằng: “Con cảm thấy mình đã lớn”. Đây là nhận thức về bản thân, về những thay đổi của bạn theo chiều hướng tích cực. “Trưởng thành” ở đây không chỉ là vẻ bề ngoài, mà là sự chín chắn, trưởng thành trong tâm hồn mỗi người.

                    Suốt gần 15 năm cuộc đời, tôi không còn là đứa trẻ hay mè nheo, nhõng nhẽo như trước nữa. Tôi lớn lên và không thấp hơn nhiều so với chị tôi.

                    Hơn nữa, cái nhìn của tôi về thế giới xung quanh không còn ngây thơ như xưa, tôi nhìn cuộc sống dưới góc độ quy luật, bản chất, chiều sâu và chiều sâu. Cuộc sống này không còn là màu hồng tươi đẹp mà chúng ta thấy trước đây, mà là một cuộc sống phức tạp, đầy cao sang và thấp hèn, đẹp và xấu, thiện và ác, anh hùng và bi kịch… Các mặt đối lập của cuộc sống cùng tồn tại và chuyển hóa cho nhau, vì vậy rất cần cảnh giác Và dũng cảm đi theo cái thiện và hướng tới sự thật. Nhận thức này cũng là một phần trong cách tôi rèn giũa ý thức, tâm hồn mình. Với cái nhìn đa chiều về cuộc sống, con người cũng đa diện, tôi có cái nhìn toàn cảnh về cuộc sống, và chỉ khi nắm bắt được bản chất tôi mới có cách ứng xử hợp lý. Đó là cách tôi lớn lên.

                    Tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn vì tôi đã học được nhiều điều hơn về bản thân mình. Mọi người đều không đơn giản như vẻ bề ngoài của chúng ta. Đây là một tiểu vũ trụ đầy bí ẩn, đang chờ du khách khám phá. Tôi cũng đang bước những bước đầu tiên để khám phá tâm hồn mình. Khi tìm hiểu chính mình, tôi tìm hiểu chính mình từ tính cách, phẩm chất, sở thích… đồng thời tôi phát hiện ra những khả năng và hạn chế của chính mình, từ đó đánh thức những ý tưởng mới, những khả năng tiềm ẩn, những khát khao sâu kín. Khi tôi biết chính mình, trên thực tế, tôi sống cuộc sống của mình. Biết mình có nghĩa là nhận thức được những ưu điểm và hạn chế của mình, đồng thời tìm cách hạn chế hoặc tạo điều kiện thuận lợi cho những gì xác định mục tiêu và giá trị của tôi trong cuộc sống. Nếu vậy, chọn đúng con đường không quá khó, tôi là người làm chủ cuộc đời mình chứ không phải ai khác. Biết mình cũng là cách để tôi chia sẻ, kết nối với những người xung quanh, và khi tìm được sự hòa hợp với cộng đồng, ngọn lửa trong tôi phải phát huy tối đa sức mạnh tiềm ẩn.

                    Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành vì giờ đây tôi đã biết thắp lên trong mình ngọn lửa yêu thương, đam mê và niềm tin. Tình yêu là thước đo sự trưởng thành của nhà văn v. Hugo từng tâm niệm: “Trên đời này chỉ có một thứ duy nhất, đó là yêu thương nhau”. Khi tôi yêu bản thân mình nhiều hơn, tình yêu mà tôi dành cho những người xung quanh tôi cảm thấy thật êm dịu và an ủi. Khi tôi biết yêu thương nhiều hơn, tôi thể hiện điều đó bằng những hành động chân chính: nhận trách nhiệm về mình, chia sẻ, động viên, chìa tay ra khi ai đó thất bại hay đau khổ, giúp đỡ và yêu thương những người bạn yêu thương. Chính tình yêu làm cho tôi trở nên người và cao thượng hơn. Điều tôi nhận ra không chỉ là một triết lý, đó là yêu thương và lan tỏa bằng sự chân thành, hy sinh bản thân. 14 tuổi, tôi cũng đã phần nào tìm thấy đam mê, khát vọng và hoài bão của mình. Cùng với ngọn lửa niềm tin và tri thức, tôi sẽ nỗ lực hết mình để thắp lên ngọn lửa đang tiềm ẩn. Trân trọng cuộc sống, những người xung quanh vì đã góp phần giúp tôi trưởng thành.

                    Bây giờ, tôi cảm thấy sự trưởng thành của mình chỉ là một phần nhỏ. Đường đời còn dài lắm chông gai, tôi luôn tự nhủ mình phải thực tế và thực tế.

                    Cảm giác trưởng thành – Mẫu 19

                    Mỗi ngày trải qua biết bao chuyện, biết bao thăng trầm khiến con người ta ngày một trưởng thành hơn, và tôi cũng vậy. Tôi thấy rằng có rất nhiều sự khác biệt giữa con người hiện tại và quá khứ ngây thơ và ngây thơ. Tôi đã thực sự trưởng thành. Những thay đổi trong tôi hầu hết là tích cực, hãy để tôi kể cho bạn nghe về sự trưởng thành của tôi.

                    Thời gian trôi nhanh quá, khi con còn là cậu bé chập chững biết đi, ríu rít gọi mẹ, nay con đã học lớp tám. So với hồi tiểu học, tôi thấy mình thay đổi rất nhiều, đặc biệt là ngoại hình. Khi tôi còn học mẫu giáo, tôi được coi là người thấp nhất trong lớp. Nhưng giờ đây, với sự phát triển của cơ thể, chiều cao của tôi tăng vùn vụt, lớn nhanh đến nỗi mỗi khi họ hàng đến thăm đều phải tấm tắc khen: “Thằng này cao lớn thế nhỉ?”. Đúng vậy, chiều cao hiện tại của tôi là 1,81 mét. Mẹ tôi hay đùa “Con đi thi người mẫu cũng được mà!”. Nhưng khi nhận ra mình đã lớn, chiều cao chỉ là thay đổi đầu tiên, còn điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là giọng hát. Bạn có thể tưởng tượng được không, đột nhiên một ngày nọ, vào buổi sáng, tôi thức dậy với một giọng nói giống như một ông già. Tôi đã bị sốc vì giọng nói trong trẻo trước đây của mình đã biến mất, vì vậy tôi bắt đầu mất giọng và trở thành một người đàn ông trưởng thành hơn.

                    Bên cạnh sự thay đổi ngoạn mục về ngoại hình, tôi còn nhận thấy trong mỗi suy nghĩ của mình đều có sự rung động trước một người bạn khác giới. Tôi để ý một bạn nữ trong lớp. Từng động tác, từng cái nhíu mày và nụ cười của bạn nữ dường như làm tôi thấy phấn chấn hẳn lên. Không những thế, em còn chăm chỉ học tập để mẹ chỉ và giúp em những bài tập khó. Tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt nhất có thể với cô gái trong lớp để có thêm điểm cho cô ấy. Hóa ra tôi đã trưởng thành! Tôi biết tất cả các cách để thoát khỏi cô gái tôi thích và tôi có những cảm xúc đầu tiên của một cậu bé mới lớn.

                    Trưởng thành hơn và biết lo cho gia đình. Mỗi chiều đi học về, em không còn la cà quán game gần trường mà về nhà giúp bố mẹ thu dọn đồ đạc. Tôi cũng biết cách cư xử tốt hơn. Có lần cãi nhau với mẹ, tôi cố gắng không to tiếng với mẹ, vì tôi biết mình không còn là đứa trẻ khóc nhè khi không mua được đồ chơi cũ nữa. Em có thể tự sửa một số đồ ở nhà mà không cần nhờ bố mẹ đưa ra tiệm, thấy ai khen em cũng không dám nhận vì thực ra em có làm được gì nhiều đâu.

                    Khi tôi nhận ra mình đã lớn, tôi cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ đang len lỏi vào tâm hồn và con người tôi mỗi ngày. Nó cảm thấy hơi khó xử, nhưng cũng vui. Trưởng thành và trở thành một người có ích hơn, biết quan tâm đến người khác là điều mà tôi luôn mong mỏi. Khi còn trẻ, tôi đã mong mình lớn thật nhanh, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên và ngạc nhiên vì mình lớn nhanh như vậy!

                    Vẫn còn một chặng đường dài phía trước trong cuộc sống. Sau khi rời ghế nhà trường để làm việc trong một môi trường mới, tôi cần phải trưởng thành hơn rất nhiều so với bây giờ. Nhưng tôi không lo lắng, tôi vẫn đang tận hưởng những gì mình đạt được khi còn là sinh viên, bởi sự trưởng thành nào cũng cần có thời gian. Thời gian sẽ tôi luyện tôi trở thành một người mạnh mẽ và bản lĩnh hơn. Tôi cũng tin như thế.

                    Tôi thấy mình đã lớn – Ví dụ 20

                    Năm tháng trôi qua, mỗi ngày tôi đều nghĩ về những thay đổi của mình hôm nay. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi soi gương để xem mình trông như thế nào, hình dáng, cân nặng và suy nghĩ của mình. Đợi đến khi tôi lớn lên.

                    Đúng vậy, khi một đứa trẻ còn nhỏ, luôn hy vọng mình có thể lớn thật nhanh, trưởng thành hơn. Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn được cha mẹ ẵm trên tay và tôi không sợ bất cứ điều gì. Nhưng sau cái chết của cha, mọi gánh nặng đều đổ lên vai người mẹ. Lúc đó tôi chỉ muốn lớn thật nhanh để giúp đỡ mẹ. Tôi nhớ khi tôi bị sốt, mẹ tôi đã rất lo lắng và chăm sóc tôi không ngơi nghỉ.

                    Nhưng bây giờ, khi tôi ốm, tôi phải tự chăm sóc bản thân mình. Khi tôi học lớp 1, mỗi khi được mẹ dắt vào lớp, tôi cảm thấy rất khó chịu, hồi hộp và sợ hãi. Vào lúc đó, mọi thứ dường như xa lạ với tôi. Chỉ sau vài ngày, tôi đã làm quen với những người xung quanh mình. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy hồi đó mình ngây thơ biết bao. Không chỉ ngoại hình, tính cách cũng thay đổi. Lời nói và thái độ của tôi cũng đã thay đổi rất nhiều.

                    Điều đặc biệt hơn là khi xem cô giảng bài, em đã nghe rất chăm chú và tiếp thu rất nhanh. Nhưng trước đây, mỗi lần thấy cô giảng bài, tôi đều phát biểu nên thường bị phạt. Nghĩ đến những kỉ niệm trước đây, sao tôi thấy mình thật ngây thơ và ngốc nghếch không thể tả. So với quá khứ và hiện tại, tôi thấy mình thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.

                    Trải qua những kỷ niệm đó, tôi cảm thấy mình vụng về, lóng ngóng, không tập trung trong học tập. Tuy nhiên, bây giờ, tôi thấy mình không chỉ lớn về thể xác mà còn lớn về tâm hồn.

                    Tuổi 14, tôi yêu cuộc sống quanh mình, càng yêu quê hương đất nước. Quê hương tươi đẹp và cuộc sống ngọt ngào. Tôi thích ở bên gia đình và bạn bè mỗi ngày. Tất cả điều này tạo thành niềm vui của tôi, hạnh phúc của tôi và cuộc sống của tôi. Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm mang lại niềm vui cho người khác và góp phần xây dựng cuộc sống ấm no hạnh phúc, xã hội hòa bình và quốc gia thịnh vượng.

                    Suốt 14 năm hồn tôi đượm hơi thở lạ. Những cảm xúc mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây đang dâng trào mỗi ngày. Tất nhiên là tôi bắt đầu suy nghĩ và những ý nghĩ lung tung cứ lởn vởn trong đầu, đôi khi tôi không thể tập trung vào việc học. Mẹ bảo đó là cảm xúc của tuổi mới lớn, rất hồn nhiên và tự nhiên. Cơn mưa chiều làm tôi bứt rứt, lá rơi làm tôi thấy lạ.

                    Tôi cảm thấy mình đã lớn, nhưng tôi vẫn chưa trưởng thành. Tôi đã lớn hơn tuổi, không còn ngây ngô hay lạ lẫm với những gì diễn ra xung quanh và tôi biết cách làm tốt công việc của mình. Tôi rất hạnh phúc. Tất nhiên, mẹ tôi cũng rất tự hào và hài lòng vì sự thay đổi của tôi.

Nguồn: https://xettuyentrungcap.edu.vn
Danh mục: Hỏi Đáp

Related Articles

Back to top button